P DIá»N SAI LẦM
Äinh Nhã nắm chặt tay, không cam lòng nhìn hai ngưá»i sóng vai nhau á» phÃa trưá»c, thoáng tức giáºn, suy nghÄ© má»t chút có khi nà o cô ta và Tiêu Äình luôn sá»ng chung vá»i nhau?
Cô bắt Äầu sợ hãi, bá»i vì Äá»i thá»§ cá»§a cô không há» nhẹ nhà ng, trong Äá»i có biết bao chuyá»n tình gương vỡ lại là nh, nếu như má»t ngà y nà o Tiêu Äình bá» cô ta quay vá» vá»i tình nhân cÅ©, như váºy má»i ná» lá»±c suá»t thá»i gian qua cá»§a cô ta uá»ng phà mất.
Thoáng chá»c trong Äầu Äinh Nhã bá»ng nhiên nghÄ© Äến má»t ngưá»i, ngưá»i sẽ giúp cô ta ÄÆ°á»ng chÃnh bưá»c chân và o Hoạ BÃch Hiên, là m rõ nghi vấn trong lòng.
Äinh Nhã biết nÆ¡i á» chá»§ yếu cá»§a Tiêu Äình là Ỡbiá»t thá»± Hoạ BÃch Hiên, cô từng cùng anh Äến biá»t thá»± Tiêu gia mấy lần nhưng chưa từng Äến chá» á» cá»§a anh, mấy lần cô nói gần nói xa tỠý muá»n Äến Äá»u bá» anh dứt khoát cá»± tuyá»t.
Nhưng nếu như cô Äi cùng bác gái, bà là mẹ Tiêu Äình lẽ nà o anh cÅ©ng không cho bà ấy và o?
Äinh Nhã nghÄ© váºy, trong lòng dá»
chá»u hÆ¡n má»t chút nhưng chẳng còn tâm tình Äâu mà Äi dạo phá» mua sắm, cô ta nói vá»i ngưá»i bạn Äi cùng trong ngưá»i không khoẻ, muá»n vá» trưá»c, ngưá»i bạn kia thấy váºy liá»n ÄÆ°a Äinh Nhã vá» nhà .
Tiêu Äình mang Tuá» ÄÆ°á»ng Äi mua sắm tá»i gần trưa,sau khi mang Äá» Äá» cháºt cứng cá»p xe và hà ng ghế sau, anh nhìn thá»i gian cÅ©ng sắp Äến trưa liá»n lái xe Äến má»t nhà hà ng gần Äó dùng cÆ¡m, Tuá» ÄÆ°á»ng trong lúc ngá»i Än cÆ¡m má»i nhá» ra cả sáng nay Tiêu Äình Äá»u dà nh thá»i gian Äi mua sắm, váºy anh phải nghá» là m rá»i, nhắc Äến Äá» Tiêu Äình mua cho cô Tuá» ÄÆ°á»ng chợt nhá» Äến món quà cô chuẩn bá» lần trưá»c cho anh.
” Hôm nay anh không phải Äến công ty sao?”
Tiêu Äình nhìn cô má»t cái: ” Ừ ”
Thá»±c ra Tiêu Äình không phải nhân viên mà là ông chá»§, Äừng nói tuỳ ý nghá», cho dù cả tháng anh không Äi là m cÅ©ng không ai dám kiến nghá» gì, huá»ng chi chá» nghá» má»t ngà y.
Cô lại há»i: ” Ngà y mai anh có báºn viá»c gì không?”
Tiêu Äình sững lại và i giây sau Äó thá» Æ¡ há»i:
“Có viá»c gì không?”
Tuá» ÄÆ°á»ng nghi hoặc, lẽ nà o anh không nhá» mai là ngà y sinh nháºt anh?
Cô ngẫm nghÄ© quyết Äá»nh nhắc nhá» anh:
” Anh không nhá» sao, mai là sinh nháºt anh Äấy?”
Tiêu Äình tất nhiên không quên nhưng Tuá» ÄÆ°á»ng nhá» sinh nháºt cá»§a anh khiến anh vui vẻ, ngoà i mặt vẫn không có biá»u tình gì chá» là Äôi mắt hÆ¡i cong lên:
” Ừ, vẫn nhá» ”
Cô còn tưá»ng anh quên.
Tuá» ÄÆ°á»ng nói: ” Em có quà muá»n tặng anh, nhưng hiá»n giá» em không mang theo, hay bây giá» em vá» nhà , ngà y mai em sẽ mang quà qua, ÄÆ°á»£c không?”
Cô hÆ¡i ngáºp ngừng: ” Em không nghÄ© hôm nay Äá»t nhiên anh mua nhiá»u như váºy,em…”
Tiêu Äình láºp tức hiá»u Tuá» ÄÆ°á»ng Äang bÄn khoÄn gì, anh giÆ¡ tay gõ nhẹ Äầu cô má»t cái:
” Ngà y mai tôi không nhìn thấy quà cá»§a em sẽ tÃnh sá» Äấy”
Anh dừng má»t lát lại nói: ” Không cần vá» nhà , ngà y mai vá» lấy sau”
Tuá» ÄÆ°á»ng biến mất từ tá»i hôm qua, cô sợ mẹ lo lắng không biết mình Äi Äâu:
” Hôm qua em Äi như váºy, chưa thông báo gì cả…”
Tiêu Äình cắt lá»i cô: ” Không cần lo, tôi gá»i Äiá»n cho mẹ em rá»i, bà ấy biết em Äang á» chá» tôi”
Tuá» ÄÆ°á»ng kinh ngạc, không ngá» Tiêu Äình lại gá»i cho mẹ cô.
Tuá» ÄÆ°á»ng hÆ¡i yên lòng xong lại bứt rứt, cái nà y không phải nghÄ©a là mẹ cô Äá»u hết chuyá»n rá»i chứ.
Thôi quên Äi, dù sao cái nà y không quan trá»ng, quan trá»ng là sau khi Äi công tác vá» thái Äá» cá»§a Tiêu Äình vá»i cô bá»t lạnh lùng Äi rất nhiá»u, Äã dần dần có thá» nói chuyá»n bình thưá»ng như trưá»c, Tuá» ÄÆ°á»ng cảm nháºn ÄÆ°á»£c Äiá»u Äấy rõ rà ng, Äây là dấu hiá»u tá»t.
Äợi quan há» bá»n há» tá»t lên chút nữa, cô sẽ tìm thá»i Äiá»m thÃch hợp nói rõ má»t sá» chuyá»n vá»i Tiêu Äình.
Tình hình như hiá»n tại luôn là m Tuá» ÄÆ°á»ng vừa mừng vừa lo, cái tÃnh khà thất thưá»ng cá»§a Tiêu Äình hình như chá» tÄng chứ không giảm là m Tuá» ÄÆ°á»ng thá» dà i, không biết Äâu, thuáºn theo tá»± nhiên váºy.
Än xong Tiêu Äình cÅ©ng không vá» nhà ngay, Äầu tiên anh gá»i cho dì Vân bảo dì chuẩn bá» bữa tá»i, rá»i gá»i cho thư ký kêu anh ta chuyá»n vÄn kiá»n cần kà tên Äến Hoạ BÃch Hiên, sao Äó lại kéo Tuá» ÄÆ°á»ng Äi mua Äá» dùng cá nhân, nói là Äá» cÅ© dùng lâu muá»n thay má»i, Tuá» ÄÆ°á»ng tin tưá»ng.
Hai ngưá»i và o má»t cá»a hà ng bách hoá, cÅ©ng khá giá»ng siêu thá» mini, mua bà n chải khÄn mặt và và i món Äá» lặt vặt.
” Cái nà y ÄÆ°á»£c không?” Tiêu Äình cầm lên má»t loại bà n chải ÄÆ°a cho Tuá» ÄÆ°á»ng xem.
Tuá» ÄÆ°á»ng nháºn lấy, quan sát má»t há»i, sau Äó kết luáºn: ” Có vẻ là loại tá»t, lấy cái nà y Äi”
Tiêu Äình liá»n lấy thêm má»t cái y há»t như thế, cho hai bà n chải má»t xanh má»t há»ng và o giá» hà ng, rá»i chuyá»n sang gian hà ng bán dép Äi trong nhà , dép cá»§a Tiêu Äình vẫn còn rất má»i vì thế anh cúi mắt chá»n má»t Äôi size nhá» mà u há»ng cho và o giá».
Tuá» ÄÆ°á»ng thản nhiên nhìn, coi viá»c nà y rất bình thưá»ng bá»i vì cô miá»
n dá»ch rá»i, chuyá»n như thế từ nãy giá» lặp Äi lặp lại không biết bao nhiêu lần, cô há»i anh vì sao phải mua, cô Äâu có á» Äó, Tiêu Äình nghe xong sắc mặt trầm xuá»ng, nói:
” Sau nà y sẽ dùng thưá»ng xuyên”
Sau Äó mặc ká» Tuá» ÄÆ°á»ng, Äi trưá»c má»t mình chá»n Äá» bá» cô lại Äằng sau, Tuá» ÄÆ°á»ng chạy Äến kéo kéo tay, Tiêu Äình cÅ©ng phá»t lá» giáºt tay ra, theo kinh nghiá»m cá nhân nhiá»u nÄm, Tuá» ÄÆ°á»ng liá»n biết Tiêu Äình Äang giáºn dá»i.
Thì ra Tiêu Äình vẫn có má»t và i Äặc Äiá»m không thay Äá»i, và dụ như trưá»c Äây thá»nh thoảng anh không vừa ý Äiá»u gì vá»i cô, bèn giáºn không thèm nói chuyá»n, hại Tuá» ÄÆ°á»ng nghÄ© má»i cách nói ngon ngá»t má»i nguôi ngoai, má»i lần thế còn không vui bá»i má»t câu:
” Lần sau anh sẽ không dá»
dà ng bá» qua như váºy Äâu Äấy!”
Nhưng không biết do Tuá» ÄÆ°á»ng có nÄng lá»±c hay là Tiêu Äình chá» nói vui mà lần nà o cô cÅ©ng dá»
dà ng là m giảm Äi cÆ¡n tức giáºn cá»§a anh.
Tuá» ÄÆ°á»ng không biết hiá»n giá» cách là m Tiêu Äình bá»t giáºn trưá»c Äây cá»§a cô có còn hữu hiá»u hay không, nhưng cô không thông minh gì không lôi cái cách cÅ© rÃch nà y ra thì biết là m sao?
Cô cá» bưá»c tháºt nhanh theo ká»p bưá»c chân Tiêu Äình, thấy anh Äang Äứng trưá»c quầy chá»n lá»±a khÄn mặt, cô cầm lên má»t chiếc xem xét và i giây rá»i bá» và o giá» Äá» trong tay Tiêu Äình, nói:
” Em lấy mà u nà y”
Tiêu Äình nhìn cô rá»i ngay sau Äó quay Äi, không nói gì.
Tuá» ÄÆ°á»ng cÅ©ng không buá»n, thấy sắp bá» bá» xa lại chạy theo, nói:
” Äợi em vá»i, anh Äi cháºm má»t chút”
Cứ thế cho Äến lúc Äi thanh toán Äá»u là Tuá» ÄÆ°á»ng má»t mình nói, cứ như Äá»c thoại, nói nhiá»u tháºt nhiá»u nhưng Tiêu Äình vẫn nhất quyết không chá»u nói chuyá»n vá»i cô.
” Nà y, anh giáºn Äấy à ?” Tuá» ÄÆ°á»ng rụt rè duá»i tay kéo kéo tay áo Tiêu Äình há»i.
“….”
” Thôi mà , hết giáºn Äi mà , Äi Äi” Thấy viá»c kéo tay áo chưa Äá»§ Tuá» ÄÆ°á»ng còn vừa kéo vừa lắc lắc tay Tiêu Äình.
Tiêu Äình nhìn Tuá» ÄÆ°á»ng vẻ mặt vừa lo lắng vừa bất an, Äáng thương nÄn ná» anh, anh không nỡ tiếp tục là m lÆ¡ cô, thấp giá»ng nói: ” Ừ ”
Câu nói ngắn ngá»§i không lá»n, Tuá» ÄÆ°á»ng không nghe rõ.
Tiêu Äình bất Äắc dÄ© nói lại: ” Tôi không giáºn ”
Lần nà y Tuá» ÄÆ°á»ng nghe thấy rà nh mạch, cô cưá»i tươi, Äôi mắt sáng nhìn Tiêu Äình vui vẻ ôm cánh tay anh cá» cá», Äem tay anh thà nh gá»i ôm, dá»c ÄÆ°á»ng Äi ra chá» Äáºu xe cứ ôm khư khư như váºy.
Ãnh mắt Tiêu Äình cong lên, trà n Äầy yêu thương nhìn Tuá» ÄÆ°á»ng, bên trong còn có cả bất Äắc dÄ© cùng ảm Äạm.
Tư vá» cảm giác vừa yêu vừa háºn là tình cảm phức tạp cỡ nà o.
Từng nghÄ© sẽ Äem hết tá»n thương cô gây ra trả lại cho cô, nhưng á» giây phút ra quyết Äá»nh anh lại do dá»± tháºt lâu cuá»i cùng lại chá»n cách mạo hiá»m nhất.
Tiếp tục sai lầm!
Sai lầm ngá»t ngà o như váºy anh không muá»n dứt bá».
Tiêu Äình má» cá»a xe kéo Tuá» ÄÆ°á»ng ngá»i và o ghế lái phụ sau Äó anh cÅ©ng ngá»i và o, lái xe vá» nhà .
Và o trong nhà , dì Vân Äang báºn rá»n trong bếp, thấy Tiêu Äình vá» liá»n chạy ra cưá»i nói:
” Giám Äá»c hôm nay vá» sá»m váºy?”
Bà ngạc nhiên khi thấy trong tay Tiêu Äình xách túi lá»n túi nhá» mang và o, nghi ngá» há»i:
” Giám Äá»c Äi mua sắm?”
” Ừ”
Tuá» ÄÆ°á»ng cÅ©ng Äang lấy Äá» từ xe mang và o, dì Vân thấy váºy liá»n chạy lại cầm bá»t túi trong tay cô, nói:
” Äá» dì giúp cho”
” Vâng”
Mang hết Äá» và o nhà xong xuôi, dì Vân Äá»t nhiên hô lên:
” Chút nữa thì quên, dì phải Äi mua tương món Än hôm nay cần dùng Äến mà dì lại quên mất”
Bà Äang Äá»nh Äi thì Tiêu Äình ngÄn lại:
” Dì cứ á» lại giúp cô ấy sắp xếp lại Äá», Äá» tôi Äi”
Dì Vân hÆ¡i kinh ngạc má»t chút, nói:
” ÄÆ°á»£c, váºy là m phiá»n giám Äá»c, cá»a hà ng Äá»i diá»n con ÄÆ°á»ng nà y cách khoảng 500m là Äến”
Tiêu Äình Äi rá»i, Tuá» ÄÆ°á»ng cùng dì Vân vừa chuyá»n Äá» vừa trò chuyá»n, dì Vân thá»±c sá»± vô cùng thÃch Tuá» ÄÆ°á»ng, hai ngưá»i nói chuyá»n không hết chá»§ Äá», bà nhìn những món Äá» Äắt giá trong những gói giấy hà ng hiá»u dưá»ng như sáng tá» hết thảy, mua nhiá»u Äá» Äáng giá như váºy chứng tá» cô ấy là ngưá»i quan trá»ng, bà gần như Äã coi Tuá» ÄÆ°á»ng là nữ chá»§ nhân tương lai cá»§a Hoạ BÃch Hiên mất rá»i.
Äang nói Äến má»t ná»a, Äá»t nhiên hai ngưá»i nghe thấy tiếng Äá»ng á» phÃa dưá»i.
Dì Vân và Tuá» ÄÆ°á»ng nhìn nhau rá»i Äá»ng loạt Äi xuá»ng, sau khi nhìn thấy hai ngưá»i Äang Äứng á» bên dưá»i, cô chợt cứng nhắc hoảng há»t như là m sai gì.
Bà Tiêu nhìn thấy dì Vân liá»n há»i:
” Dì Vân à Äình nó chưa vá»….?”
Còn chưa nói hết câu bà liá»n chú ý Äến cô gái Äi Äằng sau dì Vân, bà liếc mắt nhìn sau Äó liá»n trừng mắt nhìn, giÆ¡ ngón tay chá» và o Tuá» ÄÆ°á»ng, run giá»ng nói:
” Cô…cô tại sao lại á» Äây?” Giá»ng nói cá»§a bà Tiêu dưá»ng như Äang cá» kìm nén tức giáºn, sắc mặt chợt trá» nên nặng ná».
Tuá» ÄÆ°á»ng hÆ¡i sợ, khẽ gá»i: ” Bác à , con….”
Cô hÆ¡i run rẩy, không cách nà o trả lá»i vấn Äá» cá»§a bà Tiêu, nhưng mà cô nháºn ra bà Tiêu Äang cá»±c kỳ không vui.
Cô còn không biết phải là m sao thì nghe má»t giá»ng nữ vang lên:
” Bác gái à , cô ta vì sao lại xuất hiá»n trong nhà cá»§a anh Äình, chẳng lẽ anh ấy á» Äằng sau nuôi nhân tình?” Äinh Nhà thân thiết khoác tay bà Tiêu, tá»§i thân nói còn không quên tặng cho Tuá» ÄÆ°á»ng cái nhìn ác ý.
Hừ cô Äoán không sai quả nhiên Tiêu Äình và cô ta có quan há».
Bà Tiêu Äang tức giáºn nghe thấy giá»ng Äiá»u tá»§i thân cá»§a Äinh Nhã sắc mặt cà ng xấu, bà dứt khoát nói:
” Không cần biết nguyên nhân gì cô láºp tức rá»i khá»i Äây cho tôi, từ giá» trá» Äi Äừng Äá» tôi nhìn thấy cô”
Bà quay sang Äinh Nhã an á»§i: ” Nhã Nhã, Äừng giáºn Äợi thằng nhóc kia vá» bác sẽ dạy dá» lại nó”
Bà Tiêu Äã sá»m muá»n Tiêu Äình cùng Äinh Nhã kết hôn, nhưng Tiêu Äình hết lần nà y tá»i lần khác nói chưa muá»n kết hôn sá»m, bÃ ÄÆ°Æ¡ng nhiên biết Tiêu Äình suy nghÄ© Äiá»u gì, Äó chá» là cái cá» nhưng hôm nay nhìn thấy Tuá» ÄÆ°á»ng bà vẫn không nén ÄÆ°á»£c giáºn dữ, con trai bà má»t mình chá»u Äá»±ng Äau lòng tá»n thương, váºy mà nó vẫn còn mặt mÅ©i gặp lại thằng bé, tiếp tục lừa gạt tình cảm con trai bà .
ChÃnh vì cho rằng Tuá» ÄÆ°á»ng có thá» Äem lại hạnh phúc cho Tiêu Äình cho nên sá»± viá»c nÄm nÄm trưá»c khiến bà vô cùng thất vá»ng.
” Cô còn Äứng Äây là m gì, sao còn chưa Äi?” Thấy Tuá» ÄÆ°á»ng cứ Äứng ngây ra bà quát.
Dì Vân nãy giá» vẫn á» bên cạnh chứng kiến tất cả, lúc nà y bà má»i Äứng chắn trưá»c mặt Tuá» ÄÆ°á»ng nói: ” Phu nhân, bà bình tÄ©nh Äã, Äừng Äuá»i cô ấy Äi, có chuyá»n gì Äợi giám Äá»c trá» lại”
Dì Vân không nói thì thôi vừa nói Äến bà Tiêu liá»n trừng dì: ” Cả dì nữa, còn nói giúp cô ta, dì mau Äuá»i cô ta Äi tháºt bá»±c bá»i”
Dì Vân áy náy nhìn Tuá» ÄÆ°á»ng, Äinh Nhã thấy bà Tiêu Äá»i vá»i Tuá» ÄÆ°á»ng tức giáºn như váºy trong lòng cô cá»±c kì hả hê cÅ©ng bắt Äầu không kiêng ná» gì tiến lên túm lấy Tuá» ÄÆ°á»ng, ném cho cô má»t bạt tai: ” Bá»p”
Tuá» ÄÆ°á»ng không há» phòng bá» gì lãnh trá»n cú Äánh, dấu bà n tay hiá»n rõ trên gò má, sưng Äá», cô không Äá» phòng mà theo cái tát ngã khuỵu xuá»ng.
Bà Tiêu và dì Vân Äá»u không thá» ngá» trưá»c ÄÆ°á»£c, dì Vân há»t hoảng chạy lên Äỡ Tuá» ÄÆ°á»ng, không hà i lòng nói: ” Cô là ai mà tá»± ý Äánh ngưá»i như thế?”
Chá» có bà Tiêu thá» Æ¡ nhìn không lên tiếng chá» trÃch hà nh Äá»ng cá»§a Äinh Nhã,Äá» mặc cô ta ra tay Äánh Tuá» ÄÆ°á»ng.
Äinh Nhã bá» dì Vân nói cà ng không giữ ÄÆ°á»£c bình tÄ©nh, chá» thẳng tay và o Tuá» ÄÆ°á»ng, mắng:
” Má»t cái tát Äã là gì, cô ta không biết xấu há» quấn lấy Tiêu Äình, biết rõ tôi là bạn gái anh ấy còn cá» tình quyến rÅ© anh ấy, chen và o tình cảm cá»§a ngưá»i khác ngưá»i như thế chẳng lẽ không Äáng Äánh, cô còn không cút ra khá»i Äây Äá» tiá»n nhân!” Vừa nói Äinh Nhã vừa nâng già y cao gót Äá Äá và o ngưá»i Tuá» ÄÆ°á»ng Äang mất há»n ngá»i á» trên Äất.
” Cô nói ai là tiá»n nhân!” Giá»ng nói trầm thấp lạnh lẽo vang lên, pha lẫn sắc bén và tức giáºn.
Tiêu Äình vừa mang tương vá» Äến nhà thì nghe hai chữ ” Tiá»n nhân” thá»t ra từ miá»ng Äinh Nhã,anh nhìn và o phòng khách thì thấy Tuá» ÄÆ°á»ng tóc rá»i loạn ngá»i trên ná»n Äất, mẹ anh á» má»t bên còn Äinh Nhã thì vừa giÆ¡ chân Äá Tuá» ÄÆ°á»ng vừa mắng cô.
Tiêu Äình ném chai tương sang má»t bên, chạy thẳng vá» phÃa Tuá» ÄÆ°á»ng,Äỡ cô dáºy, lo lắng há»i: ” Có Äau không?”
Vừa nâng cằm Tuá» ÄÆ°á»ng lên anh liá»n nhìn thấy má trái cá»§a cô sưng Äá», hằn cả vết,rõ rà ng Äau Äến chảy nưá»c mắt mà cô vẫn cá» nén nhá»n, thá»nh thoảng chá» sụt sá»t mÅ©i.
Tiêu Äình lạnh lùng nhìn Äinh Nhã:
” Cô Äánh cô ấy? Còn nữa Äây là nhà tôi, không có sá»± cho phép cá»§a tôi ai cho cô bưá»c chân và o Äây còn dám Äánh ngưá»i phụ nữ cá»§a tôi rá»i Äuá»i cô ấy Äi?” Anh phẫn ná» gầm lên khiến ngay cả bà Tiêu cÅ©ng hÆ¡i run rẩy.
Tiêu Äình nhìn vá» phÃa bà Tiêu, giá»ng dá»u lại:
” Mẹ, bây giá» không tiá»n nói chuyá»n, con sẽ nói rõ vá»i mẹ sau”
Anh dùng giá»ng Äiá»u uy hiếp nói vá»i Äinh Nhã:
” Còn cô nữa, ná»a phút nữa mà tôi còn thấy cô Äứng á» chá» nà y, tôi liá»n ném cô ra ngoà i! Äừng Äá» tôi phải là m thế”
Nói xong anh cÅ©ng lưá»i nhìn sắc mặt bà Tiêu, ôm Tuá» ÄÆ°á»ng Äang hoảng há»t cá»±c Äá» Äi thẳng lên lầu.