Một đêm ngon giấc.
Sáng hôm sau, Tống Mặc mơ hồ ngồi dậy, vừa mở mắt ra, đã xém chút bị một căn phòng kim tệ bảo thạch lóa mù mắt.
Không tin nổi xoa xoa mắt, cho rằng mình nảy sinh ảo giác. Sau mấy lần, kim tệ bảo thạch trong phòng vẫn không biến mất, chất đầy đất, khiêu chiến với thần kinh Tống Mặc. Đau đầu xoa huyệt thái dương, chuyện này là ai làm, nghĩ cũng biết.
“Thân ái, thích chứ?”
Đôi tay trắng nõn vươn ra từ sau lưng, ôm lấy Tống Mặc. Tống Mặc nghiêng đầu, “Những thứ này từ đâu ra? Ngươi lại ăn cướp kho của ai?”
“Không có.” Rhys cọ lên má và cổ Tống Mặc, giống như con mèo đang lấy lòng chủ, “Những thứ này đều là tài sản của gia tộc Myers.”
Nói rồi, đưa chiếc nhẫn màu bạc đeo trên ngón cái tay phải của mình cho Tống Mặc xem, “Nhớ chứ, nhẫn quyền lực, có cái này rồi, ta đã có thể sử dụng quyền lực của thân vương Myers.”
“Cho nên… ngươi ăn cướp kho của nhà mình?”
“Bắt đầu từ hiện tại, cũng là của ngươi.”
“Cái gì?”
“Ta nói.” Đôi môi đỏ nhẹ hôn lên tai Tống Mặc, “Tất cả của ta, đều là của ngươi, thân ái.”
Mặt Tống Mặc hơi đỏ, hung tàn thô bạo nói: “Nói bậy nói bạ, buông ra!”
Rhys không những không buông y ra, ngược lại được voi đòi tiên, tay ôm eo Tống Mặc không ngừng trượt xuống, chậm rãi vuốt qua bụng, tiếp tục men xuống…
Theo động tác của cánh tay đó, Tống Mặc toàn thân giật nảy.
Nam nhân vào sáng sớm dễ xúc động bản năng nhất, bị xoa với nắn thế này, không phản ứng, mới là lạ.
Hơi thở của Tống Mặc bắt đầu bất ổn, không tự chủ tựa vào ngực Rhys, trở ngược tay nắm vai Rhys, ngửa đầu, tiếng rên rỉ đè nén tràn ra khỏi môi, Rhys cúi đầu gặm cổ Tống Mặc, để lại dấu vết đỏ tươi.
“Thân ái.” Rhys liếm dấu vết mình để lại, nhẹ ngậm tai Tống Mặc, đầu lưỡi linh hoạt vẽ theo đường nét vành tai, “Cho ta, được không?”
Thân thể Tống Mặc nóng lên, đầu cũng bết dính lại, nhưng lúc này Rhys lại ngừng lại, làm y hận ngứa răng.
“Phí lời cái gì, tiếp tục!”
Rhys cười, “Tuân lệnh.”
Cánh tay mạnh mẽ đỡ eo Tống Mặc, để y ngồi lên đùi mình, một thoáng xúc động khiến Tống Mặc cảm thấy trước mắt sáng lóa, không thể khống chế bật kêu ra tiếng, nhưng lập tức bị một cánh tay chặn lại, ngón tay thò vào trong miệng, trêu chọc chiếc lưỡi mềm mại, Tống Mặc dùng sức cắn mạnh, không tạo nên thương tổn cho ngón tay đó, mà xém chút rớt nguyên hàm răng.
Tống Mặc muốn khóc, sao y luôn quên tên này không thể cắn, cắn rồi cũng chỉ đau mình.
Rhys cắn sau cổ Tống Mặc, giống như thú đực động tình, sợi tóc màu đen lướt qua mặt hắn, mang theo khí tức đặc trưng của Tống Mặc, khiến hắn say mê.
Động tác dịu dàng bắt đầu trở nên hung hãn, hai tay Tống Mặc không có bất cứ sức lực nào, chỉ có thể vươn ra sau níu vai và tay Rhys, không qua bao lâu, cánh tay cũng bắt đầu tê dại, thân thể giống như con thuyền nhỏ run rẩy trong sóng biển, không thể khống chế ngả nghiêng trái phải, eo cũng tê dại, ngay cả chân, cũng bắt đầu run rẩy, y bắt đầu cảm thấy sợ hãi kỳ quái.
Tống Mặc nắm cánh tay đang giữ eo mình, “Để ta nhìn ngươi, để ta nhìn ngươi!”
Rhys hừ nhẹ một tiếng, giây tiếp theo, tầm mắt xoay chuyển, Tống Mặc bị Rhys ấn ngã lên giường, tầm mắt nhắm vào đôi mắt màu biển xanh, cuối cùng thở phào một hơi.
Ôm cổ Rhys, ngẩng đầu lên, chủ động hôn môi Rhys.
Nhiệt tình vẫn đang tiếp tục…
Thị nữ Anne không tìm thấy Tống Mặc trong phòng ngủ lãnh chủ, được lão quản gia John thông tri, tới phòng Rhys, đến cửa, gõ vài tiếng, nhưng thật lâu không có tiếng trả lời.
Mấy thị nữ bưng dụng cụ tẩy rửa quay mặt nhìn nhau, giao lưu ý kiến một chút, tiếp theo bừng tỉnh đại ngộ. Lãnh chủ đại nhân đang ở trong phòng người yêu, còn có thể làm gì?
Quản gia đại nhân không tới, các cô nên làm sao, tiếp tục gõ cửa, hay đợi ở đây?
Khi các thị nữ không biết nên làm sao, cửa phòng đột nhiên mở ra, Rhys chỉ đơn giản mặt quần dài vào, khoác sơ mi lười biếng tựa cửa, một tay chống lên khung cửa, theo động tác cúi đầu, mái tóc dài màu nâu trượt xuống bên mặt, đôi môi đỏ như chảy máu, toàn thân trên xuống đều lộ ra khí tức dụ hoặc sau khi thỏa mãn, khiến các thị nữ tại đó đều bắt đầu mặt đỏ tim đập.
Không hổ là người yêu mà lãnh chủ đại nhân chọn lựa, đủ vị!
Đương nhiên, các thị nữ chỉ đơn thuần tán thưởng, không có nảy sinh tâm tư khác với Rhys. Trong lòng người Grilan, lãnh chủ đại nhân chí cao vô thượng, bất cứ ai dám mạo phạm hoặc khiêu chiến lãnh chủ đại nhân, đều nên bị tống vào địa ngục!
Muốn tìm nam nhân, trong lãnh địa có rất nhiều.
“Có chuyện gì?”
Giọng Rhys hơi khàn, nhưng lại dụ người dị thường.
Thị nữ Anne bước tới một bước nói: “Lãnh chủ đại nhân có thức dậy chưa?”
Rhys đảo mắt qua dụng cụ tẩy rửa và bộ y phục trong tay các thị nữ, nhìn ra sau một cái, “Còn chưa, y cần nghỉ ngơi.”
“Vậy có cần đưa bữa sáng tới không? Lãnh chủ đại nhân tỉnh lại có thể dùng.”
“Không cần. Nếu cần ta sẽ gọi các ngươi.”
Nói xong, đóng cửa phòng lại, tất cả trong, đều bị chặn lại sau cửa.
Anne lặng lẽ đứng một lúc, nói với các thị nữ khác: “Mọi người đi làm việc đi, tính ra lãnh chủ đại nhân nhất thời sẽ không dậy đâu.”
“Nhưng…”
“Gần đây lãnh chủ đại nhân vẫn không ngủ ngon.” Anne chỉ dưới mắt, “Mọi người chắc cũng thấy quầng thâm dưới mắt lãnh chủ đại nhân chứ. Hiếm khi có thể ngủ một giấc, chúng ta đừng nên quấy rầy.”
Các thị nữ nghĩ nghĩ, đồng thời gật đầu.
Anne thì đang thầm suy đoán, quản gia không giống như trước kia, cùng các cô đi gọi lãnh chủ đại nhân thức dậy, có phải đã sớm dự liệu được tình huống hiện tại không?
Quả nhiên gừng càng già càng cay!
Anne lập chí trở thành thủ lĩnh thị nữ ưu tú nhất Grilan, nắm tay siết chặt lại, chuyện cần học tập còn rất nhiều, nhất định phải tiếp tục nỗ lực!
Tống Mặc ngủ rất say, tóc ướt mồ hôi dính trên trán, khiến y cảm thấy không thoải mái. Mày nhíu lại, nhưng không tỉnh giấc.
Rhys tựa bên giường, lật một quyển sách, thấy Tống Mặc nhíu mày, liền phủ tay lên trán Tống Mặc, một hàng phù văn đen chậm rãi lưu chuyển trước trán Tống Mặc, mang theo khí tức mát lạnh, Tống Mặc trong giấc mơ thoải mái giãn mày, hơi thở trở nên bình ổn.
Ma tộc tóc nâu mắt xanh cười nhẹ một tiếng, cúi người nhẹ hôn mặt Tống Mặc, “Thân ái, an tâm ngủ đi, ta sẽ canh cho ngươi.”
Cả ngày, Tống Mặc đều không ra khỏi phòng Rhys. Cho tới tối, mới bị tiếng kêu gào của bụng đánh thức, tựa vào đầu giường, nhìn ráng chiều đầy trời ngoài cửa sổ, mới ý thức được mình đã ngủ bao lâu.
“Hiếm khi có thể ngủ lâu như thế.”
Tống Mặc gác tay sau cổ, lắc cổ một chút, xương cũng phát ra tiếng rắc nhẹ, một cánh tay trắng nõn đặt lên mu bàn tay y, “Thân ái, chỗ này hả?”
Động tác xoa bóp nhẹ nhàng, cổ hơi khó chịu vì ngủ quá lâu cũng trở nên nhẹ nhõm.
“Ừm, tốt rồi.”
Tống Mặc đẩy tay Rhys ra, bước xuống giường, toàn thân trên xuống chỉ phủ một tấm ra giường, bước tới tủ quần áo, mở ra, trống rỗng.
Tống Mặc hơi ngẩn người. Sau đó nhớ ra đây không phải là phòng mình, quay lại nhìn Rhys, “Quần áo.”
Rhys tựa bên tường, một tay đỡ cằm, cười không mang ý tốt, “Ta cảm thấy, bộ dáng ngươi thế này, rất tốt.”
“Tốt cái đầu ngươi!”
Tống Mặc tiện tay cầm một thứ lên ném qua chỗ Rhys, Rhys nghiêng đầu tránh đi, búng tay một cái, ra giường trên người Tống Mặc đột ngột rớt xuống đất, sơ mi màu trắng và quần dài màu đen, bao bọc trên người y, cổ áo sơ mi khảm thủy tinh trong suốt, từng hạt tổ thành gia huy của gia tộc Rhys.
Tay áo hơi dài, chỗ cổ tay hơi chật, nhưng không hề có cảm giác rườm rà rối rắm.
Tống Mặc giơ tay lên nhìn nhìn, chất liệu sơ mi y chưa từng thấy qua, nhưng mặc trên người thấy rất thoải mái.
“Đây là chất vải chỉ ma tộc có.” Rhys bước qua, giúp Tống Mặc cài lại nút áo sơ mi, từng hột từng hột, đều là dùng chân trâu khảm thành, “Đúng như ta nghĩ, rất hợp với ngươi.”
“Chỉ ma tộc có sao?”
“Ừ.”
Ngón tay vuốt qua gia huy Myers trên cổ áo, trong mắt Rhys vụt qua tia cười bí ẩn, tiếp theo lại lấy ra một cái đồ cài cổ áo bảo thạch xanh, Tống Mặc vội đẩy hắn ra, “Ta không cần những thứ này, mùa hè, nóng.”
“Trên nó có một ma pháp trận cỡ nhỏ.” Rhys dứt khoát đeo đồ cài cổ áo lên cho Tống Mặc, “Có thể giảm nhiệt.”
Tống Mặc không nói gì.
Chỉnh lý trang phục xong, Rhys lại búng ngón tay một cái, căn bản không cần Tống Mặc động ngón tay, rửa mặt đánh răng đã đâu ra đó. Trong đầu Tống Mặc đột nhiên hiện lên một suy nghĩ: Rhys Myers, trang bị tất yếu của người lữ hành, giết người phóng hỏa đều có.
Vội lắc đầu, nghĩ bậy bạ gì chứ.
Tống Mặc không ăn cả cơm sáng và cơm trưa, cho dù bụng đói, cơm tối cũng không dám ăn nhiều. Ăn xong hai chén cơm, sờ bụng đã nửa no, liền buông đũa xuống.
Bạn đang
âKhông Än nữa sao?â
Rhys cÅ©ng rất thÃch vá» cá»§a cÆ¡m, hắn vẫn không quen dùng ÄÅ©a, chá» có thá» dùng nÄ©a, nhưng Äá»ng tác lại vô cùng ưu nhã. Tương ứng vá»i Äá»ng tác ưu nhã, là lượng cÆ¡m cá»±c kỳ không ưu nhã.
Tá»ng Mặc vừa Än xong chén thứ hai, hắn Äã Än ÄÆ°á»£c nÄm chén cÆ¡m rá»i.
âBuá»i tá»i không thá» Än quá nhiá»u.â
âÃ.â Rhys hiá»u rõ gáºt Äầu, bảo thá» nữ giúp bá»i chén thứ sáu.
Tá»ng Mặc: ââ¦â
HÃt tháºt sâu, y không so lượng cÆ¡m vá»i phi nhân loại!
Ngá»§ cả ngà y, tinh thần sung túc, Tá»ng Mặc bắt Äầu xá» lý công vụ chất Äá»ng. Và ng cùng bảo thạch trong phòng Rhys, Tá»ng Mặc không nháºp và o kho cá»§a mình, gần Äây y bá» Hắc Viêm là m cho xém chút suy nhược thần kinh, nháºn lá»
, còn là lá»
lá»n như thế, có áp lá»±c lắm.
Bảo thạch cá»§a Hắc Viêm có thá» dùng kẹo và rượu nho trao Äá»i, nhưng và ng cá»§a Rhys⦠dùng bản thân y?! Cho dù Rhys nói tặng không cho y, Tá»ng Mặc cÅ©ng không dám tin.
Lãnh chá»§ Äại nhân không phải ngưá»i há»c thức nông cạn, biết rõ là m ngưá»i không thá» quá ngu ngá»c quá ngây thÆ¡.
Tiá»n cá»§a phi nhân loại, không thá» tùy tiá»n lấy.
Lão quản gia John ÄÆ°a má»t bình trà tá»i thư phòng cá»§a Tá»ng Mặc, trong phòng, Tá»ng Mặc Äang trà n Äầy tinh thần cúi ngưá»i là m viá»c.
Trên báo cáo Harold ÄÆ°a vá» có thuáºt lại tá» má» tình huá»ng cá»§a thà nh Cary hiá»n tại, phần tá» cá» chấp Äá»u bá» ÄÆ°a vá» vương Äô Chisa, Nadun Josh cÅ©ng thức thá»i giao quyá»n lá»±c trong tay ra, cư dân thà nh Cary Äá»i vá»i viá»c nà y không có phản ứng không tá»t gì, cả thà nh Cary, Äá»u Äã nằm trong sá»± khá»ng chế cá»§a Harold.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, ngoà i mặt vẫn còn dá»±ng cá» hiá»u cá»§a Nelson, chẳng qua ngưá»i biết ná»i tình, toà n bá» Äá»u hiá»u, thà nh Cary, hiá»n tại Äã Äá»i tên thà nh Grilan rá»i.
âQuản gia, phá» thương nghiá»p ngầm có thá» khá»i công rá»i.â
Tá»ng Mặc buông báo cáo cá»§a Harold xuá»ng, nói vá»i lão John: âTa từng Äá» cáºp vá»i Rode, Galland, bá»n há» cÅ©ng cảm thấy rất hứng thú vá»i Äá» nghá» nà y.â
âVẫn do Äá»a tinh và chu nho thiết kế xây dá»±ng sao?â
âỪ.â Tá»ng Mặc gáºt Äầu, nói tiếp: âTa Äã có phương án rá»i, cụ thá» xây dá»±ng thế nà o, ta sẽ nói cùng bá»n há» má»t chút. Rode và Galland Äá»u sẽ bá» vá»n, ngoà i ra, ta còn muá»n bà n vá»i Gerrees má»t chút, xem hắn có hứng thú hay không.â
âTinh linh?â
âÄúng. Ta lấy cá»§a tinh linh miếng bánh lá»n như thế, cÅ©ng phải có chút thá» hiá»n. Ta từng nghe ngóng qua, các ÄÆ°á»ng là m Än cá»§a tinh linh vá»i chá»§ng tá»c khác không nhiá»u, thương phẩm tiêu thụ cÅ©ng có hạn. Tháºt ra, bá»n há» còn rất nhiá»u thứ tá»t, chá» là bá»n há» vẫn không nháºn thấy, không biết chúng quý thế nà o, nhưng những chá»§ng tá»c khác thì vô cùng hứng thú.â
âTinh linh sẽ có hứng sao? Bá»n há» không thiếu tiá»n.â
âAi lại chê kim tá» trong tay mình nhiá»u chứ?â Tá»ng Mặc nhếch môi, âNếu bá»n há» tháºt sá»± thanh cao như thế, thì sao còn ôm chết công nghá» rượu nho và chế tạo ÄÆ°á»ng? Không phải là vì Äá»c quyá»n, kiếm nhiá»u tiá»n thôi sao.â
âCÅ©ng phải.â
âHuá»ng há», Äợi khi Nelson ngá»i lên vương vá», Äá»a bà n trong tay ta sẽ gấp mấy lần hiá»n tại, lại xẻo chút thá»t trên ngưá»i lão Julien, ta có thá» xây dá»±ng, không chá» là má»t phá» thương nghiá»p, mà là má»t tòa thà nh thương nghiá»p ngầm!â
Tá»ng Mặc cà ng nói cà ng hưng phấn, âÄến lúc Äó, bất ká» là chá»§ng tá»c nà o, chá» cần muá»n là m Än, nguyá»n ý tuân thá»§ quy cá»§, Äá»u có thá» tá»i Äây! Tiá»m bên ÄÆ°á»ng còn có thá» cho thuê lấy phÃ, lại thêm má»t món thu nháºp.â
Lão John không nói gì.
Tá»ng Mặc vẫn Äang thao thao bất tuyá»t, âCó lẽ vẫn nên ÄÆ°a tin cho con rá»ng bụng bá»± Äó, bất ká» gần Äây hắn phát tình hay sao, nhưng khẳng Äá»nh vẫn cảm thấy vô cùng hứng thú vá»i viá»c kiếm tiá»n.â
Lão John: ââ¦â
NghÄ© liá»n là m, trưá»c kia Tá»ng Mặc Äã có phương án, lại tá»n thêm má»t Äêm Äá» hoà n thiá»n kế hoạch, xong xuôi thì viết thư cho hai ngưá»i lùn và Hắc Viêm, ngoà i ra bắt Äầu tìm tông tÃch Gerrees trong lãnh Äá»a, y cảm thấy Gerrees chắc vẫn chưa rá»i khá»i Grilan, chá» là trá»n Äi thôi. Còn tại sao lại nghÄ© thế, cúi Äầu nhìn hoa vÄn mà u xanh trên mu bà n tay mình, lãnh chá»§ Äại nhân chép miá»ng.
Khi Tá»ng Mặc nhiá»t há»a ngáºp trá»i thá»±c thi kế hoạch xây dá»±ng thà nh thương nghiá»p ngầm, quân Äá»i cá»§a công tưá»c Nelson, cuá»i cùng cÅ©ng chÃnh diá»n gặp mặt thân quân cá»§a quá»c vương Chisa.
Lòng tá»± tin cá»§a Nelson, gần như Äã tiêu hao sạch trong tráºn chiến nà y.
Nhìn quân Äá»i cá»§a mình bá» quân Äá»i quá»c vương Äánh tháo chạy thê thảm, quá»· khóc sói tru, công tưá»c Äại nhân quan chiến á» háºu phương, sắc mặt tái nhợt.
âSao lại như thế? Sao lại như thế?!â
VÄn quan và mấy Äại biá»u quý tá»c sau lưng, Äá»u nghe thấy Nelson không ngừng lặp Äi lặp lại câu nà y, muá»n thá» nhắc nhá» công tưá»c Äại nhân nên nghÄ© biá»n pháp, Ãt nhất không thá» bá» diá»t toà n quân, nhưng công tưá»c Äại nhân giá»ng như Äã ngẩn ngưá»i, cái gì cÅ©ng không nghe thấy.
Cuá»i cùng vẫn là má»t vÄn quan không bắt mắt nhất trong Äá»i ngÅ© nói vá»i Nelson má»t câu, má»i khiến Nelson bình tÄ©nh lại, âCông tưá»c Äại nhân, nếu còn không nghÄ© cách, ngà i sẽ không còn gì cả.â
ââ¦â
âLãnh chá»§ Äại nhân bảo ta nói vá»i ngà i, phòng nhá» cá»§a Grilan, bất cứ lúc nà o cÅ©ng hoan nghênh ngà i.â
VÄn quan nói xong, công tưá»c Nelson láºp tức giá»ng như bá» hất máu gà , rút trưá»ng kiếm ra, gà o to má»t tiếng, ÄÃch thân dẫn háºu quân trá»±c tiếp lao và o chiến trưá»ng! Phản quân ÄÆ°á»£c công tưá»c Äại nhân xung phong Äi Äầu cá» vÅ©, láºp tức Äấu chà sục sôi, tuy không thá» nà o vãn há»i bại cục cuá»i cùng, nhưng cÅ©ng không thá» như quan chá» huy Äá»i phương Äã nghÄ©, bại không thá» vãn há»i.
Khi trá» vá» quân, mấy Äại biá»u quý tá»c lÅ© lượt kéo lên tán dương sá»± dÅ©ng cảm cá»§a công tưá»c Äại nhân, còn tán dương hà nh Äá»ng cá»§a Nelson hôm nay trong thư viết vá» cho gia chá»§, cÅ©ng khiến lão Josh và lão Camer có má»t nháºn thức sai lầm: Công tưá»c Nelson, tháºp phần dÅ©ng võ! Sá»± bất tà i trưá»c Äó, Äá»u là khà huyết phương cương cá»§a ngưá»i trẻ tuá»i.
Thá»±c ra, công tưá»c Nelson tại sao lại bùng phát lá»±c chiến Äấu cưá»ng hãn như thế, Äại khái, chá» có bản thân hắn và lãnh chá»§ Äại nhân á» Grilan má»i biết.
Tá»ng kết lại má»t câu: Phòng tá»i uy mãnh cá»§a ta, uy võ bá khÃ!