Signor nằm trên giường, mái tóc đen dài ngang vai vương vãi trên gối, chân tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào nhau.
Đuôi mắt, mũi và môi hắn đều đỏ bừng, như thể bị ai đó hung hăng bắt nạt.
Chiếc áo sơ mi ban đầu cởi cúc giờ đã được cài cúc, nhưng bị cài sai vị trí, bộ đồ ngủ mượt mà bao lấy cơ thể săn chặt và mạnh mẽ một cách kỳ lạ, viền áo không được cài cúc chính xác, để lộ từng múi cơ bụng nhỏ.
Trùng văn giống như dây leo đỏ thẫm được gắn vào da thịt trắng như ngọc, không biết mồ hôi chảy ra từ nơi nào, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng trong suốt.
Ánh sáng này khiến Du Hằng sững sờ trong năm, sáu giây, sự tự chủ mạnh mẽ bảo anh phải dời mắt đi kiểm tra tình huống hiện tại của bảo bảo, phải kiểm tra mạch đập cổ, lắng nghe nhịp thở, nhưng anh vẫn không thể bình tĩnh lại.
Du Hằng nghiến răng, quay đầu lại nhìn eo và bụng của bảo bảo, đồng thời vươn tay kéo lưng quần của bảo bảo lên khoảng năm centimet để che đi các múi cơ bụng nhỏ.
Sau khi che giấu trùng văn khiến trùng phân tâm, Du Hằng mới bình tĩnh lại kiểm tra tình trạng của bảo bảo.
Hơi thở của Signor ổn định, tình huống của các cơ quan thân thể đều nói cho Du Hằng biết là bảo bảo chỉ quá mệt mỏi, lúc này cần nghỉ ngơi để phục hồi thể lực.
Không vì anh loại bỏ tạp chất trong trùng văn mà xảy ra vấn đề, Du Hằng yên tâm hơn rất nhiều, cũng có thời gian suy nghĩ những chuyện khác.
Ví dụ, có nên thay quần áo cho bảo bảo hay không.
Loại bỏ các tạp chất trong trùng văn, có lẽ khá đau đớn với bảo bảo, đổ rất nhiều mồ hôi khiến cả trùng đều ướt đẫm.
Bộ đồ ngủ màu đen lộn xộn bao lấy trên cơ thể, vải ở một số nơi vẫn dính vào da thịt, để tới sáng mai sẽ rất khó chịu, nếu ngủ như thế này cả buổi tối, có thể sẽ bị cảm lạnh.
Anh cần phải thay......
Du Hằng tự véo mình để ngăn mình suy nghĩ lung tung.
Anh thầm mắng mình trong lòng: Đây là bảo bảo, cho dù trùng văn kia có đẹp đến đâu, cũng là sinh ra trên thân thể của bảo bảo, không thể suy nghĩ thừa thải!
Từ con trai trở thành thư quân, anh đã phạm sai một lần, không thể phạm sai thêm một lần nữa.
Du Hằng hít sâu một hơi, niệm mười lần hai mươi bốn chữ(1), cuối cùng tâm lặng như nước, đã đủ bình tĩnh để thay quần áo ướt cho bảo bảo, mà mặt vẫn không đổi màu.
Bất ngờ là lúc nhìn thoáng qua đuôi trùng văn của bảo bảo, Du Hằng vẫn có thể bình tĩnh nghĩ: Hóa ra là ở gốc đùi gần hậu môn, trước đó bảo bảo sợ hãi kêu một tiếng, là vì cắt đứt cảm giác tinh thần lực nên không chú ý đụng vào hậu môn.
Chỉ sợ hãi kêu một tiếng đã tính là có thể nhẫn.
Sau khi thay quần áo cho Signor xong, Du Hằng không khỏi ngồi xổm xuống bên giường, chọc chọc mặt Signor, mỉm cười: "Sao lại ngoan ngoãn như vậy?"
Quá ngoan rồi, đến mức Du Hằng cảm thấy áy náy. Lúc đi tắm, thầm hạ quyết định lần sau lúc tiến hành loại bỏ tạp chất nhất định phải cẩn thận hơn.
*
Buổi sáng.
Không biết có phải vì tối qua giúp Signor loại bỏ năng lượng tạp chất trong trùng văn quá tốn sức hay không, mà lúc Signor thức dậy, Du Hằng vẫn chưa tỉnh.
Chỉ là lúc Signor rời khỏi cái ôm của anh, tay theo bản năng sờ tìm, mãi đến khi Signor nhét một chiếc gối vào vòng tay anh, anh mới ngủ thiếp đi một lần nữa.
Signor nhìn chằm chằm vào Du Hằng một lúc, đến lúc gần trễ giờ, hắn mới miễn cưỡng cầm quân phục vào phòng tắm để thay quần áo.
Sau khi thay quần áo xong, Signor thấy trong giỏ để đồ bẩn có khá nhiều quần áo, vì thế hắn mang từng cái bỏ vào máy giặt, không ngờ lại phát hiện ra một chiếc quần lót sáng màu, trên đó có vết nước rõ ràng, còn thoang thoảng mùi máu tươi.
Mặt Signor lập tức đỏ lên.
D.ục vọ.ng tươi đẹp.
Hắn dùng tay giặt chiếc quần nhỏ trong cơn choáng váng, đặt chúng lên chóp mũi ngửi ngửi, chắc chắn cảm thấy pheromone sẽ không bị tản ra, liền xé nó ném vào thùng rác, sau đó lại ra một chiếc quần lót mới tinh, cùng màu, mang theo chút ý nghĩ tự lừa dối mình, đặt nó vào máy giặt giặt cùng với tất cả quần áo.
Sau khi làm xong, thì nghe thấy có âm thanh từ trong phòng, như chim sợ cành cong, hoang mang rối loạn chạy ra ngoài.
Hắn sợ Du Hằng tỉnh sẽ hỏi vì sao đồ lót của hắn lại dính đầy pheromone như vậy.
Du Hằng tinh thần căng thẳng, cẩn thận loại bỏ tạp chất cho hắn, thành quả là làm cho hắn lúc này cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng lúc đó hắn đang làm gì? Hắn nhìn bóng lưng Du Hằng, làm chuyện xấu xa.
Signor đến sân huấn luyện trong trạng thái mê man, thoạt nhìn có vẻ như hắn đang giám sát việc huấn luyện buổi sáng cho nhóm quân thư, nhưng thực tế hắn đang bồn chồn, hắn nghĩ mình không thể vẫn luôn trốn tránh Du Hằng được, ngay cả khi Du Hằng không để ý, hắn cũng không thể chịu đựng được những ngày không có Du Hằng.
Nhưng lúc gặp Du Hằng, hắn nên giải thích chuyện đã xảy ra tối qua như thế nào?
Hắn có nên lấy hết can đảm để nói thích Du Hằng, đã nhớ nhung suốt sáu mươi năm không?
Không, không được!
Signor vẫn chưa quên, lúc còn nhỏ, sau khi Du Hằng nhặt hắn về, lại nhặt được một người đàn ông trẻ tuổi, xinh đẹp.
Bởi vì Du Hằng đối xử rất thân thiện và tốt bụng với những người gặp nạn đáng thương.
Nhưng người đàn ông đó lại tán tỉnh Du Hằng, thậm chí ban đêm còn đánh lén, muốn hiến thân, kết quả Du Hằng đã trốn rất xa, thẳng cho đến khi đội phó đuổi người đàn ông trẻ tuổi đi, Du Hằng mới trở lại đội A.
Bọn đội phó đều nói: "Đội trưởng Du không nói chuyện tình cảm, chỉ cần có tình cảm với cậu ấy, thì căn bản không thể ở chung."
Nếu để cho Du Hằng biết mình có tâm tư như vậy, chắc chắn, chắc chắc anh sẽ trốn đi thật xa!
"Tướng quân! Tướng quân, ngài bị làm sao vậy?" Thấy sắc mặt Signor cứ đổi liên tục, phó quan Địch Trác ở bên cạnh lo lắng sốt ruột gọi hắn.
Signor bừng tỉnh, hoảng sợ trong đôi mắt xanh xám tản ra, thay vào đó là một cái nhìn mờ mọt.
Hắn nghi ngờ nhìn Địch Trác, hỏi: "Có chuyện gì?"
Địch Trác chỉ vào trùng cái đang nằm giữa sân huấn luyện: "Trùng cái Anthony, anh ta không chịu huấn luyện buổi sáng, anh ta nói bản thân mình đã rất mạnh, không cần luyện tập."
Signor nhíu mày, hắn nhớ rõ Anthony này, năng lực của hắn ta quả thật rất mạnh, nhưng cũng không đến mức có thể kiêu ngạo như vậy.
Hẳn là có những lý do khác.
Không đợi hắn hỏi, Địch Trác đã nói thêm: "Do năng lượng trong trùng văn bạo động, đau đến mức đập phá ký túc xá, phỏng chừng là sợ nếu tiếp tục sử dụng năng lượng trong trùng văn, sẽ làm tình hình càng thêm trầm trọng, nghe những trùng bên dưới nói, anh ta vẫn chưa tìm được hùng chủ phù hợp với mình, anh ta cũng không muốn chết."
Signor cũng đã trải qua điều này, nhưng hắn không nghĩ đó là lý do để không huấn luyện buổi sáng, còn nằm ở giữa sân tập để chứng tỏ sức mạnh của bản thân.
Hắn đứng lên, cởi cúc áo khoác, xắn tay áo sơ mi đỏ lên nói: "Kêu anh ta lại đây, tôi muốn xem anh ta mạnh đến mức nào."
Địch Trác không đồng ý: "Tướng quân, cái này không tốt lắm đâu?"
Quân thư đánh nhau, lúc nào mà không cần dùng đến năng lượng trong trùng văn chứ?
Trong toàn bộ đội tiên phong, năng lượng trong trùng văn của Signor là không ổn định nhất, tướng quân không còn quá mấy ngày lành nữa đâu, nếu đánh ra vấn đề thì sao bây giờ?
Nhưng Signor nói, "Không có gì không tốt."
Hắn bước xuống đài cao, đi đến trung tâm sân tập.
Địch Trác không ngăn cản được, muốn liên hệ với Du Hằng để anh ngăn cản, nhưng lại không có tài khoản cá trùng (nhân) của anh.
Đang lúc gấp gáp, thì giữa sân huấn luyện phát ra tiếng hoan hô.
Địch Trác vội vàng đi tới nhìn, liền thấy tướng quân Signor đặt tay lên eo, lạnh lùng nhìn Anthony ngã xuống đất, hỏi: "Đây là rất mạnh mà anh nói?"
Địch Trác: "??? "
Anh ta tóm một trùng cái lại hỏi thăm tình hình, sau đó nghe quân thư vô cùng hào hứng nói: "Tướng quân tốc độ rất nhanh! Một đòn đã hạ gục Anthony! Anthony hoàn toàn không có thời gian để phản ứng!"
Quân đội là nơi sức mạnh được tôn sùng.
Trước kia sức mạnh của Signor không phải là thứ không thể đạt được. Mặc dù các quân thư vẫn tôn kính, nhưng họ tin rằng chỉ cần nổ lực, thì họ luôn có thể đạt đến đỉnh cao như Signor.
Bây giờ Signor mạnh đến mức Anthony không thể tiếp được một chiêu, những quân thư chỉ còn lại sự tôn kính.
Anthony đang ở trung tâm sân huấn luyện không dám tin, hắn ta đứng dậy, hạ thấp trọng tâm, hét lên với Signor: "Lại đến!"
Signor giơ tay sờ sờ sau gáy, xoay khớp, hắn chỉ cảm thấy cả trùng vô cùng thoải mái, lúc trước mỗi lần hắn sử dụng năng lượng trong trùng văn, đều cảm thấy như trời đông giá rét, hôm nay hắn dùng năng lượng trong trùng văn để trùng hóa một phần thân thể, không chỉ không cảm thấy lạnh, mà còn cảm thấy ấm áp.
Giống như có một ngọn lửa bên trong trùng văn, sưởi ấm hắn.
Signor nghĩ, nhất định là đội trưởng Du đã làm gì đó trong trùng văn của mình, nếu không sao có thể ấm áp như vậy? Trước đây, lúc hắn vừa mới ra đời trong trùng văn không có tạp chất, cũng chưa từng cảm thấy ấm ấp.
Cảm nhận được sự ấm áp này, sự bồn chồn và bất an ban đầu của Signor cũng tiêu tan một chút, hắn ngoắc ngón tay về phía Anthony, nói: "Đến đây!"
......
Thời gian huấn luyện buổi sáng của sân huấn luyện được kéo dài đến hơn 11 giờ sáng, Signor một mình đánh bại tất cả đội tiên phong hơn một ngàn quân trùng.
Toàn bộ quân đoàn thứ bảy đều biết về nó.
Du Hằng biết điều đó vào lúc chín giờ.
Anh ra ngoài ăn sáng, nhưng không tìm được đường đến nhà ăn, nên dùng vòng tay thân phận gửi tin nhắn riêng cho Hòa Bình, nhờ trùng con tới chỉ đường cho anh, kết quả đi được nửa chừng thì Hòa Bình dẫn anh đến sân huấn luyện.
Ở rìa sân huấn luyện, nhìn bóng trùng lắc lư, căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn là nghe Hòa Bình và những trùng con khác nói chuyện sôi nổi trên lan can của sân huấn luyện, mới biết Signor đang chiến đấu với tất cả quân thư của đội tiên phong.
Nghe thấy tiếng la hét của các quân thư và một đám đầu củ cải nhỏ, Du Hằng chỉ cảm thấy quá ồn ào.
Anh muốn nhìn thấy dáng vẻ oai hùng của Signor, nhưng xui là trước mặt có quá nhiều trùng, những trùng không liên quan không được phép vào sân huấn luyện, anh suy nghĩ một lúc, thì phân ra một sợi tinh thần lực, dự định lao lên bầu trời, xem trận chiến từ trên cao.
Sau chuyện tối qua, mặc dù khả năng khống chế tinh thần lực của Du Hằng vẫn không thể đuổi kịp đỉnh cao của kiếp trước, nhưng đã rất tốt rồi.
Anh ngồi xuống bồn hoa, dựa vào lan can bên ngoài sân huấn luyện, chuẩn bị nhắm mắt lại, dùng tinh thần lực để cảm nhận Signor trên lôi đài, nhưng bị một trùng quấy rầy: "Tôi khuyên cậu không nên làm như vậy."
Du Hằng quay đầu nhìn lại, thấy Nguyên soái Ngôn Tịch và hùng chủ của hắn ta đang cùng nhau đi tới.
Trùng nói chuyện là Hòa Bội, đã từng gặp qua trên Tinh Võng.
Ngoại hình giống nhau, giọng nói giống nhau, sự khác biệt duy nhất có lẽ là chiều cao.
Hòa Bội cao hơn so với lúc gặp trên Tinh Võng, đứng bên cạnh Nguyên soái Ngôn Tịch cao lớn dũng mãnh cũng không hề thua kém.
Hai bên gặp mặt, vì có quá nhiều trùng không liên quan đứng ngoài sân huấn luyện, nên họ cùng nhau đến nhà ăn gần nhất.
Bởi vì đa số trùng đều đến sân huấn luyện xem Signor và đội tiên phong so đấu, nên trong nhà ăn căn bản không có trùng nào.
Cũng coi như yên tĩnh.
Ngay khi ngồi xuống, Nguyên soái Ngôn Tịch đã giải thích thẳng vào vấn đề: "Toàn bộ phía trên của Quân đoàn thứ bảy đều lắp đặt thiết bị phòng thủ, sau khi bị dị thú 3204 tập kích bất ngờ vào ngày hôm qua, nó đã được lắp đặt khẩn cấp, tinh thần lực của cậu rất giống với dao động năng lượng của dị thú, nếu cậu chạm vào thiết bị phòng thủ ở trên, báo động sẽ được vang lên."
Du Hằng đang xem thực đơn ảo, khi nghe thấy lời nói của Nguyên soái Ngôn Tịch, anh kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Anh nói cái gì? Tinh thần lực của tôi rất giống với dao động năng lượng của dị thú?!"
Tác giả có lời muốn nói: Cập nhật!
Hahahaha.
(1) Hai mươi bốn chữ:
Thịnh vượng, dân chủ, văn minh, hòa hợp.
Tự do, bình đẳng, công lý, pháp quyền.
Yêu nước, tận tụy, trung thực và thân thiện.