Đỉnh Cấp Alpha Xuyên Thành Trùng Đực Vô Dụng

Chương 53: Chương 53


TruyenChu.IO - Đọc truyện nhanh không QC


"Du tiên sinh?"

Signor thấy Du Hằng dừng lại, khó hiểu hỏi.

Bóng dáng giống quân y chợt lóe qua, Du Hằng không bắt được ai, cũng không dám chắc chắn 100%.

Lúc này, cần tìm hiểu tình hình hiện tại ở Đông Cảnh trước, nên Du Hằng đè nén sự khác lạ trong lòng, nói với Signor: "Không sao, đi đến chỗ Lance trước."

Signor có khả năng định hướng tốt, cho dù con đường có ngoằn ngoèo đến đâu, hắn vẫn có thể tìm ra con đường ngắn nhất, bằng thời gian nhanh nhất để đến đích.

Cửa quán trọ đóng chặt, lân cận đó không có một trùng nào, gió lạnh thổi qua, lạnh đến tận xương.

Nơi này lúc này thật sự rất kỳ quái, Du Hằng siết chặt tay Signor, kéo hắn lại gần mình một chút, đồng thời phóng thích tinh thần lực, để Signor ở trong lĩnh vực tinh thần của chính mình, tránh trường hợp phát sinh chuyện gì đó làm hai trùng tách ra.

"Bảo bảo, chúng ta đi vòng qua cửa sau nhé?" Du Hằng từng từ cửa sau của quán trọ nhỏ đi xuống tầng hầm, cho nên khá quen thuộc, "Đánh bất ngờ, chuyện biết được sẽ càng chân thật hơn."

Signor tán đồng điểm này, mặc dù hắn tin tưởng Lance, nhưng không biết tình huống cụ thể ở Đông Cảnh, nên không thể chắc chắn Lance có nói dối hay không?

Thay vì cố gắng tìm ra manh mối trong lời nói của Lance, còn không bằng bí mật nhìn trộm, tìm hiểu rõ tình hình.

Họ đi đường vòng qua cửa sau, đi bộ đến một lối đi bí mật trong tầng hầm.

Lúc trước khi Du Hằng đi trên con đường này, bởi vì có giám sát ghi lại, nó sẽ được đưa trở lại đại sảnh trung tâm của tầng hầm, trong chốc lát sẽ có trùng đi ra, nhưng hôm nay Du Hằng và Signor đã đi hết lối đi bí mật, khi đến đại sảnh trung tâm của tầng hầm, bọn họ vẫn không nhìn thấy trùng nào.

Quán trọ trống rỗng, thậm chí một số trùng bị nhốt trong tầng hầm cũng biến mất.

Du Hằng cau mày: "Ở đây không có trùng......"

"Lance hẳn là có để lại manh mối." Signor siết chặt tay Du Hằng, không đợi Du Hằng hỏi, hắn đã kéo Du Hằng đến não quang lưu trữ trong đại sảnh, mở màn hình ảo màu xanh lam, nhanh chóng gõ trên bàn phím ảo, trên màn hình ảo xanh lam xuất hiện một dãy mã code dài.

Du Hằng xem không hiểu mã code, ánh mắt của anh nhìn vào mấy byte đang tăng lên mà hoa cả mắt.

May mắn thay, ngay sau đó Signor đã mở được video ẩn sâu trong não quang, hình ảnh ảo của Lance xuất hiện.

"Tướng quân, tôi là Lance," Lance thoạt nhìn có hơi chật vật, cả người dính đầy chiến hỏa khói thuốc súng, mặt xám mày tro, cơ thể còn dính đầy vết máu, "Hôm nay là tân lịch ngày 7 tháng 11 năm 3046, là ngày thứ ba bị chủng tộc không rõ xâm lược, theo thỏa thuận, Nguyên soái Ngôn Tịch sẽ đến Tiểu Châu Sơn để đàm phán hiệp ước đình chiến với chủng tộc không rõ, nhưng năm trùng đực cấp S do Vi Ân cầm đầu làm phản, trong quá trình đàm phán hòa bình đã tra tấn và gi.ết ch.ết S-001, đã được chủng tộc không rõ thuần hóa, còn phá hủy điểm viễn chinh của họ, chủng tộc không rõ rất tức giận, hiệp ước đình chiến bị hủy bỏ, chiến tranh tiếp tục."

Hôm nay là tân lịch ngày 11 tháng 11 năm 3046.

Nói cách khác chiến tranh đã bắt đầu bốn ngày rồi.

"Đông Cảnh Nhất Tinh đã bị đánh bại rồi sao?" Tay Signor run rẩy, có hơi khó tin.

Ngoài quân đoàn thứ bảy đóng quân ở Đông Cảnh Nhất Tinh, còn có sáu trùng đực cấp S đóng quân ở đây, cho dù năm trùng đực cấp S làm phản, thì bọn họ cũng không hợp tác với chủng tộc không rõ, đó cũng chỉ là nội bộ bất đồng quan điểm, nếu chủng tộc không rõ tiếp tục chiến tranh, bọn họ hẳn là nên nhất trí đối ngoại! Thực lực của sáu trùng đực cấp S, lại không địch lại một đội viễn chinh sao?

Du Hằng nhớ tới bóng dáng lóe lên trên đường vừa rồi, không khỏi có một phỏng đoán.

Cái gọi là đội viễn chinh của chủng tộc không rõ, chẳng lẽ là người đến từ thế giới anh từng ở?

Nếu là thế giới anh từng ở, khoa học kỹ thuật phát triển hơn, cơ giáp chế tạo ra càng mạnh hơn, lấy ít thắng nhiều cũng không phải không thể, nhưng Du Hằng không cho rằng trong trường hợp điểm viễn chinh bị phá hủy và không có quân tiếp viện, đội viễn chinh sẽ chọn khai chiến.

Ít thắng nhiều, cái nhiều này cũng có hạn chế nhất định.

Nếu vượt quá giới hạn này, ngay cả cơ giáp mạnh nhất cũng không thể chống lại.

Du Hằng véo sau gáy Signor, an ủi nói: "Đừng hoảng, tiếp tục nghe Lance nói xem thế nào."

"Tướng quân, vào ngày 9 tháng 11, chúng tôi định rút lui khỏi Đông Cảnh Nhất Tinh. Đội viễn chinh không rõ đã bắt được ba trùng đực cấp S, buộc tất cả cư dân và đơn vị đồn trú phải rời khỏi Đông Cảnh Nhất Tinh, vì sự an toàn của trùng đực cấp S, quân đoàn thứ bảy đã dẫn tất cả trùng rút khỏi Đông Cảnh Nhất Tinh, video hôm nay là tin nhắn cuối cùng của tôi, nếu tướng quân trở lại, xin tướng quân cũng nhanh chóng rút khỏi Đông Cảnh Nhất Tinh, nếu gặp đội viễn chinh của chủng tộc không rõ, tướng quân, chạy! Nhất định phải chạy! Họ là một chủng tộc có thể thuần hóa dị thú, họ có kỹ thuật khoa học cực kỳ cao, họ...... Cực kỳ cảnh giác, nếu ngài bị phát hiện, phát hiện Đông Cảnh Nhất Tinh còn tồn tại Trùng tộc, họ sẽ không chút do dự nhận định ngài là gián điệp, sau đó gi.ết ch.ết!"

Lúc coi đến cuối video, thì cửa chính của tầng hầm bị nổ tung bởi pháo năng lượng.

Bước chân chỉnh tề vang lên, ngay sau đó, tám người đàn ông mặc đồng phục màu xanh ô liu của đội viễn chinh Liên Hợp Quốc lao vào.

Ba người ở phía trước mang theo pháo năng lượng nhắm vào Signor đang lôi kéo muốn giấu Du Hằng, một người phụ nữ thân hình lả lướt hấp dẫn đi vào cuối cùng, tám thành viên đội viễn chinh nhường đường cho người phụ nữ mặc quần áo da, mang theo một hộp y tế đi ra phía trước.

"Tôi nhớ rõ Đông Cảnh Nhất Tinh đã được đội viễn chinh Liên Hợp Quốc của chúng tôi trưng dụng, hai vị, nhập cư trái phép đến đây là vì chuyện gì?" Cô gái mở miệng nói tiếng Liên bang, nhưng có một máy móc đồng thời phiên dịch sang ngôn ngữ Trùng tộc.

Nhìn thấy người phụ nữ tóc ngắn này, Du Hằng và Signor đều sững sờ.

Ngay cả sự lo lắng và hoảng loạn của Signor cũng đều tan sạch, nhìn người phụ nữ mang hộp thuốc, hắn khá do dự hỏi Du Hằng: "Đây có phải là...... Bác sĩ Ngu?"

Ngu Lăng Phỉ đeo thiết bị phiên dịch bên tai, cô nghe rất rõ lời nói của Signor, cô có chút bối rối, hai trùng tộc này, cô chưa từng thấy qua, sao lại biết cô?

Nói chính xác, khi ở Tiểu Châu Sơn nghị hòa, cô không có mặt, nên không có Trùng tộc nào biết cô mới đúng.

Ngu Lăng Phỉ kỳ quái đánh giá nhìn hai trùng tộc.

Vẻ ngoài đều là hạng nhất và xuất sắc, đặc biệt là trùng được bảo vệ sau lưng, ngoại hình của anh rất lộng lẫy, vết sẹo dài màu hồng ở đuôi mắt trái khiến anh có chút hoang dã và sắc bén.

Ngu Lăng Phỉ có thể đảm bảo rằng cô chưa bao giờ nhìn thấy diện mạo này, nhưng khi cô đối mặt với đôi mắt đỏ cười như không cười, đồng tử của cô co lại, cô hoài nghi hỏi: "Du, đội trưởng Du?"

Cô không biết tại sao, rõ ràng ngoại hình và chủng tộc khác nhau, cô cũng biết đội trưởng Du đã chết trong trận chiến, nhưng khi cô nhìn thấy Trùng tộc này, cô lại cảm thấy đây là đội trưởng Du.

Thậm chí còn không cố kỵ tám thành viên của đội viễn chinh có mặt ở đây, buột miệng nói ra xưng hô mà cô đã khắc trong tâm khảm.

"...... Các người đều đi ra ngoài chờ," Ngu Lăng Phỉ kịp thời phản ứng lại, để tám thành viên của đội viễn chinh đi ra ngoài, đồng thời dặn dò: "Ra ngoài gọi phó hạm trưởng Tông, nói là thành Thượng Mông."

Tất cả dân chúng ở Liên Hợp Quốc đều biết về thành Thượng Mông.

Liên Hợp Quốc bây giờ có thể có một cuộc sống ổn định, thậm chí có thể thuần hóa dị thú, tất cả là nhờ vị anh hùng quốc dân đang yên giấc trong ngôi mộ anh hùng - Du Hằng.

Mặc dù tám thành viên của đội viễn chinh không hiểu tại sao bác sĩ Ngu lại để họ ra ngoài và ở chung phòng với hai Trùng tộc nguy hiểm, nhưng họ là quân nhân, tuân theo mệnh lệnh của cấp trên là bản năng.

Không chút do dự, họ ra khỏi tầng hầm, ở cửa quán trọ gọi Phó hạm trưởng Tông.

Có thể làm phó hạm trưởng đội viễn chinh, năng lực của Tông Minh vẫn rất xuất sắc, nhưng tương ứng cũng rất bận rộn, đột nhiên nghe thấy phó quan báo cáo, nói quân y Ngu sai người truyền lời.

Tông Minh nhíu mày, hắn biết Ngu Lăng Phỉ ra ngoài, nói là đến Đông Cảnh Nhất Tinh xem thiết bị y tế của Trùng tộc, sao đột nhiên lại nhờ người truyền lời? Chẳng lẽ cô không thể tự mình liên lạc với hắn sao? Không phải thuận tiện hơn sao?

Tông Minh hỏi phó quan: "Nói cái gì?"

Phó quan nhăn mặt, có chút khó hiểu: "Thành Thượng Mông, nói ba chữ này."

Tông Minh lật xem tài liệu một lát, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên: "Cậu nói cái gì? Ngu Lăng Phỉ truyền lời chỉ nói ba chữ thành Thượng Mông?!"

Phó quan gật đầu, có chút bối rối hỏi: "Bác sĩ Ngu đề cập đến thành Thượng Mông làm gì? Điểm viễn chinh đã bị phá hủy, không biết khi nào nó mới được xây dựng lại, muốn đến thành Thượng Mông cũng......"

Phó quan còn chưa nói xong, thì thấy phó hạm trưởng của họ đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm vào anh ta với một đôi mắt đen sâu thẳm, hỏi: "Cô ấy ở đâu? Ngu Lăng Phỉ ở đâu?"

Phó quan có chút sợ hãi, trong ấn tượng của anh ta, phó hạm trưởng mạnh mẽ lại dịu dàng, cho dù có tức giận cũng chưa bao giờ mất bình tĩnh, nhưng bây giờ ánh mắt nghiêm nghị, mang theo khí thế cứng rắn đặc trưng của alpha.

Nỗi sợ hãi bẩm sinh khiến phó quan nơm nớp lo sợ nói ra vị trí của bác sĩ Ngu, nhìn phó hạm trưởng để lại một đống tài liệu và công việc, điều khiển cơ giáp, nhanh chóng rời đi.

*

Bên trong tầng hầm của quán trọ.

Du Hằng dẫn theo Signor đi vòng qua bàn làm việc, đến gần Ngu Lăng Phỉ, nói: "Tiểu Ngu, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây."

Ngu Lăng Phỉ ngơ ngác khi nghe Du Hằng gọi cô bằng tiếng Hoa Hạ, có loại cảm giác như đã qua mấy đời vỡ ào trong lồng ngực, sau một lúc lâu im lặng, lâu đến mức Du Hằng nghĩ có phải Ngu Lăng Phỉ đã choáng váng rồi không, cô dậm chân, lao đến chỗ Du Hằng, nhào vào lòng Du Hằng, khóc gọi: "Đội trưởng Du! Đội trưởng Du thực sự là anh sao? Anh không chết sao?!"

Signor biết Ngu Lăng Phỉ, hắn cũng biết Du Hằng có quan hệ tốt với mọi người trong đội A, càng hiểu rõ việc lâu ngày gặp lại, dưới sự kích động ôm Du Hằng là chuyện bình thường, nhưng nhìn thấy Ngu Lăng Phỉ ôm Du Hằng thật chặt, trái tim hắn trở nên bồn chồn.

Vô cùng nôn nóng.

Muốn đẩy Ngu Lăng Phỉ ra, muốn bám dính vào vòng lòng Du Hằng, tuyên bố chủ quyền, nói với mọi người rằng Du Hằng là của hắn, tất cả đều là của hắn.

Hắn hít một hơi thật lâu, nghĩ phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, nhưng Ngu Lăng Phỉ quá kích động, quá hưng phấn, cũng quá nhớ Du Hằng, ôm Du Hằng khóc lóc thảm thiết, thật lâu cũng chưa buông tay.

Signor không thể chịu đựng được nữa, vừa định chủ động đẩy Ngu Lăng Phỉ ra, hắn thậm chí còn tìm xong lý do – bàn chuyện chính sự.

Nhưng còn chưa kịp làm thì bị Du Hằng thấy, Du Hằng kịp thời đẩy Ngu Lăng Phỉ ra, phủ đầu nói: "Ôm ôm ấp ấp giống cái gì, cô độc thân, tôi không phải, đừng để bé con nhà tôi hiểu lầm."

Ngu Lăng Phỉ: "???"

Bé con?

"Đội trưởng Du, anh kết hôn rồi? Ngay cả con trai cũng có?" Lúc Ngu Lăng Phỉ hỏi điều này thì cảm thấy hơi kỳ lạ, nếu kết hôn, dựa theo đạo lý thì nên sợ vợ mình hiểu lầm, cớ sao lại sợ bé con nhà mình hiểu lầm?

Du Hằng nhân cơ hội ôm Signor, cười nhẹ nói: "Thư quân của tôi, Signor, cô còn nhớ đứa trẻ tôi nhặt được lúc trước không? Đó là Signor."

Hồi đó, Du Hằng có một đứa nhỏ, gọi là bảo bảo.

Ngu Lăng Phỉ kinh ngạc nhìn Signor: "Bảo, bảo bảo?"

Du Hằng khẽ cau mày, sửa lại: "Em ấy gọi là Signor."

Bảo bảo là xưng hô độc quyền của anh.

Du Lăng Phỉ cười khẽ, dời mắt khỏi Signor, thở dài: "Cái này, chuyện này không khỏi quá có duyên phận rồi đi? Lúc bảo, Signor rơi xuống hố lớn, nếu không phải chúng tôi liều chết kéo lại, sợ là anh Tiểu Tông đã không màng nguy hiểm, nhảy xuống tìm hắn, hóa ra hai người đã cùng nhau đến đây sao?"

Du Hằng không thèm để ý đến lời trêu ghẹo của Ngu Lăng Phỉ, anh giải thích: "Không phải cùng nhau đến, chuyện này nói ra dài lắm, tìm một chỗ, nói rõ ràng mọi chuyện? Đúng rồi, vừa rồi cô cho người truyền tin cho phó hạm trưởng Tông, không lẽ là anh Tiểu Tông sao? Anh ấy cũng ở trong đội viễn chinh? Bằng không đợi anh ấy đến, rồi tôi nói luôn một lần tình huống cho hai người."

Khi nhắc đến Tông Minh, Ngu Lăng Phỉ dừng lại, liếc nhìn Signor với vẻ mặt phức tạp, sau đó lẩm bẩm: "Nếu anh Tiểu Tông biết anh đã kết hôn với Signor, tsk......"

Du Hằng không nghe rõ: "Cái gì?"

Thật ra Signor cũng không nghe rõ, nhưng bản năng bảo hắn đến gần Du Hằng hơn một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.