Chúng ta thu nhận Nghê Nhi vài ngày cũng không thấy sự tình gì phát sinh “Ta đã nói ngươi đa nghi mà ! Ngươi xem Nghê Nhi căn bản cái gì cũng không có làm a!”
“Hy vọng những gì ngươi nói là đúng !” Nói thế nhưng tâm hắn luôn bất an.
“Cái gì hy vọng? Vốn dĩ mọi chuyện đều yên ổn ngaz” Ta tin tưởng Nghê Nhi.
“Hảo hảo hảo, là trẫm nhầm rồi !”
Ha ha…… Ta thắng ! Ta nhìn Lãnh Nhược Tư cười cười “Nhóm ta sẽ ở lại đây bao lâu a?”
“Chắc hai ngày? Làm sao vậy?” Lãnh Nhược Tư khó hiểu nhìn ta.
“A? Sao nhanh vậy, ta không muốn rời nơi này sớm vậy đâu !” Thời tiết ở đây thật sự hảo nga ! Ta còn nghĩ sẽ ở đây lâu.
“Được rồi ! Vậy ở lại đây thêm vài ngày được không?” Thời tiết nơi đây thật thích hợp để Triệt Nhi điều dưỡng thân thể.
“Thật tốt quá !” Ta vui vẻ ôm lấy hắn.
Đúng lúc này Tiểu Lan cùng Nghê Nhi bước vào, ta thẹn thùng cúi đầu “Vương gia nên uống thuốc rồi !” Tiểu Lan đem thuốc đưa cho đến cho ta.
“Nga !” Ta lấy thuốc uống.
Ta phát hiện Lãnh Nhược Tư vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Nghê Nhi, ta tức giận vụng trộm ở trên lưng hắn nhéo một cái. Chờ ta uống xong đưa chén cho bọn Tiểu Lan thì các nàng đi ra “Triệt Nhi rất đau đó !” Lãnh Nhược Tư nhịn không được oán giận.
“Đáng đời ! Ai kêu ngươi nhìn chằm chằm người khác?” Nàng lại không có dễ nhìn bằng ta.
Lãnh Nhược Tư vui vẻ nở nụ cười “Ngươi cười cái gì?” Ta tức giận nhìn hắn.
“Trẫm thật cao hứng a ! Triệt Nhi ghen! Bất quá Triệt Nhi, trẫm đến bây giờ vẫn không tin nàng !” Mặc kệ có phải hắn đa nghi hay không, hắn chính là cảm thấy Nghê Nhi có vấn đề.
“Tùy ngươi !” Hắn nếu không tin ta cũng không có biện pháp không phải sao?
“Triệt, chúng ta đi dạo trong cung đi !” Mộ Dung Vân tiến vào lôi kéo ta đi.
Mà chúng ta ai cũng không phát hiện Nghê Nhi vẫn âm thầm nhìn chằm chằm chúng ta. Thật tốt quá ! Lãnh Nhược Tư hiện tại chỉ còn một mình, đây đúng là cơ hội tốt để ra tay. Bất quá nên làm cái gì bây giờ? Làm sao để thành công chứ?
Lúc này Tiểu Hương cầm thuốc bổ đi tới “Tiểu Hương tỷ tỷ, ngươi đem cái này cho ai?”
“Đây là thuốc bổ cho Hoàng Thượng, có chuyện gì sao?” Tiểu Hương cười cười giải thích.
“Ta đem thay tỷ !” Nghê Nhi đoạt lấy thuốc bổ trên tay Tiểu Hương.
“Này không được tốt lắm đâu ! Ta chính mình đem vẫn tốt hơn !” Đem công việc của mình giao cho nàng làm không được tốt lắm.
“Không sao mà!” Nghê Nhi cười cười nói.
“Vậy được rồi !”
Tiếng Nghê Nhi cùng Tiểu Hương tranh nhau đều lọt đến tai Lãnh Nhược Tư, hắn vẫn trộm quan sát Nghê Nhi, Nghê Nhi nhân lúc Tiểu Hương đi liền vụng trộm bỏ thứ thuốc gì đó vào chén thuốc bổ, tất cả việc này đều bị Lãnh Nhược Tư nhìn thấy.
Nghê Nhi đem thuốc bổ đi vào rồi đặt lên bàn “Hoàng Thượng, đây là Tiểu Hương tỷ tỷ bảo ta đưa cho ngài !”
“Thật không? Là nàng muốn ngươi làm sao?” Lãnh Nhược Tư ánh mắt thâm thúy nói.
“Đúng vậy !” Nghê Nhi vội vàng gật đầu.
“Trẫm hiện tại không muốn uống, trẫm ban cho ngươi uống!” Lãnh Nhược Tư thử hỏi nàng.
“Đây là thuốc bổ của Hoàng Thượng, ta làm sao dám? Vẫn là Hoàng Thượng uống tốt hơn !” Sắc mặt Nghê Nhi lập tức chuyển thành trắng nhợt.
“Không có gì đâu, đây là trẫm ban cho ngươi mà ngươi nên nhận thì tốt hơn!” Lãnh Nhược Tư từng bước đuổi sát.
“Hoàng Thượng, thật sự không cần !” Lãnh Nhược Tư có phải hay không phát hiện cái gì ? Không có khả năng a ! Đây là nàng mới quyết định, như thế nào khả năng bị hắn phát hiện?
“Trẫm nhìn ngươi là không dám thì có?”
“Hoàng Thượng vì cái gì nói như vậy?” Nghê Nhi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
“Ngươi nói vì cái gì sao? Chẳng phải hết thảy không phải là âm mưu của ngươi sao? Ngươi hạ độc trong chén thuốc bổ này!” Lãnh Nhược Tư vạch trần nàng.
“Hoàng Thượng ta với ngài không thù không oán, ta vì cái gì lại hại ngài chứ?” Nghê Nhi vội vàng giải thích. Kỳ quái ! Lãnh Nhược Tư làm sao mà biết được? Bạn đang
âNà y cÅ©ng là chuyá»n mà trẫm muá»n biết. Nói, ngươi vì cái gì lại là m như váºy?â Lãnh Nhược Tư hung ác nhìn chằm chằm Nghê Nhi.
Äang lúc Nghê Nhi không biết là m sao thì chúng ta trá» lại âCa ca, sao trá»i Äang tá»t lại Äá»t nhiên mưa lá»n như váºy a?â Ta bất mãn oán giáºn.
âTa cÅ©ng không biết a ! Thôi, ta thấy chúng ta Äi dạo cÅ©ng Äã lâu, ngươi cÅ©ng nên hảo hảo nghá» ngÆ¡i Äi !â
âÄúng váºy ! Phụ háºu, ngươi xem ngươi quần áo Äá»u bỠưá»t hết rá»i nè!â Tiá»u Vân Vân lo lắng nói.
âÄÆ°á»£c rá»i ! Ta không sao !â Ta cÅ©ng không phải từ giấy là m thà nh.
Nghe thấy chúng ta trá» lại, Nghê Nhi lá» ra nụ cưá»i âm hiá»m. Lãnh Nhược Tư a Lãnh Nhược Tư, lần nà y tháºt Äúng là trá»i cÅ©ng giúp ta a ! Nghê Nhi Äá»t nhiên Äem quần áo chÃnh mình là m cho há»n Äá»n không thôi, Lãnh Nhược Tư thấy mà choáng váng âNgươi là m cái gì?â Hắn khó hiá»u há»i.
âNgươi láºp tức sẽ biết !â
Ngay lúc chúng ta sắp Äến trưá»c cá»a và i bưá»c, Nghê Nhi Äá»t nhiên ôm lấy Lãnh Nhược Tư mà cưá»ng hôn hắn, Lãnh Nhược Tư ngây ngẩn cả ngưá»i. Ta vừa tiến và o liá»n thấy má»t mà n nà y, Lãnh Nhược Tư lấy lại tinh thần liá»n phẫn ná» Äẩy Nghê Nhi ra âTriá»t Nhi, ngươi trưá»c hết nghe trẫm giải thÃchâ
âGiải thÃch? Ngươi cảm thấy còn có gì cần giải thÃch sao?â Hắn nhưng lại cùng Nghê Nhiâ¦â¦
Nghê nhi giả vá» khóc lóc nói: âCông tá», thá»±c xin lá»i. Là ta cưỡng bức Hoà ng Thượng, không liên quan Äến ngà i ấy!â
Cưỡng bức? Ta thấy là hắn tá»± nguyá»n thì Äúng hÆ¡n? Hắn ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng má»t Äại nam nhân nếu không muá»n thì nà ng â má»t nữ tá» có thá» bức ép sao? âTriá»t Nhi, không nên nghe nà ng nói lung tung, sá»± tình không phải như thế, sá»± tình là â¦â¦â
âCông tá», ta biết là ta có lá»i vá»i ngà i. Nhưng Hoà ng Thượng, ngà i cÅ©ng không thá» qua sông Äoạn cầu a !â Nghê Nhi mang lá» Äầy mặt nói.
Ba má»t tiếng, ta ném cho Lãnh Nhược Tư má»t cái cái tát âLãnh Nhược Tư, ta háºn ngươi!â Ta thương hắn như váºy. Vì hắn ta buông tay hết thảy, tháºm chà vì hắn mang thai, hắn lại là m chuyá»n như váºy há»i báo ta?
Ủy khuất, tức giáºn, thương tâm tất cả dung hợp cùng má»t chá», ta thương tâm chạy ra ngoà i, má»i ngưá»i Äá»u không ngá» tá»i phản ứng nà y cá»§a ta, chá» có Hứa Dương ká»p thá»i Äuá»i tá»i. Äợi khi Má» Dung Vân lấy lại tinh thần muá»n Äuá»i theo thì ta Äã biến mất không thấy bóng dáng.
Má» Dung Vân trưá»c nay chưa có bạo phát tức giáºn âLãnh Nhược Tư, hôm nay ta không Äánh chết ngươi ta không còn là ngưá»i !â
Má» Dung Vân hưá»ng Lãnh Nhược Tư ra tay tháºt nặng, Lãnh Nhược Tư chiêu chiêu nhưá»ng hắn. Sau Äó LÄng Vân ngÄn Má» Dung Vân lại âLÄng, ngươi là m cái gì váºy hả?â
âTrưá»c hết nghe hắn giải thÃch như thế nà o Äã rá»i hãy Äánh tiếp !â Hắn cảm thấy Lãnh Nhược Tư không phải là loại ngưá»i âÄứng núi nà y trông núi ná»â.
âCòn có gì Äá» nói nữa ?â Hắn dám là m tá»n thương bảo bá»i Äá» Äá» cá»§a ta như váºy mà còn dám má» miá»ng giải thÃch vá»i ta sao?
âTrẫm Äã sá»m nói qua Nghê Nhi không phải ngưá»i tá»t. Nà ng vừa rá»i trong chén thuá»c bá» hạ Äá»c, trẫm bắt quả tang nà ng, nhưng Äúng lúc nà y thì Triá»t Nhi trá» lại, nà ng không tiếc há»§y trong sạch cá»§a mình mà giá há»a nhằm vu cáo trẫm !â Lãnh Nhược Tư oán háºn nhìn Nghê Nhi.
Duẫn Dung vừa nghe vá»i và ng Äi lên kiá»m chứng âBát thuá»c bá» nà y Äúng là Äã bá» hạ ká»ch Äá»c !â
âNgươi là thần tá» cá»§a hắn, ÄÆ°Æ¡ng nhiên giúp hắn a !â Má» Dung Vân cÄn bản không tin.
âLÄng Vân ngươi tá»i xem, Äá»c nà y ngươi hẳn là biết !â Duẫn Dung cÅ©ng không nhiá»u lá»i.
LÄng Vân Äi tá»i xem xét, vừa thấy thì ngây ngưá»i âNà y không phải Äá»c Vân trúng trưá»c kia, Má»t Ngà y Má» sao?â LÄng Vân chấn Äá»ng.
Nghe thế má»i ngưá»i hoà n toà n choáng váng. Sau khi kìm chế cÆ¡n phẫn ná», Má» Dung Vân chế trụ cá» Nghê Nhi há»i: âNói ! Ngươi là ai, vì cái gì lại là m như váºy?â
âHa haâ¦â¦ Vẫn là bá» Lãnh Nhược Tư phát hiá»n. Ta giết không ÄÆ°á»£c hắn nhưng có ngưá»i sẽ thay ta giết hắnâ. Nghê Nhi cưá»i to không thôi.
âAi?â
âChÃnh ngươi Äi thÄm dò a? Bất quá, ta thấy ngươi vẫn nên Äi tìm Má» Dung Triá»t trưá»c thì tá»t hÆ¡n. Hiá»n tại trá»i mưa lá»n như váºy, nhân sinh cá»§a hắn không ÄÆ°á»£c tá»t, hÆ¡n nữa thân thá» hắn kém như váºy có thá» bình an trá» vá» hay không còn phải xem sau a !â Nói xong Nghê Nhi lấy ra chá»§y thá»§ tá»± sát.
Nghe thế Lãnh Nhược Tư bá» dá»a tá»i choáng váng. Mà ta hiá»n á» trong mưa to liá»u mạng chạy. Äáng giáºn ! Vì cái gì Lãnh Nhược Tư lại là m như váºy? Rá»t cuá»c là vì cái gì a? Ta chạy ra khá»i hoà ng cung rá»i lại tiếp tục chạy tá»i má»t ngá»n núi, nhưng bá»i vì trá»i mưa nên ÄÆ°á»ng trÆ¡n khiến ta không Äá» phòng mà bá» trượt xuá»ng.
âA ââ Ta kêu thảm thiết.
âTriá»t Nhi !â Hứa Dương vá»i và ng dùng khinh công bay lại Äây bảo vá» ta.
Chúng ta cùng nhau lÄn xuá»ng núi. Chá» khi chúng ta dừng lại, ta Äã sá»m ngất Äi âTriá»t Nhi không ÄÆ°á»£c ngá»§ ! Mau tá»nh lại !â Hứa Dương lo lắng vá» vá» mặt cá»§a ta.
Nhưng ta cÄn bản không tá»nh. Là m sao bây giá»? Thân thá» Triá»t Nhi hiá»n tại không thá» cho hắn cứ á» mãi trong mưa, không sẽ gặp nguy hiá»m. Chá» có tìm má»t chá» Äụt mưa cứu trá» Triá»t Nhi trưá»c, Äợi Lãnh Nhược Tư dẫn ngưá»i tá»i cứu. Triá»t Nhi, ngươi yên tâm, ta nhất Äá»nh sẽ cứu ngươi. Hứa Dương âm thầm hạ quyết tâmâ¦