Lộ Thương đứng mũi chịu ánh hào quang từ vẻ xinh đẹp đó chiếu tới, đối với đôi mắt tuyệt mỹ sâu không thấy đáy kia của Tĩnh, hắn lại sửng sốt thật lâu không thể nói thành lời.
“Đại ca?” Thấy phản ứng này của Lộ Thương, hai tên bắt người biết hắn động tâm rồi …loại tuyệt đại giai nhân này, không động tâm thì không phải là nam nhân.
Phất phất tay, ánh mắt Lộ Thương vẫn không rời khỏi khuôn mặt tuyệt mỹ, thanh âm đã có điểm không yên: “Cấp phần thưởng!”
Phía sau tự có người tiến đến móc ra hoàng kim cấp hai người, hai người ngàn ân cảm tạ rời đi.
Đại điện thoáng cái xôn xao hẳn lên.
“Oa! Chúc mừng đại ca nha, lấy được tuyệt sắc giai nhân —— “
“Áp trại phu nhân của Lộ Thương ta không ai khác ngoài nữ nhân này…”
Thoáng cái bốn phía tràn ngập tiếng chúc mừng. Nhưng Lộ Thương lại chỉ để ý cầm lấy tay Tĩnh, dừng tại đôi mắt động lòng người của hắn, dường như vừa nhìn đã ngây dại.
“Nhanh! Nhanh đi sắp xếp việc vui … đêm nay đại ca sẽ lấy vợ rồi!” Mọi người nhìn thấy liền nói ra suy nghĩ của Lộ Thương, bề bộn phân phó tiểu lâu la đi xử lý.
Ánh trăng bao phủ núi Lộ Thương.
Trại Lộ Thương lại không yên tĩnh giống như bình thường, thanh âm chè chén huyên náo vui vẻ như ban ngày.
Trên đại điện bày ra mấy trăm bàn tiệc rượu, trên mặt bọn sơn tặc đều là một bộ mừng rỡ.
“Biết không? Phu nhân của đại ca vốn là tuyệt sắc giai nhân, nghe nói đại ca vừa thấy nàng ngay cả mắt cũng không chớp!” Rượu đủ cơm ăn no, hôn sự này tự nhiên là chuyện tốt nhất để bàn luận rồi.
Có người nói: “Đúng vậy đúng vậy …trước kia thấy đại ca không dính nữ sắc, ta còn tưởng hắn có cái tật xấu gì nữa…”
Tựa hồ đột nhiên nhớ tới cái đề tài nguy hiểm này, người nói chuyện vội vàng dừng lại, mọi người bốn phía cũng an tâm nở nụ cười.
Trong đại điện, trên ghế chủ thượng.
Lộ Thương ngày thường vẻ mặt không bao giờ thay đổi cũng mơ hồ có vài phần đỏ ửng, nhìn kỹ bộ dạng uống rượu của hắn hình như cũng có chút ý cười.
“Đại ca, đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng …ta thấy ngươi nên nhanh đi động phòng đi, đừng để cho tân nương tử phải sốt ruột chờ.” Quân sư Lưu Thố một bên nói nhỏ vào tai.
Nghe vậy, mặt Lộ Thương càng đỏ hơn. Hắn không có cự tuyệt, yên lặng đứng dậy: “Ta đây đi trước, mọi người chậm rãi dùng!”
Nhìn Lộ Thương bước nhanh vào nội viện hướng chỗ động phòng, Lưu Thố an tâm cười cười… hôn sự của Lộ Thương luôn luôn là tảng đá lớn trong lòng bọn hắn, hôm nay thấy hắn cuối cùng cũng có hoa chúc chi hỉ, cũng thật khiến kẻ khác buông tảng đá lớn trong lòng rồi.
Đem thanh âm huyên náo trong đại điện vứt ra sau đầu, Lộ Thương cảm thấy càng gần động phòng, trái tim mình lại càng đùng đùng nhảy lên.
Vốn tưởng rằng cuộc đời này vô vọng tìm được người trong mộng, nhưng trời cao lại thật sự đưa người trong lòng hắn tới… điều này sao có thể không làm tâm hắn nhảy nhót đây?
Trong tân phòng , bóng nến mờ ảo. Tân nương đầu đội hồng cẩm đang lẳng lặng ngồi trên giường gấm.
Lộ Thương đến gần mép giường, liếc mắt thấy áo gấm bị hạ xuống một chút lộ ra áo lụa trắng tinh, hắn không khỏi đỏ mặt…tối nay, tại nơi này, nữ tử xinh đẹp ôn nhu tựa tiên tử này sẽ trở thành người của mình…
“Nương tử …” Nhẹ giọng gọi, Lộ Thương đưa tay vén khăn đỏ vướng víu lên… dung mạo xinh đẹp tuyệt trần của Tĩnh dưới ánh nến lại càng lộ vẻ kinh tâm, làm trái tim Lộ Thương điên cuồng đập loạn.
“Hôm nay gặp tại đại điện, lòng ta liền biết nàng nhất định là người yêu kiếp này của ta…” Vừa nói lời trong tâm, mặt Lộ Thương lại càng đỏ hơn, “Nương tử, nàng đẹp quá…”
Khống chế không được dục vọng, hắn len lén tiến lại gần, tại nơi mềm mại trên mặt nàng in lại một nụ hôn … một mùi thơm mát kéo tới, làm cho trái tim hắn càng nhộn nhạo thêm.
“Nương tử, đêm đã khuya rồi, chúng ta nghỉ tạm đi… “
Thanh âm run rẩy ôn nhu nói xong, Lộ Thương lặng lẽ vươn tay hướng thân hình mềm mại xinh đẹp…
Nhưng lại bị giữ lại.
Hiên Viễn Tĩnh lạnh lùng trừng mắt nhìn đôi mắt ngạc nhiên của Lộ Thương, mạnh mẽ kéo lấy tay trái của Lộ Thương, dụng lực đem hắn đè xuống giường.
Ánh nến chập chờn trên giường chiếu đến mặt Lộ Thương, chiếu ra bộ dáng động lòng người cùng đôi mắt trong suốt của hắn, nơi này tràn ngập dục vọng khẩn thiết, lúc này lại vì hành động kỳ quái của hắn mà có chút dao động.
“Lớn lên không tồi nha!” Hiên Viên Tĩnh quên giả giọng, thanh âm nam tính trong trẻo động lòng người quanh quẩn trong động phòng ám muội.
Lộ Thương nghe thấy liền cả kinh… này rõ ràng là thanh âm của nam nhân nha!
“Ngươi là ai … a… ngươi làm gì!” Còn chưa kịp lên tiếng hỏi, tay hắn đã bị dung sức ấn tại đầu giường, Hiên Viên Tĩnh dùng vạt áo cột hai tay hắn lên thành giường, lộ thương không khỏi kinh hô lên tiếng.
“Ngươi … ngươi là ai? Đây là muốn làm cái gì?” Gần như kinh hoàng thất thố nhìn Hiên Viên Tĩnh động hai cái liền kéo rớt áo mình xuống, hắn kinh hoảng hỏi.
Hiên Viên Tĩnh cười: “Bảo bối … đương nhiên là muốn cùng ngươi động phòng a!”
Đem đầu vùi vào chiếc cổ mềm mại ngọt ngào, Hiên Viên Tĩnh cảm thấy một cỗ nhiệt hỏa từ sâu trong thân thể bốc lên… vốn chỉ định gậy ông đập lưng ông làm cho hắn nếm thử mùi vị sợ hãi mà nữ nhân phải trải qua này, nhưng lúc chạm đến thân thể co giãn mê người của Lộ Thương lại có ý nghĩ muốn hành động một chút.
Bị cử động của hắn hù dọa, Lộ Thương kinh hô lên: “Ngươi …ngươi… ta là nam nhân nha …” hắn ngay cả khẩu khí cũng bị dọa cho sợ hãi.
“Ta cũng vậy. Nam nhân a! Cho nên ngươi hẳn là có thể biết ta muốn làm cái gì đi?” Một cỗ nóng cháy gấp gáp trong thân thể dần dần nổi lên, Hiên Viễn Tĩnh dùng sức đem hạ thể hướng thân dưới Lộ Thương đè xuống… cảm nhận được vật nóng cháy cương lên, rõ ràng cảm nhận được suy nghĩ của người đang đè phía trên mình, Lộ Thương cảm giác được bản thân đang vô cùng sợ hãi, ngay cả tâm cũng trở nên run rẩy.
“Không không không không không không …” Điên cuồng lắc đầu, Lộ Thương liều mạng giãy dụa thân thể muốn trốn thoát, nhưng là khí lực của Tĩnh mạnh hơn hắn, Lộ Thương hoàn toàn bị đặt dưới thân hình không lớn hơn hắn nhưng lại rất có lực.
Lộ Thương giãy dụa ngược lại càng khiến cho ý muốn chinh phục của Tĩnh càng cao. Dùng sức mút lấy thân thể phía dưới, Tĩnh một đường hôn lên rồi dừng tại thắt lưng.
“Không nên a …” Nhận ra đôi tay kia hướng dai lưng quần mình tiến lại, Lộ Thương sợ hãi kêu to. Nhưng Tĩnh hoàn toàn không để ý tới hắn, bản thân dùng sức kéo đai lưng vốn đã không chắc chắn kia xuống.
Quần bị tụt xuống, cả thân thể Lộ Thương bại lộ dưới tầm nhìn của Tĩnh…da dẻ màu mật ong trơn nhẵn như lụa tơ tằm, bàn tay chạm vào chỗ mà ngay cả Tĩnh cũng cảm thấy mềm mại .
“Nhìn không ra nha… sơn tặc cư nhiên lại có thân thể đẹp như vậy…” Cười không chút hảo ý, Tĩnh đưa tay dò xét nơi bí ẩn nhất trên thân thể Lộ Thương.
Cố nén không cho nước mắt rơi xuống, Lộ Thương vẫn không ngừng giãy dụa… nhưng dưới tay Tĩnh đồ đệ của thiên hạ đệ nhất cao thủ, hắn căn bản ngay cả một chút cơ hội cũng không có. Chỉ có thể mặc cho hắn dùng động tác thô lỗ đùa bỡn thân thể mình…
Trong chốc lát …
Bạn đang
Lá» Thương bá» lá»ng Äến rên rá», rõ rà ng không tình nguyá»n nhưng lại nhá»n không ÄÆ°á»£c kỹ xảo chà xát cá»§a TÄ©nhâ¦thoáng run rẩy và i cái rá»t cục giải phóng trong Äôi tay tuyá»t mỹâ¦
Nhìn chất lá»ng mà u trắng ná»ng Äáºm trên tay ngưá»i kia, Lá» Thương xấu há» muá»n Äâu Äầu chết quách cho xong ⦠Bản thân! Bản thân cư nhiên bá» nam nhânâ¦
Trá»i ạ â¦
CÄn bản không ká»p than khóc váºn má»nh cá»§a bản thân, TÄ©nh bên cạnh Äá»ng tác thấp xuá»ng cÆ¡ há» khiến Lá» Thương nghÄ© muá»n cắn lưỡi tá»± vẫnâ¦
âLà m gì ⦠ngươi là m gì ⦠cút ngay!â Dá»c cạn sinh lá»±c gà o thét, nhưng lại hoà n toà n không thá» ngÄn cản ngón tay linh hoạt dò xét tiến và o nÆ¡i tư máºt, bản thân từ khi ra Äá»i vẫn chưa từng bá» Äụng chạm qua.
Ngón tay dÃnh dá»ch thá» cá»§a chÃnh mình Äi sâu và o trong cÆ¡ thá», tại vách thá»t má»m mại nóng cháy dùng sức ấn xuá»ng, muá»n là m cho bên trong thả lá»ng ra.
âÄau quá â¦â Có cảm giác thân thá» như bá» xé rách, váºt lá»n hÆ¡n nữa trong nháy mắt Äánh sâu và o trong cÆ¡ thá»â¦
Dùng sức Äem hung khà cá»§a mình tiến và o háºu Äình chưa từng khai phá cá»§a Lá» Thương, cảm giác kẹp chặt nhưng lại má»m mại là m cho TÄ©nh sảng khoái lên tiếng.
âHảo chặt rất có cảm giác a!â Cảm thán dâm má» như váºy lá»t và o trong tai Lá» Thương, là m cho hắn mãnh liá»t hy vá»ng bản thân có thá» ngay tại chá» mà chết Äi ⦠bá» là m chuyá»n như váºy, chÃnh mình là m gì còn có thá» diá»n cái gì Äại vương trại lá»n ngà n ngưá»i nữa?
Sá»± tuyá»t vá»ng quấn lấy tâm hắn, thân thá» Äau Äá»n vẫn không có chút giảm sút.
âXem ngươi lần sau còn dám cưỡng Äoạt dân nữ không?â Vừa hung tợn nói vừa lá»ng Lá» Thương vá»n không còn sức, TÄ©nh bắt Äầu dụng lá»±c khiến thắt lưng trưá»c sau lay Äá»ng.
Cắm và o thân thá» tháºt sâu, ná»i bÃch bá» cá» xát Äến Äá»nh Äiá»m, Lá» Thương không cách nà o khá»ng chế ÄÆ°á»£c cảm giác vừa Äau Äá»n xen lẫn khoái cảm kì lạ cùng nhau tiến Äến.
âA â¦tha ta Äi â¦tha ta Äi ⦠không dám nữaâ¦không dám rá»i ⦠â
Äá»ng tác cá»§a TÄ©nh dần dần nhanh hÆ¡n ⦠ná»i bÃch chá»u không ÄÆ°á»£c sá»± khuấy Äá»ng Äau Äá»n, Lá» Thương cÅ©ng không ÄỠý thân là Äại vương sÆ¡n tặc, báºt khóc ra.
Nhưng Hiên Viá»
n TÄ©nh Äang vô cùng hưng phấn sao có thá» Äá»ng ý buông tha hắn, ngược lại cà ng dùng sức Äâm sâu và o bên trong â¦
NÆ¡i tiến và o vì bá» dùng sức trưá»ng phá mà nứt ra. Máu tươi Äá» sẫm dá»c theo bắp Äùi trắng noãn cá»§a Lá» Thương chảy xuá»ng, dấy lên mảnh chÄn trắng.
âTha ta ⦠tha ta⦠cứu mạng a ⦠â
Äau Äá»n không thà nh lá»i Lá» Thương cÅ©ng nhá»n không ÄÆ°á»£c Äôi mắt trà n ngáºp nưá»c, nghiêng Äầu, từng giá»t từng giá»t nóng bá»ng rÆ¡i xuá»ng gá»i uyên ương, ưá»t má»t mảng.
Thá»§ hạ á» phòng phÃa xa.
Nghe thấy tiếng khóc cá»§a Lá» Thương chúng tiá»u lâu la hai mặt nhìn nhau .
Rá»t cục, cÅ©ng có má»t ngưá»i run rẩy cao hứng má» miá»ng:
âTân nương tá» tháºt là lợi hại, Äại vương tháºt sá»± là thoải mái muá»n chết rá»i⦠â
Nhưng tình cảnh Äá»a ngục vẫn còn chưa chấm dứt ⦠dùng thá» lá»±c mạnh mẽ hÆ¡n ngưá»i trong cÆ¡ thá» Lá» Thương phát tiết nÄm lần TÄ©nh rá»t cục có chút cảm giác má»t má»i Äem hung khà cá»§a mình rút ra.
Lá» Thương giá»ng như búp bê vải bá» phá há»ng nằm trên giưá»ng ⦠chÄn trắng dưá»i thân vá»n Äá» nghiá»m chứng lạc há»ng sá»m Äã má»t mảnh mà u Äá», như hoa há»ng ná» Äầy trên tuyết rất chói mắt.
Nhìn Lá» Thương vá»n kiêu ngạo lúc nà y trên mặt chá» còn lại lá» ngân cùng tuyá»t vá»ng, TÄ©nh lại ngá»t ngà o cưá»i, vẻ cưá»i tuyá»t mỹ như váºy lá»t và o trong mắt Lá» Thương lại so vá»i Ma vương Äá»a ngục còn Äáng sợ hÆ¡n.
Không rảnh rá»i láºt tá»i láºt lui lá»ng ngưá»i dưá»i thân, TÄ©nh cá» gắng tìm mụn ruá»i hay là má»t nÆ¡i bà ấn Äá» ghi nhá», lưu lại chứng cá» má»t tráºn kÃch tình nà y⦠nhưng kết quả lại khiến hắn thất vá»ng.
Cái gì cÅ©ng không có a ⦠nhÃu mà y thất vá»ng suy nghÄ©, hắn Äá»t nhiên nghÄ© ra â¦tìm kiếm trong Äá»ng quần áo cá»§a mình, hắn từ trong túi lấy ra má»t cái kim ấn nho nhá».
Nhìn thấy hắn Äem kim ấn kia giÆ¡ lên ngá»n nến hÆ¡, ná»i sợ hãi lại má»t lần nữa bao trùm trái tim Lá» Thương, giãy dụa lên tiếng, thanh âm khan khan vì khóc nhiá»u: âNgươi ⦠ngươi muá»n là m cái gì?â
Còn chưa nói xong, TÄ©nh Äã nhe rÄng cưá»i Äem cái kim ấn kia hưá»ng lại chá» bắp Äùi Lá» Thương, Lá» Thương cÅ©ng khá»ng chế không ÄÆ°á»£c, dùng hết khà lá»±c cuá»i cùng còn lại Äiên cuá»ng kêu lên: âÄừng⦠Äừng ⦠không nên a ⦠â
Sau khi thanh âm da thá»t bá» cháy vang lên ⦠TÄ©nh hà i lòng nhìn ấn ký không thá» xóa á» nÆ¡i bà máºt trên ngưá»i Lá» Thương, từ Äáy lòng cảm thấy hà i lòng:
âCái nà y ⦠ngươi vÄ©nh viá»
n là ngưá»i cá»§a ta rá»i!â
Lại thong dong từ trong túi lấy ra má»t há»p gấm, xuất ra má»t viên thuá»c mà u xanh.
Lá» Thương ngay cả khà lá»±c giãy dụa cÅ©ng không còn, trÆ¡ mắt nhìn hắn Äem váºt kia Äẩy và o háºu Äình cá»§a mình ⦠Äụng Äến nhiá»t Äá» bên trong, váºt kia bắt Äầu tan ra, trong chá»c lát hoà n toà n dung nháºp và o cÆ¡ thá» cá»§a chÃnh mình.
âNếu như ngươi không muá»n biến thà nh kẻ má»i ngà y Äá»u muá»n mấy chục nam nhân Äâm và o nÆ¡i nà y â¦â Táºn lá»±c ÄÆ°a ngón tay Äâm và o bên trong,Äâm rá»i lại Äâm, TÄ©nh dùng thanh âm lạnh lùng Äáng háºn nói, âTá»i mưá»i lÄm hằng tháng, Äến Äầu cầu Nguyá»t Long á» Kinh thà nh lấy giải dược.â
Không ÄỠý Äến phản ứng cá»§a Lá» Thương, TÄ©nh má»m cưá»i Äứng lên, mặc xong quần áo, lại tá»± ý nghênh ngang rá»i Äi.
Ngà y tiếp theo.
Sáng sá»m ánh sáng len lá»i và o tân phòng.
Lá» Thương má»t Äêm chưa ngá»§ váºt lá»n bò xuá»ng khá»i cái giưá»ng bừa bãi, run rẩy nâng tay kéo tiá»u y bá» kéo rách bên cạnhâ¦
Ngoà i cá»a tiếng bưá»c chân vang lên, hắn vá»i và ng dùng quần áo che khuất hạ thá» trà n Äầy huyết cùng tinh dá»ch láºn lá»n không phân rõ là cá»§a ai.
Nhá» Äại vương thần thanh khà sảng má»t bưá»c tiến và o tân phòng, hai tròng mắt thuáºn tiá»n rÆ¡i xuá»ng chÄn trắng dÃnh Äầy máu â¦
âOa ⦠chúc mừng Äại ca ⦠Äúng là hà ng còn nguyên vẹn Äi?â
âBiến! Cút ra ngoà i cho ta ⦠â
Lá» Thương Äiên cuá»ng gà o lên, túm lấy bình hoa bên cạnh ném tá»i.
Nhìn Äám ngưá»i vui mừng không biết gì rá»i Äi, Lá» Thương Äáng thương ngá»i bá»t xuá»ng Äất, ngay cả khà lá»±c Äứng lên cÅ©ng không còn.
Tiá»n tay kéo qua má»t kiá»n y phục coi như còn sạch sẽ, che Äi lá»ng ngá»±c Äầy hôn ngân, hắn cứ như váºy ngá»i á» bên giưá»ng khóc rá»ng lênâ¦