Mấy ngày sau khi khảo sát nhà máy, hai người họ có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.
Tính toán chính xác, lẽ ra thời gian này tiên sinh phải quay lại Pháp, nhưng vì đã đến đây, anh định đón giao thừa ở Trung Quốc xong mới đi.
Mặc dù anh ở đây, nhưng công việc vẫn vô cùng bận rộn, cho nên phần lớn thời gian anh đều ở trong phòng làm việc của khách sạn, một cuộc họp qua điện thoại có thể kéo dài cả buổi sáng.
So với anh, Đông Văn Li rảnh rỗi hơn nhiều.
Có một tiệm trà nằm ở cuối con hẻm cũ kỹ thỉnh thoảng có tiếng pháo vang lên, cô thường xuyên đến quán trà kiểu Quảng Đông cắn hạt thông, chen chúc giữa nhóm người lớn tuổi, nghe hý kịch Quảng Đông.
Nói là thưởng thức, nhưng một cô gái mười tám, mười chín tuổi như cô cũng không biết thưởng thức thế nào, chỉ là khi nào nghe thấy một đoạn kịch đặc sắc, cô lại đứng lên vỗ ghế góp vui.
Ngày đó cô đang xem kịch say sưa, tự dưng lại có cảm giác ai đó tò mò quan sát cô, cô nhìn về phía ánh mắt đó, thấy một chàng trai trạc tuổi mình.
“Đông Văn Li?” Chàng trai kia thăm dò, “Tiểu Li.”
“Hả? Anh là ——” Đông Văn Li kéo dài âm cuối, nhưng hiện tại cô thật sự không nhận ra. Người trước mắt khôi ngô tuấn tú, dáng vẻ thiếu niên chỉ mới vừa tan biến, sự cứng rắn của một người đàn ông trẻ chỉ mới vừa hình thành. Mà anh ấy lại có thể nói ra tên mình, hẳn là bạn bè cùng tuổi.
Cũng hơi quen thuộc, là ai chứ?
“Em không nhớ đúng không?” Chàng trai miêu tả, “Trước đây học cấp ba, anh đã vô tình làm đổ hộp cơm của em…”
Đông Văn Li nhớ ra rồi, trước đây học cấp ba, cô vừa gầy vừa nhỏ, buổi trưa chen vào đám đông trong nhà ăn lấy cơm, cô tông vào một một chàng trai rất cao. Giữa dòng người chen chúc, cô vô thức tránh ra, nhưng lại không cầm chắc hộp cơm trên tay, nó rơi xuống đất.
Vì chuyện này, chàng trai kia rất áy náy, sau khi xin lỗi cô, cậu ấy vẫn nghĩ nên bồi thường cho cô, nói tới nói lui một hồi, cuối cùng cậu ấy cũng có thể dẫn Đông Văn Li đi ra ngoài trường học ăn hamburger.
“Sao anh có thể ra vào trường học thoải mái vậy chứ?” Lúc đó, trường học đóng cửa vào buổi trưa, cậu ấy lại có thể thong thả kéo cô ra ngoài như vậy.
“Anh có giấy phê chuẩn của trường.” Chàng trai cao ráo đi trước, sau đó quay đầu đợi cô, “Cũng có thể thoải mái dẫn người khác ra ngoài.”
Đông Văn Li đuổi theo: “Đây là đặc quyền của anh sao?”
“Đặc quyền à?” Chàng trai mỉm cười, nói, chắc vậy.
Giữa trưa, Đông Văn Li bị ma xui quỷ khiến đi theo cậu ấy, cô nhét tay vào túi áo khoác đồng phục thăm dò, cuối cùng đi theo cậu ấy vào một quán ăn nhỏ.
Chủ quán bày mấy bộ bàn ghế đơn giản, đang nướng nửa miếng cốt lết trên vỉ, nhìn thấy họ, ông ấy ngẩng đầu chào hỏi chàng trai kia.
Chàng trai kéo một chiếc ghế, lấy mấy tờ khăn giấy, lau sạch sẽ, sau đó mới ra hiệu cho Đông Văn Li ngồi xuống.
Đông Văn Li: “Anh thường xuyên đến đây sao?”
“Em chưa từng đến đây à, tiệm hamburger này rất nổi tiếng đấy.”
Đông Văn Li lắc đầu.
Chàng trai kia gật đầu, hơi tiếc nuối: “Vậy em phải thử đi, ngon lắm.”
Bánh được nướng đến khi lớp vỏ ngả vàng, thịt cốt lết trên vỉ phát ra tiếng xèo xèo, vào một ngày mùa đông ấm áp, cô không được ăn nửa cây cải bẹ xanh vì hộp cơm đã đổ mất rồi, nhưng lại tình cờ bắt kịp “trào lưu hamburger” đang thịnh hành trong trường học ngày đó.
Chàng trai kia tràn đầy sức sống, sạch sẽ lại hiền lành, dịu dàng. Sau đó Đông Văn Li mới biết cậu ấy là học trưởng lớp mười hai, lúc đó còn là chủ tịch hội học sinh. Đông Văn Li không biết cậu ấy làm thế nào, nhưng tóm lại, cậu ấy có thể “không tuân theo kỷ luật”, thường xuyên lẻn ra ngoài.
Lúc gặp nhau, Đông Văn Li thường bắt chước các bạn học khác, cung kính gọi cậu ấy là học trưởng Lâm.
Học trưởng vẫn vậy, thỉnh thoảng gặp cô trong trường, cậu ấy lại hỏi cô có muốn ra ngoài ăn không. Đông Văn Li lắc đầu, lần trước làm cậu ấy tốn kém, cô còn cảm thấy hơi áy náy, làm sao có thể ra ngoài ăn với cậu ấy lần nữa chứ.
Có lẽ là vì thấy cô khó xử, thỉnh thoảng học trưởng lại mang quà vặt từ bên ngoài vào trường cho cô. Cũng nhờ có cậu ấy, học kỳ đầu tiên của năm lớp mười, cô đã nhìn thấy bao nhiêu món ngon vật lạ.
Bây giờ gặp lại, Đông Văn Li vừa bất ngờ vừa vui mừng: “Học trưởng Lâm, là anh!”
“Cuối cùng em cũng nhớ ra anh rồi.” Học trưởng Lâm đứng trước mặt cô, vẫn dịu dàng và sạch sẽ dưới ánh mặt trời mùa đông đang lên cao.
“Lâu quá mới gặp.” Đông Văn Li xấu hổ gãi đầu, “Anh hơi thay đổi một chút rồi.”
Từ một chàng thiếu niên mười mấy tuổi đã trở thành một “thanh niên trí thức” hai mươi mấy tuổi như bây giờ.
Đúng rồi, đó là cách Đông Văn Li mô tả anh ta, anh ta đeo một cặp kính gọng đen, mặc một chiếc áo len mỏng. Năm đó nhìn thấy tên anh ta xuất hiện trên bảng tuyên dương sau kỳ thi đại học, cô đã biết anh ta được nhận vào một trường đại học rất tốt.
“Em thay đổi nhiều hơn.” Học trưởng Lâm lịch sự nhìn cô, “Cao hơn nhiều, trưởng thành hơn nhiều.”
“Chúng ta chỉ cách nhau có hai tuổi.” Anh ta nói như thể anh ta lớn hơn cô rất nhiều.
“Ừ, anh nghe nói học kỳ hai năm lớp mười một, em chuyển trường.”
Đông Văn Li: “Phải.”
“Anh đã hỏi thăm, nhưng cũng không biết em chuyển đi nơi nào.”
Đông Văn Li: “Sao anh biết em chuyển trường?”
“Lúc được nghỉ, anh quay lại trường cũ thăm giáo viên thì nghe được tin này.” Năm đó anh ta đến Cáp Nhĩ Tân học đại học, lúc được nghỉ, anh ta quay lại trường cũ thăm giáo viên, còn mang theo đặc sản địa phương tặng cho cô, lại nghe nói cô đã chuyển trường.
“Thì ra là vậy. Sau đó em cũng chuyển nhà, không còn ở Quảng Đông.” Đông Văn Li tóm tắt đơn giản.
“Vậy sao, vậy bây giờ em ——” Anh ta thấy cô đang giết thời gian ở đây, “Tết đến nên về thăm họ hàng à?”
Đông Văn Li gật đầu.
Cô không cố ý nói dối anh ta, nhưng kể lại một câu chuyện cần sự chú ý và trí tưởng tượng của người ta, cũng không thể nào vô tình gặp mặt, trò chuyện mấy câu là kể hết được.
“Em thích nghe hý kịch Quảng Đông sao?”
Đông Văn Li lắc đầu, “Em không hiểu, em chỉ góp vui thôi.”
Anh ta cười: “Anh cũng vậy, anh đi cùng mợ của anh, sau khi ngồi xuống, bà ấy tìm được chị em cũ, anh bị gạt ra một bên.”
“Chiều nay có bận gì không?” Học trưởng Lâm hỏi.
Đông Văn Li nghĩ ngợi, sau đó lắc đầu.
“Ừm, hay là chúng ta tìm một nơi thích hợp với người trẻ, ôn lại chuyện xưa một chút?”
Hiếm khi có cơ hội gặp lại người quen để trò chuyện, đương nhiên Đông Văn Li rất sẵn lòng, dù sao chiều nay cô cũng rảnh rỗi.
“Nơi nào thích hợp với người trẻ?” Cô cười, hỏi anh ta như vậy.
“Tóm lại không phải là tiệm hamburger.” Anh ta đùa giỡn với cô.
Ký ức xưa cũ ùa về, tiệm hamburger không chính gốc đó là một phần trong thời niên thiếu của họ, Đông Văn Li bật cười: “Đừng như vậy, học trưởng Lâm, tiệm hamburger cũng được mà.”
“Anh mời em uống cà phê vậy.”
“Được rồi, em muốn một ly latte, thêm thật nhiều sữa.”
“Ừ, em có quyền quyết định.”
Hai người trạc tuổi nhau, vừa nói vừa cười say sưa, hoàn toàn không để ý ánh mắt thâm sâu từ phía sau.
Đông Văn Li quay đầu, nhìn thấy anh.
Anh nhét tay vào túi, hẳn là đã đứng ở đó được một lúc rồi.
Cô đoán hẳn là cuộc họp qua điện thoại kết thúc sớm, anh cũng đến đây chơi.
Cô không nghĩ nhiều, chỉ thoải mái chào hỏi: “Tiên sinh? Trùng hợp vậy sao?”
“Ừ.” Sắc mặt của người đối diện lạnh nhạt, chỉ thấp giọng đáp lại một tiếng, sau khi dừng mấy giây, anh lại nhẹ nhàng nói, “Không đúng lúc.”
Ánh mắt hờ hững của anh hướng về phía chàng trai trẻ tuổi đi sau cô, mặc dù anh không cam tâm thừa nhận, nhưng chàng trai kia trông rất trí thức, bề ngoài cũng tạm được.
“Em Tiểu Li, đây là ——”
Em Tiểu Li? Trong lòng anh xùy một tiếng, gọi cô thân mật như vậy là có ý gì?
“À.” Đông Văn Li hoàn hồn, giới thiệu học trưởng Lâm với tiên sinh trước, “Tiên sinh, đây là học trưởng Lâm, em học cùng trường cấp ba với anh ấy.”
Nói xong, cô lại quay mặt sang học trưởng Lâm, nghiêm túc giới thiệu: “Học trưởng Lâm, đây là ——”
Nói đến đây, hình như cô nghẹn lời rồi.
Là cái gì? Nói tiếp đi.
Đông Văn Li ngây người, chậc, mối quan hệ của hai người họ là gì nhỉ? Ừm, ừm, ừm… Quan hệ nhận nuôi? Xùy, xùy, xùy, không đúng. Quan hệ tài trợ? Cũng không bình thường, Bạn tốt? Ngại quá, cô không đủ tiêu chuẩn làm bạn tốt của anh…
Nghĩ ngợi một hồi lâu, cô nói: “Đây là Dịch tiên sinh, vị tiền bối đáng kính của em.”
Sau khi cô nói anh là vị tiền bối “đáng kính”, tiên sinh thấy ánh mắt bài xích người cùng giới của thằng nhóc đối diện cũng biến mất.
Anh vừa lên chức tiền bối, thằng nhóc thối lại vô cùng cung kính, bước đến bắt tay anh: “Xin chào ngài, tiền bối.”
Anh không đưa tay ra, chỉ lạnh nhạt nói: “Chào cậu.”
“Tiên sinh, anh cũng đến đây xem hý kịch Quảng Đông sao?” Cô liều lĩnh bắt chuyện với anh.
Anh gằn giọng, lịch sự ừ một tiếng.
Đông Văn Li còn tự cho là mình rất chu đáo: “Vậy em nhường chỗ này cho anh.”
“Em đi đâu?”
“Em đi uống cà phê với học trưởng Lâm.”
Nói xong, Đông Văn Li thấy anh không muốn trò chuyện nữa, cũng cảm thấy đã đến lúc chào tạm biệt rồi.
Hai người trẻ khẽ cúi đầu, sau đó cũng không thèm ngó ngàng đến chuyện gì khác, cứ vậy rời đi.
Chỉ còn mình anh đứng bên chiếc bàn vuông ở tầng một, hai tay nhét vào túi.
Anh nhìn vào đống hỗn độn mà cô để lại.
Được lắm, vừa gặp cái tên học trưởng gì gì đó đã vứt anh lại ở nơi này, còn nói anh là tiền bối của cô, tiền bối cái gì? Thật vô lương tâm.
Cô mới ra ngoài được mấy mét đã quay lại, lúc nhìn thấy anh lạnh lùng ngồi đó, cô mỉm cười ngây thơ, xem như chào hỏi, còn cầm lấy đống hạt thông trên bàn, nhét vào túi.
Anh đưa tay đè chiếc đĩa sứ trắng xuống: “Muốn ăn thì ăn ở đây, không được mang đi.”
Cô giật mình, chỉ biết biện hộ cho bản thân: “Tiên sinh, em đã trả tiền rồi mà.”
“Để lại cho anh.” Anh không do dự.
Đông Văn Li thấy anh “tham” đống hạt thông mà cô chưa ăn xong.
“Được thôi, dù sao anh cũng ở đây một mình, quá đáng thương, để lại cho anh đấy.”
Đúng vậy, anh quá đáng thương, cô cũng biết anh quá đáng thương sao?
Chàng trai sau lưng gọi cô.
Cô quay đầu đáp lời, sau đó nói với anh: “Tiên sinh, em phải đi trước rồi, lát nữa bọn em về.”
“Dừng lại.” Anh không chịu được nữa, phải nói cô dừng lại.
“Hửm?”
Hình như anh có thời gian nói chuyện với cô: “Lát nữa là khi nào?”
Đông Văn Li đứng đó nghĩ ngợi: “Đủ thời gian uống một ly cà phê?”
“Bây giờ là ba giờ rồi, không thích hợp để uống cà phê.”
“Vậy sao, vậy thì đủ thời gian ăn một bữa cơm.”
Nghe thấy lời này, anh nhíu mày: “Sao em có thể tùy tiện ăn cơm với người lạ chứ?”
“Người lạ cái gì, bọn em rất thân thiết, tiên sinh.” Cô giải thích, ánh mắt còn hơi “ghét bỏ” thái độ bề trên của anh, “Được rồi, không nói chuyện với anh nữa, học trưởng vẫn đang đợi em, bái bai!”
Cô rời đi, không thèm quay đầu lại.
Hạt thông vẫn nằm trên đĩa sứ trắng.
Bái bai. Hết.
Anh lại đẩy đĩa sứ trắng đi, mấy hạt thông lăn ra bàn.
Rất thân thiết, thân thiết thế nào, mấy trăm năm không thấy gặp nhau, làm sao có thể thân thiết hơn anh chứ?
Không biết đề phòng người khác chút nào.
Cái tên học trưởng mấy trăm năm không thấy gặp mặt này thì có gì mà nói chứ, lại còn bỏ luôn mớ hạt thông yêu thích nữa.
Còn ăn cơm tối sao, cơm tối cái gì, sắc mặt còn vui vẻ như vậy, ăn cơm tối với người ta mà vui vậy sao?
Càng nghĩ càng giận.
Nuôi lớn bạch nhãn lang (*) rồi.
(*) Người vô ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.
——
Đông Văn Li ngồi ở quán cà phê hết nửa buổi chiều, nói chuyện ở đại học, học trưởng nói anh ta học chuyên ngành vật lý, sau này có thể trở thành thầy giáo vật lý, Đông Văn Li nói cô học chuyên ngành ngoại ngữ, sau này có thể buôn bán với nước ngoài.
Dù sao đời sống đại học cũng không có gì khác biệt, hiếm hoi lắm Đông Văn Li mới gặp được bạn cũ, thời gian hàn huyên trôi qua rất nhanh.
Trời chập tối, họ hàn huyên xong, học trưởng Lâm mời cô cùng ăn tối, đúng lúc tiệm lẩu của mợ anh ta vừa khai trương, họ có thể đến đó góp vui.
Đông Văn Li nhớ đến vị tiền bối nhà mình, trước khi cô ra khỏi quán trà, anh cũng không vui vẻ lắm.
Nói thì nói vậy, nhưng cũng không thể không về nhà ăn cơm được.
“Không được, học trưởng, lần sau có dịp, em sẽ đến đó, bây giờ em phải về rồi.”
“Được rồi.” Tính tình học trưởng Lâm dễ chịu, “Vậy lần sau em quay về Quảng Đông thì đi ăn, ở cuối con đường này, là tiệm lẩu bò đó. Lần sau đến tiệm, em nói tên anh, mợ của anh sẽ giảm giá cho em.”
“Dạ, khi nào có dịp, em sẽ đến đó.” Đông Văn Li cầm lấy áo khoác.
Học trưởng Lâm vẫn đứng đối diện cô.
Cửa sổ kính phản chiếu ánh đèn của đô thị phát triển.
Anh ta giơ tay hữu nghị: “Hy vọng chúng ta có tương lai rộng mở.”
“Tương lai rộng mở.” Đông Văn Li bắt tay anh ta.
——
Lúc quay về phòng khách sạn, Đông Văn Li nhìn đồng hồ, mới năm giờ rưỡi, trời vừa chập tối, có lẽ là kịp giờ ăn cơm tối.
Nhưng không có ai trong phòng.
Kỳ lạ quá, đi đâu rồi?
Cô nhớ lại sắc mặt của anh lúc đó, có lẽ anh không muốn cô ăn tối bên ngoài, cô còn tưởng anh sẽ ở lại khách sạn chờ cơm tối, nhưng bây giờ lại không có ai.
Cô gọi lễ tân khách sạn, xác nhận anh cũng không đặt cơm tối, vậy là cô thất vọng ngồi lên sofa, cái gì, biết vậy cô đã đến quán lẩu của học trưởng để ủng hộ, dù sao anh cũng không có ở đây, không cần cô ăn cơm cùng.
Đúng là lãng phí lòng thành của cô.
Vậy là cô nhấc điện thoại bàn của khách sạn, gọi cho anh.
Điện thoại reo hai tiếng, giọng nói lười biếng mới phát ra: “A lô?”
“Tiên sinh, anh đang ở đâu?”
Người bên kia ngẩn người: “Sao nào, nói chuyện với học trưởng xong thì nhớ đến anh à?”
“Hả?” Anh nói chuyện không đầu không đuôi, Đông Văn Li bực bội, “Cái gì, anh đang ở đâu, có muốn em ăn cơm cùng anh không, không thì em ra ngoài ăn lẩu.”
“Lẩu gì?”
“Mợ của học trưởng mở một quán lẩu, ban đầu anh ấy mời em đi ăn ủng hộ mợ, nhưng em sợ anh ăn tối một mình trong khách sạn sẽ thấy cô đơn, vậy là em không đi, cho nên bây giờ em gọi cho anh.” Cô nói rõ ngọn ngành.
“Làm phiền em rồi.” Anh không biết cô có nghe hay không, lại chế nhạo cô, “Còn biết nhớ đến anh à?”
Lúc anh nói chuyện, xung quanh còn có tiếng cười, cho nên Đông Văn Li đoán buổi tối anh có tiệc.
Đi ăn tiệc tối rồi mà còn giả vờ làm nạn nhân bị cô bỏ rơi sao?
Đông Văn Li bĩu môi: “Được thôi, anh ở ngoài đi, em tự lo cơm tối.”
Cô định cúp máy, nhưng người bên kia lại nói: “Chờ một chút.”
Anh quay lại chủ đề chính: “Cầm dù theo, xuống lầu tìm tài xế, xong rồi đến đưa cho anh.”
——
Anh lời ít ý nhiều.
Đông Văn Li không biết phải tìm anh ở đâu.
Tài xế tốt bụng nói ông ấy biết tiên sinh ở đâu, là anh bảo ông ấy trở về đợi cô.
Hình như anh biết cô nhất định sẽ trở về.
Đông Văn Li ngồi trong xe, nhìn ra bầu trời bên ngoài, có sương mù trong đêm, hình như là sắp mưa thật rồi.
Tài xế đưa cô đi qua bao nhiêu tòa nhà thương mại, vào bao nhiêu con hẻm, cuối cùng đến một tòa nhà có kiến trúc phương Tây.
Đây là một khách sạn Tây có vốn đầu tư nước ngoài, vị trí khép kín, khiêm tốn bất ngờ.
Tài xế nói tối nay tiên sinh có một cuộc hẹn đột xuất để bàn chuyện làm ăn.
Tòa nhà kiểu Tây được bày trí khiêm tốn mà cầu kỳ, sau khi cô bước vào nói tên anh, lễ tân dẫn cô vào trong.
Khung cảnh xung quanh xa xỉ lại nhã nhặn, Đông Văn Li cầm dù đi theo nhân viên lễ tân, trong lòng còn nghĩ, anh ở nơi này cười đùa với người khác, còn bảo cô để bụng đói đến đưa dù, đúng là biết cách sai bảo người ta mà.
Nhân viên lễ tân đưa cô đến trước cửa một căn phòng, gõ cửa một cái, sau khi có người trong phòng nói “Vào đi”, nhân viên lễ tân mở cửa cho cô rồi rời đi.
Anh là người duy nhất trong căn phòng rộng rãi.
“Sao chỉ có mình anh thế, không phải anh nói có hẹn với bạn sao?”
“Bạn nhậu.” Nhìn thấy cô bước vào, anh đưa tay cầm lấy quyển thực đơn được bọc lớp da màu đen bên cạnh, “Đi rồi.”
Đông Văn Li đặt cây dù trên tay xuống, sau đó ngồi đối diện anh, nhìn vào mặt anh: “Hình như đúng là bạn nhậu rồi.”
Anh uống rượu, rất nhiều.
“Sao lại ngồi xa thế, ngồi bên cạnh anh này.” Cô ngồi ở vị trí đó, rõ ràng anh không hài lòng, vậy là anh kéo một chiếc ghế đến bên cạnh mình, “Đến đây.”
Căn phòng rộng rãi như vậy, ngồi chen chúc ở đó làm gì.
Nhưng anh đã uống rất nhiều, có phản kháng cũng vô ích.
Cô đành phải ngoan ngoãn dời đến bên cạnh anh.
“Anh vừa ăn với họ rồi, em xem đi, muốn ăn gì thì gọi thêm.” Anh đưa thực đơn cho cô.
Lúc cô ghé đến gần, cái mũi nhạy bén của cô ngửi thấy mùi hương trên người anh, mùi hương gợi cho cô nhớ đến rượu ngọt được làm ấm trong đêm tuyết.
Làm cô nhớ nhung rượu ấm pha cùng quế, chanh và đinh hương.
“Em muốn một ly rượu ấm.” Cô đề nghị.
“Không uống cà phê à?” Anh cầm một ly trà trên tay, cong môi, nhướng mày nhìn cô.
Nói vậy là có ý muốn tính sổ sao?
“Anh hẹp hòi quá.” Cô không để ý đến lời trách móc của anh, chỉ xem tiếp thực đơn trước mặt.
“Anh hẹp hòi ——” Anh dài giọng, “Anh còn đưa em đến đây ăn, anh hẹp hòi à?”
Đông Văn Li gọi hai cọng sườn heo thì là, thêm một phần rau muống.
Anh chỉ vào món rau muống mà cô đã gọi, nói năng kỳ lạ: “Đông Văn Li, em cũng giống như rau muống vậy, không có trái tim.”
Cô cầm lấy thực đơn mà anh đang chỉ trỏ, đợi phục vụ vào ghi món thì trả lại, gọi xong hai món này, cô quẹt miệng nhìn anh: “Không có trái tim thì ai mà mang dù đến cho anh làm gì.”
Cô nói năng hùng hồn.
“Anh bảo em mang dù là để em có cớ đến ăn cơm.”
“Ha ha, cảm ơn, cảm ơn anh đã cho em cái cớ. Nếu biết trước anh không cần dù, em cũng không nên đến đây làm gì, em nên đi ăn lẩu cùng học trưởng.”
“Lẩu ngon lắm sao?”
“Phải.”
“Vậy anh cản trở em ăn lẩu rồi, anh xin lỗi.” Giọng điệu của anh rõ ràng là không tốt.
“Không sao.” Giọng điệu của cô cũng không tốt.
Anh không nói gì.
Cô cũng im lặng.
Đợi hai món ăn được bưng lên, rượu ấm cũng đến, Đông Văn Li nhai một miệng rau muống xanh ngắt, nhớ đến vừa rồi anh nói cô không có trái tim, cô tức giận ăn qua loa cho xong.
Rượu ấm không còn ngon, sườn heo thì là không còn thơm nữa, ngay cả đống rau muống này cũng phản ánh trái tim bị tổn thương của cô!
Cô có cảm giác hình như anh không vui, nhưng anh không vui cái gì, buổi chiều anh đòi giữ hạt thông, cô cũng không giành lại mà? Cô ăn bên ngoài, anh cảm thấy không vui, cô cũng trở về còn gì? Cô còn khom lưng cầm dù đến đưa cho anh… Nghĩ tới nghĩ lui, không phải cũng chỉ là một bữa cơm cùng anh sao, gọi rau muống mà anh cũng nói móc cô, bình thường anh đâu có hẹp hòi như vậy.
Thật khó hiểu.
Bữa ăn này rất kỳ lạ, sau đó hai người họ đều không nói gì.
Ngay cả khi họ lên xe quay về khách sạn, Đông Văn Li cũng không hiểu rốt cuộc là mình sai chỗ nào, chỉ im lặng cúi đầu.
Sau khi xe dừng lại, tài xế ra về, người ngồi bên cạnh cũng chỉ thấp giọng ừ một tiếng, sau đó lại không nhúc nhích, cũng không xuống xe.
Anh không xuống xe, Đông Văn Li càng không dám xuống xe.
Bầu không khí trong xe thật kỳ lạ.
Suốt cả đoạn đường, anh không nói lời nào, thật khác với người từng luôn luôn nhượng bộ và cưng chiều cô.
Trước đây, cho dù cô có phạm phải sai lầm nào, anh cũng chưa từng đối xử lạnh nhạt với cô, bây giờ thì sao, anh không kiên nhẫn với cô đúng không? Để cho cô nhận ra không chỉ mối quan hệ của họ không thể tiến xa hơn, mà còn đến lúc tính sổ rồi, đúng không?
Đúng vậy. Dù sao thì cô cũng là người ở bên cạnh anh không vì lý do gì.
Mối quan hệ kỳ lạ, sự bầu bạn kỳ lạ.
Bây giờ không muốn tiếp tục như vậy nữa, cũng đã ăn bữa cơm tạm biệt cùng cô, không nói thẳng ra, muốn giữ mặt mũi cho cô, để cô chủ động rời đi, đúng không?
Được, cô hiểu rồi, cô ngẩng đầu rời đi, không bộc lộ sự ấm ức nào!
Cô mở chốt dây an toàn, liều mạng mở cửa xe.
“Làm gì đấy?” Anh giữ tay cô lại.
Cô quay đầu: “Em sẽ đi.”
Nước mắt tuôn ra ngay lập tức: “Dù sao anh cũng không cần em.”
Vốn dĩ anh đang kiềm chế, bây giờ lại cười gượng vì cô.
“Ai không cần em?” Anh dùng sức kéo tay cô về phía trước, “Đông Văn Li, em hơi ngang ngược rồi đấy.”
“Anh là người tức giận mà, tức giận vô cớ, không giống như một người hơn em mười tuổi, trưởng thành, có cảm xúc ổn định.” Lúc lên tiếng, cô bắt đầu tủi thân, vậy là cô nói ra hết, “Đến ăn cơm với anh, anh cũng giận, đưa dù cho anh, anh cũng giận, còn nói em là rau muống, em xanh như vậy sao!”
Cô càng nói càng tủi thân.
“Vậy anh hỏi em, cái tên học trưởng kia tốt lắm sao?”
“Phải.” Cô nói.
“Tốt hơn anh à?” Anh nhấn mạnh, nói xong lời này vẫn nhìn cô chằm chằm, giống như câu trả lời của cô rất quan trọng với anh.
Mặc dù đang tức giận, nhưng cô vẫn có lý trí, hai người không thể so sánh với nhau, cô nuốt nước mắt, lắc đầu, mặc dù giọng nói còn nghẹn ngào, nhưng cô vẫn nghiêm túc: “Không có…”
“Học trưởng chỉ là học trưởng thôi, thậm chí còn không thể tính là bạn, chỉ là người quen cũ, nhưng anh thì khác.”
“Anh khác chỗ nào?” Anh dịu giọng, thái độ lạnh nhạt của anh chậm rãi biến mất.
Đông Văn Li cắn môi, không nói gì.
“Hửm?” Anh muốn cô nói tiếp.
Nhưng cô còn nuốt nước mắt, không muốn nói.
Thấy cô không muốn nói, anh chậm rãi lên tiếng: “Anh là một người rất quan trọng với A Li, có đúng không?”
Bàn tay cầm lấy cổ tay cô lại nâng lên, lần này anh dùng sức đủ để kéo cả người cô đến gần.
Cô bị anh kéo đến, một tay anh còn cầm cổ tay cô, tay kia ôm cô, dễ dàng bao bọc cô, để cô ngã vào lòng anh.
Anh vòng tay sau lưng cô, đề phòng cô ngã xuống, sau đó ghé đến gần chóp mũi cô, chậm rãi nói: “Rất quan trọng, em không cách nào rời bỏ, cũng không muốn rời bỏ ——”
Đôi môi lạnh buốt của anh kề bên.
Mang một ít hy vọng rằng cô sẽ đồng ý, lại tự tin đến mức không cần chờ cô trả lời:
“Anh là người đặc biệt của A Li, có đúng không?”
Sự gần gũi này làm cô hoảng loạn, cô không biết đặt tay ở đâu, chỉ cảm thấy trong lòng mình có một con nai con đang ước gì nó có thể phát điên mà tự giết chính mình, tước đoạt toàn bộ sức lực và lý trí của cô.
“Tiên…tiên sinh…” Cô hoảng hốt ngăn cản anh lại.
Một tay anh giữ cổ tay cô sau lưng:
“A Li, anh không muốn đợi em lớn hơn nữa.”
“Khó quá.”
“Anh muốn ngay lập tức, ngay bây giờ.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Bình giấm lâu năm này chua lè chua lét rồi!!