“Lý Huyền Phong.”
Đồng thuật pháp quang trong hai mắt Lý Huyền Phong khẽ lóe lên, không nhìn ra bản thể của hắn, nhưng lại nghe thấy hắn mang họ Đông Phương, phần lớn có liên quan đến Long tộc, gật đầu đáp:
“Đạo hữu là thuộc long tộc Hợp Thủy?”
Đông Phương Hợp Vân mặc y phục màu lam trắng, trông rất tao nhã, trên mặt nở nụ cười lịch sự, khách khí nói:
“Đúng vậy, tại hạ nhờ phúc của Long Quân, hóa sinh từ vân khí ( ý nó nói bản thể nó là mây ), thay mặt các long tộc Đông Hải hành sự, được ban cho họ Đông Phương.”
Lý Huyền Phong không biết hắn đang có ý đồ gì, lặng lẽ nghe, chỉ thấy Đông Phương Hợp Vân ngồi xuống đối diện, ôn tồn nói:
“Cũng thật là trùng hợp, ta tuần hải ở gần Quần Di hải hiệp, cũng từng thấy vãn bối quý tộc cưỡi hà quang mà đi, rất tiêu sái, lỡ xâm nhập địa giới Long tộc của ta, ta liền ra tay mời hắn ra ngoài.”
“Hi Trị...”
Những ngày này ở Nam Cương, Lý Huyền Phong chỉ nghe nói Lý Hi Trị thay mặt Huyền Nhạc Môn ra ngoài, không ngờ lại đến tận địa phận Long tộc, hai mắt hơi mở ra, đáp:
“Ồ? Đó là tiểu bối mạo phạm rồi.”
Đông Phương Hợp Vân lắc đầu cười, thấp giọng nói:
“Đúng là có chuyện này, chỉ là đã làm hắn bị thương, ta đến hỏi thăm xem thương thế của hắn ra sao.”
Lý Huyền Phong có chút kỳ lạ, thấy Đông Phương Hợp Vân nói:
“Nếu thương thế đã hồi phục, cũng có thể tiện đường đến Hợp Thủy Hải chơi , hà quang kia có chút duyên phận với ta.”.”
Lý Huyền Phong không rõ hắn là bạn hay thù, chỉ ứng phó qua loa, Đông Phương Hợp Vân lúc này mới đứng dậy, rất khách khí chắp tay, hóa thành gió mưa biến mất.
“Người này không phải người cũng chẳng phải rồng, là một loại quái vật trời sinh đất dưỡng, thật khó đối phó.”
Lý Huyền Phong nhìn bóng lưng hắn suy nghĩ một lúc, hai mắt nhìn chằm chằm gió tuyết ngoài động, thầm nghĩ:
“Sao lại vào địa phận Long tộc? Chuyện của Hi Trị xem ra có điều bất thường, đợi có cơ hội sẽ đi tìm hắn.”
Tin tức lấy được từ người này khác hẳn với những gì nghe ngóng được từ Ninh gia, hắn nhạy bén phát giác ra sự khác thường, hiểu rằng đứa bé này tâm tư nhiều, sợ làm xáo trộn bố cục của nó một cách vội vàng, vẫn quyết định đích thân đi hỏi Lý Hi Trị một chuyến.
Hắn vừa định nhắm mắt tu luyện, đã có người ở bên lặng lẽ nhìn từ lâu, một thân áo trắng phiêu diêu, dung mạo trung niên, đeo kiếm bên hông, bước nhanh tới, cười nói:
“Huyền Phong!”
“Tiền bối đến!”
Lý Huyền Phong nhìn kỹ, chính là Tiêu Ung Linh của Tiêu gia, bạn cũ của Lý Thông Nhai, mặc áo trắng, bèn đứng dậy, nhẹ giọng nói:
“Lâu rồi không gặp tiền bối.”
Tiêu Ung Linh có chút buồn bã, nhìn hắn một lúc, nhẹ giọng nói:
“Từ sau khi ra tay ở động thiên Thanh Tùng Quan, đây là lần đầu gặp lại, sát khí của Huyền Phong lại nặng hơn nhiều.”
Hắn ngồi xuống bên cạnh, phía sau còn có một nữ tử mặc xiêm áo, cười tươi ngoan ngoãn nói:
“Huyền Nhạc Khổng Đình Vân, bái kiến tiền bối.”
Lý Huyền Phong đương nhiên biết giao tình giữa Huyền Nhạc Môn và gia tộc mình, cũng từng nghe qua cái tên này, khẽ gật đầu, ba người ngồi trên đỉnh núi tuyết, Khổng Đình Vân lắc đầu cười nói:
“Bắc Hoàn Tông này cũng thú vị thật, anh hùng các phái tiên đạo thiên hạ tụ hội ở đây, vậy mà hắn chẳng thèm bày một bộ bàn ghế, chỉ khai mở một động phủ nhỏ bé này, để người ta ngồi bệt xuống đất.”
Tiêu Ung Linh có vẻ đã ở đây một thời gian, vuốt râu nói:
“Bắc Hoàn Tông này cũng là đạo thống khá cổ xưa, vẫn giữ nhiều quy củ năm xưa, không mấy khi xuất thế, đệ tử cũng không nhiều, chỉ khoảng vài chục người.”
Ánh mắt hắn hơi liếc qua, ra hiệu cho hai người kia nhìn Tạ Trạm Xương đang đứng trên đỉnh núi, nhẹ giọng nói:
“Vị này là hậu duệ Kim Đan, nhân vật của Tạ gia Bắc Hải, không biết hắn tu luyện đạo thống gì, hiếm khi thấy con cháu chân quân.”
Lý Huyền Phong để ý lễ nghi, không nhìn nhiều, cũng không thấy hắn có gì thần dị, chỉ thấy Khổng Đình Vân có chút thần bí nói:
“Nghe nói người Tạ gia khi đấu pháp có thể điều khiển linh cơ, đạp mây cưỡi gió, là cao thủ dùng pháp, còn có thể điều chế phù thủy, chữa trị thương thế.”
Cụm từ “điều chế phù thủy” như chạm vào ký ức nào đó của Lý Huyền Phong, khiến hắn hơi khựng lại. Ba người trò chuyện vài câu trên đỉnh núi, nhìn về phía bắc, Lý Huyền Phong nhẹ giọng hỏi:
“Chân quân tiên gia như thế này trong thiên hạ, ngoài Vương và Tạ gia, còn mấy nhà?”
Tiêu Ung Linh hơi dừng lại, đáp:
“Thái cổ có rất nhiều, giờ đây rõ ràng còn tồn tại không quá năm ngón tay... Vương và Tạ gia là nổi tiếng nhất.”
Hắn ngừng lại một chút, thấp giọng nói:
“Mấy năm trước… còn có Lý thị và Thôi thị ở Lũng Địa, Lý thị Ninh Quốc của Động Hoa chân nhân, Dương thị Cảnh Kê ở Giang Nam, hoặc là suy tàn, hoặc là diệt vong, đã dần dần không còn tiếng tăm gì.”
“Những nhà còn lại như Lý thị Đàn Sơn Ngô Quốc, Trần thị Giang Nam và Tiêu thị nhà ta, Thẩm thị Giang Bắc… chỉ có thể coi là hạng thứ hai, miễn cưỡng có chút danh tiếng.”
Khổng Đình Vân nghe vậy, thấy Tiêu Ung Linh ngừng lại, nhẹ giọng bổ sung:
“Nếu chúng ta đoán không sai, quý tộc hẳn là di tộc phương bắc, xa hơn là quý tộc Ngụy quốc, xa hơn nữa phải truy ngược về Lý thị ở Lũng Địa.”
Hai người bọn họ nói rất có lý, nhưng Lý Huyền Phong thì không chắc, người khác không biết, nhưng hắn hiểu rõ nhà mình vốn xuất thân từ nông hộ, Lý Mộc Điền trở lên đều là phàm nhân, gia phả đều là phàm nhân lưu lạc đến đây mà thôi.
Cái gọi là mấy anh em đều có linh khiếu khi Lê Kính hưng thịnh, căn bản đều là do phù chủng mà có, thiên phú của các con cháu về sau một người cao hơn một người, cũng là vì có phù chủng và tiên thuật gia trì, không có hai thứ này, tu hành cũng chậm như người bình thường, không phải là hậu duệ tiên gia gì.
Nguyên Tố tính ra là huyết mạch Ngụy quốc, Lý Huyền Phong lại cảm thấy phần lớn chỉ có thể coi là bàng chi trong bàng chi của Ngụy quốc, dù sao Ngụy Lý thống trị nghìn năm, từ vài quận chi địa đến khi hùng cứ phương bắc, không biết đã sinh sôi nảy nở bao nhiêu hậu nhân.
Chỉ có Lý Chu Nguy khiến Lý Huyền Phong hơi nghi ngờ, cảm thấy có chút quỷ dị:
“Nếu thật là như vậy, sao lại lưu lạc đến mức không còn một lời nào? Lưu lạc đến mức đời đời kiếp kiếp là phàm nhân...”
Hắn không dám nghĩ tiếp, trong đầu nổi lên nhiều suy nghĩ như vậy, chỉ mới qua một hai hơi thở mà thôi, cũng không thể thừa nhận, chỉ nói:
“Chỉ là tin đồn nhảm mà thôi, nếu gia tộc ta là hậu duệ Ngụy Quốc, sao lại lưu lạc đến mức này.”
Khổng Đình Vân lại hiểu sai ý, nhìn nhau với Tiêu Ung Linh, đều hiểu chút gì đó:
“Mặc dù đã qua nhiều năm như vậy, nhưng vẫn còn không ít kẻ thù, xưng là Ngụy Lý thì oai phong đấy, nhưng rắc rối cũng không nhỏ.”
Nói là như vậy, Khổng Đình Vân rốt cuộc vẫn có chút ghen tị, chỉ cần Lý gia thực lực đủ mạnh, Ngụy Lý cũng có di sản để lại, thậm chí có thể truy ngược về thượng cổ, không chỉ là một cái tên mà thôi, mà là thứ chảy trong huyết mạch.
Khổng gia nàng cũng chỉ xuất hiện một vị Trường Hề chân nhân, xa hơn nữa chỉ là tán tu Việt Quốc, tổ tiên năm xưa thậm chí chỉ là một huyện lệnh nhỏ của Việt Quốc, phải nhìn sắc mặt của Viên gia lúc bấy giờ...
Tiêu Ung Linh nhìn thấy sắc mặt hai người thay đổi, đoán được phần nào, chỉ khuyên nhủ:
“Hưng suy là chuyện thường tình, thường thường vượt quá dự liệu, đừng nghĩ nhiều… năm xưa ai nấy đều cho là Viên gia, ai có thể ngờ hôm nay? Lại có ai có thể nghĩ trong một thôn nhỏ lại có thể xuất hiện Lý gia bốn đời tám Trúc Cơ?
Tử Phủ còn không tính thấu!”
Lý Huyền Phong hơi gật đầu, Khổng Đình Vân cười khẽ đáp lại, trong lòng thầm cười nói:
“Chẳng phải lão nhân Tiêu gia nhà ngươi đã tính ra rồi sao? Khiến ai cũng cảm thấy không thể tin được.”
Ba người nhanh chóng im lặng, chỉ lặng lẽ điều tức.
Trúc Cơ tu sĩ hơi tu luyện, sáng tối giao thoa, rất nhanh đã qua nửa tháng, Lý Huyền Phong chờ mãi, không thấy bóng dáng nguyên tố, khoảng cách ba ngày hắn nói càng lúc càng dài.
Mãi đến hai mươi ba ngày sau, mới thấy các loại ánh sáng rực rỡ từ từ hiện ra, lẫn với màu đen của Thái Hư, liền thấy một ông lão từ trên trời rơi xuống, trên vai vác một cần câu, bên cạnh còn có một người đứng, dáng vẻ trung niên, khá nghiêm nghị, trước ngực đeo một khối ngọc thạch lớn bằng ngón tay cái, khẽ phát sáng.
“Bái kiến hai vị chân nhân!”
Lý Huyền Phong từng gặp Tiêu Sơ Đình, năm xưa hắn chỉ là luyện khí nhỏ bé, Tiêu Sơ Đình phỏng chừng giả làm Trúc Cơ, ở trên đỉnh núi thu cống phẩm, so với bộ dạng bây giờ không có khác biệt nhiều, có vẻ càng thêm thoát tục.
Người kia chỉ đoán thôi cũng biết đa phần là Trường Hề chân nhân, có chút khác biệt so với tưởng tượng, Tiêu Ung Linh và Khổng Đình Vân cáo từ, lần lượt lên mây.
Lý Huyền Phong hành lễ, Tiêu Sơ Đình và Trường Hi thái độ cũng khá ôn hòa, hắn nhìn Tiêu Sơ Đình không khác gì lúc trước, nhưng Tiêu Sơ Đình nhìn hắn lại hoàn toàn khác, thiếu niên đầy ngây thơ năm nào, giờ đã trở thành lão tướng cứng rắn mạnh mẽ.
Tiêu Sơ Đình gật đầu, giọng khàn khàn nói:
“Huyền Phong chờ một chút.”
Bốn người nhanh chóng biến mất, Lý Huyền Phong quay đầu nhìn lại, tuyết trắng bay bay trên đỉnh núi, chỉ còn Tạ Trạm Xương kết ấn hai tay, ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, góc khác còn có một bóng đen, ngồi trong tuyết.
Lý Huyền Phong nhìn kỹ, sắc mặt người này khó coi, mặc trang phục hai màu đen vàng, lại là người quen.
“Người của Thang Kim Môn...”
Người này chính là người Thang Kim Môn, Lý Huyền Phong mặc dù không nhận ra hắn, nhưng trang phục trên người lại rất quen thuộc, chính mình đã từng giết thiếu chủ Thang Kim Môn, thậm chí là băm vằm hắn, tự nhiên sẽ không nhận lầm.
Thấy cảnh này, hắn lập tức hiểu ra:
“Tư Đồ gia Tử Phủ trốn lâu như vậy, vẫn bị nguyên tố bắt được...”
Hắn lại ngồi xếp bằng ba ngày, mới thấy nguyên tố xuyên ra từ hư không, sắc mặt có chút tái nhợt, đứng lơ lửng trên không, một tay chắp sau lưng, tay kia cầm một cánh tay đứt.
Khí tức trên người nguyên tố dao động, tiếng nước suối róc rách vang lên, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt thậm chí có chút âm trầm, gần như không có một bóng người, kéo Lý Huyền Phong lên mây, tiếp tục bay về phía bắc.
Nguyên tố im lặng hơn mười giây, mới âm trầm nói:
“Lão quái vật kia trốn ở đâu thì thôi, lại dám đến Bắc Hải, chỉ để lại một cánh tay... coi như một bài học.”
Lý Huyền Phong nghe vậy, đại khái hiểu ra tại sao Tư Đồ gia Tử Phủ những năm gần đây mất tích không thấy, hóa ra là đề phòng nguyên tố sắp hết thọ nguyên, kéo hắn xuống nước:
“Xem ra thực lực của nguyên tố quả nhiên không tồi, Tư Đồ gia kia chỉ có nước bỏ chạy.”
Cánh tay kia bị pháp lực phong ấn, vẫn còn khẽ động đậy, không ngừng run rẩy, Nguyên Tố cầm cánh tay đó lên, nhỏ giọng nói:
“Tư Đồ Hoắc, ngươi nghe cho rõ, có bản lĩnh thì ở lì tại Nam Hải, Bộc Vũ, Ngọc Minh đều đang tìm ngươi, đừng có lơ là quay về.”
Hắn nói xong câu này, bẻ một đốt ngón tay của cánh tay đó, ném xuống biển, để nó tự đi tìm Tư Đồ Hoắc, lúc này mới thu cánh tay đó lại, trên bầu trời đã là sao đầy trời.
Hắn không nói một lời, dẫn Lý Huyền Phong bay càng lúc càng cao, gió bấc ở đây càng lúc càng dữ dội, đã đến mức có thể đánh ngã Trúc Cơ bình thường, những ngọn núi bên cạnh xen lẫn giữa đen và trắng, toát lên vẻ nghiêm trang.
Bay mãi đến khi tới băng nguyên cao nhất, chính giữa là một hồ nước nhỏ, một đám Tử Phủ lặng lẽ đứng trên mây, băng đài trong hồ có một người ngồi, lặng lẽ nhắm mắt, bên hông đeo một thanh kiếm gỗ.
Lý Huyền Phong đứng trên mây, cảm nhận cơn gió lạnh buốt bị ngăn ngoài tầng mây, đợi vài giây, đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt, truyền đến âm thanh va chạm lẻ tẻ.
Vì bị tầng mây của nguyên tố ngăn cản, linh thức hắn không thể vươn ra ngoài dò xét, chỉ có thể đưa mắt nhìn, cảm thấy trong những bông tuyết có lẫn những điểm trắng nhỏ, phát ra âm thanh vỡ vụn trên mặt đất.
Nguyên tố bên cạnh đã bình tĩnh lại nhiều, đưa tay ra ngoài, hứng một nắm tuyết trở về, nhẹ nhàng vẩy đi, liền thấy những mảnh ngọc trắng nhỏ xíu.
“Bắt đầu rồi.”
Lý Huyền Phong hiểu ra, quả nhiên thấy Thượng Nguyên trên đài mở mắt, nhìn quanh một vòng, lần lượt nhìn qua từng người, cất giọng nói:
“Tại hạ Thượng Nguyên, hôm nay đột phá Kim Đan, theo ước định của tiên tu tứ quốc chư hải, mời các vị đến dự lễ, mỗi người nhìn cho rõ, có thể được chút lợi ích.”
Lời hắn nói bình thản, mọi người trên không trung đều gật đầu đáp lễ, khác hẳn với khi xưa đối mặt với Đoan Mộc Khuê im như hến và đối mặt với Thất Úy lạnh lùng chế giễu, dù có Tử Phủ không ưa tính cách của hắn, lúc này cũng miễn cưỡng gật đầu đáp lễ.
Trên mặt Thượng Nguyên vẫn là sương trắng mờ mịt, thanh kiếm gỗ bên hông rung rinh, nhìn về phía không xa, hai bóng dáng trong trẻo đang từ từ hiện ra, Thượng Nguyên mỉm cười, chắp tay nói:
“Hai vị đạo hữu chờ một chút.”
Hai bóng dáng trong trẻo dường như đã đợi từ lâu, không dám chậm trễ, một người giọng the thé nói:
“Đạo hữu khách khí rồi! Lần này thành công, mong được chỉ bảo nhiều!”
Thượng Nguyên bật cười, từ từ bay lên, nhưng không thấy hắn thi triển thần thông gì, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên chuôi kiếm bên hông.
rong nháy mắt, bao nhiêu linh kiếm tiên phong có mặt ở đó đều rung lên, thoát khỏi sự trói buộc của chủ nhân, phát ra tiếng kêu leng keng, ẩn ẩn có xu kiếm ra khỏi vỏ, khá hùng vĩ.
Những người trên bầu trời đã dõi theo động tác của hắn từ lâu, gần như cùng một lúc, hầu như tất cả Tử Phủ đều lùi lại một bước, sẵn sàng ứng chiến, chỉ có nguyên tố và vài người lẻ tẻ đứng nguyên tại chỗ.
Lý Huyền Phong ngẩng đầu nhìn, trên mặt nguyên tố đầy ý cười chế giễu, dường như hành động của Thượng Nguyên rất hợp ý hắn, chỉ khoanh tay đứng đó.
Trên mặt Thượng Nguyên chân nhân ở đầu bên kia, dưới lớp sương mù, hiện lên ý cười bỡn cợt, tay lại buông ra, mọi người đứng lúng túng trên không, trước mặt các hậu bối đi theo sau lưng đều bị mất mặt, nhưng không ai dám mở miệng, nhiều nhất là sắc mặt có chút khó coi, thậm chí đại đa số người sắc mặt cũng không dám thay đổi.
Thượng Nguyên không để ý đến bọn họ, khẽ nhả ra một ngụm bạch khí.
Bạch khí này nhanh chóng bốc lên trong không trung, hóa thành đủ loại hình dáng kỳ lạ, hoặc hóa thành nam tử áo trắng, hoặc hóa thành vách đá ngọc bích, hoặc hóa thành những dải lụa như thác nước, lại có một chiếc đĩa ngọc trắng bay lên trên không.
Trong chốc lát, bạch khí cuồn cuộn, nhanh chóng lan tỏa ra, cảnh tượng đủ loại hiện ra trong tầng mây, dưới ánh sáng của chiếc đĩa ngọc khổng lồ, trống sáo cầm sắt hòa tấu, nam tử áo trắng cầm thương múa kiếm, trăng lưỡi liềm trên cao đủ loại thú vật chạy nhảy, những dải lụa như thác nước buông xõa, chảy từ không trung xuống hồ nước.
Trong vô số dị tượng vây quanh, dưới chân Thượng Nguyên chân nhân hiện ra từng bậc thang ngọc trắng, hắn đeo tiên phong, thong dong bước lên.
Mỗi bước chân hắn giẫm xuống, đều có luồng bạch khí dâng trào, thanh kiếm gỗ bên hông cũng từ từ phát ra ánh sáng, hiện lên quang thái như ngọc, chuyển hóa thành màu trắng ngọc, Thượng Nguyên chân nhân nhẹ giọng nói:
“Người trong ngọc.”
Lời này vừa dứt, trên người hắn hiện ra một bộ vũ y trắng như tuyết, lộng lẫy rực rỡ, đường nét tao nhã, hai tay áo rũ xuống những dải bạch khí dài như lụa, Thượng Nguyên ngày thường ăn mặc giản dị, nay có bộ vũ y trắng như tuyết này thêm vào, như người trong tiên cảnh.
Lý Huyền Phong nhìn quen mắt, hắn đã từng đọc 《Bạch Thủ Khấu Đình Kinh》, chỉ cảm thấy bộ vũ y này rất giống với miêu tả trong kinh thư, chỉ là thần dị hơn không biết bao nhiêu lần, trong lòng thầm nghĩ:
“Chắc là ngọc đình tướng rồi, có lẽ là tiên thư tốt hơn, hoặc là tên gọi cổ xưa của đạo tiên cơ này…”