Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 571:


TruyenChu.IO - Đọc truyện nhanh không QC


Chương 1028: Dư Tài (1)
Đồng tử của Lý Thanh Hồng hơi giãn ra, ý tím trong đôi mắt sáng tan đi nhiều, nàng thu hồi thanh kiếm “Đỗ Nhược”, nhẹ nhàng thở ra, hai tay chắp lại, khẽ nói:
“Thanh Hồng bái kiến tiền bối.”
Lý Thanh Hồng nhớ kỹ cảnh tượng ngày đó, Trì Bộ Tử dường như hồn phách có vấn đề, cũng không biết hiện tại còn nhớ chuyện ngày đó không, liền giữ lại một câu, chỉ gọi hắn là tiền bối.
Nếu Trì Bộ Tử đã mất trí nhớ, thì coi như hai người chưa từng gặp mặt. Còn nếu là vị tiên quan Thủy Phủ nào đó, lời này của nàng cũng không sai.
Trì Bộ Tử trước mặt tóc xõa, không nói lời nào, ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh, đôi đồng tử màu xanh nhạt nhìn chằm chằm vào nàng.
Hắn đã thành tựu Tử Phủ nhiều năm, một đường Lục Thủy lại là thanh trọc chìm nổi, dung mạo tự nhiên không tệ, khí chất thanh thoát xuất trần, nhưng ánh mắt lại có chút yêu dị quỷ quái. Hai môi khẽ mở, thấp giọng nói:
“Lý Thanh Hồng, ngươi nhận ra ta.”
Mặc dù hắn đang cười, nhưng lời này lại lạnh như băng, như băng tuyết mùa đông rơi lả tả lên người Lý Thanh Hồng. Nàng cúi đầu, khẽ đáp:
“Tiền bối đùa rồi... Thanh Hồng tu hành mấy chục năm, chưa từng gặp qua Tử Phủ, làm sao có phúc phận được bái kiến chân nhân pháp giá...”
Rõ ràng Trì Bộ Tử ngồi ở ghế dưới, cũng không sử dụng thần thông, nhưng khí thế trên người hắn quá mạnh, đè ép khiến ngực Lý Thanh Hồng đang đứng bên cạnh trĩu nặng.
“Đùng... đùng... đùng...”
Âm thanh của dòng suối trong động phủ vang lên, nước suối trong veo cũng dần hóa thành màu xám đục, Trì Bộ Tử nhướng mày, cười nói:
“Lý Thanh Hồng, ta nhìn rất rõ, ngươi đang sợ ta, thậm chí sợ đến mức run rẩy. Có lẽ ngươi có thủ đoạn chống lại thần thông, nhưng ta nhìn thấy rất rõ.”
Trì Bộ Tử lẳng lặng nhìn nàng:
“Lần đó ta mười phần thì tám chín phần là đã sử dụng thuật Sưu Hồn, kết nối với kim tính của vị kia, mới rơi vào kết cục như vậy. Lần này ta sẽ không chủ quan.”
Chiếc đai vàng ở thắt lưng hắn phát ra pháp quang, Trì Bộ Tử đứng dậy, bước vài bước trên đài, thấp giọng nói:
“Ta đoán là nhà ngươi, nên không dám quay về Vọng Nguyệt Hồ. Nhưng tra đi tra lại, hải ngoại còn có một đảo Tông Tuyền, nên ta chờ ở đây.”
Trì Bộ Tử khoanh tay sau lưng, đứng quay lưng lại với nguồn sáng trong động, trên tay trắng nõn có hai đường vân mờ mờ, hắn khẽ nói:
“Bây giờ Lục Thủy đã đi ra ngoài không gian, không có tinh lực để ý đến chỗ này, ta liền đến rồi, Lý Thanh Hồng.”
Hắn từ từ quay lại, trong đồng tử màu xanh nhạt có một luồng khí đục đáng sợ tỏa ra, ngưng tụ thành một làn khói bụi, men theo khóe mắt cong lên:
“Đại nhân là vị nào, Doanh Trắc? Xã Tiên? Hay là vị Phủ Thủy kia?”
( haha thằng ku này chắc đang thăm dò Tiên giám Lục Giang Tiên , chắc sắp són ra quần rồi . kkkk )
Lý Thanh Hồng không trả lời hắn, chỉ cảm thấy cảm giác ngột ngạt trong phủ càng lúc càng nồng đậm. Nàng nghiền ngẫm từng lời của Trì Bộ Tử, lập tức đưa ra suy đoán:
“‘Ta đoán là nhà ngươi’, ‘ngươi đang sợ ta’, trí nhớ của Trì Bộ Tử tuyệt đối có thiếu sót, nếu không thì căn bản không cần suy đoán, chỉ cần nhớ lại chuyện ngày hôm đó, cần gì phải đoán tới đoán lui!”
“Chín phần mười là hắn đã quên chuyện ở trên hồ, bất kể có phải đã quên hay không, ít nhất là hắn không dám nhớ!”
Trì Bộ Tử dường như không để ý, nhưng đôi đồng tử màu xanh nhạt kia lại như đang quan sát biểu cảm của nàng, hắn nói:
“Lý Thanh Hồng, vị kia đã lưu lại thủ đoạn trong hồn phách ta, ngươi hẳn là biết.”
Hắn khẽ cười, để lộ hàm răng trắng sắc bén, ngoắc ngoắc ngón tay, thấp giọng nói:
“Vì vậy ta không dám nghĩ ngợi gì, mang theo tên tiên quan ngốc nghếch kia đi vòng quanh Đông Hải, chỉ vào từng thứ một cho hắn xem, đem thứ của hắn hủy thành từng mảnh, khiến hắn tâm thần dao động, mất đi chỗ dựa.”
“Tâm thần dao động, sẽ đưa ra quyết định sai lầm, cho đến khi ta ăn tươi nuốt sống tên tiên quan ngốc nghếch kia, nuốt hết tu vi của hắn, ta mới dám suy nghĩ. Đại nhân đã xem thường ta, Trì Úy cũng vậy, Nguyên Tu cũng vậy, Lục Thủy cũng vậy.”
Ngữ khí của hắn bình thản:
“Bộ Tử không phải là loại ngu ngốc dễ bị áp chế, một số thủ đoạn khiến Tử Phủ răm rắp nghe lời không thể chế ngự được ta.”
“Tiên quan đã bị ta ăn rồi, quả thực là đại bổ, khiến ta luyện thành đạo thần thông thứ tư, thần thông này gọi là ‘Sửu Quý Tàng’, tàng trữ chư pháp trong thân, có thể làm ra rất nhiều thứ.”
Hắn đi đến ghế chủ tọa, từ từ ngồi xuống, đối diện với ánh sáng trong động phủ, khẽ nói:
“Đại nhân không dám giết ta, chứng tỏ hiện tại còn chưa đến Kim Đan, đại nhân muốn quay lại quả vị, Lục Thủy là chướng ngại phải trừ bỏ.”
Trì Bộ Tử mỉm cười, khẽ nói:
“Bất kể quả vị của Lục Thủy xử lý thế nào, Bộ Tử cũng không dám mơ tưởng, chỉ cầu một Kim Đan, bất kể là dư vị hay nhuận vị, chỉ cầu một Kim Đan.”
( dư vị hay nhuận vị có thể hiểu là người đứng sau người mang quả vị..... người mang quả vị là người đứng đầu đạo thống, có quyền lực tuyệt đối với đạo thống đó ....... giống như giám đốc công ty thì có thằng phó giám đốc tới trưởng phòng ....... giải thích vậy cho dễ hiểu zzzzz .... Truyện được dịch miễn phí tại Banlong.us nha các vị , mấy thằng mất dạy coppy bản dịch đi thu phí của đọc giả......)
“Đại nhân sẽ cần đến...”
Vẻ mặt hắn chân thành, ôn tồn nói:
“Đại nhân muốn trong thế gian này tái đăng quả vị thậm chí tiên vị, cần một trợ thủ đắc lực, đại nhân tin ta đi, trong thế giới ô trọc như vậy, bất kể muốn chính đạo hay tà đạo, người như Bộ Tử mới là lợi kiếm, đám tiên quan kia chỉ càng ngày càng làm hỏng chuyện.”
Trì Bộ Tử căn bản không đợi Lý Thanh Hồng trả lời, khẽ nói:
“Lục Thủy có thể sẽ bị thương nặng trở về, Thượng Nguyên có thể bị đánh bại mà trốn về quả vị hay không, một Tử Phủ nhỏ bé như ta không nhìn rõ, nhưng đại nhân tự có nắm chắc, nếu có phân phó, có thể dùng mệnh số lôi kéo tiểu nhân, Bộ Tử có thể nhìn ra.”
Hắn như đang hứa hẹn, lại như đang thăm dò điều gì đó, thấp giọng nói:
“Chỉ là tiểu nhân vừa chết, Lục Thủy nhất định sẽ phát giác, chỉ sợ làm hỏng chuyện của đại nhân.”
Lý Thanh Hồng hiểu đối phương không phải đang nói cho mình nghe, chỉ im lặng đứng đó. Trì Bộ Tử từ ghế chủ tọa đứng dậy, bước xuống bậc thang, đi đến trước mặt Lý Thanh Hồng, mỉm cười nói:
“Bộ Tử cáo lui.”
Thân hình hắn như cơn gió đục, trong nháy mắt đã biến mất, từ khe đá ẩn vào thái hư.
Lý Thanh Hồng vẫn đứng trong viện, không biết vị đại nhân mà Trì Bộ Tử nhắc tới có đang nhìn hay không, lặng lẽ đứng hai nhịp thở, sau đó khoanh chân ngồi xuống, lặng lẽ tiêu hóa những lời của Trì Bộ Tử.
Quần Di Hải Hạp.
Trì Bộ Tử xuyên qua thái hư, tiến thẳng vào trong biển, đi suốt vạn dặm, mới dừng lại ở một hòn đảo hoang không bóng người.
Hai tay giấu trong tay áo của hắn vẫn không nhịn được mà run rẩy, hô hấp dồn dập, bộ dáng thong dong vốn có đã sớm vứt ra sau đầu cả vạn dặm, vẫn cảm thấy hai mắt tối sầm. ( haha biết ngay là thằng này té đái trong quần )
“Mẹ nó… đó là chân quân thậm chí là tiên nhân…”
Trì Bộ Tử thở hổn hển, bình ổn tâm tình. Hiện tại hắn vẫn chưa nổ tung thành một vũng nước xanh, chứng tỏ lời nói của hắn ít nhất đã được vị chân quân này thừa nhận ở một mức độ nào đó.
“Nói chuyện với hổ .....đó cũng là biện pháp không còn cách nào khác…”
Vẻ mặt của Trì Bộ Tử dần trở nên âm trầm:
“Lục Thủy không thể không biết hiện tại con đường này cần dùng thanh trọc chứng đạo mới có thể thành công, vậy mà lại lừa gạt Trì Thụy, Trì Úy quay mòng mòng! Truyền xuống cái gì mà ngũ hành cầu kim! Rõ ràng là không muốn hai người bọn họ đột phá thành công!”
"Phải rồi, Mục Hải đã nói rất nhiều lần, hắn vì áp chế long tính trên quả vị đã cố hết sức rồi, đâu còn có thể dung túng cho người khác thành tựu dư vị nhuận vị? Sợ phản khách thành chủ đến mức nóng ruột rồi!"
Ánh mắt của Trì Bộ Tử ẩn sâu trong bóng tối, như một con rắn độc, thầm nghĩ:
“Nếu muốn đột phá Kim Đan, ở dưới trướng Lục Thủy sớm muộn gì cũng chết! Bị ném vào trong Lục Quỷ Trì của hắn... Đời này không đột phá Kim Đan, còn có ý nghĩa gì, thà chết còn hơn!”
Hắn đã không còn gì để mất, hoàn toàn không sợ bị chân quân sau lưng Lý gia giết chết, hoặc bị Lục Thủy phát hiện, không thể đột phá Kim Đan, sớm muộn gì cũng chết.
“Chết thì chết, cứ thử xem!”
Tâm tư của Trì Bộ Tử xoay chuyển, thầm nghĩ:
“Chín phần mười là vị kia cũng là Thủy Đức, hai bên đều có lợi, hỏi thăm cho rõ, nếu vị kia xảy ra vấn đề, có Lục Thủy ủng hộ, sau khi sự việc thành công, cũng có cơ hội bước lên Kim Đan...”
...
Thanh Đỗ Sơn.
Lý Hi Tuấn cưỡi gió từ bờ hồ trở về, hạ xuống núi, dị tượng ở phía bắc và phía đông đều đã nhìn thấy, không chỉ có Lý gia của hắn, mà toàn bộ Giang Nam đều hoang mang lo sợ, ai nấy đều bất an.
Lý Hi Minh đã sớm bế quan tu luyện, Lý Hi Tuấn lại phải chú ý động tĩnh này, nhân thủ của gia tộc ở Mật Lâm Quận đang dần dần đầy đủ, điều vài nhà đến, chuẩn bị dựng mấy phủ phong.
Dù sao Mật Lâm Quận cũng khá rộng lớn, còn rộng hơn địa bàn ban đầu của Lý gia, phân bố vài ngọn núi cũng dư dả.
Hắn đang vào trong đại điện, thì thấy trong điện có một thanh niên đang đứng, vẻ mặt ung dung cao quý, mặc một bộ đồ trắng, khí chất xuất chúng. Mắt Lý Hi Tuấn sáng lên, cười nói:
“Trị ca nhi!”
Người đến tự nhiên là Lý Hi Trị. Hắn ở lại Hà Sơn một đêm, rốt cuộc không yên tâm, một đường cưỡi gió, để Dương Tiêu Nhi ở lại Hà Sơn an toàn, còn mình thì một thân một mình trở về.
Hắn gật đầu với đệ đệ, khẽ nói:
“Hiện tại là Thượng Nguyên chân quân ở Bắc Hải đột phá thành công, các ngươi hẳn là đã nghe thấy.”
Thấy Lý Hi Tuấn gật đầu, hắn kể sơ qua tình hình ở tứ hải, thấy Lý Thừa Liêu cưỡi gió đi lên, nhìn thấy Lý Hi Trị, mắt sáng lên, hành lễ, chắp tay nói:
“Vài mạch tộc trong Mật Lâm đã ổn định, đang khảo sát địa mạch, phân chia vài ngọn núi, chuẩn bị thiết lập phủ phong khác.”
Lý Hi Tuấn khẽ gật đầu, bên ngoài bắt đầu mưa lất phất, Lý Thừa Liêu có vẻ hơi bồn chồn, khẽ liếc nhìn mưa.
Lý Hi Tuấn cũng cảm thấy hơi lạnh trong lòng, gần đây dị tượng thường xuyên xuất hiện, không biết có ảnh hưởng đến Lý Hi Trân đang bế quan đột phá hay không. Không ngờ Lý Hi Tuấn chỉ hơi ngẩn người, thì thấy có người từ dưới đi lên.
Nữ tử này xinh đẹp đoan trang, là đại tỷ Lý Minh Cung của bối phận Thừa Minh, tu vi không cao, đến giờ cũng chỉ là Luyện Khí sơ kỳ, trên mặt nàng có vẻ buồn bã, chắp tay nói:
“Bẩm bát thúc… mệnh ngọc của đại bá… vỡ rồi.”
Lý Hi Tuấn sững sờ tại chỗ, mới biết cơn mưa này từ đâu mà đến. Lý Thừa Liêu đứng bên nghe được tin dữ của phụ thân, hai mắt dần đỏ lên, sững sờ tại chỗ.
Lý Hi Trân là huynh trưởng ruột thịt của Lý Hi Tuấn, phụ thân của hai người mất sớm, Lý Hi Tuấn có tình cảm rất sâu đậm với hắn. Mặc dù đã có dự cảm, nhưng lúc này vẫn sững sờ tại chỗ. Lý Hi Trị không biết đại ca đang bế quan đột phá, lại càng có vẻ đau thương, nhỏ giọng nói:
"Sao lại thế!"
Vài người nhanh chóng cưỡi gió bay lên, như tia chớp hạ xuống thủy phủ dưới lòng đất của Thanh Đỗ Sơn, mới phát hiện trong động phủ hơi ẩm ướt. Bay đến trước cửa đá nơi bế quan, thì thấy trên vách đá đều là những giọt nước.
Thấy tình cảnh này, Lý Hi Trị lập tức hiểu ra, cúi đầu chờ đợi. Lý Hi Tuấn do dự một lát, rốt cuộc vẫn để Lý Thừa Liêu mở cửa này, đồng thời dặn dò Lý Minh Cung:
“Con cháu của đại ca rất đông, đi mời bọn họ đến.”
Lý Minh Cung gật đầu, bên hông đeo bảo kiếm, cử chỉ tao nhã, đáp:
“Đã phái người đi mời, lập tức sẽ đến, mấy vị tộc lão ở viện tộc chính cũng đang trên đường đến.”
Năm đó Lý Hi Minh vứt bỏ không làm, Lý Hi Trân được ủy thác, tiếp nhận vị trí thiếu chủ, sau đó trở thành gia chủ, vị trí gia chủ này mới rơi vào tay Lý Thừa Liêu, cái chết của hắn cũng là chuyện lớn, không thể thiếu sự có mặt của các tộc lão.
Theo tình theo lý, Lý Thừa Liêu phải vào trong thu dọn linh thoát, còn chuyện ở đây tự nhiên phải do Lý Hi Tuấn xử lý. Hắn rất nhanh đã ổn định cảm xúc, nhìn mấy thanh niên thiếu nữ trước sau vào thủy phủ, đều rất dè dặt.
Bọn họ là huynh đệ tỷ muội của Lý Thừa Liêu, hoặc là thiên phú không cao, hoặc là thân phận phàm nhân, chế độ của Lý gia trong phương diện này rất tàn khốc, những đứa trẻ này từ trước đến nay chưa từng đến Thanh Đỗ, thậm chí vì thân phận của mình mà nhất cử nhất động đều bị chú ý, nên đều im lặng không nói.
Lý Hi Tuấn cẩn thận hỏi tên tuổi, thấy trang phục của bọn họ thậm chí có chút nghèo nàn, còn chưa kịp hỏi, mấy vị tộc lão dưới sự dẫn dắt của Lý Huyền Tuyên đều đã đến, phần lớn đều là những lão nhân tóc bạc. Râu của Lý Huyền Tuyên run run, rất là tiếc nuối.
Vài người trong viện tộc chính đi theo tộc chính hiện tại là Lý Chu Nguy, đứng ở bên cạnh, thế tử cúi đầu đứng đó, ngọc giản trong tay hơi siết chặt, đầu ngón tay có chút trắng bệch.
Nhìn rõ nhất cử nhất động của mọi người, lúc này Lý Hi Tuấn mới khẽ nói:
“Theo lệ cũ, đồ trong túi trữ vật và trong động phủ của đại ca giao cho Thừa Liêu, những linh sản, bảo vật khác sẽ phân phối cho các con cháu, chúng ta đều ở đây chứng kiến, có thể bắt đầu tuyên đọc rồi.”
Hắn nói xong, chờ Lý Chu Nguy phân phối, ai ngờ thiếu niên kia hơi chắp tay, đáp:
“Một chỗ phủ đệ của tổ phụ, hai cái bồ đoàn, một lò hương, quy đổi thành ba viên linh thạch, còn chưa đủ phân phối, nên đã đổi thành ba trăm cân lúa linh, mỗi người năm mươi cân.”
Lời này vừa dứt, Lý Huyền Tuyên sững sờ trước tiên, một đám tộc lão nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, vẻ mặt khác nhau. Lý Hi Trị chỉ liếc nhìn Lý Huyền Tuyên, đều hiểu ý nghĩ của đối phương:
“Thừa Liêu và Chu Nguy không phải là loại người tham lam tài vật... sao lại ăn nói khó nghe như vậy...”
Im lặng một lát, có một người bước ra, là con trai thứ của Lý Hi Trân, hiện tại đã lập gia đình, để râu, cung kính nói:
“Bẩm các vị trưởng bối, phàm thân của tổ phụ không để lại thứ gì, phụ thân từ nhỏ nghèo khổ, không thích xa hoa, những thứ có được khi còn sống, đều tặng cho các tu sĩ hàn môn trong và ngoài tộc, bình thường ở trong Thanh Đỗ tu hành, trong phủ đệ không có một linh vật nào.”
Lời này khiến mọi người đều im lặng, Lý Hi Tuấn khẽ gật đầu, Lý Chu Nguy bên cạnh nói:
“Bẩm các vị trưởng bối, tổ phụ trị gia mười bảy năm, trong nhà không có dư tài.”
Lý Hi Trị nghe vậy im lặng, đột nhiên nhớ tới năm mười hai tuổi rời nhà vào tông, đại ca Lý Hi Trân đã dùng tiền tiết kiệm mua cho hắn một chiếc ngọc bội thai tức.
Năm đó Lý Hi Trân cứng rắn nhét vào tay hắn, Lý Hi Trị được nhà mẹ đẻ của mẹ là Tiêu gia và phụ thân lúc đó là gia chủ của Lý gia nuôi dưỡng, đã quen sống trong nhung lụa, nắm trong tay như cầm than nóng.
Chiếc ngọc bội này thậm chí còn không bằng ngọc bội chế thức của đệ tử Thanh Trì Tông, vậy mà hắn đã đeo nhiều năm, đeo ở cổ tay, đã hoàn toàn không cảm nhận được.
Hiện tại cảm giác của chiếc ngọc bội đeo ở cổ tay dán vào da trở nên rõ ràng, đột nhiên lạnh lẽo khác thường. Lý Hi Trị nghe thấy câu “trong nhà không có dư tài”, cảm thấy trong lòng khó chịu.
Lý Hi Tuấn sống chung với huynh trưởng nhiều năm, cảm nhận càng sâu sắc hơn, trong lòng ảm đạm:
“Đại ca chỉ cảm thấy là mình cướp vị trí của Hi Minh , luôn luôn cẩn thận dè dặt, các công tử từ trước đến nay không có đãi ngộ của công tử... thậm chí ngay cả bản thân cũng khắc nghiệt.”
Hắn đang thất thần suy nghĩ, mấy vị tộc lão đang thì thầm to nhỏ, Lý Hi Trị nghiêng đầu, khẽ nói với Lý Hi Tuấn:
“Đại ca không giỏi ăn nói, chỉ cúi đầu làm việc, chờ Hi Minh xuất quan, vẫn phải nói với hắn một câu... mớ hỗn độn mà hắn bỏ lại khi mười tám tuổi, huynh trưởng đã xử lý xong xuôi giúp hắn rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.