Trước đại điện hình tròn, bậc thềm trắng sáng ngời. Ba chữ "Văn Đạo Cung" trên điện lấp lánh. Trận pháp của đại điện nhấp nháy sáng tối, phát ra tiếng "ong ong".
"Ong..."
Nguyên Tu và Bộ Tử đều là Tử Phủ hậu kỳ, đối phó với trận pháp đã có chỗ sứt mẻ, thiếu sót do biến đổi của thiên địa này, tự nhiên là dễ như trở bàn tay. Không quá nửa nén hương, đảo ngược mấy đạo trận cơ, đại trận rất nhanh liền mở ra.
Một luồng linh khí nồng đậm ập vào mặt. Trì Bộ Tử hơi nheo mắt, phóng tầm mắt ra xa, trước mắt đều là vô biên vô tận ngọc giản. Vô số trận văn phức tạp dưới chân hơi nhấp nháy ánh huỳnh quang như đang hô hấp, như một dòng sông uốn lượn, làm nổi bật vẻ hùng vĩ tráng lệ của cả tòa đại điện.
Linh khí phun trào, làm cho những ngọc phù viết tên công pháp giữa các giá va chạm leng keng. Y không nhịn được kinh ngạc, than:
"Tiên tàng của Ninh Quốc quả nhiên là mênh mông như biển! Rốt cuộc là sức mạnh của một quốc gia, con cháu Kim Đan... Tiên tàng này vượt xa Thanh Trì chúng ta..."
Y dẫm chân, vận dụng thần thông, nhưng chỉ bay lên được một thước, lập tức rơi xuống mặt đất, nhíu mày nói:
"Trận pháp lợi hại thật."
Trận pháp bên ngoài đại điện tuy đã phá, nhưng bên trong đại điện, mỗi tầng đều có trận pháp gia trì, bảo vệ những ngọc giản này. Trận pháp liên kết với nhau, khóa chặt phong vân nơi này không nói, trong trận pháp dường như còn có dấu vết của hệ phái Phủ Thủy, vậy mà ngay cả Tử Phủ chân nhân cũng không bay lên được.
Y đành phải bước nhanh lên trước, vội vàng lướt qua tầng ngọc giản thứ nhất, liên tiếp lên mấy bậc, ánh mắt lướt qua vô số ngọc giản, tỉ mỉ quan sát một lúc, hiện ra vẻ mừng rỡ:
"《Tẩy Lộ Nguyên Quyết》... Chẳng lẽ là vật này..."
Ngọc giản này có màu xanh nhạt, tản ra ánh sáng mê người. Chỉ tiếc trong động thiên áp chế linh thức, vừa thoát ra khỏi cơ thể liền nhanh chóng tan biến. Trì Bộ Tử bấm quyết thi pháp, đưa tay khẽ chạm vào ngọc giản, linh thức chui vào trong đó, lại bị trận pháp ngăn cách bên ngoài, đành phải bấm đốt ngón tay tính toán.
'Đại trận này tuy lợi hại, may mà đã có lỗ hổng... Bỏ chút thời gian vẫn có thể tính toán ra.'
Y chìm đắm tinh thần vào trong đó, toàn bộ tâm trí đều dừng lại trên ngọc giản này, lại không hề phát giác lão già như quỷ mị lẳng lặng đứng cách y không xa, thân hình ẩn trong thanh quang của ngọc giản, hai mắt hiện ra vô số hoa văn dày đặc.
Tư Bá Hưu một đường tiến vào, ánh mắt không dừng lại trên tiên tàng mênh mông như biển này dù chỉ một hơi, mà là luôn nhìn chằm chằm vào từng cử động của y, như hình với bóng ẩn nấp ở không xa, lạnh lùng quan sát.
Y nhẹ nhàng lơ lửng trên mặt đất, không phát ra một tiếng động. Trong động thiên này, linh thức cũng bị áp chế, rất khó dò xét sự vật xung quanh. Tư Bá Hưu liền mượn cơ hội này từng chút một tới gần, trên khuôn mặt già nua tràn đầy nghi ngờ và âm trầm.
Y lặng lẽ ẩn trong bóng tối, hai mắt do toàn lực vận chuyển thần thông mà hiện ra vô số phù văn nhỏ màu vàng, đôi môi già nua hơi run rẩy, thần thông ngưng tụ ở đầu lưỡi, ẩn mà không phát.
Cho đến khi Trì Bộ Tử càng ngày càng đắm chìm vào ngọc giản trước mặt, theo từng chút phá giải mà hiện ra vẻ mừng rỡ, sự phòng bị đối với bên ngoài giảm xuống thấp nhất, Tư Bá Hưu hách nhiên bước lên trước một bước, trên môi phun ra kim quang khiến người ta chấn động, phát ra thanh âm trầm đục như sấm nổ:
"Trì Úy!!"
Thanh âm này là do thần thông phát ra, uy lực chấn nhiếp kinh khủng. Nếu trước mặt là tu sĩ Luyện Khí bình thường, chỉ một chiêu này liền tan thành mây khói. Sóng âm màu vàng từ trên môi y chấn động ra, va chạm vào người Trì Bộ Tử lại như gió xuân lướt qua.
Nam tử áo xanh này, vạt áo khẽ lay động, nghiêng đầu, đáp:
"Thế thúc, người nhận lầm người rồi."
Phù văn màu vàng trong hai mắt Tư Bá Hưu như sắp bay ra, ngưng tụ trong hai con ngươi. Lão già này căn bản không nghe y nói chuyện, mà là dựa vào thần thông kiểm tra thứ gì đó.
Pháp quang lưu động giữa Tư Bá Hưu và Trì Bộ Tử, hai người lẳng lặng đối đầu . Trong đại điện một mảnh quang hoa, Tư Bá Hưu chỉ thấp giọng lẩm bẩm, như niệm chú:
"Lý Giang Quần."
"Hám Nhứ Vũ."
"Ninh Điều Tiêu."
"Tiêu Hàm Ưu."
Y đem những cái tên này từng cái một nói ra, hai mắt nhìn chằm chằm Trì Bộ Tử, quan sát biến hóa trong mắt y. Cho đến khi đọc xong một lượt tên, lúc này mới phất tay áo, thần sắc tự nhiên:
"Ta cũng là vì an nguy của ngươi, Bộ Tử đừng trách ta."
"Đa tạ thế thúc."
Trì Bộ Tử chung quy vân mỉm cười ôn hòa. Tư Bá Hưu khẽ gật đầu, cuối cùng quay đầu rời đi, ở trong đại điện này tự mình tìm kiếm thuật pháp mình hứng thú.
Trì Bộ Tử đưa mắt nhìn y đi xa, lại đem ánh mắt đặt trên ngọc giản trong tay. Theo pháp quyết trong tay bấm động, trận pháp quang thải trên ngọc giản cuối cùng cũng từng chút một tan rã.
Tất cả những chuyện vừa rồi dường như hoàn toàn không được y để trong lòng. Y lộ ra vẻ mừng rỡ, tỉ mỉ đọc, nhíu mày, khẽ đặt ngọc giản lại trên án, lẩm bẩm:
"Lại chỉ có Trúc Cơ... Chẳng lẽ thiên thần thông này bị nhà nào đó liệt vào cấm kỵ rồi... Thật là phiền phức..."
Y thở ra một hơi, trận pháp trước mắt dường như có chút biến động, lúc sáng lúc tối, hơi có chút choáng váng.
"Thế thúc..."
Y vừa mới bước lên đài cao này, vừa vặn thấy Tư Bá Hưu cầm ngọc giản tỉ mỉ đọc, tiến lên một bước, gọi y hai tiếng, sắc mặt lại đột nhiên cứng đờ.
Tư Bá Hưu trước mặt như pho tượng đứng tại chỗ, linh khí ở trong pháp quang sáng lấp lánh, như khói như sương. Tư Bá Hưu lại hoàn toàn không có động tác, ngây ngốc đứng tại chỗ.
"Thế thúc..."
Nụ cười trấn định trên mặt Trì Bộ Tử cuối cùng cũng biến mất, trong lòng dâng lên sợ hãi. Y có chút cứng ngắc vặn cổ, ánh mắt quét qua trận văn dưới chân.
Trận văn này theo dấu vết linh khí vận chuyển, vốn hơi phát sáng, như một dòng sông tuyệt đẹp. Hiện tại quang thải lại dừng lại ở trên một đường vân nào đó không nhúc nhích. Cả tòa đại điện như sợ hãi ngừng hô hấp, tiếng ngọc phù va chạm leng keng cũng biến mất, tất cả mọi vật lặng ngắt như tờ đứng tại chỗ.
Một loại sợ hãi lớn bao phủ trong lòng y, tất cả thần thông trong cơ thể ngừng vận chuyển. Trì Bộ Tử như người phàm đứng tại chỗ, y từng chút một di chuyển ánh mắt, cuối cùng nhìn thấy trên xà nhà sáng như sao của đại điện, lẳng lặng có một người đang ngồi .
Y cách không xa không gần, quang thải của cả tòa đại điện đều hướng về phía y ngưng tụ, sợ hãi run rẩy. Ánh mắt của Trì Bộ Tử chỉ nhìn thấy một tà áo trắng thêu nhật nguyệt phù văn…
"Đây..."
Y phục cổ xưa của người đó cổ phác tôn quý, hoa văn khiến người ta đau mắt, các loại thải quang vờn quanh y, nhanh chóng hóa thành mây trắng, hiện ra diện mạo chúng sinh, vui sướng, bi ai, than khóc.
Cả tòa đại trận trên đỉnh đầu đều đang run rẩy, dường như muốn theo tiên nhân này thoát ly thế giới này, bay vào một tiên đô bạch ngọc nào đó.
Ánh mắt của Trì Bộ Tử chỉ dừng lại ở vạt áo, không dám tiếp tục nhìn lên, nỗi sợ hãi lớn trong lòng dường như sắp tràn ra, trong lòng kinh hãi vạn phần:
"Ai? Vị kia của Lạc Hà? Hay là Kim Đan Ninh Quốc... chẳng lẽ Chân Quân chưa chết?"
Hắn gắng gượng kìm nén nỗi kinh hoàng, từ từ quỳ xuống, giọng nói có chút khàn khàn:
"Tiểu tu may mắn được thấy tiên nhan, không biết là vị tiên nhân nào giá lâm..."
Tiếng nói từ trên cao nhẹ nhàng vang vọng xuống:
"Ngươi không phải luôn muốn gặp bản tôn sao?"
P/s : Ha ha thằng cu Bộ Tử lại sắp đái ra quần rồi ( lần này là lần thứ 2 )