Phòng Vũ vẫn lái xe đưa Dương Lỗi về quân khu. Quân khu dã chiến nằm ở vùng ngoại ô, muốn đến đó phải băng qua sông, người bình thường không biết đường khó mà tìm đến đây, Phòng Vũ lại đánh tay lái rất thuần thục.
“Anh biết chỗ này?”
Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ.
“Lúc lái taxi từng chở người ta tới đây.”
Phòng Vũ dừng một chút, nói.
“……”
Dương Lỗi không hỏi nữa.
Sau khi đăng ký ở cổng quân khu, Phòng Vũ đưa Dương Lỗi về đến tận ký túc xá.
Ký túc xá dành cho cán bộ ở doanh trại không tệ, một căn phòng lớn, còn có buồng tắm riêng. Trong ký túc xá có hai chiếc giường, mỗi ngày đều có lính cần vụ dọn dẹp nên rất gọn gàng, sạch sẽ.
“Tôi không sao, nằm nghỉ chút là được. Anh về đi.”
Trước đó Dương Lỗi đã cảm thấy lạnh cả người, bây giờ quả nhiên nhiệt độ tăng lên rồi. Một ngày trước hắn tập huấn ở vùng dã ngoại bị cảm lạnh, cũng vì thế dạ dày mới trở đau. Dương Lỗi không thường xuyên bị bệnh, nhưng một khi đã bệnh thì đau đầu chóng mặt này nọ đều phát tác cùng một lúc. Dương Lỗi biết mình lại phát sốt rồi, hắn không muốn để Phòng Vũ phát hiện.
“Tôi đi rót bình nước.”
Phòng Vũ cầm phích nước nóng trống rỗng, lúc lên lầu hắn nhìn thấy ở dưới lầu có máy nước nóng.
“Không cần đâu, tôi gọi lính cần vụ là được.”
Dương Lỗi muốn Phòng Vũ mau trở về.
Phòng Vũ vẫn cầm bình nước đi ra ngoài. Hắn lấy nước về, rót cho Dương Lỗi ly nước ấm, sau đó đặt thuốc viên và thuốc bột lên bàn, dặn Dương Lỗi khi nào ngủ dậy nhớ uống thuốc.
“Không sao đâu. Về đi.”
Dương Lỗi nói.
Phòng Vũ hơi do dự.
“Vậy tôi đi đây.”
“Ừ. Để tôi gọi xe đưa anh về.”
“Không cần đâu. Có xe bus chạy tuyến đường ngắn về thành phố mà.”
Phòng Vũ đưa ly nước ấm cho Dương Lỗi. Dương Lỗi chìa tay ra nhận, Phòng Vũ đụng trúng tay của hắn.
“……”
Phòng Vũ sửng sốt, ngẩng đầu lên.
Dương Lỗi còn chưa kịp phản ứng, tay của Phòng Vũ đã đặt lên trán hắn.
“… Em sốt rồi à?”
Tay và trán của Dương Lỗi đều nóng hổi.
“Không có gì.”
Dương Lỗi nghiêng người, né tránh bàn tay của Phòng Vũ.
“Nóng như vậy mà còn bảo không có gì?”
Dương Lỗi mà sốt là thường sốt rất cao.
“Gần đây có bệnh viện nào không? Tôi đưa em đi!
Sắc mặt của Phòng Vũ nghiêm túc hẳn lên. Hắn biết Dương Lỗi thường sốt cao đến dọa người.
“Không có gì thật mà, tôi ngủ một giấc là ổn thôi!”
Dương Lỗi ngán nhất là đến bệnh viện. Mỗi khi sốt, hắn chỉ cần ngủ một đêm là xong chuyện.
“Đừng có cố!”
“Không có cố! Không đi là không đi.”
Mấy năm qua bị bệnh, hắn đã quen ngủ một giấc cho xong, hắn không muốn Phòng Vũ ở đây lo lắng.
“… Vậy lên giường nằm đi.”
Nhìn Dương Lỗi cởi quân phục nằm lên giường, Phòng Vũ kéo chăn cho Dương Lỗi, rồi lấy thêm một bộ chăn ở giường bên cạnh, đắp cho hắn.
“Ở chỗ em có thuốc không?”
“Tôi thật sự không sao hết… anh đừng bận tâm.”
“Em cứ ngủ trước đi.”
Phòng VÅ© biết trong nÆ¡i Äóng quân có phòng y tế, có thá» có thuá»c hạ sá»t.
â⦠Phòng VÅ©!â
Dương Lá»i muá»n gá»i Phòng VÅ© lại, nhưng Phòng VÅ© Äã Äi rá»i.
Toà n thân Dương Lá»i nóng rần, mê man nằm trong chÄnâ¦
Dương Lá»i không biết mình mê man bao lâu. Trong cÆ¡n mê man, hắn cảm thấy có ngưá»i nhẹ nhà ng Äỡ mình dáºy, còn mình thì tá»±a và o má»t lá»ng ngá»±c cÄng Äầy và ấm áp. Dương Lá»i mÆ¡ mà ng má» mắt ra, nhìn viên thuá»c trong lòng bà n tay ai Äó ÄÆ°a Äến bên miá»ng mình. Dương Lá»i vô thức ngáºm viên thuá»c, uá»ng nưá»c ấm ÄÆ°a tá»i bên miá»ng, sau Äó nuá»t thuá»c xuá»ng. Hắn nhắm mắt lại, cảm giác mình ÄÆ°á»£c Äỡ nằm xuá»ng giưá»ng, sau lưng truyá»n Äến hÆ¡i ấm khiến thân thá» lạnh run cá»§a hắn nhÃch lại gần theo bản nÄng, vô thức tiến sát và o hÆ¡i ấm Äó. Mùi hương quen thuá»c là m hắn yên tâm bao quanh hắn, Dương Lá»i lần nữa chìm và o mê manâ¦
Dương Lá»i tá»nh lại bá»i má»t cÆ¡n quặn Äau trong dạ dà y. à thức cá»§a hắn vẫn còn mÆ¡ há», cÆ¡n Äau quặn thắt kia là m hắn nhÃu chặt lông mà y, láºt ngưá»i lại. Má»t bà n tay cách lá»p áo sÆ¡mi ấn lên bụng hắn, xoa nhè nhẹ. Nhiá»t Äá» từ lòng bà n tay ấm áp và Äá» lá»±c dá»u dà ng xuyên qua lá»p áo sÆ¡mi là m dá»u cÆ¡n Äau âm á» kia, giá»ng như lặng lẽ trấn an, giúp Dương Lá»i bình á»n lạiâ¦
Dương Lá»i má» mắt ra.
Thấy hắn tá»nh, Phòng VÅ© rút tay khá»i ngưá»i hắn.
âThế nà o rá»i?â
Phòng VÅ© thấp giá»ng há»i.
â⦠Äỡ hÆ¡n nhiá»u.â
Dương Lá»i uá»ng thuá»c hạ sá»t, Äá» má»t thân má» hôi, bây giá» giảm sá»t rá»i. Phòng VÅ© sá» lên cá» và trán Dương Lá»i, chá» nà o cÅ©ng toà n má» hôi. Phòng VÅ© lấy khÄn nóng lau cho Dương Lá»i, tay dá»i xuá»ng chiếc áo sÆ¡mi thắt chặt nút cá»§a Dương Lá»i. Ão sÆ¡mi quân phục cà i nút kÃn Äến táºn cá», Phòng VÅ© muá»n giúp Dương Lá»i cá»i và i nút Äá» hắn thoải mái má»t chút. Thế nhưng Phòng VÅ© vừa cá»i ÄÆ°á»£c má»t nút, Dương Lá»i Äã cản tay Phòng VÅ©.
â⦠Äá» tôi tá»± là m Äi.â
ââ¦â¦â Phòng VÅ© khá»±ng lại, xoay ngưá»i Äứng dáºy.
Dương Lá»i vá»i và ng cà i nút lên.
Hắn cà i nút, dùng cỠáo che giấu món Äá» trong cá»â¦
â⦠Anh vẫn chưa vá» sao?â Dương Lá»i ngá»i dáºy, cá» há»ng vẫn còn khà n.
âTôi á» Äây là m em mất tá»± nhiên phải không.â
Phòng VÅ© ÄÆ°a lưng vá» phÃa Dương Lá»i rót nưá»c, nói.
âKhông phải ý Äó.â
Dương Lá»i không muá»n Phòng VÅ© hiá»u lầm.
âSợ là m phiá»n anh thôi.â
Phòng VÅ© buông bình nưá»c xuá»ng, không xoay ngưá»i lại.
âCó phải là anh em không.â
Phòng VÅ© bá»ng nhiên nói.
Dương Lá»i sá»ng sá»t, ngẩng Äầu nhìn bóng lưng Phòng VÅ©. Hắn im lặng má»t thoáng, hiá»u ÄÆ°á»£c ý cá»§a Phòng VÅ©.
âCòn phải há»i à .â
Dương Lá»i Äáp.
âỪ. Có những lá»i nà y cá»§a em lÃ ÄÆ°á»£c rá»i.â
Phòng Vũ nói.
Hai ngưá»i không nói gì nữa. Có những thứ không cần quá nhiá»u ngôn từ Äá» biá»u Äạt.
Phòng VÅ© xoay ngưá»i lại, Dương Lá»i nhìn Phòng VÅ©, hai ngưá»i cưá»i nhà n nhạt nhìn Äá»i phương.
âThá»§ trưá»ng, uá»ng nưá»c Äi.â
Phòng VÅ© ÄÆ°a ly nưá»c cho Dương Lá»i.
â⦠Ầy, Äừng chá»c tôi.â
Nghe Phòng VÅ© gá»i như váºy, Dương Lá»i nhá»n không ÄÆ°á»£c.
âLÃnh cần vụ cá»§a em có tá»i, nhưng tôi bảo cáºu ta vá» rá»i. Sao hả, lÃnh cần vụ tôi Äây ÄÆ°á»£c không.â
âAnh không ÄÆ°á»£c. Không chuyên nghiá»p.â
Dương Lá»i uá»ng nưá»c, cÅ©ng nói Äùa má»t câu.
âSao lại không chuyên nghiá»p. Thá»§ trưá»ng muá»n Än gì không?â
Phòng VÅ© tháºt sá»± bưng cháo tá»i. Äây là cháo hắn nhá» lÃnh cần vụ Äến cÄn tin lấy há» sau khi Dương Lá»i ngá»§, vẫn dùng bình giữ nhiá»t giữ ấm Äến bây giá».
Dương Lá»i Äúng là có hÆ¡i Äói. Nháºn thìa Phòng VÅ© ÄÆ°a, Dương Lá»i bắt Äầu Än. Có cháo nóng lót bụng, dạ dà y thoải mái hÆ¡n nhiá»u, Dương Lá»i Än mấy muá»ng lá»n, ngẩng Äầu lên, thấy Phòng VÅ© Äang ngá»i trên chiếc ghế cạnh giưá»ng nhìn mình. Ãnh mắt hai ngưá»i chạm nhau, có chút mất tá»± nhiên, nhưng láºp tức bình thưá»ng trá» lại. Phòng VÅ© cưá»i cưá»i vá»i Dương Lá»i, Dương Lá»i cÅ©ng má»m cưá»i, cúi Äầu tiếp tục Än.
Trong phòng chá» báºt má»t chiếc Äèn bà n. Ãnh Äèn mà u và ng Äá» sưá»i ấm cÄn phòng, bao phá»§ bóng dáng cá»§a hai ngưá»iâ¦