- Hi hi, lúc đầu còn nghĩ ngươi kém xa so với Liễu tiền bối, hiện giờ nghe câu này thật ra vẫn còn vài phần khí thế của Liễu tiền bối.
Một tiếng cười thanh thúy truyền vào lỗ tai Nghệ Phong, Nghệ Phong không cần nghĩ cũng biết là nữ nhân bệnh tâm thần kia.
- Thế nào? Ngươi cũng cảm thấy hứng thú?
Nghệ Phong tùy ý nói với Hà Như.
- Hi hi, hứng thú thì có, chỉ có điều năng lực không đủ. Muốn phá hủy một cây điện trụ vài trăm thước như vậy, cho dù một kích toàn lực của ta cũng không suy suyển. Huống chi còn chỉ là dư kình.
Ánh mắt Hà Như nhìn chằm chằm vào Nghệ Phong.
Nghệ Phong không hề phủ nhận, muốn dựa vào dư kình để hạ một cây cột trụ dày vài trăm thước như vậy vô cùng khó. Mà muốn phá hủy cây cột này cũng chỉ có thể dựa vào dư kình. Nếu không đi xuất thủ với cây cột, người ta còn không bảo ngươi bị bệnh tâm thần.
Đặc biệt là sợ rằng Lâm Lang thế gia sẽ coi ngươi là địch nhân. Đã mời tới tham dự Tụ Hội lại còn xuất thủ phá hủy kiến trúc nhà người ta, đây là đạo làm khách sao? Đương nhiên, nếu như trong tranh đấu phát ra dư kình thì sẽ không thể nói gì. Bởi vì hoàn toàn có thể thoái thác do vô tâm.
Tuy rằng miệng Nghệ Phong nói muốn hạ mấy cây điện trụ này xuống thế nhưng đáy lòng lại không có ý đó. Dù sao mấy cây cột kia cũng không hề e ngại hắn.
- Ở trong không gian bị ngươi lừa đảo. Ta muốn xem xem đại Tà Đế năm nay rốt cuộc có bao nhiêu phần thực lực của Liễu tiền bối năm đó.
Hà Như không quên khiêu khích Nghệ Phong, nàng chờ tới khi mọi người đến đầy đủ, vừa lúc tìm được Nghệ Phong mất thêm chút thời gian.
- Ngươi có bệnh!
Nghệ Phong lấy ra mấy viên đan dược từ trong nhẫn đưa cho Hà Như nói:
- Tuy rằng loại bệnh này của ngươi ta không chữa được thế nhưng vẫn có thể ức chế một chút. Đây là mấy viên đan dược ta luyện chế ra, ăn từ từ để giảm bệnh tình của ngươi xuống.
- Thật đó! Loại bệnh này vô cùng nghiêm trọng, may mắn là ngươi gặp phải ta, trước đây ta học đại học đã học qua môn Tâm lý học. Trị liệu loại bệnh này không ai thông thạo hơn được ta. Cho dù y sư thập giai cũng không ngoại lệ.
Nghệ Phong vô cùng chăm chú nói, nữ nhân này không có việc gì cứ đi tìm hắn gây phiền phức, đây không phải có bệnh là gì?
- Ngươi...
Hà Như cố gắng dẹp yên lửa giận trong lòng, nàng hận không thể uống máu của nam nhân trước mặt. Chỉ là đi so thử với hắn một chút thì có liên quan tới việc mình bị bệnh đâu? Không biết Liễu tiền bối kiếm tên hỗn đản này ở đâu ra, rốt cuộc hắn có phải đệ tử của Liễu tiền bối hay không, một chút phong độ của Liễu tiền bối cũng không học được.
- Hừ!
Hà Như nghiến răng không nhìn Nghệ Phong nữa, nếu còn nói tiếp không biết Nghệ Phong sẽ nói nàng thành cái gì. Lần này là bệnh tâm thần, lần sau có thể là bệnh hoa liễu không chừng?
Nguyên bản vốn tưởng Hà Như buông tha Nghệ Phong, thật không ngờ nàng lại quay đang sang phía Băng Ngưng mở miệng hỏi:
- Đông Hải cung?
- Hà thành?
Băng Ngưng không cam lòng tỏ ra yếu kém hỏi lại.
- Quả nhiên là ngươi. Nghe nói ngươi là một trong hai nhân vật kiệt xuất đời này của Đông Hải cung, chẳng qua xem ra hiện giờ tỷ tỷ không được tốt lắm?
Hà Như khẽ cười nói.
- Cho dù không thì sao? Năm đó Đông Hải cung cũng đã chèn ép Hà thành suốt.
Tình hình Đông Hải cung nàng cũng đã nghe nói qua, bởi vì bạo động cho nên thánh địa tu luyên băng thuộc tính bị phong tỏa. Đó là lý do hiện giờ Băng Ngưng mới chỉ tu luyện tới ngũ giai, đây đều là tự đối phương đi tới bước này. Thiên phú như vậy đủ để nàng phải bội phục, huống chi Băng Ngưng còn nhỏ hơn nàng hai tuổi. Nếu như từ nhỏ nàng có thể mượn cấm địa Đông Hải cung lại thêm tuổi tác bằng Hà Như thì chắc chắn sẽ không yếu hơn Hà Như, thậm chí có khả năng còn mạnh hơn.
Thế nhưng đây chỉ là nếu như, hiện giờ đối phương cũng chỉ có thực lực ngũ giai, Hà Như hầu như không có hứng thú đi tranh đấu với ngũ giai.
Hơn nữa, lấy thực lực của nàng đi tranh đấu với Băng Ngưng sẽ bị mang tiếng bắt nạt kẻ yếu không chừng. Dù sao, hiện giờ tài nguyên của Hà thành cũng nhiều hơn rất nhiều so với Đông Hải cung.