Sau khi ở cùng Hứa Tư Văn, Vũ Khánh Cương bất đắc dĩ phát hiện, kỳ thực vợ hắn thật sự không hoàn mỹ như trước đây hắn tưởng tượng.
Y cũng có tính tình con nít, còn có loại cố chấp tuổi dậy thì; lúc hồ đồ cũng có, ăn thiệt thòi cũng không ít, thường cùng một đám đồng nghiệp miệng đầy chương trình trong đầu toàn là chữ cái phấn khởi chiến đấu đến đêm khuya, nguyên nhân nghiên cứu thì lại chỉ vì hai ba cái khẩu lệnh, rốt cuộc phải dùng cái trình tự biên soạn nào mới thích hợp!
Mặc dù so với người cùng lứa, vợ trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng dù gì cũng không phải loại già đời trưởng thành sớm quá mức, vẫn rất bình thường.
Vũ Khánh Cương xoa mặt một cái, kéo vợ nhảy vào trong nhà một lần nữa: “Đi thôi, đi vào nhìn xem.”
“Ừ!” Hứa Tư Văn lại vui vẻ đáp ứng.
Vũ Khánh Cương nhịn một chút, nhịn không được, quay đầu lại liền bẹp một cái trên mặt vợ: “Vợ à sao em lại tốt như vậy chứ!”
“Đương nhiên, không tốt thì đánh bại được anh sao?” Hứa Tư Văn một chút cũng không khiêm tốn, vẫy vẫy đầu nhỏ, liếc mắt nhìn Vũ Khánh Cương: “Anh không già mồm nữa à?”
Vũ Khánh Cương ha ha cười khúc khích: “Anh già mồm khi nào!”
“Dám làm không dám chịu!” Hứa Tư Văn không thèm để ý đến hắn, tự mình đi vào trong nhà cũ, y cũng muốn tiếp xúc khoảng cách gần với quá khứ của Vũ Khánh Cương một chút, quá khứ của y Vũ Khánh Cương đều biết, mấy tài liệu cặn kẽ đó khiến Hứa Tư Văn xem mà cảm thấy từ đầu mình đã bị Vũ Khánh Cương tính kế rồi.
Cho nên hiện tại Hứa Tư Văn cũng phải nhìn xem quá khứ của Vũ Khánh Cương, thân cận hơn với cái người muốn cùng y sống đến hết đời này, lúc này mới công bằng chứ.
Vừa nãy, nói thật, y vẫn cho rằng Vũ Khánh Cương không thích hợp với loại không khí u buồn đó, quá kinh người rồi!
Một khắc kia Hứa Tư Văn chỉ muốn hung hăng đánh tan bầu không khí không hòa hài đó, Vũ đại lão hổ hẳn phải là vua trăm loài ngạo nghễ núi rừng, chứ không nên là một con báo già ủ rũ.
Hứa Tư Văn tiến vào căn nhà cũ, nhìn nhà bếp, đứng ở chính giữa hỏi Vũ Khánh Cương: “Bên kia là anh ở à?”
“Ở nơi này tây phòng, đông phòng đều là vị trí cho gia trưởng ở.” Đông quý tây bình, phía đông địa vị cao quý, phía tây thì bình thường, không có cách nói “tiện”*, đều là người một nhà, tiện không tiện không êm tai.
*Ở Bắc Kinh có một câu lưu truyền là “đông phú tây quý, nam bần bắc tiện”, ý của anh Cương ở chỗ này là quê ảnh không có cái khái niệm “tiện” đó.
Hứa Tư Văn vừa nghe tây phòng là nơi Vũ Khánh Cương ở, trước tiên không đến đông phòng, mà là đẩy cửa tây phòng ra.
Cửa kia cũng rất cũ kỹ, lúc Hứa Tư Văn đẩy còn có thể sờ được một ít mảnh vụn gỗ, có chút nhô ra, phía trên sơn một tầng nước sơn cũ loang lổ.
Vừa vào chính là giường đất lớn bằng nửa căn phòng, phía trên bày chiếu đan thủ công bằng tre, phía tây là một loạt tủ gỗ, cũng rất có dáng vẻ năm tháng.
Vũ Khánh Cương kéo dây thừng cạnh cửa, bóng đèn mờ mờ trên nóc nhà thế mà còn có thể sáng lên!
“Đèn này còn có thể sáng lên, thật không tệ! Lúc trước chính là bỏ ra năm hào mua bóng đèn tròn đắt tiền đó, rẻ thì một hào một cái, không dùng tốt, luôn bị cháy.”
“Nhà em bên kia đều là dùng bóng đèn trắng hai đồng một cây.” Khóe miệng Hứa Tư Văn co rút, y không thể nào tưởng tượng được một bóng đèn một hào một cái, thật sự có thể dùng sao? (Một đồng bằng mười hào)
“Nhà em thật tài nhỉ? Nhà có tiền nhất làng bọn anh, cũng không dùng đồ đắt tiền như vậy chiếu sáng!”
Hứa Tư Văn: “…!”
Nhà cũ Vũ gia, thật sự có thể được gọi là “nhà chỉ có bốn bức tường”, tất cả mọi thứ cũng làm cho Hứa Tư Văn xấu hổ không thôi, giường của y đổi vài cái, nhưng Vũ Khánh Cương nói chăn và tủ đầu giường mà nhà họ bày, vẫn là lúc ông nội và bà nội kết hôn, chính là đồ cưới của bà nội!
*Chỗ này là cái tủ nhỏ, thấp, có mấy ngăn dùng để bỏ quần áo đặt ở trên đầu giường, qt là “kháng quỹ”
“Đồ cổ đi? Cũng không biết trị giá bao nhiêu tiền.” Vũ Khánh Cương vuốt tủ đặc biệt hoài niệm, kết quả tâm tình vừa tốt, lại tay không bẻ xuống một khối gỗ!
Vũ Khánh Cương trợn mắt há mồm nhìn khối gỗ đã hỏng ở trong tay…
“Em cảm thấy, anh vẫn là bổ ra đốt nó đi, đồ như vậy, thật sự không có ai lấy đâu… Ha ha ha…!” Dù gì Hứa Tư Văn cũng là người có vài món đồ cổ làm đồ gia truyền, khi còn bé cũng là lớn lên ở trấn cổ như Hứa gia tập, không nói mắt sáng như đuốc, nhưng có phải là đồ cổ không, y vẫn có thể nhìn ra được.
Tủ đầu giường kia thoạt nhìn chính là loại vật liệu gỗ bình thường nhất chế tạo, hơn nữa bởi vì thiếu bảo dưỡng, đã bắt đầu hư nát.
Phương pháo bảo tồn đồ gỗ tốt nhất, chính là sơn, sơn thành y như cây sắt, có thể bảo trì được mười mấy năm hay mấy năm, còn phải xem bản thân đồ gỗ dùng vật liệu gỗ tốt hay xấu.
Gỗ tùng đỏ, trăm năm không hư.
Gỗ hồ dương, ngàn năm không hỏng.
Gỗ trầm hương, cao cấp hơn, còn tự mang mùi hương nữa.
Còn loại nam mộc tốt nhất kia, nghe đâu không cần sơn cũng có thể để được thời gian ngàn năm, còn có mùi hương lưu lại.
Cái này của Vũ gia, không đạt tới tiêu chuẩn đó, nhưng ở mười năm trước, đã là tốt nhất, nước sơn lúc trước dùng không phải là cái loại sơn công nghiệp bây giờ dùng, mà chân chính là nước sơn dùng phương pháp cũ nấu ra, chất lượng tuyệt đối bảo đảm. Thế mới dùng được đến đời Vũ Khánh Cương, nhưng dùng nữa thì không có khả năng, hiện tại thì càng là đụng vào liền bỏ đi.
“Đừng! Dù thành đống tro cũng không thể đốt, đốt đồ cổ sẽ phải phá sản!” Vũ Khánh Cương còn rất mê tín, kỳ thực chẳng qua là hắn cảm thấy, cho dù để đó không thể dùng, hắn nhìn thôi cũng là một hồi ức đẹp.
“Em cũng không thật sự muốn anh đốt.” Hứa Tư Văn thật sự không có tính toán đó, chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi, muốn đốt y cũng không cho đâu.
Đến một chuyến không dễ dàng, y lại là lần đầu tới cửa, vừa đến đã bảo người ta đốt tủ đầu giường, vậy Hứa Tư Văn y thành người nào chứ?
“Bàn ghế nhà anh đều bị mất, chỉ còn lại cái tủ như thế, nếu như cũng mất thì anh chính là cái gì cũng không còn đó!” Vũ Khánh Cương hoài niệm nhìn bốn phía, cho dù bốn phía đều là bức tường loang lổ rớt bụi xuống đất.
Bạn đang
âTrong phòng nà y má»t mình anh á» Ã ?â Hứa Tư VÄn cảm thấy cái giưá»ng lá»n như váºy, má»t ngưá»i ngá»§ dư dả.
âNghÄ© hay lắm!â VÅ© Khánh Cương liếc mắt: âAnh vá»i ba Äứa cháu nhá» á» phòng nà y, anh hai chá» hai á» Äông phòng, hai cái ná»i, má»t cái là m cÆ¡m má»t cái khác nấu thức Än cho heo, vừa vặn ngay cả giưá»ng Äất cÅ©ng Äá»t Äến nóng há»i.â
Hứa Tư VÄn: ââ¦?!â
Xem xong tây phòng rá»i Äến xem Äông phòng, bá» trà cá»§a Äông phòng cÆ¡ bản là giá»ng như tây phòng, chá» là có thêm má»t cái tá»§ cao hÆ¡n ngưá»i dá»±ng Äứng trên Äất, thoạt nhìn tá»t hÆ¡n cái tá»§ Äầu giưá»ng á» tây phòng rất nhiá»u, còn gắn má»t mặt gương to.
Trên giưá»ng Äất bà y phÃch nưá»c nóng cá»c trà , kim chá», còn có má»t cái máy thu thanh cá» xưa, cái loại hình thức há»p gá», má»t cái Äèn pin cầm tay bá» gá», cảm giác còn rất Äầy Äá»§.
Trên mặt tưá»ng phÃa Äông dán mấy cái bằng khen, Hứa Tư VÄn Äến gần nhìn má»t chút, tên ngưá»i viết trên Äó là VÅ© Khánh Cương, còn hai cái là VÅ© Nguyên Cát.
Bên dưá»i còn có má»c Äá» cá»§a trưá»ng tiá»u há»c.
âNhững thứ nà y vẫn là lúc trưá»c khi chá» hai gả tá»i, trong thôn phân cho Äó, không thì nhà bá»n anh nÆ¡i nà o lại có Äá» tá»t như váºy.â VÅ© Khánh Cương sá» sá» máy thu thanh: âLúc trưá»c khiến ngưá»i trong là ng hâm má» muá»n chết, trá»i vừa tá»i Äá»u lại Äây tán gẫu, Äá»ng thá»i nghe máy thu thanh, cÅ©ng là anh hai chá» hai dá»
tÃnh, tình nguyá»n chiêu Äãi bá»n há».â
âVáºy còn anh? Anh cÅ©ng vui lòng trong nhà có nhiá»u khách tá»i à ?â Hứa Tư VÄn thấy VÅ© Khánh Cương lúc nói chuyá»n bÄ©u môi, liá»n biết hắn nghÄ© má»t Äằng nói má»t nẻo.
âÄến liá»n rùm beng á»n à o, nóc nhà cÅ©ng háºn không thá» xóc lên luôn, em tình nguyá»n à ?â VÅ© Khánh Cương không chút ÄỠý thái Äá» ghét bá» cá»§a hắn trưá»c mặt Hứa Tư VÄn: âCó Äiá»u cÅ©ng nhá» lúc ấy bá»n há» tá»i má»i ngà y, anh cÅ©ng cùng nghe, biết ra rất nhiá»u chuyá»n, sau Äó liá»n dá»± Äá»nh Äi ra ngoà i lang bạt, ngá»i xá»m á» Äây, cÅ©ng phải giá»ng như anh hai chá» hai, mặt hưá»ng Äất và ng lưng hưá»ng lên trá»i, kiếm Än trong Äất không dá»
dà ng, ông trá»i ná» nang mặt mÅ©i, thì có cái Än, không ná» nang mặt mÅ©i, má»t nhà to nhá» phải thắt lưng buá»c bụng.â
âHai chúng ta cÅ©ng không khác biá»t lắm!â Hứa Tư VÄn nhẹ cưá»i rá» lên: âLúc Äó em cÅ©ng bá»i vì cảm thấy thá»i Äại thay Äá»i quá nhanh, không thá» bảo thá»§, liá»n liá»u mạng há»c táºp, lúc ấy anh hai tá»t nghiá»p trưá»ng sư phạm, trá» vá» trong trấn dạy há»c, ngưá»i trong tá»c Äá»u hâm má», thà nh tÃch thi và o Äại há»c cá»§a em ưu tú, ý tứ cá»§a ba mẹ cÅ©ng là bảo em và o sư phạm, sau Äó phân phá»i trá» vá» là m má»t giáo viên giá»ng như anh hai, ÄÆ°á»£c ngưá»i ta tôn kÃnh lại là Ỡquê cá»§a mình, em không Äá»ng ý. Lúc ấy em cá»±c hiếu kỳ vá»i máy tÃnh, bưá»ng bá»nh há»c ÄÆ°á»£c sÆ¡ sÆ¡, sau Äó lúc thi tá»t nghiá»p trung há»c, giấu ba mẹ báo danh, sau khi trá» vá» quỳ á» từ ÄÆ°á»ng má»t ngà y.â
âEm còn là m chuyá»n như váºy nữa à ?â VÅ© Khánh Cương rất kinh ngạc, cảm giác mà Hứa Tư VÄn mang Äến cho hắn vẫn luôn là cái loại ngoan ngoãn, cho dù là chuyá»n khác ngưá»i, cÅ©ng chá» hai ngưá»i bá»n há» mà thôi, còn lại không cảm thấy có thá» gây sức ép cỡ nà o.
âTrưá»c khi em lên Äại há»c, ba mẹ má»i cho em há»c phÃ. Anh hai Äem hết hai tháng lương Äầu cá»§a anh ấy cho em là m tiá»n Än. Trong tá»c bá»i vì có ÄÆ°á»£c sinh viên Äại há»c, quyên góp má»t khoản tiá»n, cho em dùng phòng thân.â Hứa Tư VÄn nhá» tá»i lúc ấy còn không nhá»n ÄÆ°á»£c cưá»i: âÄừng thấy ba mẹ không vui, nhưng Äến cùng cÅ©ng không ép ÄÆ°á»£c em.â
âAnh cÅ©ng gần như váºy, trong nhà lúc ấy không có tiá»n, chá» hai vẫn là bán chiếc xe Äạp cá»§a chỠấy cho anh là m lá» phÃ.â VÅ© Khánh Cương thá» kéo dây Äèn, kết quả Äèn không sáng lên, ngược lại dây Äèn bá» hắn kéo Äứt mất.
âAnh Äừng có táy máy tay chân suá»t, nà y không Äá»§ cho anh phá hoại Äâu!â Hứa Tư VÄn kéo VÅ© Khánh Cương không cho hắn tiếp tục Äá»ng và o Äá» váºt: âVá»n Äã không quá bá»n chắc, anh còn Äá»ng như thế, tất cả Äá»u bá» phá hư hết.â
Dù có rách nát nữa, thì cÅ©ng là nhà cÅ© cá»§a VÅ© gia, VÅ© Khánh Cương xuá»ng tay không biết nặng nhẹ, Hứa Tư VÄn không nhìn ná»i.
âChá» là báºt Äèn thôi mà , dây thừng quá không bá»n chắc.â VÅ© Khánh Cương vẩy vẩy móng vuá»t lá»n, sợi dây thừng kia dùng rất nhiá»u nÄm, khói xông lá»a Äá»t, sá» và o Äá»u phát dÃnh.
Trong lòng còn rất vui mừng, may là mình kéo dây thừng, nếu là vợ⦠lấy cái tÃnh sạch sẽ cá»§a vợ⦠thôi, không nghÄ© nữaâ¦
Trong phòng xem xong rá»i, Hứa Tư VÄn còn Äi xem giếng nưá»c cá»§a nhà cÅ©, loại giếng nưá»c dùng trục quay cá» xưa nhất.
âCòn có thá» múc nưá»c không?â Quá cá» xưa, Hứa Tư VÄn nhìn trục quay gá», còn có dây thừng, thùng gá», hai mắt tá»a ánh sáng.
âCó thá» Äi? CÅ©ng Äã lâu anh không múc rá»i.â VÅ© Khánh Cương nhìn nhìn vợ, thá» thÄm dò kiến nghá»: âNếu không, em thá» xem?â
âỪ ÄÆ°á»£c!â Hứa Tư VÄn chÃnh là ý nà y.
VÅ© Khánh Cương hết cách rá»i, chá» Äà nh nhanh chóng giúp y treo thùng gá» á» trên sợi dây, còn phải không ngừng cÄn dặn: âÄừng kéo quá nhanh, cẩn tháºn Äó!â
âBiết rá»i biết rá»i!â Hứa Tư VÄn trà n Äầy phấn khá»i xoay trục quay, từ từ thả thùng Äá»±ng nưá»c xuá»ng, sau khi nghe ÄÆ°á»£c tiếng nưá»c, ná» nụ cưá»i: âChÆ¡i tháºt vui! Còn có thá» múc ÄÆ°á»£c nưá»c nữa!â
Vừa nói vừa nắm lấy trục gá» kéo thùng Äá»±ng nưá»c lên.
âẦm!â
Kết quả vui quá hóa buá»n, dây thừng là vải thô bá»n thà nh, Äã phong hoá rất nhiá»u, Äã sá»m không bá»n chắc, treo cái thùng gá» cÅ©ng sắp há»ng thì còn ÄÆ°á»£c, hiá»n tại trong thùng gá» Äá»±ng nưá»c, kéo lên trên nó liá»n không chá»u ná»i, trá»±c tiếp Äứt ra!
Hết chương 119