Vừa lúc đó, một đám phóng viên tới bên ngoài khách sạn, bảo vệ khách sạn không ngăn cản, đám phóng viên này từ lối đi an toàn bò lên, không đi thang máy, bởi vì ngầm đến dò xét đoàn phim kia, nghe đâu có tin tức rất sâu, quy tắc ngầm gì đó, là đề tài bùng nổ mà các phóng viên thích nhất…
Hứa Tư Văn một đường lao nhanh đến lầu bảy, dùng thân thể bình thường không có luyện tập gì của y, thế mà lại chạy còn nhanh hơn nhóm bảo an, tổng giám đốc bảo an đi theo phía sau cũng vỗ ngực bảo đảm, bọn họ thật sự không có nhường kỹ thuật viên Hứa!
Kỹ thuật viên Hứa chạy là bằng tốc độ chân thật!
Trong băng ghi hình, có thể biết vị trí đại khái, thế nhưng không thấy cụ thể là căn phòng nào, Hứa Tư Văn vừa lên đến lầu bảy, liền trực tiếp đi về mấy căn phòng cho khách ở một bên, bắt tay vào mở cửa.
Bởi vì đã tiếp đãi khách, lầu bảy quả thực cũng có mấy người của đoàn phim vào ở, nhưng cửa đều khóa lại, hiện tại Hứa Tư Văn đã không còn lại bao nhiêu lý trí, y lần lượt xoay từng cái khóa cửa, xoay không ra lập tức đổi cái khác, mà nhóm bảo an theo y tới cũng bắt đầu lần lượt xoay khóa cửa từng phòng, xoay không ra còn biết gõ gõ cửa…
Lại nói Triệu Thục Đình.
Cô ta đuổi người đi, mình thì đi tắm rửa sạch sẽ, sau khi ra ngoài lúc này mới cảm giác mình đã sống lại, nhìn nhìn Vũ Khánh Cương nằm ngay đơ trên giường, cười cười vẻ mặt đắc ý: “Coi như anh không thích tôi, cũng phải cưới tôi, không muốn cưới tôi thì anh chờ ngồi tù đi!”
Đi tới trước giường vươn tay kéo quần áo Vũ Khánh Cương, kết quả bận rộn nửa ngày, thế mà lại không, thể, cởi, được!
Muốn nói quần áo của Vũ Khánh Cương, là do Hứa Tư Văn tự mình quản lý, Vũ Khánh Cương có một tật xấu, chính là không thích trói buộc, cho nên hắn rất ít khi mặc chính trang, cũng chính là âu phục, đa số thời điểm đều nhàn nhã, ngẫu nhiên còn thích đến công trường hỗ trợ, lúc ấy chính là mặc đồ nhãn hiệu Đông Bắc Hổ.
Cho nên lúc Hứa Tư Văn chọn quần áo cho hắn, chọn quần cột dây là nhiều, ít khi chọn quần cần đeo thắt lưng, trải qua một đoạn thời gian chọn lựa, cuối cùng Hứa Tư Văn quyết định trang phục hè cho Vũ Khánh Cương đều là hai tầng, bên trong vải tơ tằm, bên ngoài là vải đay, thông khí, hút mồ hôi, còn không mài mòn da.
Đặc biệt là mùa hè lúc này, Vũ Khánh Cương sợ nóng, Hứa Tư Văn chuẩn bị cho hắn quần cộc, thắt lưng là loại dây rút, bên trong một sợi dây rút, bên ngoài một sợi dây rút, tổng cộng là hai sợi dây rút.
Tại sao lại thiết kế như vậy?
Bởi vì Hứa Tư Văn sợ Vũ Khánh Cương sơ ý một chút làm đứt mất dây quần!
Con người Vũ Khánh Cương tùy tùy tiện tiện, Hứa Tư Văn không thể không thay hắn lo lắng nhiều một phần, chuyện mà người khác cảm thấy không có khả năng lắm, ở trên người Vũ Khánh Cương có khi lại phát sinh, cho nên lưng quần của Vũ Khánh Cương là trong ngoài hai sợi dây thừng buộc vào.
Chương trước đề cập tới, lúc Vũ Khánh Cương chuồn đi, là một bên chạy một bên đem dây lưng quần thắt nút chết, hắn không chỉ thắt chết sợi dây lưng quần phía ngoài, bên trong cũng thắt bốn cái nút chết!
Trong ngoài gộp lại, cũng gần mười cái nút chết rồi!
Hơn nữa hai tay là gắt gao siết lưng quần không buông ra!
Trong lòng Vũ Khánh Cương rõ ràng nhưng thân thể không có sức, hắn chỉ có thể dựa vào nghị lực sau cùng, theo bản năng chán ghét bà thím Triệu Thục Đình, tay gắt gao siết lấy không buông.
Triệu Thục Đình có thể có bao nhiêu sức lực?
Một đại tiểu thư yểu điệu như cô ta, ngay cả đồ vật nặng một chút cũng chưa từng nhấc qua, có thể đẩy được tay Vũ Khánh Cương sao?
Mệt đầu đầy mồ hôi, thế mà lại không thể lột được tầng da hổ xuống!
Cô ta muốn xé quần áo ra, nhưng lại xé không được!
“Tôi cũng không tin!” Triệu Thục Đình lật tung bốn phía căn phòng, không tìm được bất kỳ thứ gì sắc nhọn.
Kỳ thực ngẫm lại cũng đúng, dù sao đây cũng là phòng khách ở khách sạn, cũng không phải lầu các khuê tú, còn có mấy loại đồ vật như dao kéo.
Triệu Thục Đình dự định ra ngoài tìm người hỗ trợ, nhưng mà còn không đợi mở cửa, liền nghe hành lang có người đến!
Sợ hãi xuyên qua mắt mèo nhìn ra phía ngoài, là người của đoàn phim được an bài vào phòng khách bên này, đây là trước đó đã đánh tiếng, nếu có người của đoàn phim tới liền an bài qua bên này, chính là vì một cái “trùng hợp”.
Nhưng mà hiện giờ mấy người trùng hợp đó đến, cô ta cũng không ra được!
Giậm chân một cái, cô ta biết thời gian không còn lại bao nhiêu, bởi vì sau khi người của đoàn phim vào ở chốc lát sẽ có paparazi âm thầm vào đây…
Vì vậy, vị Triệu đại tiểu thư này quay đầu lại, tiếp tục nằm lỳ ở trên giường bẻ móng vuốt Vũ đại lão hổ ra, sau đó Triệu Thục Đình xem như là nghiên cứu rõ rồi, ngoại trừ ông chủ Vũ đến chết cũng không buông tay, thì còn có sợi dây lưng quần đặc biệt buộc thành nút chết kia… Cô ta có thể đẩy tay Vũ Khánh Cương ra, thì còn phải mở nút chết ra nữa…
Ai bảo cô ta không có kéo chứ!
Triệu Thục Đình ở trong phòng nỗ lực cởi quần áo Vũ Khánh Cương, Hứa Tư Văn thì ở ngoài xoay chốt cửa, phía bên này có sáu phòng, Hứa Tư Văn chỉ vặn ra một cái, đó chính là căn phòng của Triệu Thục Đình!
Trùng hợp sao?
Không không không!
Là bởi vì Triệu Thục Đình căn bản là không có khóa cửa!
Tại sao vậy chứ?
Vì, tự nhiên là muốn cho nhóm paparazi “đánh bậy đánh bạ” phát hiện cô ta cùng Vũ Khánh Cương ở trên một cái giường đó! Khóa cửa, người ta đi vào được sao?
Cho nên cô ta nhất định không thể khóa cửa!
Hứa Tư Văn xoay mở cửa liền xông vào, cũng bất kể có phải là đi lộn hay không, hiện tại y chỉ muốn tìm được Vũ Khánh Cương, tìm được con hổ Đông Bắc kia!
Ba phút trước khi Hứa Tư Văn xông vào, Triệu Thục Đình mắt thấy thời gian không còn kịp, cũng không quản quần áo của Vũ Khánh Cương cởi hay không cởi, đem quần áo của mình bắt đầu từ cửa vứt đến tận trước giường, thoạt nhìn rất mờ ám, còn mình thì đem khăn tắm treo lại phòng vệ sinh, cứ như vậy thân thể trần truồng cầm chăn, đắp lên mình và Vũ Khánh Cương, Vũ Khánh Cương không thể động đậy, thế nhưng cô ta có thể mà!
Xếp đặt tạo hình cho Vũ Khánh Cương, dù sao thì người uống say có ồn thế nào cũng sẽ không tỉnh, sau khi nhóm paparazi đi vào nhiều nhất là một phút đồng hồ sẽ bị người ta mời ra ngoài, thứ cô ta muốn chỉ là nhân chứng thôi.
Nghe được có tiếng xoay chốt cửa, Triệu Thục Đình tức khắc nhắm hai mắt lại, cùng Vũ Khánh Cương bày ra tư thế ngủ say.
Trên người đều che kín chăn, chỉ cần không xốc lên, ai biết dưới chăn Vũ Khánh Cương ôm hay không ôm cô ta?
Đáng tiếc, người định không bằng trời định, người xông vào, không phải paparazi cũng không phải các phóng viên, mà là Hứa, Tư, Văn!
Hứa Tư Văn vừa vào liền thấy quần áo nữ nhân trên đất, đầu liền nổ oành lên!
Đi được hai bước vào bên trong, đập vào mắt chính là trên giường lớn, có hai người nằm, một nam một nữ, nam quá quen thuộc, nữ cũng không xa lạ gì, xem bộ dáng đặc biệt thân mật đang ngủ say, hai người một cái giường một cái chăn mỏng, gắn bó dựa dẫm.
Mặt Hứa Tư Văn!
Lúc đó liền kéo còn dài hơn cả mặt ngựa.
Triệu Thục Đình cảm thấy là lạ, mắt len lén mở một cái khe nhỏ muốn nhìn một chút xem chuyện gì xảy ra, vừa thấy không có việc gì, đứng trước giường chỗ nào là nhóm phóng viên chó săn đã an bài tốt chứ? Rõ ràng là Hứa Tư Văn vẻ mặt đen như mực nước!
Triệu Thục Đình có chút choáng váng, không biết phải làm sao cho đúng… Cái này không giống nội dung vở kịch đã sắp xếp xong xuôi nha!
Hứa Tư Văn không chịu nổi Vũ Khánh Cương cùng những người khác, đặc biệt là nữ nhân, thân mật như vậy nằm trên một cái giường, y tức giận! Y rất tức giận! Y vô cùng tức giận! Bạn đang
Y không phải tức VÅ© Khánh Cương, mà là tức cái nữ nhân Triá»u Thục Äình nà y!
Hứa Tư VÄn Äi lên vươn tay liá»n vén chÄnâ¦
âA!â Triá»u Thục Äình không nghÄ© tá»i Hứa Tư VÄn lại vén chÄn lên, sợ hãi Äến mức rÃt gà o thà nh tiếng, giả bá» không ÄÆ°á»£c nữa.
Ãm tháºt chặt lấy chÄn quấn kÃn mình lại!
Äừng quên, cô ta chÃnh là chân không ra tráºn, bên trong cái gì cÅ©ng không có mặc, trần trụi Äó!
CÅ©ng do hà nh Äá»ng hất chÄn lên nà y, lá» ra bả vai VÅ© Khánh Cương, Hứa Tư VÄn thấy áo ngắn tay cá»§a VÅ© Khánh Cương còn mặc lên ngưá»i, trong lòng thá» phà o nhẹ nhõm, há»a khà cÅ©ng nhá» Äi bá»t.
âSao cô không giả bá» nữa Äi? Cô có bản lÄ©nh tiếp tục giả bá» Äi chứ?â Hứa Tư VÄn thấy bá» dạng Triá»u Thục Äình liá»n buá»n nôn, nữ nhân nà y cÅ©ng tháºt là chưa tá»i Hoà ng Hà chưa từ bỠý Äá»nh, thuá»c vá» loà i rùa cắn ÄÆ°á»£c VÅ© Khánh Cương liá»n không nhả miá»ng.
Triá»u Thục Äình vừa thấy Hứa Tư VÄn Äến, rõ rà ng cho thấy cái bẫy cá»§a cô ta vá»i VÅ© Khánh Cương Äã bá» phát hiá»n, không nghÄ© tá»i Äá»ng tác cá»§a bá»n há» nhanh như váºy, còn tưá»ng rằng sẽ kéo dà i tá»i hừng Äông chứ.
âGiả không giả cÅ©ng không sao cả, hiá»n tại ông chá»§ VÅ© là Ỡtrên giưá»ng cá»§a tôi.â Triá»u Thục Äình cÅ©ng không phải Än chay, cô ta Äã bất chấp rá»i, còn có cái gì kiêng kỵ? Cô ta chẳng có gì kiêng kỵ cả.
âá» trên giưá»ng cá»§a cô à ? Chá» sợ là không phải tá»± nguyá»n Äi?â Vẻ lạnh lạnh nhạt nhạt trên mặt Hứa Tư VÄn, khiến Triá»u Thục Äình cảm thấy Hứa Tư VÄn là Äang khinh bá» cô ta, giá»ng Äiá»u nói chuyá»n là Äang giá»
u cợt cô ta!
âTá»± nguyá»n không tá»± nguyá»n không liên quan, chá» cần tôi và hắn á» trên má»t cái giưá»ng!â Triá»u Thục Äình chanh chua nhẹ giá»ng tà n nhẫn cưá»i: âLáºp tức sẽ có phóng viên Äến ngầm dò xét Äoà n phim, anh Äoán xem, bá»n há» xông lầm và o má»t cÄn phòng nà o Äó, phát hiá»n ông chá»§ táºp Äoà n Äông Bắc Há», cùng Äại tiá»u thư xà nghiá»p Triá»u thá», uyên ương ngá»§ say, ngà y hôm sau có trá» thà nh tiêu Äá» không?â
âThì ra là như váºy!â Cuá»i cùng Hứa Tư VÄn Äã hiá»u rõ ý Äá»nh cá»§a Triá»u Thục Äình: âKhó trách giám Äá»c Tiếu Nhân kia không sợ phiá»n phức lá»n, ngay cả báo cảnh sát cÅ©ng không ngÄn.â
âNói tháºt vá»i anh, tôi chá» muá»n trá» thà nh bà chá»§ táºp Äoà n tà i chÃnh Äông Bắc Há», VÅ© Khánh Cương có yêu tôi hay không không Äáng ká», tôi chá» cần sá»± giúp Äỡ cá»§a hắn mà thôi.â Triá»u Thục Äình nói chuyá»n cÅ©ng không ngại e lá»: âCác ngưá»i Äáp ứng thì tá»t, nếu như không Äáp ứng, tôi liá»n kiá»n VÅ© Khánh Cương cưỡng bức!â
âVô, sá»!â Hai mắt Hứa Tư VÄn cÅ©ng sắp bá»c lá»a.
Nữ nhân Triá»u Thục Äình nà y là muá»n mượn dùng sức mạnh bên ngoà i, lợi dụng dư luáºn Äá» Äạt ÄÆ°á»£c mục ÄÃch cá»§a cô ta, Äá»ng thá»i khiến ngưá»i ta Äá»ng tình vá»i ângưá»i bá» hạiâ là cô ta, mà không phải VÅ© Khánh Cương âphạm sai lầmâ!
VÅ© Khánh Cương không phải là danh nhân gì, nhưng táºp Äoà n tà i chÃnh Äông Bắc Há» thì không như thế, lá»i Äá»n Äại có bao nhiêu sắc bén? Nhìn những minh tinh kia xem, Äá»u không có cuá»c sá»ng riêng tư liá»n biết.
âPhụ nữ, phải tá»t vá»i mình má»t chút.â Triá»u Thục Äình miá»
n cưỡng dá»±a ngá»i á» trên giưá»ng, Äặc biá»t thá»ng khoái thưá»ng thức biá»u tình xoắn xuýt cá»§a Hứa Tư VÄn.
âTôi cứ không rõ, má»t nam nhân như anh, theo tôi tranh cái gì? Lấy cái gì tranh vá»i tôi? Tôi muá»n diá»n mạo có diá»n mạo, thế mà VÅ© Khánh Cương lại ghét bá» tôiâ¦!â Trong lòng Triá»u Thục Äình vẫn luôn kìm nén má»t ngá»n lá»a, lúc nà y không nhân cÆ¡ há»i phun trà o ra, cô ta cÅ©ng sợ Äem mình nhá»n Äến chết.
Hứa Tư VÄn tá»± khuyên mình phải tá»nh táo, y không thá» mất bình tÄ©nh, biá»n pháp cá»§a nữ nhân nà y quá thiếu Äạo Äức, nếu tháºt như váºy, thì y và VÅ© Khánh Cương, tháºt sá»± sẽ không còn sau nà y nữa.
Bất luáºn là cưá»i nữ nhân nà y, hay là VÅ© Khánh Cương bá» kiá»n tá»i cưỡng bức, Äá»u không phải kết quả Hứa Tư VÄn muá»n thấy.
Triá»u Thục Äình oán niá»m thao thao bất tuyá»t, Hứa Tư VÄn lại hÆ¡i Äá»ng linh cÆ¡, vươn tay bắt Äầu cá»i nút áo sÆ¡ mi cá»§a mình.
âAnh là m gì váºy?â Triá»u Thục Äình bá» hà nh Äá»ng cá»§a Hứa Tư VÄn là m kinh ngạc má»t chút, vẻ giương giương Äắc ý trên mặt láºp tức thu liá»
m, Äá»i thà nh cảnh giác cùng Äá» phòng.
Hứa Tư VÄn ná» nụ cưá»i, cưá»i rất Äặc biá»tâ¦
Hết chương 146