Nổi Tiếng Sau Khi Cùng Với Em Trai Ruột Bị Anti Khắp Internet Phá Game Trong Show Giải Trí

Chương 10: Không mặc


TruyenChu.IO - Đọc truyện nhanh không QC


Tạ Ngôn Chiêu ôm điện thoại lướt một tiếng, càng lướt càng hăng.

 

Cuối cùng cô cũng ăn được hoàn chỉnh dưa của "mình", còn biết được năm đó "mình" theo đuổi Cao Phùng Hạc có bao nhiêu hoang đường.

 

Những cái khác cô đều có thể tiếp thu được nhưng điều làm cô khó chịu nhất chính là "mình" lại là fan hâm mộ cuồng nhiệt của Cao Phùng Hạc.

 

Cô nhìn những bức ảnh được đăng lên mạng, cuối cùng cũng hiểu được “hồn" mà lão sư từng nhắc đến là gì.

 

Mỗi bức ảnh mà nữ phụ chụp cho Cao Phùng Hạc đều toát lên một sức sống mãnh liệt. Những bức ảnh này không chỉ là những khoảnh khắc tĩnh lặng thông thường, mà còn khắc họa chân thực hai chữ "thanh xuân" và "thiếu niên." Trong mỗi bức ảnh, người và cảnh hòa quyện vào nhau làm cho những khoảnh khắc giản dị của cuộc sống trở nên sống động đến mức có thể cảm nhận được từng cơn gió nhẹ và lá cây đang lướt trong gió.

 

Hôm nay sau khi Tạ Ngôn Chiêu gặp được Cao Phùng Hạc thì thấy hắn không đẹp trai như trong ảnh, ít nhất là không có quan hệ gì với hai chữ được khắc họa trên đó. Khuôn mặt khá hẹp, mắt đào hoa, tóc xẻ ba bảy, vuốt keo đến mức gió thổi qua cũng không động đậy.

 

Ánh mắt l.ỗ m.ãng của hắn làm cho Tạ Ngôn Chiêu mơ hồ có cảm giác giống như có ý xấu. Đương nhiên cũng có thể là do sau 5 năm hắn đã thay đổi lớn.

 

Nhưng tóm lại năm đó hắn có thể tỏa sáng giữa nhiều ứng viên như vậy đều là nhờ những bức ảnh mà nữ phụ chụp cho hắn.

 

Tạ Ngôn Chiêu cảm thấy không đáng thay cho cô ấy, với tài năng như thế làm gì mà không được chứ, một hai cứ phải theo đuổi đàn ông, lại còn xui xẻo đuổi phải loại tra nam.

 

Tâm tình Tạ Ngôn Chiêu phiền muộn, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, cô nhìn qua mắt mèo thì thấy đó là Đường Tô.

 

Đường Tô vừa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tạ Ngôn Chiêu đang mặc đồ ngủ bằng lụa đứng trước mặt cậu, dây quấn quanh hông, cổ áo buông lỏng.

 

Tim cậu gần như muốn nhảy ra ngoài, vội vàng đem quần áo trên người cô bọc kín lại, xoay mặt cảnh cáo camera man: "Anh quay ống kính sang chỗ khác đi, không thể quay cái này!"

 

Camera man còn chưa nhìn thấy cái gì đã vội vàng chuyển ống kính sang bên cạnh.

 

Sắc mặt Tạ Ngôn Chiêu như thường: "Có chuyện gì sao?"

 

"A?" Đường Tô bị cô làm cho hoảng sợ đến mức quên luôn cả việc chính, "Cái đó… Nhân viên công tác vừa mới thông báo nhiệm vụ. Sáng mai chỉ cần mặc cái áo này thì có thể ăn miễn phí trong khách sạn."

 

Tạ Ngôn Chiêu cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc áo có khoá kéo trước mặt —— áo dài tay màu xám, cổ nhỏ, làm bằng vải hóa học, giống như đồng phục công nhân.

 

Tạ Ngôn Chiêu dùng hai ngón tay kẹp chiếc áo lên, không dám tin hỏi: "Em bảo chị mặc cái này?"

 

Đường Tô kịp thời nâng tay kẹp chặt cổ áo của Tạ Ngôn Chiêu lại: "Không phải em kêu chị mặc mà là nhân viên công tác của tổ tiết mục kêu chị mặc."

 

Cậu nói đến đây thì giọng cũng đè nén xuống, "Em đã hỏi các khách mời khác, họ đều đồng ý."

 

Tạ Ngôn Chiêu hất cằm, "Chị không mặc!"

 

Đường Tô khó xử: "Không tốt đâu..."

 

Tạ Ngôn Chiêu hừ một tiếng: "Nếu muốn mặc thì em đi mà mặc."

 

Đường Tô do dự một chút: "Vậy em cũng không mặc."

 

Cuộc đối thoại này lọt vào máy quay làm cho cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp sửng sốt vô cùng.

 

【 Tạ Ngôn Chiêu định không mặc thật à... Mọi người đều mặc, mỗi bọn họ không mặc. 】

 

【 Trách không được Đường Tô không có tố chất, thì ra là học theo người đại diện. 】

 

【 Người đại diện gì chứ, người ta là bạn gái! Vợ chồng trẻ mỗi ngày ở chung một chỗ, bị hoà tan là chuyện bình thường. 】

 

Lời nói tiếp tục vang lên, là giọng của Tạ Ngôn Chiêu: "Sáng nay chị đã bị bọn họ lừa một lần rồi, bọn họ chỉ lừa một mình chị! Bây giờ còn muốn lừa thêm lần nữa sao, chị nhất định sẽ không bị lừa!"

 

Đường Tô nhẹ nhàng đáp lại hai tiếng như là an ủi cô: "Biết biết, sau này mà có nhiệm vụ như thế này nữa thì em sẽ từ chối ngay."

 

【 Ý gì vậy? Quần áo sáng nay á? Cái váy xấu đến mức khiến người ta giận sôi máu kia hả? 】

 

【 Gì? Váy là do nhân viên đưa à? Chắc không phải đâu, tôi thấy những người khác đều mặc rất bình thường mà. 】

 

【 Lầu trên không nghe thấy cô ấy nói sao, bọn họ lừa một mình cô ấy. 】

 

【 Tôi không tin, chắc chắn là do tự cô ấy lấy nhầm. Cô ấy chỉ là người bình thường, không có lý do gì còn chưa xuất hiện trước ống kính mà đã phải lừa! 】

 

Tạ Ngôn Chiêu bị cái áo xấu xí đó làm cho tức giận nên quên nói với Đường Tô về mấy cái hot search.

 

Sáng hôm sau cô mặc đồ của mình đi về phía nhà ăn ăn sáng. Vẫn là chỗ ngồi bên cửa sổ như buổi tối, ánh mắt cô đảo qua, nhìn thấy các khách mời khác cũng có mặt, hơn nữa đều mặc trang phục mà tổ tiết mục chương trình phát cho.

 

Hôm qua cô không chú ý đến những khách mời khác, bây giờ tranh thủ lúc đồ ăn chưa tới nhìn kỹ một chút.

 

Thẩm Liên Chi cô đã biết, mặt tròn, mắt to, tóc mái nghiêng, tóc dài, đuôi tóc rất đều như được cắt bằng dao.

 

Chỉ nhìn một cách đơn thuần thì chính là một em gái ngọt ngào, thời điểm cười rộ lên là dễ nhìn nhất, khóe mắt cong, hai cái gò má lộ ra, khóe miệng no đủ hồng hào, thoạt nhìn tràn đầy sức sống, rất thu hút.

 

Tạ Ngôn Chiêu thấy cô ta lúc nào cũng cười, còn là cười lộ răng, tám chiếc răng trắng có thể thấy rất rõ.

 

Cách cô ta mười cái bàn là một cô gái làm người khác có cảm giác như nước sôi, chắc là Quan Thắng Thắng.

 

Ngoại hình của cô nàng có ưu điểm và khuyết điểm rõ ràng. Ưu điểm là khung xương nhỏ nhắn, mặt nhỏ bằng bàn tay, nét mặt thanh thoát, khuyết điểm là vóc dáng không cao, khuôn mặt bẹp. May mà khuôn mặt nhỏ nhắn phù hợp với các đường nét, nhìn chung rất hòa hợp.

 

Thẩm Liên Chi cũng mặc cái áo màu xám kia nhưng vì muốn thể hiện phong cách riêng, cô ta còn đeo thêm vài cái cài áo hình hoạt hình, kiểu dáng trẻ con, phía dưới mặc một cái chân váy dài xòe, phối hợp với tất dài đến đầu gối và một đôi giày da. Chợt nhìn trông giống như thần tượng.

 

Buổi sáng sau khi cô ta chuẩn bị tốt để bước ra cửa đã kêu người đại diện mua một cái hot search: # Thẩm Liên Chi trang phục thần tượng #

 

Quan Thắng Thắng một chút chuẩn bị cũng không, nhìn qua rất có lệ. Bên trong cô nàng mặc quần áo của mình, rồi tùy ý khoác lên cái áo của chương trình.

 

Các khách mời nam cũng mặc đồ công nhân, áo sơ mi tay dài màu xanh sẫm nhưng lại có kiểu dáng tốt hơn, nhìn ổn hơn của nữ khách mời một chút.

 

Cao Phùng Hạc thắt một cái cà vạt sọc tối màu, bên dưới là quần âu co giãn, vạt áo sơ mi để bên ngoài, nhìn rất thoải mái, có chút phong cách Nhật Bản. Ngoại trừ việc hắn suốt ngày vuốt keo làm người nhìn khó hiểu ra thì không có gì để chê. 

 

Một nam nghệ sĩ khác…

 

Anh cũng ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, đối diện với Tạ Ngôn Chiêu, cách cô ba cái bàn. Vì ba cái bàn đó đều không có người ngồi, mà anh ta và Tạ Ngôn Chiêu ngồi ở hai hướng ngược nhau nên hiện tại có thể nói là đang ngồi đối mặt.

 

Lúc Tạ Ngôn Chiêu nhìn anh ta thì hoàn toàn bỏ qua bộ quần áo xấu xí kia, bởi vì mái tóc màu xám bạc của anh ta thật sự quá chói mắt.

 

Tạ Ngôn Chiêu không thể không tự hỏi tại sao ngày hôm qua cô lại không nhìn thấy cái đầu này.

 

Lúc sau mới nhớ ra là vì cô đeo kính đen nên không nhìn rõ màu sắc.

 

Hạ Thừa Dục cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, ngẩng đầu lên. Sau đó thì liền nhìn thấy Tạ Ngôn Chiêu ngồi đối diện cách đó không xa, chống tay lên cằm như đang nhìn anh ta nhưng cũng có vẻ không phải, biểu tình có chút suy tư.

 

Ấn tượng đầu tiên của Hạ Thừa Dục về cô là dáng người rất đẹp, ấn tượng thứ hai là tính cách không tốt. Thêm nữa là những hot search cô và Đường Tô sống chung cùng với sự tích theo đuổi thần tượng.

 

Trong ấn tượng của anh ta, phụ nữ xinh đẹp đều tương đối nguy hiểm, nhưng vị trước mặt này lại giống như không có đầu óc.

 

Nghĩ đến đây, Hạ Thừa Dục bất giác lộ ra nụ cười nhẹ với Tạ Ngôn Chiêu.

 

Bây giờ mới tám giờ sáng, phòng phát sóng trực tiếp của các nghệ sĩ khác vẫn chưa có nhiều người lắm. Nhưng bởi vì Hạ Thừa Dục có nhiều fan nên được chú ý nhiều hơn một chút.

 

【 Mẹ nó, Hạ Thừa Dục cười với ai đấy? 】

 

【 Đừng có cười, mới sáng sớm như vậy đã làm tôi nhìn đến xuân tâm nhộn nhào. 】

 

【 Dục Dục của chúng ta hôm nay có phải tâm trạng tốt không? 】

 

Hạ Thừa Dục vừa ra mắt đã là một mỹ nam có giá trị nhan sắc nghịch thiên, cả gương mặt và dáng người đều không thể soi mói, màu tóc chói loá như vậy đặt ở trên đầu anh ta cũng cực kỳ hòa hợp. Nhất là khi ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa kính, cả người anh ta được bao trùm trong ánh sáng vàng rực giống như nhân vật trong truyện tranh.

 

Anh ta cười với Tạ Ngôn Chiêu nhưng cô lại chẳng có chút phản ứng nào, bởi vì cô đang thất thần, đầu óc chỉ toàn nghĩ về cái kính đen.

 

Một lát sau, Tần Y ngồi xuống ở giữa bọn họ, chặn tầm mắt của Hạ Thừa Dục.

 

Tần Y ngồi đối diện Tạ Ngôn Chiêu, trước tiên liếc mắt một cái đánh giá cô: "Cô mặc đồ của chính mình?"

 

Tạ Ngôn Chiêu vẫn như cũ chống cằm, thân thể không nhúc nhích, chỉ nhấc mí mắt lên nhìn hắn: "Ừ, sao vậy?"

 

"Tôi đã biết chuyện ngày hôm qua rồi, cái váy đó là do nhân viên của chúng tôi nhầm lẫn. Để bồi thường, bữa sáng hôm nay sẽ do tổ tiết mục chúng tôi chi trả."

 

【 Vậy cái váy xấu đó thật sự là do nhân viên sắp xếp hả? 】

 

【 Này thật là quá đáng, tổ tiết mục không biết trên mạng mắng rất khó nghe sao! 】

 

【 Muốn bồi thường bằng một bữa sáng thôi á? Không chính thức xin lỗi người ta sao? Chuyện này đến giờ vẫn còn hot trên bảng hot search đấy. 】

 

Tạ Ngôn Chiêu nhàn nhạt nói: "Không cần đâu."

 

"Không cần? Vậy sáng nay cô ăn cái gì?"

 

Tần Y tò mò, hôm qua cô đã tiêu hết 999 tệ cho một bữa cơm. Trong túi còn đúng 1 tệ, ở khách sạn này thì ngay cả một bát cháo cũng không mua được.

 

Cô định không ăn sáng à?

 

【 Đừng mà, vốn dĩ là vấn đề của bọn họ, làm gì mà không chấp nhận bồi thường chứ, đừng làm giá! 】

 

【 Chị gái này tính tình cũng thật lớn, đột nhiên có chút muốn cưng chiều. 】

 

【 Ngày hôm qua ai mắng ai chửi đều lăn ra đây xin lỗi đi! 】

 

Hành động của Tần Y chứng tỏ hôm qua Tạ Ngôn Chiêu đúng là bị lừa nên mới mặc cái váy xấu kia, điều này làm cho những ý kiến về cô ở khu bình luận có chuyển biến tốt hơn.

 

Không đợi Tần Y nghe được câu trả lời của Tạ Ngôn Chiêu, lại có một người hướng về phía bên này đi tới.

 

Là Cao Phùng Hạc.

 

Hắn đưa bữa sáng của mình cho Tạ Ngôn Chiêu, một lồng bánh bao nhỏ, một phần hoành thánh tôm tươi cùng một chén cháo gạo kê, "Em ăn của anh này Tiểu Chiêu."

 

Cặp lông mày bằng phẳng của Tạ Ngôn Chiêu xuất hiện một nét nhăn: "Không cần."

 

Thật phiền phức, mới sáng sớm, một người hai người đều không để cho người ta yên tĩnh.

 

Cao Phùng Hạc còn muốn nói gì đó thì lúc này nhân viên khách sạn mang đến một phần đồ ăn, "Tạ tiểu thư, đây là bữa sáng hôm nay, cô dùng từ từ."

 

Tần Y và Cao Phùng Hạc cùng đưa mắt nhìn sang, bánh sừng bò hạnh nhân, cánh gà chiên giòn, trứng trộn hạt dẻ, sủi cảo tôm vàng, xíu mại cua, cơm rượu nếp hồng, bên cạnh còn có một chén cơm chiên tôm, chè bát bảo và trà dương chi.

 

Một bàn đồ ăn Trung Tây kết hợp làm cho đồ ăn mà Cao Phùng Hạc mang tới cho cô liền có chút khó coi.

 

"Ngày mai giúp tôi đưa lên phòng được không?" Tạ Ngôn Chiêu nói với nhân viên phục vụ.

 

"Được chứ, Tạ tiểu thư, không có vấn đề gì." Nhân viên cười tươi.

 

Tạ Ngôn Chiêu: "Cảm ơn."

 

Ngày mai cuối cùng cũng có thể yên tĩnh ăn sáng.

 

【 Cô ấy ăn ngon như thế sao? Không lấy tiền sao? 】

 

【 Quy tắc của tổ tiết mục loại trừ cô ấy à? Tôi nhìn mà không hiểu gì cả? 】

 

Không chỉ cư dân mạng ngốc, Tần Y và Cao Phùng Hạc cũng ngốc luôn.

 

Tạ Ngôn Chiêu xòe bàn tay hướng ra ngoài, đối với bọn họ làm cái động tác "Mời đi".

 

Hai người này ngồi ở đây thực sự sẽ ảnh hưởng đến cơn thèm ăn của cô.

 

Tần Y quyết định chờ cô ăn xong rồi lại hỏi.

 

Hắn đi rồi nhưng Cao Phùng Hạc vẫn ở lại chỗ này.

 

Tạ Ngôn Chiêu cau mày nhìn hắn: "Anh muốn ở lại ăn cùng à?"

 

"Anh..." Cao Phùng Hạc hé miệng nói một câu khiến Tạ Ngôn Chiêu hơi bất ngờ, đồng thời cũng thực sự hết muốn ăn.

 

"Tiểu Chiêu, năm năm này em sống có tốt không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.