Nổi Tiếng Sau Khi Cùng Với Em Trai Ruột Bị Anti Khắp Internet Phá Game Trong Show Giải Trí

Chương 17: Công việc


TruyenChu.IO - Đọc truyện nhanh không QC


5 năm trôi qua nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng ít nhất là đủ để cư dân mạng thay đổi thành một đám mới. 

 

Cư dân mạng hiện tại chỉ biết rằng khi đó Cao Phùng Hạc ầm ĩ chuyện có bạn gái ngoài giới, cũng biết được sau này mọi chuyện đã được làm sáng tỏ, hai người đã sớm chia tay từ lâu, cô bạn gái chỉ là tức giận nên muốn nhân cơ hội viết vài dòng để giận chó đánh mèo.

 

Về phần lúc đầu vì sao Đường Tô lại bị nhận nhầm thì hầu hết mọi người đều không ai nhớ rõ chuyện này.

 

Hiện tại bị Tạ Ngôn Chiêu nhắc lại, bọn họ cũng có rất nhiều nghi ngờ.

 

【 Sao lúc đó Đường Tô lại bị nghi ngờ? 】

 

【 Vì thân hình sao? Nhìn cũng không giống lắm. 】

 

【 Không biết, tra thử rồi, trên mạng cũng không có. 】

 

Trên mạng đương nhiên sẽ không có, cách nhiều năm như vậy, đã sớm xoá sạch sẽ.

 

Tạ Ngôn Chiêu cũng nhờ xem Weibo của nữ phụ mới phát hiện có rất nhiều ảnh bị cô ấy khóa lại, chỉ để chính mình xem. Trong đó có một bức ảnh Cao Phùng Hạc mặc một chiếc áo lông, cô nhớ Đường Tô cũng có một chiếc áo lông như vậy.

 

Hôm Tạ Ngôn Chiêu ra nước ngoài, cả nhà đều đến sân bay tiễn cô, hôm ấy Đường Tô mặc chiếc áo lông đó.

 

Vì sao cô lại nhớ rõ ràng như thế, bởi vì chiếc áo lông đó vô cùng loè loẹt. Cô chưa bao giờ thấy ai có thể mặc đồ nhiều màu sắc như vậy, mấu chốt là Đường Tô lại mặc rất đẹp.

 

Thực ra Tạ Ngôn Chiêu không tìm được bằng chứng, trong tiểu thuyết cũng không có mô tả chi tiết về sự việc lần đó, cô chỉ dựa vào trực giác mà suy đoán. Không ngờ rằng Cao Phùng Hạc dễ bị nắm thóp như vậy, câu hỏi vừa được hỏi ra, sắc mặt hắn liền thay đổi.

 

Ánh mắt Cao Phùng Hạc né tránh, khóe miệng cố gắng cong lên muốn lộ ra một chút ung dung tươi cười, nhưng hắn cười còn khó coi hơn cả khóc.

 

"Làm sao có thể, lúc đó tôi vẫn chưa ra mắt, cũng chưa hiểu rõ những chuyện như paparazzi, thuỷ quân,... làm sao có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ."

 

Ánh mắt hắn bay tán loạn, trong lúc vô tình nhìn Tạ Ngôn Chiêu thì thấy vẻ mặt hiểu rõ ràng của cô, vì vậy càng cảm thấy chột dạ.

 

【 Nhìn biểu cảm của Cao Phùng Hạc có gì đó không đúng, không phải là thật sự có ẩn tình đó chứ? 】

 

【 Mọi người cứ từ từ, tôi đi đào các trang khác xem có thông tin nào không. 】

 

Bên này cư dân mạng đang hứng thú bừng bừng xắn tay áo lên để bắt đầu một cuộc điều tra thì câu hỏi tiếp theo đã được bắt đầu.

 

Câu hỏi này là từ Mã Trác: "Người được hỏi là Tạ Ngôn Chiêu. Câu hỏi là, sau khi kết thúc quay 《 Hoa Lộ 》, liệu cô có tham gia vào giới giải trí không?"

 

【 Cái gì cái gì? 】

 

【 Chị em nào biết trước hôm nay chúng ta sẽ cãi nhau vì chuyện này vậy? 】

 

【 Tôi cũng muốn nghe một chút cô ấy sẽ trả lời như thế nào. 】

 

【 Trước đây cô ấy nói không muốn ra mắt, nếu giờ lại muốn ra mắt, tôi chắc chắn phải hỏi cho rõ ràng. 】

 

Vừa rồi cư dân mạng còn hùng hổ chuẩn bị đi điều tra, vừa nghe được hỏi Tạ Ngôn Chiêu có muốn ra mắt không, lập tức ném chuyện đó ra sau đầu.

 

Thật ra, tại hiện trường cũng có không ít khách mời tò mò về chuyện này. Đồng hành với nhau đã là oan gia, với ngoại hình và điều kiện của cô nếu thật sự tiến vào giới giải trí thì sợ không chỉ là oan gia thôi đâu mà chính là kình địch. Bọn họ sợ bị phát hiện ra ý đồ, chỉ có thể lặng lẽ vểnh tai lên nghe câu trả lời của cô.

 

Tạ Ngôn Chiêu nhả ra hai chữ: "Sẽ không."

 

Ngô Hãn, người không thường nói chuyện trong chương trình, lúc này lại mở miệng hỏi cô: "Tại sao? Cô không muốn làm nghệ sĩ sao?"

 

Mối quan hệ giữa nghệ sĩ và người đại diện là hỗ trợ lẫn nhau, người đại diện có năng lực luôn muốn tìm kiếm những nghệ sĩ có tiềm lực để phát huy được tốt nhất. Ngô Hãn tin rằng nếu ký được hợp đồng với Tạ Ngôn Chiêu, hắn ta có thể giúp cô trở thành một ngôi sao lớn, và sự nghiệp của hắn ta cũng sẽ đạt đến đỉnh cao mới.

 

Tạ Ngôn Chiêu khó hiểu: "Tại sao phải làm nghệ sĩ? Tôi cũng không phải là người thất nghiệp không có việc làm, tôi có công việc."

 

Cô hỏi rất nghiêm túc, Ngô Hãn lập tức nghẹn lời.

 

【 Tốt … Mạch suy nghĩ này thật tốt... 】

 

【 Với cô ấy, nghệ sĩ cũng chỉ là một công việc bình thường? 】

 

【 Có lẽ, nó vốn dĩ chỉ là một công việc bình thường. Tôi cảm thấy là do chúng ta định vị nó chưa đúng. 】

 

"Nhưng làm nghệ sĩ thì rất nổi bật, lộng lẫy hoa mỹ, được người khác tôn sùng và chú ý, có thể thu hút ánh nhìn từ nhiều phía, điều quan trọng nhất là thu nhập rất khả quan, khác biệt hẳn so với công việc bình thường." Tần Y không khỏi tò mò: "Cô không động tâm chút nào sao?"

 

Tần Y phân tích công việc của nghệ sĩ từ góc độ thực tế, và khi đề cập đến các vấn đề thực tế, thường sẽ khiến người khác cảm thấy rất thuyết phục. Nếu trả lời  là không động lòng, nghe vào tai quá giả tạo, mà nói động lòng, thì chính là tự đánh vào mặt mình.

 

Hắn ngược lại muốn biết Tạ Ngôn Chiêu sẽ tránh cái hố hắn đào thế nào.

 

Nhưng mà câu hỏi này không cần Tạ Ngôn Chiêu phải trả lời.

 

Đường Tô gấp không chờ nổi mà nói: "Anh nói những ưu điểm đó, công việc của chị tôi đều có, hơn nữa chị ấy còn có một cái mà nghệ sĩ không bao giờ có được — đó là tự do. Chỉ cần bước xuống sân khấu, thời gian sẽ thuộc về chính chị ấy."

 

Tần Y: "Sân khấu? Sân khấu nào?"

 

"Công việc của chị tôi là nghệ sĩ chơi đàn violin, vô cùng lợi hại!" Đường Tô ngẩng đầu, thần thái có phần kiêu ngạo, như thể cậu mới chính là nghệ sĩ chơi đàn violin.

 

Tần Y trong lòng nghĩ: Nói nhảm à.

 

Những khách mời khác lại sướng như điên: Cứ tưởng cậu có đại chiêu gì, ra là chỉ khoác lác bừa bãi.

 

Bình luận phòng phát sóng trực tiếp cũng tương tự:

 

【 Cậu nói cô ấy là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng thế giới, tôi còn có thể miễn cưỡng tin một chút, nhưng cậu lại bảo cô ấy là nghệ sĩ violin? Nói dối mà không chuẩn bị kịch bản sao? 】

 

【 Theo tôi được biết, nhạc cảm phải được đào tạo từ nhỏ, nhưng cô ấy rõ ràng không như vậy? 】

 

【 Đại học cô ấy học nhiếp ảnh, thời gian đâu mà luyện đàn violin? 】

 

【 Cậu đừng nói với tôi là cô ấy hơn hai mươi tuổi bỗng nhiên thức tỉnh thiên phú, thật sự là quá lố. 】

 

Tần Y suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nghĩ ra một cách hỏi uyển chuyển: "Tạ lão sư có từng biểu diễn công khai không?"

 

Hai mắt Đường Tô lấp lánh: "Có chứ! Chị ấy đã mở rất nhiều buổi hòa nhạc độc tấu! Nhưng chỉ có ở nước ngoài, không có tư liệu hình ảnh."

 

【 Thế không phải là gạt người sao? Không có bằng chứng, không biết thật giả. 】

 

【 Mấy người thật ngốc, nếu cho là khoác lác thì để cô ấy kéo một đoạn cho mọi người xem không phải là tốt rồi sao. 】

 

【 Đúng vậy! Là la hay ngựa thử một cái là biết. 】

 

【 Dù sao tôi cũng không tin lời Đường Tô, nếu Tạ Ngôn Chiêu thật sự là một nghệ sĩ violin, tôi li.ếm từ trong nước li.ếm đến ngoài nước rồi lại li.ếm trở về! 】

 

【 Tôi khỏa thân nhảy múa giữa phố cũng được! 】

 

【 Tôi uống cạn nước sông bảo vệ thành! 】

 

Bầu không khí bỗng nhiên thay đổi, cư dân mạng sôi nổi đánh cược, so xem ai cược điên hơn.

 

*

 

Cư dân mạng có thể nghĩ đến cách giải quyết, Tần Y đương nhiên cũng nghĩ ra.

 

"Chỗ này không có đàn violin, nếu không, trong kỳ thứ hai của《 Hoa Lộ 》, tôi sẽ nhờ tổ đạo cụ chuẩn bị một cây violin, Tạ lão sư có thể kéo cho chúng tôi nghe một đoạn không?"

 

Tạ Ngôn Chiêu dùng một loại biểu cảm “Có bệnh à” nhìn chằm chằm hắn.

 

Tần Y: "Không... Được không?"

 

Tạ Ngôn Chiêu lạnh lùng nói: "Anh nghĩ tôi là kẻ bán nghệ dạo trên đường phố à, anh muốn nghe thì tôi phải kéo cho anh nghe sao?"

 

Giá thấp nhất để mời cô là 300 vạn, hắn muốn không tốn một đồng nào mà kêu cô kéo cho hắn nghe à?

 

Hắn là cái bàn tính hoá thành tinh sao?

 

Tần Y biện minh: "Ý tôi không phải như vậy."

 

Hạ Thừa Dục bỗng nhiên chen vào hát đệm: "Đạo diễn, đây là anh không đúng rồi. Tạ Ngôn Chiêu là một nghệ sĩ đàn violin, mỗi lần biểu diễn đều phải trả phí rõ ràng. Trong chương trình này tuỳ tiện hát một bài đều muốn thu phí bản quyền, anh để cô ấy kéo cho anh nghe một khúc chẳng phải là muốn lợi dụng cô ấy sao?"

 

"Không bằng anh mời cô ấy đàn, trả tiền cho cô ấy."

 

Tần Y im lặng không nói gì.

 

Cái từ “lợi dụng” này rất khó nghe, nhưng nhớ lại câu nói vừa rồi của Tạ Ngôn Chiêu, giống như cũng là nói hắn lợi dụng cô. Nhưng mà kinh phí của tổ tiết mục đã tính toán xong cả rồi, không có khoản nào dư ra làm phí biểu diễn cho Tạ Ngôn Chiêu được.

 

Hạ Thừa Dục thấy đạo diễn đang khó xử, liền chủ động đề xuất: "Vậy đi, khoản phí này để tôi lo, tôi cũng muốn nghe một chút..."

 

Anh ta chưa nói hết câu đã bị Tạ Ngôn Chiêu chặn lại.

 

"Anh có chuyện gì à? Vừa rồi hại tôi nằm không cũng dính đạn tôi còn chưa nói, giờ anh lại muốn gì nữa? Tôi nói này lưu lượng như anh thì ít tiếp xúc với người khác phái lại có được hay không? Tôi không phải mèo, không có chín cái mạng để cho anh chơi đùa đâu.”

 

Dù không cầm điện thoại nhưng cô dùng đầu ngón chân cũng biết được, khi anh ta nhắc đến tên mình thì fan của anh ta sẽ công kích cô như thế nào, đặc biệt là sau khi bị Thẩm Liên Chi đổ thêm dầu vào lửa.

 

Sau khi cô nói ra câu này, không chỉ khiến hiện trường chấn động, mà ngay cả khán giả xem trực tiếp cũng rất kinh ngạc.

 

【 Cái này... mà cũng có thể nói thẳng ra sao? 】

 

【 Tạ tỷ dũng cảm quá, gặp chuyện này mà vẫn có thể đứng vững được. 】

 

【 Tôi tuyên bố tôi không chỉ là fan nhan sắc của Tạ Ngôn Chiêu, mà tôi còn là fan mỏ hỗn của cô ấy! Quá đã, hâm mộ vì cô ấy không bao giờ chịu thiệt thòi! 】

 

【 Cảm ơn, lời này rất đã tai tôi! Tôi phải hâm mộ nhân tài thế này. 】

 

Hạ Thừa Dục trên mặt thoáng hiện ra sự không vui, nhưng sau đó liền lấy lại được sự bình tĩnh. Anh ta cười cười: "Là lỗi do tôi, tôi không nghĩ đến những chuyện này. Cô cứ yên tâm, nếu xuất hiện vấn đề làm cô lo lắng thì tôi sẽ giải quyết."

 

Cách giải quyết của Hạ Thừa Dục khác với Tạ Ngôn Chiêu nhưng cũng đơn giản và thô bạo như vậy. Anh ta trực tiếp xóa tài khoản, xuất hiện cái nào xóa cái đó, làm cho đối phương vĩnh viễn không thể gây ra sóng gió gì trên mạng.

 

Nhưng cách làm này sẽ tương đối tổn hại fan, khiến cho anh ta cách vị trí đỉnh lưu một khoảng xa.

 

*

 

Âu Dương Lam cảm thấy không khí không ổn nên quyết định làm người hoà giải.

 

"Còn một câu hỏi cuối cùng là tôi đọc." Cô ta ho nhẹ một tiếng: "Người sẽ trả lời câu hỏi này là Ngô Hãn. Câu hỏi là, anh thử đoán một chút, trong số những nghệ sĩ lần này ai sẽ đứng hạng chót."

 

Ngô Hãn là lão đại, ánh mắt sắc bén, câu hỏi này hỏi hắn ta là đúng, bởi vì hắn ta vừa mở miệng đã nói thẳng ra chân tướng đằng sau vị trí chỗ ngồi được sắp xếp.

 

"Tôi cảm thấy là Thắng Thắng, tôi đoán thứ tự chỗ ngồi lần này là dựa vào số lượng bầu chọn của người xem."

 

Khi Quan Thắng Thắng bị Ngô Hãn kêu tên thì bị đau tim một chút, cho rằng đối phương không vừa mắt chính mình. Khi nghe câu tiếp theo, tim cô ta liền thắt lại.

 

Thà nhìn cô ta không vừa mắt còn hơn.

 

"Đúng vậy, Ngô Hãn lão sư thật thông minh." Tần Y cố gắng kìm nén cảm xúc khó chịu mà Tạ Ngôn Chiêu mang đến cho hắn, bước vào phần cuối của chương trình hôm nay: "Thứ tự xếp hạng nghệ sĩ lần này đúng là dựa vào kết quả bầu chọn, Quan lão sư, cô ở kỳ đầu tiên đứng hạng chót nên lần sau phải cố gắng hơn chút."

 

Khuôn mặt Quan Thắng Thắng bỗng trở nên trắng bệch.

 

Tại sao lại là cô ta chứ? Rõ ràng lúc công bố danh sách khách mời, mọi người đều mắng Đường Tô nhiều nhất, sao bây giờ lại biến thành cô ta?

 

Chẳng lẽ cái trợn mắt xem thường kia có ảnh hưởng lớn như vậy?

 

Âu Dương Lam tâm cũng lạnh rồi, vốn định làm người hoà giải, kết quả là tự dẫn lửa vào người…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.