Vừa nghe Tần Y nói là có thể lên trang trong tạp chí《 DX 》, có vài nghệ sĩ, đặc biệt là người đại diện đã khẩn trương lên, bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra trạng thái căng thẳng của bọn họ.
Tuy rằng nói thời trang phần lớn là biểu hiện bằng thực lực của bản thân, nhưng nếu có cơ hội mặc đẹp chụp ảnh, ai lại muốn mặc xấu?
Nghiêm Bạch vừa rồi còn muốn nghỉ ngơi vui chơi lại càng máu lửa sôi trào, một bộ dáng chẳng sợ buổi tối không ngủ được cũng nhất định phải lấy được hạng nhất.
Ai cũng hừng hực như vậy, nhưng thực tế cũng chỉ có một người có thể giành được hạng nhất mà thôi.
Người đó chắc chắn là Đường Tô, Tạ Ngôn Chiêu tin tưởng không nghi ngờ gì. Cậu gần như lớn lên ở thảo nguyên, cưỡi ngựa bắn tên cũng chỉ như là ăn cơm uống nước bình thường mà thôi.
Nhưng Tạ Ngôn Chiêu thì không, cô sẽ không bắn tên.
“Chị, hai chúng ta tranh thủ giành lấy hạng nhất hạng hai, đến lúc đó em cho chị chọn trang phục trước. Chị chọn bộ đó đi, bộ đó đẹp!” Đường Tô chỉ tay về phía tượng người mẫu.
Tạ Ngôn Chiêu theo tay cậu nhìn qua.
Đó là một bộ “Phi thiên phục”, hay còn gọi là “Khổng tước phục”. Khổng tước phục chân chính trên thế giới này không còn nhiều bộ, giá trị không thể dùng tiền để xác định.
Bộ tượng người mẫu đang mặc hẳn là một bản sao phỏng chế theo.
Tạ Ngôn Chiêu nhìn bộ trang phục, bất giác không rời mắt được.
Quả thật rất đẹp, lông dê mềm mịn như tơ lụa. Toàn thân ngập tràn những sắc màu rực rỡ, đa dạng nhưng không hề rối mắt mà lại vô cùng hài hòa, cân đối. Trên trang phục, bao gồm cả áo choàng, đều có những họa tiết thêu tay tinh xảo và phức tạp.
Ngoài bộ trang phục, những phụ kiện kèm theo cũng nhiều không đếm được như mã não, trân châu, chuỗi ngọc lam, san hô đỏ, các loại hạt châu phối với nhau khiến người đối diện chỉ cần liếc qua thôi cũng đủ chói mắt.
Nhưng cái hấp dẫn Tạ Ngôn Chiêu nhất chính là chiếc mũ của nó, hay còn gọi là quan châu. Nó có hình trăng non, phía trước và hai bên được trang trí bằng vô số chuỗi san hô đỏ và bạc lấp lánh, gương mặt lộ ra đằng sau chuỗi hạt đó. Chỉ nhìn người mẫu thôi cũng đã có thể cảm nhận được một hơi thở cổ xưa thần bí cùng uy quyền khó tả.
Cư dân phòng phát sóng trực tiếp cũng rất tán thành với ánh mắt của Đường Tô.
【 Đẹp ghê, mẹ nó, thật sự rất đẹp!!! 】
【 Nhìn một vòng thì bộ này là hoa lệ quý giá nhất, nữ khách mời chắc chắn đều rất thích! 】
【 Không biết cuối cùng ai có thể mặc được, tôi cá là Chi Chi nhà tôi……】
【 Vậy tôi cược cho Tạ Ngôn Chiêu, khí chất của Tạ Ngôn Chiêu thật sự rất hợp với bộ trang phục này! 】
Có cư dân mạng cược cho Tạ Ngôn Chiêu, fans người khác không vui:
【 Cô ta lại không phải nghệ sĩ, mặc đẹp như vậy làm gì? Cô ta và Đường Tô cùng chụp ảnh thì trọng tâm cũng phải là Đường Tô chứ. 】
【 Quản được chắc! Là con gái thì phải mặc đồ sao cho đẹp nhất! 】
【 Đúng vậy! Nếu đã bày ra như thế, có nghĩa là tất cả mọi người đều có quyền được chọn. 】
……
“Thích phải không.” Đường Tô thấy Tạ Ngôn Chiêu nhìn không rời mắt: “Em biết là chị sẽ thích mà.”
“Đúng là rất đẹp, nhưng chị không thể giành được thứ hạng.” Tạ Ngôn Chiêu thở dài một hơi: “Chị sẽ không bắn tên đâu.”
Cô sẽ bắn súng nhưng sẽ không bắn tên, đây là hai bộ môn hoàn toàn khác nhau. Hình thức nhắm bắn không giống nhau, dùng sức lực cũng không giống nhau. Với thể lực hiện tại của cô, ngay cả đem cung kéo ra cũng không nổi.
“Sao lại không thể, bên đó có huấn luyện viên, hơn nữa em cũng có thể dạy cho chị nha!” Đường Tô vô cùng tự tin.
Cậu cảm thấy mình biết, Tạ Ngôn Chiêu thông minh như vậy, chắc chắn vừa học cũng sẽ biết. Mấu chốt là hai người bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, mưa dầm thấm lâu, cô hẳn cũng đã biết một chút.
Bia bắn tên ở bên ngoài, thời điểm dạy học, đầu tiên cho mỗi khách mời vị trí tương đối gần bia ngắm, cách khoảng 10 mét.
Quan Thắng Thắng mới đứng vào chỗ, một giây sau đã kêu lên: “Đạo diễn, tôi không nhìn thấy hồng tâm! Có thể tiến lại gần phía trước một chút hay không?”
Các khách mời khác thật ra cũng không thấy rõ, nhưng mà không lên tiếng.
Tần Y nói: “Hiện tại có thể cho cô lại gần một chút, nhưng ngày mai chính thức thi đấu thì khoảng cách sẽ là 30 mét, cô phải tập thích ứng với khoảng cách này.”
Quan Thắng Thắng vừa nghe xong thì kêu lên lớn hơn nữa: “30 mét?! Tôi thật sự sẽ mù đó!”
Cư dân phòng phát sóng trực tiếp khó có được một lần tỏ vẻ đồng tình đối với Quan Thắng Thắng:
【 30 mét…… Không nói đến hồng tâm, ngay cả bia ngắm tôi cũng không thấy rõ. 】
【 Còn mũi tên của tôi bay đi chắc tôi cũng không biết nó bay đi đâu……】
【 Tôi cận 7 độ, không cần đấu, trực tiếp rút lui luôn. 】
【 Tổ tiết mục không thể hạ tiêu chuẩn thấp xuống một chút sao? Cảm giác chỉ có mình Đường Tô có thể bắn được thôi. 】
【 Không đâu, ở trên sân thi đấu chính quy, khoảng cách 30 mét thật ra là khoảng cách gần ấy. 】
【 Thi bắn tên không phải so thị lực, mà nó như một loại cảm giác, theo khoa học thì là trình độ ổn định cơ thể và tố chất tâm lý. Đương nhiên, đối với nữ khách mời thì, thể lực cũng rất quan trọng. 】
……
Sân bắn tên sắp xếp cho mỗi nhóm khách mời một huấn luyện viên, huấn luyện viên làm mẫu trước mấy lần, sau đó để các khách mời làm theo —— đầu tiên để bọn họ bắt chước động tác, sau đó sửa lại cho đúng vài chi tiết, bao gồm tư thế đứng, tư thế kéo cung và thủ thế cài tên.
Thoạt nhìn chỉ là một động tác, nhưng cẩn thận các chi tiết, sẽ phát hiện ra có rất nhiều vấn đề tồn tại.
Đường Tô không cần dạy, tự cậu luyện tập mấy lần, sau khi tìm được cảm giác, nhiều lần đều bắn trúng hồng tâm.
Động tác của cậu rất chuyên nghiệp, lưng thẳng tắp, tay trái nắm cung, tay phải kéo cung. Mũi tên nằm ở giữa ngón trỏ và ngón giữa, khi bắn, mũi tên tự nhiên phóng ra, tư thái nhẹ nhàng tùy ý.
【 Không thể không nói, Đường Tô như vậy rất đẹp trai, mlem mlem. 】
【 Cậu ấy khi nào mà không đẹp trai! Thời điểm bị bôi đen cũng không có ai công kích mặt của cậu ấy không phải sao? 】
【 Không phải nói mặt, là nói cảm giác của cậu ấy lúc này, cái cảm giác này mấy người có hiểu hay không! 】
【 Tôi biết chị em lầu trên đang nói cái gì, đại khái là khi cậu ấy kéo cung thì căng thẳng cánh tay, đường cong cơ bắp rất cuốn hút? Hoàn toàn tương phản với gương mặt thiếu niên dạt dào thanh xuân của cậu ấy? 】
【 Đúng đúng đúng, chị em hình dung quá chuẩn! Ha ha ha ha ha ha! 】
*
Đường Tô luyện tập xong, quay đầu nhìn thấy huấn luyện viên còn đang dạy cho Tạ Ngôn Chiêu các bước cơ bản, liền đi qua nói: “Để tôi dạy đi.”
Đường Tô đứng ở phía sau Tạ Ngôn Chiêu, chân phải dán vào phía trong chân phải Tạ Ngôn Chiêu, nói: “Hai chân mở ra bằng vai, chị mở chân ra một chút đi.”
Chân Tạ Ngôn Chiêu theo lời cậu nói dịch ra bên ngoài một chút.
Ngay sau đó, Đường Tô hơi hơi cúi người, nắm lấy tay của Tạ Ngôn Chiêu, mượn lực của bản thân giúp cô kéo cung ra, “Cánh tay trái duỗi thẳng, bả vai hạ thấp xuống…… khuỷu tay phải hơi hướng lên trên một chút. Ngón tay, ngón tay chị nắm mũi tên thả lỏng một chút, để cho mũi tên bay ra tự nhiên ……”
Tư thế tay cầm tay, làm cho cư dân mạng nhìn một lần lại một lần có tư tưởng đen tối:
【 Trộm nói một câu này, nếu không phải chị em ruột, kiểu gì tôi cũng phải cắn một ngụm. 】
【 Không sao cả, cho dù cậu ấy có đánh chết tôi hay không, tôi cũng cắn! 】
【 Thật sự thơm quá…… Tình yêu lành mạnh đương nhiên tốt đẹp, nhưng tình yêu trái với đạo lý luân thường cũng rất xuất sắc! Ha ha ha ha ha! 】
【 Đừng đừng, đừng quá mong chờ! Cẩn thận lần sau không còn cắn được nữa. 】
【 Lá gan của mấy người thật lớn, dám nói này đó ở khu bình luận, tôi sợ mũi tên kia của Đường Tô chút nữa sẽ bắn đến trên đầu mấy người. 】
Cư dân mạng ở trong phòng phát sóng trực tiếp hồ ngôn loạn ngữ không cẩn thận leo lên hot search.
Nhưng cũng may, tên đề tài tên không có gì kỳ quái, nó rất bình thường # Đường Tô Tạ Ngôn Chiêu bắn tên #, quảng trường cũng bị fans dùng để đăng ảnh và chia sẻ với nhau.
*Quảng trường là gì? Khi bạn lên weibo tìm kiếm một minh tinh nào đó trang đầu lập tức sẽ hiện hàng loạt bài viết liên quan đến người đó, thì chỗ đó được gọi là quảng trường.
Vì vậy sau khi kết thúc ngày hôm nay, Đường Tô phát hiện tài khoản Weibo của cậu tăng không ít fans. Sau đó mới biết được, đây đều là fans nhan sắc từng bởi vì các tin đồn của cậu mà bò tưởng đào tẩu nay lại lần nữa bò tường quay trở lại.
*
Một ngày trôi qua, Tạ Ngôn Chiêu cảm thấy cánh tay mình như bị phế đến nơi. Nhưng không uổng công cô vất vả, Đường Tô dạy rất hiệu quả, hiện tại cô đã có thể bắn 3 mũi tên với khoảng cách 25 mét.
Thành tích này đặt ở trong nhóm nữ khách mời còn có thể tính được, nhưng để lấy hạng nhất thì vẫn có chút nguy hiểm.
Buổi tối lúc ăn cơm, Đường Tô hỏi Tần Y một vấn đề tương đối quan trọng: “Đạo diễn, lần này chúng ta thi đấu là cá nhân hay là tổ hợp?”
Tần Y nghĩ nghĩ, nói: “Nếu đã là nghệ sĩ và người đại diện cùng nhau chụp ảnh, vậy chắc chắn là tổ hợp.”
“Vậy có nghĩa là lấy thành tích của nghệ sĩ và người đại diện cộng vào với nhau sao?”
Đấu cá nhân, Tạ Ngôn Chiêu không nhất định có thể lấy hạng nhất ở nhóm nữ khách mời. Nhưng đấu tổ hợp, nói không chừng cậu có thể kéo thứ hạng lên.
“Đúng vậy.” Tần Y nói: “Cộng vào với nhau.”
Đường Tô nghe xong rất cao hứng.
Nhưng Thẩm Liên Chi không cao hứng, bởi vì trình độ hiện tại của cô ta và Tạ Ngôn Chiêu ngang nhau, ngày mai thi đấu liền xem ai có vận khí tốt hơn mà thôi.
Cô ta cũng muốn mặc bộ trang phục kia.
Người đẹp vì lụa, cho dù thực lực của bản thân không đủ biểu hiện thì khi mặc bộ trang phục kia, khí thế cũng sẽ không giống với ngày thường. Cơ hội được lên trang tạp chí cũng nhất định có phần thắng.
Nhưng nếu là đấu tổ hợp, cô ta không chắc mũi tên của Lãnh Xu có thể bắn tới bia được không nữa.