Nổi Tiếng Sau Khi Cùng Với Em Trai Ruột Bị Anti Khắp Internet Phá Game Trong Show Giải Trí

Chương 50: Núi cao


TruyenChu.IO - Đọc truyện nhanh không QC


Sau khi rời khỏi nước L một thời gian, Tạ Ngôn Chiêu đã quyên góp một khoản tiền qua đó thông qua một công ty sản xuất đồ trang sức, cô đoán chuyện này có liên quan đến Hạ Tàng Phong.

 

Bức thư của Paran đã chứng minh phỏng đoán của cô.

 

Buổi tối, Tạ Du và Tạ Ngôn Chiêu ở chung một lều, bà nghe Tạ Ngôn Chiêu kể về chuyện của mình với Paran nên khi nhìn bức thư cũng cảm thấy rất vui mừng.

 

“Đứa trẻ này còn nhỏ như vậy mà đã rất hiểu chuyện, đúng là khiến người khác phải đau lòng.” Nói xong lại nhìn Tạ Ngôn Chiêu, như là nghĩ đến chuyện gì, nâng tay xoa đầu cô, nhẹ nhàng vu.ốt ve, “Tiểu Nghi nhà chúng ta lúc còn nhỏ cũng đã rất hiểu chuyện, không để người trong nhà phải lo lắng. Nhưng mà……”

 

Tạ Ngôn Chiêu nghe bà chuyển lời nên liền hỏi.

 

“Nhưng mà làm sao?”

 

“Nhưng mà…… Sau này ở bên ngoài con đừng bất ngờ đánh người khác giống như tối nay nữa. Thân thể con như vậy, nếu như người ta đánh lại thì sợ là không chịu nổi một đòn.”

 

Tạ Du lo lắng con gái sau này sẽ bị khi dễ vì tính cách bạo lực này.

 

Tạ Ngôn Chiêu bật cười: “Mẹ yên tâm, con sẽ không như vậy đâu. Hôm nay không phải là do thấy có Đường Tô ở đó nên con mới hành động như vậy sao, hơn nữa những đồng nghiệp khác cũng hiểu đạo lý đúng sai, bọn họ sẽ bảo vệ con.”

 

Tạ Du gật đầu đồng ý: “Ừ, các đồng nghiệp khác của con vẫn rất tốt. Giống như Thắng Thắng và đạo diễn, còn có người giúp Tiểu Canh đàn nhạc đệm, cậu ấy thậm chí còn truyền lại thư cho con nữa, thật sự là rất có tâm. Thật ra…… người đại diện của Tiểu Nghiêm cũng rất ổn.”

 

Tạ Du nói đến câu cuối cùng thì cười rộ lên, “Hình như trừ Tiểu Nghiêm ra…… Những người còn lại đều tốt.”

 

“Đúng không, vì thế mẹ không cần phải lo lắng cho con, cũng không cần lo lắng cho Đường Tô, bọn con ở trong chương trình vẫn có bạn bè.”

 

“Ừ, mẹ không lo lắng nữa.”

 

*

 

Buổi tối, Weibo hết sức náo nhiệt, tất cả các trang tin tức đều thảo luận về buổi phát sóng trực tiếp tối nay của《 Hoa Lộ 》.

 

Bảng xếp hạng tìm kiếm trên hot search toàn bộ đều là chủ đề liên quan đến việc xảy ra trong bữa tiệc, nào là # Tạ Ngôn Chiêu đánh người #, # Tạ Ngôn Chiêu bằng cấp #, # đạo nhạc #,  # Nghiêm Bạch xin lỗi #, # đàn chị Nghiêm Mặc #, những đề tài này ở cạnh nhau làm Tạ Ngôn Chiêu trở thành tiêu điểm trên toàn mạng xã hội.

 

Đợt sóng cuồng loạn này kéo dài đến tận nửa đêm thì nghênh đón một đợt sóng mới —— Nghiêm Mặc tự mình đăng Weibo.

 

Cậu ấy dành ra một buổi sáng xem lại toàn bộ phát sóng trực tiếp đêm nay của《 Hoa Lộ 》, rồi thông qua Nhạc Khang biết được những việc mà anh trai mình đã làm.

 

Thật ra Nghiêm Mặc không có tài khoản Weibo, cậu đặc biệt vì chuyện này mà đăng ký riêng một cái, thay mặt anh trai gửi lời xin lỗi đến Tạ Ngôn Chiêu và Đường Tô, sau đó còn đăng một cái video, là video phỏng vấn của Tạ Ngôn Chiêu ở Sokoya lúc ấy.

 

Trong video là Tạ Ngôn Chiêu đang kéo một đoạn Ernst tùy tưởng khúc, khúc nhạc này được công nhận là có nhiều kỹ thuật vô cùng khó, đòi hỏi người diễn tấu phải có kỹ năng cao siêu và năng lực bạo phát cường cực. Tạ Ngôn Chiêu biểu hiện nó vô cùng hoàn mỹ, hơn nữa nhìn qua còn rất thành thạo.

 

Ở đoạn cuối của video, người phỏng vấn là Ograve đã đánh giá cô bằng một câu: Thiên tài trên toàn thế giới sáng như sao trời, mà cô chính là ngôi sao toả sáng nhất.

 

Trước đó hẳn còn có rất nhiều người không hiểu vì sao bốn năm trước, người được mệnh danh là thiên tài thiếu niên Nghiêm Mặc sau một lần phỏng vấn liền dứt khoát từ bỏ đàn violin chuyên nghiệp. Bây giờ nhìn thấy cái video mà cậu đăng lên này, mọi người liền hiểu rõ ràng. 

 

Thiên phú là chuyện làm cho người ta vừa bất đắc dĩ lại vừa phải thổn thức vô cùng, bạn cho rằng bạn đã đủ lợi hại, nhưng trên đời này, núi cao lại còn có núi cao hơn. Mà đã gặp qua núi cao, mới biết được ngưỡng ngăn vô cùng.

 

Trong văn án Nghiêm Mặc nói cho mọi người: “Đàn chị là nhân vật huyền thoại trong trường học của chúng tôi, cô ấy vẫn luôn là tấm gương học tập và động lực tiến lên của tôi, cô ấy không chỉ có thiên phú làm người khác theo không kịp mà còn nỗ lực rất nhiều, thua dưới tay cô ấy cũng không mất mặt chút nào. Tôi đăng cái video này, chỉ là hy vọng mọi người có thể nhận thức được rõ thực lực của chị ấy, đừng bôi nhọ chửi bới chị ấy, chị ấy xứng đáng được ca ngợi.”

 

Vì thế mọi người liền biết được, thì ra Nghiêm Mặc là “Fanboy” của Tạ Ngôn Chiêu, hành vi của Nghiêm Bạch trong bữa tiệc hôm đó là đồng nghĩa với việc có mâu thuẫn nội bộ, tiền viện tao ương. Cho nên Nghiêm Mặc mới đăng ký Weibo, để làm rõ “Lập trường và tâm ý” của mình.

 

Cư dân mạng ăn dưa tổng kết:

 

【 Nghiêm Bạch: Thì ra chỉ có một mình tôi đóng vai hề! 】

 

【 Tạ Ngôn Chiêu cũng quá khiêm tốn rồi, nếu là tôi, tôi sẽ viết hết những thông tin đó lên tài khoản của mình, sau đó mỗi ngày treo tên trường học trên đỉnh đầu rồi đi ra cửa! 】

 

【 Trách không được lúc trước cô ấy chém như đinh chặt sắt nói rằng sẽ không gia nhập vào giới giải trí, người có thiên phú âm nhạc thượng đỉnh như vậy, vào giới giải trí quả thật là uổng phí. 】

 

“Mộ Mộ” bình luận dưới bài đăng Weibo của Nghiêm Mặc:【 Em trai có muốn vào siêu thoại của bọn chị chơi không? Rảnh thì kể một chút truyền kỳ hoặc chuyện thú vị của đàn chị trong trường học bên đó cho tụi này nghe? 】

 

Qua vài tiếng đồng hồ sau, ở trong nước đã là buổi sáng, Mộ Mộ nhận được phản hồi từ cậu ấy: 【 Vào, nếu rảnh sẽ kể cho mọi người. 】

 

*

 

Ngày quay cuối cùng của kỳ này công bố xếp hạng mức độ yêu thích của người xem, theo thứ tự là Đường Tô, Hạ Thừa Dục, Quan Thắng Thắng, Thẩm Liên Chi, Nghiêm Bạch.

 

Đường Tô danh xứng với thực, các hạng mục thi đấu tại đây đều giành được hạng nhất, cậu biết vắt sữa bò, biết bắn tên, kỹ thuật cưỡi ngựa cũng rất tinh vi. Mị lực của cậu toả ra nhiều nhất trên thảo nguyên mênh mông rộng lớn này.

 

Nhưng Thẩm Liên Chi lại cảm thấy sở dĩ cậu có thể xếp hạng nhất là bởi vì bán được thảm* trong buổi tối ngày sinh nhật của Tạ Ngôn Chiêu, sau đó giành được sự đồng tình của người xem. Cô ta nghĩ, kỳ tiếp theo có lẽ mình cũng nên bán thảm một chút. Nếu không cứ tiếp tục như vậy, cô ta không chỉ không lấy được hạng nhất, mà còn có khả năng bị đào thải.

 

*Bán thảm: Giả nghèo giả khổ, đóng vai nạn nhân, tỏ vẻ bị hại, đáng thương để tăng thương cảm của mọi người.

 

Xếp hạng này, không chỉ Đường Tô vừa lòng, mà còn có một người nữa cũng rất vừa lòng, đó chính là Quan Thắng Thắng.

 

Cô ta không nghĩ tới, trong kỳ quay lần này bản thân mình biểu hiện cũng chỉ thường thường nhưng lại có thể được xếp hạng ba! Đương nhiên, chỉ được xếp hạng ba là không đủ để vui mừng như vậy, chủ yếu là cô ta cao hơn so với Thẩm Liên Chi một hạng.

 

Nhìn thấy nụ cười chiêu bài từ từ biến mất trên mặt cô ta thì Quan Thắng Thắng liền vui vẻ.

 

Kết thúc quay, người của tổ tiết mục theo lời mời đi tới nhà của Tạ Ngôn Chiêu làm khách.

 

Đương nhiên, không có Nghiêm Bạch trong đó.

 

Buổi tối hôm đó Nghiêm Bạch bị em trai hắn và người đại diện liên hợp giáo dục nửa đêm, hai người thay phiên nhau nói. Sau đó hắn lại nhìn thấy ngôn luận  ở trên mạng, hầu như là che trời lấp biển mà mắng hắn, dưới tình huống này, hắn đương nhiên là không có mặt mũi đi đến nhà người ta làm khách.

 

Từ Mật Thành về lại Yến Thành có hơn nửa tháng thời gian để nghỉ ngơi.

 

Sau một lần Tạ Ngôn Chiêu luyện đàn xong thì gặp được Tần Y ở bên ngoài nhà hát.

 

“Sao vậy? Mang đến bản kế hoạch của kỳ quay tiếp theo sao?”

 

Tạ Ngôn Chiêu chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ Tần Y lại gật đầu, cũng hỏi: “Tìm một chỗ rồi nói chuyện?”

 

“Được.” Tạ Ngôn Chiêu nói.

 

“Lần này đổi chỗ khác đi.”

 

Xem ra là không muốn uống cà phê, Tạ Ngôn Chiêu hỏi: “Anh muốn đi đâu?”

 

“Cô còn chưa ăn cơm phải không?” Tần Y kiến nghị: “Tôi biết ở gần đây có một nhà hàng không tồi, muốn đi thử hay không?”

 

Vừa ăn vừa nói chuyện sao? Tạ Ngôn Chiêu nghĩ nghĩ, nói: “Cũng được.”

 

Nói là ở gần đây, nhưng thật ra vẫn có chút xa, lái xe khoảng 20 phút.

 

Là một nhà hàng xoay, trông không tồi, nằm ở tầng 56.

 

Tần Y đã đặt chỗ trước, ngồi gần cửa sổ. Xuyên qua lớp cửa kính có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố vào ban đêm.

 

Lúc này đèn neon dần dần sáng lên làm cho cả thành phố trở nên lộng lẫy mỹ lệ.

 

“Cho nên anh đã muốn tới nơi này từ trước? Nếu lúc đó tôi không đồng ý thì sao?” Tạ Ngôn Chiêu hỏi.

 

“Vậy hủy hẹn trước, không sao cả, dù sao tôi cũng không thể ép buộc cô tới.” Tần Y cười: “Hơn nữa với …… Cá tính của cô, ai có thể ép buộc cô được chứ.”

 

Tạ Ngôn Chiêu nghe thấy lời hắn nói có ẩn ý.

 

“Đoạn video cô đánh người kia gần đây đang rất nổi, dường như đã được xuất vòng.” Tần Y nhìn sắc mặt mờ mịt của Tạ Ngôn Chiêu: “Dạo gần đây cô không lên mạng sao? Thế mà lại không biết gì?”

 

*xuất vòng/出圈:nghĩa là nổi tiếng vượt ra khỏi vòng fan, được tất cả mọi người đều biết tới.

 

Tạ Ngôn Chiêu lắc đầu, “Tôi rất ít chú ý tin tức trên mạng.”

 

Tạ Ngôn Chiêu chơi điện thoại rất dễ nghiện, nhưng do cô yêu cầu phải dành nhiều thời gian để luyện tập đàn, cho nên ngày thường nếu có thể không cần động đến điện thoại thì sẽ cố gắng không chạm vào.

 

“Vậy tôi tìm cho cô xem.” Tần Y mở giao diện điện thoại ra, nhấn vài cái là có video rồi đưa cho Tạ Ngôn Chiêu.

 

Tạ Ngôn Chiêu cau mày nhận lấy, lại cau mày xem hết nội dung.

 

“Sao lại nhíu mày, cũng không làm mất hình tượng của cô mà? Tuy đánh người nhưng vẫn rất tiêu sái, biểu cảm cũng rất mãnh liệt. Nói thật, so với vẻ lạnh lùng hàng ngày của cô thì sinh động hơn nhiều.”

 

Nghe được đánh giá của hắn, Tạ Ngôn Chiêu nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trả lại điện thoại, nói: “Tôi không phải mặt lạnh, đó gọi là văn nhã.”

 

Tạ Ngôn Chiêu nói rất nghiêm túc, nhưng Tần Y thiếu chút nữa đã cười ra tiếng. Chỉ cần động vào cô một cái là tức giận, tính tình lại không kiên nhẫn mà vẫn có thể gọi là văn nhã, vậy thì phải gọi hắn là “thân thiện hoà đồng”.

 

“Hôm đó là do tôi bị chọc giận.” Tạ Ngôn Chiêu nói.

 

Tần Y gật đầu, “Tôi hiểu, con thỏ nóng nảy cũng có lúc sẽ cắn người nữa mà.”

 

Tạ Ngôn Chiêu đối với những lời này còn rất hoài nghi, cô cũng không phải là con thỏ, nhưng không chờ cô phản bác thì đã nghe Tần Y nói tiếp: “Hôm nay tôi mang đến cho cô một tin tức không tồi, cô muốn biết không?”

 

“Tin tức gì?”

 

“Nghiêm Bạch đã rời khỏi 《 Hoa Lộ 》, kỳ tiếp theo cô hẳn là sẽ không phải nhìn thấy anh ta nữa.”

 

“Anh ta chủ động đề xuất?”

 

“Không phải, là cư dân mạng có ý kiến rất lớn về anh ta, tôi thông báo về tình hình đó với bên trên, sau đó lãnh quyết định.”

 

Tạ Ngôn Chiêu nghe xong, như suy tư điều gì.

 

Tần Y cho rằng cô sẽ vui vẻ, nhưng có vẻ như không phải như vậy. “Cô đang nghĩ gì vậy?” Hắn hỏi.

 

Tạ Ngôn Chiêu lắc lắc đầu, bưng lên ly nước có chân dài, “Cảm ơn anh.”

 

“Cảm ơn tôi cái gì chứ, cũng không phải do tôi quyết định.” Dù nói như vậy nhưng Tần Y vẫn giơ ly rượu cùng cô chạm một chút.

 

Ly thuỷ tinh chạm nhau, phát ra âm thanh trong trẻo.

 

“Không phải vì cái này.” Tạ Ngôn Chiêu nói: “Là cảm ơn các anh vì hôm đó đã tổ chức sinh nhật cho tôi.”

 

Mặt Tần Y lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Tôi chưa nói gì với cô hết mà.”

 

“Tôi đoán.” Tạ Ngôn Chiêu nói: “Đường Tô cho dù nghĩ ra nhiều bất ngờ, nhưng nếu không có tổ tiết mục phối hợp tổ chức, cũng không thể làm được.”

 

Tần Y có chút tiếc nuối nói: “Dù kế hoạch rất tốt, nhưng vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

 

“Không sao, nó vẫn như cũ là lần sinh nhật đặc biệt nhất trong đời tôi.”

 

Tạ Ngôn Chiêu nhàn nhạt cười, dưới ánh sáng nhu hòa của nhà ăn, thể hiện ra vẻ ôn nhu khác với ngày thường. Ánh mắt Tần Y khẽ nhúc nhích, nội tâm nổi lên gợn sóng.

 

“Nếu Nghiêm Bạch không quay nữa, kỳ tiếp theo sẽ có khách mời mới phải không?” Tạ Ngôn Chiêu hỏi.

 

“Có tuyển mấy người, nhưng còn chưa xác định được.” Tần Y đưa bản kế hoạch quay kỳ tiếp theo qua.

 

Tạ Ngôn Chiêu nhìn đến những cái tên trên đó, đều không quen biết.

 

Nhưng mà vốn dĩ cô đối khách mời cũng không có hứng thú gì, chủ yếu là muốn nhìn nội dung và địa điểm quay. Nhìn đến tên là huyện thành nào đó liền phỏng đoán chủ đề lần này là “Hơi thở nhân gian”.

 

Tạ Ngôn Chiêu quét mắt nhìn thẳng xuống dòng chữ cuối cùng, khi nhìn thấy ba chữ “nông gia nhạc” thì liền nghe Tần Y ở đối diện nói: “Sau đó cô có rảnh không? Gần đây có một bộ phim điện ảnh không tồi, có muốn cùng đi xem không?”

 

*Nông gia nhạc: Du lịch nông thôn tập trung vào việc tích cực tham gia vào một lối sống nông thôn. Nó có thể là một biến thể của du lịch sinh thái. 

 

Tạ Ngôn Chiêu nheo mắt, vội vàng đem bản kế hoạch khép lại, chuẩn bị trở về.

 

“Cô không cần phải như vậy đâu, Tạ Ngôn Chiêu.” Tần Y nhìn cô, vừa bực mình vừa buồn cười.

 

“Là anh không cần phải như vậy mới đúng? Chúng ta chẳng lẽ không phải chỉ là hợp tác vì lợi ích thôi sao?”

 

“Là hợp tác vì lợi ích, nhưng mà……”

 

“Không có nhưng mà.” Tạ Ngôn Chiêu cắt ngang hắn.

 

Tần Y lẳng lặng nhìn cô, trong lòng có vô số lời muốn nói đã vọt lên đến miệng, rõ ràng vừa rồi cô còn có thể cùng mình cười cười nói nói, nhưng lúc này ánh mắt cô nhìn hắn lại như là nhìn một con mãnh thú, tránh còn không kịp.

 

“Tôi còn chưa nói cái gì mà.” Tần Y muốn làm không khí hòa hoãn một chút.

 

“Tuy rằng anh còn chưa nói cái gì, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc có vài lời tôi phải nói rõ ràng với anh.” Tạ Ngôn Chiêu túc thanh nói: “Giữa chúng ta, không có khả năng có quan hệ khác, anh không cần phải lãng phí thời gian.”

 

Ánh mắt Tần Y chìm xuống, tâm trạng đang tốt cũng theo đó không ngừng trầm xuống.

 

“Vì sao?”

 

Tạ Ngôn Chiêu mím môi, nói ra hai chữ: “Không thích.”

 

“Thời gian trôi qua, con người rồi sẽ thay đổi.”

 

“Tôi sẽ không thay đổi, về chuyện này, tôi sẽ không bao giờ thay đổi.”

 

“Cô dám chắc chắn như vậy?”

 

“Đúng vậy.”

 

Mỗi một câu trả lời của Tạ Ngôn Chiêu đều vô cùng kiên quyết, cản lại hết tất cả những lời Tần Y muốn nói.

 

Tần Y sẽ không bao giờ biết, từ lúc bắt đầu, vận mệnh của hắn được viết trong tiểu thuyết đã bày ra trước mặt Tạ Ngôn Chiêu. Giữa bọn họ trừ bỏ hợp tác vì ích lợi, thì không có khả năng tồn tại quan hệ thứ hai.

 

Quanh minh lại an tĩnh, phảng phất như nhà hàng này chỉ còn lại hai người bọn họ, những món ăn và âm thanh của thực khách nói chuyện đều biến mất.

 

Tần Y rũ mắt, im lặng một hồi lâu, bỗng nhiên cong khóe môi, cười cười, “Cô nói chuyện tuyệt tình như vậy, không sợ tôi trả thù cô sao?”

 

Tạ Ngôn Chiêu ngẩn ra một chút, hỏi lại hắn: “Anh sẽ làm vậy sao?”

 

“Cô cảm thấy thế nào?”

 

Tạ Ngôn Chiêu cảm thấy hắn sẽ không, thiết lập nhân vật của hắn ở trong tiểu thuyết là thương nhân chỉ quan tâm đến lợi ích, lợi ích vĩnh viễn đứng trước, thêm nữa là, trong tiểu thuyết hắn cũng không có trả thù nữ chính.

 

Tuy rằng hiện tại tình huống có chuyển biến, nhưng là thiết lập nhân vật của hắn hẳn là sẽ không có biến động gì quá lớn đi?

 

“Tôi cảm thấy anh sẽ không từ bỏ được ích lợi. Chúng tôi có thể mang đến cho anh nhiệt độ, về điểm này, hẳn là anh có thể cảm nhận được thông qua chương trình này của anh rồi phải không?”

 

Tạ Ngôn Chiêu đã nghe Đường Tô nói rằng《 Hoa Lộ 》đang là chương trình hot nhất hiện nay, các tài nguyên quảng cáo tìm tới đều đều chen không lọt được.

 

“Nếu như anh trả thù thì chúng tôi liền rời khỏi chương trình. Dù sao bây giờ hoàn cảnh của Đường Tô cũng khá tốt, đã có đoàn đội khác tìm tới, không nhất định cứ phải tham gia cái chương trình này của anh.”

 

Nhìn Tạ Ngôn Chiêu không có chút sợ hãi nào, trong lòng Tần Y nổi sóng ầm ầm, hắn cảm thấy bản thân mình có chút bất đắc dĩ. “Ăn cơm trước đi, được không?”

 

Còn ăn cái gì nữa chứ, Tạ Ngôn Chiêu không có tâm trạng. Cô nhịn không được mà nghĩ: Người này nếu là chờ mình cơm nước xong lại nhắc đến chuyện xem điện ảnh thì xong rồi.

 

Không chừng là có ý định đó thật.

 

“Nhà tôi còn có việc, về trước đây.”

 

Tạ Ngôn Chiêu cầm giỏ xách của mình lên, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

 

Tần Y muốn giữ cô lại một chút, lại thấy Quan Thắng Thắng không biết từ đâu xông ra. Cô ta kích động chạy về phía này, còn lớn tiếng kêu lên: “Tạ Ngôn Chiêu! Tạ Ngôn Chiêu Tạ Ngôn Chiêu!”

 

Giọng nói vừa vang lên, toàn bộ người trong nhà hàng đều nhìn về phía cô ta.

 

Âu Dương Lam đi theo phía sau muốn nhắc cô ta ngậm miệng lại. Bởi vì trong nhà hàng vô cùng an tĩnh, vào trong mà ồn ào lớn tiếng thì có vẻ rất không lịch sự.

 

Quan Thắng Thắng không chú ý tới ánh mắt của người khác chút nào, phi nhanh tới chỗ của Tạ Ngôn Chiêu. Khi chạy đến trước mặt cô mới phát hiện Tần Y cũng ở đây.

 

“Đạo diễn cũng ở đây! Trùng hợp vậy! Cũng tới đây ăn cơm sao? Nhưng mà nhà hàng này đúng là không tồi, xem ra ánh mắt của hai người giống tôi.” 

 

Tần Y liếc cô ta bằng ánh mắt lạnh băng, đây là trùng hợp sao? Không nhìn ra hắn và Tạ Ngôn Chiêu là tới cùng nhau sao?

 

Quan Thắng Thắng quả thật không nhìn ra, cô ta quay đầu hỏi Tạ Ngôn Chiêu: “Cô ăn xong rồi hay là chưa ăn?”

 

Tạ Ngôn Chiêu nói: “Ăn xong rồi, chuẩn bị trở về.”

 

“Về bằng cách nào? Lái xe tới sao? Không thì để tôi đưa cô đi.”

 

“Được, cảm ơn cô.”

 

“Không cần cảm ơn hay không cảm ơn, chúng ta đi! Đạo diễn hẹn gặp lại nha!” Quan Thắng Thắng kéo tay Tạ Ngôn Chiêu, không quên phẩy tay chào Tần Y.

 

Đi qua nhỏ giọng nói với Tạ Ngôn Chiêu: “Hôm nay có phải tâm trạng đạo diễn không được tốt phải không? Ánh mắt anh ta nhìn tôi giống như muốn ăn thịt người luôn vậy.”

 

Vốn dĩ tâm trạng của Tạ Ngôn Chiêu còn rất nặng nề, nhưng suýt chút nữa cũng bị cô ta làm cho cười ra tiếng.

 

*

 

Địa điểm quay của kỳ tiếp theo là ở một huyện thành nhỏ, nhưng khi Đường Tô đi đến địa chỉ tổ tiết mục cung cấp thì phát hiện đây là một vùng núi.

 

Dưới chân núi có nhân viên công tác đang đứng đợi, kêu bọn họ nộp điện thoại và giấy tờ tùy thân.

 

Lúc ấy Tạ Ngôn Chiêu đã dự cảm có điềm xấu, chưa đầy vài phút sau, dự cảm đó liền trở thành sự thật.

 

Vậy mà lại kêu bọn họ tự mình leo lên trên!

 

Toàn huyện nằm ở vị trí có độ cao hơn 1000 mét so với mặt nước biển, phải đi bộ khoảng 480 mét. Hơn nữa bởi vì đường khá hẹp nên không thể đi xe.

 

Tạ Ngôn Chiêu ngay lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt .

 

Hôm nay cô đi giày cao gót! Làm sao mà không ai nói hôm nay phải leo núi vậy chứ!

 

Cô hoài nghi không biết có phải Tần Y thật sự muốn trả thù cô hay không.

 

Đường Tô để hành lý của mình trên xe, giúp Tạ Ngôn Chiêu mang hành lý lên núi trước.

 

Hai chiếc vali lớn, thêm một cái ba lô, trên cổ còn treo một chiếc túi xách. Còn Tạ Ngôn Chiêu thì chỉ có quần áo nhẹ nhàng trên người, đi một mình, chỉ cần đi hết 480 mét này là được.

 

Trước khi leo núi, Đường Tô lấy dép lê ra từ trong vali đưa cho Tạ Ngôn Chiêu thay. Nhưng dù đã thay giày, Tạ Ngôn Chiêu vẫn không thể bò nổi.

 

Đi được hai bước thì lại nghỉ một chút, đến khi còn 100 mét cuối cùng, cô hoàn toàn không đi nổi nữa.

 

“Đường Tô…… Chị không được rồi……”

 

Đường Tô đẩy vali đi trước cô vài chục mét, nghe thấy tiếng cô nửa sống nửa chết, lập tức quay đầu lại.

 

Cậu thấy Tạ Ngôn Chiêu ngồi trên một hòn đá bên đường, môi trắng bệch, mặt cũng trắng bệch, một bộ dáng bất cứ lúc nào cũng có thể đi đời nhà ma, vội vàng móc ra một chai nước và một thanh socola từ trong túi, “Chị, mau uống chút nước rồi bổ sung chút năng lượng đi.”

 

Tạ Ngôn Chiêu lắc đầu, vẻ mặt thống khổ: “Chị không leo được nữa.”

 

“Vậy em cõng chị.” Đường Tô đặt gọn hai chiếc vali sang bên đường, sau đó di chuyển ba lô đến trước mặt, cuối cùng ngồi xổm xuống đưa lưng về phía Tạ Ngôn Chiêu, nói: “Chị lên đi.”

 

Tạ Ngôn Chiêu nhìn về phía con đường trước mặt, không thể thấy điểm cuối. “Còn xa lắm, thôi, em cứ lên trước đi, đến nơi rồi xem có xe đạp hay gì đó không, quay lại đây đón chị là được.”

 

“Không sao đâu, chị cứ lên đi, đoạn đường này đối với em không là gì cả.”

 

Thấy Tạ Ngôn Chiêu vẫn còn do dự, Đường Tô dứt khoát kéo tay cô đặt lên cổ mình. Sau đó, từ phía lưng đi lên, vớt chân cô lên, trực tiếp làm cô đứng dậy.

 

Khi đứng dậy có hơi loạng choạng, điều chỉnh lại tư thế của Tạ Ngôn Chiêu một chút.

 

Tốc độ leo núi của Đường Tô rất đều, dọc đường đi cũng không thở hổn hển.

 

Tạ Ngôn Chiêu không nhịn được nói: “Thể chất của em thật tốt.”

 

“Đương nhiên!” Đường Tô kiêu ngạo nói: “Mỗi giọt mồ hôi của em ở phòng tập đều không hề uổng phí, chị sờ cơ bắp của em này, luyện được rất tốt đấy.”

 

Nghe Đường Tô nói như vậy, Tạ Ngôn Chiêu thật sự đưa tay ra sờ.

 

Wow, cánh tay căng chặt cơ bắp, còn có vai và lưng nữa, đúng thật đã luyện tập rất tốt.

 

Tạ Ngôn Chiêu vừa sờ vừa nói: “Nhìn không ra đó, thân hình tốt như vậy, đáng lẽ em phải là người mẫu thể hình cơ bắp cuồn cuộn chứ.”

 

Ngay sau đó, vừa ngẩng đầu lên thì thấy, mấy chiếc máy quay phim đều đang hướng về phía cô, bên cạnh máy quay còn có một loạt người trong đoàn của chương trình đứng.

 

Nhóm của Quan Thắng Thắng và Hạ Tàng Phong đã đến, Tần Y cũng ở bên cạnh, tất cả mọi người nhìn chằm chằm bọn họ không chớp mắt.

 

【 Không phải chứ, Tạ Ngôn Chiêu vừa mới nói cái gì vậy? 】

 

【 Nói em trai của cô ấy có thân hình tốt. 】

 

【 Tôi có thể sờ không? Tôi cũng muốn sờ 】

 

【 Người ta là chị ruột, còn lầu trên mà muốn sờ thì sẽ bị Đường Tô đuổi ra xa hai dặm mất thôi. 】

 

Tạ Ngôn Chiêu không kịp chuẩn bị tâm lý, bị đám người kia dọa cho nhảy dựng lên, vỗ vỗ bả vai Đường Tô để cậu mau thả mình xuống.

 

Quan Thắng Thắng chạy chậm tới, hai mắt đánh giá nhìn Đường Tô rồi hỏi ra câu hỏi đó thay cho cư dân mạng: “Tôi có thể sờ không?”

 

Mặt Đường Tô đều chuyển thành màu đen.

 

Trước khi Đường Tô phát hỏa, Quan Thắng Thắng nhanh miệng nói: “Tôi tôi…… Tôi nói giỡn thôi.”

 

Nói xong lại giống như không có việc gì mà nhìn Tạ Ngôn Chiêu: “Sao Đường Tô lại cõng cô tới, chân bị thương sao?”

 

“Không có, đường này quá dài, tôi đi không nổi.” Tạ Ngôn Chiêu giải thích.

 

“Vậy thân thể cô còn không bằng tôi đâu, nhưng mà không sao, cô có Đường Tô…… Ủa? Đường Tô lại muốn đi đâu vậy?”

 

Quan Thắng Thắng vừa quay đầu lại thì thấy Đường Tô bỏ ba lô và túi xách xuống, sau đó xoay người hướng về phía dưới chân núi mà đi.

 

“Đi giúp tôi lấy hành lý, hành lý của tôi còn ở dưới.” Tạ Ngôn Chiêu nói.

 

“Ở trên xe sao?”

 

“Hành lý của Đường Tô ở trên xe, còn của tôi ở giữa đường.”

 

“Để ở trên đường?” Quan Thắng Thắng lo lắng nói: “Lỡ bị trộm mất thì làm sao bây giờ?”

 

“Không đâu, dọc đường đi tôi cũng không thấy ai cả, sao lại bị trộm được.”

 

Tạ Ngôn Chiêu nói chắc như đinh chặt sắt, nhưng nửa tiếng sau, Đường Tô lại nói cho cô biết, hai chiếc vali lớn của cô không thấy đâu nữa.

 

Tổ tiết mục cùng đi xuống hỗ trợ tìm cũng không tìm được.

 

Quan Thắng Thắng còn hoảng hơn so với Tạ Ngôn Chiêu: “Bên trong có đồ vật nào quan trọng hay không?”

 

Quần áo, giày, mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, còn có một hộp đàn violin của Tạ Ngôn Chiêu đều ở bên trong đó, cũng may những thứ cô mang đều là đồ dùng đi du lịch để cho tiện.

 

Bình thường thì hai cái vali kia chắc chắn không quan trọng, dù sao bên trong đều là đồ vật dùng tiền là mua được. Nhưng ở cái địa điểm quay chim không thèm i*a này thì mọi chuyện lại khác.

 

Cô tìm Tần Y đòi điện thoại và chứng minh thư của mình, “Tôi phải đi về.”

 

“Đã bắt đầu quay rồi.”

 

“Chúng ta phải ở chỗ này quay một tuần, tôi không có bất cứ hành lý gì, làm sao mà quay được chứ?”

 

Không có quần áo để thay và đồ dùng tắm rửa, dù chỉ một ngày thì Tạ Ngôn Chiêu cũng không chịu được.

 

“Cô có thể lên trấn trên mua, tổ tiết mục thay cô thanh toán tiền.”

 

Đây là một vùng núi nông thôn ở nơi thâm sơn cùng cốc, căn bản mua không được mấy món đồ kia của Tạ Ngôn Chiêu. Tạ Ngôn Chiêu hoài nghi người này đang chơi cô. 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.