Nổi Tiếng Sau Khi Cùng Với Em Trai Ruột Bị Anti Khắp Internet Phá Game Trong Show Giải Trí

Chương 53: Trà xanh


TruyenChu.IO - Đọc truyện nhanh không QC


Khi Tạ Ngôn Chiêu viết “danh sách”, nhân viên công tác dọn dẹp dụng cụ và camera trong phòng, các khách mời khác thì được hoạt động tự do.

 

Tạ Ngôn Chiêu nghe thấy Quan Thắng Thắng hỏi: “Bí thư chi bộ Trần từng gặp cô sao? Sao cô ấy có thể xác định được đó là cô?”

 

Ngòi bút dưới tay Tạ Ngôn Chiêu vẫn không ngừng, cô trả lời: “Chuyển tiền từ tài khoản nước ngoài về nước đôi khi không tiện lắm, tôi thường nhờ ba mẹ chuyển giúp. Nếu đã xem kỳ trước thì hẳn là có thể xác định được là tôi.”

 

Quan Thắng Thắng gật gật đầu, đã hiểu.

 

Số tiền gửi xuyên quốc gia hằng năm đều sẽ bị hạn chế, hơn nữa tài khoản gửi tiền cũng phải đáp ứng những yêu cầu nhất định, phải là loại tài khoản đa tiền tệ, nên không phải lúc nào Tạ Ngôn Chiêu cũng có thể dùng tài khoản của chính mình để quyên góp tiền.

 

Tạ Ngôn Chiêu viết đến cuối cùng thì hết giấy, cô bỗng nhiên nhớ tới, có một thứ mà ở chỗ này không có khả năng mua thay thế bổ sung được.

 

“Nếu không mua được đàn violin, tôi vẫn sẽ quay về.”

 

Tạ Ngôn Chiêu vừa nói xong, Nghiêm Mặc liền từ trong viện chạy tới như hiến vật quý: “Đàn chị, em có! Em mang theo! Em sẽ cho chị mượn…… Tặng cho chị cũng được!”

 

Tạ Ngôn Chiêu: “…… Cảm ơn cậu.”

 

Nghiêm Mặc cười thẹn thùng: “Chị không cần khách khí.”

 

Quan Thắng Thắng thấy cậu ta vừa nhìn thấy Tạ Ngôn Chiêu là hai mắt sáng lên, một bộ dáng hận không thể moi hết tài sản cho cô, thầm nghĩ mình vẫn còn quá bảo thủ.

 

Nhưng rồi cô ta nghĩ đến một vấn đề, hỏi Tạ Ngôn Chiêu: “Mấy kỳ trước cô đều mang theo đàn violin sao? Vậy sao tôi chưa từng nghe được âm thanh gì?”

 

"Tôi dùng bộ giảm âm, hơn nữa nhựa thông dùng làm vĩ kéo đàn cũng ít hơn bình thường, cơ bản thì người ở ngoài phòng sẽ không nghe được tiếng đàn." Tạ Ngôn Chiêu nói.

 

Quan Thắng Thắng chưa từng học qua đàn violin, nghe được cái hiểu cái không.

 

Nghiêm Mặc thì khác, trình độ của cậu vô cùng chuyên nghiệp, cho nên vấn đề cậu hỏi cũng rất chuyên nghiệp. “Chị không sợ như vậy sẽ làm thay đổi âm sắc của đàn, ảnh hưởng đến việc phán đoán cao độ âm thanh sao?”

 

Thông thường, người học violin trừ khi là thực sự không còn cách nào khác, nếu không thì không nên dùng bộ giảm âm, bởi vì càng học sẽ càng không chuẩn, hơn nữa bộ giảm âm còn làm hỏng đặc tính rung động vốn có của đàn violin.

 

“Tôi cũng đâu phải người mới học.” Tạ Ngôn Chiêu nói: “Mỗi ngày tôi đều luyện tập là để bảo đảm trình độ của mình không bị giảm sút, củng cố trí nhớ cơ tay.”

 

Loại đồ vật như nhạc cụ này, thiên phú là vé vào cửa, nỗ lực là giấy thông hành. Nếu hai ba ngày không luyện tập, mọi kỹ năng sẽ như mới liền. Tạ Ngôn Chiêu dù sao cũng kiếm cơm bằng cái này, cho nên dù là đi đến đâu, cô cũng phải đảm bảo mỗi ngày luyện đàn ít nhất một hai tiếng.

 

"Vậy... Lần này khi chị luyện đàn, em có thể ở bên cạnh nghe không?" Nghiêm Mặc cẩn thận hỏi, sau đó còn nói thêm một câu: "Em đảm bảo sẽ không nói lời nào, sẽ không làm ảnh hưởng đến chị!"

 

Sau khi Nghiêm Mặc nói xong, thấp thỏm chờ đợi câu trả lời, sau đó nghe thấy Tạ Ngôn Chiêu đáp lại hai chữ: “Có thể.”

 

Câu trả lời này khiến hai người trong phòng "giật mình", một người là Quan Thắng Thắng đang ghé vào bên cạnh bàn, người còn lại là Đường Tô vẫn luôn ngồi ở bên cạnh.

 

Hai giọng nói gần như vang lên cùng lúc: "Vậy tôi/em cũng muốn nghe!" 

 

"Hai người không được." Tạ Ngôn Chiêu vô tình mà từ chối bọn họ.

 

"Vì sao chứ?" Quan Thắng Thắng vô cùng tức giận: "Cậu ấy có thể được, vì sao tôi lại không được?"

 

Tạ Ngôn Chiêu: "Bởi vì cô nói nhiều."

 

Cô chưa từng thấy Quan Thắng Thắng có thể giữ im lặng liên tục trong một hai tiếng bao giờ.

 

"Vậy vì sao em lại không được?" Đường Tô hỏi.

 

"Em có thời gian rảnh này thì tốt hơn hết là nên luyện thanh nhạc của mình đi."

 

Tạ Ngôn Chiêu vừa nói chuyện, vừa viết xong danh sách.

 

Nghiêm Mặc giúp cô đưa danh sách đến chỗ nhân viên công tác, rồi nhân viên công tác chuyển cho Trần Tĩnh Hảo.

 

Nghiêm Mặc vừa bước vào nhà, Tần Y theo sau bước vào.

 

Trong tay Tần Y xách theo mười một cái xẻng sắt cán gỗ, sau đó triệu tập tất cả khách mời lại.

 

Hắn xếp Đường Tô, Tạ Ngôn Chiêu, Lục Thành Tư sang một bên, để bốn nhóm khách mời còn lại chọn trước. Tám cái xẻng sắt, hai cái là một bó, tổng cộng là bốn bó.

 

Khách mời không biết hắn muốn làm gì, nhưng công cụ này vừa nhìn là biết để làm việc nhà nông.

 

Quan Thắng Thắng tùy ý chọn một cái xẻng sắt, cầm trong tay xem xét thì phát hiện trên cán cầm có số.

 

"Cái này là số phòng, cầm được số nào thì bây giờ có thể lên lầu tìm phòng của mình."

 

Tần Y nói xong quy tắc với bốn nhóm khách mời kia rồi bảo ba người còn lại chọn xẻng sắt.

 

Nhà của trưởng thôn Lâm Mậu Thụ là nhà duy nhất trong thôn xây nhà lầu, hai tầng rưỡi, tầng một và tầng hai đều có một phòng khách với ba gian phòng, thêm một phòng vệ sinh. Trên cùng là một cái gác mái nhỏ, bình thường dùng làm kho đựng đồ, sau khi được tổ tiết mục thuê lại thì đổi thành phòng giản dị cho khách.

 

Tổng cộng có bảy phòng, bốn nhóm nghệ sĩ và người đại diện cùng giới tính đã lấy bốn phòng. Ba phòng còn lại để Đường Tô, Tạ Ngôn Chiêu và Lục Thành Tư bốc thăm quyết định.

 

Dù sao cũng có phòng riêng, Tạ Ngôn Chiêu miễn cưỡng chấp nhận. Cô chọn xong, nhìn thấy con số trên đó là 1-3.

 

"Là tầng một, ở phía sau bên tay phải của cô." Tần Y chỉ hướng cho cô.

 

Tạ Ngôn Chiêu vịn tường đi qua, nhìn thấy căn phòng thì không biết nên nói gì —— phòng rất nhỏ, phía trước có cửa, hai bên là tường, còn phía sau lại là một cánh cửa cuốn.

 

【 Đây là phòng ngủ á? Kỳ lạ thật. 】

 

【 Sao lại có người lắp cửa cuốn trong nhà, chẳng lẽ là sửa lại từ cửa hàng à? 】

 

【 Đây là nông thôn, toàn là nhà tự xây, đâu ra cửa hàng chứ? 】

 

【 Tôi đoán, có thể là gara? 】

 

Trong phòng phát sóng trực tiếp, có người đoán được căn phòng mà Tạ Ngôn Chiêu bốc thăm trúng không phải phòng ngủ, mà là gara, chuyên dùng để xe đạp và xe điện. Cho nên phía trước là cửa để có thể đi vô, phía sau là cửa cuốn để tiện đẩy xe ra ngoài.

 

Trong phòng chỉ có một chiếc giường, một bộ bàn ghế và một cái giá treo đồ bằng sắt đặt trên sàn. Khoảng mười mét vuông, chỉ cần có người đi vào liền sẽ cảm thấy chật chội.

 

Phòng của Đường Tô ở lầu hai, vừa đúng ở ngay trên phòng của Tạ Ngôn Chiêu. Cuối cùng còn lại một căn gác mái, hiển nhiên là bị Lục Thành Tư bốc trúng.

 

Chia phòng xong, mỗi khách mời có hai tiếng để chuyển hành lý và dọn dẹp phòng.

 

Tạ Ngôn Chiêu không có hành lý, thoải mái nhẹ nhàng.

 

Các nữ khách mời đều ở lầu hai, tuy rằng chỉ cần leo một tầng, nhưng đối với những người thường ngày sống trong nhung lụa, ra ngoài có trợ lý xách túi che dù như các nữ minh tinh mà nói, vẫn là tương đối vất vả.

 

Thẩm Liên Chi lập tức nhờ Lục Thành Tư giúp đỡ, đôi mắt cong cong, tươi cười ngọt ngào: “Lục lão sư, có thể giúp tôi xách hành lý một chút được không?”

 

Đây là thời điểm thể hiện khí khái đàn ông, Lục Thành Tư đương nhiên rất vui lòng, “Không thành vấn đề, ở đâu, tôi giúp cô dọn.”

 

Thẩm Liên Chi nói: “Ở ngoài cổng viện.”

 

Hành lý của Thẩm Liên Chi còn nhiều hơn Tạ Ngôn Chiêu, có ba cái vali, mỗi cái đều nặng như cục sắt. Lục Thành Tư vừa xách lên, không kịp chuẩn bị tinh thần, thiếu chút nữa trẹo cả lưng. Nhưng Thẩm Liên Chi vẫn cười khanh khách nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập cảm kích và sùng bái, Lục Thành Tư cắn răng cũng phải giúp cô ta mang hành lý lên.

 

Hắn mang lên xong cho Thẩm Liên Chi, lại giúp Lãnh Xu, cuối cùng mới bắt đầu mang hành lý của mình.

 

【 Hết chuyến này lại đến chuyến kia, thật vất vả, giống như công nhân khuân vác vậy.】

 

【 Mọi người thấy anh ta vất vả, nhưng nói không chừng trong lòng anh ta lại rất vui vẻ đâu.】

 

【 Thật đó, Thẩm Liên Chi mà nhẹ nhàng nhỏ nhẹ đến nhờ tôi giúp đỡ, tôi cũng không chống đỡ được.】

 

Lục Thành Tư đi vào gác mái, mới biết mình ở trong một cái hoàn cảnh như thế nào.

 

Ban ngày ban mặt mà ánh sáng trong phòng không khác gì buổi tối, toàn bộ gác mái chỉ có một cái cửa sổ to bằng đầu. Hơn nữa nóc nhà còn vô cùng thấp, hắn ta chỉ có thể đứng thẳng đi lại, không thể nhảy, ở trên giường cũng chỉ có thể ngồi hoặc nằm.

 

Hắn đang muốn oán giận thì phía sau vang lên một đạo thanh âm mềm mại: “Căn phòng này bí bách quá, Lục lão sư, anh thật thảm, mấy ngày tới phải chịu tội ở đây."

 

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Liên Chi. Cô ta lộ ra vẻ đồng tình mà đánh giá căn gác mái.

 

"Hay là anh đến ở cùng Tiểu Tô đi, cậu ấy ở một mình, phòng tuy cũng không lớn nhưng tôi vừa nhìn thấy rồi, tốt hơn chỗ anh nhiều, hai người ở cũng không chật." 

 

【 Oa! Chi Chi của chúng suy nghĩ thật là chu đáo! 】

 

【 Căn gác mái này quá thấp, ánh sáng không tốt, cửa sổ lại còn nhỏ, ở đây quả thật rất bí bách. Nhưng cô ấy bảo Lục Thành Tư đến ở cùng Đường Tô, đã hỏi qua Đường Tô xem cậu ấy có đồng chưa vậy? 】

 

【 Đường Tô chắc chắn sẽ đồng ý, đây cũng không phải chuyện gì lớn, bốn khách mời khác đều ở cùng người đại diện, để cậu ấy ở cùng Lục Thành Tư hẳn cũng không có gì đâu. 】

 

【 ĐM, không cho phép ép buộc bằng đạo đức. Bốc thăm như thế nào thì cứ ở đúng như vậy đi. 】

 

【 Hai người bọn họ không thân, ở chung một phòng cũng thôi đi, còn phải ngủ chung một giường, rất không được tự nhiên, tôi cũng cảm thấy mỗi người một phòng thì tốt hơn. 】

 

Tuy rằng Lục Thành Tư quả thật không quá vừa lòng với căn phòng, nhưng so với việc phải ở cùng một chỗ với một người không thân, hắn tình nguyện ở gác mái một mình.

 

“Không cần, một mình tôi ở chỗ này cũng khá tốt, dù sao cũng chỉ có bảy ngày.” Lục Thành Tư nói. Cuối cùng, dời mắt đi, có chút thất thần: “Liên Chi, cô không cần khách khí với tôi như vậy, cứ gọi tên tôi là được.”

 

“Được thôi, vậy tôi không gọi anh là lão sư nữa, gọi anh là Lục ca.” Thẩm Liên Chi cười ngọt ngào, má lúm đồng tiền hiện lên, đôi mắt cong như hai vầng trăng khuyết: “Anh là tiền bối nên gọi như vậy.”

 

Lục Thành Tư lại hỏi: “Nếu như vậy thì không phải Đường Tô cũng là tiền bối của cô sao, sao lại gọi cậu ấy là Tiểu Tô chứ?”

 

【 A? Mũi tôi hư rồi sao? Sao lại ngửi được mùi giấm chua thế này?】

 

【 Mới ngày đầu tiên thôi mà! Đã bắt tôi ăn cơm chó rồi sao? 】

 

【 Tôi tuyên bố, ngọt muội của chúng ta chính là người có thể chất hút CP!! 】

 

【 Vừa rồi tôi còn đang thương tâm, lâu lắm rồi không thấy hint của CP Liên Y, không ngờ ‘cơm’ nóng hổi mới toanh đã đưa đến bên miệng. Quá thơm, rưng rưng ăn hết hai chén lớn. 】

 

【 Lục Thành Tư có phải đã để ý Thẩm Liên Chi lúc ở sườn núi rồi không? 】

 

【 Nào là bế lên không rời tay, nào là đi xe ba bánh theo đến bệnh viện, rồi còn giúp xách hành lý nữa, tám phần là nhất kiến chung tình rồi. 】

 

Phòng phát sóng trực tiếp, fan cắn CP đến điên cuồng, đoàn đội của Thẩm Liên Chi liên tục theo dõi sát sao bình luận, thấy tình thế rất tốt, lập tức mua hai hotsearch về cả hai.

 

Chỉ số hotsearch tăng lên rất nhanh, siêu thoại CP cũng được lập ra, số người tham gia trong ngày hôm đó thế mà lên đến một ngàn người. Đây là lần đầu tiên kể từ khi Thẩm Liên Chi tham gia chương trình này, nhiệt độ CP cao đáng kể, còn cao hơn cả nhiệt độ của cô ta và Tần Y. 

 

Cô ta lại một lần nữa xác nhận, CP đúng là một thứ huyền học. Và cũng lại một lần nữa xác nhận, đơn phương mặt nóng dán mông lạnh là vô dụng, cần phải có sự tương tác của cả hai người.

 

*

 

Quan Thắng Thắng không thể nào ưa nổi cái dáng vẻ trà xanh đó của Thẩm Liên Chi, cô ta muốn tự mình mang hành lý lên. Đáng tiếc, vừa mới xách vali lên được mấy bậc thang thì đã mệt đến mức thở không ra hơi.

 

Nghiêm Mặc nhìn thấy, hỏi cô ta: "Có cần giúp đỡ không?"

 

"Cần cần!" Quan Thắng Thắng gật đầu lia lịa như giã tỏi.

 

Cuối cùng là Nghiêm Mặc giúp cô ta mang hành lý lên.

 

Hành lý của Âu Dương Lam không nhiều lắm, Nghiêm Mặc định quay lại giúp thì cô ta đã tự mình xách lên rồi.

 

Nhìn thoáng qua phòng, cửa sổ hướng bắc, diện tích không lớn, nhưng giường rất lớn, khoảng hai mét, ngoài ra, trong phòng cũng chỉ có một bộ bàn ghế và một giá treo quần áo bằng kim loại.

 

Quan Thắng Thắng thật ra chẳng làm gì cả, nhưng lúc này lại mệt đến mức không muốn động đậy, ngả người nằm hình chữ "đại" trên giường.

 

Bình luận phát ra những tiếng thét chói tai:

 

【 Á!!! Trên người cô bẩn quá, sao có thể lên giường chứ!!! 】

 

【 Ở nhà chúng tôi, không tắm rửa là không được lên giường!!!! 】

 

【 Không được!! Cô là nữ minh tinh thì cũng không được!!! 】

 

Âu Dương Lam nhắm hai mắt lại, nghĩ mắt không thấy tâm không phiền, nhưng cuối cùng lại thật sự không thể nhịn được nữa, nói: “Buổi sáng chúng ta ở bên ngoài chạy một vòng, trên người rất bẩn, trước tiên em đừng nằm lên giường.”

 

Cô ấy muốn nhắc nhở Quan Thắng Thắng, sáng nay cô ta còn bị ngã "chổng vó", quần áo dính đầy đất, nếu cứ nằm như vậy thì sẽ làm bẩn giường.

 

Nếu mọi người ngủ riêng thì cô ấy sẽ không quan tâm, nhưng tình hình trước mắt là không thể. Trong bảy ngày tới, hai người bọn họ sẽ phải ngủ chung một giường.

 

Quan Thắng Thắng cảm thấy cô ấy có quá nhiều quy củ, nhưng rốt cuộc vẫn đứng lên, sau đó ngồi vào ghế bên cạnh, ôm chân lướt điện thoại.

 

Cô ta chịu nghe lời, so với ngày thường đã tốt hơn rất nhiều, Âu Dương Lam vui vẻ thu dọn hành lý cho cả hai.

 

【 Cười chết mất, số lần đại tiểu thư chịu nhượng bộ đúng là đếm trên đầu ngón tay. 】

 

*

 

Hai tiếng sau, các khách mời xuống dưới lầu tập trung.

 

Mang theo cả cái xẻng sắt của bọn họ.

 

“Cơm chiều hôm nay mọi người tự túc, chúng tôi sẽ phân chia một ít đồng ruộng thừa cho mọi người, mọi người có thể ra đó đào……”

 

Tần Y còn chưa đọc xong quy tắc, Quan Thắng Thắng đã chen vào: “Rau dại sao? Đạo diễn, anh muốn để chúng tôi đào rau dại ăn sao?!”

 

Hai mắt của Quan Thắng Thắng trừng tròn xoe, một bộ dáng vừa kinh vừa giận, như thể chỉ cần Tần Y gật đầu một cái, thì xẻng sắt của cô ta có thể bay đến trên đầu Tần Y ngay lập tức.

 

Sau khi cô ta biết phải đi quay ở vùng núi thì đã nhận thức được rằng việc ăn ở trong kỳ này sẽ tương đối sơ sài. Cô ta cũng không phải muốn ăn sơn hào hải vị gì, chỉ cần cơm nhà giống như ngày hôm qua là được, nhưng hiện tại lại muốn để bọn họ đi đào rau dại ăn?!

 

【 Bây giờ người dân ở quê cũng không ăn rau dại nữa đâu……】

 

【 Kỳ này định để mọi người ‘nhớ khổ tư ngọt’ sao? 】(trải nghiệm gian khổ để trân trọng những điều tốt đẹp)

 

【 Mấu chốt là những minh tinh đó cũng đâu có trải qua những ngày đào rau dại mà ăn đâu? Nhớ cái khổ gì chứ? 】

 

【 Những người khác thì khó nói, nhưng Lục Thành Tư thì không hẳn là không nhớ. 】

 

【 Hả? Sao lại nói như vậy? Chẳng lẽ anh ta xuất thân từ gia đình nghèo khó? 】

 

【 Oa, xuất thân bần hàn mà khí chất hiện tại còn có thể văn nhã bá tổng được như vậy, rất lợi hại nha. 】

 

【…… Mọi người suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn nói là, trước đó anh ta từng quay một chương trình chủ đề làm ruộng, đã trải qua việc nhà nông. Người ta là phú nhị đại chính hiệu, công tử tập đoàn Vạn Thế đấy. 】

 

Chuyện Lục Thành Tư là phú nhị đại, ai ở trong giới cũng biết, tập đoàn Vạn Thế chuyên kinh doanh bất động sản, nhưng bản thân Lục Thành Tư lại không hề có hứng thú với chuyện kinh doanh, hắn liền làm minh tinh.

 

Trong nhà hắn còn có một anh trai và một chị gái, hai người kia gần như gánh vác mọi trách nhiệm trong gia tộc, cho nên cha mẹ hắn cũng mặc hắn muốn làm gì thì làm.

 

Lục Thành Tư đóng phim truyền hình không gây được tiếng vang gì, nhưng mỗi lần bước lên thảm đỏ đều *xuất vòng, có lẽ là vì người qua đường rất thích kiểu hình tượng tổng tài bá đạo văn nhã bẩm sinh của hắn ta.

 

*Xuất vòng/出圈: Hay thoát vòng, nghĩa là nổi tiếng vượt ra khỏi vòng fan, được tất cả mọi người đều biết tới.

 

Ngoài đóng phim, hắn ta còn tham gia vào các chương trình tạp kỹ, trước đó không lâu đã tham gia một chương trình về chủ đề làm ruộng, ai cũng cho rằng công tử nhà giàu này sẽ không trụ được lâu, không ngờ hắn ta lại trụ được đến tập cuối cùng, còn đạt được thành tích và danh tiếng khá tốt.

 

Lần này 《 Hoa Lộ 》 mời hắn đến làm khách mời ngắn hạn, là do nhắm trúng "kinh nghiệm" của hắn, để hắn đến làm mẫu cho các khách mời khác, hoặc là tạo hiệu ứng "cá nheo" trong chương trình.

 

*Để giữ tỉ lệ sống sót của cá mòi, người Na-uy sẽ bỏ một con cá nheo vào bầy cá mòi. Có một con cá nheo khác loại ở đó, cá mòi sẽ căng thẳng bơi nhanh hơn, từ đó tăng cao tỷ lệ sống sót của chúng.

 

Tần Y nghe Quan Thắng Thắng nói, thở dài: "Tôi còn chưa nói xong đâu."

 

Quan Thắng Thắng: "Anh vừa nói ruộng thừa mà."

 

Đã là ruộng thừa, thì chắc chắn là do không ai muốn cày. Không ai muốn cày, vậy chẳng phải là đất hoang sao, đất hoang không mọc rau dại thì mọc gì?

 

Tần Y mệt tâm: "Tôi nói là ruộng thừa, nhưng tôi đâu có nói là không ai xử lý. Đất của người ta trồng toàn là cây nông nghiệp, rau dại ven đường thì đầy ra, tôi đâu đến nỗi phải để mọi người ra ruộng đào chứ."

 

Nghe hắn nói vậy, Quan Thắng Thắng yên tâm, kiên nhẫn tiếp tục nghe hắn nói tiếp.

 

Tần Y: "Mọi người có thể đào được cây nông nghiệp ăn được trên những mảnh ruộng thừa đó."

 

"Vậy...... Món chính đâu?" Nhạc Khang hỏi.

 

【 Tôi làm nghệ sĩ thì không cần ăn món chính đâu. 】

 

【 Nghệ sĩ không cần, nhưng người đại diện vẫn phải cần chứ? 】

 

【 Cả ngày không thấy Nhạc Khang nói câu nào, không ngờ câu đầu tiên lại là lo lắng mình bị đói bụng. 】

 

【 Dẫn dắt Nghiêm Mặc nhẹ nhàng hơn Nghiêm Bạch nhiều, chuyện gì cũng không cần bận tâm, giờ anh ta chỉ cần suy xét vấn đề ăn uống tiêu tiểu thôi. 】

 

“Món chính mọi người tự mình nghĩ cách.” Tần Y trả lời xong, nhắc nhở một câu: “Thôn dân ở nơi này đều rất hiền lành, mọi người có thể dùng đồ mình đào được để đổi với bọn họ.”

 

【 Vậy cũng được, dù sao thì, chỉ cần chịu làm việc, sẽ không chết đói. 】

 

【 Minh tinh sẽ biết làm việc sao? Đừng để đến buổi tối đều ôm bụng đói đi ngủ.】

 

【 Đừng nói họ, tôi sinh ra ở nông thôn mà bây giờ vẫn không phân biệt được ngũ cốc [vỡ ra] 】

 

Các khách mời cơ bản không có ai từng làm ruộng, trừ Lục Thành Tư.

 

Khi xuất phát, hắn ta nói với Thẩm Liên Chi: "Cô đi theo tôi, tôi có kinh nghiệm."

 

Thẩm Liên Chi lộ ra vẻ ngạc nhiên, nháy mắt hỏi: "Thật vậy sao? Tư Tư có kinh nghiệm đó?"

 

Cô ta gọi đối phương là "Tư Tư", Lục Thành Tư nghe thấy cách xưng hô này thì sửng sốt một chút.

 

Hắn từng nghe người khác gọi mình là "Lục lão sư", "Lục Thành Tư", "Thành Tư", "Lục ca", "Tiểu Lục", nhưng đây là lần đầu tiên nghe người khác gọi mình là "Tư Tư".

 

Đây là nhũ danh của hắn, chỉ có cha mẹ, anh trai và chị gái mới gọi hắn như vậy, nhưng cũng chỉ khi còn nhỏ. Từ sau khi trưởng thành, hắn cảm thấy cái tên này nghe như tên con gái, làm hắn rất mất mặt, nên không cho bọn họ gọi như vậy nữa.

 

Không ngờ nhiều năm trôi qua, thế nhưng lại nghe thấy có người gọi mình như vậy, trong nháy mắt như được trở về thời điểm 18 tuổi, khi chưa hiểu chuyện. Nhưng lần này hắn không cảm thấy mất mặt, ngược lại cảm nhận được một loại thân mật độc đáo.

 

"Sao lại gọi tôi như vậy? Giống tên con gái." Lục Thành Tư tuy hỏi vậy, nhưng trên mặt lại cười tươi.

 

Thẩm Liên Chi nói: "Tôi không thấy vậy, rõ ràng rất dễ nghe, hơn nữa đã là tên thì không phân biệt giới tính."

 

【 Chi Chi của chúng ta nói hay quá! 】

 

【 Không có theo bất kỳ định kiến rập khuôn nào cả, quả nhiên là phụ nữ độc lập thời đại mới!】

 

【 Chi Chi của chúng ta là đại nữ chủ! 】

 

Kỳ thật trước đó Thẩm Liên Chi đã tìm hiểu về Lục Thành Tư, không chỉ riêng biết về bối cảnh gia đình hắn, nhũ danh của hắn, cũng đã xem qua chương trình hắn tham gia.

 

Gần như mọi nghệ sĩ cùng thời, cô ta đều hiểu rất rõ. Vì vậy, chỉ cần đối phương có chút phản ứng, cô ta đều có thể nắm chắc xào CP lên. Khổ nỗi, những người đàn ông trong chương trình này, ai nấy đều né tránh như hòa thượng xuất gia, khiến cô ta phải diễn một mình.

 

Hiện tại thì tốt rồi, đưa tới một Lục Thành Tư. Đầu óc đơn giản, ngoắc ngoắc ngón tay một cái hắn liền tới, cô ta nói gì cũng đều đáp lại.

 

Đáng tiếc, hắn chỉ là khách mời tạm trú, nếu là thường trú thì tốt rồi.

 

Quan Thắng Thắng đi ở phía sau bọn họ, nghe được toàn bộ đoạn đối thoại, trong lòng khinh bỉ đến tận trời xanh —— “Tư Tư”, cái tên ghê tởm như vậy mà cô ta cũng gọi ra được. Còn gã đàn ông bên cạnh, rõ ràng lúc quay phim cùng mình thì rất đứng đắn, giờ thì chẳng khác gì thằng ngốc nhà địa chủ. 

 

*

 

Ruộng thừa không nằm trên cùng một phiến ruộng mà phân ra toàn bộ thôn trang, tổng cộng có mười ba chỗ. Tính ra, bình quân mỗi một khách mời đều được chia một khối.

 

Nhưng hiện tại bọn họ cơ hồ đã chia thành mấy 'nhóm nhỏ' tụ tập lại với nhau. 'Nhóm nhỏ' của Tạ Ngôn Chiêu là đông nhất, tụ tập sáu người trên một mảnh đất bé tí.

 

Trong đất mọc một ít khoai tây và củ cải trắng, số lượng rau củ này không đủ cho sáu người bọn họ ăn.

 

【 Ruộng thừa: Tôi đã phạm phải tội gì sao? Sao có nhiều người đến như vậy? 】

 

【 Khoan đã, mùa đông sao lại có khoai tây? 】

 

【 Chắc là trước đó thu hoạch, còn sót lại trong đất rồi mọc lên, loại khoai tây này thường khá nhỏ. 】

 

Đường Tô là người đầu tiên động thủ đào, một nhát xẻng đập xuống, vì không để ý lực nên hất lên một đống đất, khoai tây chôn ở bên trong nhỏ đến mức nhìn không thấy được.

 

“Nhỏ quá, sao mà đủ ăn chứ?” Quan Thắng Thắng lẩm bẩm.

 

Còn chưa đủ lấp kẽ răng cho bọn họ.

 

Đường Tô bất mãn nói: "Ai bảo cô cùng tới đây, nhiều người như vậy, sao cô cứ phải tới cùng một khối đất với chúng tôi?"

 

Nghiêm Mặc tán đồng: "Chúng ta đúng là đông thật, nếu đào hết mảnh đất này thì có lẽ mọi người đều không đủ no, tốt nhất vẫn là nên tách ra."

 

Quan Thắng Thắng không dám tin người nói câu đó lại là Nghiêm Mặc. Từ khi đến cái thôn này, hai mắt cậu ta dường như chỉ nhìn thấy mỗi Tạ Ngôn Chiêu, vậy mà lại chủ động đề nghị tách ra.

 

Thật ra Nghiêm Mặc nói như vậy cũng là vì suy nghĩ cho Tạ Ngôn Chiêu, sợ cô ấy ăn không đủ no.

 

Sau khi nhóm của Nghiêm Mặc rời đi, Quan Thắng Thắng cũng bị Âu Dương Lam lôi đi.

 

Tạ Ngôn Chiêu đứng ngây người trên mặt đất trong chốc lát, cảm thấy có chút nhàm chán, "Đường Tô, việc này chị không làm được, chị về trước đây."

 

Tạ Ngôn Chiêu ở cả hai thế giới đều được gia đình nuông chiều từ bé, được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, làm sao làm được việc này. Xách theo xẻng sắt khua hai cái, sợ là sắp bị phồng tay rồi.

 

"Vậy chị quay về đi, chân chị không khoẻ, đi chậm một chút." Đường Tô dặn dò cô.

 

【 Tôi muốn kêu em trai tôi tới học tập, làm thế nào để trở thành một người hầu tốt cho chị gái. 】

 

【 Không thể học được trong một sớm một chiều đâu, loại này là gen trời sinh rồi. 】

 

Các khách mời ở đồng ruộng gian nan lao động, gần như là phí nửa ngày sức, nhưng đào không được gì hữu ích, nếu không phải đào quá sâu, thì chính là xẻng đụng vào cây nông nghiệp. Ngoại trừ Lục Tư Thành bên này thuận lợi một chút.

 

Cải trắng, bông cải xanh, cà rốt, củ cải trắng, đủ loại rau dưa đầy màu sắc được đào ra từ trong đất, Thẩm Liên Chi chỉ đứng bên cạnh làm bộ làm dáng, hoặc là khen hắn hai câu.

 

Mãi cho đến khi trời tối sầm, các khách mời mang theo giỏ tre tổ tiết mục phát cho bọn họ lục tục đi về nhà trưởng thôn.

 

Còn chưa đi vào sân, Đường Tô đã nghe thấy tiếng đàn violin.

 

Mặt trời mọc hướng Tây rồi hay sao mà lại có âm thanh này phát ra, cậu nghĩ.

 

Đến khi cậu vào phòng khách, nhìn thấy phòng Tạ Ngôn Chiêu không đóng cửa, thuận tay muốn giúp cô đóng cửa lại, kết quả liếc mắt vào trong, nhìn thấy Nghiêm Mặc thế nhưng lại xuất hiện ở đó.

 

Người kéo đàn violin không phải Tạ Ngôn Chiêu mà là Nghiêm Mặc, sau khi Tạ Ngôn Chiêu trở về không lâu cậu ta cũng trở về, lúc này Tạ Ngôn Chiêu đang ở bên cạnh chỉ đạo cho cậu ta.

 

Giỏ tre "bịch" một tiếng rớt xuống đất, Đường Tô giận dữ trừng to mắt: "Tạ Từ Nghi! Em cực khổ ở bên ngoài đào đồ ăn, hai người......Chị và cậu ta!"

 

【 Xong rồi, không dỗ được rồi. 】

 

【 Đường Tô tức đến hộc máu, ha ha ha ha ha. 】

 

Tạ Ngôn Chiêu nghe cậu nói những lời kỳ quái, mày nhíu lại: "Em nói lung tung cái gì vậy, chị đang dạy cậu ấy luyện đàn, làm sao? Đói bụng rồi thì mau đi nấu cơm đi."

 

Đường Tô vô cùng tức giận, xách giỏ tre quay đầu vào bếp.

 

Nghiêm Mặc có chút xấu hổ, nhỏ giọng hỏi Tạ Ngôn Chiêu: "Có phải anh ấy đang tức giận hay không?"

 

【 Hả? Thật sự đi nấu cơm à? 】

 

【 Cuối cùng cũng được chứng kiến mặt lạnh giặt quần lót là như thế nào rồi. 】

 

【 Không ai cảm thấy câu nói cuối cùng của Nghiêm Mặc có chút trà xanh sao? 】


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.