Nổi Tiếng Sau Khi Cùng Với Em Trai Ruột Bị Anti Khắp Internet Phá Game Trong Show Giải Trí

Chương 56: Châm ngòi


TruyenChu.IO - Đọc truyện nhanh không QC


Tạ Ngôn Chiêu và Đường Tô biến mất gần hai ngày. Tần Y phải đi hỏi Trần Tĩnh Hảo mới biết được hai người họ đã đi đâu.

 

Vào lúc chạng vạng, cả đoàn người của tổ tiết mục đón làn gió lạnh đầu tiên đi đến thôn bên cạnh. Cũng ở trên núi, dọc đường đi có thể nhìn thấy pháo giấy nổ tung tóe, lại tiếp tục leo lên, ven đường có mấy cây gậy trúc dựng đứng, trên đó treo cờ tang.

 

Gió thổi qua, những lá cờ đỏ xanh đan xen cùng với giấy trắng, giấy vàng treo lơ lửng phất phơ thẳng vào người bọn họ. Đúng lúc sắc trời đang tối sầm, khung cảnh trông âm u, đáng sợ đến khó tả.

 

Tần Y dẫn theo vài nhân viên công tác lên núi. Trong lòng hắn đại khái đã biết việc mà Trần Tĩnh Hảo giới thiệu cho hai người họ là gì, những nhân viên công tác bị cảnh tượng dọc đường làm cho hoảng sợ trong lòng, nhưng vẫn phải căng da đầu tiếp tục leo lên núi.

 

Camera man sợ hãi nên liền mở máy quay lên, để cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cùng đồng hành với bọn họ, nghĩ thêm nhiều người sẽ thêm can đảm.

 

【 Đây không phải là chương trình truyền hình đứng đắn sao? Sao lại bắt đầu chiếu phim kinh dị rồi……】 

 

【 Có thể bật đèn lên không? Tôi hơi sợ. 】 

 

【 Phòng phát sóng trực tiếp này đâu phải không thể thoát ra đâu. 】 

 

【 Tôi ra ngoài một lát, lát nữa hết đoạn này, ai đó đá tôi một cái nhé. 】

 

Những lá cờ tang dẫn lên một hộ nông dân trên núi, chỉ thấy cửa nhà hộ dân đó treo tiền giấy thông thiên, dựng bạt tang, bày vòng hoa, treo câu đối phúng điếu, trướng viếng…

 

Bốn phía sân rộng mở, dưới tấm bạt nhựa sọc ba màu đứng đầy người. Có những thôn dân mặc quần áo bình thường, cũng có những người mặc đồ tang, đầu đội khăn trắng.

 

Đường Tô ngồi ở phía trước dưới mái hiên, trong tay cầm một chiếc chày gỗ, đang gõ vào một chiếc trống nhỏ. Bên cạnh cậu có một người cầm chiếc đồng bạt bằng đồng, cứ theo nhịp lại gõ hai tiếng, miệng còn lẩm bẩm gì đó. Không nghe rõ là đang niệm gì, nhưng xem tình huống này thì chắc chắn là liên quan đến việc đưa tang.

 

【 Cái người gõ trống kia là Đường Tô??? 】 

 

【 Gia hỏa này ghê thật, trà trộn vào đoàn diễn tang rồi. 】 

 

【 Cái kiểu nhập gia tùy tục của cậu ấy có hơi đặc biệt á, tùy đến tận việc tang lễ luôn. 】 

 

【 Không phải... Vì sao cậu ấy lại biết cái này? Đặc biệt học sao? 】 

 

【 Là đã học qua chuyên môn đó, quá trình buồn cười lắm. 】

 

Sau khi Đường Tô ra mắt, cậu đã kể cho fans hâm mộ nghe về quá trình tham gia vào chương trình tuyển chọn tài năng năm đó của mình. Lúc này, fans của cậu liền ra mặt giải đáp thắc mắc cho những cư dân mạng chưa rõ sự tình.

 

Năm đó, để có thể vượt qua vòng loại của chương trình tuyển chọn tài năng kia, cậu đã đặc biệt đăng ký một lớp năng khiếu. Người ta hỏi cậu muốn đạt được hiệu quả gì, cậu nói muốn thật khác biệt, gây ấn tượng mạnh với mọi người. Thế là đối phương giới thiệu cho cậu trống lớn và kèn xô na.

 

Họ nói rất hoa mỹ, nói với Đường Tô rằng trống lớn là một loại nhạc cụ gõ truyền thống của dân tộc, rất ít người tinh thông, nếu dùng nó để biểu diễn trong vòng loại thì chắc chắn sẽ rất nổi bật. Còn kèn xô na được mệnh danh là "lưu manh" trong giới nhạc cụ, khả năng áp đảo toàn bộ sân khấu của nó là không thể đùa được đâu.

 

Đường Tô vừa nghe xong liền động lòng, thế là học cả hai thứ. Sau đó, giáo viên dạy thấy cậu ngốc nghếch lại lắm tiền, giới thiệu thêm đàn nhị.

 

Còn về đồng bạt, đó là do người ta thấy cậu hào phóng nên tặng miễn phí cho cậu một khoá.

 

Khi đó Đường Tô còn chưa biết đây là cả một bộ của gánh hát chuyên biểu diễn việc hiếu hỉ. Lúc này đến huyện Bách Lý, cậu mới hậu tri hậu giác nhận ra mình đã bị lừa.

 

【 Quá đáng thật, nhưng mà chuyện này xảy ra trên người Đường Tô lại thấy hợp lý ghê. 】 

 

【 Không ngờ cậu ấy có nhiều tài nghệ như vậy, sao không thể hiện ra sớm hơn. 】 

 

【 Cái này... Cái này nếu không đúng dịp, không tiện thể hiện ra. 】 

 

【 Hôm nay coi như tìm được đúng chỗ thể hiện rồi. 】 

 

【 Đường Tô đến làm cái này, vậy Tạ Ngôn Chiêu đâu? 】

 

Màn hình quét một vòng phía dưới bạt tang lễ, vẫn không thấy bóng dáng Tạ Ngôn Chiêu đâu.

 

Tần Y bước hai bước về phía Đường Tô, Đường Tô nhìn thấy hắn thì dừng động tác trong tay lại. Cậu nghe thấy Tần Y hỏi: "Chị cậu đâu?"

 

Đường Tô dùng chiếc chày gỗ chỉ về một hướng, sau đó tiếp tục gõ trống.

 

Tần Y và camera man theo hướng tay Đường Tô mà đi, chỉ thấy dưới giàn che có một chiếc bàn tròn đầy người vây quanh . Tạ Ngôn Chiêu ở ngay giữa đám người, đang bị vô số các bà các thím vây quanh.

 

Những người đó như đang soi gương, kinh ngạc nhìn Tạ Ngôn Chiêu.

 

"Ôi chao! Cô gái này lớn lên thật xinh đẹp!"

 

"Đúng đó, như minh tinh trên TV vậy!"

 

"Tôi thấy còn xinh hơn cả minh tinh ấy chứ!"

 

"Lại đây lại đây, chụp chung tấm ảnh nào!"

 

Tạ Ngôn Chiêu bị các bà các thím nhiệt tình lôi kéo chụp ảnh, mấy chục người xếp hàng chờ, rất giống hiện trường theo đuổi minh tinh, tạo thành sự tương phản rõ rệt so với bên phía Đường Tô, hoàn toàn không nhìn ra đây là một đám tang.

 

【 Bên chỗ Đường Tô là tang yến, đến chỗ Tạ Ngôn Chiêu lại biến thành hỷ yến rồi. 】 

 

【 Mấy dì mấy thím này trông có vẻ vui quá nhỉ, ở đám tang thật sự có thể làm như vậy sao? Chủ nhà sẽ không giận chứ? 】 

 

【 Ở nông thôn không quan trọng đâu, lầu trên xem bên kia còn có đánh bài kìa. 】

 

Màn hình chuyển sang chiếc bàn bên cạnh, mấy ông lão đang ngồi quây quần đánh bài poker, trong đó có hai người vẫn còn quấn khăn tang trắng trên đầu.

 

Tần Y thấy không chen vào chỗ Tạ Ngôn Chiêu được, định quay lại chỗ Đường Tô hỏi rõ tình hình cụ thể. Nhưng bị mấy thím phát hiện ra bọn họ, chủ yếu là do camera man vác máy quay quá mức nổi bật.

 

Các bà ấy cất tiếng gọi vang dội: "Ê! Các cậu có phải là người của đài truyền hình không?"

 

Tần Y còn chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào, những người đó đã chắc chắn rồi ồn ào lên.

 

"Là phóng viên đài truyền hình! Chúng ta sắp được lên TV rồi!"

 

"Đến phỏng vấn cái gì à?"

 

"Ôi chao! Muốn quay lên TV sao không nói sớm, không thì để tôi về nhà thay bộ quần áo khác đã?

 

……

 

Những người đó tôi một câu bà một câu, làm cho lời nói đã đến miệng Tần Y nhưng không chen vào được.

 

Cuối cùng, hắn và các nhân viên công tác bị chủ nhà mời đến một bàn ăn, ăn xong một bữa tiệc rồi mới rời đi. Lúc đi, Tần Y đưa cho chủ nhà một phong tiền viếng.

 

Lúc đó Đường Tô cũng tan làm, cùng Tạ Ngôn Chiêu rời đi.

 

Trên đường, Tần Y cuối cùng cũng có cơ hội hỏi bọn họ: "Hai ngày nay hai người đi phụ trách đánh nhạc cụ cho người ta à?"

 

"Là tôi, chị tôi thì không." Đường Tô nói.

 

Tạ Ngôn Chiêu là người nhà của Đường Tô, chỉ đơn thuần đến ăn ké một bữa tiệc. Dù sao thì Đường Tô cũng không thu phí, chủ nhà lo thêm một bữa cơm cho hai người họ cũng vẫn dư dả.

 

Đường Tô nói tiếp: "Ban đầu tôi chỉ đánh đồng bạt, sau đó họ phát hiện ra tôi biết gõ trống nên bảo tôi gõ trống."

 

Gõ trống mỏi tay, đánh đồng bạt thì nhàn. Ngoài gõ trống ra Đường Tô còn thổi kèn xô na, việc tốn sức lẫn tốn kỹ thuật đều giao cho cậu làm. Nếu không phải do cậu không biết hát văn tế thì có lẽ người hát cũng là cậu luôn rồi. Kèn xô na hôm qua đã thổi, nên mấy người bọn họ không nghe thấy.

 

Tần Y hỏi cậu: "Nghe nói ban nhạc hiếu hỉ thu phí rất cao, cậu có thu phí không?"

 

Đường Tô lắc đầu: "Đương nhiên là không rồi, để bọn họ bao cơm là được."

 

Tần Y: "Cơm ăn ngon không?"

 

"Cũng được, món măng hầm thịt rất tươi, nghe bọn họ nói là măng mùa đông mới đào hôm nay. Còn có món khoai tây hầm thịt bò nạm nữa, hầm mềm nhừ, ăn với cơm rất tuyệt!"

 

Đường Tô nói đến bữa ăn trong hai ngày nay, rõ ràng rành mạch. Chợt hỏi lại Tần Y: "Vừa nãy chẳng phải mọi người cũng ăn rồi sao?"

 

Tần Y nghẹn lời, camera man thay hắn trả lời: "Bàn ăn của chúng tôi không có hai món đó."

 

【 Ha ha ha ha ha, đồ ăn còn không giống nhau nữa hả? 】 

 

【 Đường Tô bọn họ đã ăn hai ngày rồi, chắc là không phải bữa cơm nào cũng giống nhau. 】

 

Tần Y lảng tránh chuyện bữa cơm: "Ngày mai còn việc không?"

 

Đường Tô: "Có, thôn đông có một nhà làm đám cưới, tìm tôi ngày mai thổi nhạc hỉ."

 

【 Công việc này bận rộn ghê, sợ là còn bận hơn cả lúc làm thần tượng ấy chứ. 】 

 

【 Thần tượng không có trình độ thì ở đâu cũng có, người đánh nhạc không cần tiền thì có đốt đèn lồng cũng tìm không ra. 】 

 

【 Nếu cậu ấy sớm nói mình có tay nghề này thì đâu cần phải xuống ruộng, chắc chắn có thể ăn từ ngày quay đầu tiên đến ngày cuối cùng luôn. 】

 

*

 

Trở lại nhà trưởng thôn thắt, Quan Thắng Thắng, Thẩm Liên Chi, và cả Lục Thành Tư và mấy vị khách mời vẫn còn đang ăn cơm tối. Vì ban đêm nhiệt độ xuống thấp, ngồi ngoài sân khá lạnh, bọn họ đã dọn cơm vào phòng khách ở tầng một.

 

Tạ Ngôn Chiêu vào phòng lấy đồ tắm rồi đi ra ngoài — Trần Tĩnh Hảo nghe nói ở đây thiếu nước tắm nên bảo Tạ Ngôn Chiêu mỗi ngày sang nhà cô ấy tắm.

 

Đợi đến khi Tạ Ngôn Chiêu đi rồi, Thẩm Liên Chi lập tức đặt đũa xuống, nghi ngờ hỏi Tần Y: "Đạo diễn, như vậy không công bằng đâu. Lúc trước chị Thắng Thắng dùng giấy nợ để đổi đồ ăn, anh nói là vi phạm quy tắc, sao mấy người Đường Tô lại có thể bỏ qua quy tắc của tổ tiết mục?"

 

Lãnh Xu vừa xem phát sóng trực tiếp, kể cho Thẩm Liên Chi nghe về tình hình bên chỗ Đường Tô.

 

Quan Thắng Thắng làm việc cả ngày, vừa mệt vừa đói, đang như sói đói vồ mồi gắp thức ăn bỏ vào miệng, nghe Thẩm Liên Chi nói vậy khiến cô ta lập tức nghẹn họng.

 

Muốn gây khó dễ thì cứ gây khó dễ, sao còn lôi cả cô ta vào nữa!

 

Tần Y đang nghĩ xem nên trả lời cô ta thế nào thì Đường Tô nghe thấy tiếng, từ trên lầu đi xuống.

 

"Quan Thắng Thắng dùng giấy nợ, đó là giao dịch tiền bạc, còn tôi không thu tiền." Đường Tô biện minh cho mình.

 

"Vậy cũng không được chứ, ý của cậu là tất cả chúng ta đều có thể ra ngoài kiếm sống sao?" Thẩm Liên Chi oán giận: "Ai mà chẳng biết làm nông là mệt nhất, chúng tôi bận từ sáng sớm đến tối mịt, lưng eo sắp gãy đến nơi rồi. Đúng không, chị Thắng Thắng?"

 

Quan Thắng Thắng lại nghẹn lời, cô ta mệt thì có mệt, nhưng chưa chuẩn bị oán trách, dù sao thì đối tượng cũng là Đường Tô và Tạ Ngôn Chiêu.

 

Đường Tô cũng bị Thẩm Liên Chi làm cho không nói được gì, cậu nhìn về phía Tần Y, vẻ mặt do dự.

 

"Đạo diễn, tôi đã hứa với người ta rồi, ngày mai qua thổi nhạc hỉ. Chuyện này chắc chắn phải đi, nếu không bên kia không có ai làm thay, nhạc hỉ không tấu lên được thì rất xui xẻo."

 

Tần Y suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Ngày mai cậu cứ đi như thường." 

 

Trước khi Thẩm Liên Chi kịp há miệng phản bác, hắn nói thêm một câu: "Những khách mời khác ngày mai cũng có thể tự mình ra ngoài kiếm sống. Còn những ngày sau đó, mọi người đào khoai lang đỏ lại như bình thường, không cho phép có bất kỳ hành vi đầu cơ trục lợi nào khác."

 

Thẩm Liên Chi còn muốn truy cứu trách nhiệm hai ngày trước, nhưng lại cảm thấy trước ống kính mà hùng hổ dọa người thì không tốt, liền nói một câu: "Được thôi."

 

Lúc Tạ Ngôn Chiêu tắm xong trở về thì mọi người trong phòng khách đã đi hết, vì vậy cô không biết chuyện vừa xảy ra.

 

Sau khi về phòng, cô lấy chiếc gương tròn nhỏ treo tường mà Trần Tĩnh Hảo mua cho đặt lên bàn.

 

Trong nhà này chỉ có phòng vệ sinh có gương, Tạ Ngôn Chiêu không trang điểm nên đến soi gương cũng lười. Tối hôm trước Trần Tĩnh Hảo thấy cô, nói sắc mặt cô không tốt, cô soi gương thì phát hiện đúng là không tốt thật.

 

Lúc này Tạ Ngôn Chiêu lấy chiếc túi xách của mình ra.

 

Trong túi xách chỉ đựng một ít đồ nhỏ, ví dụ như khăn giấy, kem dưỡng da tay, son dưỡng môi, son màu.

 

Tạ Ngôn Chiêu tìm thấy son môi để chuẩn bị ngày mai sau khi rời giường thì thoa một cái rồi ra cửa.

 

Cô may mắn, túi xách vẫn luôn được Đường Tô đeo trên cổ, không bị trộm mất. Bỗng nhiên đầu óc cô khựng lại, nghĩ đến một chuyện.

 

Cô bỏ sót mất một thứ rất quan trọng — cuốn tiểu thuyết kia.

 

Tạ Ngôn Chiêu vẫn luôn đặt cuốn tiểu thuyết kia trong vali để mang theo bên mình. Vali mất, đồng nghĩa với việc cuốn tiểu thuyết cũng mất. Cái vali bị người ta nhặt được thì thôi, nhưng nhỡ cuốn tiểu thuyết bị người ta đọc được thì sao?!

 

Chuông cảnh báo trong đầu Tạ Ngôn Chiêu vang lên, thử gọi hệ thống.

 

Hệ thống xuất hiện, nghe thấy cuốn tiểu thuyết bị mất cũng không để bụng: "Không sao đâu, đó là phúc lợi tôi tặng cho cô mà. Ngoại trừ cô ra, những người khác xem đều bị loạn lên."

 

Tạ Ngôn Chiêu tỏ vẻ: "Vậy thì tốt quá! Cậu có thể lại cho tôi thêm một cuốn nữa không?"

 

"Cô được một tấc lại muốn tiến một thước đấy à. Không có đâu!" Hệ thống nói xong liền biến mất.

 

*

 

10 giờ rưỡi tối, đêm khuya tĩnh lặng, Thẩm Liên Chi gõ cửa phòng Quan Thắng Thắng.

 

Quan Thắng Thắng đã nằm xuống, quấn chặt chăn không muốn xuống giường.

 

Lãnh Xu đi mở cửa.

 

Quan Thắng Thắng thò đầu ra khỏi chăn, vừa thấy là Thẩm Liên Chi, cơn bực bội lập tức lấn át cơn buồn ngủ, "Cô đến đây làm gì?"

 

Mặt Thẩm Liên Chi tươi cười nói: "Không ngủ được, muốn tìm chị Thắng Thắng nói chuyện phiếm một lát."

 

"Cô không ngủ được?" Quan Thắng Thắng không thể tin nổi.

 

Làm công việc chân tay cả ngày trời mà lại không ngủ được?

 

Điều này chứng minh cái gì? Chứng minh ban ngày cô ta lười biếng!

 

Nghĩ cũng đúng thôi, cô ta nũng nịu với Lục Thành Tư, cái thằng ngốc nhà địa chủ kia sẵn sàng đem cả một nửa phần khoai lang đỏ mình đào được chia cho cô ta, cô ta còn cần phải làm việc gì nữa. Đã như vậy, buổi tối Lục Thành Tư còn chưa oán trách gì, cô ta lại mở miệng oán trách.

 

Cô ta có tư cách gì mà oán trách chứ!

 

Quan Thắng Thắng càng nghĩ càng tức, nhìn Thẩm Liên Chi, mũi không ra mũi, mắt không ra mắt.  

 

Thẩm Liên Chi nhìn thấy Quan Thắng Thắng như vậy thì cảm thấy buồn cười, nhưng hôm nay cô ta đến đây là có mục đích nên phải cố nhịn cười.

 

"Em có thể đi vào được không? Chỉ một lát thôi, vài phút là xong, không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của chị đâu."

 

Thẩm Liên Chi chỉ hỏi vậy thôi, không đợi Quan Thắng Thắng trả lời đã đẩy cửa bước vào, rồi tìm ngay vị trí camera, giơ tay tắt nguồn.

 

Quan Thắng Thắng nhìn thấy động tác của cô ta thì trong lòng nghi hoặc.

 

Sao lại tắt camera của mình?

 

Thông thường nghệ sĩ khi ngủ chỉ tìm miếng vải che camera lại thôi, chứ không tắt nguồn điện. Cô ta tắt camera, rõ ràng là muốn nói những chuyện không muốn bị người khác nghe thấy.

 

Quan Thắng Thắng không khỏi nghĩ đến chuyện trước đây cô ta âm dương quái khí chọc tức mình khi không có camera, nghĩ: Chẳng lẽ Thẩm Liên Chi lại đến chọc ngoáy gì mình nữa? Vậy thì mình không thể nghe, không thì nghe xong lại tức đến mất ngủ.

 

Thẩm Liên Chi vừa ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy Quan Thắng Thắng cuộn tròn trong chăn, vẻ mặt đề phòng nhìn cô ta.

 

Cô ta cười cười, kéo một chiếc ghế ngồi xuống, "Chị đừng căng thẳng, hôm nay em không đến gây sự. Chị Âu Dương, chị đóng cửa lại đi, rồi ngồi xuống nghe thử ý kiến của em một chút."

 

Âu Dương Lam không ghét Thẩm Liên Chi như Quan Thắng Thắng, từ góc độ người đại diện mà nói, Thẩm Liên Chi là một nghệ sĩ vô cùng đủ tiêu chuẩn.

 

Giới giải trí đâu đâu cũng toàn là cáo già và cạm bẫy, nếu không có chút tâm cơ thì căn bản là không nổi lên được. Nếu Quan Thắng Thắng không có hậu thuẫn vững chắc, chỉ với cái EQ này, đã sớm bị người ta chơi chết tám trăm lần rồi.

 

Thấy Quan Thắng Thắng không đuổi mình đi, Âu Dương Lam liền đóng cửa phòng lại, tìm một chỗ ngồi xuống.

 

"Chị Âu Dương, thật ra em và chị Thắng Thắng không có xung đột lợi ích gì, không cần thiết phải đối đầu nhau. Ngược lại, chúng ta có thể hợp tác."

 

Quan Thắng Thắng ngồi bật dậy, trước khi cô ta kịp mở miệng thì Âu Dương Lam nhanh chóng nói: "Nói cụ thể hơn được không?"

 

Trong giới giải trí không có kẻ thù hay bạn bè vĩnh viễn, tất cả đều là vì lợi ích mà thôi.

 

"Mục đích của hai người tham gia chương trình này là gì?" Thẩm Liên Chi vừa hỏi vừa nói ra mục đích của cô ta, thể hiện thành ý: "Em muốn thắng, em bắt buộc phải giành lấy hai hạng mục tài nguyên."

 

Tài nguyên phim ảnh và tài nguyên thời trang đều vô cùng quan trọng. Lần trước tạp chí 《 DX 》 chỉ chọn Hạ Thừa Dục và Đường Tô cho trang trong, những người khác đều không được chọn, bao gồm cả Thẩm Liên Chi.

 

Khi biết mình không được chọn, trong lòng cô ta không tránh khỏi buồn bã, nhưng điều đó càng củng cố quyết tâm giành vị trí hạng nhất của cô ta. Cô ta nhất định phải lên trang bìa. Hiện tại, người đang cản đường cô ta là Đường Tô và Hạ Thừa Dục, tính cả bình chọn trung bình của những lần trước bỏ phiếu trước, Đường Tô đang xếp ở phía trên. Nếu kỳ này cậu ta lại thắng thì cơ hội chiến thắng của cô ta sẽ càng nhỏ hơn.

 

Quan Thắng Thắng và Nghiêm Mặc đều không đặt nặng thứ hạng, cô ta cảm thấy có thể mượn sức của hai người này để giúp cho cô ta. Hai người này đầu óc đơn giản, chỉ cần "bốc thuốc đúng bệnh" là được, rất dễ lừa gạt.

 

Âu Dương Lam không trả lời câu hỏi của cô ta.

 

Thẩm Liên Chi cười một tiếng, nói: "Nếu em đoán không sai, hai người đang muốn cải thiện danh tiếng đúng không. Thật ra chỉ cần không có scandal về nhân phẩm thì danh tiếng rất dễ chuyển biến tốt lên, huống chi năng lực chuyên môn của chị Thắng Thắng ổn, diễn xuất lại tốt."

 

Quan Thắng Thắng thích nghe những lời này, vẻ mặt hòa hoãn đi nhiều.

 

Thẩm Liên Chi nhìn thấy vẻ mặt của này cô ta thay đổi thì bật cười trong lòng. Đúng là ngốc, trong lòng nghĩ gì đều viết hết lên mặt.

 

"Mấy lần trước danh tiếng của chị Thắng Thắng tụt dốc đều là vì mâu thuẫn với em. Nếu hai chúng ta hòa thuận, thậm chí ở chung thân thiện với nhau, chắc chắn sẽ khiến không ít cư dân mạng bất ngờ. Cư dân mạng thích nhất cảm giác tương phản, đến lúc đó chúng ta marketing một đợt tình bạn 'tương ái tương sát', chị nhân cơ hội đó xây dựng lại hình tượng 'người sống nội tâm’ trong giới giải trí, chắc chắn có thể giúp danh tiếng của chị tốt hơn."

 

Âu Dương Lam nghe xong đề nghị của cô ta, cảm thấy tính khả thi rất cao, chắc chắn cũng sẽ có hiệu quả.

 

Nhưng Quan Thắng Thắng lại rất có ý kiến.

 

"Ai muốn làm bạn với cô! Còn 'tương ái tương sát', nghe thôi tôi đã buồn nôn rồi!"

 

Cô ta còn không biết xấu hổ mà nói ra, Quan Thắng Thắng nghe mà ghê tởm không chịu nổi.

 

"Đâu phải là bạn thật, chỉ là làm một chút hình thức cho mọi người thấy thôi. Kỹ năng diễn xuất của chị tốt như vậy, diễn một chút đâu phải là chuyện gì khó đúng không? Nếu đến hình thức chị cũng không muốn làm, vậy chị không thích hợp làm nghệ sĩ trong giới giải trí đâu." Thẩm Liên Chi nói xong nhìn về phía Âu Dương Lam, "Chị Âu Dương, chị thấy em nói có đúng không?"

 

Âu Dương Lam cảm thấy cô ta nói đúng. Nhưng ở trước mặt Quan Thắng Thắng, cô ấy không thể trả lời như vậy được.

 

"Để chúng tôi cân nhắc lại đã." Âu Dương Lam uyển chuyển nói.

 

Ý là cho cô ta một chút thời gian để làm công tác tư tưởng với Quan Thắng Thắng.

 

Thẩm Liên Chi hiểu ý, lộ ra nụ cười thấu hiểu.

 

"Giúp chúng tôi, cô có lợi ích gì? Hay là nói, cô muốn có được gì từ chúng tôi?" Âu Dương Lam hỏi cô ta.

 

Trên đời này không có bữa trưa miễn phí, nếu giúp Quan Thắng Thắng thu lợi, bản thân cô ta chắc chắn cũng muốn đạt được chút lợi ích gì từ bọn họ.

 

Thẩm Liên Chi trầm ngâm một tiếng, ra vẻ đau thương mà thở dài: "Tối hôm nay chị Thắng Thắng không tiếp lời lúc ở bàn ăn, một mình tôi có chút lực bất tòng tâm."

 

Quan Thắng Thắng vẫn chưa hiểu cô ta đang nói cái gì, nhưng Âu Dương Lam thì lập tức hiểu ra.

 

"Cô muốn lôi kéo chúng tôi cùng nhau đối phó Đường Tô và Tạ Ngôn Chiêu?"

 

"Không phải đối phó, chỉ là đừng để cho bọn họ thắng dễ dàng như vậy. Lần nào chúng ta cũng mệt chết mệt sống, nhiều lần bọn họ cứ như có người chống lưng. Hai người không cảm thấy đạo diễn đang mở cửa sau cho bọn họ sao?"

 

Mấy kỳ trước Âu Dương Lam không có cảm giác gì lớn, lo lắng Quan Thắng Thắng nói năng lung tung còn tốn tâm tư hơn cả việc hoạt động. Nhưng kỳ này thì thực sự mệt rồi, trước nay chưa từng trải qua công việc chân tay nặng nhọc, mấy ngày nay có thể khiến cô ấy nằm vật ra.

 

Lời của Thẩm Liên Chi không thể nghi ngờ là có tính kích động, nhưng Âu Dương Lam không phải là Quan Thắng Thắng đầu óc đơn giản, cô ấy chắc chắn sẽ suy nghĩ kỹ càng trước khi nói ra.

 

"Bọn họ trông có vẻ nhẹ nhàng hơn chúng ta, nhưng tôi không cảm thấy đạo diễn mở cửa sau gì cả. Bản thân Đường Tô năng lực không hề kém, chỉ là vì scandal mà sự nghiệp xuống dốc, hiện tại scandal từng bước được làm sáng tỏ, nhân khí tăng lên cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, bọn họ là thực sự có thực lực."

 

"Vậy tại sao chị Thắng Thắng dùng giấy nợ thì không được, bọn họ trốn việc hai ngày lại không bị so đo? Hơn nữa kỳ trước tổ tiết mục còn sắp xếp đến quê quán của bọn họ, hoạt động cũng toàn là những thứ mà Đường Tô giỏi. Hai người xem chúng ta có lúc nào được nhẹ nhàng như vậy không?"

 

Thẩm Liên Chi dùng giọng điệu bất bình thay mọi người liệt kê "tội trạng" của Đường Tô và Tạ Ngôn Chiêu.

 

Quan Thắng Thắng vốn dĩ đã có chút bị cô ta tẩy não, nghe đến câu cuối cùng, lập tức phản bác lại: "Tôi có chứ, kỳ hai chính là khoảnh khắc tỏa sáng của tôi!"

 

Cuối kỳ hai kiểm tra kỹ năng diễn xuất, cô ta chính là người đạt hạng nhất đó! Ảnh đế đích thân chứng thực vị trí hạng nhất!

 

Nghĩ như vậy, hai điều mà Thẩm Liên Chi liệt kê trước đó có lẫn lộn đúng sai. Giống như Đường Tô nói, cô ta dùng giấy nợ là giao dịch tiền bạc, bản chất không giống nhau. Kỳ trước ở bãi chăn nuôi tuy rằng mình biểu hiện không tốt, nhưng thứ hạng xếp ở giữa, hơn nữa Đường Tô cũng giúp mình một tay. Sao có thể nói người ta đến mức thậm tệ như vậy!

 

Thẩm Liên Chi:……

 

Thì ra kẻ ngốc cũng không dễ lừa gạt như vậy.

 

Thẩm Liên Chi cụp mắt, đảo tròng mắt, lại nghĩ ra một cách "xúi giục" khác.

 

"Chị hay giúp đỡ cô ta nói chuyện như vậy, nhưng cô ta có coi chị là bạn không? Theo em được biết, sau chương trình thì cô ta và Ôn Nam Trúc vẫn luôn giữ liên lạc. Nếu quan hệ thân thiết như vậy, sao không giúp chị nói một câu, để Ôn Nam Trúc chỉ dạy chị một vài kỹ năng diễn xuất?"

 

Quan Thắng Thắng nghe xong lời này, phát ra một tiếng "À ~" đầy ẩn ý: "Nói nửa ngày trời, thì ra cô đến đây để chia rẽ chúng tôi."

 

Thẩm Liên Chi lộ ra nụ cười châm biếm: "Sự thật là như vậy, chị không nhìn ra cũng chẳng còn cách nào. Cô ta đối với chị còn không thân thiết bằng đối với người mới tới như Nghiêm Mặc. Chị xem, cô ta thậm chí còn không cho chị vào nghe cô ta kéo đàn violin.”

 

"Trước đây cô ta gọi rất nhiều người đến nghe buổi hòa nhạc của cô ta, Ôn Nam Trúc, Hạ Thừa Dục, Tần Y, em còn phải mặt dày đi hỏi địa chỉ mới nói cho em."

 

Thẩm Liên Chi trợn mắt nói dối, cuối cùng tổng kết lại: "Con người Tạ Ngôn Chiêu, bản chất là thích đàn ông. Chúng ta là phụ nữ, cô ta sẽ không thích thật lòng đâu. Cho nên chị có tốt với cô ta như thế nào, cô ta vẫn sẽ giữ cái bộ dạng cao cao tại thượng đó."

 

Quan Thắng Thắng nghe xong, không nói gì mà chui đầu vào trong chăn.

 

Tạ Ngôn Chiêu đối xử với Nghiêm Mặc quả thật khá tốt, hơn nữa buổi biểu diễn đó quả thật có vẻ như cô lập bản thân cô ta... À, còn cô lập cả Cao Phùng Hạc nữa, nhưng mà do Tạ Ngôn Chiêu vốn dĩ không ưa Cao Phùng Hạc.

 

Âu Dương Lam không biết hiện tại Quan Thắng Thắng đang nghĩ gì, không dám tùy tiện đồng ý với Thẩm Liên Chi, chỉ thử hỏi: "Vậy cô muốn chúng tôi làm như thế nào?"

 

Thẩm Liên Chi nhếch khóe môi, lại khôi phục nụ cười hiền lành vô hại: "Em chỉ hy vọng, lần sau nếu lại xảy ra tình huống như tối nay, hai người giúp em nói một câu là được. Dù sao, nhiều người lên tiếng, tổ tiết mục nhất định sẽ cân nhắc kỹ lưỡng trong việc sắp xếp hoạt động."

 

Nếu chỉ có một mình cô ta oán giận thì có vẻ như cô ta làm ra vẻ quá, lần sau để Quan Thắng Thắng là người đầu tiên lên tiếng, cô ta ở phía sau phụ họa là được.

 

"Còn nữa..." Thẩm Liên Chi tiếp tục nói: "Em giúp hai người xây dựng hình tượng, cải thiện danh tiếng. Hy vọng những ngày tới, hai người có thể chia cho em một phần ba số khoai lang đỏ."

 

"Vậy thứ hạng của bọn tôi không phải sẽ tụt xuống sao?" Giọng nói nghi ngờ của Quan Thắng Thắng truyền tới từ ổ chăn.

 

"Chỉ chia một phần ba thôi, hơn nữa còn có phiếu bầu của khán giả, hai người sẽ không bị tụt xuống đâu." Thẩm Liên Chi nói.

 

Cách tính thành tích ở kỳ này cũng giống như kỳ ba ở nước L, là kết hợp giữa phiếu bầu của khán giả và thành tích thi đấu, mỗi bên chiếm một nửa. Hiện tại Thẩm Liên Chi đã có Lục Thành Tư chia cho khoai lang đỏ, nếu lại có thêm một phần ba từ Quan Thắng Thắng và Nghiêm Mặc, chỉ cần phiếu bầu của khán giả không quá tệ, kỳ này cô ta chắc chắn sẽ giành được hạng nhất.

 

Quan Thắng Thắng trầm mặc một lát rồi trả lời: "Để tôi nghĩ lại đã."

 

"Không vội, ngày mai em sẽ nghe câu trả lời của chị."

 

Trước khi đi, Thẩm Liên Chi dặn dò Âu Dương Lam: "Chuyện chúng ta nói hôm nay, ngàn vạn lần đừng để người thứ hai biết, nếu không cả em và chị Thắng Thắng đều xong đời."

 

Âu Dương Lam hiểu rõ: "Tôi hiểu rồi."

 

Thẩm Liên Chi ra khỏi phòng Quan Thắng Thắng, trở về phòng mình.

 

Việc "xúi giục" Nghiêm Mặc để Lãnh Xu đi, dù sao hình tượng của cô ta trước mặt cậu ấy vẫn là "cô gái mặt trời", không thể làm loại chuyện mưu mô như vậy.

 

Lời lẽ thuyết phục cô ta đã nghĩ kỹ, bắt đầu từ Nghiêm Bạch. Nghiêm Bạch và Nghiêm Mặc là anh em ruột, dù Nghiêm Mặc có sùng bái Tạ Ngôn Chiêu đến đâu thì tình cảm sùng bái đó sao có thể so sánh với tình thân ruột thịt được? Nếu Nghiêm Mặc nghe được chuyện Tạ Ngôn Chiêu luôn bắt nạt anh trai mình trong chương trình, cô ta không tin cậu ấy sẽ không dao động.

 

 

Trong phòng, Lãnh Xu đối diện với chiếc vali mà phát sầu.

 

Chỉ thấy một chiếc vali màu đen đang mở ra đặt trên mặt đất, bên trong là đủ loại đồ bằng tơ tằm hoặc lụa, cùng với một đống đồ trang điểm đắt tiền.

 

Thẩm Liên Chi đóng camera lại, nói: "Nhờ đoàn đội đêm nay mang đi tiêu hủy."

 

Ngày đầu tiên phát sóng kỳ này, Đường Tô và Tạ Ngôn Chiêu là nhóm khách mời đến thứ ba, sau đó là Thẩm Liên Chi và Lục Thành Tư.

 

Thẩm Liên Chi lên núi trước Lục Thành Tư, nhìn thấy chiếc vali của Tạ Ngôn Chiêu đặt bên đường. Cô ta tìm một chỗ giấu kỹ, rồi một mình lên núi trước. Sau đó, cô ta gọi đoàn đội của mình đến, thay đổi "vỏ ngoài" rồi thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng, lúc tổ tiết mục không có ai, đưa lên cho bọn họ.

 

Đoàn đội của cô ta cũng ở trên thị trấn, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể gọi đến ngay.

 

Chiếc vali này để ở đây thêm một ngày thì nguy hiểm thêm một ngày. Nghe Thẩm Liên Chi nói tối nay sẽ tiễn đi, Lãnh Xu yên tâm.

 

Giải quyết xong chuyện chiếc vali, cô ta mới có tâm tư quan tâm đến kết quả cuộc nói chuyện giữa Thẩm Liên Chi và Quan Thắng Thắng.

 

"Em cảm thấy cũng được." Thẩm Liên Chi nói chuyện vẫn để lại đường lui, nhưng vẻ mặt lại nắm chắc phần thắng.

 

Bởi vì Quan Thắng Thắng tuy rằng không lập tức trả lời cô ta, nhưng đã có sự dao động. Chỉ cần có một tia dao động, cô ta có thể lay chuyển được Quan Thắng Thắng.

 

"Còn có Nghiêm Mặc, nhờ chị, chị Xu."

 

"Chị sẽ cố gắng mang về tin tức tốt cho em." Lãnh Xu hít sâu một hơi, mở cửa, rón rén bước xuống lầu.

 

Đợi cô ta đi rồi, Thẩm Liên Chi lấy ba lô của mình ra.

 

Ở tận cùng bên trong lớp lót kép của ba lô, có một cuốn tiểu thuyết đang lẳng lặng nằm ở đó.

 

Ánh đèn sợi đốt trong phòng chiếu vào bìa sách, phản chiếu một vệt sáng trắng sâu thẳm trong đáy mắt Thẩm Liên Chi. Cô ta khẽ lẩm bẩm: "Rõ ràng tôi mới là nữ chính, cô thì tính là gì chứ..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.