Nổi Tiếng Sau Khi Cùng Với Em Trai Ruột Bị Anti Khắp Internet Phá Game Trong Show Giải Trí

Chương 60: Hối hận


TruyenChu.IO - Đọc truyện nhanh không QC


Khi màn đêm buông xuống trong thôn quê yên ắng, bên ngoài trời giá rét, gió lạnh thổi mạnh, vẫn có thể nghe thấy tiếng ai đó đang nhỏ giọng gọi điện thoại trong phòng. Dù đã cố tình hạ thấp giọng, nhưng vẫn có thể nghe ra cảm xúc tức giận trong lời nói. 

 

"Ai cho mấy người ra tay làm bậy? Xảy ra mạng người thì mấy người sẽ chịu trách nhiệm sao?" 

 

Đầu dây bên kia đáp: "Đâu phải lần đầu tôi làm chuyện này, ra tay có chừng mực, không chết người được."

 

Bên này im lặng vài giây rồi hỏi: "Xử lý đồ vật xong chưa?" 

 

"Yên tâm đi, tôi đã mang cục đá về, rửa sạch sẽ ném vào bồn hoa ở khu dân cư. Chỗ mấy người lại đang mưa, đảm bảo mọi chứng cứ đều bị cuốn trôi hết. Vả lại, chẳng phải Đường Tô cũng nói là do cậu ta tự gây ra hay sao? Cô đừng lo lắng lung tung." 

 

"Tôi lo lắng lung tung sao? Nếu như ông bị lộ, sự nghiệp của tôi có thể sẽ bị huỷ hoại đấy!" 

 

"Không bị huỷ hoại đâu, cô xem buổi chiều tôi lên phòng phát sóng trực tiếp dẫn dắt dư luận cho cô, không tệ chứ?"

 

Nghe những lời này, thái độ của Thẩm Liên Chi dịu lại đôi chút: "Ông xử lý cho sạch sẽ vào, đừng để người ta nhìn ra là từ phía tôi." 

 

"Tôi là dân chuyên nghiệp, không cần cô dặn. À đúng rồi, có thể kiếm cho em họ cô một suất khách mời của chương trình không? Tôi thấy chương trình này đang hot, đến lúc đó hai người cũng ghép thành một cặp chị em, đảm bảo sẽ nổi hơn cặp kia..." 

 

Vừa nghe đối phương nhắc đến em họ, Thẩm Liên Chi đã thấy phiền, lập tức ngắt lời: "Suất khách mời nếu tôi quyết định được thì ông nghĩ bây giờ tôi còn phải lo lắng về thứ hạng sao? Thôi được rồi, không nói nữa, chuyện này cứ vậy đi, lần sau đừng tự ý quyết định, cúp máy đây."

 

Lãnh Xu nghe Thẩm Liên Chi cúp điện thoại, vội hỏi: "Xử lý sạch sẽ chưa?" 

 

Thẩm Liên Chi liếc nhìn những hạt mưa phùn đang tạt vào cửa sổ: "Chắc là không có vấn đề gì đâu, Hoàng Tân Kiến nói đúng, trời mưa, cái gì cũng có thể trôi sạch." 

 

Nghiêm Mặc từ chối hợp tác, Quan Thắng Thắng dù đã cố gắng kéo vẫn chưa có hồi âm, nhưng nhìn thái độ của cô ta đối với Tạ Ngôn Chiêu thì biết cô ta chọn bên nào. 

 

Thẩm Liên Chi không thể tăng số lượng khoai lang đỏ của mình, vậy chỉ có thể giảm bớt của Đường Tô.

 

Cô ta chỉ nói với đoàn đội của mình, bảo bọn họ nghĩ cách làm tay Đường Tô bị thương. Cậu đi làm ở đám cưới, có thể tìm người hắt chút dầu nóng chẳng hạn. Ai ngờ tên không biết nặng nhẹ kia lại trực tiếp đánh người ta ngất đi. 

 

Cũng may chỉ là chấn động não, không thì cô ta đã sợ chết khiếp rồi. 

 

"Vậy chuyện ông ta nói về em họ cô là sao?" Lãnh Xu hỏi. 

 

"Còn có thể là chuyện gì nữa, bây giờ Hoàng Dĩ Ninh không có tài nguyên, muốn tham gia vào chương trình này của tôi. Nếu tôi thể làm được chuyện như vậy, còn cần tìm ông ta làm gì?"

 

Người làm việc cho Thẩm Liên Chi chính là cậu của cô ta, Hoàng Dĩ Ninh là em họ của Thẩm Liên Chi, hiện tại cũng vào giới giải trí làm nghệ sĩ, không có danh tiếng gì, chỉ có thể đóng những vai phụ nhỏ trong một vài bộ phim. 

 

"Nhưng mà ông ta nói cũng không sai, em xem Đường Tô và Tạ Ngôn Chiêu hot như vậy, em cũng có thể tìm người ghép thành một tổ hợp chị em với mình. Chỉ cần hình tượng nhân vật thú vị, mọi người sẽ ủng hộ thôi." Lãnh Xu nói. 

 

Lãnh Xu hiểu rõ giới giải trí, hình tượng nhân vật quan trọng hơn tất cả. Chỉ cần xây dựng hình tượng tốt sẽ thu hút vô số người hâm mộ.

 

"Hai người kia hot là vì quan hệ chị em sao? Đó chỉ đơn giản là bởi vì trên người Tạ Ngôn Chiêu có quá nhiều chủ đề để khai thác." Thẩm Liên Chi bực bội trợn mắt: "Em nhìn thấy Hoàng Dĩ Ninh là thấy phiền rồi, còn bảo em phải ghép thành một cặp với nó, thà giết em đi còn hơn." 

 

Quan Thắng Thắng không thích Thẩm Liên Chi, dù biết giả vờ làm bạn tốt với cô ta có lợi cho danh tiếng của mình, cô nàng cũng không muốn. Đổi lại là Thẩm Liên Chi cũng vậy. 

 

"Ít nhiều gì cũng sẽ mang lại chút độ hot." Lãnh Xu phân tích: "Hiện tại trong giới còn chưa ai biết em có một người em họ, chúng ta cũng có thể tìm người quay video, nói hai người là tình nhân, rồi sau đó lại tạo một cú lật ngược tình thế. Em xem, chẳng phải là có chủ đề này rồi sao?"

 

Thẩm Liên Chi cười tự giễu: "Đây chẳng phải là chiêu trò mà trước đây chúng ta dùng để đối phó Tạ Ngôn Chiêu và Đường Tô sao, giờ lại đem ra dùng cho chính mình." 

 

"Lợi ích trước mắt, không cần thiết phải kiêng kị những điều này." Lãnh Xu khuyên nhủ. 

 

"Nhưng tin đồn bôi đen của Đường Tô là giả, còn lịch sử đen của Hoàng Dĩ Ninh là thật..." Thẩm Liên Chi giang hai tay, làm một động tác, "Dày hơn cả từ điển Tân Hoa! Em mà bán hình tượng chị em với nó, nếu một ngày nào đó nó bị lật xe, chẳng phải em cũng bị liên lụy sao."

 

Lãnh Xu suy nghĩ một chút, cảm thấy quả thật có nguy hiểm, không nhắc lại chuyện này nữa. Cô ta chuyển chủ đề, cố gắng làm cho không khí nhẹ nhàng hơn: "Bây giờ Đường Tô bị thương rồi, những vòng thi sau chắc không tham gia được nữa, lần này em chắc chắn giành được hạng nhất." 

 

Thẩm Liên Chi rơi vào trầm tư, một lát sau nói: "Không chắc được, số phiếu của khán giả bầu cho em phải cao hơn Hạ Thừa Dục một khoảng thì mới được. Nhưng mà tối nay Hoàng Tân Kiến đã dẫn dắt dư luận rồi, ngày mai chúng ta có thể mượn chủ đề này một chút." 

 

Hoàng Tân Kiến rất biết cách khơi dậy sự phẫn nộ của đám đông, đều là người làm công ăn lương cả, chỉ cần xuất phát từ góc độ công nhân để phê phán, chắc chắn sẽ gây được sự đồng cảm với cư dân mạng. Vậy thì cô ta cũng sẽ xuất phát từ góc độ công nhân để "ra tay" là được.

 

*

 

Ngày hôm sau mưa vẫn không tạnh, sáng sớm, tổ tiết mục đã thông báo cho tất cả khách mời, hôm nay tiếp tục nghỉ ngơi. 

 

Tạ Ngôn Chiêu là người đầu tiên thức dậy, hôm trước cô ngủ quá nhiều, sáng sớm nghe tiếng cửa cuốn đầu giường bị gió thổi kêu leng keng, trằn trọc không ngủ được, liền dậy. 

 

Cánh cửa lớn vừa mở, gió lạnh mang theo hơi ẩm và mưa lùa vào, Tạ Ngôn Chiêu vươn tay duỗi người —— nhưng toàn thân đau nhức, cô duỗi được một nửa lại hạ tay xuống.

 

Phòng Tạ Ngôn Chiêu không có cửa sổ, không khí ngột ngạt, cô ra ngoài cửa đón gió, cảm thấy đầu óc thoải mái tỉnh táo hơn nhiều.

 

Cô tìm được một chiếc ghế gấp nhỏ ở gầm cầu thang trong phòng khách, mang ghế ra ngoài hành lang, ngồi hóng gió lạnh, lặng lẽ suy nghĩ về những chuyện xảy ra hai ngày nay. 

 

Tạ Ngôn Chiêu vừa nghĩ ra một manh mối, thì tầm mắt bỗng nhiên bị che khuất —— một chiếc ô lớn màu đen che trước mặt cô. 

 

Ngay sau đó, trên đỉnh đầu truyền xuống một giọng nói: "Cô ngồi hứng gió như vậy, rất dễ bị cảm lạnh."

 

Tạ Ngôn Chiêu quay đầu lại, ngước mắt lên, không ngoài dự đoán thấy được Hạ Tàng Phong. 

 

"Không cần anh lo." Tạ Ngôn Chiêu nói. 

 

"Vậy nếu tôi nói, cô nằm liệt giường thì sao?" Hạ Tàng Phong vừa dứt lời, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy trên mặt Tạ Ngôn Chiêu lộ rõ vẻ hoảng sợ. Ngay sau đó, cô liền xách chiếc ghế gấp nhỏ của mình quay vào phòng khách. 

 

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng vừa mới thức dậy, vừa vào đã nhìn thấy một màn này.

 

【 Người xưa nói không sai, chim sâu dậy sớm có đường ăn. 】 

 

【 Câu này là nói như vậy hả? 】 

 

【 Mấy người đừng lộn xộn! 】 

 

【 Hạ Thừa Dục biết cách khuyên người đấy.】 

 

【 Mà nói, hai ngày nay bọn họ thường xuyên tương tác ghê. 】

 

【 Đúng vậy, hôm qua tôi còn thấy Hạ Thừa Dục mặc quần áo cho Tạ Ngôn Chiêu nữa đó. 】 

 

【 Cái gì cái gì? Tôi bỏ lỡ gì rồi? 】 

 

【 Lúc đó mới hơn 5 giờ sáng, phòng phát sóng trực tiếp có mấy người thôi. Đoạn video ngắn ở trong siêu thoại của chúng tôi, ai hứng thú thì vào xem nhé. 】

 

【 Siêu thoại cá nhân hả? Hay là siêu thoại của 《 Hoa Lộ 》?】 

 

【 Sao có thể là siêu thoại cá nhân được, sẽ bị fan only xé mất!! Cũng không phải siêu thoại của chương trình, là siêu thoại CP của chúng tôi đó, tên là "Dục Chiêu", hắc hắc ~】 

 

Những cư dân mạng tò mò vào xem siêu thoại CP này, thì phát hiện số lượng fans bên trong đã lên tới mười mấy vạn, lượng tương tác ngày hôm qua hơn 50 vạn, độ hot áp sát CP diễn viên chính của một bộ phim cổ trang huyền huyễn đang nổi. 

 

Trong siêu thoại có không ít đoạn tương tác ngắn của bọn họ, cùng với vô vàn tác phẩm truyện ngắn. Nếu không phải thông tin cá nhân của Tạ Ngôn Chiêu quá ít, bọn họ chắc chắn có thể cắt ghép thành một bộ phim tình cảm rồi.

 

Chủ trì (Admin) siêu thoại tên là "Hũ mật ong", về cơ bản các đoạn video tương tác ngắn đều do cô ấy biên tập cắt ghép. 

 

Cư dân mạng vốn chỉ định vào liếc mắt xem một cái, xem thử cái gọi là "giúp mặc quần áo" là phát sinh dưới tình huống nào, có phải là do fan CP muốn ‘gặm đường’ đến phát điên rồi nên đã "bẻ cong sự thật" hay không, kết quả phát hiện ra, là đúng theo nghĩa đen.

 

Cư dân mạng sau khi xem xong video, đều lặng lẽ ấn theo dõi.

 

*

 

Tạ Ngôn Chiêu vừa vào nhà không lâu thì nhân viên công tác chuẩn bị bữa sáng tới. Trong số đó có một sư phụ họ Lưu, ông ấy từng làm đầu bếp ở nhà ăn, đã hợp tác với đài truyền hình vài lần, vì vậy lần này có vị trí, Tần Y liền sắp xếp ông ấy. 

 

Ông ấy đứng ở cửa phòng bếp, nhìn thấy Tạ Ngôn Chiêu qua sân và màn mưa, nhiệt tình chào hỏi cô: "Tạ lão sư, buổi sáng tốt lành nhé." 

 

Tạ Ngôn Chiêu không quen hình thức chào hỏi công sở, nhưng vẫn gật đầu, đáp: "Buổi sáng tốt lành."

 

Lưu sư phụ thấy Hạ Tàng Phong bên cạnh cô, cũng nhiệt tình chào hỏi anh: " Hạ lão sư, tối qua anh ngủ thế nào?" 

 

"Cũng được." Hạ Tàng Phong nói. 

 

"Tôi cũng nghĩ vậy." Lưu sư phụ định rụt rè một chút, nhưng cuối cùng không nhịn được, nói với bọn họ: "Tôi cũng ngủ ngon, không sợ hai người chê cười, nhiều bò như vậy, tôi nằm mơ cũng cười thành tiếng."

 

【 Hả? Ông ấy đang nói gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu? 】 

 

【 Có phải ông ấy nhận nhầm người không? Bình thường có thấy ông ấy nói chuyện với khách mời đâu. 】 

 

【 Đặc biệt đối phương còn là Hạ Thừa Dục và Tạ Ngôn Chiêu ít nói nhất, sư phụ già này có phải vẫn chưa tỉnh ngủ nên đang nói nhảm phải không?】 

 

Cư dân mạng không hiểu gì về đoạn đối thoại của Lưu sư phụ, nhưng đến buổi chiều liền hiểu.

 

*

 

Khoảng 4-5 giờ chiều, mưa tạnh dần, dự báo thời tiết nói ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời. 

 

Tần Y đến thông báo cho khách mời, bảo họ chuẩn bị tốt cho công việc ngày mai. 

 

Thẩm Liên Chi đang bận rộn trong phòng bếp, xắn tay áo, đeo tạp dề, dùng một chiếc đũa búi tóc lên, không phải búi tùy tiện, mỗi sợi tóc đều được uốn lượn và canh chỉnh tỉ mỉ. 

 

Cô ta nhìn thấy bóng dáng Tần Y, đi ra gọi hắn lại: "Đạo diễn, anh bận hả?"

 

Tần Y hỏi lại: "Thẩm lão sư có việc gì sao?" 

 

"Phải, anh ra phòng khách ngồi một chút đi." 

 

Tần Y không hiểu ra sao, nhưng vốn dĩ hắn cũng định vào phòng. 

 

Vào phòng khách, vừa thấy bên trong bày mấy cái bàn, vài nhân viên công tác đang ngồi ở đó. Cũng đều không biết sắp xảy ra chuyện gì, bọn họ hai mặt nhìn nhau. 

 

Chỉ một lát sau, hai nồi canh gà thơm nức mũi được bưng lên bàn.

 

 Thẩm Liên Chi tự tay chia thịt và múc canh cho họ, tươi cười dịu dàng: "Hôm qua ít nhiều nhờ có mọi người, nếu không không biết Tiểu Tô và Ngôn Chiêu sẽ nguy hiểm thế nào. 《 Hoa Lộ 》không thể thiếu sự vất vả của mọi người, nên tôi hầm canh gà bồi bổ sức khỏe cho mọi người."

 

【  Chi Chi của chúng ta là người siêu tốt! Còn có thể nghĩ đến nhân viên công tác vất vả.】

 

【 Hai chị em kia yên tâm thoải mái mà tiếp nhận hết thảy, đến một câu cảm ơn cũng không có, còn phải để Chi Chi thay bọn họ làm người.】

 

【 Còn không phải sao, hai con gà mái già này là Thẩm Liên Chi tiêu hết khoai lang đỏ của mình để đổi lấy, thật sự rất cảm động.】

 

【 Hơn nữa nấu cả buổi trưa đó!! 】

 

Không ai để ý đến trong một góc, fans Lục Thành Tư yếu ớt hỏi:

 

【 Khoai lang đỏ của cô ta hơn phân nửa là do Tiểu Lục nhà chúng tôi cho, có phải cô ta cũng nên gọi Tiểu Lục nhà chúng tôi xuống uống một chén canh không......】

 

Thẩm Liên Chi gắp cho Tần Y một cái đùi gà, nói: "Đạo diễn, anh chạy đi chạy lại hai ngày nay, vô cùng vất vả, phải ăn đùi gà." 

 

Tần Y nhìn chén canh đặt trước mặt, bỗng nhiên quên mất mình đến đây để làm gì, ngơ ngác ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng. 

 

Thẩm Liên Chi cho rằng hắn đang nhìn nồi canh: "Một nồi khác là cho Hạ lão sư, hôm qua cậu ấy cũng rất vất vả." 

 

"Thế còn cái đùi gà còn lại đâu?" Lưu sư phụ ngồi bên bàn ăn hỏi. 

 

Thẩm Liên Chi nhẹ nhàng cười: "Là cho Tiểu Tô và Ngôn Chiêu, Tiểu Tô bị thương, Ngôn Chiêu là con gái, hai ngày trước chạy lâu như vậy trong núi vào ban đêm, chắc là phải mệt lắm, cũng nên bồi bổ cho bọn họ một chút."

 

【 Vậy mà còn nghĩ đến Đường Tô và Tạ Ngôn Chiêu, tôi phục rồi, Thẩm Liên Chi tốt bụng quá! 】 

 

【 Hai người kia còn đang ngủ trong phòng đấy, đừng gọi họ, cứ giữ lại mà ăn đi!】 

 

【 Đúng đó, bốn cái đùi gà đều chia hết rồi, mình ăn gì? Vất vả cả ngày, không thưởng cho mình một chút gì sao? 】 

 

Fan Lục Thành Tư bám riết không tha: 

 

【 Có thể cho Tiểu Lục nhà chúng tôi một cái đùi gà không? 】

 

Camera man của Thẩm Liên Chi nghe cô nói vậy, vô cùng đau khổ: "Thẩm lão sư, cô cho bọn họ uống canh gà làm gì, phải cho chúng tôi uống mới đúng chứ." 

 

"Vì sao?" Thẩm Liên Chi không hiểu. 

 

Lưu sự phụ "phụt" cười ra tiếng, cuối cùng ông cũng không nhịn được, nói với camera man của Thẩm Liên Chi: "Sao? Hối hận vì không ở lại trong thôn à?" 

 

"Hối hận! Hối hận đến xanh cả ruột rồi, nếu không thì tôi cũng có thể cùng mọi người lên núi." 

 

Đa phần camera man đều ở khách sạn trong thị trấn, chỉ có một camera man phụ trách quay tập thể ở lại. 

 

Theo ý của Tần Y, tốt nhất nên giữ lại một người nữa, nhưng không ai nguyện ý.

 

*

 

Sáng sớm hôm qua, sau khi Tạ Du rời giường, theo thói quen mở phát sóng trực tiếp, sau đó biết chuyện của Đường Tô và Tạ Ngôn Chiêu. 

 

May mắn là lúc đó cả hai đều đã được tìm thấy, xác nhận an toàn. Bà biết chuyện này ít nhiều đều nhờ mọi người giúp đỡ, phải thức đêm mới tìm được người. Hai vợ chồng tính toán, nhờ Tần Y giúp đỡ, kéo những người lên núi vào một nhóm. Bọn họ hỏi địa chỉ nhà mọi người, tặng mỗi người 10 con bò, nhà ai không có chỗ nuôi bò thì có thể đổi thành tiền mặt. 

 

Làm loại công việc quay chương trình thế này, thức đêm tăng ca là chuyện bình thường, nhưng tiền tăng ca lại không được hậu hĩnh như vậy, cho nên mới nói là hối hận đến xanh ruột.

 

【 Thảo nào buổi sáng Lưu sư phụ cười tươi đến như vậy, mười con bò cơ mà! 】 

 

【 Đúng là không nên cho bọn họ uống canh gà, phải an ủi những người khác không đi "bị tổn thương" tinh thần mới đúng, bao gồm cả tôi nữa!】 

 

【 Làm thêm một đêm, có thể được hai ba mươi vạn, tôi phải bắt ông chủ của tôi đến xem người ta làm việc thế nào.】 

 

【 Lúc trước có mấy người nói bọn họ không biết cảm ơn, nói hơi sớm rồi đó. Tạ Ngôn Chiêu coi tiền như giấy, động một tí là vung tiền cho người ngoài, vậy mà mấy người lại nghĩ cô ấy sẽ không làm gì sao. 】 

 

【 Lần sau cứ phán trước như vậy thử xem? Người khác không nói thì coi như cái gì cũng không làm gì đúng không? 】

 

Lưu sư phụ tiếp tục nói: "Đúng là người làm ăn lớn có khác, ra tay hào phóng, hiệu suất làm việc cũng nhanh, bò hôm qua đã đưa ra rồi, xe tải đi cao tốc, tính thời gian thì tối nay là có thể đến thôn này." 

 

Đêm 2 ngày trước, khi đi tìm Tạ Ngôn Chiêu trong núi, Tần Y đã gọi trưởng thôn, nhờ ông ấy giúp tìm thêm vài người. Trưởng thôn không tìm được người, liền gọi con trai và cháu họ đang ở cùng thôn. 

 

Ba người bọn họ, cùng với chủ nhà làm đám cưới ở thôn Pháo Đốt, đều ở trong nhóm đó. Hỏi muốn bò hay muốn tiền mặt, bọn ọ đều chọn bò.

 

Về cơ bản những người làm công đều chọn tiền mặt, Lưu sư phụ muốn thịt bò chất lượng tốt, còn Lâm Mậu Thụ và những người khác thì muốn bò sữa. 

 

Lâm Mậu Thụ nghĩ, bọn họ có thể cống hiến 30 con bò sữa này để cho trẻ em trong thôn đi học có thể uống sữa bò, giúp chúng bổ sung dinh dưỡng. 

 

Thẩm Liên Chi nấu hai nồi canh gà, những nhân viên công tác được bò hoặc tiền ngại không uống, bị những người không đi uống.

 

Lúc này, Thẩm Liên Chi cuối cùng cũng nhớ đến Lục Thành Tư, bèn múc cho hắn một chén canh, đùi gà đã bị ăn hết, cô ta liền gắp hai cái cánh gà, tự mình mang lên gác mái, khiến hắn cảm động không nói nên lời. 

 

Fans Lục Thành Tư cũng vui mừng: 

 

【 Tiểu Lục nhà chúng ta không chỉ được uống canh mà còn được ăn thịt nữa, tốt quá rồi! 】

 

*

 

Khoảng bảy tám giờ tối, xe tải chạy đến chân núi, thông báo cho người trong thôn xuống nhận bò. 

 

Trưởng thôn nói cho người trong thôn nghe về chuyện bò, những gia đình có trẻ con đều vui mừng hớn hở xuống núi giúp đỡ. Mỗi người dắt một con, rất nhanh đã dắt lên hết. Lâm Thụ Mậu đếm lại, dư ra một con, là bò thịt. Ngoài ra, trên xe tải còn có năm cái tủ đông. 

 

Lâm Mậu Thụ nhờ Tần Y gọi điện thoại cho Tạ Du, hỏi có phải giao nhầm không. 

 

Tạ Du trả lời: "Không giao nhầm đâu, bò sữa vào mùa vắt sữa, lượng sữa rất nhiều, bình thường uống không hết. Gửi cho các anh tủ đông để trữ sữa, còn con bò thịt kia, có thể bán lấy tiền điện." 

 

【 Quá chu đáo, mẹ vợ tôi sao mà chu đáo thế! 】 

 

【 Chỉ một con bò thịt thì được bao nhiêu tiền điện chứ? 】

 

【 Đừng có không biết mà nói bậy nha! Nhà tôi cũng nuôi bò, đây là giống nhập khẩu được nuôi dưỡng chất lượng tốt, nhìn hình thể này thì khoảng hai tuổi, lúc này trọng lượng và chất lượng thịt đều đạt đến trạng thái tốt nhất, có thể nặng một tấn trở lên, giá bán không dưới hai vạn. Tủ đông này không tốn điện, cho dù năm cái cùng bật, cũng đủ dùng mười năm đấy. 】 

 

【 Thế 10 năm sau thì sao? 】 

 

【 Bó tay… Không muốn người ta thoát nghèo làm giàu à? Trần Tĩnh Hảo đến đây chơi chắc? 】 

 

【 10 năm sau mà đến tiền điện tủ đông cũng không trả nổi thì Trần Tĩnh Hảo chắc phải nghi ngờ nhân sinh luôn. 】

 

Khi vận chuyển bò và tủ đông lên núi, một số nhân viên công tác cũng qua giúp đỡ, Quan Thắng Thắng chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ, tò mò đứng ở cửa thôn nhìn xung quanh. 

 

Cô ta nhìn nhìn rồi thở dài: "Haiz, nếu tối 2 ngày trước em cũng đi theo thì tốt rồi." 

 

Âu Dương Lam vừa nghe liền biết cô ta đang nghĩ cái gì, liền dội cho một gáo nước lạnh: "Em dắt bò về rồi buộc ở đâu? Hơn nữa, em vắt sữa bò còn không dám, muốn bò làm gì?"

 

"Em nghĩ một chút cũng không được à?" Quan Thắng Thắng bĩu môi, cảm thấy Âu Dương Lam làm người thật không thú vị. 

 

Hạ Tàng Phong cũng đi giúp vận chuyển tủ đông, trở về thấy mấy khách mời đều đứng ở cửa xem náo nhiệt, bên trong không có Tạ Ngôn Chiêu. 

 

Hôm nay ăn cơm chiều cũng không thấy cô đâu, Hạ Tàng Phong có chút lo lắng, hỏi Quan Thắng Thắng: "Cô có biết Tạ Ngôn Chiêu ở đâu không?"

 

"Ở trong phòng ấy, à, hôm nay Chiêu Chiêu đau bụng, chắc giờ đang ngủ rồi." 

 

"Đau bụng?" Trong lòng Hạ Tàng Phong lộp bộp một chút, "Cô ấy không khỏe à?" 

 

"Không phải, chỉ là chuyện đó của con gái, chuyện đó ..." Quan Thắng Thắng xoa nhẹ hai cái xuống bụng ý bảo anh. 

 

"Đến tháng." Âu Dương Lam trực tiếp nói thẳng giúp cô ta. 

 

"Đang phát sóng trực tiếp đấy!" Quan Thắng Thắng dậm chân. 

 

"Có gì đâu mà không được nói!" Âu Dương Lam không hiểu, chẳng phải bây giờ đang khuyến khích không nên xấu hổ vì kinh nguyệt sao? 

 

"Đây là chuyện riêng tư của Chiêu Chiêu, nhỡ cô ấy không muốn người khác biết thì sao!" Quan Thắng Thắng nói.

 

【 Tốt lắm, bây giờ thì cả nước đều biết Tạ Ngôn Chiêu hôm nay đến tháng. 】 

 

【 Không sao không sao, hôm nay tôi cũng đến tháng, giờ mọi người cũng biết hết rồi. 】 

 

Âu Dương Lam nghe lý do của Quan Thắng Thắng, hỏi lại: "Vậy sao em lại nói với Hạ lão sư?" 

 

"Hạ lão sư đâu phải người ngoài." Quan Thắng Thắng nói. 

 

【 Cái gì cái gì? Không phải người ngoài? Chẳng lẽ là người một nhà? Quan Thắng Thắng biết nội tình gì sao? 】 

 

【 Ơ? Hai người bọn họ thật sự đang nói chuyện yêu đương à? 】 

 

【 CP của chúng ta thành thật rồi? 】 

 

【 Không phải! Mọi người đợi chút đã! Nhìn biểu cảm của Hạ Thừa Dục kìa, ngay cả anh ấy cũng ngạc nhiên nữa, rõ ràng không phải ý mà mọi người đang hiểu đâu!! 】 

 

【 Tin đồn chính là lan truyền như thế này đấy…】

 

Quan Thắng Thắng nói năng không lựa lời, Âu Dương Lam biết những lời này của cô ta chắc chắn sẽ gây hiểu lầm, nhắc nhở: "Em đừng có nói lung tung!" 

 

Quan Thắng Thắng giải thích: "Ý em là, hai ngày trước Hại lão sư có công lớn nhất, sáng hôm qua lại còn đưa Chiêu Chiêu đến bệnh viện thăm Đường Tô, tình cảm này ở đây, khác với cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp chứ!"

 

【 Giống chúng ta, vậy là CP của chúng ta xong đời rồi. 】 

 

【 Quan Thắng Thắng thật làm người ta thất vọng! 】 

 

"Được rồi, đừng lảm nhảm nữa, mau về ngủ đi, ngày mai còn phải làm việc!" Âu Dương Lam kéo cô ta lên lầu trên ngủ. 

 

Vừa nghe ngày mai phải làm việc, Quan Thắng Thắng lập tức giống cà tím gặp sương, cả người héo úa, mất hết sinh khí. 

 

 

Bò được sắp xếp ổn thỏa xong, trong thôn dần dần yên tĩnh lại.

 

Đêm khuya tĩnh lặng, phần lớn mọi người đã tắt đèn đi ngủ. Hạ Tàng Phong đang nghĩ có nên qua phòng bên cạnh xem tình hình không, Ngô Hãn nhìn ra tâm tư của anh, dùng điện thoại đánh một dòng chữ nhắc nhở anh: Cậu bớt lo chuyện của cô ấy lại, còn lo nữa thì kỳ sau cậu cũng chưa chắc đã đến được đâu. 

 

Hạ Tàng Phong nhìn dòng chữ kia, nghĩ nghĩ rồi dùng điện thoại trả lời một câu: Không sao, bây giờ không có camera theo dõi, bọn họ không biết đâu. 

 

Sau đó anh liền ra khỏi phòng. 

 

Nhìn bóng lưng anh rời đi, Ngô Hãn thở dài: Cậu là ông chủ, không quản được.

 

Hạ Tàng Phong đi dạo một vòng ngang qua phòng bếp trước, làm dấu hiệu, rồi đến cửa phòng Tạ Ngôn Chiêu. 

 

Đang định gõ cửa, lại nghĩ, có lẽ người ta đã ngủ rồi, không nên đánh thức. Nhưng ngay sau đó, anh nghe thấy trong phòng truyền ra giọng nói của cô. 

 

Đang gọi "Đường Tô", rất ngắn ngủi, tốc độ nói rất nhanh, như là có chuyện gì gấp gáp. Âm thanh không nhỏ, có thể làm người ở trong phòng khách nghe rõ, nhưng ở trên lầu thì chưa chắc. 

 

Hạ Tàng Phong gõ cửa, tiếp theo lại nghe thấy bên trong truyền đến một câu: "Đường Tô, em nhanh lên..."

 

Giọng nói đột nhiên im bặt, so với âm lượng vừa rồi, giọng nói này cực kỳ nhẹ, như là nổi trên lông chim, hơn nữa âm cuối còn run rẩy, không phải dáng vẻ nói chuyện bình thường của cô. 

 

Anh trực tiếp mở cửa đi vào, liếc mắt một cái liền thấy chăn gối trên giường lộn xộn, còn người trong chăn thì cuộn tròn thành một cục, mái tóc dài vốn óng mượt như lụa giờ phút này cũng rối bời phủ trên mặt, cả đầu rũ xuống ngực. 

 

Hạ Tàng Phong lập tức xông tới, nôn nóng nói: "Làm sao vậy?"

 

"Đau bụng." Tạ Ngôn Chiêu tưởng là Đường Tô, trực tiếp nắm lấy tay anh vừa đưa tới, móng tay bấm vào da thịt anh, "Lấy cho chị viên thuốc, còn nữa... giúp chị rót túi chườm nóng." 

 

Cô nói chuyện không đầu không đuôi, nhưng Hạ Tàng Phong nghe hiểu, lập tức đi tìm thuốc giảm đau và pha nước ấm cho cô. 

 

Cô vẫn nằm nghiêng như cũ, chỉ hơi nâng đầu, một tay che bụng, một tay nhận thuốc từ lòng bàn tay anh, rồi nhận lấy nước ấm anh đưa để uống thuốc giảm đau. 

 

Thuốc phải mất khoảng nửa tiếng mới có tác dụng, Tạ Ngôn Chiêu vẫn cuộn tròn, hai tay gắt gao ấn vào bụng, dường như như vậy dễ chịu hơn một chút.

 

"Túi chườm nóng, nước lạnh..." Tạ Ngôn Chiêu mơ hồ nhắc nhở anh. 

 

Thật ra ban ngày Tạ Ngôn Chiêu đã uống thuốc, cũng chườm nước nóng, thậm chí Đường Tô còn pha cho cô một cốc trà gừng đường đỏ, nhưng đến tối cô lại bắt đầu đau. 

 

Nước trong túi chườm nóng đã nguội, cần phải thay nước, cô không có sức xuống giường, muốn thử gọi như vậy xem cậu có nghe thấy không, không ngờ cậu lại đến nhanh như vậy.

 

Hạ Tàng Phong không biết lúc này ý thức cô không rõ nên nhận nhầm người. Nghe cô nói thay nước cho túi chườm nóng, đoán được là ở trong chăn. Anh chần chờ vài giây, thật cẩn thận luồn tay vào từ mép chăn, nhiệt độ bên trong rất lạnh, thậm chí còn không ấm bằng lòng bàn tay anh. 

 

Thảo nào cô đau như vậy, vốn dĩ cơ thể đã không thoải mái, lại còn ngủ trong ổ chăn lạnh lẽo như vậy. 

 

Cũng may túi nước ấm đã bị Tạ Ngôn Chiêu đẩy ra phía ngoài, Hạ Tàng Phong khẽ sờ soạng vài cái liền tìm được.

 

Anh rót nước ấm trở về, giúp cô nhét vào trong chăn. Nhìn cô trên giường hết lăn qua lộn lại đổi tư thế, lúc thì nửa ngồi dậy, lúc thì quỳ gối, chỉ nhìn thôi cũng biết cô bị cơn đau dày vò như thế nào. 

 

Cuối cùng, sau khoảng nửa tiếng, Tạ Ngôn Chiêu không còn lăn lộn nữa. Giống như người luyện công trong tiểu thuyết võ hiệp, bỗng nhiên được đả thông kinh mạch. 

 

Lúc này, cô cuối cùng cũng có sức lực chỉnh lại tóc. Tầm mắt khôi phục rõ ràng, cô mở to mắt nhìn lên, bất ngờ đối diện với một đôi con ngươi đen sâu thẳm chứa đầy lo lắng. 

 

Cô cảm thấy có lẽ mình đau đến hồ đồ rồi, nhắm mắt lại nghỉ một lát. 

 

Lại mở mắt ra nhìn lên .... Thật sự không phải Đường Tô!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.