Nổi Tiếng Sau Khi Cùng Với Em Trai Ruột Bị Anti Khắp Internet Phá Game Trong Show Giải Trí

Chương 64: Ăn trộm


TruyenChu.IO - Đọc truyện nhanh không QC


Việc "Mộ Mộ" và "Hũ mật ong" là cùng một người đã làm cho không ít cư dân mạng thích ăn dưa khiếp sợ, nhưng còn xa mới bằng cú sốc khi "Mộ Mộ" và "Cao âm phổ hào" là cùng một người, đánh cho cư dân mạng một cú không kịp trở tay. 

 

Lúc trước Tạ Ngôn Chiêu bị toàn mạng xã hội chế giễu, chính là bởi vì "Cao âm phổ hào" đã khởi xướng hoạt động rút thăm trúng thưởng không giới hạn người tham gia, cô ấy ghét Tạ Ngôn Chiêu như vậy, sao có thể trèo tường? 

 

*Trèo tường: 出墙 /chū qiáng/: Từ này dựa vào câu thành ngữ Trung Quốc là “hồng hạnh xuất tường” để lấy từ “xuất tường” – trèo tường để miêu tả hành động của fan hâm mộ từ bỏ thần tượng này để theo đuổi, yêu thích thần tượng khác.

 

Có cư dân mạng không tin, thà tin tài khoản bị hack hoặc Weibo bị lỗi.

 

【 Có phải bị hack tài khoản không? Tiểu Phổ, cô mau ra đây nói một câu đi! 】

 

【 Tôi cảm thấy đó là ảnh ghép, tôi không tìm thấy bức ảnh đó trên Weibo của cô ấy. 】

 

【 Biến fan của mình thành fan nhà trai, đây là kiểu tẩy trắng mới sao? Đánh lạc hướng dư luận? 】

 

【 Càng ăn dưa càng hồ đồ, rốt cuộc đâu là thật, đâu là giả! 】

 

Weibo của "Cao âm phổ hào" vẫn luôn không có động tĩnh gì, người cũng không online, hai tài khoản Weibo khác cũng vậy. 

 

Khi không có dưa sự thật để ăn, mọi người liền suy đoán lung tung, trên mạng xã hội loạn xì ngầu. 

 

Buổi sáng Thẩm Liên Chi mở Weibo ra, nhìn thấy hướng gió trên mạng đang phát triển theo một hướng không thể tưởng tượng nổi, quả thực như sét đánh ngang tai, cho nên ngay cả bữa sáng cô ta cũng chưa xuống ăn.

 

*

 

Sáng sớm mặt trời vừa ló dạng, gió núi tràn ngập hương khoai nướng, mấy khách mời ngồi trong sân vừa cảm thụ hơi thở của thiên nhiên, vừa thưởng thức thành quả lao động của mình. 

 

Quan Thắng Thắng ăn hai củ khoai lang đỏ, cắn muỗng nói: "Tuy là tự mình đào, nhưng hình như không ngọt lắm." 

 

"Cô thích ăn ngọt sao?" Tạ Ngôn Chiêu hỏi cô ta.

 

"Ừm, trước đây tôi mua khoai nướng ở ven đường, bên ngoài có lớp đường chảy ra, vừa ngọt vừa mềm, ăn rất ngon. Cái này vị hơi nhạt..." 

 

Quan Thắng Thắng thích ăn khoai nướng, hồi còn đi học, cứ đến mùa đông là lại chạy ra chỗ bán khoai lang đỏ, sau này bắt đầu làm diễn viên đóng phim, cần kiểm soát cân nặng nên rất ít ăn khoai lang đỏ. 

 

Nhưng lần này có thể ăn, đây là thành quả lao động của cô ta, ý nghĩa không giống bình thường! 

 

【 Hiểu rồi, đại tiểu thư thích ăn đậm vị. 】 

 

【 Chẳng lẽ ngoài kia bán người ta có thêm đường à? Nếu không sao lại ngọt như vậy. 】 

 

【 Không phải đâu, ngoài kia bán ngọt là do nướng nhiệt độ cao, nướng liên tục như vậy tinh bột phân giải thành đường, nên mới ngọt như thế. 】 

 

Ánh mắt của Tạ Ngôn Chiêu lướt qua những món bày trên bàn ăn dài, cuối cùng dừng ở trên người Lục Thành Tư. 

 

Hắn đi vào bếp cầm một cái mâm, sau đó dùng đũa gắp mấy củ khoai lang đỏ đã nướng chín từ bát của mình ra, chuẩn bị mang lên phòng cho Thẩm Liên Chi. 

 

Người này không thể không ăn sáng, nếu không sẽ không tốt cho dạ dày, hắn nghĩ như vậy. 

 

Tạ Ngôn Chiêu hiếm khi nhìn một thứ gì đó lâu như vậy, Quan Thắng Thắng nhìn theo tầm mắt của cô, cũng phát hiện ra điều gì đó: "Ơ? Khoai lang đỏ của Lục lão sư trông giống hệt khoai nướng tôi mua ngoài, bên ngoài cũng có lớp đường chảy ra." 

 

"Là tôi tự nướng." Lục Thành Tư đáp, còn đùa với cô ta: "Có lẽ kiếp trước tôi bán khoai lang đỏ nên tay nghề khá lão luyện." 

 

"Vậy tôi ăn một củ được không?" Quan Thắng Thắng hỏi. 

 

Tuy rằng cả kỳ bọn họ cũng chưa nói chuyện gì, nhưng khi Quan Thắng Thắng muốn hỏi xin đồ ăn của người khác thì lại rất tự nhiên. 

 

"Được chứ." 

 

Lục Thành Tư chọn một củ cỡ vừa từ mâm đưa cho cô ta —— củ to thì không được, củ to phải để lại cho Thẩm Liên Chi. 

 

Lục Thành Tư đứng dậy, vươn cánh tay đưa qua, củ khoai lang đỏ lướt qua mí mắt Âu Dương Lam, cô ta nhỏ giọng nhắc nhở Quan Thắng Thắng: "Hôm nay em ăn không ít rồi, khoai lang đỏ nhiều calo, cái này em ăn một nửa thôi."

 

Trong khoảng thời gian này vì phải vận động thể lực nhiều, Quan Thắng Thắng không khống chế ăn uống, hơn một tuần trôi qua, cằm cô ta đã tròn trịa hơn một chút. Hiện tại được nghỉ ngơi, cô ta cảm thấy mình nên bắt đầu kiểm soát lại, cô ta nhận lấy củ khoai lang rồi bẻ ra làm đôi.

 

Khoai lang đỏ nướng đến chín mềm, bên trong thịt quả mềm nhừ ứa ra mật ngọt, nhẹ nhàng bẻ một cái liền đứt đôi, cô ta đưa nửa còn lại cho Tạ Ngôn Chiêu. 

 

Thấy cô ta chia khoai lang cho Tạ Ngôn Chiêu, Lục Thành Tư theo bản năng đưa tay ngăn lại, "Quan lão sư cô..." 

 

Quan Thắng Thắng đã chia xong nửa kia, quay đầu lại hỏi hắn: "Sao vậy?" 

 

"Không..." Lục Thành Tư ậm ừ nói: "Không sao, chỉ là muốn nhắc cô, có hơi nóng." 

 

"Vẫn ổn." Quan Thắng Thắng cười với hắn: "Vỏ bên ngoài không nóng lắm." 

 

Lục Thành Tư nhìn Quan Thắng Thắng dùng muỗng đào khoai lang đỏ, ăn một miếng, ra sức gật đầu: "Ưm! Thật sự rất ngọt!! Lục lão sư có bí quyết gì vậy? Có thể dạy tôi không?"

 

 "Không có bí quyết gì cả, chỉ là... Tuỳ tiện nướng thôi, nướng lâu một chút là được. Cái đó... Tạ lão sư, cô thấy có ngon không?" Hắn hỏi Tạ Ngôn Chiêu. 

 

Tạ Ngôn Chiêu còn chưa ăn, chỉ đáp lại một câu: "Trông khá ngon." 

 

Lục Thành Tư chột dạ liếc nhìn cửa chính, lại nhìn thoáng qua cửa sổ phòng Hạ Tàng Phong, nghĩ chắc anh không ra ngoài nhanh như vậy, liền nhân cơ hội hỏi Tạ Ngôn Chiêu một câu: "Tạ lão sư, gần đây cô rất hot, có cảm nghĩ gì không?" 

 

Tạ Ngôn Chiêu nghe không hiểu: "Anh nói cái gì?" 

 

"Chính là hot search mới nhất của cô, cô không thấy sao?" 

 

【 Lục Thành Tư lướt mạng 8G à, ngày nào cũng mệt như vậy mà cũng không làm chậm trễ anh ta lên mạng. 】 

 

【 Nhìn không ra Lục Thành Tư lại thích ăn dưa, điều này có hơi khác với hình tượng của anh ta đấy. 】 

 

【 Thích ăn dưa, hơn nữa còn thích mặt dày. 】 

 

【 Tiểu Lục chỉ là nhìn giống tổng tài bá đạo văn nhã thôi, thực ra tính cách vẫn rất bình dân, hiểu anh ấy hơn sẽ biết. 】 

 

【 Tiểu Lục nhà tôi thật ra rất thú vị, không già dặn như vẻ bề ngoài đâu. 】 

 

"Hot search à..." Tạ Ngôn Chiêu trầm ngâm một tiếng, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn hắn hỏi: "Sáng nay mới xem, sao vậy?" 

 

Lục Thành Tư cười cười: "Không có gì, tôi chỉ tiện thể ăn chút dưa thôi."

 

Quan Thắng Thắng nuốt miếng khoai lang đỏ trong miệng xuống, giúp Tạ Ngôn Chiêu trả lời: "Chiêu Chiêu của chúng tôi không có quan hệ gì với fan đó, fan đó không phải là fan của cô ấy, mà là từ bên Hạ Thừa Dục trèo tường qua." 

 

Động tác của Lục Thành Tư khựng lại, nụ cười trên mặt cứng đờ, ánh mắt từ mêm mang đến khó hiểu rồi chuyển sang khiếp sợ: "Cô nói cái gì?" 

 

"Tôi nói là fan đó trèo tường... Để tôi nói với anh thế này, 'Cao âm phổ hào', 'Mộ Mộ', 'Hũ mật ong', ba tài khoản này thực chất là cùng một người." 

 

Thấy Lục Thành Tư vẫn mê mang và khiếp sợ như cũ, Quan Thắng Thắng hỏi: "Anh biết ba tài khoản này chứ?" 

 

Môi Lục Thành Tư giật giật: "Biết... Không phải, sao có thể là cùng một người chứ?!" 

 

【 Xem ra là ăn không hết dưa, chỉ ăn có một nửa. 】 

 

【 Chuyện 'Cao âm phổ hào' và 'Mộ Mộ' là cùng một người, có bằng chứng xác thực không? 】

 

 【 Không có, hôm nay cô ấy vẫn chưa online. 】 

 

【 Vậy mà Quan Thắng Thắng nói chắc như đinh đóng cột vậy, không sợ đến lúc đó không xuống đài được à? Dù sao tôi thấy bức ảnh của 'Cao âm phổ hào' kia giống như là ảnh ghép. 】 

 

【 Nói thật, Quan Thắng Thắng quá tin tưởng Tạ Ngôn Chiêu rồi, tôi còn sợ cô ấy bị đâm sau lưng ấy. 】 

 

"Chính là cùng một người đấy!" Quan Thắng Thắng nói chắc chắn: "Bằng chứng cũng có." 

 

"Cô ấy là đại fan của Tiểu Hạ, trước đây cô ấy đối xử với Tạ Ngôn Chiêu như vậy... Cô ấy sao có thể trèo tường được?" 

 

Quan Thắng Thắng không nghe ra ý ngoài lời nói của hắn, cho rằng hắn chỉ là giật mình, còn phụ họa theo: "Đúng không! Tôi cũng bất ngờ lắm! Tính thời gian thì cô ấy trèo cũng nhanh thật đấy. Nhưng mà cũng bình thường thôi, ai bảo Chiêu Chiêu nhà chúng ta ưu tú như vậy, cô ấy bị hấp dẫn cũng dễ hiểu mà."

 

【 Đợi chút, nếu thật là như vậy, thì cô ta trèo tường cũng nhanh thật đấy, vào đêm quay thưởng đã chuyển rồi?! 】 

 

【 Vậy càng không thể nào, cậu sẽ đi thích một người vả vào mặt cậu à? 】 

 

【 Trước khi "Cao âm phổ hào" online, mọi chuyện đều không chắc chắn. 】 

 

Lục Thành Tư còn muốn đưa ra nghi ngờ, thấy Hạ Tàng Phong từ trong phòng đi ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, trong lòng Lục Thành Tư run lên, ngậm chặt miệng. 

 

Quan Thắng Thắng xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, thấy Hạ Tàng Phong lại đây, liền gọi anh ngồi xuống đối diện. 

 

Mấy ngày nay bọn họ đều ăn cơm cùng nhau, bây giờ cô ta nhìn anh, không còn khó gần như lúc đầu nữa, cảm thấy anh cũng rất có "tình người". 

 

"Hạ lão sư, đại fan của anh trèo tường rồi, anh có biết không?" 

 

Hạ Tàng Phong mặt không đổi sắc, nói: "Vừa mới biết." 

 

"Vậy anh thấy thế nào?" Quan Thắng Thắng cười hỏi. 

 

【 Hảo gia hoả, lại thêm một người mặt dày. 】

 

 【 Khá lắm, biết tôi thích xem cái gì. 】 

 

【 Đại tiểu thư bây giờ chính là người phát ngôn của chúng ta! 】

 

【 Nhưng mà, nhỡ đâu là giả thì sao? Sau này nhớ lại không xấu hổ à? 】 

 

Kỳ thật Âu Dương Lam cũng lo lắng chuyện này sẽ bị lật ngược, dù sao cũng không có bằng chứng xác thực, vừa rồi cô ấy nhìn ra Lục Thành Tư có ý đồ không tốt, Quan Thắng Thắng giúp đỡ bảo vệ Tạ Ngôn Chiêu nên cô ấy cũng không quản nữa. Lúc này lại mặt dày xông lên với Hạ Thừa Dục, thật sự quá lỗ m.ãng.

 

Cô ấy huých Quan Thắng Thắng một cái ở dưới bàn ý bảo cô ta im miệng, sau đó mở miệng chữa cháy: "Hạ lão sư, anh đừng nghe Thắng Thắng nói bậy, cô ấy chỉ thích xem mấy tin tức bát quái thôi, người khác nói gì tin nấy." 

 

"Không sao, tôi thấy chuyện trèo tường rất bình thường." 

 

Khi Hạ Tàng Phong nói chuyện, bất động thanh sắc liếc nhìn Tạ Ngôn Chiêu, thấy mặt cô không có biểu cảm, không biết đang nghĩ gì. 

 

Trên bàn im lặng, Tạ Ngôn Chiêu bỗng nhiên đứng dậy, đi về phía Lục Thành Tư, hỏi: "Lục lão sư định mang bữa sáng cho Liên Chi sao? Tôi giúp anh mang đi." 

 

"A? À……" 

 

Lục Thành Tư định nói không cần, nhưng Tạ Ngôn Chiêu đã bưng mâm đi rồi. 

 

Hạ Thừa Dục vừa đến, Tạ Ngôn Chiêu liền đi, còn tìm một lý do "vớ vẩn" là mang bữa sáng cho Thẩm Liên Chi. Rõ ràng Tạ Ngôn Chiêu chưa bao giờ chủ động tiếp xúc với các khách mời khác, hơn nữa hai người bọn họ ở trong chương trình cũng chưa nói với nhau được mấy câu. 

 

Không chỉ mấy người trên bàn ăn cảm thấy kỳ lạ, mà cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng thấy rất kỳ lạ. 

 

【 Quá khác thường, cô ta chột dạ sao? 】

 

【 Chắc chắn rồi, Hạ Thừa Dục vừa đến là cô ta đi ngay, chắc chắn là không dám đối mặt với anh ta. 】 

 

【 Tôi thấy Quan Thắng Thắng cũng ngây ra rồi, ngàn vạn lần đừng là giả. Đại tiểu thư tuy tính tình không tốt, nhưng tôi không thể thấy cô ấy bị người mình tin tưởng đâm sau lưng. 】 

 

 

Tạ Ngôn Chiêu bưng mâm khoai lang đỏ lên lầu hai, Thẩm Liên Chi đã biết cô muốn đến tìm mình, nên cửa phòng lúc này đang mở. 

 

Tạ Ngôn Chiêu đặt khoai lang đỏ lên bàn, ánh mắt nhìn thoáng qua camera trong phòng, thấy nguồn điện đã tắt. 

 

Cô thầm nghĩ, người này thật là đủ cẩn thận. 

 

Lãnh Xu đóng cửa phòng lại, khi quay người lại, thấy Thẩm Liên Chi đã ngồi xuống bên cạnh bàn, hơn nữa trong tay đang cầm một củ khoai lang đỏ bóc vỏ.

 

Lúc này tâm trạng cô ta không tốt, lười phải khách sáo với Tạ Ngôn Chiêu, dứt khoát nói: "Cô tìm tôi, không phải chỉ đơn giản là mang bữa sáng thôi đúng không? Có chuyện gì thì nói thẳng đi." 

 

"Tôi đến là muốn hỏi cô, về chuyện buổi tối hai ngày trước và hot search tối qua, cô có nhúng tay vào không?" Tạ Ngôn Chiêu ngồi xuống đối diện cô ta, tay phải đặt lên bàn, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ mặt bàn. 

 

Động tác trên tay Thẩm Liên Chi không ngừng, buột miệng nói hai chữ: "Không có." 

 

Đợi một lát, thấy Tạ Ngôn Chiêu vẫn không nói gì, Thẩm Liên Chi không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, thấy cô đang nhìn thẳng vào mình.

 

Bỗng nhiên Tạ Ngôn Chiêu cong khóe môi: "Cảm giác được hạng nhất thế nào?" 

 

"Cái gì?" Thẩm Liên Chi nghe không hiểu. 

 

"Không phải lần này cô được hạng nhất sao?" 

 

"Đó đương nhiên là rất tốt." Thẩm Liên Chi nở nụ cười: "Đặc biệt tốt!" 

 

Đúng vậy, dù không làm Tạ Ngôn Chiêu ăn mệt, nhưng lần này cô ta hạng nhất, việc gì phải ủ rũ cụp đuôi! Hơn nữa mọi chuyện vẫn chưa được xác định, lỡ như cái kia là giả, mọi chuyện có thể bị đảo ngược thì sao? 

 

Nghĩ đến đây, nụ cười của Thẩm Liên Chi càng thêm rạng rỡ. 

 

"Hy vọng cô có thể tiếp tục giữ vững." Sắc mặt Tạ Ngôn Chiêu không đổi, ánh mắt lại lạnh xuống. 

 

Thẩm Liên Chi không hề sợ hãi mà đối diện với cô: "Yên tâm, tôi sẽ giữ vững." 

 

Tạ Ngôn Chiêu xuống lầu, đi ra sân, nói với Quan Thắng Thắng: "Cô gọi điện thoại cho đạo diễn, bảo anh ta đến đây một chuyến."

 

 

Lúc này Tần Y đang ở trong trường học bố trí hội trường âm nhạc, nghe điện thoại xong liền buông việc trong tay mà đi qua.

 

Ngoại trừ nhóm của Thẩm Liên Chi, những người khác đều có mặt.

 

"Chuyện gì?" 

 

Ánh mắt Tạ Ngôn Chiêu cố ý dừng trên người Lục Thành Tư, nói: "Giữa chúng ta có người trộm khoai lang đỏ, không biết thành tích thi đấu này có tính nữa không?" 

 

Cô vừa nói ra lời này, hiện trường tĩnh lặng như tờ, tĩnh đến nỗi Lục Thành Tư dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập. 

 

Người lên tiếng đầu tiên là Nghiêm Mặc: "Không thể nào, ai lại làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy chứ? Giữa chúng ta, sẽ không có ai làm như thế đâu? Đàn chị, có phải chị nghĩ sai rồi không?" 

 

Quan Thắng Thắng nháy mắt với cậu ta mấy cái, ý bảo cậu ta đừng nói nữa. 

 

Bình thường đầu óc Quan Thắng Thắng chậm như rỉ sét, nhưng lúc này vừa nhắc đến chuyện khoai lang đỏ, suy nghĩ của cô ta liền xoay chuyển nhanh chóng. Cô ta là người đầu tiên đoán ra người mà Tạ Ngôn Chiêu đang nói đến là ai, dù sao thì cô ta cũng vừa mới ăn khoai lang đỏ của người đó xong. 

 

Trách không được khoai của hắn ngọt hơn khoai của mình, hóa ra là ăn trộm!

 

Kẻ ăn trộm khoai lang đỏ, trong lòng lúc này hoảng loạn tột độ, đây chính là chuyện liên quan đến nhân phẩm và đạo đức nghề nghiệp của hắn. Một khi bị vạch trần, hình tượng sụp đổ, sự nghiệp diễn xuất của hắn có lẽ sẽ kết thúc từ đó. 

 

Trong lòng Lục Thành Tư đấu tranh dữ dội, một mặt cảm thấy nếu mình thẳng thắn nói ra, không chừng khán giả có lẽ sẽ tha thứ cho hắn ta; mặt khác lại cảm thấy mình đã làm rất kín kẽ, không thể nào bị phát hiện. 

 

Đấu tranh nội tâm vài phút, cuối cùng hắn quyết định thử dò xét Tạ Ngôn Chiêu trước, xem cô có bằng chứng xác thực hay không. "Ở đây đâu đâu cũng có camera, ai lại đi trộm khoai lang đỏ chứ? Tạ lão sư, lời nói ra phải có trách nhiệm." 

 

"Tôi chịu trách nhiệm, tôi còn có nhân chứng nữa, có muốn gọi đến không?" Tạ Ngôn Chiêu nhìn hắn, hỏi sâu kín. 

 

Không đợi Lục Thành Tư kịp phản ứng, Tần Y nói: "Gọi đi." 

 

10 phút sau, mấy đứa trẻ rủ nhau đến nhà trưởng thôn. 

 

Cư dân mạng nhận ra, đó là mấy đứa trẻ đã lén đưa khoai lang đỏ cho Tạ Ngôn Chiêu và Đường Tô vào đêm hôm đó. 

 

【 Vậy nên bị trộm, là số khoai lang đỏ mà bọn trẻ mang đến sao? 】 

 

【 Không thể nào, tôi xem phát sóng trực tiếp, buổi sáng tổ tiết mục đã gọi người mang khoai lang đỏ trả lại rồi mà. 】 

 

Trong sân toàn người lạ, mấy đứa trẻ thấy nhiều người như vậy thì có chút sợ hãi.

 

Tiểu Nguyệt không hề sợ hãi, cô bé là đứa lớn tuổi nhất trong nhóm, lúc này giống như một đội trưởng nhỏ, có dẫn dắt và trấn an mọi người. 

 

Cô bé đi đến bên cạnh Tạ Ngôn Chiêu, hỏi: "Chị Chiêu Chiêu, chị tìm bọn em ạ?" 

 

Tạ Ngôn Chiêu xoa đầu cô bé, dịu dàng nói: "Ừm, chị muốn hỏi các em một câu. Nếu thành quả lao động của các em bị người khác trộm mất, các em sẽ làm gì?" 

 

An An trong đội ngũ bỗng nhiên lên tiếng: "Vậy thì em sẽ cho người đó biết cái gì gọi là vương pháp!" 

 

Bầu không khí nghiêm túc ban đầu lập tức bị phá vỡ, mấy khách mời che miệng nhịn cười. 

 

【 Đứa trẻ này nói chuyện buồn cười quá. 】

 

【 Cái đó không gọi là vương pháp, cái đó gọi là pháp luật. 】 

 

【 Thực ra cũng không sai, đều là chỉ pháp luật quốc gia hoặc pháp lệnh. 】 

 

 

Khoai lang đỏ của các khách mời bị đổ trên mặt đất, mấy đứa trẻ ngồi xổm xuống xem. Mấy đứa trẻ khác không nhận ra sự khác biệt, nhưng An An và Tiểu Nguyệt thì nhận ra. 

 

Cả hai đều là hộ nghèo, tuổi còn nhỏ đã theo cha mẹ ra đồng làm việc, vì vậy những thứ mọc ngoài đồng, các em cơ bản đều biết. 

 

Các em tìm ra hai loại khoai lang đỏ, bày trên bàn, ra vẻ người lớn giải thích khoa học cho các khách mời khác: "Loại này là khoai ruột vàng, là của nhà bác trưởng thôn trồng. Loại này là khoai ruột đỏ, là nhà chúng em trồng." 

 

"Tôi nhìn không thấy khác nhau mà." Nhạc Khang nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải, mãi mà không thấy có gì khác biệt. 

 

Muốn nói rằng vỏ khoai ruột vàng không đỏ bằng, nhưng hắn cảm thấy đó là do tâm lý của mình thôi.

 

"Có." Tiểu Nguyệt dùng tay lau sạch bùn bên ngoài, "Màu sắc không giống nhau nha, nhưng mà không rõ ràng lắm." 

 

Chính vì không rõ ràng nên bọn họ mới cố ý tìm khoai ruột đỏ để thay thế, chỉ cần không nhìn kỹ thì không ai phát hiện ra sự khác biệt. 

 

"Cắt ra sẽ thấy rõ hơn." 

 

Tiểu Nguyệt vừa nói xong, Lưu sư phụ từ trong bếp cầm một con dao phay đi ra. 

 

Lưỡi dao vô cùng sắc bén, mặt dao ánh lên màu bạc lạnh lẽo, phản chiếu vào mắt Lục Thành Tư khiến hắn ta kinh hãi tột độ. 

 

Mắt thấy Lưu sư phụ sắp giơ tay chém xuống, Tần Y liền hô ngừng, sau đó gọi trợ lý đến thì thầm vài câu. 

 

Dương Tinh làm theo lời hắn, tắt hết camera trong sân. 

 

Phát sóng trực tiếp bị gián đoạn đột ngột, cư dân mạng ngơ ngác. 

 

Bọn họ chuyển chiến trường lên Weibo, sôi nổi @《 Hoa Lộ 》official Weibo , chất vấn: 

 

【 Vì sao lại cắt phát sóng trực tiếp? Có chuyện gì mờ ám sao? 】

 

【 Xem ra là thật sự có người trộm khoai lang đỏ, quá đáng rồi, chương trình này thật sự không có người bình thường. 】 

 

【 Hôm nay tôi nhất định phải biết là ai, nếu không từ nay về sau các người mất tôi! 】 

 

【 Hình như tôi biết là ai rồi… 】 

 

【 Ai ai ai, chị em mau nói cho tôi biết! 】 

 

【 Inbox đi. 】 

 

*

 

Có cư dân mạng đã đoán được người trộm khoai lang đỏ, tại hiện trường cũng có mấy khách mời đoán ra.

 

Thẩm Liên Chi đi đi lại lại trong phòng, không dám ném đồ đạc trút giận, sợ gây ra tiếng động bị người ở dưới lầu nghe thấy, cô ta chỉ có thể dùng răng cắn móng tay để giảm bớt lo lắng.

 

Đây là thói quen hình thành từ nhỏ của cô ta, mỗi khi cảm thấy bất an cô ta sẽ cắn móng tay. Vì vậy thời trẻ móng tay của cô ta đều hơi cụt, sau này để ngón tay đẹp hơn, cô ta đã cố gắng ép mình sửa thói quen này.

 

"Em đừng hoảng, Lục Thành Tư chắc chắn sẽ tự mình ôm cái nồi này, hơn nữa anh ta lại không nói cho em nguồn gốc của những củ khoai lang đỏ đó, chúng ta cứ coi như không biết chuyện này. Đến lúc đó em diễn cho tốt một chút, đừng để lộ ra sơ hở." 

 

Tuy Lãnh Xu nói như vậy, nhưng giả vờ vô tội luôn là sở trường của Thẩm Liên Chi, cô ta (LX) cũng không quá lo lắng cho cô ta (TLC). 

 

Mấy ngày thi đấu, Thẩm Liên Chi vẫn luôn cố ý vô tình nhắc đến trước mặt Lục Thành Tư, nói lần thi đấu này quan trọng với mình nhất, cô ta nhất định phải thắng, ngày nào cũng ra vẻ lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên. Lục Thành Tư ỷ vào mình là khách mời đặc biệt, thành tích thi đấu không quan trọng, liền chia khoai lang đỏ của mình cho cô ta.

 

Sau đó, khi mấy đứa trẻ đến đưa khoai lang đỏ cho Tạ Ngôn Chiêu, bị hắn biết. Buổi sáng, tổ tiết mục muốn xử lý số khoai lang đỏ đó, hắn đã xung phong đến giúp. 

 

Số khoai lang đỏ đó đương nhiên không hề được hắn mang trả lại mà bị hắn đổi bao tải, coi như là của mình đào được, lẫn vào số khoai của hắn. Dù sao, hắn vẫn luôn là người đào nhanh nhất và nhiều nhất, đến nỗi số lượng nhiều hơn các khách mời khác bao nhiêu, những người đó cũng không hề hay biết. Tóm lại, để qua mặt mọi người là một việc rất dễ dàng. 

 

Sự thật chứng minh, quả thật rất dễ dàng, hắn đã giúp Thẩm Liên Chi giành được hạng nhất. Thẩm Liên Chi vô cùng vui vẻ, buổi tối còn mang trà Phổ Nhị từ nhà đến cho hắn, tự tay pha cho hắn một ly, mặc dù sau khi uống xong, hắn gần như cả đêm mất ngủ. 

 

Tất cả những việc hắn làm đều né tránh ống kính phát sóng trực tiếp, không biết Tạ Ngôn Chiêu đã phát hiện ra bằng cách nào. 

 

Sau đó, hắn nghe thấy cô bé kia nói: "Ngoài màu vỏ và màu ruột không giống nhau, hương vị cũng không giống nhau, khoai ruột đỏ sẽ ngọt hơn một chút." 

 

Quan Thắng Thắng lặng lẽ tiếp lời: "Đúng là ngọt thật." 

 

Âu Dương Lam ở dưới bàn huých tay cô ta một cái. 

 

Sự việc phát triển đến đây, Tần Y đã hoàn toàn hiểu rõ, hắn ta phân công nhân viên công tác đưa mấy đứa trẻ về nhà. 

 

Mấy đứa trẻ ngơ ngác, cho rằng chúng được gọi đến để chia hoa hồng khoai, xong việc chúng còn cảm thán: "Người thành phố đúng là không phân biệt được ngũ cốc, đến khoai lang đỏ cũng không biết." 

 

 

"Cô định giải quyết chuyện này như thế nào?" Tần Y hỏi Tạ Ngôn Chiêu. 

 

Trên mặt Tạ Ngôn Chiêu không có biểu cảm gì, ngữ khí lạnh nhạt: "Đâu phải tôi trộm, anh hỏi tôi làm gì? Đi hỏi kẻ trộm ấy."

 

"Kẻ trộm" sắc mặt trắng bệch ngồi tại chỗ, hai mắt tối sầm lại. Cũng may đã tắt phát sóng trực tiếp, hắn biết, đây là Tần Y đang chừa cho mình chút mặt mũi, không để hắn "chết" quá khó coi. 

 

"Nếu không... Mọi người về trước đi." Ở đây nhiều người như vậy, nếu cứ thế vạch trần Lục Thành Tư, Tần Y sợ lòng tự trọng của hắn không chịu nổi. 

 

Hắn không phải nể mặt Lục Thành Tư mà là nể mặt ông bố của hắn ta. Sau khi hắn ta quyết định đến quay 《 Hoa Lộ 》, công ty nhà họ đã đầu tư một khoản tiền không nhỏ cho tổ tiết mục. 

 

Đối đãi với con trai của kim chủ, đương nhiên là phải khách khí một chút. 

 

Quan Thắng Thắng muốn ở lại ăn dưa, bị Âu Dương Lam hết lời khuyên nhủ lôi đi. 

 

Hiện trường chỉ còn lại Tạ Ngôn Chiêu, Đường Tô và Lục Thành Tư. 

 

Tần Y kéo ghế ngồi xuống, xoa xoa giữa lông mày, "Giải quyết thế nào, nói đi, bây giờ không có ai." 

 

Lục Thành Tư hơi hé miệng, "Không thể công khai." 

 

Giọng nói rất nhỏ, thực sự không tự tin. 

 

Tạ Ngôn Chiêu nhướng mày: "Không công khai, vậy thành tích của Thẩm Liên Chi vẫn là hạng nhất." 

 

"Đương nhiên!" 

 

Thẩm Liên Chi muốn hạng nhất như vậy, hắn nhất định phải giữ vững thứ hạng này. 

 

"Tôi sẽ bồi thường vật chất cho bốn vị khách mời còn lại." Hắn gây ra rắc rối, ba mẹ hắn chắc chắn sẽ giúp hắn giải quyết. 

 

Tiền không phải là vấn đề, dù sao nhà hắn có.

 

Tạ Ngôn Chiêu hừ lạnh một tiếng: "Ai mà thèm chứ." 

 

Từ ánh mắt đến biểu cảm đều vô cùng khinh miệt, Lục Thành Tư lập tức nổi giận, nhưng hắn lại không thể phản bác được. Tạ Ngôn Chiêu từ đầu chương trình đã nổi danh là "đại phú bà", cô không vừa mắt cũng là chuyện bình thường. 

 

"Vậy cô muốn như thế nào?" Gần đây Lục Thành Tư nghe rất nhiều lời nói bóng gió trong tối ngoài sáng về Tạ Ngôn Chiêu, có ý kiến rất lớn với cô, khi nói chuyện khẩu khí cũng trở nên cứng nhắc. 

 

Ánh mắt Tạ Ngôn Chiêu hờ hững lướt qua, "Không phải đồ của anh, anh không nên lấy."

 

"Tôi nói tôi sẽ bồi thường, chứ không phải lấy không. Mấy đứa trẻ đó, tôi sẽ cho gấp trăm lần giá trị khoai lang đỏ, bồi thường cho gia đình chúng, được chưa?" 

 

Cái thôn này nghèo như vậy, bọn họ có thể vớ được món hời này, chắc chắn sẽ lén lút vui mừng. 

 

"Nếu hôm nay tôi không nói ra, anh sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, đúng không?" 

 

Tạ Ngôn Chiêu chỉ ngồi ở đó, giọng nói nhẹ nhàng bâng khuâng, nhưng Lục Thành Tư lại cảm thấy có một áp lực vô hình, như đang tra tấn linh hồn hắn. 

 

Quả thật, nếu hôm nay cô không đề cập đến, hắn sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng ngay sau đó hắn lại nghĩ, mấy củ khoai lang đó có đáng bao nhiêu tiền chứ, một cân chỉ 8 mao, bán hết cũng chỉ được 800 tệ. 

 

800 tệ, còn không đủ một bữa cơm của hắn. 

 

Khoảng cách giàu nghèo quá lớn khiến người ta không thể tưởng tượng được thế giới của đối phương, giống như Lục Thành Tư không biết, ba mẹ Tiểu Nguyệt mỗi năm cũng chỉ gửi cho cô bé 500 tệ tiền sinh hoạt phí mà thôi. 

 

Hắn không cho là đúng nói: "Chuyện đã xảy ra rồi, cô còn giả thiết để làm gì." 

 

"Thứ hạng đâu?" 

 

"Thứ hạng?" Lục Thành Tư ngẩn người, nhìn về phía Đường Tô vẫn luôn im lặng ngồi bên cạnh cô, "Cho dù tôi trả lại hết số khoai lang này, cho dù Thẩm Liên Chi không phải hạng nhất, thì Đường Tô cũng không thể nào là hạng nhất được." 

 

"Thứ hạng ăn trộm được dù sao cũng không quang minh chính đại, hay là gọi cô ta xuống đây, hỏi xem cái hạng nhất ăn trộm được này, cô ta có muốn không?" 

 

"Cô! Cô đừng quá đáng Tạ Ngôn Chiêu!" 

 

Nếu để Thẩm Liên Chi biết số khoai lang này là ăn trộm, vậy chẳng phải sau này hắn cũng không còn mặt mũi nào gặp cô ta nữa sao! 

 

"Tôi quá đáng?" Tạ Ngôn Chiêu bật cười: "Kẻ ăn trộm không cảm thấy mình quá đáng, ngược lại cảm thấy tôi chỉ ra kẻ ăn trộm mới là quá đáng." 

 

Nụ cười của cô mang theo một vẻ tàn nhẫn bất thường, khiến cho cơn lạnh trong lòng Lục Thành Tư bốc lên tận đỉnh đầu. 

 

Hắn nghĩ, Thẩm Liên Chi quả nhiên không lừa mình, người phụ nữ này thật sự rất khó đối phó! 

 

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Thẩm Liên Chi từ trên lầu đi xuống, hai tay nắm chặt vạt áo, động tác này thứ nhất là nhìn có vẻ vừa vô tội vừa khẩn trương, thứ hai là che đi những móng tay bị cô ta gặm cụt. 

 

Người còn chưa đến trước mặt, nước mắt đã lã chã rơi xuống. 

 

Cô ta khóc lóc với Lục Thành Tư, nói tất cả đều là do mình liên lụy hắn. Sau đó cầu xin đạo diễn, nói ngàn vạn lần đừng tung chuyện này ra, bằng không sẽ hủy hoại nửa đời còn lại của Lục Thành Tư. 

 

Cô ta quá khoa trương, nửa đời còn lại của Lục Thành Tư đâu có ở giới giải trí. Nhưng kiểu diễn xuất khoa trương này, khiến Lục Thành Tư lần đầu tiên cảm thấy mình được người khác coi trọng.

 

Vì thế, hắn cam đoan chắc chắn với Tần Y: "Đạo diễn, chỉ cần anh không công khai chuyện này, năm mùa sau của chương trình, tôi đều sẽ bảo ba tôi đầu tư." 

 

Lời hứa này thật sự quá hấp dẫn, Tần Y khó tránh khỏi động lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.