Cây thắt bím vốn không nở hoa vào thời điểm này, nó phải đến tháng sau, hoặc thậm chí năm sau mới nở. Nhưng hiện tại nó lại nở trước một ngày khi tổ tiết mục rời đi, Trần Tĩnh Hảo cảm thấy, có lẽ đây là một dấu hiệu tốt, có lẽ lần quay này có thể mang lại phản hồi tích cực cho thôn Thắt.
Trần Tĩnh Hảo giới thiệu nguồn gốc tên gọi của hoa thắt cho mọi người, nói nó có ý nghĩa rất tốt, đây là một cây tình yêu, một đôi tình nhân yêu nhau dùng cành cây thắt nút cùng một hướng, thì có thể bên nhau dài lâu, nguyện ước trở thành sự thật.
Trần Tĩnh Hảo vừa dứt lời, Tạ Ngôn Chiêu liền tìm đến một thân cây gần nhất, dùng cành cây thắt một nút.
Quan Thắng Thắng nhìn thấy, lập tức hỏi: "Chiêu Chiêu, cô muốn cùng ai bên nhau dài lâu!"
Cô ta quá mức giật mình, giọng đặc biệt cao, những người khác nhao nhao quay sang nhìn Tạ Ngôn Chiêu, Tạ Ngôn Chiêu loay hoay thắt nút xong, cuối cùng nói: "Gần đây ngủ không ngon, thắt một cái nút, giải xui."
"Hả?" Quan Thắng Thắng không hiểu cô đang nói gì, cảm thấy câu trả lời của cô chẳng ăn nhập gì cả.
Trần Tĩnh Hảo giải thích giúp Tạ Ngôn Chiêu: "Cây thắt bím không chỉ mang ý nghĩa là cây tình yêu, nó còn có ý nghĩa giải mộng, cho nên còn gọi là hoa mộng.
Thắt nút trên cây, buổi tối nằm mơ, nếu là giấc mơ đẹp thì sẽ thành sự thật, nếu là ác mộng, có thể giúp mọi người thoát khỏi vận rủi."
"Vậy tôi cũng muốn thắt!" Quan Thắng Thắng cũng thắt một cái nút bên cạnh cành cây của Tạ Ngôn Chiêu, vừa vòng quanh cành vừa lẩm bẩm trong miệng: "Hy vọng một ngày nào đó mình có thể vươn ra khỏi châu Á, đoạt được giải Ảnh hậu quốc tế!"
Âu Dương Lam đối với cô ta một lời khó nói hết: "Đây đâu phải cây ước nguyện, hơn nữa nguyện vọng của em cũng quá lớn rồi, chúng ta có thể thực tế hơn chút được không."
"Vậy cũng được." Quan Thắng Thắng lại ước: "Trước tiên trở thành Tam Kim Ảnh hậu trong nước."
"Trước tiên em đóng được phim điện ảnh đi đã rồi nói sau." Âu Dương Lam nói.
【 Vẫn là người đại diện chu đáo, không đặt tham vọng quá lớn. 】
【 Có thể giúp tôi thắt một cái nút không, tôi muốn ước, năm nay có thể đỗ đạt. 】
【 Tôi muốn nhanh phát tài! 】
【 Hy vọng ba mẹ thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi! 】
【 Mụn biến mất, cân nặng giảm xuống! Thắt nút online! 】
Rất nhiều người trong phòng phát sóng trực tiếp bị Quan Thắng Thắng ảnh hưởng, coi nó là cây ước nguyện, nhao nhao bắt đầu ước nguyện. Hiện trường cũng có khách mời bắt chước theo —— tìm cành cây thắt nút, ước một điều ước.
Nhưng cũng có người cẩn thận quan sát phương hướng nút thắt của Tạ Ngôn Chiêu, rồi cũng thắt một nút cùng hướng.
*
Bóng tối kéo đến bốn phía, đèn đường rực rỡ sáng lên, thưởng thức xong hoa trên sườn núi, đoàn người tổ tiết mục đón gió núi trở về.
Đường Tô và Tạ Ngôn Chiêu sóng vai đi, cậu hỏi: "Chị, buổi tối chị ngủ không ngon sao? Thường xuyên gặp ác mộng à?"
"Không phải thường xuyên, cũng không phải ác mộng, chỉ là... Mộng sẽ khiến bản thân mình cảm thấy mệt mỏi." Tạ Ngôn Chiêu nói.
Quan Thắng Thắng tiếp lời: "Chắc Chiêu Chiêu ở đây không quen, không sao đâu, ngày mai trở về là tốt rồi. Aiz, thật ra tôi cũng ở không quen, cô xem một dãy nhà nhỏ như vậy, thế mà chứa được mười một người chúng ta, đổi lại trước kia tôi còn chẳng dám nghĩ."
"Em bớt nói lại đi." Âu Dương Lam thật muốn tìm miếng băng dính dán miệng cô ta lại.
Cô ấy cảm thấy việc cấp bách bây giờ có lẽ không phải là để Quan Thắng Thắng nâng cao kỹ năng diễn xuất, mà là cho cô ta tu tâm dưỡng tính, học được lúc nào nên câm miệng.
Cái gì cũng dám nói, cũng không sợ bị người ta suy diễn lung tung.
Buổi sáng hôm sau, đoàn người 《 Hoa Lộ 》chuẩn bị rời đi. Lâm Mậu Thụ và Trần Tĩnh Hảo dẫn một số thôn dân đến tiễn bọn họ, Tiểu Nguyệt và An An cũng đến.
Tạ Ngôn Chiêu nói với các bé: "Giữ kỹ số điện thoại nhé, có việc gì thì gọi điện thoại cho chị, chị rảnh cũng sẽ đến thăm các em."
An An khóc thút thít, Tiểu Nguyệt rất kiên cường, cô bé đáp lại Tạ Ngôn Chiêu: "Không có gì đâu chị Chiêu Chiêu, sau này em lớn lên, em cũng có thể đến thăm chị."
Tạ Ngôn Chiêu cười: "Được, vậy chị chờ em."
*
Mấy ngày ở lại thôn Thắt sau, ban đêm Tạ Ngôn Chiêu luôn nằm mơ, trong giấc mơ hỗn loạn không rõ. Sau khi trở về Yến Thành, cô lại không mơ nữa, ngủ một giấc đến bình minh. Nhưng trong lòng lại trống vắng, một cảm giác không thể nói rõ là mất mát hay lo âu.
Sau đó cô tìm Đường Tô nhờ cậu giới thiệu một phòng tập thể hình, bắt đầu rèn luyện thân thể, tinh thần dần dần khôi phục.
Khi nghe cô nói muốn đi tập, Đường Tô còn chê cười cô, nói người leo núi thôi mà còn mệt chết đi sống lại như cô chắc chắn chỉ là hứng khởi nhất thời, không ngờ cô lại thật sự kiên trì được.
Mỗi buổi sáng Tạ Ngôn Chiêu đều ngâm mình ở phòng tập thể hình, buổi chiều đến phòng nhạc luyện đàn, lịch trình cố định không thay đổi.
Có một ngày, Tạ Ngôn Chiêu từ phòng tập thể hình đi ra, nhìn thấy một chiếc xe thương vụ màu đen đỗ ven đường.
Vì là xe lạ, cô không để ý, không ngờ một người từ trên xe bước xuống, mời cô lên xe.
Tạ Ngôn Chiêu nghĩ bụng, bọn buôn người bây giờ kiêu ngạo như vậy sao, giữa ban ngày ban mặt mà cũng dám ra bắt người?
Tạ Ngôn Chiêu không phản ứng với người nọ, chuẩn bị lơ hắn đi, sau đó cửa sổ xe hàng ghế sau hạ xuống, bên trong có một người đàn ông trung niên đang ngồi.
Mặc một bộ âu phục Worsted Flannel định chế thủ công cao cấp, đeo một cặp kính gọng kim loại, tóc chải ngược ra sau không một chút cẩu thả, khí chất nho nhã tự phụ.
"Tạ tiểu thư, tôi là ba của Lục Thành Tư, không biết cô có thời gian không, tôi muốn mời cô uống một ly trà."
Nghe ông ta giới thiệu thân phận, Tạ Ngôn Chiêu bừng tỉnh, trách không được cảm thấy người này quen mắt, Lục Thành Tư và ba hắn lớn lên quả thật rất giống nhau.
Tạ Ngôn Chiêu nhàn nhạt đáp lại ba chữ: "Không có thời gian." Sau đó liền tiếp tục đi về phía trước.
Tạ Ngôn Chiêu thầm nghĩ trong lòng: Ra ngoài quần áo phụ kiện đều đầy đủ cả, hình tượng bên ngoài cũng giữ gìn không tệ, nhưng sao đến việc làm ăn cũng không biết làm? Ngồi trong xe nói chuyện với cô, đây là thái độ mời người sao?
Tạ Ngôn Chiêu một chút mặt mũi cũng không muốn nể những tên thương nhân đạo mạo giả tạo này.
Cô đi chưa được hai bước, nghe thấy phía sau vang lên tiếng mở cửa ô tô, cùng với tiếng giày da giẫm lên mặt đường nhựa, tiếng bước chân hơi dồn dập, nhưng khi nói chuyện vẫn giữ vẻ trầm ổn.
Tạ Ngôn Chiêu nghe thấy giọng người nọ từ phía sau truyền đến: "Tạ tiểu thư, xin lỗi, vừa rồi có chút mạo phạm, là tôi thành tâm muốn cùng cô trò chuyện một chút về chuyện của con trai tôi, hy vọng cô nể mặt."
Như vậy còn tạm được, Tạ Ngôn Chiêu xoay người, nói: "Có thể."
Cô hướng về phía chiếc xe đi đến, đến trước cửa xe thì dừng lại, người vừa nãy xuống xe ngăn cô lại rất có mắt nhìn, lập tức tiến lên giúp cô mở cửa xe.
Ô tô đi về phía một câu lạc bộ tư nhân gần trung tâm thương mại.
Tạ Ngôn Chiêu chưa từng đến nơi này, không ngờ bên trong lại có một gian trà.
Không gian rộng mở, tầm nhìn thoáng đãng, ánh đèn đều là màu vàng ấm áp, trang trí kiểu Trung Quốc, xa hoa kín đáo. Bên trong có cây cảnh được tạo hình, trên tường treo tranh chữ, bàn ghế bày biện và các khoảng trống đều thể hiện một loại thiền ý.
Thì ra những kẻ có tiền đều thích bàn chuyện làm ăn ở những nơi như thế này, một bên tu tâm dưỡng tính, thưởng trà ngắm hoa, một bên tranh danh đoạt lợi, anh lừa tôi gạt, quả nhiên là đạo mạo giả tạo, Tạ Ngôn Chiêu không khỏi nghĩ.
Lục Khôn dường như rất thường đến, vừa vào đã có nhân viên phục vụ dẫn ông ta vào phòng, cũng có một trà sư mặc sườn xám đến giúp bọn họ pha trà.
Nấu nước, tráng trà, làm ấm chén, đánh trà, rót nước cao, rót nước thấp... Tạ Ngôn Chiêu liếc nhìn cô ấy không nhanh không chậm thực hiện từng công đoạn, trong lúc đó Lục Khôn một chữ cũng chưa nói.
Tạ Ngôn Chiêu không phải người nôn nóng, thậm chí người ngoài còn đánh giá cô là chậm chạp, ngồi xuống một chút là lại thất thần, thường xuyên phát ngốc. Nhưng đó là khi cô không có việc gì làm, nếu cảm thấy gấp gáp, có chuyện khẩn trương, tốc độ làm việc của cô cũng sẽ nhanh hơn.
Giống như hiện tại, cô giơ tay xem đồng hồ đeo tay, đã 12 giờ.
Không ăn cơm, chỉ ngồi đây uống trà, buổi chiều cô còn phải luyện đàn, không có thời gian bồi vị tổng tài này ở đây chậm rãi thưởng trà.
"Lục tiên sinh, buổi chiều tôi có việc."
Cô giơ tay xem đồng hồ và giọng nói đều có vẻ rất thiếu kiên nhẫn, điều này khiến cho cảm xúc mà Lục Khôn vừa mới ấp ủ tan biến hết, ngay cả động tác pha trà của trà sư cũng có chút lúng túng.
Đến đây uống trà đều là các ông chủ lớn của các công ty hoặc con nhà giàu, dù bọn họ hiểu hay không hiểu trà nghệ, bên ngoài cũng đều sẽ giả bộ một bộ dáng rất hiểu biết mà ngồi yên, chưa từng có ai trực tiếp bày tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn ra mặt như vậy.
Nhưng điều khiến trà sư mở rộng tầm mắt hơn nữa còn ở phía sau.
Tạ Ngôn Chiêu nhận lấy bộ trà cụ trong tay cô trà sư, hất bỏ bọt nước, đậy nắp ấm, dùng nước sôi tráng thân ấm, lại dùng kẹp gắp trà vào chén hương, đặt chén phẩm trà lên đĩa.
Cô rót trà vào chén tống, rồi từ chén tống rót đều vào chén của mình và Lục Khôn, rót bảy phần, cuối cùng đổ nước trà vào chén hương mới coi như kết thúc.
Động tác của cô vô cùng thuần thục, trà sư lúc này mới biết, hóa ra cô là người hiểu trà, nhưng các bước đều thực hiện rất nhanh, đoán chừng buổi chiều thật sự có việc, không có thời gian ngồi đây chậm rãi uống trà.
Thấy công việc của mình đã có người làm xong, trà sư lễ phép gật đầu với họ rồi đứng dậy rời đi.
Tạ Ngôn Chiêu đặt một chén trước mặt Lục Khôn, làm động tác mời, "Lục tiên sinh, mời uống trà."
Lục Khôn lập tức có cảm giác như bị khách lấn át chủ.
Ông ta cười gượng gạo: "Tạ tiểu thư rất hiểu trà?"
"Tạm được thôi." Tạ Ngôn Chiêu đáp cho có lệ.
Tránh tiếp tục khách sáo, cô nói thẳng: "Mời ngài uống trà, chúng ta có chuyện gì thì nói chuyện đó, tôi không có nhiều thời gian."
Trong lòng Lục Khôn nghẹn lại, ông ta làm ăn lớn như vậy, trên thương trường cũng coi như là một nhân vật có tiếng tăm, còn chưa từng có ai không nể mặt mình như vậy.
"Cô biết tôi là ai không?"
"Tôi biết chứ." Tạ Ngôn Chiêu nói: "Ngài vừa nói, là ba của Lục Thành Tư."
Lục Khôn: "...... Là như thế này, đồng thời tôi cũng là chủ tịch tập đoàn Vạn Thế."
Lục Khôn nói đến đây, dừng một chút, dường như đang đợi phản ứng của Tạ Ngôn Chiêu, nhưng Tạ Ngôn Chiêu mặt không biểu cảm ngồi ở đó, xem tư thế, cũng là đang đợi ông ta tiếp tục nói.
Lục Khôn đành phải xấu hổ cười cười, tiếp tục nói: "Con trai tôi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, ở chương trình có va chạm với Tạ tiểu thư, tôi sẽ thay nó, đưa ra bồi thường tài chính, số tiền chắc chắn sẽ khiến cô hài lòng. Nhưng hy vọng Tạ tiểu thư giơ cao đánh khẽ, công khai làm sáng tỏ, nói rõ chuyện này không phải do con trai tôi làm."
"Con trai tôi lớn như vậy cũng không có sở thích gì khác, chỉ có chút hứng thú với giới nghệ sĩ, tôi hy vọng, con đường này của nó không bị đình trệ bởi chút chuyện nhỏ nhặt như vậy."
"Đương nhiên, tập đoàn Vạn Thế chúng tôi nguyện ý báo đáp sự thiện lương của Tạ tiểu thư, sau này em trai cô, Đường Tô, nếu muốn có được sự phát triển tốt trong giới nghệ sĩ, chúng tôi nhất định sẽ cung cấp sự giúp đỡ."
Nói cách khác, nếu cô không làm theo lời ông ta, tương lai ông ta sẽ khiến Đường Tô không thể nào trụ nổi trong giới nghệ sĩ.
Lục Khôn nói xong, nhìn về phía Tạ Ngôn Chiêu, nghĩ thầm lần này chắc chắn cô phải có phản ứng đi. Cô không ngu, nhất định sẽ hiểu ý mình.
Lục Khôn không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này, người đạt đến địa vị như bọn họ, có thể bỏ trăm công nghìn việc mà tự mình đến gặp cô đã là nể mặt lắm rồi, bởi vì tốc độ kiếm tiền của bọn họ tính bằng giây, lại còn "ăn nói nhẹ nhàng, có qua có lại" với cô, vậy hẳn phải càng nên quý trọng.
Thông thường lúc này, người thường sẽ chọn thỏa hiệp, bởi vì lấy trứng chọi đá chỉ tự chuốc lấy thiệt thòi.
Tạ Ngôn Chiêu quả thật hiểu ý ông ta, cũng có chút phản ứng, nhưng có chút ngoài dự kiến của Lục Khôn.
Cô uống một ngụm trà, dáng ngồi rất thoải mái, ngữ điệu không nhanh không chậm, giọng nói thấm đẫm nước trà, êm tai vô cùng, lời nói ra lại khiến ông ta kinh ngạc không thôi.
"Lục tiên sinh, thật ra tôi vốn dĩ không muốn truy cứu chuyện này, ở chỗ tôi, nó đã trôi qua lâu rồi. Tôi tin rằng với thủ đoạn của nhà các ông, giải quyết chuyện này một cách êm đẹp không phải là việc khó. Nhưng tôi không hiểu, sao ông lại muốn tìm tôi để làm giả làm rõ. Ông yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không để ông đến đây một chuyến vô ích."
Nghe đến đó, trong lòng Lục Khôn rất nhanh đã cảm thấy hài lòng. Nhưng ông ta mừng hơi sớm, câu nói tiếp theo của Tạ Ngôn Chiêu đã cho ông ta biết cảm giác dùng một chân đá vào tấm thép là như thế nào.
"Hôm nay ông đã tìm đến tôi, vậy thì, tôi sẽ không chỉ không đáp ứng yêu cầu của ông, giúp anh ta làm giả làm rõ, mà tôi còn muốn vạch trần chuyện anh ta trộm khoai lang đỏ trong chương trình, chỉ đích danh rõ họ, khiến anh ta từ nay về sau chỉ có thể quét rác trong giới giải trí. Mặt khác, ông đừng nhúng tay vào nữa, bằng không tập đoàn Vạn Thế của ông cũng sẽ bị anh ta liên lụy."
Lục Khôn nghe xong trợn mắt há mồm, không thể tin được mà hỏi lại một câu: "Cô đang nói cái gì? Cô không nói đùa đấy chứ?"
"Tôi trông giống đang nói đùa lắm sao?"
Biểu cảm của Tạ Ngôn Chiêu không có bất kỳ thay đổi nào, chỉ có ánh mắt là dần dần trở nên lạnh lẽo. Trái lại Lục Khôn, lúc này ông ta vô cùng bất ổn, vẻ nho nhã ban đầu vì quá mức kinh ngạc mà trở nên có chút vặn vẹo.
Lần đầu tiên có người dám đối đầu trực diện với ông ta, khiến Lục Khôn trở tay không kịp.
Ông ta há hốc miệng, ngơ ngác nói: "Cô không sợ tôi đối với Đường Tô..."
Tạ Ngôn Chiêu cắt ngang lời ông ta: "Tôi nhắc nhở ông, nếu ông còn muốn cầu xin tôi giơ cao đánh khẽ, ông cần dẫn đứa con trai không hiểu chuyện của ông đến đây thành khẩn xin lỗi tôi. Còn giống như hiện tại, ngồi ở đây cao cao tại thượng mà uy hiếp tôi, là vô dụng."
"Ông phải biết rằng tôi là người rất nhiều chuyện, trừ phi ông gi.ết ch.ết tôi, nếu không chỉ cần ông làm ra bất cứ chuyện gì tổn hại đến Đường Tô, tôi nhất định sẽ tìm truyền thông tuyên truyền khắp nơi. Đến lúc đó giá cổ phiếu công ty niêm yết của ông sẽ biến động thế nào, không phải là chuyện ông và tôi có thể kiểm soát được."
Chủ tịch bị tuồn ra gièm pha, giá cổ phiếu nhất định sẽ bị liên lụy mà tụt dốc, kéo theo toàn bộ xí nghiệp gặp họa, nói không chừng còn có người thừa cơ mà xông vào, đây là chuyện rút dây động rừng đến cả hệ thống. Lục Khôn nghe xong trong lòng chấn động mạnh, mí mắt không thể kiềm chế mà run rẩy.
Tạ Ngôn Chiêu lại nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói: "Tôi nghĩ ông chắc chắn là người thường xuyên uy hiếp người khác, những loại người vô danh tiểu tốt ở dưới đáy xã hội, không có bối cảnh, không có năng lực phản kháng. Ông cảm thấy tôi cũng giống bọn họ, có thể tùy ý ông định đoạt. Nhưng đáng tiếc, tính chất công việc của tôi và độ nổi tiếng trên mạng hiện tại, ông muốn giết tôi sợ là cũng không phải một việc đơn giản."
Đối diện im lặng hồi lâu, sắc mặt trầm xuống, vẻ nho nhã tự phụ vừa rồi hoàn toàn bị vẻ âm hiểm độc ác thay thế: "Cũng không phải là hoàn toàn không có cách nào."
Tạ Ngôn Chiêu kinh ngạc, trong thời đại hòa bình thế này, vậy mà cô vẫn có thể đụng phải xã hội đen.
"Vậy cũng được." Tạ Ngôn Chiêu có chút bất đắc dĩ nói: "Ông khăng khăng nói như vậy, thì tôi cũng không còn cách nào."
Thái độ buông xuôi của cô khiến Lục Khôn không khỏi có chút khó hiểu, "Có ý gì?"
"Không biết ông có xem qua kỳ thứ ba của chương trình《 Hoa Lộ 》 không?" Tạ Ngôn Chiêu nói: "Công việc làm ăn của nhà ông lớn như vậy, chắc chắn sẽ thường xuyên ra nước ngoài, cho dù ông không ra nước, con trai lớn và con gái thứ hai của ông chắc chắn cũng sẽ ra nước ngoài."
Lục Khôn chưa từng xem《 Hoa Lộ 》 , ông ta không có thời gian xem những chương trình TV vô bổ đó.
Ông ta đang muốn hỏi kỹ càng hơn, một bóng dáng cao lớn đẩy cửa bước vào.
Người tới lập tức đi về phía Tạ Ngôn Chiêu, đứng yên bên cạnh cô, một tay đặt lên lưng ghế cô, một tay chống lên mặt bàn, tư thế nửa bao quanh.
Tạ Ngôn Chiêu vừa ngước đầu, liền thấy được đường cong sắc bén của sườn mặt và đường quai hàm góc cạnh.
Hạ Tàng Phong mang nụ theo cười nhạt, nhìn về phía Lục Khôn, nói: "Chú Lục, Chiêu Chiêu là vãn bối, mới bước ra đời, ngài là trưởng bối, cũng đừng so đo với cô ấy. Vốn dĩ chuyện này là ân oán giữa Thành Tư và cô ấy, chuyện của tiểu bối cứ để tiểu bối tự giải quyết, ngài không cần thiết phải tự làm mình khó chịu, đúng không?"
Giọng nói ôn hòa trầm tĩnh, vừa để lại mặt mũi cho đối phương, vừa nói rõ thái độ của mình.
Dáng vẻ này của anh không giống ngày thường lắm, giống như quanh năm lăn lộn trong giới kinh doanh, xử lý các mối quan hệ và vấn đề khó khăn một cách thành thạo, Tạ Ngôn Chiêu bỗng nhiên ý thức được, "chuột lang nước" thật sự chỉ là vẻ bề ngoài của anh.
Hạ Tàng Phong đại diện cho lập trường của Hạ gia, mà tư thế hiện tại của anh là đứng về phía Tạ Ngôn Chiêu. Lục Khôn không biết quan hệ giữa Hạ Tàng Phong và Tạ Ngôn Chiêu là gì, nhưng nghe cách xưng hô, hẳn là rất thân thiết. Mình và Hạ gia là đối tác lâu năm, vì một người phụ nữ mà trở mặt, tổn hại lợi ích lẫn nhau, thật sự là thiệt nhiều hơn lợi.
"Nếu Tiểu Hạ cậu đã muốn làm người hòa giải, vậy tôi nể mặt cậu." Lục Khôn nói.
"Cảm ơn chú Lục."
"Tôi còn có việc, về công ty trước."
"Chú Lục, để cháu tiễn chú."
Nhìn Lục Khôn sắp rời đi, Tạ Ngôn Chiêu bỗng nhiên mở miệng, nói: "Lục tiên sinh, nếu ông chưa xem chương trình của chúng tôi, vậy tôi phải nói với ông một câu, con trai út của ông trên chương trình nói, nói ông và phu nhân quản thúc hai đứa con lớn trong nhà quá nghiêm, nói bọn họ chỉnh tề lịch sự, ra dáng người lớn, nhưng không có ý thức độc lập. Có lẽ ở phương diện giáo dục, nhà ông còn cần phải cải thiện."
Sắc mặt Lục Khôn đột nhiên biến đổi, thầm mắng một tiếng: Thằng nhãi ranh!
Hạ Tàng Phong thấy thế, sợ lại xảy ra chuyện, vội vàng tiễn Lục Khôn ra khỏi trà thất.
Người đáng ghét cuối cùng cũng đã đi rồi, cuối cùng còn khiến ông ta tức giận, Tạ Ngôn Chiêu rốt cuộc thoải mái. Cô thản nhiên uống hết chỗ trà còn lại trong chén, cũng chuẩn bị rời đi.
Khi ra ngoài, có nhân viên phục vụ chào đón, hỏi cô có muốn thanh toán không.
Tạ Ngôn Chiêu kinh ngạc: "Ông ta không trả tiền sao?"
Ông chủ lớn như vậy, nói muốn mời mình uống trà, không trả tiền đã chạy rồi sao?! Móc chết ông ta mới được!!
Tạ Ngôn Chiêu trong lòng bốc một trận lửa, tức giận móc điện thoại ra chuẩn bị thanh toán. Hạ Tàng Phong tiễn người xong, kịp thời quay lại, nói với nhân viên phục vụ: "Cô đừng thu tiền của cô ấy, trừ vào tài khoản của tôi."
"Vâng, Hạ tiên sinh." Người phục vụ đáp lời, rồi rời đi.
"Chú Lục không có ý bảo cô trả tiền đâu, ông ấy muốn tôi thanh toán." Hạ Tàng Phong giải thích với Tạ Ngôn Chiêu.
Hôm nay anh đến tìm Tạ Ngôn Chiêu, rõ ràng hai nhà Hạ Lục có giao tình, anh lại công khai đứng về phía Tạ Ngôn Chiêu thay cô nói chuyện, Lục Khôn đương nhiên có chút tức giận. Nếu không nơi này đều là chế độ hội viên, trực tiếp trừ tiền từ thẻ của ông ta là được, sẽ không dặn dò riêng nhân viên phục vụ đến tìm người khác thanh toán.
Việc thanh toán đơn giản chỉ là một chuyện nhỏ, không có gì to tát.
"Cô đi đâu, tôi đưa cô đi." Hạ Tàng Phong nói.
"Tôi... Tôi còn chưa ăn cơm."
Tạ Ngôn Chiêu vốn định nói đi phòng nhạc, nhưng bụng cô lúc này "ọt ọt" kêu lên, cô nhớ ra mình còn chưa ăn cơm.
Cô thầm nghĩ, ba của Lục Thành Tư cũng thật sự có ý tứ, đến giờ cơm không ăn cơm, chỉ uống trà. Nhưng lại nghĩ, có lẽ ông ta đã ăn cơm rồi.
Nếu thật là như vậy, thì cũng quá không ra gì!
"Vậy tôi đưa cô đi ăn cơm." Hạ Tàng Phong hỏi: "Muốn ăn gì?"
"Đều được."
"Vậy cô chờ tôi nửa phút."
Hạ Tàng Phong chạy vào một phòng khác, ở ngay cách vách phòng Tạ Ngôn Chiêu vừa uống trà, trong đó hình như vẫn còn có người.
Trách không được anh xuất hiện kịp thời như vậy, hóa ra là ở ngay bên cạnh, vậy thì cách âm ở đây cũng quá kém, chẳng phải bí mật thương nghiệp gì cũng có thể bị nghe lén bất cứ lúc nào sao. Tạ Ngôn Chiêu trong lòng "tặc" một tiếng, cái câu lạc bộ cao cấp này cũng chỉ được cái vẻ bề ngoài cao cấp thôi.
Hạ Tàng Phong lái xe đưa Tạ Ngôn Chiêu đến một nhà hàng Trung Quốc gần đó, trên đường, anh hồi tưởng lại cuộc đối thoại nghe được ở bên ngoài phòng, cảm khái nói: "Tạ Ngôn Chiêu, cô còn to gan hơn tôi nghĩ."
Tạ Ngôn Chiêu khẽ hừ một tiếng, giọng điệu khinh thường: "Đen ăn đen thôi mà, có gì ghê gớm, còn muốn uy hiếp tôi, hừ!"
"Yên tâm, ông ấy sẽ không làm gì các cô nữa đâu."
"Anh và ông ta có quan hệ gì?" Nghe cách nói chuyện, hẳn là rất quen thuộc.
"Hai nhà có hợp tác làm ăn." Hạ Tàng Phong nói thật.
"Cho nên anh và Lục Thành Tư cũng quen nhau."
"Ừ, quen."
"Quan hệ thế nào?"
"Cũng... Tạm được."
"Vậy anh có rảnh thì nói với anh ta, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, đừng cứ trốn sau lưng người nhà mãi, có chuyện thì tự mình giải quyết đi."
"E là không cần tôi phải chuyển lời đâu."
Hạ Tàng Phong hiểu tính cách của Lục Khôn, Tạ Ngôn Chiêu nói câu cuối cùng kia, Lục Thành Tư khó tránh khỏi bị giáo huấn một trận.
*
Trên đường trở về Lục Khôn gọi điện thoại cho Tần Y, thông qua Tần Y, xác minh câu nói cuối cùng của Tạ Ngôn Chiêu là thật, hơn nữa còn biết lời nói của Lục Thành Tư ban đầu càng quá đáng, nói con trai lớn và con gái thứ hai thừa kế gia nghiệp của ông ta là con rối.
Một kẻ cả ngày ăn chơi lêu lổng, chờ người khác dọn dẹp tàn cuộc lại dám không biết xấu hổ nói người khác là con rối! Lục Khôn tức giận đến hận không thể cho hắn một trận nhừ tử.
Sau đó ông ta lại gọi thư ký giúp mình tìm lại đoạn phát sóng trực tiếp kỳ thứ ba của 《 Hoa Lộ 》, xem xong ngày phát sóng trực tiếp cuối cùng, lại tìm kiếm một số tài liệu trên mạng, ông ta có chút hiểu ý của Tạ Ngôn Chiêu là gì. Có thể trong khoảng thời gian ngắn gọi được đoàn lính đánh thuê mạnh nhất toàn cầu đến cứu viện cho mình, mạng lưới quan hệ của cô quả thật rất rộng. Trách không được gan lớn như vậy, dám cứng đối cứng với mình.
Hạ Tàng Phong không lừa ông ta, đây thật sự là người không dễ chiếm được tiện nghi.
*
Đến nhà hàng, giám đốc nhà hàng thấy Hạ Tàng Phong, tự mình ra đón anh vào phòng riêng.
Sau khi ngồi xuống, Hạ Tàng Phong nói với Tạ Ngôn Chiêu: "Đây là nhà hàng riêng của nhà tôi, nếu cô cảm thấy hương vị không ngon, có thể góp ý, tôi sẽ bảo đầu bếp cải thiện."
"Được, nhưng để lần sau đi." Tạ Ngôn Chiêu lại lần nữa nhìn đồng hồ: "Hôm nay không đủ thời gian, tôi phải lập tức đến phòng nhạc luyện tập." Cô không có thời gian ngồi ăn từ từ.
Đổi lại là ngày thường, nếu thời gian gấp gáp, cô tùy tiện ăn vài miếng cho xong là được. Nhưng từ sau khi bắt đầu rèn luyện thân thể, thể lực tiêu hao quá nhiều, không ăn không được.
"Vậy tôi giúp cô gọi món, gọi món nào lên nhanh."
"Ừ, anh xem đi."
Vì là ông chủ, nhà bếp không dám chậm trễ, đồ ăn rất nhanh đã được mang lên. Ăn được chút, thể lực từ từ hồi phục, Tạ Ngôn Chiêu bắt đầu có tâm trạng nghĩ đến chuyện khác.
"Cảm giác những cậu ấm cô chiêu như các anh đều trong một vòng tròn."
Hạ Tàng Phong nghe cô nói vậy, muốn nói mình không giống những người cô nghĩ, nhưng ngay sau đó nghe cô hỏi: "Nếu vậy, Lục Thành Tư có phải cũng quen Phương Gia Nguyệt không?"
Hạ Tàng Phong do dự gật đầu.
"Trách không được." Tạ Ngôn Chiêu bừng tỉnh ngộ ra.
"Trách không được... Cái gì?"
"Trách không được chương trình kết thúc rồi mà anh ta vẫn muốn ngáng chân tôi, trách không được hôm nay anh lại ra mặt giúp tôi nói chuyện, hóa ra nguồn gốc vấn đề đều ở chỗ anh." Tạ Ngôn Chiêu uống hết canh trong chén, lấy điện thoại có vẻ muốn đi, "Tiền cơm và tiền trà, tôi sẽ chuyển khoản cho anh. Quay về anh nói với Lục Thành Tư, giữa chúng ta không có quan hệ gì cả, bảo anh ta đừng coi tôi là kẻ thù giả tưởng."
Hạ Tàng Phong vừa cảm thấy mình có thể cùng Tạ Ngôn Chiêu ăn cơm riêng, quan hệ xích lại gần một chút, cả người như tắm trong gió xuân ấm áp, không ngờ hiện thực lại lập tức kéo anh vào trời đông giá rét, một giây ảo tưởng cũng không cho anh ở lâu.