Nổi Tiếng Sau Khi Cùng Với Em Trai Ruột Bị Anti Khắp Internet Phá Game Trong Show Giải Trí

Chương 73: Hoài nghi


TruyenChu.IO - Đọc truyện nhanh không QC


Hoàng Tân Kiến giây trước còn nói với con trai rằng hắn ta có hy vọng tham gia chương trình《 Hoa Lộ 》, bảo hắn ta trong khoảng thời gian này đối xử ân cần với chị họ hắn ta một chút, giây tiếp theo nhìn thấy thư cảnh cáo của luật sư thì trực tiếp trợn tròn mắt.

 

Môi trường giới giải trí vẫn luôn hỗn loạn và dị dạng, việc mua marketing, làm giả số liệu, thuê thủy quân bôi đen đối thủ đã trở thành thao tác quá quen thuộc, Hoàng Tân Kiến thực hiện những việc này cũng dễ như trở bàn tay, nhưng việc bị luật sư tung ra chứng cứ liên quan và cảnh cáo công khai là lần đầu tiên, hơn nữa thông tin về con trai ông ta cũng bị phanh phui.

 

Ông ta không hiểu chuyện gì đã xảy ra, tại sao một chút dấu hiệu cũng không có mà ông ta đã bị đánh úp cho trở tay không kịp như vậy.

 

Ông ta đang định tìm Thẩm Liên Chi để thương lượng đối sách thì điện thoại của Lãnh Xu gọi đến. Cô ta đi thẳng vào vấn đề, nói ngắn gọn và súc tích, đưa cho ông ta một khoản tiền, bảo ông ta nhận hết mọi trách nhiệm.

 

Cô ta nói rằng ông ta không làm việc trước công chúng, có thể tạm thời gánh vác chuyện này, đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống, sau đó sẽ âm thầm sắp xếp công việc khác cho ông ta.

 

Sau khi hai người bàn bạc xong, Lãnh Xu đã dùng tài khoản chính thức của phòng làm việc Thẩm Liên Chi đưa ra thông báo làm rõ.

 

Mặc dù có một bộ phận cư dân mạng không tin vào lý do thoái thác này của bọn họ, nhưng trong thời đại internet, tin tức thay đổi từng ngày, chỉ cần phía Hoàng Tân Kiến không gây ra thêm sóng gió gì, chuyện của bọn họ sẽ dần bị những tin tức khác che đậy.

 

*

 

Vào ngày thứ tư ở công viên giải trí, tổ tiết mục không có sắp xếp gì, khách mời được tự do hoạt động. Những nghệ sĩ này, cho dù là Nghiêm Mặc có độ nổi tiếng thấp nhất cũng có fan hâm mộ, bọn họ ra ngoài cũng không được tự do, cho nên thay vì bị vây xem như khỉ ở bên ngoài, thà nằm dài trong khách sạn.

 

Đến buổi chiều, tổ tiết mục bỗng nhiên thông báo các khách mời người đại diện tập hợp. Là người đại diện, không phải nghệ sĩ, có vài người đại diện tưởng mình nghe nhầm, xác nhận lại mấy lần, đúng là người đại diện.

 

Đến phòng chờ, Tần Y thấy có hai nghệ sĩ cũng đi theo xuống, là Đường Tô và Nghiêm Mặc.

 

Tần Y nói: "Các cậu có thể về phòng nghỉ ngơi, nhưng nếu muốn ở lại đây cũng được, vì phân đoạn tiếp theo chỉ liên quan đến người đại diện."

 

"Hôm qua là để nghệ sĩ hòa giải với chính mình trong quá khứ, hôm nay là để người đại diện giao lưu với chính mình trong quá khứ. Hy vọng mọi người thông qua việc nhìn lại quá khứ, có thể sống tốt hơn ở hiện tại và hướng tới tương lai."

 

Tần Y đọc xong chủ đề hoạt động hôm nay, thấy Tạ Ngôn Chiêu cau mày, hỏi cô: "Tạ lão sư có vấn đề gì sao?"

 

Tạ Ngôn Chiêu: "Tôi muốn nghe tiếng người."

 

Tần Y: "......"

 

【 Ha ha ha ha ha ha, chị tôi cái gì cũng dám nói như vậy. 】

 

【 Chị ấy nói thay cho cái miệng của tôi! 】

 

【 Vậy hôm nay rốt cuộc là làm cái gì? Người đại diện chắc không có anti-fan đâu nhỉ? 】

 

【 Có chứ, anti-fan lớn nhất của người đại diện, chắc chắn là fan của nghệ sĩ. 】

 

【 Đúng vậy, fan của nghệ sĩ ngày nào cũng vào phòng làm việc chửi người đại diện. 】

 

【 Để fan của nghệ sĩ giao lưu với người đại diện sao? Vậy tôi có chút mong đợi rồi! 】

 

*

 

Tần Y không nói rõ người bọn họ sẽ gặp là ai, giữ lại để tạo cảm giác thần bí cho chương trình, ngay cả Tạ Ngôn Chiêu cũng không nói trước. Nhưng Tạ Ngôn Chiêu không để bụng, tóm lại cửa ải khó khăn nhất của Đường Tô đã qua, muốn cô gặp ai cũng không sao cả.

 

Hình thức cũng giống như ngày hôm qua, trình tự người đại diện "nhìn lại quá khứ" cũng giữ nguyên theo nghệ sĩ trong nhóm mới. Vì vậy, người đầu tiên lên sân khấu là Nhạc Khang.

 

Khi Nhạc Khang nhìn thấy Nghiêm Bạch trong nhà ăn, bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ hắn ta đã bị kinh hãi.

 

【 Tổ tiết mục các người chuyện xấu gì cũng làm! Mời ai không mời lại mời Nghiêm Bạch, xem Nhạc Khang bị dọa kìa. 】

 

【 Người này suýt chút nữa đã hủy hoại sự nghiệp của anh ta, khác gì gặp Diêm Vương đâu. 】

 

Nhạc Khang thấy Nghiêm Bạch, trong lòng liền sợ hãi, nguyên nhân không có gì khác, giống như trong khu bình luận nói, hắn suýt chút nữa đã hủy hoại sự nghiệp của chính mình. Thấy Nghiêm Bạch, Nhạc Khang liền nghĩ đến người mẹ già đang nằm trên giường bệnh của mình.

 

Sau đó nhìn Nghiêm Bạch há miệng nói chuyện, hắn ta luôn sợ hãi Nghiêm Bạch sẽ nói ra những lời điên rồ.

 

Vì không phải giờ ăn, tổ tiết mục không mang thức ăn lên, trên bàn chỉ có cà phê và đồ ngọt. Nhạc Khang không thích đồ ngọt, bưng một ly cà phê qua uống, mắt nhìn đông nhìn tây, nhìn trần nhà nhìn sàn nhà, chỉ là không nhìn Nghiêm Bạch đối diện.

 

Trong phòng quan sát, camera man chuyển máy quay sang mặt Nghiêm Mặc, có thể thấy cậu ta cũng rất thấp thỏm, còn có chút xấu hổ.

 

【 Nghiêm Mặc: Nếu sớm biết là anh ấy đến, tôi đã không đến rồi. 】

 

【 Hai ngày này là ngày chịu khổ của cặp khách mời này. 】

 

【 Hôm qua Nghiêm Mặc bị mắng đến khóc, hy vọng Nhạc Khang có thể kiên cường một chút, dù sao cũng là người đại diện. 】

 

【 Kiên cường không nổi đâu, lầu trên xem anh ta uống đến ly cà phê thứ hai rồi kìa. 】

 

Nhạc Khang uống hết ly cà phê đầu tiên, gọi người phục vụ cho hắn ta thêm một ly nữa.

 

Ngay khi Nhạc Khang nghĩ rằng tối nay có lẽ sẽ mất ngủ, người đối diện chậm rãi mở miệng.

 

"Anh và em trai tôi..."

 

Giọng nói vừa phát ra, tay Nhạc Khang run lên, suýt chút nữa làm rơi ly.

 

Nghiêm Bạch "tặc" một tiếng: "Anh xem anh kìa, tôi còn chưa nói gì đâu, đã bị doạ thành như vậy rồi! Được rồi, không nói nữa, anh uống cà phê của anh đi."

 

"Cậu... Cậu nói đi, tôi nghe." Nhạc Khang chuẩn bị tinh thần xong, quyết định nghe xem Nghiêm Bạch muốn nói gì.

 

Nghiêm Bạch ghét bỏ mà liếc hắn ta: "Tôi chỉ muốn hỏi một chút, trong khoảng thời gian này Tiểu Mặc ở trong chương trình có quen hay không, hôm qua tôi xem phát sóng trực tiếp thấy em ấy khóc rất thương tâm, hôm nay tâm trạng có tốt hơn chút nào không?"

 

Hóa ra chỉ là muốn quan tâm Nghiêm Mặc, thần kinh căng chặt của Nhạc Khang liền thả lỏng một chút.

 

"Khá tốt, có thể đã quen, cậu ấy còn kết thêm bạn. Hôm qua fan kia mắng thật sự quá tàn nhẫn, nhưng trong bình luận có rất nhiều người nói đỡ cho cậu ấy, sau khi tôi cho cậu ấy xem, tâm trạng cậu ấy tốt hơn nhiều."

 

【 Nghiêm Bạch này đối xử với em trai cũng khá tốt, ở chương trình lúc nào cũng bảo bọc cậu ấy, tuy rằng có hơi ngốc nghếch.】

 

【 Có thể không tốt được sao? Nghiêm Mặc viết cho anh ta bao nhiêu bài hát như vậy. Nếu không phải tự anh ta nổi điên, Nghiêm Mặc có thể cho anh ta cả đời vinh hoa phú quý. 】 

 

【 Vậy lần này mời Nghiêm Bạch đến làm gì? 】 

 

【 Nhìn lại quá khứ mà, Nghiêm Bạch là nghệ sĩ đầu tiên của Nhạc Khang, cũng là nghệ sĩ gắn bó lâu nhất, rất đúng chủ đề. 】 

 

【 Tuy rằng là vậy nhưng mà, Nhạc Khang chưa chắc muốn nhìn lại những năm tháng gian khổ đó đâu…… 】

 

Nhạc Khang là từ trợ lý cho minh tinh chuyển sang làm người đại diện, bởi vì thái độ tốt, làm việc vừa cẩn thận vừa chịu khó, lại có thể giao tiếp tốt với truyền thông, tích lũy được mối quan hệ nhất định, từ trợ lý thành công thăng chức lên làm người đại diện.

 

Nghiêm Bạch là nghệ sĩ đầu tiên hắn ta quản lý, lúc đó vẫn chỉ là một ca sĩ vô danh. Có giọng hát, nhưng không có gì đặc sắc, công ty cảm thấy hắn không kiếm được nhiều tiền, nên giao cho Nhạc Khang dẫn dắt.

 

Một ca sĩ mới vào nghề cộng với một người đại diện vô danh, tổ hợp đội sổ của công ty, tất cả mọi người đều không kỳ vọng gì vào bọn họ.

 

Nghiêm Bạch ra mắt bằng cách hát lại ca khúc của người khác, năm thứ hai ký hợp đồng, Nghiêm Bạch nghĩ ra ca khúc của mình, nhưng phòng thu âm của công ty luôn bị các nghệ sĩ khác chiếm dụng, không ai muốn nhường cho hắn. Nhạc Khang tự bỏ tiền túi đưa hắn đến các phòng thu bên ngoài để thu âm, sau đó hai người cùng nhau góp tiền để phát hành ra ca khúc đó. Không ngờ sau khi ca khúc đó được phát hành đã càn quét tất cả các bảng xếp hạng âm nhạc đơn, hơn nữa một lần giành được năm giải thưởng âm nhạc lớn.

 

Cảnh tượng lúc đó thật sự rất huy hoàng, giống như một trò chơi tiến vào nửa trận sau, đột nhiên ngược gió giành lấy vòng nguyệt quế chiến thắng.

 

Tài nguyên theo giải thưởng mà đến, sự nghiệp của hai người cùng nhau phát triển,  số lượng nghệ sĩ dưới trướng Nhạc Khang dần tăng lên, nhưng trọng tâm của hắn ta vẫn đặt vào Nghiêm Bạch.

 

Chỉ là hết thành công này đến thành công khác khiến Nghiêm Bạch trở nên tự cao tự đại, tính cách cũng càng ngày càng kiêu căng ngạo mạn. Phát hiện người khác đạo ca khúc của mình, hắn không thèm nói lý lẽ mà trực tiếp động tay đánh người, sau đó bị báo cảnh sát, bắt giữ, sự nghiệp cũng gần như bị huỷ.

 

Hồi tưởng lại quá khứ, Nghiêm Bạch và Nhạc Khang đều có chút cảm khái. Vận mệnh thăng trầm khó lường, núi cao và vực sâu cũng chỉ là một sự chuyển đổi.

 

Nhạc Khang đã nhận mệnh, chỉ cầu mong mình có một công việc ổn định, có thể giúp kéo dài sự sống cho mẹ, những chuyện khác hắn ta không nghĩ đến nữa.

 

Nghiêm Mặc khuyên Nghiêm Bạch quay lại trường học học tập, sửa đổi tính tình nóng nảy, để bản thân lắng đọng lại một chút.

 

Nghiêm Bạch tuy tính tình nóng nảy, nhưng lời Nghiêm Mặc nói, hắn đều nghe lọt tai. Sau một thời gian học tập trở về, nhìn quả thật có chút hiệu quả.

 

【 Trường học này cũng được đấy chứ, Nghiêm Bạch bây giờ nhìn giống người bình thường rồi. 】 

 

【 Có thể bình tâm tĩnh khí ngồi đây cùng Nhạc Khang hồi tưởng lại chuyện cũ, quả thật có tiến bộ. 】 

 

【 Đừng suốt ngày coi thường người khác, anh ta cần đi ra ngoài mở mang tầm mắt nhiều hơn. 】

 

Nhạc Khang và Nghiêm Bạch trò chuyện rất lâu, là lần dài nhất kể từ khi bọn họ quen biết đến nay. Nhạc Khang cũng không ngờ có một ngày mình có thể cùng Nghiêm Bạch ngồi xuống, nói chuyện về quá khứ và tương lai một cách sâu sắc như vậy.

 

Vì thời gian quá dài, một số khách mời trong phòng quan sát đã có chút chán chết mà bắt đầu chơi điện thoại.

 

Người tiếp theo là Lãnh Xu, tổ tiết mục mời đến, cũng là nghệ sĩ đầu tiên cô ta ký hợp đồng.

 

【 Vậy hôm nay tổ chương trình mời đến đều là nghệ sĩ đầu tiên của những người đại diện này sao? 】 

 

【 Những người khác thì tôi hiểu, nhưng Tạ Ngôn Chiêu thì sao? Cô ấy đâu phải người đại diện chuyên nghiệp đâu, tổng cộng chỉ có một nghệ sĩ là Đường Tô, chương trình kết thúc, cô ấy chắc chắn sẽ quay về ban nhạc, tổ tiết mục sẽ mời ai đến? 】 

 

【 Có thể gọi Lộ viễn đến không? 】 

 

【 Lộ Viễn là...? 】 

 

【 Người đại diện cũ của Đường Tô. 】 

 

【 Không biết Lộ Viễn nhìn thấy danh tiếng của Đường Tô bây giờ đảo ngược, có hối hận vì đã hủy hợp đồng với cậu ấy không. 】

 

Tổ tiết mục ban đầu định chọn Lộ Viễn, nhưng sau đó có một người tự tiến cử mình. Tần Y nhìn tư liệu của cô ấy, cho rằng sự xuất hiện của cô ấy hẳn sẽ khiến Tạ Ngôn Chiêu cảm thấy bất ngờ và vui mừng, nên đã đổi người được chọn từ Lộ Viễn sang người đó.

 

Người đó... Tạ Ngôn Chiêu không quen.

 

Tạ Ngôn Chiêu nhìn người phụ nữ lạ mặt đối diện bàn ăn đang vô cùng hưng phấn và kích động, cô lục lọi ký ức, nhưng hoàn toàn không tìm thấy bất kỳ thông tin hữu ích nào, dù là một đoạn ngắn ngủi cũng không có.

 

Mà người phụ nữ đối diện đang say sưa kể lại những chuyện thú vị thời đi học của bọn họ, từ nội dung, có thể đoán ra được họ là bạn học trung học.

 

Nếu kể chuyện thời đại học, Tạ Ngôn Chiêu có lẽ còn biết chút gì đó, nhưng là chuyện trung học, cô thực sự không thể bắt kịp chủ đề.

 

Đối với bạn học trung học của nữ phụ, cũng như những trải nghiệm trước năm 20 tuổi của cô ấy, Tạ Ngôn Chiêu hoàn toàn không có chút ký ức nào. Cô chỉ có thể khẽ "ừ" hoặc "à" một tiếng khi người phụ nữ đối diện mong đợi nhìn mình, cố gắng đưa ra một chút phản hồi.

 

Người phụ nữ đối diện kể từ cao trung xuống tới sơ trung, sau đó đột nhiên hỏi một câu, "Tiểu Chiêu, cậu còn nhớ mùa hè sơ tam năm ấy chúng ta cùng nhau tham gia trại hè không?"

 

Trên mặt Tạ Ngôn Chiêu lộ ra vẻ mờ mịt.

 

【 Nhìn kìa, chị tôi hoàn toàn không nhớ gì cả. 】 

 

【 Chị ở đối diện nhiệt tình quá, cảm giác toàn bộ quá trình Tạ Ngôn Chiêu đều rất lạnh nhạt, thật sự là bạn tốt sao? 】 

 

【 Chắc là đã nhiều năm không liên lạc rồi, đoàn tàu cuộc đời, người lên người xuống nhiều như vậy, không thể nhớ hết từng người được, hơn nữa tình cảm sẽ phai nhạt theo thời gian. 】 

 

【 Chỉ là, bây giờ dường như không phải chuyện phai nhạt hay không, mà là tôi cảm thấy Tạ Ngôn Chiêu hoàn toàn không nhớ gì cả! 】

 

Phản ứng lần này của Tạ Ngôn Chiêu có chút chần chừ, người phụ nữ đối diện như đùa như thật hỏi một câu: "Tiểu Chiêu, cậu sẽ không phải là không nhớ gì hết đó chứ?"

 

Tạ Ngôn Chiêu không phản bác, hàm hồ nói một câu: "Quả thật có chút không nhớ rõ."

 

Người phụ nữ buồn bã thở dài một hơi: "Đột nhiên cảm thấy tôi có chút tự mình đa tình, ban đầu tình cảm của hai chúng ta tốt như vậy, không ngờ lên đại học, cậu lại không còn liên lạc với tôi nữa."

 

Tạ Ngôn Chiêu không biết phải trả lời cô ấy thế nào, chỉ có thể im lặng.

 

Người phụ nữ đối diện từ từ ăn chiếc bánh kem phô mai trước mặt, cũng im lặng. Cô ấy hồi tưởng lại toàn bộ quá trình trò chuyện, phản ứng của Tạ Ngôn Chiêu đều rất lạnh nhạt.

 

Cô ấy vốn rất lạc quan, hiểu rõ đạo lý cuộc đời, biết có những người nhất định chỉ có thể đồng hành cùng mình một đoạn đường. Việc chọn đến tham gia chương trình này cũng chỉ là muốn xem có thể nhặt lại được tình bạn năm xưa hay không, nếu không nhặt được thì thôi, cũng không miễn cưỡng.

 

Cô ấy ăn xong bánh kem, cuối cùng lại như đùa như thật nói với Tạ Ngôn Chiêu: "Cậu sẽ không phải là ngay cả tên của tôi cũng không nhớ chứ?"

 

Cô ấy muốn tự an ủi mình, có một người bạn đã lâu không gặp mà vẫn nhớ tên mình, vậy cũng không tệ. Nhưng...

 

Tạ Ngôn Chiêu vẫn im lặng.

 

"Cậu không gạt tôi chứ? Cậu thật sự không nhớ sao?!"

 

【 Một chút cũng không nhớ sao? A?? 】 

 

【 Từ khi tốt nghiệp cao trung đến bây giờ, chắc cũng phải tám chín năm rồi, không nhớ cũng bình thường thôi. 】 

 

【 Bạn học bình thường không nhớ thì đúng là bình thường, nhưng đây không phải bạn học bình thường, là bạn từ sơ trung cùng nhau đi lên cao trung, đâu có bình thường!! 】 

 

【 Có phải Tạ Ngôn Chiêu tình cảm đạm mạc không? Hoặc là, mức độ thể hiện và tiếp nhận tình cảm của hai người khác nhau? 】 

 

【 Chẳng lẽ người kia coi Tạ Ngôn Chiêu là bạn tốt, nhưng thực ra Tạ Ngôn Chiêu không như vậy? 】 

 

【 Mấy người nói như vậy, tôi cảm thấy chị đối diện có chút đáng thương……】

 

Người phụ nữ đối diện cảm thấy bản thân mình có chút thảm, nhưng cô ấy càng nghi ngờ Tạ Ngôn Chiêu bị bệnh hơn.

 

Bởi vì dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể nào một chút cũng không nhớ gì được. Toàn bộ trạng thái của Tạ Ngôn Chiêu giống như bị mất trí nhớ, trong đầu dường như bị móc mất một mảng.

 

"Cậu còn nhớ tòa soạn tạp chí mà cậu ký hợp đồng trước đây không?" Người phụ nữ hỏi.

 

Tạ Ngôn Chiêu biết đến tòa soạn tạp chí đó, trong sách viết nữ phụ là một nhiếp ảnh gia thiên tài, từ sơ trung đã ký hợp đồng với một tòa soạn tạp chí nào đó trong nước.

 

Nhưng cái "nào đó" này, trong sách không viết tên cụ thể!!!

 

Hơn nữa, ngoài câu này ra, không có thông tin nào khác, ví dụ như sơ trung là lớp mấy, làm ở đó bao nhiêu năm, tòa soạn tạp chí đó sau này ra sao, tất cả đều không viết.

 

"Cậu thật sự không nhớ rõ sao?!" Sắc mặt người phụ nữ thay đổi, nắm lấy tay cô nói: "Tiểu Chiêu, có phải cậu bị bệnh không?"

 

"Không có, tôi chỉ là... Chỉ là trí nhớ của tôi không tốt."

 

Lý do này dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là không thể thật được.

 

Cô có thể biểu diễn trọn vẹn một buổi hòa nhạc mà không cần nhìn nhạc phổ, chứng tỏ trí nhớ siêu phàm, người bình thường không thể so sánh, sao có thể quên sạch chuyện trước kia.

 

Cuối cùng hai người kết thúc cuộc trò chuyện bằng việc Tạ Ngôn Chiêu nói mình mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi.

 

Sự khác thường của Tạ Ngôn Chiêu gây ra phản ứng không nhỏ cho cư dân mạng, đồng thời cũng lòi ra rất nhiều bạn học cũ của cô.

 

【 Tôi là bạn học cao trung của Tạ Ngôn Chiêu, mấy năm nay cô ấy quả thật thay đổi rất nhiều. Trước đây không lạnh lùng như vậy, người rất đáng yêu rất hoạt bát, thật ra lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy ở chương trình này, tôi còn tưởng mình nhận nhầm người. 】 

 

【 Tôi là bạn cùng lớp đại học của cô ấy, tôi làm chứng, Tiểu Chiêu quả thật đã thay đổi, hơn nữa không phải từ từ thay đổi, mà là vào năm thứ ba đại học dường như đột nhiên biến thành một người khác. Nói mình không biết chụp ảnh, được giảng viên đưa đi điều trị tâm lý, suýt chút nữa còn dùng đến máy trị liệu sóng não.】 

 

【 Đúng vậy, tôi nghe nói cô ấy còn thuê lão sư chuyên nghiệp ở bên ngoài trường giúp mình học bù. 】 

 

【 Lúc đó mọi người đều nói cô ấy có năng khiếu chụp ảnh cao như vậy, sau khi tốt nghiệp nhất định sẽ trở thành một nhiếp ảnh gia lớn, không ngờ sau này cô ấy lại đi thi nghiên cứu sinh, nhưng là chuyên ngành âm nhạc hoàn toàn không liên quan. 】 

 

【 Đến giờ tôi vẫn không nghĩ ra, làm sao có người hơn 20 tuổi lại thức tỉnh năng khiếu âm nhạc? 】 

 

【 Cái đó... Mọi người không phát hiện, ngoại hình của cô ấy cũng thay đổi sao? 】

 

Có người nhắc đến, cư dân mạng tìm ra ảnh chụp của cô trước 20 tuổi và so sánh với hiện tại, phát hiện hai khuôn mặt khác biệt không nhỏ.

 

Chỉ đơn thuần nhìn ngũ quan thì rất giống, đến tỷ lệ tam đình ngũ nhãn cũng nhất quán, nhưng nhìn thoáng qua, đó chính là hai người, thần sắc và khí chất hoàn toàn khác nhau.

 

*Tam đình ngũ nhãn là tiêu chuẩn tỉ lệ khuôn mặt, 1 khuôn mặt có tỷ lệ chuẩn là chia làm 3. Từ đầu đến chân mày là 1/3, từ chân mày tới mũi là 1/3, từ mũi tới cằm là 1/3

 

【 Hình như là do đôi mắt thì phải? Mắt cô ấy bây giờ dài hơn, có xu thế hướng lên trên, trước đây là mắt tròn và hơi cụp xuống. 】 

 

【 Một đôi mắt có thể khiến một người trông giống hai người sao? 】 

 

【 Ngoại hình vốn dĩ là sai một ly đi một dặm. 】 

 

【 Mắt người còn có thể thay đổi sao? 】 

 

【 Lúc đó cô ấy đã 20 tuổi, cơ bản là không thể đúng không? 】 

 

【 Vậy cô ấy phẫu thuật thẩm mỹ? 】 

 

【 So với phẫu thuật thẩm mỹ, đáng sợ hơn chẳng lẽ không phải là cô ấy hoàn toàn không nhớ chuyện trước kia sao? Tính cách và tài năng hoàn toàn thay đổi. 】 

 

【 Chẳng lẽ là... Người đã bị thay rồi sao? 】 

 

【 Các người đừng nói nữa... Tôi nghe có chút rợn người. 】

 

Tần Y ban đầu chỉ muốn mang đến cho Tạ Ngôn Chiêu một bất ngờ, dù sao nếu bạn tốt nhiều năm không gặp đột nhiên xuất hiện trước mặt, người bình thường đều sẽ rất vui vẻ.

 

Diễn biến tiếp theo lại khiến hắn bất ngờ, nói cô phẫu thuật thẩm mỹ đã đành, lại còn nói cô thay đổi thành một người khác, nói Tạ Ngôn Chiêu hiện tại không phải là Tạ Ngôn Chiêu thật.

 

Hắn cảm thấy chuyện này là trách nhiệm của mình, buổi tối nhìn thấy cô và Đường Tô đến nhà ăn ăn cơm, liền đi qua cùng bọn họ thương lượng biện pháp giải quyết.

 

"Hay là để Tạ Ngôn Chiêu và ba mẹ cậu đi làm xét nghiệm DNA đi."

 

"Anh điên à..." Đường Tô suýt chút nữa đã mắng người, nhưng giáo dục tốt đẹp đã khiến cậu đem những lời tiếp theo nghẹn lại, "Chị ấy là chị ruột của tôi, cư dân mạng nghi ngờ vô cớ, dựa vào cái gì mà tôi phải chứng minh cho bọn họ xem chứ! Bọn họ thích nói gì thì nói, tôi không quản được bọn họ."

 

Giám định DNA biểu thị cho sự không tin tưởng và không tôn trọng, loại chuyện này quá tổn thương tình cảm, Đường Tô dù thế nào cũng sẽ không đồng ý.

 

Tần Y: "Chỉ là bây giờ cái gì họ cũng nói, dư luận trên mạng đã có chút không kiểm soát được rồi. Nếu chúng ta có biện pháp ngăn lại, tại sao không lựa chọn nó chứ? Tôi bảo hai người đi làm giám định, không phải nghi ngờ quan hệ huyết thống giữa hai người, chỉ là hy vọng có thể giúp Tạ Ngôn Chiêu bớt một chút phiền phức."

 

Đường Tô liếc nhìn hắn một cái: "Phiền phức này chẳng phải do anh mang đến sao?"

 

"Cho nên tôi mới đang nghĩ cách đây! Mà tôi bảo hai người đi làm giám định, đây là cách đơn giản nhất và hiệu quả nhất." Tần Y nhìn về phía Tạ Ngôn Chiêu, "Tạ Ngôn Chiêu, cô đồng ý chứ?"

 

Tạ Ngôn Chiêu không lên tiếng.

 

Từ sau khi gặp mặt người bạn học cao trung kia, cô vẫn luôn không nói chuyện.

 

Đường Tô cho rằng Tạ Ngôn Chiêu tức giận, ở dưới bàn đá Tần Y một cái, còn làm mặt quỷ với hắn, ám chỉ lời hắn nói sai rồi, mau xin lỗi.

 

Tần Y không cảm thấy mình có vấn đề, ngược lại cảm thấy bọn họ không linh hoạt.

 

"Hai người tự mình nghĩ lại đi, nghĩ thông suốt rồi thì kêu ba mẹ hai người gửi tóc đến. Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở hai người, phải nhanh chóng quyết định đi, đừng do dự, nếu không lỡ mất thời điểm tốt nhất để làm rõ."

 

Nguyên tắc xử lý khủng hoảng truyền thông, là trong vòng 24 giờ vàng. Vượt quá 24 giờ, theo sự chú ý của công chúng giảm xuống, tình hình sẽ tiếp tục xấu đi, danh tiếng cũng theo đó giảm sút, đến lúc đó mới giải quyết vấn đề thì hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều.

 

Mà muốn chứng minh Tạ Ngôn Chiêu là Tạ Ngôn Chiêu ban đầu, chỉ có thể thông qua việc so sánh DNA của cô với ba mẹ cô, để cô và Đường Tô đi làm giám định, độ tương đồng khả năng không đến 50%, cho nên bọn họ phải nhanh chóng quyết định, bởi vì việc gửi tóc đến đây cũng tốn thời gian.

 

Tần Y nói, Đường Tô nghe tai trái, ra tai phải, hoàn toàn không đem chuyện này để trong lòng.

 

Cậu thấy tâm trạng Tạ Ngôn Chiêu không tốt, đưa cô về phòng, rồi ngồi trong phòng cô một lát, tìm cách dỗ cô vui vẻ.

 

Cậu kể sau khi mình ra mắt, công ty đã tìm cho cậu chuyên gia tạo hình, làm một gói toàn diện, nhan sắc đẹp trai lên không ngừng, cũng có người nghi ngờ cậu phẫu thuật thẩm mỹ.

 

"Bọn họ nói chị phẫu thuật thẩm mỹ, có nghĩa là chị trở nên xinh đẹp hơn! Hơn nữa mẹ cũng nói chị càng lớn càng xinh đẹp."

 

Sau khi Đường Tô nói xong, Tạ Ngôn Chiêu vẫn như đang ngẩn người, cậu ngồi xổm xuống, khẽ lay lay đầu gối cô.

 

"Chị à, chị đừng nghĩ lung tung. Em biết trước đây trí nhớ chị không tốt, cho nên không nhớ được những chuyện đó cũng bình thường thôi. Trên mạng không biết là người hay quỷ, chị quản bọn họ nói cái gì làm gì. Em biết chị là chị của em là được!" Đường Tô dang hai tay, ôm ngang cô: "Chị mãi mãi là người chị tốt nhất, thân thiết nhất của em!"

 

Nghe đến câu cuối cùng, mí mắt Tạ Ngôn Chiêu khẽ run rẩy, nhìn Đường Tô đang ôm mình, cô nhẹ giọng hỏi: "Em đối xử tốt với chị như vậy, là vì chị là chị của em sao?"

 

"Hả? Cái gì?" Đường Tô nghe không rõ.

 

"Nếu chị không phải chị của em... Em vẫn sẽ đối xử tốt với chị như vậy sao?"

 

Đường Tô ngây ngẩn cả người, buông cô ra, nhìn vào mắt cô: "Sao chị có thể không phải là chị của em chứ, từ khoảnh khắc em chào đời trên thế giới này, chị đã là chị của em rồi."

 

Tạ Ngôn Chiêu rũ hàng mi xuống, che đi cảm xúc phức tạp trong mắt, rồi sau đó lắc đầu: "Hôm nay chị hơi mệt, muốn nghỉ ngơi sớm một chút."

 

"Vậy... Vậy em không làm phiền chị nữa, chị ngủ sớm một chút đi." Đường Tô đứng dậy rời đi, đồng thời dặn dò cô một câu: "Chị đừng suy nghĩ lung tung nữa, nếu trong lòng khó chịu, chị cứ gọi em đến, em bồi chị tâm sự."

 

Sau khi Đường Tô rời đi, căn phòng trở nên yên tĩnh.

 

Tạ Ngôn Chiêu cảm giác mình đi vào một cái ngõ cụt.

 

Cô vốn dĩ không phải là chị của Đường Tô, nhưng mà khi Đường Tô lảng tránh câu hỏi của cô, trong khoảnh khắc đó cô hiểu rằng mình cảm thấy mất mát. Trong lòng cô có chờ đợi, hy vọng cậu nói, dù cô không phải là chị ruột của mình, cậu vẫn sẽ đối xử tốt với cô.

 

Nhưng làm sao có thể, Đường Tô đối xử tốt với cô, tất cả đều dựa trên thân phận chị gái này. Loại bỏ mối quan hệ này, giữa bọn họ chẳng là gì cả.

 

Ngay khi Tạ Ngôn Chiêu đang lòng dạ rối bời, cô nhận được điện thoại của người phụ nữ buổi chiều.

 

Không hề trách móc hay truy vấn việc cô vì sao không nhớ ra mình, giọng điệu rất quan tâm, hỏi cô có muốn đi khám bác sĩ không.

 

Cô ấy thật sự cảm thấy cô bị bệnh, Tạ Ngôn Chiêu nghĩ, có lẽ cô ấy và nữ phụ thời cao trung thật sự là bạn rất tốt.

 

Tạ Ngôn Chiêu trả lời cô ấy: "Tôi sẽ đi bệnh viện, cảm ơn cậu đã quan tâm." Cô dừng một chút, hỏi: "Cậu có thể nói cho tôi biết, cậu đến chương trình này là tự mình đăng ký hay có người liên hệ với cậu không?"

 

Đối phương trả lời: "Ừ, có người liên hệ với tôi."

 

*

 

Sự tình phát triển có chút vượt qua dự đoán của Đường Tô.

 

Nửa đêm Đường Đình gọi điện thoại cho cậu, nói Tạ Du ở nhà khóc cả nửa đêm, bị cư dân mạng làm cho tức giận.

 

Bà ấy nhìn thấy rất nhiều người chửi bới Tạ Ngôn Chiêu trên mạng, nói cô phẫu thuật thẩm mỹ, còn nói cô bị người khác đánh tráo.

 

Cư dân mạng tỏ vẻ quan tâm, nhưng Tạ Du lại bị tổn thương không hề nhẹ. Cãi không lại, tranh cũng không thắng, tức giận đến mất ngủ, nửa đêm ngồi trên giường khóc.

 

Bọn họ đều không hiểu, làm sao lại có loại chuyện thái quá như vậy.

 

Đường Tô thầm nghĩ, chẳng lẽ thật sự phải đi làm xét nghiệm DNA sao? 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.