Nổi Tiếng Sau Khi Cùng Với Em Trai Ruột Bị Anti Khắp Internet Phá Game Trong Show Giải Trí

Chương 74: Bệnh tình


TruyenChu.IO - Đọc truyện nhanh không QC


Đúng 10 giờ sáng, Tạ Ngôn Chiêu nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô vừa hé cửa, đã bị một cái ôm mang theo hơi lạnh xông tới.

 

Ngay sau đó bên tai truyền đến thanh âm nghẹn ngào của Tạ Du, "Tiểu Nghi, Tiểu Nghi của mẹ ở bên ngoài chịu ấm ức rồi."

 

Tạ Ngôn Chiêu ngơ ngác nhìn Tạ Du đột nhiên xuất hiện, còn có Đường Đình ở phía sau mặt mày ủ rũ.

 

Hỏi ra mới biết, bọn họ là nửa đêm tức tốc lên máy bay bay đến đây ngay sau khi liên lạc với Đường Tô.

 

Tạ Du không muốn để Tạ Ngôn Chiêu tiếp tục quay chương trình này nữa, "Con cứ yên ổn làm thủ tịch ban nhạc của con cho khoẻ, có thành tựu có vinh dự, chúng ta việc gì cứ phải đến đây để bị người ta soi mói? Không quay nữa! Nếu con ngại mở lời, mẹ sẽ đi nói với Tiểu Tần."

 

Tạ Du và Đường Đình vội vàng đến đây, không mang theo bất cứ hành lý gì. Tạ Du nóng nảy vô cùng, nói với Tạ Ngôn Chiêu vài câu, lại muốn đi tìm Tần Y.

 

Vừa hay Tần Y nhận được tin tức, đã chạy đến đây, sau đó ở cửa nghe thấy câu nói kia của Tạ Du.

 

Hắn thầm nghĩ, lúc trước còn gọi mình là đạo diễn Tần, bây giờ đã biến thành Tiểu Tần rồi.

 

Đường Tô cũng đi theo đến đây, mấy người ngồi xuống ở phòng khách phòng gác mái.

 

Tần Y còn đang nghĩ có nên hàn huyên vài câu trước hay không, kết quả Tạ Du vừa mở miệng đã nói: "Rời đi! Tiểu Nghi bây giờ phải rời đi khỏi đây ngay!"

 

"Vậy... Đường Tô thì sao?" Tần Y hỏi lại.

 

"Tiểu Canh, tự con quyết định, muốn tiếp tục ở lại đây hay cùng chị con rời đi." Tạ Du nói với Đường Tô.

 

Tần Y: "Nhưng hiện tại bọn họ không chỉ là quan hệ chị em, Tạ lão sư còn là người đại diện của cậu ấy, người đại diện rời đi thì phải có người thay thế chứ."

 

Tạ Du: "Vậy thì cùng nhau đi."

 

Đường Đình vẫn luôn không mở miệng, nghe xong lời này, nói: "Em đừng tự quyết định, nghe ý kiến của các con xem sao. Tiểu Nghi, Tiểu Canh, các con nghĩ thế nào?"

 

Tạ Ngôn Chiêu nhìn Đường Tô, Đường Tô cũng nhìn cô.

 

Chỉ một ánh mắt chạm nhau, Tạ Ngôn Chiêu liền hiểu ý nghĩ trong lòng cậu.

 

Đường Tô yêu sân khấu, 《 Hoa Lộ 》 là cơ hội cậu khó khăn lắm mới nắm được trong tay, hơn nữa đã quay nhiều kỳ như vậy, lúc này vì nguyên nhân này mà rời đi thì những nỗ lực trước đây đều uổng phí.

 

"Con không rời đi." Tạ Ngôn Chiêu nói: "Trốn tránh chưa bao giờ là phong cách của con."

 

"Nhưng mà..."

 

Tạ Du còn muốn nói cái gì, bị Tần Y giành trước.

 

"Bây giờ tôi sẽ liên hệ với cơ quan giám định, yêu cầu làm gấp, buổi tối là có thể có kết quả. Vừa lúc chú dì đến, lát nữa hãy cùng nhau qua đó đi."

 

Hắn không cho Tạ Du cơ hội từ chối, vừa nói vừa đứng dậy đi ra ngoài, móc điện thoại gọi.

 

Tạ Du giật mình tại chỗ, cuối cùng nói: "Tôi... Tôi còn chưa có đồng ý đâu!"

 

Đường Đình an ủi bà: "Các con đều lớn hết cả rồi, chúng muốn làm gì, chúng ta cố gắng phối hợp là được. Phát sóng trực tiếp kia, sau này em muốn xem cũng được, nhưng đừng xem bình luận, nhân lúc còn sớm cũng khóa Weibo của em lại đi."

 

"Trên mạng chướng khí mù mịt, xem những thứ đó không chỉ lãng phí thời gian mà còn dễ làm mình tức giận. Tuổi đều đã lớn thế này rồi, đừng để tức giận rồi gặp chuyện."

 

"Vâng, ba nói đúng." Đường Tô ngồi xuống bên cạnh Tạ Du, ôm lấy vai bà: "Mẹ, sau này mẹ đừng xem mấy thứ kia ở trên mạng nữa, sức khỏe của chúng ta vẫn là quan trọng nhất."

 

"Vậy sau này mẹ không xem nữa, các con có thể không quay nữa không?" Tạ Du không chịu buông tha nói.

 

Tạ Ngôn Chiêu châm chước một chút, nói: "Nếu bãi chăn nuôi của nhà chúng ta bị người ta chửi bới, danh dự bị tổn hại, mẹ sẽ làm như thế nào? Dù sao cũng không thể lâm trận bỏ chạy được phải không."

 

Tạ Du: "Đó là đương nhiên! Chuyện làm ăn mà lâm trận bỏ chạy thì sau này ai còn dám hợp tác với mình nữa chứ. Nhưng các con quay chương trình với làm ăn lại không giống nhau, các con không quay thì trong nhà cũng không phải không nuôi nổi các con."

 

Tạ Ngôn Chiêu: "Nhưng mà ngoài lương thực vật chất ra, thì lương thực tinh thần cũng rất quan trọng mà, có phải hay không?"

 

Tạ Du nghĩ nghĩ, không nói gì. 

 

"Nếu sau này thật sự gặp phải chuyện gì khiến con khổ sở, con nhất định sẽ rời đi, nhưng hiện tại chúng con có thể giải quyết được, vậy tại sao lại không giải quyết nó chứ? Đúng không, Tiểu Tô."

 

Đường Tô đang nghĩ về chuyện này, nghe thấy Tạ Ngôn Chiêu nhắc đến tên mình thì hoàn hồn lại. Cậu gật gật đầu: "Phải, không chỉ muốn giải quyết mà còn muốn cho bọn họ xem thật kỹ, đây là chị của con, người chị ruột duy nhất trên đời của con!"

 

Tần Y ở bên ngoài đã liên hệ với cơ quan giám định xong, gọi bọn họ cùng nhau xuất phát.

 

Tạ Du vẫn còn có chút do dự, nhưng hai đứa con đều nói như vậy, bà không tiện phản bác nữa.

 

Bệnh viện gần đó có thể làm giám định, nhưng thời gian chờ rất lâu, thông thường phải một tuần sau mới có kết quả, Tần Y liên hệ một cơ quan giám định tư nhân được cấp phép, làm gấp thì trong vòng 6 tiếng đồng hồ là có thể có kết quả.

 

Camera man đi theo quay toàn bộ quá trình.

 

【 Mấy cư dân mạng ăn nói không giữ mồm giữ miệng, làm kinh động cả ba mẹ người ta. 】

 

【 Dám đi làm xét nghiệm DNA, vậy chắc chắn là Tạ Ngôn Chiêu thật rồi, nếu bị đánh tráo sao dám đồng ý đi làm. 】

 

【 Dù sao tôi cũng tin Tạ Ngôn Chiêu, nếu cô ấy là giả thì bây giờ chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận, nói bọn họ không tin tưởng mình. 】

 

【 Dư luận hôm qua thật sự rất kỳ lạ, giống như một cơn gió độc, thổi ra đến cả một vụ án hình sự. 】

 

Sau khi Tạ Ngôn Chiêu và mọi người rời khỏi cơ quan giám định, bọn họ được sắp xếp đến một bệnh viện thẩm mỹ.

 

Bác sĩ thẩm mỹ nhìn mặt của Tạ Ngôn Chiêu, cẩn thận đánh giá làn da, ngũ quan và cấu trúc xương mặt của cô. Trong quá trình xem, ông luôn há hốc miệng, xem xong rồi, còn gọi thêm mấy bác sĩ khác đến. Mấy bác sĩ nghiên cứu mặt của Tạ Ngôn Chiêu một hồi, xong rồi, còn dùng tay sờ sờ mặt cô.

 

Tạ Ngôn Chiêu không trang điểm, mặt rất trắng, bị sờ một cái là da lập tức ửng hồng.

 

Đến lần thứ hai bị sờ, Tạ Ngôn Chiêu không vui, nhíu mày trừng mắt với bọn họ, bọn họ lập tức rụt tay về.

 

【 Phản ứng này là phẫu thuật hay không phẫu thuật đây? 】

 

【 Hoặc là kinh ngạc cảm thán vẻ đẹp tự nhiên "điêu luyện sắc sảo", hoặc là kinh ngạc cảm thán tác phẩm nghệ thuật nhân tạo hoàn mỹ đến cực hạn này. 】

 

【 Mặc kệ có phẫu thuật hay không, mặt của Tạ Ngôn Chiêu đúng là đỉnh của chóp. 】

 

【 Cho dù là phẫu thuật, ông đây cũng thích! 】

 

Mấy bác sĩ thẩm mỹ nhất trí khẳng định nói: "Da của cô ấy rất mỏng, không có khả năng đặt thêm chất liệu nào vào trong đó, đường nét xương hàm lưu loát, trên mặt cũng không có dấu vết phẫu thuật, cơ bản không có khả năng đã làm phẫu thuật thẩm mỹ, đến một vết sẹo nhỏ cũng không có."

 

【 Ai bảo chị tôi phẫu thuật thẩm mỹ? Chị tôi rõ ràng là 18 tuổi lớn lên có nhiều thay đổi! 】

 

【 Miệng cư dân mạng độc ác quá, cái gì cũng nói được, chỉ thiếu điều bảo Tạ Ngôn Chiêu là yêu quái đội lốt người. 】

 

Bác sĩ thẩm mỹ nói đến đoạn sau, đột nhiên chuyển lời nói với Tạ Ngôn Chiêu: "Cô có thể đem ảnh chụp của cô trao quyền cho bệnh viện chúng tôi, làm thành một cái..."

 

Tạ Ngôn Chiêu thậm chí còn chưa nghe xong, liền trả lời hai chữ: "Không được."

 

【 Muốn cô ấy làm người phát ngôn sao? Lấy mỹ nữ thuần tự nhiên làm người đại diện, chẳng phải tự đập vào bảng hiệu của mình sao. 】

 

【 Chắc là muốn làm hình mẫu thẩm mỹ, gương mặt này đặt ở cửa bệnh viện thì ai liếc mắt cũng muốn vào thử một lần. 】

 

【 Thôi bỏ đi, người thường muốn phẫu thuật thành Tạ Ngôn Chiêu, độ khó không thua gì đi đầu thai lại. 】

 

Sau khi tin đồn phẫu thuật thẩm mỹ được làm rõ, bọn họ chạy đến địa điểm tiếp theo —— một bệnh viện tư nhân.

 

Bọn họ đưa Tạ Ngôn Chiêu đến để làm kiểm tra thân thể, ví dụ như xét nghiệm máu, chụp mạch máu, chụp sóng não, chụp CT đầu.

 

Nhìn Đường Tô lấy phiếu khám, nộp tiền, chạy trước chạy sau vì mình, thần sắc Tạ Ngôn Chiêu trở nên có chút cô đơn.

 

Nằm trên máy chụp X-quang, nhìn chiếc máy xoay tròn trên đỉnh đầu, trong đầu cô không thể khống chế được mà hồi tưởng lại mấy tháng ở chung này.

 

Từ lần đầu tiên trò chuyện ở bên ngoài công ty quản lý, đến những ngày cùng nhau ở chung, cậu đưa cô đi dạo phố, họ ở bên nhau mỗi kỳ chương trình, tất cả hình ảnh chồng chất lên nhau, cuối cùng biến thành một chiếc bánh kem quả hồng to bằng bàn tay.

 

Kỳ quái, Tạ Ngôn Chiêu nghĩ, rõ ràng cô không thích ăn đồ ngọt. 

 

Kết quả kiểm tra cũng là buổi tối mới có. 

 

*

 

Trước tiên bọn họ đi lấy báo cáo xét nghiệm DNA, xác suất huyết thống là 99.99%, chứng minh Tạ Ngôn Chiêu chính là Tạ Ngôn Chiêu, là chị ruột của Đường Tô.

 

【 Cư dân mạng nào đó thật đúng là ăn no rửng mỡ, đi nghi ngờ người ta không phải chị em ruột. 】 

 

【 Được rồi, bây giờ tôi bắt đầu nghi ngờ những người lên tiếng tối qua, liệu họ có phải là bạn học cũ thật không. 】 

 

【 Hay là đám anti-fan thừa nước đục thả câu, ngày nào cũng đi bịa đặt lung tung. 】 

 

【 Để Tạ Ngôn Chiêu dùng pháp luật trừng trị bọn họ! 】 

 

【 Những người khác trên mạng tôi không dám chắc, nhưng chị tối qua đúng là bạn của cô ấy mà. Nếu Tạ Ngôn Chiêu không có vấn đề gì, tại sao những chuyện trước kia lại không nhớ rõ? 】 

 

【 Trí nhớ kém thôi, hoặc là vốn dĩ cô ấy cảm tình đạm mạc, không để trong lòng, chuyện này rất bình thường mà! 】 

 

【 Trí nhớ của cô ấy không tốt? Sao có thể! 】

 

Trước đó Tạ Ngôn Chiêu cũng cảm thấy đầu óc mình không thể nào có vấn đề được, đồng ý với bọn họ đi kiểm tra cũng chỉ là làm cho xong chuyện.

 

Nhưng mà sự thật cuối cùng chứng minh, đầu óc cô thế nhưng lại thật sự có vấn đề!

 

Bọn họ đến bệnh viện tư nhân lấy kết quả kiểm tra cuối cùng. Bác sĩ nhìn phim chụp X-quang với biểu tình ngưng trọng, ông hỏi Tạ Ngôn Chiêu: “Cô có từng mắc bệnh về tinh thần không? Hoặc là phần đầu đã từng bị va chạm mạnh?”

 

Tạ Du và Đường Đình trong lòng cả kinh, “Có ý gì?”

 

“Từ kết quả hình ảnh, hồi hải mã của cô bị teo nhỏ. Các triệu chứng khi hồi hải mã bị thương bao gồm, suy giảm trí nhớ, giảm khả năng xác định phương hướng, mất tập trung, cảm xúc không ổn định, khó ngủ, thậm chí có thể xuất hiện ảo giác, có xu hướng bị tâm thần phân liệt hoặc trầm cảm.”

 

Mỗi lần nghe một triệu chứng, lông mày Tạ Ngôn Chiêu lại nhíu chặt thêm một phần, đến khi nghe đến những triệu chứng cuối cùng, quả thật không thể tưởng tượng nổi: “Ông nói tôi bị tâm thần phân liệt?”

 

“Không phải, tôi chỉ liệt kê các triệu chứng trước cho cô biết, không phải nói cô chắc chắn bị tâm thần phân liệt, nhưng nếu cô đã xuất hiện các triệu chứng khác, thì nên bắt đầu chú ý một chút.”

 

Lời bác sĩ nói không thể không coi trọng, Tạ Ngôn Chiêu cẩn thận hồi tưởng lại tình trạng cơ thể trong khoảng thời gian này.

 

Suy giảm trí nhớ thì thật sự không có, ngoại trừ thỉnh thoảng hay để quên đồ đạc, nhưng tật xấu này ai mà chẳng có? Khả năng xác định phương hướng… Khả năng xác định phương hướng của cô vốn dĩ không tốt, cái này không thể tính là triệu chứng đột ngột xuất hiện; mất tập trung… Cô vốn dĩ rất dễ thất thần, cái này cũng không tính;

 

Cảm xúc, cảm xúc của cô vô cùng ổn định, ngoại trừ thỉnh thoảng hơi nóng nảy một chút; khó ngủ thì đúng là có. Gần đây cô ngủ không ngon giấc, thường xuyên bị bóng đè, sau đó còn gọi Trần Tĩnh Hảo lại giúp cô thắt thêm mấy cái nút trên cây thắt bím.

 

Nhưng chẳng có hiệu quả gì.

 

Còn về việc xuất hiện ảo giác… Nếu việc nghe thấy giọng nói của Kim Tuệ trên núi trong thôn Pháo Đốt tính là ảo giác, thì cô thật sự có triệu chứng này.

 

“Cái này… Cái này có thể hồi phục được không?” Tạ Du run rẩy hỏi.

 

“Phải xem nguyên nhân gây ra là gì.” Bác sĩ nói.

 

“Tôi chưa từng mắc bệnh, đầu bị va chạm mạnh thì chắc cũng không có…” Tạ Ngôn Chiêu không chắc chắn, không biết đầu của nữ phụ có từng bị gì không.

 

“Tôi nói thật với mọi người, hồi hải mã bị teo nhỏ, đa phần là không thể hồi phục được. Tuy nhiên, mọi người cũng có thể yên tâm, tình trạng của cô ấy không nghiêm trọng, sau khi về nhà chú ý nghỉ ngơi, tăng cường rèn luyện thân thể, ăn uống lành mạnh… Sau khi về nhà, cô có thể đến bệnh viện y học cổ truyền để châm cứu hoặc uống thuốc bắc điều trị thân thể.” Bác sĩ vừa gõ lời dặn lên máy tính, vừa nói như không chút để ý: “Đương nhiên, tôi cũng kiến nghị cô nên đi khám khoa thần kinh.”

 

Tạ Ngôn Chiêu còn chưa kịp phản ứng, trên mặt Tạ Du đột nhiên hiện rõ vẻ sợ hãi: “Có ý gì chứ? Bác sĩ nói tinh thần con bé có vấn đề sao?”

 

“Rất nhiều bệnh tâm lý đều từ từ hình thành, tôi chỉ là kiến nghị, để mọi người phòng ngừa lúc tai nạn chưa xảy ra, dù sao nguyên nhân gây ra căn bệnh của cô ấy hiện tại vẫn chưa rõ ràng lắm, chúng ta có thể dùng phương pháp loại trừ để tìm hiểu.”

 

【 Ý gì?? Là nói Tạ Ngôn Chiêu có bệnh tâm thần sao??? 】 

 

【 A???? 】 

 

【 Không phải, tôi nghe khẩu khí của bác sĩ, có phải đang hàm súc nhắc nhở cô ấy có khuynh hướng hậm hực không? 】 

 

【 Mấy người đừng nói nữa, thật sự đừng nói nữa, từ hôm qua tôi đã thấy Tạ Ngôn Chiêu kỳ lạ rồi, giống như không thể vui vẻ được ấy. Đổi lại ngày thường, cư dân mạng bịa đặt khắp nơi về cô ấy, hoặc là cô ấy sẽ hung hăng đáp trả, hoặc là bình tâm tĩnh khí không thèm để ý tới. Nhưng từ hôm qua sau khi gặp mặt chị kia, tôi cứ thấy thái độ của cô ấy rất khác thường. 】 

 

【 Còn không phải là bị đám cư dân mạng khua môi múa mép kia bức ép hay sao? Ngày nào cũng bịa đặt gây chuyện, lúc người ta mới tham gia chương trình rõ ràng vẫn còn ổn mà. 】

 

Sau khi Tạ Ngôn Chiêu từ phòng khám chuyên khoa đi ra thì chuẩn bị trực tiếp quay về, nhưng bị Tạ Du kéo lại.

 

Trên mặt Tạ Du vô cùng cẩn thận, như là sợ kí.ch th.ích đến Tạ Ngôn Chiêu, “Tiểu Nghi, hay là… Chúng ta đi khám khoa thần kinh đi? Dù sao cũng đã tới đây rồi.”

 

“Mẹ, con không có bệnh, trạng thái tinh thần của con vô cùng ổn định, tâm lý cũng rất khỏe mạnh.” Tạ Ngôn Chiêu lời thề son sắt.

 

“Nhưng… Nhưng con thật sự đã quên rất nhiều chuyện trước kia.” Tạ Du do dự nói.

 

So với trước kia, Tạ Ngôn Chiêu quả thật đã thay đổi rất nhiều, nhưng cô thường xuyên không ở nhà, trong mắt Tạ Du và Đường Đình, con cái lớn lên, tính cách thay đổi là chuyện rất bình thường. Nhưng bây giờ lại phát hiện, cô không chỉ thay đổi tính cách, mà còn quên hết những chuyện trước kia. Chuyện này chắc chắn phải có nguyên nhân, không phải sinh lý thì là tâm lý.

 

Đường Tô vẫn luôn không nói chuyện, lúc này cũng lên tiếng khuyên cô: “Chị, chị đi khám một chút đi, coi như để chúng ta an tâm một chút.”

 

Trên mặt Tạ Ngôn Chiêu chần chừ.

 

Đường Tô không còn cách nào, đành phải thẳng thắn với cô: “Ban ngày em cho chị làm xét nghiệm dị ứng, em không dám nói với chị, thật ra chị không bị dị ứng với nicotine, bác sĩ nói buồn nôn có khả năng là phản ứng tâm lý, không phải thật sự bị dị ứng.”

 

Tạ Ngôn Chiêu nghe vậy ngơ ngẩn, “Ý em là…”

 

Sắc mặt Đường Tô lo lắng mà gật đầu, “Đúng vậy.”

 

Tạ Ngôn Chiêu bị dị ứng rất nhiều thứ, đào, đậu phộng, hạt điều các loại, nhưng lại không dị ứng với nicotine.

 

Đường Tô cảm thấy trạng thái tâm lý của cô nhất định có vấn đề, khi cầm kết quả này trong tay, cậu rất tự trách, cảm thấy mình đã không chăm sóc tốt cho cô, đến cả cô bị bệnh khi nào cũng không biết.

 

Buổi tối biết được hồi hải mã của cô bị teo nhỏ, cậu càng khó chấp nhận hơn.

 

“Chị, chị đi khám một chút đi.” Cậu tiếp tục khuyên nhủ.

 

Tạ Ngôn Chiêu vốn đang cảm thấy mình không sao, nhìn thấy Đường Tô đưa đơn chẩn đoán bệnh qua, cũng cho rằng có lẽ mình nên đi khám khoa thần kinh một chút.

 

*

 

Ban ngày Tần Y chỉ đi cùng bọn họ đến cơ sở giám định DNA, sau đó về lại công viên giải trí. Lúc này thông qua phát sóng trực tiếp nhìn thấy kết quả chẩn đoán bệnh của Tạ Ngôn Chiêu, cũng có một loại cảm giác ly kỳ.

 

Sao lại thật sự bị bệnh rồi? Rõ ràng thoạt nhìn là một người rất bình thường, tính tình vừa xấu vừa tệ, kiêu căng đến không chịu nổi, thế nhưng lại thật sự bị bệnh?

 

Rất nhanh chuyện Tạ Ngôn Chiêu bị bệnh đã leo lên hot search.

 

Mọi người luôn có xu hướng đồng cảm với người yếu thế, cho nên sau khi tin tức Tạ Ngôn Chiêu bị bệnh lan ra, gần như cả mạng xã hội đều nghiêng về một bên mà bắt đầu nói tốt cho cô, đồng thời kịch liệt chỉ trích những người nghi ngờ thân phận của cô tối qua, cũng như những người từng bôi đen cô.

 

【 Từ khi Tạ Ngôn Chiêu tham gia chương trình này, người nào đó chưa từng mong cô ấy có một ngày tốt lành. 】 

 

【 Ngày nào cũng chửi bới cô ấy, chỉ vì một cái váy mà tạo tin đồn kỹ nữ, rồi lại nghi ngờ cô ấy nói dối, nói cô ấy cố tình gây sự chú ý, trà xanh tâm cơ, nói ra những lời khó nghe như vậy, không biết còn tưởng đào mồ mả tổ tiên của bọn họ, tôi thật sự không hiểu vì sao lại hận cô ấy đến thế. 】 

 

【 Người ta vốn dĩ không phải người trong giới giải trí, chỉ vì Đường Tô mới tham gia cái chương trình này, sao không thấy người đại diện khác bị đối xử tàn nhẫn như vậy. 】 

 

【 Đây là cơ chế phòng vệ tâm lý bên trong của con người, hiệu ứng nho chua, khi mọi người phát hiện bản thân mình không thể có được một thứ gì đó, sẽ tìm mọi lý do để nói xấu nó. 】

 

Tạ Ngôn Chiêu cũng không xác định được bản thân mình có phải là trong họa có phúc hay không, người ta thường nói người chết là lớn nhất, không nghĩ tới khi cô còn sống lại có thể nhận được đãi ngộ này.

 

Khoa thần kinh tương đối chú trọng sự riêng tư của người bệnh, vì vậy khi trao đổi với bác sĩ, chỉ có một mình Tạ Ngôn Chiêu.

 

Bác sĩ khoa thần kinh thông qua giao tiếp, trò chuyện với cô, quan sát ngôn ngữ cơ thể của cô, kết hợp với tình trạng bệnh hiện tại và tiền sử bệnh, đã đưa ra kết luận —— cô có một số triệu chứng rối loạn giấc ngủ nhất định, vì vậy kê cho cô một ít thuốc tây có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ.

 

Ngoài ra, cô ấy còn nói với Tạ Ngôn Chiêu: “Nếu cô đã đến khám ở khoa thần kinh, thì cô phải đủ tin tưởng tôi, nhưng hiện tại dường như cô vẫn chưa đủ tin tưởng tôi, nếu người bệnh có chuyện giấu giếm bác sĩ, sẽ bất lợi cho việc điều trị của cô.”

 

Tạ Ngôn Chiêu có chuyện giấu cô ấy.

 

Đương nhiên phải giấu rồi! Những cái như hệ thống, nhiệm vụ, tiểu thuyết này kia, nếu cô nói ra, chẳng phải là xong đời rồi sao.

 

Cuối cùng Tạ Ngôn Chiêu nói kết quả chẩn đoán cho Tạ Du, Đường Đình và Đường Tô, nói mình chỉ là hơi khó ngủ, những vấn đề khác không lớn.

 

Đây hẳn là tính trong cái rủi có cái may, bọn họ nghe xong đều thở phào nhẹ nhõm.

 

*

 

Buổi tối nằm ở trên giường trong khách sạn, trong bóng tối Tạ Ngôn Chiêu trợn tròn mắt.

 

Cô lại nghĩ đến giọng nói nghe được ở thôn Pháo Đốt, nếu thật sự là ảo giác, vậy có phải chứng minh cô có khuynh hướng bị tâm thần phân liệt không?

 

Ý nghĩ này lan rộng ra, cô bắt đầu nghi ngờ tất cả mọi thứ xung quanh, bao gồm thân phận của cô, hệ thống và tiểu thuyết.

 

Nếu những thứ này đều là giả……

 

Hệ thống lúc này bất thình lình xông ra: “Ký chủ, cô đang nghĩ cái gì vậy! Tôi sao có thể là giả được! Tôi là thật, là thật đó!!”

 

“Nhưng… Làm sao tôi biết được, giọng nói lúc này của cậu không phải là ảo giác của tôi chứ.”

 

Hệ thống: “…… Hay là cô tự tát mình một cái đi, xem có đau không.”

 

“Cậu bị bệnh à, nghĩ tôi là đồ ngốc chắc?” Tạ Ngôn Chiêu mắng.

 

Hệ thống: “Cô thử nghĩ xem, với cái tính tình khó chịu một chút là mắng lại ngay của cô, có thể mắc bệnh tâm thần được sao?”

 

Tạ Ngôn Chiêu nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ đến một vấn đề: “Vậy tại sao tôi lại không dị ứng với nicotine?”

 

“Cô bị choáng váng sao? Tiểu Chiêu vốn dĩ không dị ứng với nicotine, cô hiện tại đang dùng cơ thể của Tiểu Chiêu!”

 

Tạ Ngôn Chiêu bừng tỉnh, cô mà bị dị ứng mới là kỳ lạ.

 

Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Tạ Ngôn Chiêu cảm thấy mình chẳng có bệnh tật gì cả.

 

Mấy ngày sau đó, Đường Tô luôn cẩn thận chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Tạ Ngôn Chiêu, chẳng mấy chốc đã không khác gì người hầu, tổ tiết mục cũng không hề gọi Tạ Ngôn Chiêu làm nhiệm vụ, hoàn toàn đối đãi với cô như một người bệnh.

 

Điều này khiến cho Tạ Ngôn Chiêu cảm thấy, bị bệnh hình như cũng không hẳn là không tốt, dù sao cô cũng không cảm nhận được việc hồi hải mã teo nhỏ có ảnh hưởng gì đến mình.

 

Nhưng tục ngữ có câu “Con bất hiếu ngồi trước giường bệnh”, tuy rằng dùng ở đây không chính xác, nhưng ý tứ là như vậy.

 

* “Con bất hiếu ngồi trước giường bệnh” nghĩa là, người già ốm nặng nằm trên giường quá lâu, dù có hiếu thảo đến đâu thì con cháu cũng khó chịu, phàn nàn.

 

Tổ tiết mục ban đầu còn tương đối chiếu cố cô, sau đó thì chỉ cho có lệ .

 

*

 

Bọn họ chuyển địa điểm từ công viên giải trí đến Học viện Điện ảnh Yến Thành, Tần Y nói, đưa cô đến tìm lại ký ức.

 

Tìm ký ức cái rắm, năm 3 năm 4 cô học ở đây. Nếu đến cả ký ức ở đây mà cô cũng quên, thì đầu óc đúng là có vấn đề thật.

 

Ngoài cô ra, Thẩm Liên Chi cũng tốt nghiệp từ trường đại học này, chẳng qua hai người cách nhau năm khóa.

 

【 A? Thẩm Liên Chi học trường này tôi biết, Tạ Ngôn Chiêu cũng vậy à? 】 

 

【 Hai người họ hóa ra là bạn học cùng trường?? 】 

 

【 Tôi cũng không biết trường này lại có cả khoa nhiếp ảnh, hơi ít người biết đến nhỉ… 】 

 

【 Nghe Nghiêm Mặc gọi “đàn chị đàn chị” hăng say thế, hóa ra Tạ Ngôn Chiêu cũng là đàn chị của Thẩm Liên Chi à? 】 

 

【 Bọn họ tuy tính là học cùng một trường, nhưng không phải học cùng một khu, hai bên cách nhau rất xa. Hơn nữa còn khác niên khóa, khác chuyên ngành, hai người không quen biết nhau cũng là bình thường thôi. 】 

 

【 Cái đó… Tôi cũng học trường này, tôi học khoa phát thanh, thật sự chưa từng nghe nói đến Tạ Ngôn Chiêu. 】

 

Bởi vì đây là Học viện Điện ảnh, chuyên đào tạo nhân tài cho giới giải trí. Chương trình 《 Hoa Lộ 》 quay ở đây, được xem như một cách quảng bá cho trường, đồng thời cung cấp cho những sinh viên trong này cơ hội lộ diện sớm —— những phần thi đấu sau này sẽ mời không ít sinh viên tham gia.

 

Buổi tối ngày đầu tiên chuyển địa điểm, trường học tổ chức nghi lễ chào mừng. Lãnh đạo trường đọc diễn văn, còn sắp xếp Thẩm Liên Chi, một sinh viên tốt nghiệp ưu tú, lên sân khấu phát biểu.

 

Bản thảo của Thẩm Liên Chi viết rất dày, kéo dài tận hai trang giấy. Phần lớn thời gian cô ta đều diễn thuyết mà không cần nhìn bản thảo, giọng nói to rõ vang dội, câu chữ mạch lạc, đầy tính nhạc điệu, được cư dân mạng khen ngợi kỹ năng đọc thoại vững chắc, trí nhớ tốt.

 

Ở giới giải trí, năng lực chuyên môn đại diện cho tất cả, Thẩm Liên Chi nhìn thấy phản hồi trên mạng, cảm thấy không uổng phí việc mình thức trắng hai đêm để học thuộc lòng bản thảo diễn thuyết.

 

Thật ra Tần Y vốn định giao công việc này cho Tạ Ngôn Chiêu, nhưng vừa đề xuất với cô, cô đã chỉ vào đầu mình và nói: “Đừng giao cho tôi công việc phức tạp như vậy, đầu óc tôi bây giờ không tốt.”

 

Tần Y cũng thật sự thông cảm cho việc cô bị bệnh, nhưng sau đó Tạ Ngôn Chiêu quả thực coi bệnh của mình như “kim bài miễn tử” mà sử dụng.

 

Ngày hôm sau tổ tiết mục sắp xếp cho tất cả khách mời tham gia một cuộc thi chạy tiếp sức, tất cả mọi người đều phải tham gia, một đội bốn người, ngoài nghệ sĩ và khách mời ra, còn thiếu hai vị trí, có thể chọn từ sinh viên trong trường, không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ cần đảm bảo hai nam hai nữ.

 

Tạ Ngôn Chiêu lập tức tỏ vẻ: “Tôi có bệnh, tôi không tham gia được.”

 

Tần Y: “…… Cô bệnh ở trên đầu, không phải ở trên chân.”

 

Tạ Ngôn Chiêu mặt không đổi sắc: “Không được, tôi không tham gia.”

 

Tần Y chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Vậy cô chọn một người thay cô đi, phải là nữ sinh.”

 

Tạ Ngôn Chiêu vốn định chọn một nữ sinh từ đội điền kinh đến thay mình, nhưng lại có một nữ sinh chặn đường cô.

 

Người nọ vừa tiến lên đã ‘thấy sang bắt quàng làm họ’ với Tạ Ngôn Chiêu: “Tiểu Chiêu, cậu còn nhớ tôi không?”

 

Tạ Ngôn Chiêu nghiêm túc nhìn cô ta một cái.

 

Người này, cô nhớ rõ, là bạn học cùng lớp thời đại học của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.