Nổi Tiếng Sau Khi Cùng Với Em Trai Ruột Bị Anti Khắp Internet Phá Game Trong Show Giải Trí

Chương 94: Trưởng thành (một)


TruyenChu.IO - Đọc truyện nhanh không QC


Ôn Nam Trúc không biết từ đâu nghe được tin tức, nghe nói Tạ Ngôn Chiêu sắp đi, chủ động hẹn gặp mặt cô, ở nhà hát mà lần trước cô đã hẹn hắn ta.

 

Lần trước Tạ Ngôn Chiêu hẹn hắn ta xem vở kịch là 《 Tỏa Lân Nang 》, kể câu chuyện về hai cô gái có thân phận khác nhau vô tình kết làm tỷ muội, được công nhận là một vở hài kịch nổi tiếng. Mở đầu bằng hài kịch, giữa vở trải qua trắc trở và ngộ đạo nhân sinh, cuối cùng kết thúc bằng một màn đoàn viên mỹ mãn, thường sẽ được diễn vào dịp năm mới.

 

Tạ Ngôn Chiêu nghiêm túc chọn vở kịch này, hy vọng không khí xem kịch nhẹ nhàng một chút. Không ngờ Ôn Nam Trúc hẹn cô xem vở 《 Ngọa Long Phúng 》, trên sân khấu bày linh đường, thổi kèn xô na, diễn viên khóc lóc thảm thiết cất tiếng hát, nghe đến nỗi lòng Tạ Ngôn Chiêu run lên, bắt đầu tự hỏi Ôn Nam Trúc hẹn mình nghe vở kịch này rốt cuộc là có dụng ý gì.

 

Cô liếc nhìn Ôn Nam Trúc một cái, thấy hắn ta nhìn chằm chằm sân khấu không chớp mắt, ánh mắt bi thương, đang nghiêm túc xem kịch.

 

Mãi đến khi vở kịch này kết thúc, Tạ Ngôn Chiêu đứng dậy muốn đi, Ôn Nam Trúc nói: “Còn một quyển nữa.”

 

Tạ Ngôn Chiêu: “…… Hôm nay anh thật sự hẹn tôi ra đây xem kịch?”

 

Quyển này đến quyển khác, xem đến không yên?

 

“Đúng vậy.” Ôn Nam Trúc nói: “Lần trước cô hẹn tôi, tôi dẫn theo những người khác đến. Lúc đó tâm tư đặt ở nơi khác, không có nghiêm túc cùng cô xem kịch.”

 

Hắn ta dừng một chút, tiếp tục nói: “Từ trước đến nay, hình như tôi đều sai rồi. Không thể chủ trì công đạo cho Quan Thắng Thắng, cũng đối với cô không công bằng. Tôi không hy vọng cô thông cảm, nhưng trước khi cô đi, tôi nhất định phải nói lời xin lỗi chính thức với cô.”

 

“Trên đời này rất nhiều người rời đi mang theo ấm ức và thương tâm, tôi hy vọng cô không phải như vậy.”

 

Tạ Ngôn Chiêu có chút kinh ngạc, nhưng những lời này nói ra từ miệng Ôn Nam Trúc lại hợp tình hợp lý.

 

Khi lần đầu tiên gặp mặt, Tạ Ngôn Chiêu đã cảm thấy người này như tên, phong thái lỗi lạc, gió mát trăng thanh. Bây giờ vừa nhìn, quả thật người cũng như tên, từ đầu đến cuối chính trực thẳng thắn, nhận lỗi xin lỗi cũng rất chân thành.

 

Nhưng vấn đề là……Vừa nói hy vọng cô rời đi không phải mang theo thương tâm, lại đưa cô đi nghe 《 Ngọa Long Phúng 》, này thực sự thích hợp sao?

 

Tạ Ngôn Chiêu chậm rãi nói: “Lời xin lỗi tôi nhận.”

 

“Vậy chúng ta còn tính là bạn bè chứ?” Ôn Nam Trúc hỏi.

 

Tạ Ngôn Chiêu không trả lời trực tiếp, mà hỏi lại hắn ta: “Hôm nay anh hẹn tôi ra đây, chỉ đơn thuần muốn xem kịch, không có chuyện khác muốn hỏi sao?”

 

Ánh mắt Ôn Nam Trúc thoáng né tránh, tiện đà ngượng ngùng nói: “Quả thật có chuyện khác.”

 

Tạ Ngôn Chiêu hiểu rõ: “Anh hỏi đi, tôi có thể trả lời nhất định sẽ nói cho anh.”

 

“Tôi chỉ muốn biết……” Ôn Nam Trúc do dự nói: “Nếu ngày đó tôi không kiên trì với những gì mình thấy, nếu tôi trực tiếp đi xin lỗi Quan Thắng Thắng, cô có còn tung đoạn ghi âm đó ra không?”

 

Tạ Ngôn Chiêu không biết hắn ta hỏi câu này là xuất phát từ áy náy với Thẩm Liên Chi hay nguyên nhân gì khác, cô không miệt mài truy hỏi, chỉ là việc nào ra việc đó: “Chuyện này không liên quan gì đến anh, anh có đến tìm tôi hay không, tôi đều sẽ tung ra, bởi vì đó là quyết định của Thẩm Liên Chi. Trước khi xảy ra sự việc, cô ta đã gọi điện cho tôi, tôi nói, nếu cô ta chủ động thừa nhận những việc mình đã làm, tôi nguyện ý cho cô một cơ hội, cô ta không chấp nhận.”

 

“Cho nên…… Cô thật sự đã cho cô ấy cơ hội?” Giọng Ôn Nam Trúc nhỏ như muỗi kêu, không thể tin được.

 

“Cho.” Tạ Ngôn Chiêu nhấn mạnh: “Không chỉ có một lần. Ở thôn Thắt, tôi đã tìm được bằng chứng cô ta tính kế Đường Tô.”

 

Ôn Nam Trúc không biết, thì ra từ sớm, Tạ Ngôn Chiêu đã nắm được chứng cứ. Hắn ta hiểu rõ, nếu cô thật sự muốn trả thù, thì cũng không cần đợi đến bây giờ.

 

“Vậy điều gì khiến cô tức giận?”

 

Tạ Ngôn Chiêu lạnh giọng: “Cái danh sách đó, và việc cô ta dẫn dắt dư luận trên mạng, biến nạn nhân thành đề tài giải trí.”

 

“Nếu cô ta cảm thấy tôi cướp đồ của cô ta, cô ta muốn lấy lại, điều đó không thành vấn đề. Vấn đề là, thủ đoạn của cô ta quá đê tiện, cô ta không nên lôi những người vô tội vào. Cô ta hình như không hiểu rõ, làm người nhất định phải có nguyên tắc và giới hạn cuối cùng.”

 

“Cô ấy……” Ôn Nam Trúc hơi hơi hé miệng, sắc mặt do dự, như thể giằng co hồi lâu, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Có lẽ là vì không ai dạy cô ấy.”

 

“Tôi biết.” Tạ Ngôn Chiêu nói: “Những điều anh nói tôi đều hiểu.”

 

“Cái gì?”

 

“Về những gì trải qua thời thơ ấu và tính cách sau khi lớn lên của cô ta.”

 

Ôn Nam Trúc kinh ngạc: “Cô hiểu?”

 

“Hiểu.” Tạ Ngôn Chiêu đổi giọng: “Nhưng không có nghĩa là đồng tình.”

 

Người là từ những gì trải qua và hồi ức tạo thành, đọc qua sách gì, gặp gỡ người nào, thấy con mèo hoang trong bụi cỏ, cây thuỷ sam lớn lên sau sân nhà, tất cả những điều đó đều có thể tạo nên một con người. Bao gồm cả đêm khuya mong đợi nhận được tình yêu của cha mẹ, quyết tâm thoát khỏi gia đình kéo chân sau, đó cũng là con người chân thật của cô ta.

 

Những gì tạo nên Thẩm Liên Chi chắc chắn có sự lạnh nhạt và đối xử khác biệt của gia đình, còn những gì tạo nên Tạ Ngôn Chiêu vĩnh viễn đều có Vĩnh Vô Hương.

 

Đó là một đoạn trải nghiệm có tác động quyết định đến tính cách của các cô.

 

Mở đầu tiểu thuyết đã giới thiệu bối cảnh gia đình Thẩm Liên Chi, Tạ Ngôn Chiêu đã đọc qua, cho nên biết. Cũng chính vì lẽ đó, cô đã nhẫn nhịn cô ta hết lần này đến lần khác làm loạn.

 

Nhưng hiện tại cô đã hiểu, nhường nhịn không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.

 

“Quá trình trưởng thành luôn đi kèm với đau khổ, làm sai chuyện tất yếu cũng phải trả giá đắt.” Giọng Tạ Ngôn Chiêu bình tĩnh.

 

Ôn Nam Trúc: “Nhưng cái giá này có phải quá đắt không?”

 

Tạ Ngôn Chiêu nhíu mày: “Anh nói cái gì?”

 

Lời Ôn Nam Trúc vừa thốt ra đã biết mình nói sai, trước mặt “nạn nhân” nói về cái giá của “kẻ gây hại”, điều này quá châm biếm.

 

Hắn ta lập tức sửa lời nói: “Xin lỗi, tôi…… Lời nói của tôi không thỏa đáng, cô cứ coi như tôi chưa nói gì.”

 

Nhưng lời hắn ta đã nói ra, kêu Tạ Ngôn Chiêu giả vờ như không nghe thấy là không thể.

 

Cô nói trắng ra: “Cái giá này thì tính là gì? Chỉ là không thể tiếp tục làm nữ minh tinh mà thôi, cô ta vốn dĩ không thực sự yêu thích nghề này.”

 

“Chỉ hy vọng hưởng thụ ánh hào quang và thu nhập cao mà nghề minh tinh mang lại, lại không chú trọng vào năng lực của bản thân, con đường duy nhất để thăng tiến là thông qua thủ đoạn chèn ép người khác. Ôn Nam Trúc, với góc độ của một người trong nghề như anh, cho dù lần này tôi không vạch trần cô ta, anh cho rằng cô ta có thể đi được bao xa trong ngành này?”

 

Ôn Nam Trúc bị nói đến á khẩu không trả lời được.

 

Hắn biết, lúc này Tạ Ngôn Chiêu đã rất ôn hòa, nói khó nghe hơn, cái giá có đắt hay không đắt, kết cục hiện tại của Thẩm Liên Chi là gieo gió gặt bão, là đáng đời.

 

“Nếu anh thích cô ta, vậy anh không nên chỉ thương hại và dung túng cô ta một cách mù quáng, anh nên làm cho cô ta hiểu rõ rốt cuộc mình muốn cái gì, và nỗ lực vì cái đó. Phải dạy cô ta học cách chấp nhận thất bại, và cũng phải dạy cô ta tìm lại động lực để bắt đầu lại.”

 

“Bắt đầu lại một lần nữa? Cô ấy có thể đi nơi nào?

 

Trọng tâm toàn bộ cuộc sống của Ôn Nam Trúc đều đặt trên diễn kịch, nếu bảo hắn ta không làm diễn viên, hắn ta căn bản không thể tưởng tượng được mình còn có thể làm gì khác. Thế nên khi Tạ Ngôn Chiêu nói những lời này, đầu óc hắn ta trống rỗng.

 

“Vậy anh phải hỏi cô ta rốt cuộc thích cái gì, hoặc là nói, khi làm việc gì có thể có được niềm vui thực sự.” Thấy vẻ mặt Ôn Nam Trúc vẫn còn mờ mịt, Tạ Ngôn Chiêu nhắc nhở hắn ta: “Tôi nhớ cô ta làm thủ công không tệ, điều này chứng tỏ cô ta cũng có thể làm tốt một ít việc.”

 

Tạ Ngôn Chiêu vừa nói như vậy, Ôn Nam Trúc liền nghĩ tới, thủ công của Thẩm Liên Chi rất tốt, biết cắt giấy, chạm khắc gỗ, còn biết thêu thùa.

 

Mỗi lần cô ta đưa cho hắn ta đồ do chính tay làm, hoặc dạy hắn ta cách làm những món đồ thủ công này, đôi mắt cô ta sẽ trở nên sáng ngời lạ thường, và cũng chính trong một khoảnh khắc đó, Ôn Nam Trúc đã rung động.

 

Khi quyển kịch thứ hai kết thúc, Tạ Ngôn Chiêu cuối cùng cũng có thể đi rồi.

 

Lúc chia tay, Ôn Nam Trúc hỏi: “Cô thật sự phải đi sao?”

 

“Tôi sẽ đi, nhưng không phải bây giờ.” Tạ Ngôn Chiêu nói đúng sự thật.

 

“Vậy…… Chúng ta vẫn là bạn bè chứ? Hoặc là nói, trước khi cô đi, tôi còn có thể hẹn cô ra ngoài xem kịch không?”

 

Tạ Ngôn Chiêu hồi tưởng lại tên những vở kịch hôm nay, trên mặt không giấu được mà ghét bỏ: “Để sau rồi tính.”

 

Ôn Nam Trúc: “……”

 

*

 

Đoàn trưởng ban nhạc lần thứ ba đến tìm Tạ Ngôn Chiêu, hỏi có phải cô đang giận trong đoàn không, vì những lời đồn đại trên mạng mà đình chỉ công việc của cô.

 

Tạ Ngôn Chiêu nói: “Không có, tôi biết, mọi người không trực tiếp sa thải đã là phá lệ rồi.”

 

Đoàn trưởng gật gật đầu: “Cô có thể hiểu được là tốt rồi.”

 

Trong lòng bà thở dài, kỳ thật không trực tiếp sa thải là bởi vì năng lực của Tạ Ngôn Chiêu quả thật xuất chúng, sa thải rồi nhất thời không tìm được người có thể thay thế.

 

“Vậy là có bất mãn gì với công việc sao? Tiền lương, hay là bầu không khí trong đoàn?” Đoàn trưởng tiếp tục hỏi.

 

“Đều không có, công việc rất tốt, rất có vị thế, rất vinh quang, đồng nghiệp cũng đều rất tốt.”

 

“Vậy rốt cuộc là vì cái gì?” Đoàn trưởng nghĩ mãi không ra.

 

Tạ Ngôn Chiêu giải thích: “Tôi muốn trở lại hình thức biểu diễn độc tấu.”

 

“Là vì cô cảm thấy ở trong đoàn làm mờ nhạt phong cách cá nhân của cô sao?”

 

Làm việc trong ban nhạc có ưu điểm là ổn định, nhẹ nhàng, nhưng khác với nghệ sĩ độc tấu violin, nhạc công trong ban nhạc không cần đặc sắc cá nhân, bọn họ phải hòa nhập vào tập thể, phải phối hợp với mọi người. Mà nghệ sĩ độc tấu thường có phong cách cá nhân rất mạnh mẽ, khi biểu diễn có thể đắm chìm trong cảm xúc của riêng mình, dựa vào sức hút để cuốn hút người nghe.

 

Một nghệ sĩ violin tài năng xuất chúng tự nhiên sẽ càng muốn trở thành một nghệ sĩ độc tấu, rốt cuộc ai không muốn là chính mình chứ?

 

Nếu là nguyên nhân này, thì đoàn trưởng có thể hiểu vì sao cô muốn từ chức.

 

Nhưng Tạ Ngôn Chiêu lại lắc đầu: “Cũng không liên quan đến cái này, mà liên quan đến người nghe.”

 

Không đợi Tạ Ngôn Chiêu giải thích thêm, đoàn trưởng giành nói: “Người nghe? Người nghe của chúng ta tuy rằng phần lớn là chính khách, nhưng thẩm mỹ âm nhạc của bọn họ thông thường mà nói sẽ không kém người bình thường. Nếu cô lo lắng diễn xuất của mình không có giá trị, vậy thì thật cũng không cần lo lắng.”

 

Tính đặc thù của ban nhạc dẫn đến đối tượng biểu diễn của bọn họ phần lớn là giới chính khách, bọn họ có điều kiện tiếp thu nền giáo dục tốt đẹp, cũng có điều kiện nâng cao trình độ nghệ thuật, không có chuyện nghe không hiểu.

 

“Chính là bởi vì như thế.” Tạ Ngôn Chiêu nói: “Tôi cảm thấy vị trí thủ tịch ban nhạc này có rất nhiều người có thể đảm nhận, không nhất thiết phải là tôi.”

 

Thấy đoàn trưởng muốn phản bác mình, Tạ Ngôn Chiêu lập tức bổ sung: “Tôi có việc muốn làm, tôi hy vọng sự nghiệp của tôi là mang âm nhạc đến mọi nơi trên thế giới.”

 

Đoàn trưởng nghe vậy ngây ngẩn cả người.

 

Trong khoảnh khắc bà ngây người, Tạ Ngôn Chiêu kể cho bà nghe những gì mình đã trải qua ở thôn Thắt.

 

Trên sân khấu ở vùng quê đơn sơ nhất, đối diện với một đám trẻ con vốn không có cơ hội tiếp xúc với âm nhạc, cảm nhận được gió núi, nghe “nhạc đệm” của thiên nhiên, Tạ Ngôn Chiêu nói: “Đó là sau khi việc học của tôi có thành tựu, không được mấy lần mà tôi có thể cảm nhận được niềm vui mà bản thân nhạc cụ mang lại cho tôi.”

 

Đoàn trưởng trầm mặc hồi lâu, lắc đầu, nói: “Khi tôi còn trẻ, cũng là một người theo chủ nghĩa lý tưởng giống như cô, sau này phát hiện rất nhiều ý tưởng đều không thực tế.”

 

Tạ Ngôn Chiêu không phản bác, chỉ giơ giơ cằm, cười nói: “Thế giới này cần những người theo chủ nghĩa lý tưởng.”

 

*

 

Đường Tô lúc đó hỏi Tạ Ngôn Chiêu có muốn đi cùng mình không, Tạ Ngôn Chiêu từ chối: “Em có việc em phải làm, chị cũng có việc chị phải làm, con đường của chúng ta khác nhau.”

 

Nhưng trăm sông đổ về biển lớn, đều là vì nhiệt ái với sự nghiệp.

 

Dưới sự hết lòng giữ lại của đoàn trưởng và các đồng nghiệp, Tạ Ngôn Chiêu đồng ý ở lại thêm nửa năm. Nửa năm sau, cô có thể đi làm những việc mình muốn làm.

 

Ngày Đường Tô đi, Tạ Ngôn Chiêu ra sân bay tiễn cậu.

 

Bọn họ đều nhớ rõ, lần trước tiễn cậu ra sân bay là khi cậu đi nơi khác tham gia buổi biểu diễn đêm giao thừa, đó là khởi đầu mới cho sự nghiệp. Không ngờ chỉ cách nửa năm, cậu lại một lần nữa lên đường cho một hành trình tiếp theo.

 

Đường Tô nói đùa: “Những bước ngoặt trọng đại trong cuộc đời em, hình như đều ở cái sân bay này.”

 

Chính ở cái sân bay này, Đường Tô gặp phải cuộc tấn công tin đồn tiêu cực quy mô lớn đầu tiên trong đời, nửa năm trước sự nghiệp mới khởi hành cũng bắt đầu từ đây, bây giờ cậu lại sắp xuất phát.

 

Đường Tô rất ưu sầu: “Chị, chúng ta sẽ xa nhau rất lâu sao?”

 

Tạ Ngôn Chiêu ôm cậu, nói: “Chúng ta sẽ không xa nhau.”

 

Cùng một gốc cây, cành vươn ra bầu trời rộng lớn xa xôi, nhưng rễ ngầm vĩnh viễn sinh trưởng ở bên nhau.

 

Vận mệnh của một người không nằm trên trang giấy kia, mà nằm trong chính bàn tay mình, đi qua mỗi bước chân.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.