Sau Khi Bị Thái Tử Âm Độc Nghe Thấy Tiếng Lòng

Chương 19: Chương 19


TruyenChu.IO - Đọc truyện nhanh không QC


Cổ Vân Quỳ bị kiếm của Tần Qua rạch một chút da, không nghiêm trọng cũng không cần băng bó, cho nên sau khi kê đơn thuốc đau bụng cho nàng, Lương Tân để lại chút thuốc bôi kim sang.

Nàng nâng đầu ngón tay, chậm rãi đưa đến dưới mũi, ngửi thấy chút hương thuốc nhàn nhạt.

Nàng đã từng thay thuốc cho Thái tử, mùi này rất giống.

Ngẩn người hồi lâu, cuối cùng nhớ ra sau khi ngất xỉu, cổ như bị côn trùng cắn một cái, hóa ra là bị thương sao?

May mà không đau lắm, chỉ là cái cào kia hình như rách da, trong móng tay cũng không có vết máu nên nàng không nghĩ nhiều nữa, yên tĩnh nằm đó.

Chỉ là sau khi hôn mê ngủ một giấc thật sâu, giờ phút này không còn chút buồn ngủ nào. Nhưng đây là tẩm điện của Thái tử, không phải giường ván ở thiên điện của nàng, muốn trở mình thế nào cũng tùy ý.

Vân Quỳ không dám cử động lung tung, Thái tử điện hạ sau lưng có cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ, hơi thở phả ra như có như không rơi trên gáy nàng. Nàng cũng không biết tại sao, dường như chỉ cần một mồi lửa là cháy, cả lưng đều nóng hầm hập.

Thái tử nhìn chằm chằm vết thương trên cổ nàng, trước mắt lại hiện ra cảnh đêm trúng hợp hoan tán, hai vết răng cắn nhè nhẹ lưu lại bên cổ nàng, nhất thời tâm tư dao động.

Hương cỏ xanh nhàn nhạt vờn quanh chóp mũi, Thái tử nhắm mắt lại, để cơn nóng nảy khó hiểu kia chậm rãi lắng xuống.

……

Đầu tháng mười một, Đông Cung nghênh đón cuộc đại thanh tẩy đầu tiên sau khi Thái tử hồi cung.

Mấy trăm cung nhân lần lượt vào hình phòng thẩm vấn, do Tào Nguyên Lộc đích thân xét hỏi. Tất cả những kẻ có ý đồ bất chính sẽ bị đánh chết tại chỗ, tra tấn nghiêm hình, hoặc bị đuổi ra khỏi cung. Khắp Đông Cung nhất thời như địa ngục, người người cảm thấy bất an.

Chỉ vì tội danh “có ý đồ bất chính” quá mức mơ hồ, thế nào là “có ý đồ bất chính”, làm sao phán định “có ý đồ bất chính”? Đa số cung nhân căn bản không có cơ hội tiếp cận Thái tử, càng chưa từng làm chuyện bất chính, còn những kẻ gian tế các phương cài cắm vào, phần lớn vẫn chỉ đang quan sát, chưa có bất kỳ hành động khinh suất nào.

Nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, số người bị đánh chết đã hơn mười người. Người bị lôi đi thậm chí có thể là một tiểu tỳ quét dọn vô danh ở ngoại viện.

Bên ngoài hình phòng gió lạnh thấu xương, hàn ý đáng sợ. Mấy chục người run rẩy xếp hàng chờ thẩm vấn.

Thị vệ ở cửa chiếu theo danh sách gọi người, năm người một nhóm. Cách đó không xa chính là hiện trường thi hành trượng hình, thỉnh thoảng lại có người bị lôi ra dùng gậy đánh chết. Tiếng quỷ khóc sói gào dưới trượng hình vang lên không ngừng. Người chịu hình kêu xé lòng xé phổi, người nghe cũng không khỏi kinh hồn bạt vía, sợ tai họa kế tiếp giáng xuống đầu mình.

Trong hình phòng tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, trên vách tường treo đủ loại hình cụ. Ở chính giữa một chiếc bàn dài bày chỉnh tề dao cắt lớn nhỏ, kìm sắt, kim châm, lò than với củi than hồng cháy xèo xèo.

Tào Nguyên Lộc ngồi trên một chiếc ghế dựa làm bằng gỗ đàn hương, Tần Qua, Đức Thuận và những người khác đứng bên cạnh, xét hỏi từng cung nữ, thái giám bước vào.

Trong hoàn cảnh như vậy, rất nhiều người vừa bước vào cửa đã không nhịn được nôn mửa, chóng mặt, sợ hãi tột độ, đồng thời cũng dễ dàng bộc lộ ý nghĩ trong lòng hơn.

Không ai biết ở phía sau một tấm bình phong không đáng chú ý trong hình phòng, người thật sự nắm giữ sinh mệnh của bọn họ đang ngồi đó.

Trước đây Thái tử bệnh tật triền miên, không có lòng dạ nào để ý, đa phần là đợi người ta không nhịn được, tự động mò đến trước mặt, hắn mới giết gà dọa khỉ, để những dòm ngó ngôi vị trữ quân bên ngoài càng ngang ngược, không kiêng nể gì.

Nếu thật sự truy cứu, những người này không một ai có thể thoát khỏi mắt hắn.

Huống chi giờ còn có thêm thuật đọc tâm, dù tâm cơ sâu đến đâu, trước mặt hắn cũng chie như giấy trắng, chỉ cần một mồi lửa nhỏ cũng có thể thiêu rụi thành tro.

Vậy nên khi những cung nhân trong lòng có quỷ này tiếp nhận thẩm vấn, rõ ràng trả lời không một kẽ hở, tự cho rằng từ khi vào Đông Cung đến nay, mọi lời nói việc làm đều không có sơ hở, nhưng vẫn dễ dàng bị nhìn thấu.

Tần Qua đứng bên cạnh bình phong, hành động theo cử chỉ tay của chủ tử. Ngón trỏ gõ bàn là lập tức đánh chết, ngón giữa gõ bàn là tra tấn nghiêm hình, ngón út gõ bàn là đuổi khỏi Đông Cung. Nếu không có bất kỳ động thái nào, thì người này vô tội, có thể giữ lại.

Thật ra Tần Qua đã theo hầu Thái tử mười năm, cũng chưa từng thấy cuộc thanh tẩy nào triệt để như vậy. Cả hắn và Tào Nguyên Lộc đều là cao thủ dùng hình tra tấn, nhưng nhiều lúc còn chưa nghe ra bất kỳ manh mối nào từ miệng cung nhân, có người thậm chí mới mở miệng một câu, điện hạ nhà hắn đã đưa ra quyết định giữ hay bỏ.

Tần Qua từng hơi do dự, nhưng càng tin tưởng vào phán đoán của Thái tử, vì vậy hiệu suất của hình phòng cực cao, một ngày có thể thẩm vấn gần trăm người.

Trong số những người này, chỉ riêng thích khách, gián điệp ngầm và tai mắt của các nơi đã chiếm một phần mười, hai phần mười. Thân tại Tào doanh tâm tại Hán (*), nhà có người già trẻ dễ bị người ta nắm thóp, dùng vàng bạc cám dỗ. Còn có những người vừa nhìn thấy hình cụ đã sợ tè cả ra quần ngất đi, chiếm sáu phần mười, bảy phần mười, nhóm này đều giao cho Phủ Nội Vụ sắp xếp lại chỗ ở. Một phần mười, hai phần mười còn lại coi như bổn phận thật thà, lại không đến nỗi quá nhát gan vô dụng, tạm thời giữ lại quan sát.

(*) Nó mang ý nghĩa “thân ở trong doanh trại của Tào Tháo, nhưng lòng lại hướng về nhà Hán”. Thành ngữ này dùng để chỉ những người bề ngoài phục tùng một thế lực nào đó, nhưng trong lòng vẫn trung thành hoặc hướng về một thế lực khác.

Vài ngày trôi qua, số người trong Đông Cung giảm mạnh, có mấy xác chết thậm chí còn được đưa đến trước mặt kẻ chủ mưu đứng sau. Ngay cả Khôn Ninh Cung của Hoàng hậu cũng nhận được xác của một tiểu thái giám. Hoàng hậu sợ hãi đến hồn phi phách tán, ngất xỉu tại chỗ.

Động tĩnh quá lớn, trực tiếp kinh động đến Thuần Minh Đế.

Xuất phát từ sự quan tâm dành cho cháu trai, Thuần Minh Đế cũng muốn đến xem một chút.

Khi Thái tử từ hình phòng bước ra, trên mặt mọi người đều là vẻ kinh hoàng không hề giấu giếm. Không ai ngờ rằng, Thái tử vẫn luôn ở trong hình phòng.

Nói cách khác, sinh mạng của bọn họ thực ra đều nằm trong ý niệm của Thái tử.

Bao gồm cả Thuần Minh Đế, khi nhìn thấy những vết máu tươi trên người Thái tử, sắc mặt ông ta trắng đi vài phần.

Trước mặt thần dân, Thuần Minh Đế là một vị minh quân tài đức sáng suốt.

Trước mặt Thái tử, Thuần Minh Đế lại là một thúc phụ hòa nhã, thậm chí còn có chút khiêm nhường.

Thái tử dáng người cao lớn đĩnh đạc, phong thái bức người, cử chỉ hành động vừa có vẻ cao quý uy nghiêm của trữ quân, lại có sát khí lạnh thấu xương của người từng chinh chiến sa trường. Đôi mắt nhìn tất cả mọi người đều có vẻ cao ngạo kia dường như sinh ra đã khiến người ta phải thần phục.

Thuần Minh Đế vốn đã thấp hơn hắn nửa cái đầu, cộng thêm thái độ hạ mình, khí thế yếu đi ba phần: “Thái tử, trẫm nghe nói Đông Cung tra ra nội ứng, mấy cái xác con đưa ra ngoài kia, đã điều tra rõ kẻ chủ mưu đứng sau chưa?”

Dù sao cũng chết không đối chứng, Thuần Minh Đế dứt khoát giả vờ hồ đồ.

Sắc mặt Thái tử lạnh lùng, không đáp lời.

Thuần Minh Đế thở dài: “Hoàng hậu luôn thương xót con, sao lại cài cắm người bên cạnh con? Chuyện này nhất định là có hiểu lầm. Lần này bà ấy bị kinh hãi, mấy đêm trằn trọc khó ngủ, người cũng đổ bệnh rồi.”

“Vậy sao.” Thái tử cười, tùy ý lau vết máu trên mu bàn tay, “Dám làm không dám nhận cũng không sao, một tên đến, cô giết một tên, giết đến khi bên cạnh Hoàng hậu không còn ai nữa. Bệ hạ thấy thế nào?”

Đối diện với đôi mắt đen sắc bén kia, sống lưng Thuần Minh Đế ẩn chứa lạnh lẽo.

Đôi mắt này của Thái tử rất giống Huệ Cung Hoàng hậu, nhưng vẻ uy nghiêm của người bề trên bẩm sinh trong mắt lại giống hệt Tiên đế.

Chỉ là Tiên đế đa phần là anh vũ dũng mãnh, còn giữa đôi mày Thái tử luôn vương vấn một luồng sát khí âm độc. Tựa như vực sâu lạnh lẽo trống trải dưới núi tuyết, cũng như thanh hàn kiếm đẫm máu trong tay vị tướng quân xương cốt tan nát, tàn bạo điên cuồng.

Đặc biệt khi nói đến câu “giết đến khi không còn ai nữa”, Thuần Minh Đế thấy rõ sự tàn nhẫn quét sạch mọi chướng ngại trong mắt hắn.

Ánh mắt như vậy, dù hắn có muốn hành thích vua ngay lúc này, Thuần Minh Đế cũng không hề cảm thấy bất ngờ.

Dù sao cũng là người đã ngồi trên long ỷ hai mươi năm, ông ta rất nhanh đã ổn định cảm xúc, tiếp tục bày ra vẻ mặt từ bi thiện lương: “Phủ Nội Vụ sắp xếp không ổn cũng là sơ suất của trẫm. Đông Cung đương nhiên là phải thanh lọc một phen. Có điều bây giờ con trọng thương chưa lành, chuyện này lại hao tổn đầu óc, chi bằng giao cho Cẩm Y Vệ điều tra……”

“Không cần.” Chưa nói xong, đã bị Thái tử mỉm cười cắt ngang.

Người dám công khai từ chối hoàng đế trên đời này, hắn chính là người đầu tiên.

“Chuyện Đông Cung, không cần làm phiền thân vệ của bệ hạ.” Thái tử cười nhạt, “Ai biết được Cẩm Y Vệ có kẻ nào ôm lòng dạ hiểm độc không chứ?”

Sắc mặt Thuần Minh Đế hết đổi lại đổi, nghe thấy Thái tử cười nói: “Hay là bệ hạ không tin tưởng cô, cho rằng ngay cả một Đông Cung nhỏ bé cô cũng không trị được?”

Thuần Minh Đế thở dài: “Đương nhiên là không phải.”

Thái tử: “Vậy là cảm thấy cô không sống được bao lâu nữa, lúc này ra sức làm loạn cũng vô ích?”

Thuần Minh Đế vội xua tay: “Thái tử nói gì vậy, trẫm lo lắng cho thân thể con, sợ con làm việc quá sức, hiện giờ dưỡng thương mới là quan trọng nhất, việc thanh lọc cứ Đông Cung giao cho trẫm hoặc Hoàng hậu đều được.”

Thái tử cười nói: “Bệ hạ có công phu này chi bằng thường xuyên lui tới hậu cung. Cô nghe nói năm ngoái hậu cung lại có thêm bảy mươi hai người, bọn họ đều đang đợi bệ hạ sủng hạnh đấy.”

Vẻ mặt bình tĩnh như nước của Thuần Minh Đế cuối cùng cũng lộ ra một tia lúng túng.

Mặc dù đối với hoàng đế mà nói, việc nạp phi tần để mở rộng dòng dõi hoàng gia là điều không có gì đáng trách, số lượng phi tần không đủ để đánh giá phẩm hạnh của một vị vua. Tuy nhiên trước mặt thiên hạ, dù sao Thuần Minh Đế cũng chỉ là một hoàng đế nhiếp chính, không cần dựa vào việc sinh con đẻ cái để giữ gìn giang sơn vững chắc truyền đời. Trăm năm sau, ông ta vẫn phải trả lại ngai vàng cho Thái tử.

Chỉ tiếc Thái tử không phải là vị minh quân lý tưởng trong mắt thần dân thiên hạ, khó có thể khiến bá tánh tin phục.

Ngược lại, Thuần Minh Đế đăng cơ hơn hai mươi năm. Tuy không thể nói là vừa có tài cai trị đất nước bằng văn hóa, vừa có công lao chinh chiến bằng vũ lực. Nhưng cũng cố gắng chăm chỉ cai trị, yêu thương nhân chúng, đề cao nhân đức, được triều thần và dân gian ca ngợi không ngớt.

Nếu ông ta có thể làm tốt vị trí hoàng đế này, vậy tại sao phải trả lại quyền lực và địa vị trong tay cho người cháu tàn bạo ngang ngược, tiếng xấu lan xa kia chứ? Ông ta bằng lòng, bá tánh thiên hạ cũng không đồng ý.

Mấy năm nay ông ta mở rộng hậu cung, chính là muốn bản thân có người kế vị, không đi theo vết xe đổ của Tiên đế.

Tiên đế chỉ có một mụn con độc đinh, sinh ra tính tình đã tàn bạo vô đạo. Còn ông ta long sinh cửu tử, mỗi người đều xuất sắc, so với Tiên đế, huyết mạch của ông ta mới là dòng dõi hoàng gia tuân theo ý trời, kế thừa ngôi vị.

Những tâm tư này của ông ta, lọt vào tai Thái tử không sai một ly nào.

Đương nhiên kể cả dù không có thuật đọc tâm, thúc phụ của hắn dã tâm thế nào, Thái tử xưa nay đều rõ như ban ngày.

Chỉ là mấy năm nay hắn bị bệnh tật quấn lấy, sau đó lại chinh chiến khắp nơi, mở mang bờ cõi, rất nhiều việc không rảnh để ý. Bây giờ hắn trở về, có lẽ đại hạn sắp đến, có lẽ còn có khả năng khỏi bệnh, nhưng những gì cần chỉnh đốn thì phải chỉnh đốn, những mối thù cần báo cũng nên báo rồi.

Thái tử nói: “Nếu Cẩm Y Vệ thật sự rảnh rỗi, chi bằng giúp cô điều tra một người.”

Thuần Minh Đế lập tức hỏi: “Người nào?”

Thái tử như cười một tiếng, trong đôi mắt đen lại ánh lên vẻ dò xét: “Trận Lang Sơn năm xưa, có một tham tướng dưới trướng Tiên đế cùng đại quân rơi vào vòng vây, cuối cùng xương cốt không còn. Người cô muốn tra, chính là người này.”

Lần này hắn xuất chinh Bắc Cương, không chỉ vì ổn biên giới, làm yên lòng dân, đoạt lại đất đai Đại Chiêu bị Bắc Ngụy xâm chiếm. Mà việc điều tra chân tướng năm xưa cũng là trọng yếu hàng đầu.

Hắn luôn muốn biết, phụ thân bách chiến thắng của hắn rốt cuộc vì sao lại trọng thương không khỏi, chết khi còn trẻ, cuối cùng ngay cả hoàng vị cũng phải chắp tay nhường người.

Chuyến đi này, quả nhiên khiến hắn tra ra được nhân vật then chốt trong trận chiến năm xưa.

Thái tử còn chưa nhắc đến tên người này, con ngươi hơi rung động của Thuần Minh Đế đã nói rõ tất cả.

「Rốt cuộc nó biết những gì, vì sao đột nhiên lại nhắc đến người này? Chẳng lẽ……」

Thuần Minh Đế nắm tay thành quyền đặt sau lưng, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi: “Người này năm xưa xương cốt không còn, giờ đã qua hơn hai mươi năm, làm sao còn có thể tra ra manh mối nữa?”

Thái tử nhìn chằm chằm ông ta nói: “Cẩm Y Vệ tuần tra truy bắt thần thông quảng đại, hẳn là hiểu rõ đạo lý sống phải thấy người chết phải thấy xác hơn cô chứ.”

Ánh mắt Thuần Minh Đế hơi lóe lên, nhưng cũng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh: “Con đã khăng khăng muốn tra, trẫm sẽ cho Lư Túc bắt tay vào làm.”

Lư Túc chính là chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ hiện tại.

Khóe môi Thái tử khẽ nhếch lên: “Bệ hạ không hỏi viên tham tướng kia tên họ là gì sao?”

Sắc mặt Thuần Minh Đế hơi trắng bệch, cứng ngắc nhếch môi: “Là ai?”

“Phùng Ngộ,” Thái tử khẽ cười nói ra cái tên này, “Bệ hạ có ấn tượng không?”

Mặc dù Thuần Minh Đế đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi nghe thấy cái tên này, khóe miệng vẫn khẽ giật một cái không dễ nhận thấy.

“Năm xưa trẫm chẳng qua chỉ là một vương gia phú quý nhàn cư tại kinh thành, làm sao biết bên cạnh Tiên đế có những tham tướng nào?” Thuần Minh Đế cười, “Nhưng nếu con muốn tra người này, trẫm sẽ giúp con tra.”

Ông ta quay người lại, nhìn về phía các cung nhân đang chờ thẩm vấn bên ngoài hình phòng, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Đông Cung thay máu, những kẻ vô dụng này đuổi đi cũng được. Nhưng mà bên cạnh con vẫn cần người hầu hạ, trên dưới ngoại điện cũng cần người quản lý, trẫm sẽ phân phó cho Phủ Nội Vụ chọn vài người bổn phận ổn thỏa tới.”

“Vậy thì làm phiền bệ hạ rồi.”

Miệng hắn nói “làm phiền”, nhưng không hề có vẻ cung kính tạ ơn. Có thể thấy hắn chưa từng coi ông ta là cửu ngũ chí tôn, nhiều năm như vậy cũng chưa từng quỳ gối trước mặt thiên tử một nước, thậm chí vẫn xưng cô.

Tuy Thuần Minh Đế đã quen, nhưng không có nghĩa là trong lòng không hề có gợn sóng nào. Trái lại, mỗi lần nghe thấy chữ “cô” này, đều khiến ông ta như bị gai đâm sau lưng, tức nghẹn trong lòng.

Vừa định rời đi, cuối tầm nhìn xuất hiện bốn mỹ nhân, y phục trang điểm khác hẳn cung nữ bình thường, hơn nữa ai nấy đều hoa nhường nguyệt thẹn, dáng người yểu điệu.

Thuần Minh Đế nheo mắt lại, lập tức nghĩ đến, đây có lẽ là bốn cung nữ thị tẩm do Phủ Nội Vụ đưa đến. Đối diện với nỗi sợ hãi bị tra tấn, cả bốn khuôn mặt đẹp như đều thất sắc.

Thuần Minh Đế trêu chọc nói: “Trẫm nghe nói dạo này con chuyên sủng một mỹ nhân, chẳng lẽ ngay cả nàng ta cũng không thoát khỏi thẩm vấn?”

Hình phòng của Đông Cung không đơn giản như thẩm vấn bình thường, vào trong ít nhiều cũng phải lột một lớp da.

Thái tử nhìn chằm chằm nha đầu nhỏ bé co ro ở cuối hàng, thu lại ý cười bên môi: “Bệ hạ cũng thấy rồi đấy, cô còn có việc bận, thông cảm không tiễn được xa.”

Thuần Minh Đế nén sự không vui trong lòng xuống, nhìn Thái tử thong thả bước tới. Khi đi ngang qua mấy mỹ nhân kia, không biết hắn nói gì, mấy người lập tức sợ hãi mặt trắng như giấy, run rẩy đi theo hắn vào trong.

Thuần Minh Đế thở dài trong lòng, Thái tử khác với ông ta và Tiên đế.

Tiên đế ba ngàn sủng ái dồn vào một người, là một kẻ si tình hiếm có, còn ông ta vì con nối dõi mà ai cũng được.

Nhưng Thái tử không gần nữ sắc, bạc tình không có tình cảm. Dường như không có ai có thể lay động được lòng hắn.

Trong hình phòng, bốn mỹ nhân quỳ thành một hàng.

Thái tử ngồi trên chiếc ghế thái sư bên cạnh, thờ ơ uống trà.

Tào Nguyên Lộc liếc nhìn hắn, ánh mắt lướt qua bốn người, cuối cùng dừng lại một lát trên khuôn mặt đầy thấp thỏm của Vân Quỳ, rồi bắt đầu câu hỏi đầu tiên: “Các vị đều là mỹ nhân được Phủ Nội Vụ ngàn chọn vạn lựa đưa đến hầu hạ điện hạ. Xin cho nô tài thất lễ, xin hỏi các vị, điều gì ở điện hạ hấp dẫn các vị nhất?”

Vừa dứt lời, mọi người trong lòng đều lo lắng bất an, cúi đầu suy nghĩ khổ sở, chỉ có Vân Quỳ cẩn thận ngước mắt nhìn về phía Thái tử.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.