Những nơi chưa rửa sạch trên người nàng vẫn còn dính nhớp khó chịu. Nàng mím môi im lặng, không dám cử động lung tung, sợ vết thương của hắn bị nứt, lại sợ làm bẩn y phục quý giá của hắn.
Mặc dù đã bẩn rồi.
Hắn ôm nàng đi rất lâu, má nàng áp vào lồng ng.ực cứng rắn của hắn, có thể cảm nhận được nhịp tim rõ ràng mạnh mẽ của người đàn ông.
Giống như lúc ở bên cầu Hỉ Thước, cảm giác được hắn che chở sau lưng trong ánh đao kiếm, ấm áp, an ổn, mạnh mẽ, thân thể căng thẳng của nàng cũng từ từ thả lỏng.
“Điện hạ, đã lâu rồi ngài không gặp ta, sao hôm nay lại triệu ta?”
Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại của thiếu nữ truyền đến từ lồng ng.ực. Thái tử chỉ cảm thấy giọng nói mềm nhũn này cũng giống như tay nàng, dễ dàng khiến người ta hô hấp dồn dập, ngực và bụng xao động.
“Sao, ngươi không muốn gặp cô?”
Vân Quỳ mím môi: “Ta sợ điện hạ cảm thấy ta cậy sủng mà kiêu, chỉ dám ngoan ngoãn ở thiên điện chờ điện hạ triệu kiến, điện hạ không muốn triệu kiến, ta bèn tự kiểm điểm xem mình có làm sai chỗ nào không.”
Nói xong, nàng lại ngước mắt nhìn hắn, cẩn thận dò xét hỏi: “Ngài đưa ta xuất cung xem đèn, mua thoại bản cho ta, bây giờ còn muốn dọn thoại bản của ta đi, đây là muốn để ta mãi mãi hầu hạ ở Thừa Quang Điện sao?”
Thái tử nghiêm nghị nói: “Cô sợ ngươi xem quá nhiều thoại bản, đi vào đường tà. Có cô ở đây, ngươi dù sao cũng sẽ thu liễm vài phần.”
Vân Quỳ cụp mắt xuống: “Thì ra là vậy.”
「Nếu xem thoại bản là đi vào đường tà, vậy đường tà chính là quê ta.」
Thái tử vừa đi vừa nói: “Đông Cung kỷ luật nghiêm minh, trong phòng ngươi giấu những cấm thư này, sau này nếu bị người ta lục soát ra, cô cũng không giữ được ngươi.”
Vân Quỳ: “…”
「Vâng vâng vâng, ngài nói gì cũng đúng. Dưới đao kiếm của thích khách còn giữ được ta, lục soát ra mấy quyển thoại bản lại không giữ được.」
「Nói ta cậy sủng mà kiêu, lại còn ôm ta về trước mặt bao nhiêu người, ngày mai kiểu gì trên dưới Đông Cung cũng sẽ đồn ầm lên.」
「Ta cũng muốn sống kín đáo, nhưng thế này còn kín đáo thế nào được nữa.」
Thái tử im lặng lắng nghe tiếng lòng nàng, không trả lời lại.
Từ khi bắt đầu đặt nàng bên cạnh, thị vệ, quản sự Đông Cung, phàm là người có chút khả năng quan sát sắc mặt, đều không có lá gan khinh rẻ nàng nữa.
Còn về Thái tử phi mà nàng tưởng tượng, càng là chuyện không có thật.
Chuyện tước vị nói với nàng không thông, dù hắn muốn cho, nàng cũng không dám nhận, đợi đến khi triều đình ổn định, bàn lại cũng chưa muộn.
Về đến Thừa Quang Điện, hắn đặt nàng lên giường, cúi đầu thì thấy trên chiếc áo màu hoa sen của nàng lấm tấm vết bẩn, thậm chí cả cổ cũng bị dính một ít.
Bảo sao vừa rồi nàng tủi thân như vậy.
Hắn dùng khăn tay lau cổ cho nàng, ngón tay lướt qua chiếc cổ trắng mịn và vành tai mềm mại, ánh mắt khẽ tối lại, “Cô gọi người đến giúp ngươi rửa ráy?”
Vân Quỳ vội lắc đầu: “Không cần người đến…”
Vừa nói xong, nàng mới hậu tri hậu giác phát hiện vết thương ở eo bụng hắn quả nhiên đã bị máu thấm ướt, trán cũng nổi lên một lớp mồ hôi lạnh li ti.
Trong lòng nàng hoảng hốt: “Điện hạ, ta đi mời quân y cho ngài…”
Vừa định đứng dậy, lại bị người đàn ông giữ lại.
Yết hầu Thái tử khẽ động: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không phải ngươi biết băng bó cầm máu sao?”
Vân Quỳ vội gật đầu: “Ta băng bó cho điện hạ.”
Nàng không để ý đến vết bẩn trên người, trước tiên dùng khăn tay lau sạch tay, lấy thuốc kim sang ra, chậm rãi giúp Thái tử cởi áo ngoài.
Nhìn thấy lớp băng vải bị máu nhuộm đỏ tươi kia, trong lòng nàng chua xót như có gì đó nghẹn lại ở cổ họng, ngón tay cởi băng vải cũng run nhè nhẹ.
“Rõ ràng điện hạ biết mình bị thương, vừa rồi sao cứ nhất định phải…”
“Hít.”
Chưa nói xong đã nghe thấy hắn đột nhiên đau đớn, hít một ngụm khí lạnh.
Nàng vội vàng nhẹ tay hơn: “Ta vụng về, làm điện hạ đau rồi sao?”
Thái tử ngồi trên giường, áo bào đen mở rộng từ ngực xuống, lộ ra lồng ng.ực rắn chắc và vòng eo thon gọn. Theo nhịp thở lên xuống, cơ bụng cũng từ từ căng lên.
「Cái này… quá mức dụ người rồi.」
「Sao lại có người ngay cả bị thương cũng đẹp đến vậy!」
Trong lòng vừa lo lắng thật, vừa sốt ruột thật, nhưng nàng thật sự không thể không bị cơ bụng săn chắc đẹp đẽ của hắn hấp dẫn.
Vết thương rỉ máu, vùng eo bụng phân lớp rõ ràng kia càng thêm chói mắt. Nàng cố nhịn run tay, dùng khăn bông nhẹ nhàng thấm sạch vết máu, sau đó lấy thuốc kim sang bôi lên.
Bôi thuốc xong, nàng nuốt nước miếng, tốt bụng thổi nhẹ vào vết thương đã cầm máu cho hắn.
Song làn gió nhẹ thổi qua bụng dưới, lại khơi dậy phản ứng không nên có.
Nàng không thể tin nổi nhìn “tiểu điện hạ” từ từ dựng lên. Nhớ đến sự mệt mỏi trong xe ngựa vừa rồi, nàng sợ hãi đến nỗi không dám ngẩng đầu nhìn hắn, vừa đứng dậy đã chạy đi: “Ta… ta đi thay y phục!”
Ánh mắt người đàn ông trầm xuống nhìn chằm chằm nàng, trong đôi mắt đen kịt dâng trào cơn sóng tình.
Hắn thở dài một hơi thật sâu, một lúc lâu sau mới kìm nén được.
Vân Quỳ tự giặt bộ y phục bẩn, người cũng lau sạch sẽ. Khi trở lại, Đức Thuận đã giúp Thái tử lau người xong.
Nàng chần chừ: “Tối nay điện hạ muốn ta ở lại sao?”
Thái tử liếc nhìn nàng: “Ngươi nói xem.”
“Nhưng thân thể điện hạ không thể chịu thêm giày vò nữa…”
「Hơn nữa ta còn chưa bảo vật quan trọng nữa!」
Thái tử liếc nhìn nàng một cái đầy lạnh lẽo, Vân Quỳ rụt cổ lại, vội vàng ngoan ngoãn lên giường gỗ đàn hương rồi nằm xuống.
Đêm nay thật sự đúng là kinh tâm động phách, đi dạo hội đèn, tận mắt nhìn thấy hải đăng sụp đổ, sau đó lại gặp thích khách, kết quả trên xe ngựa còn mệt mỏi suốt nửa canh giờ!
May mà Thái tử không có ý định giày vò nàng.
「Chắc cũng là hữu tâm vô lực thôi.」
Thái tử: “…”
Nếu không phải thấy nàng mệt mỏi cả đêm, hắn thật sự không ngại cho nàng biết, hắn rốt cuộc là hữu lực hay vô lực.
Vân Quỳ mệt mỏi nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ việc gặp thích khách ở hội đèn đã để lại cho nàng một bóng ma quá lớn, ngay cả trong giấc mơ cũng là cảnh tên thích khách cầm đầu vung kiếm chém về phía nàng.
Tuy nhiên trong mơ, Thái tử lại không thể thuận lợi đỡ được chiêu của sát thủ cho nàng, thanh kiếm kia đâm thẳng vào vị trí dễ bị trọng thương ở ngực Thái tử!
Mà khi nàng ngẩng đầu lên lần nữa, chiếc khăn đen trên mặt tên thích khách đã bị gỡ xuống, lộ ra một khuôn mặt giống như bị lửa thiêu, xấu xí gồ ghề.
Thái tử chết dưới kiếm của ông ta, chờ đợi ông ta là một đạo thánh chỉ đưa đến tận cửa——
Chiêu Dũng tướng quân Phùng Ngộ, trí dũng song toàn, quên mình vì chủ, xông pha lửa nước, lập nhiều kỳ công. Nay phong làm Trung Dũng Hầu, thực ấp ba nghìn hộ, ban Đan thư thiết khoán, khâm thử.
Phùng Ngộ quỳ xuống tạ ơn, nước mắt lưng tròng.
Lúc này Vân Quỳ mới chú ý tới vết bỏng trên mặt ông ta đã khỏi hẳn, da dẻ khôi phục lại vẻ láng mịn ban đầu, cũng có thể coi là tướng mạo đường đường, một thân phong thái hổ tướng.
Nhưng nàng nhớ đôi mắt lạnh lẽo đen kịt này.
Đây chính là tên thủ lĩnh hắc y nhân thích sát Thái tử điện hạ!
Vân Quỳ chậm rãi tỉnh lại, trước mắt chính là khuôn mặt tuấn tú mày kiếm, mũi cao, thanh lãnh cao quý của Thái tử.
Nàng vô thức vươn ngón tay, đầu ngón tay lướt qua đường nét góc cạnh của hắn, cảm nhận được làn da ấm áp và nhịp tim vẫn còn đập, lúc này nàng mới hơi yên lòng.
「Điện hạ, trong mơ của ta ngài đã chết đến mấy trăm lần rồi…」
「May mà những người đó đều không thành công.」
Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, vừa ngước mắt đã chạm phải đôi mắt phượng đen láy của Thái tử, nàng thầm kinh hãi: “Điện hạ tỉnh rồi?”
「Sao mỗi lần mơ xong, ngài ấy đều có thể vừa vặn tỉnh lại?」
Thái tử hỏi: “Lại mơ thấy ai?”
Vân Quỳ không quen tên thích khách kia, chỉ có thể cố gắng thuật lại những gì mình thấy trong mơ: “Ta mơ thấy tên thủ lĩnh thích khách hôm nay, hắn giết điện hạ, lập đại công, được phong làm Trung Dũng Hầu, còn khôi phục lại dung mạo ban đầu…”
Thái tử trầm giọng lặp lại: “Dung mạo ban đầu?”
Nhớ lại khuôn mặt dữ tợn kia, Vân Quỳ vẫn còn chút sợ hãi, giơ tay khoa tay múa chân cho hắn xem: “Mặt phải hắn bị thương, hình như cả một mảng lớn bị lửa thiêu… Đúng rồi, thánh chỉ nói hắn tên Phùng Ngộ!”
Ánh mắt Thái tử gần như lập tức lạnh lẽo nghiêm nghị.
Thì ra là hắn.
Chân tướng xưa kia ẩn giấu sau tầng tầng sương mù tựa như mây tan trăng tỏ mà nổi lên mặt nước.
Thích khách đêm nay.
Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Lư Túc, kẻ bị bỏng lửa hủy dung, quanh năm mang theo một chiếc mặt nạ đồng thau.
Còn có trận chiến Lang Sơn năm xưa, kẻ cấu kết với địch từ bên trong, khiến đại quân rơi vào vòng vây trùng trùng, rất có thể chính là cùng một người!
Hai mươi năm quá xa xôi, dấu vết mỏng manh của trận chiến Lang Sơn năm xưa đã chẳng còn tung tích, thứ cần phải huỷ thi diệt tích cũng đã sớm bị huỷ thi diệt tích.
Hắn cũng đã thâm nhập Bắc Cương ba năm, tỉ mỉ gỡ rối những manh mối đã phủ bụi từ lâu. Lúc này mới tra ra trận chiến Lang Sơn năm xưa là do Chiêu Dũng tướng quân Phùng Ngộ dưới trướng tiên đế bí mật cấu kết với Bắc Ngụy, hơn nữa Phùng Ngộ không những không chết trận mà còn mất tích.
Thái tử bắt đầu tìm kiếm người này từ một năm trước, thậm chí sau khi hồi kinh, hắn còn cố ý nhắc đến tên Phùng Ngộ trước mặt Thuần Minh Đế. Nếu trong lòng Thuần Minh Đế có quỷ, chắc chắn ông ta sẽ hành động, hắn có thể dựa vào dị động để tra ra tung tích của người này. Tuy nhiên cho đến hôm nay, ám vệ dưới trướng cũng không tra ra bất kỳ kết quả nào.
Thì ra là đèn dưới chân tối, nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất. Lư Túc lấy thân phận Cẩm Y Vệ trung thành trước mặt vua mười mấy năm, danh hiệu Chỉ huy sứ vang dội như sấm, không ai không biết. Nhưng vì dung mạo đã bị hủy hoại, cùng với đó là sự thay đổi hình dáng trong hai mươi năm qua, nên ngay cả đồng liêu trong triều cũng chưa từng nhận ra người này.
Nhìn thấy vẻ mặt hắn, Vân Quỳ mơ hồ biết người này không đơn giản, chẳng lẽ nàng lại giúp hắn giải đáp được bí ẩn gì sao?
Giống như trước kia mơ thấy Thế tử Ninh Đức Hầu tư thông với Ngọc Tần, lần này nàng lại lập công rồi?
Trong ánh mắt Thái tử ẩn chứa sự lạnh lẽo sắc bén như lưỡi đao, nhưng Vân Quỳ biết, ánh mắt băng giá này không phải dành cho nàng.
Nàng khẽ mở môi: “Điện hạ?”
Thái tử nghĩ thông suốt một vài khúc mắc, ánh mắt dịu lại, vô thức xoa xoa đỉnh đầu nàng: “Ngươi đúng là phúc tinh của cô.”
Trong lòng Vân Quỳ vui vẻ: “Ta lại giúp được điện hạ rồi?”
Thái tử: “Ừ.”
Vân Quỳ: 「Vậy chẳng phải lại có thể đòi được ban thưởng rồi sao?」
Thái tử nhướng mày cười: “Muốn gì?”
Lần này Vân Quỳ cẩn thận suy nghĩ: “Ta có một ý tưởng, vừa có thể giúp được điện hạ, vừa có thể bảo toàn chính mình.”
Thái tử không nghe thấy tiếng lòng nàng, nhưng mơ hồ cảm thấy không đúng.
Quả nhiên nghe thấy nàng nói: “Nếu điện hạ thật sự muốn thưởng cho ta, chẳng bằng phong cho ta một chức nữ quan? Trong cung có sáu cục một tư, Thượng Phục, Thượng Thực, Thượng Tẩm ta đều có thể đi, cứ chọn Thượng Tẩm cục đi! Sau này chuyên phụ trách chuyện nghỉ ngơi và lâm hạnh của điện hạ. Nếu điện hạ nhớ ta, hoặc muốn ta vào giấc mơ của ai, chỉ cần sai người truyền một tiếng, tất nhiên ta không dám không theo.”
「Làm nữ quan, bổng lộc ắt vượt xa trước kia, hơn nữa còn có phẩm hàm, ngay cả Thái tử phi nương nương cũng không thể dễ dàng xử trí ta.」
「Như vậy không chỉ ở trong cung như cá gặp nước, mà sau này xuất cung, ở giữa quan lại thế gia cũng là người có mặt mũi!」
Nhưng nàng càng nói, càng phát hiện sắc mặt Thái tử càng lúc càng trầm xuống, khiến trong lòng nàng run sợ, chỉ có thể lùi một bước cầu toàn: “Ta… ta cũng không phải vừa lên đã muốn làm Thượng Cung, bắt đầu từ thất phẩm Điển Thiết cũng được, ta còn trẻ mà…”
「Thật keo kiệt!」
「Lần nào cũng nói muốn thưởng, nói xong lại mặt mày đen sì, Thái tử điện hạ ngài thật khó hầu hạ!」