Khi Hạ Tri Châu tỉnh lại, trời đã tờ mờ sáng.
Trận mưa đêm qua cuối cùng cũng đã dừng, giữa từng rặng núi lấp ló ánh sáng. Sau khi tắm dưới mưa, ngọn núi mờ mờ được tô lên màu của sự ẩm ướt, một tiếng chim kêu cắt ngang sự yên tĩnh, mang đến ánh sáng nhạt nhòa.
Lồng kim cương của Minh Không như một chiếc dù khổng lồ, nó tỏa ra hào quang sáng ngời, bao phủ tất cả mọi người bên dưới.
Không ít tu sĩ vẫn chưa tỉnh lại, bọn họ hoặc dựa hoặc nằm, rải rác ở khắp nơi. Trừ hắn ta ra, chỉ có hai người đã tỉnh, họ ngồi sóng vai cùng nhau, có vẻ đang thảo luận gì đó.
Đó là Minh Không và Hứa Duệ.
Hạ Tri Châu dịch lên phía trước một chút.
Minh Không khẽ nói: “Xướng Nguyệt Phong là nơi sâu nhất trong Tiểu Trọng Sơn, nếu tiếp tục đi về phía trước, sẽ gặp đại dương mênh mông sâu thẳm. Có lẽ nhờ vào địa thế độc đáo này, mới có thể khai sinh ra linh thực thánh phẩm cực kỳ trân quý - Ngân Ti Tiên Diệp.”
Hứa Duệ hiểu ra, gật đầu: “Cho nên, chư vị đều đến đây vì Ngân Ti Tiên Diệp, nhưng không ngờ Huyền Điểu canh giữ nơi đây không cho đi, tiểu sư phó bèn dựng lồng kim cương này để né tránh nguy hiểm.”
Gã ta đã chuẩn bị đầy đủ trước khi vào Tiểu Trọng Sơn, đương nhiên cũng biết về chuyện Xướng Nguyệt Phong.
Ngân Ti Tiên Diệp và Thiên Tâm Thảo giống nhau, cả hai đều là thiên linh địa bảo hiếm có khó tìm. Tuy rằng rất nhiều người biết Ngân Ti Tiên Diệp mọc trong Xướng Nguyệt Phong, nhưng không rõ vì sao có một con Huyền Điều khổng lồ luôn bay quanh trên đỉnh núi, không cho các tu sĩ đến săn tìm kho báu lại gần chút nào. Thế nên qua nhiều năm như vậy, Ngân Ti Tiên Diệp vẫn chưa bị hái đi.
“Tất cả linh thực thánh giai đều có linh khí, sở dĩ Huyền Điểu ở cạnh bảo vệ Ngân Ti Tiên Diệp, có lẽ là để hấp thụ linh khí, giúp nó tu luyện.”
Minh Không cụp mắt, vài tia nắng đỏ chiếu lên hàng mi dài: “Thực lực của nó sâu vô cùng, e là cho dù chúng ta hợp lực cũng khó mà thắng được.”
Thật ra, đại sư, ngươi chỉ biết mỗi chiêu lồng kim cương này, kể cả hợp lực với ngươi, cũng chẳng khác gì một mình chiến đấu.
Hạ Tri Châu xoa mấy nhúm tóc chỉa lộn xộn trên đầu, lim dim nói xen vào: “Vậy lát sau chúng ta phải làm sao? Chẳng lẽ cứ ở đây mãi, đợi bí cảnh đóng cửa rồi tự động đưa chúng ta ra?”
Hứa Duệ nhìn hắn ta với ánh mắt phức tạp: “Huyền Điểu có khứu giác và thính giác cực kỳ nhạy bén, nó thậm chí có thể cảm nhận được linh khí trong cơ thể vạn vật. Bây giờ chúng ta chỉ cần bước ra một bước thì sẽ bị nó bắt ngay. Nhưng Minh Không tiểu sư phó nói cho ta…”
Minh Không nhìn hắn ta, chậm rãi cười: “Thật ra có một chuyện, ta chưa nói với thí chủ.”
Lời này vừa vang lên, bản năng Hạ Tri Châu đã cảm thấy bất ổn, bèn tập trung nghe cậu ta nói tiếp: “Linh lực của tiểu tăng hữu hạn, lồng kim cương này chỉ có thể giữ được tối đa hai canh giờ nữa.”
Hạ Tri Châu hít sâu một hơi: “Vậy là hai canh giờ sau, chúng ta sẽ biến thành xiên thịt người nướng than của Huyền Điểu?”
“Nếu chỉ cần bảo vệ một người, lồng kim cương vốn có thể giữ được rất lâu.”
Hứa Duệ bên kia nhíu mày: “Nhưng Minh Không tiểu sư phó chia nó cho chúng ta, gánh vác linh lực trên diện rộng, do đó dẫn đến thời gian duy trì giảm xuống.”
Nói cách khác, vốn dĩ Minh Không chỉ cần lo cho bản thân, nhưng cậu ta lại vì những tu sĩ chưa từng gặp mặt này mà chịu từ bỏ cơ hội sống sót.
Đến khi lồng kim cương biến mất, linh lực của cậu ta chẳng còn bao nhiêu, cho dù chạy trốn cũng chắc chắn là người ở cuối cùng, không có khả năng sống sót.
Hạ Tri Châu vốn tưởng đây chỉ là một tiểu hòa thượng không đáng tin cậy, nhưng nghe được điều này, lòng hắn ta không khỏi dao động: “Sao có thể thế được! Vậy, vậy, vậy, vậy ngươi mau thả chúng ta ra đi! Định diễn ‘Và Rồi Chẳng Còn Ai’ thật à?”
“Tiểu tăng đã nói với thí chủ, đánh giết vô dụng, từ bi vì hoài. Ta tu luyện Kim Cương Hộ Thể Thần Công vốn là vì tế thế độ người, lấy ngự ngăn sát. Bây giờ có thể mở ra một con đường sống cho chư vị, ‘Phật đạo’ của ta đã hoàn thành.”
Minh Không lắc đầu mỉm cười: “Chăm chỉ chịu nhọc, thịnh vượng hữu ích, tấm lòng bất biến, tiến lên phía trước và thực hiện tương lai, sinh tử cũng không thể ngăn ta.*”
*Nguyên văn “忍苦捍劳,繁兴大用,贵心不移,一往直前履践将去,生死亦不奈我何”, đây là những lời dạy của Phật.
Hứa Duệ nghe xong thì sửng sốt: “Tiểu sư phó, mấy câu cuối này có ý nghĩa gì vậy?”
Nụ cười trên mặt Minh Không khựng lại.
Minh Không: “Hôm qua ta ăn cải trắng sống, mùi vị không tệ lắm. Các người đói bụng không?”
Cậu ta lái sang chuyện khác luôn! Đổi chủ đề lộ liễu quá!
Hạ Tri Châu đã hiểu, tuy rằng người này trông như là một thanh niên văn vẻ, nhưng thật ra cậu ta hoàn toàn không biết gì về văn chương Phật học. Mấy khi nói ra vài câu trích dẫn kinh điển cũng chỉ chọn mấy câu bản thân nhớ rõ, chứ hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của nó.
Ba giây trước, hắn ta còn cảm thấy Minh Không ngầu, hắn t thật là khờ dại mà.
“Không được.”
Hứa Duệ nắm lấy trường kiếm bên hông, cau mày: “Ta đã lên kế hoạch rồi. Lát nữa khi lồng kim cương biến mất, ta sẽ lao ra thu hút sự chú ý của Huyền Điểu, các người nhân cơ hội chạy trốn, đừng lo cho ta.”
Dứt lời, hắn hít sâu một hơi, rồi đưa một thứ cho Hạ Tri Châu.
Đó là một tờ giấy trắng gấp gọn, mặt ngoài được viết lên những con chữ rồng bay phượng múa: Di thư - bản thảo thứ mười.
Bên dưới còn có một dòng chữ nhỏ xấu như chó viết:
Tô sư tỷ, xin đừng đau lòng. Tuy rằng ta chết rồi, nhưng ta vẫn luôn đi theo bên cạnh tỷ. Đêm khuya cô đơn tỷ hãy nhìn về phía sau, có lẽ sẽ thấy ta đang làm bạn với bóng của tỷ.
Hạ Tri Châu: “…’
Phiên dịch lại đoạn này, không phải nghĩa là “Cho dù thành quỷ ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi” sao? Lão huynh, ngươi hận vị Tô sư tỷ này đến cỡ nào vậy? Trước khi chết còn không quên kể chuyện ma cho nàng ta nữa à?
Hạ Tri Châu không biết nên khóc hay nên cười, hắn ta nhận lấy di thư với biểu cảm phức tạp. Bỗng nhiên nghe thấy Minh Không nói: “Hai vị không cần bi quan như thế. Tu hành trong thuận cảnh, vĩnh viễn không thể thành Phật. Chưa đến giây cuối cùng, không ai biết được bản thân có gặp được cơ duyên mới hay không.”
Hứa Duệ ngây ra: “Cơ duyên?”
Tiểu hòa thượng trẻ tuổi nâng hàng mi dài, cặp mắt đen được mặt trời rọi sáng rực rỡ, phản chiếu bóng hình màu trắng nơi chân trời: “Chẳng phải là đó sao?”
Hai kiếm tu bên cạnh cậu ta đồng thời ngẩng đầu, rồi lại đồng thời tỏ ra kinh ngạc. Hạ Tri Châu khẽ gọi: “Ninh Ninh!”
Thanh kiếm cách đó không xa và càng ngày càng lại gần hơn, nó tỏa ra ánh sáng chói lóa hơn cả ánh bình minh bên núi non.
Một cô nương trẻ tuổi nhảy xuống từ thân kiếm. Nhìn thấy hai người bọn họ, nàng hơi sửng sốt: “Sao các huynh lại ở đây? Không phải đã hẹn nhau ở bờ sông ăn cá trước đó sao?”
“Không phải ta sợ độ cao-”
Không ổn.
Hạ Tri Châu nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn không trung theo phản xạ.
Khứu giác và năng lực cảm giác của Huyền Điểu siêu việt, trước đó hắn ta và Hứa Duệ vừa đến đây thì đã lập tức bị nó phát hiện tung tích.
Hiện tại Ninh Ninh không chút phòng bị, hơn nữa bây giờ lại là ban ngày… Con thú dữ kia nhất định sẽ lần theo mùi đến đây.
Hiển nhiên Hứa Duệ cũng nghĩ đến điều này, gã ta lập tức nhỏ giọng nói: “Coi chừng đó! Huyền Điểu ăn thịt người canh giữ nơi này, rất có thể nó đã biết được tung tích của cô!”
Ninh Ninh ngẩng đầu, nhìn một vòng trên không trung.
Trong tầm mắt nàng chỉ có bầu trời tờ mờ sáng, đám mây chậm rãi trôi, ngay cả gió cũng chưa tỉnh lại, xung quanh tĩnh lặng vô cùng, như thể thời gian dừng lại, không có chỗ nào khác thường.
“Thí chủ mang theo linh thực quý báu đến sao?”
Minh Không không tỏ ra hoang mang, trái lại còn bình tĩnh cười. Sau khi thấy đối phương gật đầu, cậu ta chậm rãi giải thích: “Khứu giác của Huyền Điểu rất nhạy, năng lực cảm giác cũng mạnh. Sở dĩ nó phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta từ xa là vì cảm nhận được linh khí trong cơ thể của mỗi tu sĩ.”
Cậu ta dừng một chút, chừa thời gian tiêu hóa cho Hạ Tri Châu đang ngơ ngác: “Mà linh thực thánh giai sẽ tỏa ra hơi thở nồng đậm hơn tu sĩ, do đó nó đã che lấp phần của bản thân cô… Đối với Huyền Điểu ở nơi xa, vị thí chủ này không có gì khác hoa cỏ xung quanh.”
Hạ Tri Châu giác ngộ: “Đồ may mắn à!”
Hứa Duệ thở phào: “Sao cô lại đến nơi này? Cổ Mộc Lâm Hải sao rồi?”
Gã ta vô cùng áy náy về chuyện bản thân bị thương và được Hạ Tri Châu đưa đi trốn. Bây giờ thấy Ninh Ninh bình yên vô sự, trái tim căng thẳng của gã ta cuối cùng cũng được thả lỏng.
“Long Huyết Thụ vạn năm trong Cổ Mộc Lâm Hải bị ma khí ăn mòn, may mà đã được Bùi Tịch giải quyết.”
Ninh Ninh kể ngắn gọn: “Nhưng hắn mạnh bạo phá vỡ thức hải để kích phát tiềm năng, trạng thái hiện tại vô cùng bất ổn. Tô Thanh Hàn sư tỷ nói, Ngân Ti Tiên Diệp ở đây có thể cứu hắn.”
“Tô sư tỷ?” Hứa Duệ kích động đến mức cười rộ lên: “Cô gặp tỷ ấy? Bây giờ tỷ ấy ở đâu? Không đến đây cùng cô à?”
Ninh Ninh lắc đầu: “Tỷ ấy đang chăm sóc Bùi Tịch.”
Nhớ lại tình huống trong Cổ Mộc Lâm Hải, ánh mắt Ninh Ninh không khỏi tối đi.
Lúc ấy đôi mắt bị ma khí che khuất, nàng chỉ có thể nghe thấy cuồng phong mãnh liệt và kiếm rít như rồng gầm, mùi rỉ sắt nồng nặc quanh quẩn khắp nơi như biển máu. Ngay khi ma khí trước mắt biến mất, tai nàng gần như bị đâm thủng bởi một tiếng kêu chói tai.
Theo tiếng kêu đó, sắc đỏ khiến người ta sợ hãi dần tan đi, Cổ Mộc Lâm Hải chậm rãi quay về màu lục nhạt tươi đẹp.
Sương máu rút dần, từng nếp nhăn trên cành khô của Long Huyết Thụ đều vỡ toang ra, nhựa cây sền sệt trào ra không ngừng, nhuộm đỏ cả cây. Dây leo giương nanh múa vuốt cũng không còn sức lực, các đệ tử bị chúng nó bọc lấy lần lượt rơi xuống đất.
Mà ở nơi chỉ cách Long Huyết Thụ một khoảng, Bùi Tịch mặc áo đen đứng cúi đầu, máu phủ toàn thân.
Có lẽ lục phủ ngũ tạng của hắn đều bị chấn động, gân mạch cũng bị tổn thương nặng nề. Hắn đứng thẳng được như thế, hoàn toàn là nhờ vào thanh trường kiếm cắm trên ma hạch kia đỡ lấy.
Ninh Ninh không hiểu, tại sao Bùi Tịch lại che mắt nàng?
Nhưng theo thời Tô sư tỷ, may mà nàng không nhìn thấy cảnh tượng lúc đó, nếu không nhất định sẽ gặp ác mộng mấy ngày liên tục.
Gì mà gương mặt trên thân cây bỗng trở nên phẫn nộ, gì mà sương máu và dây leo khắp cánh rừng đều lao về phía Bùi Tịch, gì mà mắt và miệng Bùi Tịch đều chảy máu, biểu cảm vô cùng đáng sợ.
Cho dù thế nào, trận dị biến không rõ nguyên do, hoàn toàn không có trong truyện này cuối cùng cũng được giải quyết. Nhưng thân là người giải quyết dị biến, tình cảnh của Bùi Tịch thật sự không hề lạc quan…
Ngoại trừ nội thương nghiêm trọng, ma khí trong cơ thể hắn cũng đột nhiên trào lên sau giây phút ấy và chiếm cứ phần lớn cơ thể.
Trong cơ thể tu sĩ chính đạo đều là linh lực thuần khiết, dĩ nhiên Bùi Tịch cũng không ngoại lệ.
Cố tình, loại linh lực này và ma khí hoàn toàn không tương thích, hai bên xung đột với nhau bên trong cơ thể và tạo ra cơn đau không khác gì phá nát mạch máu và xương cốt từng chút một. Nếu là người thường, e là một giây cũng không chịu nổi.
Thế nhưng Bùi Tịch lại cắn răng chịu đựng, gương mặt hắn trở nên trắng bệch. Khi Ninh Ninh cẩn thận lại gần, hắn thậm chí còn run rẩy nói với giọng khàn khàn: “Đừng lo cho ta, tránh ra.”
Trời mới biết, để nói ra lời này, hắn đã phải tốn bao nhiêu sức lực. Mặc dù đây là một câu nói không chút thân thiện, nhưng không ai có thể tức giận nổi.
Thiên Tâm Thảo trong tay Ninh Ninh có thể chữa bệnh giải độc, nuôi dưỡng linh thú nhưng lại chẳng thể làm gì với ma khí. Tô Thanh Hàn trầm ngâm một lúc rồi nói với nàng, nếu tìm được Ngân Ti Tiên Diệp chứa tiên khí tự nhiên, không chừng có thể thay đổi thế cục.
Vậy nên, sau khi thảo luận, Tô Thanh Hàn ở lại cánh rừng chăm sóc Bùi Tịch, còn Ninh Ninh thì một mình đến Xướng Nguyệt Phong, thử tìm tung tích Ngân Ti Tiên Diệp.
“Nếu mang theo Thiên Tâm Thảo, có được năng lực ẩn nấp nhất định, không chừng thí chủ thật sự có thể lấy được Ngân Ti Tiên Diệp.”
Minh Không nghe xong toàn bộ câu chuyện thì gật đầu cười: “Vì cứu đồng môn mà đặt mình trong hiểm cảnh; nếu ta là chú nai bỏ mạng giữa núi rừng, ắt sẽ hồi sinh bởi phần tình nghĩa cảm động thấu trời xanh này?”
Hạ Tri Châu liếc cậu ta với khuôn mặt vô cảm.
Tên này không nên làm phật tu, mà nên gọi cậu ta là con mèo của Schrödinger* mới đúng, chết rồi hồi sinh xong lại chết, sống sống chết chết vô tận.
* Con mèo của Schrödinger là một thí nghiệm tưởng tượng, đôi khi được gọi là nghịch lý do nhà vật lý học người Ireland gốc Áo Erwin Schrödinger nghĩ ra vào năm 1935 khi tranh luận với Albert Einstein về cách hiểu Copenhagen trong cơ học lượng tử.
Hòa thượng lượng tử, thật sự cao cấp.
Trong lúc mọi người nói chuyện, đầu ngón tay Minh Không bỗng giật giật, cậu ta khẽ nói: “Huyền Điểu sắp tới, Ninh thí chủ phải trốn kỹ… Chỗ ta có bản đồ Xướng Nguyệt Phong, trên đó có đánh dấu vị trí của tiên diệp, cô cầm đi đi.”
Ninh Ninh gật đầu, nói lời cảm tạ và nhận lấy bản đồ, sau đó nghiêng người chui vào trong bụi cây bên kia.
Huyền Điểu nhanh chóng đến hệt như Minh Không đã nói. Thấy lồng kim cương vẫn còn đó, nó hơi thất vọng, hừ nhẹ một tiếng.
Nó vốn định nhìn một cái rồi đi, nhưng dường như nhận thấy điều gì khác thường, cặp mắt vàng nghệ chợt co lại, cái đuôi như ngọn lửa bắt mắt phía sau cũng ngoe nguẩy.
Sau đó mũi nó ngửi ngửi không khí, móng vuốt chậm rãi dịch sang bên phải.
Đó là hướng Ninh Ninh đang trốn.
Bản thân bọn họ đã khó bảo toàn, nếu Ninh Ninh bị con chim này phát hiện, tuyệt đối sẽ tiêu luôn. Thần kinh Hạ Tri Châu căng như dây đàn, hắn ta chợt nhận ra…
Đúng rồi.
Ninh Ninh đã cho người khác hai chiếc lá, thế nên Thiên Tâm Thảo của nàng… chỉ còn một nửa thôi!
Chỉ còn lại hai chiếc lá, tất nhiên hơi thở của nó cũng không như ban đầu, không thể giấu hết linh khí của nàng. Thấy Huyền Điểu từ từ bước đến bụi cây Ninh Ninh trốn, Hạ Tri Châu hít sâu một hơi, hô to: “Đợi chút!”
Huyền Điểu lạnh lùng quay đầu liếc hắn ta, nhưng chỉ qua vài giây thì lại dời mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Đối với loại linh thú thực lực siêu quần như nó mà nói, tu sĩ Kim Đan kỳ và hoa cỏ dưới đất chẳng khác gì nhau. Nếu một người đang đi trên đường mà bị hoa dại chạm vào mắt cá chân, chắc chắn người đó cũng lười để ý.
Hạ Tri Châu vô cùng đau đầu, nhằm thu hút sự chú ý của đối phương, hắn ta dứt khoát bất chấp mọi giá, lập tức tăng âm lượng, la lên:
“Đừng đi! Thật ra ta chính là, là… Thiên Tiện Tử của Huyền Hư Kiếm Phái kia!
Thấy Huyền Điểu hơi khựng lại, Hạ Tri Châu vội vã thừa thắng xông lên: “Trong đại chiến tiên ma, ta bị trọng thương, tu vi cũng hao tổn nặng nề. Hiện tại ta đã khỏi hơn phân nửa, chỉ cần khôi phục linh lực thì có thể thống trị giới Tu Tiên. Chỉ cần ngươi không chạm vào chúng ta, ta sẽ ghi công lớn cho ngươi, sau này sẽ thưởng cho ngươi vô số kỳ trân dị bảo!”
Bên ngoài Huyền Kính, Thiên Tiện Tử lập tức bị nghẹn bánh hoa quế, trợn mắt ho khù khụ.
Đoạn ngôn luận này thật sự khiến thế gian phải kinh hãi, Huyền Điểu không biết về trò “Ta, Tần Thủy Hoàng, chuyển tiền”*, nó nghe vậy thì cúi đầu xuống, cẩn thận đánh giá Hạ Tri Châu một lượt.
*“我,秦始皇,打钱” là một thuật ngữ mạng nổi tiếng ở Trung Quốc vào năm 2017. Nó được dùng để châm biếm hành vi lừa đảo phổ biến là giả làm một người nổi tiếng nào đó và lừa người khác chuyển tiền cho mình.
Tuy rằng thân trong bí cảnh, nó cũng từng nghe nói đến tên tuổi và thành tựu của Thiên Tiện Tử. Tuy rằng thiếu niên trước mắt có khí chất cực kỳ giống ông ấy, nhưng dù sao cũng không hoàn toàn chắc chắn, nó nhanh chóng cười khẩy: “Nhóc con, ngươi có chứng cứ gì?”
Hạ Tri Châu suy nghĩ, hắn ta lấy ra tay nải được chắp vá nhiều lớp của mình: “Đây là túi ta đã dùng năm năm.”
Rồi lại xốc vạt áo lên, nơi vốn nên đeo thắt lưng thì lại được quấn bằng một cây leo trơn bóng: “Đây là thắt lưng ta đã dùng nửa năm.”
Cuối cùng hắn ta mở túi ra, bên trong lại là những chữ to xiêu vẹo được thêu lên: “Cố lên, đừng để nghèo đến chết.”
Bên ngoài Huyền Kính, Khúc Phi Khanh là người đầu tiên không nhịn nổi, phì cười ra tiếng.
Ngay sau đó, xung quanh bắt đầu vang lên tiếng “Ha ha ha”, không khí tràn ngập niềm vui.
“Hồ nháo! Đây mà là ta à?!”
Thiên Tiện Tử bỗng đứng lên khỏi ghế: “Hình tượng của ta là thế này sao?”
Ông ấy cực kỳ tức giận, nhưng không ngờ Huyền Điểu trong bí cảnh lại tròn mắt, nói với ngữ khí hết sức kinh ngạc: “Ngươi đúng là Thiên Tiện Tử!”
Thiên Tiện Tử: “…”
Tranh thủ lúc Huyền Điểu còn đang chìm trong kinh ngạc, Hạ Tri Châu giao tiếp bằng mắt với đanh Ninh Ninh trốn trong bụi cây, ám chỉ nàng mau nhân cơ hội đi tìm tiên diệp, để hắn ta kéo dài thời gian. Tiểu cô nương chần chừ một giây rồi gật đầu, nhanh chóng biến mất.
Đến dị thế đã lâu như vậy, Hạ Tri Châu chưa bao giờ quên, hắn ta từng là một diễn viên.
Hơn nữa còn là một diễn viên cực kỳ thích được thêm cảnh. Do có được ngoại hình nổi bật, những phim hắn ta được giao đều là phim tình cảm.
Đồng thời hắn ta cũng hiểu, thứ có thể thu hút sự chú ý của phụ nữ ngay tức khắc chắc chắc cũng là phim tình yêu.
Hắn ta đã ngủ đông lâu như thế, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội phô trương cái gọi là sự chuyên nghiệp, cái gọi là trí tuệ thế kỷ XXI.
Ninh Ninh, cô yên tâm đi đi! Con chim này không thể rời khỏi đây đâu!
“Lần này ta đến, vốn là vì tìm kiếm tiên linh dược thảo để trị bệnh cũ. Nào ngờ, lại gặp được nàng ở đây.”
Hạ Tri Châu bí mật truyền âm bảo Minh Không giải trừ lồng kim cương trên người mình, cố gắng lê đôi chân run rẩy lên phía trước: “Thích một người cần có lý do sao? Cần sao? Không cần sao? Cần sao?”
Đây là “Đại Thoại Tây Du”*.
*Đại thoại Tây Du là một cặp hai phim Hồng Kông của đạo diễn Lưu Trấn Vĩ phỏng theo bộ tiểu thuyết kinh điển Tây du ký của nhà văn Ngô Thừa Ân, cả hai bộ phim đều được công chiếu năm 1995 và nhận được phản ứng tích cực từ cả công chúng và giới phê bình.
Tình tiết quá khó tin, gương mặt Huyền Điểu lộ ra vẻ mờ mịt.
Nhưng Hạ Tri Châu vẫn tiếp tục lại gần nói: “Trong cuộc đời, nên có ít nhất một lần quên mình vì ai đó. Không cần kết quả, đồng hành, sở hữu hay tình yêu. Chỉ ước nguyện được gặp nàng trong những năm tháng đẹp nhất đời ta.”
Đây là “The Notebook*”.
*The Notebook là một bộ phim chính kịch lãng mạn của Mỹ năm 2004 của đạo diễn Nick Cassavetes, với kịch bản của Jeremy Leven và Jan Sardi, dựa trên tiểu thuyết cùng tên năm 1996 của Nicholas Sparks.
“Nàng tỉnh táo lên.”
Cuối cùng hắn ta cũng khiến Huyền Điểu bình tĩnh lại, nó đang định rời đi: “Ngươi là người, ta là yêu, người và yêu khác nhau.”
Hạ Tri Châu khẽ cười, tiếng nói đậm mùi rượu vô cùng quyến rũ.
Trong ngoài Huyền Kính, tất cả mọi người nghe thấy hắn ta nói: “Nếu Thiên Tiện Tử ta, chỉ thích như thế thì sao?”
Lại có người không nhịn nổi, tiếng cười rộ vang như gà trống kêu.
Thiên Tiện Tử tức.
Cơn tức gần như sắp hóa thành nắm đấm.
Đang nói chuyện, ánh mắt Huyền Điểu khẽ chuyển động, nó nhẹ nhàng vỗ cánh.
Một cơn gió mạnh thổi qua, thân chim khổng lồ bỗng biến mất. Thay vào đó, là một người phụ nữ trẻ tuổi áo đỏ, dung mạo diễm lệ.
“Không ngờ Thiên Tiện Trưởng lão tiếng tăm lừng lẫy lại như thế này, đúng là một chàng trai xinh đẹp.”
Nàng ta hờ hững cười, vươn ngón trỏ tay phải, nâng chiếc cằm trắng nõn của Hạ Tri Châu lên: “Ta đã độc thân nhiều năm, nhưng bản thân lại thích trẻ con. Mấy hôm nay đang muốn có một đứa trẻ… Nếu Thiên Tiện Trưởng lão cũng có lòng, không bằng hai ta thử xem?”
Hạ Tri Châu nghĩ: Tốt quá, trước mắt hắn ta vẫn là một cậu bé xinh đẹp.
Hy vọng cuối cùng đừng lật thuyền trong mương, biến thành bộ xương nam xinh đẹp.
“Nàng muốn có một đứa trẻ?”
Thấy người phụ nữ càng tới càng gần, nụ cười trên môi Hạ Tri Châu dần khựng lại, chuông báo động vang liên hồi trong đầu. Song, tuân theo “Yêu cầu của một diễn viên”, hắn ta vẫn tiếp tục kiên trì đọc lời thoại: “Điều này đơn giản mà! Hay là… bây giờ ta lập tức thỏa mãn nguyện vọng của nàng nhé?”
Lần này, ngay cả Huyền Điểu cũng hơi sửng sốt: “Bây giờ?”
“Bây giờ?!”
Một tên mị tu được Hạ Tri Châu đánh thức nghe thế, sắc mặt gã trở nên phong phú, trong lòng bắt đầu trở nên kính sợ người đàn ông nổi tiếng khắp năm sông bốn biển này.
Gã đã tạo nghiệt gì.
Vừa mới tỉnh lại, đã gặp phải cảnh Hạ Tri Châu của Huyền Hư Kiếm Phái tỏ tình lãng mạn với chim khổng lồ, bây giờ hắn ta còn định…
Trời cao ơi, sao đệ tử của Huyền Hư Kiếm Phái lại như thế này?
Ai nấy đều khiếp sợ, chỉ riêng Hứa Duệ nhíu mày, muốn nói lại thôi.
Từ lúc Hạ Tri Châu nói bản thân là Thiên Tiện Trưởng lão, gã ta đã muốn hỏi…
Đây là năm đầu tiên bí cảnh có Huyền Kính, chẳng lẽ Hạ sư huynh… không biết các Trưởng lão đang giám thị tình hình trong bí cảnh qua Huyền Kính đó chứ?!
Bên ngoài Huyền Kính, đã có nữ tu đỏ mặt nhìn sang chỗ khác: “Không hổ danh Huyền Hư Kiếm Phái, quả thực là số một số hai.”
Cũng có người trợn mắt há hốc: “Để kéo dài thời gian, hắn ta lại không ngại hy sinh, làm ra hành động vĩ đại này. Đúng là người thường không sánh nổi! Tại hạ bội phục, bội phục!”
Qua một lát, không ai nói gì nữa.
Trong kính ngoài kính, mấy chục đôi mắt mang cảm xúc phức tạp đang chăm chú quan sát một người một yêu từ từ lại gần nhau.
Bọn họ thấy Hạ Tri Châu một tay ôm lấy người phụ nữ áo đỏ.
Sau đó há miệng “Oe” một tiếng, tiếng nói chói tai đến mức có thể chọc bể bong bóng: “Mẹ!”
Dừng một chút, hắn ta lại la lớn hơn: “Tiện Tiện đói, Tiện Tiện muốn ăn cơm. Hu hu.”
Huyền Điểu: “…”
Sắc mặt Huyền Điểu không thể hình dung bằng hai chữ “quỷ dị” được nữa. Nếu nhất định phải miêu tả nó, nên dùng từ “đen rực rỡ*”.
*Nguyên văn 五彩斑斓的黑, hình minh họa bên dưới.
Thiên Tiện Tử: “…”
Biểu cảm của Thiên Tiện Tử, khiến người ta nhớ đến thời điểm ông ấy bị lừa mười vạn linh thạch năm đó, nghèo đến suýt nữa phải gặm vỏ dưa hấu, vỏ bí đỏ và vỏ quýt.
“Thiên Tiện Trưởng lão.”
Khúc Phi Khanh cười nghiêng ngả, bà ta nằm trên tay vịn ghế run run: “Trình độ diễn xuất của Huyền Hư Kiếm Phái các người không thể tỷ lệ thuận với số tiền các người có được à?”
Bà ta còn chưa nói hết thì đã nghe thấy người khác nói: “Các người mau nhìn xem, Huyền Điểu đã biến thành chim bay đi rồi!”
“Đây… Chẳng lẽ Hạ tiểu đạo hữu đã dựa vào thiên phú độc nhất vô nhị đó, làm một con linh thú cao giai ghê tởm đến nỗi chạy đi rồi?”
“Xem ra con chim này không thích ăn đồ dầu mỡ*. Chậc chậc.”
*Ám chỉ Hạ Tri Châu sến súa, làm màu.
“Đợi đã.”
Chỉ có Chưởng môn Lưu Minh Sơn - Hà Hiệu Thần bình tĩnh lại, nghiêng người về phía trước một chút để nhìn rõ hình ảnh trong Huyền Kính: “Nhìn quỹ đạo của Huyền Điểu thì có lẽ nó định đến chỗ tiên diệp. Vậy chẳng phải sẽ… đụng mặt Ninh Ninh sao?”