Sau Khi Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Trở Thành Người Trong Lòng

Chương 20: Chương 20


TruyenChu.IO - Đọc truyện nhanh không QC


Ninh Ninh dựa theo bản đồ, chạy một mạch vào sâu trong rừng. Ánh mắt trời dần xua tan bóng đêm còn sót lại, cảnh tượng trước mắt cũng từ từ trở nên sáng sủa và thoáng đãng hơn.

Xuyên qua rừng cây um tùm, nàng bất ngờ đi đến một vách đá.

Xướng Nguyệt Phong là nơi tận cùng của Tiểu Trọng Sơn, lướt mắt qua chởm đá xung quanh, đó là một vách đá dựng đứng cao ngất. Đại dương bên dưới mênh mông vô tận, bọt sóng màu trắng vỗ lên vách đá, trông cực kỳ giống những ánh kiếm trôi nổi, nhanh chóng lướt qua.

Những người tiến vào bí cảnh Tiểu Trọng Sơn đều là tu sĩ Kim Đan kỳ. Bậc tu vi này không thể đánh lại Huyền Điểu, càng không thể vượt qua sự tấn công sắc bén của nó để vào nơi đây và nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Ngân Ti Tiên Diệp.

Ngay cả nguồn gốc tin đồn “Ngân Ti Tiên Diệp mọc ở Xướng Nguyệt Phong” cũng là từ một đệ tử tiến vào bí cảnh mấy năm trước nói, cậu ta trùng hợp bị đưa đến nơi này nên mới nhìn thấy loài tiên thảo cấp truyền thuyết kia…

Còn về chuyện cậu ta kêu cha gọi mẹ, chạy thoát thành công bằng cách nào, đó lại là một câu chuyện mạo hiểm kích thích khác.

Mà bây giờ, Ninh Ninh đứng trên đỉnh vách đá, gió lớn thổi đến làm nàng nheo mắt lại. Nhìn thấy khung cảnh trước mặt, khóe miệng nàng cong nhẹ.

Trên mặt đất bằng phẳng nơi cuối vách đá, có một gốc linh thực tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Khác với thực vật bình thường, nó tổng cộng chỉ có một mảnh lá cây hẹp dài, cả ngọn cây được phủ một màu bạc lấp lánh như tuyết, bấy giờ lại được tô điểm bởi nắng mai nhàn nhạt, trông càng thơ mộng như tranh.

Cuồng phong gào thét khắp đỉnh núi, cát bay đá chạy, nhưng nó vẫn lẳng lặng đứng trong góc sâu nhất của bí cảnh, không hề có chút dao động nào. Ánh sáng trên trời và bóng tối dưới đất đều tụ lại nơi đây, không hổ là loài cây được sinh ra bằng cách hấp thu tinh hoa nhật nguyệt.

Dù là Ninh Ninh cũng có thể cảm nhận được cây linh thực này đang tản ra linh khí nhu hòa, ắt hẳn đây chính là Ngân Ti Tiên Diệp trong truyền thuyết.

Không biết Hạ Tri Châu chặn Huyền Điểu được bao lâu, nàng không kịp lo những chuyện khác, nhanh chóng cất bước tiến lên hái tiên diệp.

Giống với Thiên Tâm Thảo, loại linh thực thánh giai này thường phải cần mấy trăm năm mới ngưng tụ thành một ngọn cây. Do đó Ninh Ninh vô cùng cẩn thận, không dẫm vào rễ cây trên đất, để chúng có thể nhanh chóng mọc ra lần nữa.

Thế nhưng sau khi hái xong và ngẩng đầu, đôi mắt nhoáng lên, nàng không khỏi sửng sốt.

Vách núi cây cối thưa thớt, thứ đó được bao quanh bởi tầng tầng đá. Ở một góc bị đá che khuất, một sắc đỏ chói mắt bỗng xuất hiện.

Thứ đó có hình trái xoan như quả trứng.

Tròn xoe, cao khoảng chừng một mét hơn, mang màu đỏ tươi hệt như lông của Huyền Điểu, nhìn từ xa trông như một ngọn lửa rực cháy.

Nó ở một nơi vô cùng bí mật, hơn nữa Ninh Ninh chỉ nghĩ đến việc lấy tiên thảo, thế nên trước đó nàng không hề phát hiện bóng dáng của thứ này. Bây giờ vô tình nhìn thấy, tim nàng đập thình thịch.

Đây là… trứng của Huyền Điểu?

Hóa ra là vậy.

Huyền Điểu liều mạng bảo vệ Ngân Ti Tiên Diệp là vì con mình.

Trước đó, khi nàng và Tô Thanh Hàn trò chuyện ở Cổ Mộc Lâm Hải, hai nàng đã từng thảo luận lý do Huyền Điểu cố chấp canh giữ Ngân Ti Tiên Diệp.

“Thật ra tác dụng lớn nhất Ngân Ti Tiên Diệp vẫn là giải độc và ức chế ma khí. Nhưng do linh thực thánh giai đều tập trung linh khí thuần khiết, phần lớn mọi người đều cho rằng Huyền Điểu muốn dùng nó để hấp thụ tinh hoa đất trời, nâng cao tu vi bản thân.”

Tô Thanh Hàn nói: “Nhưng cũng có người cảm thấy không chừng là do Huyền Điểu đẻ trứng, muốn mượn nó nuôi dưỡng chim non.”

Thấy Ninh Ninh tỏ vẻ hoang mang, nàng ta kiên nhẫn bổ sung: “Tộc Huyền Điểu cực kỳ hiếm thấy, tuy rằng chúng nó có thực lực mạnh mẽ khi trưởng thành, nhưng thuở còn non lại vô cùng yếu ớt… Chẳng những cần ấp trứng trăm năm mà chim non nở ra cũng rất yếu, nếu không có linh thực quý báu hỗ trợ, rất có thể bị chết non.”

Ninh Ninh gật đầu: “Sư tỷ, tỷ đã từng nói, tác dụng của Thiên Tâm Thảo mới là tẩm bổ sinh linh. Nếu Huyền Điểu muốn tu luyện hoặc ấp trứng, tại sao nó không tìm Thiên Tâm Thảo luôn?”

Tô Thanh Hàn lắc đầu cười: “Chưa kể đến Thiên Tâm Thảo khó tìm, nghe nói đã từng có người thấy một gốc, vốn định mạnh bạo cướp đi, cuối cùng suýt bị Thạch Linh canh giữ bên cạnh đoạt mạng. Theo lời gã, Thạch Linh kia không biết đã hấp thụ bao nhiêu linh khí từ Thiên Tâm Thảo, nàng ta đã sớm trở thành bán tiên mạnh nhất trong bí cảnh, e là ngay cả Huyền Điểu cũng khó cướp được Thiên Tâm Thảo từ tay nàng ta.”

Lúc đó, Ninh Ninh kinh ngạc đến há hốc. Nàng hoàn toàn không ngờ, vị tỷ tỷ trông bình thường, thậm chí còn có chút khí chất mọt sách kia lại là nhân vật cấp boss trong bí cảnh này.

Quả nhiên đâu đâu cũng có hòa thượng quét rác.

“Thì ra Huyền Điểu làm thế là vì con.”

Ngoài Huyền Kính, một tu sĩ lẩm bẩm: “Thảo nào nó liều mạng che chở Ngân Ti Tiên Diệp… Lúc trước ta còn khó hiểu, rõ ràng với thực lực hiện giờ của nó, hẳn đã không cần dùng linh lực để tăng tu vi.”

Có người kinh ngạc: “Ta nghe nói lúc trứng Huyền Điểu phát triển, màu sắc sẽ thay đổi từ trắng sang đỏ theo thời kỳ. Trông nó thế này, chắc là sắp nở rồi.”

Nữ tu váy đỏ của Vạn Kiếm Tông cũng trở nên hứng thú: “Có điều so với Thiên Tâm Thảo, khả năng ấp trứng của Ngân Ti Tiên Diệp chỉ có thể coi như giải pháp thứ hai. Lát nữa Huyền Điểu quay về, cho dù bắt gặp Ninh Ninh thì nàng cũng có thể dùng Thiên Tâm Thảo giao dịch với nó trong hòa bình, tránh đi xung đột sao?”

“Như thế không ổn đâu.”

Khúc Phi Khanh ngồi một bên khẽ cười: “Nếu Huyền Điểu tham lam, thẳng tay giết Ninh Ninh rồi cướp Thiên Tâm Thảo, nàng phải làm thế nào? Lúc đó than vãn cũng không được gì.”

“Khó trách khi Huyền Điểu trò chuyện với Hạ Tri Châu trước đó, nó nói ‘thích trẻ con, còn muốn một đứa mới’.”

Thiên Tiện Tử nhếch miệng cười khặc khặc, dường như nhớ ra gì đó, nét cười trên mắt ông ta càng đậm hơn: “Chư vị đừng quên, chúng ta đã đánh cược xem đệ tử nhà ai cướp được Ngân Ti Tiên Diệp trước… Hiện giờ đã có kết quả, nhớ đưa tiền.”

“Đợi đã! Chư vị mau xem!”

Trưởng lão Hạo Nhiên Môn nhíu mày, chăm chú nhìn bên trong Huyền Kính: “Bóng hình kia… Huyền Điểu đã quay về rồi sao?!”

Hình ảnh trong gương chợt thay đổi, quả nhiên có một vầng sáng đỏ như lửa xuất hiện nơi chân trời.

Huyền Điểu về nhanh như gió, khi đáp xuống đất, cát đã bay tứ tung. Có lẽ do hình thể gốc quá lớn, nó lập tức biến thành hình dạng người phụ nữ áo đỏ sau khi chạm đất. Chưa đi được mấy bước, sắc mặt nàng ta đột nhiên khựng lại.

… Nơi ban đầu Ngân Ti Tiên Diệp mọc, bây giờ trống không.

Nhưng ngặt nỗi, nàng ta chưa bao giờ cảm nhận được có ai lại gần nơi này, xung quanh càng không có hơi thở nào của người sống. Chẳng lẽ Ngân Ti Tiên Diệp còn có thể mọc chân, đột nhiên chạy đi à?

Càng nghĩ càng bực, nàng ta đi qua đi lại tại chỗ một lát, cảm xúc trong mắt trở nên dữ tợn hơn, cặp mặt màu vàng nghệ tỏa ra tia sáng đỏ như máu.

“Thật kỳ lạ, Ninh Ninh trốn đi đâu rồi?”

Bên ngoài Huyền Kính, Hà Hiệu Thần tìm khắp nơi, nhưng vẫn không tìm thấy hình bóng quen thuộc của tiểu cô nương. Lúc bọn họ chuyển màn ảnh sang Huyền Điểu rồi quay trở về, Ninh Ninh đã biến đâu mất tiêu.

Biểu cảm trên mặt Khúc Phi Khanh biến mất, khóe miệng cũng không còn nụ cười: “Nơi đây bằng phẳng trống trải, nơi duy nhất trốn được, chỉ có chồng đá bên cạnh trứng.”

Rất hiển nhiên, Huyền Điểu cũng có cùng suy nghĩ với bà ta.

Sắc mặt người phụ nữ váy đỏ diễm lệ trở nên cay nghiệt, nàng ta không nói lời nào, bước từng bước lại gần chồng đá.

Để đứa nhỏ này ra đời, nàng ta đã canh giữ nơi đây gần trăm năm, nếu thất bại vào phút chót…

Nàng ta nhất định sẽ khiến tên trộm đó sống không bằng chết.

Ngọn lửa màu đỏ mang theo sát ý sâu tận xương tủy chậm rãi đập vào đất cát nâu thẫm.

Huyền Điểu bước đến phía trước tảng đá lởm chởm.

Ngoài kính, không ít người đồng thời ngừng thở, thậm chí có nữ tu mềm lòng đã nhìn sang chỗ khác.

Mọi người thấy nó từ từ cúi đầu, thò người ra sau tảng đá với vẻ mặt tàn nhẫn. Một làn gió lạnh thổi qua làm lá cây nơi xa kêu xào xạc, tựa như tiếng chuông đếm ngược nào đó.

Con ngươi trong mắt Huyền Điểu bỗng co rụt lại.

Phía sau tảng đá… lại không có bất cứ thứ gì.

“Không, không có?”

Ngoài kính, có Trưởng lão hít hà: “Không lẽ nàng chạy đi rồi?”

Chắc chắn tên trộm đã chạy đi rồi.

Ánh mắt người phụ nữ áo đỏ lóe lên sự lạnh lẽo, chỉ qua một cái nhấc tay, nàng ta lại biến thành con chim khổng lồ, vỗ cánh bay lên trời.

Nói đến bay, tốc độ của tên trộm kia đương nhiên không thể bằng nó.

“Ninh Ninh không thể nào nhanh hơn Huyền Điểu được, nàng nhất định sẽ bị nó đuổi kịp.”

Cặp mày bén như kiếm của Hà Hiệu Thần nhíu chặt lại: “Chẳng lẽ nàng đã lợi dụng góc chết trong thị giác của Huyền Điểu, khéo léo vòng qua rồi ngự kiếm rời đi?”

Thiên Tiện Tử cười ha ha: “Không phải thế. Không bằng Hà Chưởng môn nhìn kỹ lại xem, ngoài những tảng đá đó, không phải trên đỉnh núi còn có một quả trứng sao?”

“Trứng?”

Nữ tu áo đỏ đến từ Vạn Kiếm Tông tò mò nhìn xung quanh: “Nhưng lúc nãy Huyền Điểu tìm, rõ ràng phía sau trứng… A!”

Bà ta tỏ ra vô cùng bất ngờ, đôi mắt xinh đẹp mỉm cười: “Quả trứng này… không lâu trước đó đã gần nở rồi.”

Nữ tu vừa dứt lời, quả trứng chim tròn vo khổng lồ bên trong Huyền Kính bắt đầu chầm chậm lắc lư.

Ngay sau đó, phần trên của vỏ trứng được nâng lên một cách cẩn thận. Sinh vật thò đầu ra không phải Huyền Điểu non, mà là một cô nương mắt ngọc mày ngài.

Ninh Ninh nâng vỏ trứng tròn xoe, nàng lắc lắc đầu rồi lặng lẽ thở phào.

Lúc ấy nàng phát hiện nơi chân trời có điều lạ liền hiểu rằng Huyền Điểu sẽ mau chóng quay về. Nếu nàng trốn sau tảng đá hoặc chạy đi, nhất định sẽ bị nó bắt tại chỗ, huống chi nàng đã hái đi Ngân Ti Tiên Diệp, bất luận giải thích thế nào cũng không được.

Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, quả trứng chim từ nãy đến giờ bất động gần đó chợt lắc nhẹ một cái, phát ra một âm thanh rất nhỏ, như có thứ gì vỡ ra.

Trời không tuyệt đường người, Huyền Điểu con bỗng nhiên nở ra.

“Không ngờ nàng lại trốn trong trứng chim.”

Hà Hiệu Thần cũng cười: “Vết nứt trên dưới không một chỗ hở, nàng đậy thật kín. Nếu không nhìn kỹ thì đúng là khó nhận ra chỗ khác thường. Huyền Điểu lại nóng lòng tìm người nên càng không phát hiện ra vết nứt nho nhỏ kia.”

Có người bổ sung: “Nó vốn chỉ thiếu một bước là nở, hiện giờ không chừng là do chịu ảnh hưởng từ Thiên Tâm Thảo trên người nàng nên trực tiếp nở luôn.”

Dừng một chút, ông ta lại vuốt v e bộ râu dài, cười khẽ: “Thật sự quá trùng hợp. Nếu trên người Ninh tiểu đạo hữu không có Thiên Tâm Thảo, chắc chắn sẽ không gặp chuyện trùng hợp thế này.”

Bọn họ lần lượt lên tiếng. Khúc Phi Khanh nhìn thiếu nữ trong Huyền Kính, tia sáng mờ mờ trong mắt trở nên đậm hơn.

“Cảm ơn ngươi nhé.”

Ninh Ninh cúi đầu xuống nhìn Huyền Điểu con trong tay. Nó khác với giống loài của mình, không chỉ sạch sẽ tươi mát và mang theo hương sữa thoang thoảng từ vỏ trứng, bản thân còn mọc ra cánh chim đầy đặn nhiều lông, sờ lên vừa ấm vừa mềm.

Tuy rằng trứng chim rất lớn nhưng chim non mới nở chỉ to bằng bàn tay người. Dường như nhóc con rất thích Ninh Ninh, nó dùng sức cọ lên người nàng, đôi cánh be bé nhẹ nhàng vỗ, mang đến cảm giác ngứa như điện giật khi lướt qua bàn tay nàng.

“Ta không thể ở đây quá lâu, đến lúc đi rồi.”

Nàng sờ đầu Huyền Điểu, khiến nó nheo cặp mắt vàng nghệ lại, lăn một vòng trên bàn tay, trông như một quả cầu lửa nhỏ.

“Nhưng mà…” Ninh Ninh cầm Ngân Ti Tiên Diệp xoắn một vòng, khẽ cười: “Có một món quà tặng cho ngươi này.”

*

Huyền Điểu không tìm được thủ phạm trộm Ngân Ti Tiên Diệp, nó ôm cục tức quay về đỉnh núi và bất ngờ nhìn thấy vỏ trứng vỡ khắp nơi trên mặt đất.

Đứa nhỏ nó ngóng trông trăm năm đang quay tới quay lui dưới đáy trứng. Nghe thấy tiếng bước chân, đứa nhỏ ngơ ngác ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe bé xíu chớp chớp, cả người tràn ngập sức sống của trẻ sơ sinh.

Chim Huyền Điểu non sức khỏe không tốt, đi chưa được vài bước đã té thẳng xuống, đôi cánh bất lực vỗ vỗ, yếu ớt đến nỗi không thể phát ra âm thanh.

Mà bên cạnh chim non, hai chiếc lá cây tròn trịa được xếp ngay ngắn. Linh khí tươi mát trong lành tức khắc thổi vào lòng, khiến nó không khỏi sững sờ tại chỗ.

Kia chính là… Thiên Tâm Thảo nó tìm trăm năm mà không được.

Cũng là bảo vật duy nhất có thể bảo đảm con nó bình an trưởng thành.

Rốt cuộc là người như thế nào mà có thể cướp lấy nó từ tay Thạch Linh? Hơn nữa giờ phút này còn… cho không nó.

Sẵn sàng nhường lại linh thực quý trọng như thế, quả thực khó tin.

Ngoại trừ Thiên Tâm Thảo, trong vỏ trứng còn có một tờ giấy nhỏ.

Huyền Điểu nhẹ nhàng cầm nó lên, sát khí lạnh lẽo trong mắt rút đi, dần thay thế bằng nét cười.

[Vì cứu mạng người khác, ta không thể không hái Ngân Ti Tiên Diệp. Để xin lỗi, xin tặng Thiên Tâm Thảo cho phu nhân.]

Bên dưới còn có một dòng chữ: [Bạn nhỏ phải bình an trưởng thành nha.]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.