Sau Khi Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Trở Thành Người Trong Lòng

Chương 39: Chương 39


TruyenChu.IO - Đọc truyện nhanh không QC


Hai người bọn họ kẻ tung người hứng, Trần Lộ Bạch nghe xong lập tức biến sắc, giơ tay đập mạnh xuống bàn vô cùng có khí phách.

“Không được! Cho dù bọn họ thật lòng yêu nhau, người đàn bà đó cũng không thể ở lại! Các vị không biết, ngoại trừ huynh trưởng, sức khỏe của ta và cha cũng ngày một suy giảm. Chẳng những thế chất yếu đi, chúng ta còn cực kỳ thích ngủ. Cứ tiếp tục như thế, cả Trần gia sẽ sụp đổ!”

Đây là điều mọi người chưa hề biết đến.

Người và yêu khác nhau, số phận đã định sẵn bọn họ sẽ không được những người khác chấp nhận, thật đáng thương.

Sau khi nghe vậy, Trịnh Vi Khởi bình tĩnh lại, nàng ấy nhìn Ninh Ninh với ánh mắt mang chút tò mò: “Ninh Ninh, Hóa Yêu thủy của muội rốt cuộc là thứ gì, sao ta chưa bao giờ nghe qua?”

Ninh Ninh đang tìm kiếm thứ gì đó trong túi trữ vật, nàng hơi ngước mắt nhìn Trịnh Vi Khởi. Tuy nàng lên tiếng đáp lại, nhưng lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Sư tỷ, mọi người có từng nghĩ rằng, nếu Trần Diêu Quang biết thân phận thật sự của Họa Mị thì sao nó lại phải lén lút đến bên giếng rửa lớp da không?”

Một câu hỏi vô cùng đơn giản đã lật đổ cả đoạn thảo luận tràng giang đại hải của hai người trước đó.

Có vẻ câu chuyện tình yêu tươi đẹp đã tan thành các loại bọt biển, mây khói không đáng tin cậy. Trịnh Vi Khởi còn muốn nghe Ninh Ninh tiếp tục phân tích thì thấy nàng lấy ra một lọ thuốc trị thương từ túi trữ vật, ngoắc tay với Bùi Tịch bên cạnh: “Đưa tay ra đây.”

Bùi Tịch đang ôm kiếm, nghe thế, ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, hơi do dự vươn cánh tay cứng đờ ra.

Nhìn thấy lòng bàn tay hắn, Trịnh Vi Khởi không khỏi hít hà.

Bàn tay Bùi Tịch mảnh khảnh và trắng nõn, khớp xương góc cạnh, đầy vết chai do luyện kiếm, nhưng nó vẫn có thể coi là đẹp.

Tiếc rằng bây giờ bàn tay phải như bạch ngọc của thiếu niên nổi lên bọng nước phồng phồng màu đỏ rất bắt mắt giống như bị bỏng, khiến nó trông dữ tợn hơn.

“Lúc ấy nhìn thấy Hóa Yêu Thủy, ta đã cảm thấy trông hơi quen.”

Tựa hồ Hạ Tri Châu nghĩ ra điều gì đó, hắn ta tròn miệng: “Không lẽ thật sự giống với suy nghĩ của ta đó chứ?”

“Đúng là như huynh nghĩ.”

Ninh Ninh một tay cầm bình thuốc, tay còn lại giơ ngón trỏ thoa thuốc, nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay Bùi Tịch: “CaO+H2O=Ca(OH)2. Vôi gặp nước tạo thành Calci hydroxide và nhiệt lượng lớn.”

Dứt lời, nàng dừng một chút, đầu ngón tay lần lượt phẩy qua lòng bàn tay và đầu ngón tay của Bùi Tịch, giọng nói nhỏ đi: “Ngươi cũng đoán được đúng không?”

Đầu ngón tay của con gái mềm mại một cách khó tin, cứ như thứ đang đặt trên tay hắn là bông gòn, cộng thêm thuốc mỡ mát lạnh, cơn đau nhức nóng rát đã bớt đi rất nhiều. Bùi Tịch cúi đầu nhìn mu bàn tay trắng nõn của nàng, không biết là do ngứa hay đau, ngón tay hắn giật giật theo bản năng.

Sau đó hắn dời mắt, nhìn sang mặt bên kia: “Ừ.”

“Nếu chỉ là vôi tác dụng với nước, ai chạm vào cũng sẽ bị bỏng.”

Hạ Tri Châu xoa cằm suy tư: “Nhưng Trần Diêu Quang lại tỏ ra rất thả lỏng, chẳng phải chứng minh hắn cố ý gạt người sao?”

“Chuyện lạ ở Trần phủ chủ yêu có ba điểm đáng ngờ.”

Ninh Ninh lau thuốc xong, theo thói quen thổi một hơi vào tay Bùi Tịch, khiến tai hắn nóng lên, toàn thân cứng đờ mà rụt tay về.

Thừa Ảnh hết nói nổi với hắn: “Ngươi vừa phải thôi Bùi Tịch. Chỉ thổi một hơi mà thôi, cần phản ứng lớn đến mức đó hả?”

Bùi Tịch không muốn để ý tới nó, mặt không biến sắc mà đáp một câu trong lòng “Cần.”

“Điểm đáng ngờ đầu tiên, sở dĩ có lời đồn ‘Thiếu phu nhân là yêu’, là do nửa đêm có một nô tài đến bên giếng, tận mắt thấy nàng ấy bỏ lớp da vào giếng để rửa.”

Ninh Ninh nói: “Nhưng chuyện này cũng quá trùng hợp đúng không? Tạm thời không nói tại sao hai người lại có thể ngẫu nhiên gặp nhau, Họa Mị là một yêu vật mưu kế thâm sâu muốn thay thế nguyên thân, nó thật sự có thể phạm phải sai lầm cấp thấp như ‘nghênh ngang đến bên giếng cởi da, còn bị người khác nhìn thấy’ sao?”

“Đúng thế.”

Trịnh Vi Khởi chỗ hiểu chỗ không mà gật đầu: “Nếu ta là Họa Mị, nhất định sẽ không dùng biện pháp nguy hiểm như vậy. Rửa da không phải đơn giản lắm sao? Đợi Trần Diêu Quang ra ngoài rồi lấy một xô nước vào phòng là giải quyết xong.”

“Không sai. Nếu chúng ta thay đổi suy nghĩ, bỏ đi những suy đoán trước đó, quan sát vấn đề từ một góc độ khác…”

Ninh Ninh dừng một chút, đôi mắt tròn xoe dần sáng lên: “Nếu chuyện Họa Mị bị nô tài phát hiện không phải ngẫu nhiên, mà là cố ý thì sao?”

Lúc này đến lượt NHạ Tri Châu ngồi không yên: “Cố ý làm gì? Có mục đích gì? Sợ người khác không biết nàng ta là yêu quái à?”

Nào ngờ Ninh Ninh lại híp mắt cười: “Nếu ‘nàng ta’ mà huynh nói là chỉ thiếu phu nhân, vậy thì đúng như thế.”

… Muốn khiến người khác biết, thiếu phu nhân là yêu quái?

“Ý muội là…” Hắn ta giật mình: “Có người muốn giá họa cho nàng ấy?”

“Giả thiết rằng lời của nô tài là thật, vậy tất nhiên trong nhà đang có một con yêu ma sinh sống. Muốn biết yêu vật kia rốt cuộc là ai, chúng ta phải nói đến điểm đáng ngờ thứ hai.”

Ninh Ninh vừa nói vừa nhìn về phía Bùi Tịch, không ngờ đối phương cũng đang hờ hững nhìn nàng. Vì thế nàng cong môi cười cười, tiếp tục nói: “Dựa theo lời Bùi Tịch, lớp da Họa Mị khoác lên người được vẽ từng nét từng nét theo nguyên thân. Nếu thiếu phu nhân vẫn chưa bị thay thế, vậy rốt cuộc Họa Mị đã tiếp xúc với nàng ấy bằng thân phận nào, mới có thể nhớ kỹ dáng vẻ của nàng ấy và vẽ da giống hệt?”

“Không, không thể nào.”

Hạ Tri Châu cuối cùng cũng lộ ra vẻ khiếp sợ: “Ý muội là… người bên gối?”

… Vậy chẳng phải là Trần Diêu Quang sao?

“Điểm đáng ngờ thứ ba.”

Ninh Ninh giơ ba ngón tay lên, không nhanh không chậm nói: “Tuy rằng chúng ta tiếp xúc rất ít với Trần Diêu Quang, nhưng dựa trên lời của Trần Lộ Bạch - muội muội hắn, vẫn có thể thấy được rất nhiều điểm bất thường.”

Từ lúc Ninh Ninh bắt đầu lên tiếng, sắc mặt Trần Lộ Bạch đã trở nên trắng bệch. Bây giờ đôi môi nàng ta không ngừng run rẩy, nghe thấy tên mình, nàng ta càng co rúm hơn, lùi về sau một bước theo bản năng.

“Đúng vậy! Có một điều ta đã cảm thấy khó hiểu từ lâu. Trần cô nương từng nói, tuy huynh trưởng của nàng ấy cực kỳ yêu vợ, nhưng sau khi xảy ra việc này, y vẫn không đồng ý lập đàn làm phép, thậm chí còn ngăn không cho người ngoài tiếp xúc với Triệu Vân Lạc.”

Trịnh Vi Khởi không nghĩ nhiều, nàng ấy buột miệng nói: “Chẳng lẽ y không hề lo Triệu Vân Lạc hiện tại có thể là yêu vật, còn phu nhân thật sự của mình đang cận kề nguy hiểm sao?”

“Không sai!”

Hạ Tri Châu gật đầu phụ họa: “Nếu thích ai đó, cho dù tin tưởng nàng ấy vô điều kiện, một khi biết rằng nàng ấy rất có thể đang lâm nguy, y vẫn sẽ tìm mọi cách điều tra tất cả rõ ràng.”

Trên phương diện yêu và không yêu, hai kẻ độc thân hàng thật giá thật lại rất nhanh nhạy, chắc chắn như một chuyên gia.

“Bởi vì y đang che giấu một bí mật nào đó, cho nên mới nhốt bản thân và phu nhân trong nhà, đóng cửa không ra. Tại sao lại không muốn người nhà đến thăm, càng không muốn người tu đạo vào nhà điều tra?”

Ninh Ninh mím môi cười: “Trông từ bên ngoài thì có vẻ y không muốn người khác làm phiền phu nhân tĩnh dưỡng. Nhưng một khi vén lên tấm màn này, nếu như có ai vô tình phát hiện, thì ra kẻ có vấn đề là y chứ không phải Triệu Vân Lạc, vậy mọi chuyện sẽ tiêu tùng.”

Nàng dừng một chút, uống một ngụm trà Long Tỉnh trên bàn: “Manh mối không chỉ có nhiêu đó. Mọi người nhớ Trần cô nương có nói một câu ‘Cha nhân lúc huynh trưởng không ở nhà, cố ý mời đạo trưởng lập đàn làm phép, nhưng không tìm thấy dấu vết yêu ma trong phủ’ không?”

Đây chắc chắn là manh mối quan trọng nhất, quả thực là một lời nhắc nhở hết sức rõ ràng.

Nếu trong nhà thật sự có yêu vật, mà đạo trưởng lại không phát hiện bất kỳ dấu vết nào…

Hạ Tri Châu kinh hãi: “Chính là vì y không ở nhà… cho nên mới không tìm được hành tung của yêu ma!”

Sắc mặt Trịnh Vi Khởi trở nên nghiêm túc: “Hơn nữa lúc Hạ sư huynh hỏi thiếu phu nhân, đến câu ‘Dạo này xung quanh có chuyện gì kỳ lạ’, Trần Diêu Quang tức khắc trở nên vô cùng sốt ruột và cắt ngang. Có lẽ… đúng là do lo sợ thiếu phu nhân kể ra sự khác thường gần đây của y, từ đó bại lộ thân phận.”

“Nói cách khác, người bị Họa Mị thay thế vốn không phải Triệu Vân Lạc, mà là đại thiếu gia Trần phủ - Trần Diêu Quang.”

Ninh Ninh nhìn thoáng qua sắc mặt suy sụp của Trần Lộ Bạch, tiếp tục nói: “Họa Mị thường gây họa một phương, hại nguyên thân đến cửa nát nhà tan. Đầu tiên, y hóa thành Trần Diêu Quang, sau đó lại vẽ một lớp da giống hệt thiếu phu nhân, đổ hết hiềm nghi lên người nàng ấy. Cuối cùng, Triệu Vân Lạc hết đường chối cãi và bị nó hấp thụ dương khí cùng Trần lão gia và Trần cô nương, mất hết sức lực rồi chết đi…”

“Đến lúc đó, Trần gia chỉ còn lại một mình y, làm gì còn người nào phân biệt được y có phải đại thiếu gia Trần Diêu Quang thật sự hay không?”

Lời vừa nói hết, mọi người ở đây đều lạnh sống lưng.

Ai ngờ được rằng, yêu vật bọn họ hao tổn tâm huyết đi tìm vẫn luôn ẩn náu bên cạnh, trước đó không lâu bọn họ còn nói chuyện với nó ở khoảng cách gần.

Còn đối với Triệu Vân Lạc trên giường bệnh, trượng phu ân ái bên gối lại mang ác ý trong lòng. Hành vi của y trông như cố gắng bảo vệ nàng ấy, thực chất mỗi một nước cờ của y đều muốn đẩy nàng ấy vào chỗ chết.

Tưởng tượng bên dưới lớp da thịt mỏng manh gần gũi đó đang ẩn giấu một bộ xương đầy tâm cơ và sát khí, ai nấy đều tê cả da đầu.

“Ban đầu ta chỉ hơi hoài nghi, không có chứng cứ xác thực. Do đó tranh thủ lúc Hạ Tri Châu thu hút sự chú ý của Trần Diêu Quang, ta lấy ra hỗn hợp vôi và nước, đồng thời bịa ra thứ gọi là ‘Hóa Yêu Thủy’.”

Ninh Ninh lại uống một ngụm nước: “Bản thân Trần Diêu Quang chính là Họa Mị, đương nhiên y sẽ không cho phép ta dùng Hóa Yêu Thủy lên người Triệu Vân Lạc… Rốt cuộc một khi chứng minh nàng ấy không phải yêu vật, mọi người sẽ dời mục tiêu sang những người còn lại trong phủ, điều này rất bất lợi với y.”

“Thế nên muội đã đoán được rằng y sẽ cố ý làm vỡ bình! Bà mẹ nó…”

Trịnh Vi Khởi nuốt những từ còn lại vào bụng, cân nhắc chọn lời: “Muội đúng là thiên tài đó, sư muội! Nếu y không có tật giật mình thì lúc bị bỏng đã lập tức nói ra, nhưng nếu có việc gạt chúng ta, y sẽ cố ý tỏ ra không sao!”

Ninh Ninh gật đầu: “Y cho rằng bản thân đã thoát được nhờ kỹ thuật diễn, nhưng thực chất đã tự đưa mình vào bẫy. Để Trần Diêu Quang tin rằng loại nước đó thật sự không gây tổn thương cho phàm nhân, ta vốn định nhặt bình lên, không ngờ Bùi Tịch…”

Nàng dừng lại, dở khóc dở cười nói với hắn: “Cảm ơn nhé. Đau lắm đúng không?”

“Tiểu sư đệ thế mà đã nhìn ra ý đồ của Ninh Ninh rồi à?”

Trịnh Vi Khởi: “Wow, như vậy mà cũng có thể cùng nghĩ ra, hai đứa khá có duyên đó.”

Thừa Ảnh đắc ý không thôi: “Khen tiếp đi khen tiếp đi, ta thích nghe.”

“Có điều chiêu này của Họa Mị cũng ác độc quá!”

Hạ Tri Châu vô cùng bất bình: “Hại một gia đình hòa thuận nghi ngờ lẫn nhau, căm ghét lẫn nhau, y thì giả vờ giả vịt đóng vai nạn nhân. Nếu không bị vạch trần, không chừng ngày nào đó Trần phủ bị hại đến cửa nát nhà tan, người ta còn cảm thấy y là kẻ đáng thương nhất.”

“Loại yêu ma quỷ quái ăn thịt người này hiếm khi có lương tri.”

Trịnh Vi Khởi nhếch môi cười, cất cao giọng: “Ngươi nói xem có đúng không, Trần công tử? Đứng ngoài cửa nghe lén lâu như thế, cũng đến lúc nên tiến vào nghỉ ngơi rồi nhỉ?”

Sự khiếp sợ trên gương mặt Trần Lộ Bạch còn chưa tan hết, nàng ta nghe thế thì nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn về phía cửa.

Cửa gỗ bị Trịnh Vi Khởi dùng linh lực đẩy ầm ra, Trần Diêu Quang đứng bên ngoài mặt tái mét, hai mắt đỏ như máu, chẳng còn một chút khí chất nho nhã hiền hòa.

“Biết rồi thì sao?”

Trần Diêu Quang lạnh lùng cười, cơ thể y phát ra âm thanh giòn giã của xương cốt khi cọ xát. Lớp da mặt khoác bên ngoài bắt đầu xuất hiện từng nếp nhăn phập phồng lên xuống giống như tờ giấy ngâm nước. Nếp nhăn càng lúc càng dài, cuối cùng nó tróc hết xuống dưới, lộ ra khung xương bị từng lớp da vẽ bao bọc.

Giọng nói của gã cũng trở nên phi giới tính, không rõ nam nữ. So với tiếng người, nó càng giống tiếng tạp âm chói tai như kim loại vàng bạc va chạm: “Một đám chuột nhắt! Nếu đã thấy chân thân của ta thì đừng hòng rời đi!”

[Không ngờ Họa Mị lại trực tiếp lộ nguyên hình, tất cả mọi người đều hoảng hốt!]

Con yêu quái đó sắc mặt dữ tợn, sát khí đầy mình, hung ác như Tu La địa ngục. Trong đầu những người ở đây không hẹn mà đồng thời vụt qua một suy nghĩ “Nếu không thắng được gã, chắc chắn hôm nay họ sẽ chết không có chỗ…”

Còn chưa nói hết chữ “Chôn” cuối cùng, lời dẫn chuyện lại lại lại lâm vào trạng thái xấu hổ chết máy lần nữa.

Nó thật sự tức giận.

Đám người các ngươi có thể để nó thuận lợi đọc hết lời thoại một lần được không?!

… Thiếu niên áo đen vốn đang ngồi nghiêm chỉnh cạnh bàn đột nhiên đứng dậy, giơ tay rút kiếm, tia sáng lạnh lẽo đâm thủng màn mưa mù mịt.

Tốc độ của Bùi Tịch rất nhanh, sự xâm lược lạnh thấu xương quanh người hắn có vẻ dày đặc hơn cả Họa Mị ngốc nghếch đang cười điên cuồng.

Trường kiếm ra khỏi vỏ mang theo từng đợt kiếm phong sắc bén như lưỡi dao, chĩa thẳng vào bụng yêu ma ngoài cửa. Họa Mị hoàn toàn không ngờ sát khí của tên này còn ghê gớm hơn cả mình, gã lập tức biến sắc, do không kịp trốn đi, gã chỉ có thể hốt hoảng né sang bên cạnh.

Nhưng dường như Bùi Tịch đã đoán trước được động tác của gã, hắn vươn bàn tay còn lại bóp chặt cổ bộ xương, dứt khoát ấn nó lên cây cột cạnh hành lang.

Họa Mị ngây ra.

Rõ ràng theo lời Trần Lộ Bạch, đám người này chỉ là đệ tử của môn phái nhỏ, nhìn là biết chẳng có năng lực gì, xuống núi chỉ để kiếm miếng ăn mà thôi.

Nhưng tình huống hiện tại là sao.

Gã là ai, gã đang ở đâu, gã phải làm gì bây giờ?

“Nói.”

Ánh mắt Bùi Tịch tẩm sát khí và lạnh lẽo, ngữ khĩ cũng lạnh băng như thể hắn mới là Boss vai ác thật sự, chỉ cần có chỗ nào không hài lòng, hắn sẽ lập tức một kiếm lấy đi thủ cấp của gã: “Trần Diêu Quang thật sự ở đâu?”

Lời dẫn chuyện trầm mặc thật lâu.

Dường như muốn cứu lấy phần mặt mũi chẳng còn bao nhiêu của mình, giọng nam quen thuộc kia lại vang lên.

[Không ngờ Bùi Tịch lại dứt khoát rút kiếm ra, Họa Mị hoảng hốt!

Thấy kiếm tu kia mang sắc mặt dữ tợn, sát khí đầy mình, hung ác như Tu La địa ngục. Trong đầu Họa Mị không khỏi vụt qua một suy nghĩ: Nếu không làm hắn hài lòng, chắc chắn hôm nay gã sẽ chết không có chỗ chôn!]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.