Sau Khi Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Trở Thành Người Trong Lòng

Chương 55: Chương 55


TruyenChu.IO - Đọc truyện nhanh không QC


Hỏa Hoàng là linh thú có độ nguy hiểm hàng đầu trong thi đấu bí cảnh, chiếm lĩnh trên đỉnh Tây Sơn tới cả trăm năm.

Tương truyền cả thân linh thú này có màu đỏ rục, cao tới hàng chục mét, có thể phun lửa từ miệng, đôi cánh tạo ra lốc, hấp thụ linh khí thiên địa để sử dụng, đi tới đâu thì cỏ cây không thể mọc tới đấy, muôn thú đều chạy trốn.

Khi nhìn quanh, bên trên Tây Sơn bao phủ trong đất đỏ và tàn tích cây cối, dấu vết bị ngọn lửa thiêu đốt vẫn còn đến nay, không hề thấy dấu vết nào của màu xanh.

Xin lỗi chứ Ninh Ninh thấy nó chẳng khác nào một ngọn núi chocolate.

“Với thực lực của chúng ta, thật có thể đánh bại Hỏa Hoàng sao?”

Hứa Duệ không hiểu được sức mạnh đến từ hào quang nam chính trên người Bùi Tịch, giống như ban ngày không hiểu bóng tối của màn đêm. Tới khi đến gần đỉnh Tây Sơn, gã ta lại thấy hơi bất an: “Nếu không cẩn thận, ba ngày nữa sẽ có cáo phó dán trên tường Loan Thành - vài đệ tử kiếm tu hi sinh trong bí cảnh rèn luyện, lúc được phát hiện đã bị nướng chín và sấy khô thành thịt người.”

Hạ Tri Châu hoàn toàn không lo lắng như gã ta, vô cùng cởi mở: “Sợ gì chứ? Đánh không lại thì chạy.”

Hắn ta đang định trêu chọc chuyện của Hứa Duệ và Tô sư tỷ nhà gã ta, bỗng nhiên lúc này bị cắt ngang, ngọn lửa hóng hớt trong lòng không có chỗ trút, thế là nhìn quanh một vòng, dừng trên mặt tiểu hồ ly Kiều Nhan: “Kiều cô nương, cô có người trong lòng không?”

Tuy nói tộc Linh Hồ có bản chất rất phóng túng, nhưng vừa nghe nhắc tới chuyện này xong, vành tai cô gái thoáng cái đỏ bừng lên.

Kiều Nhan im lặng một lúc lâu, nhẹ nhàng gật đầu.

Nhóm đại ca đại tỷ xung quanh đều liếc mắt nhìn nhau, lộ ra nụ cười hiểu rõ.

Hạ Tri Châu thừa thắng xông lên, tiếp tục hỏi nàng ấy: “Có phải con trai trong tộc không?”

“Ừm.”

Kiều Nhan cũng không che giấu thêm, cúi đầu nhẹ nhàng đáp: “Nhưng huynh ấy cũng hao hết nguyên khí, cả ngày nằm trên giường… Mấy người nhất định không được nói cho huynh ấy biết! Ta chỉ đơn phương thôi, chứ huynh ấy không hề thích ta.”

Hứa Duệ an ủi: “Biết đâu trong lòng hắn cũng rất yêu cô, giống như sư tỷ đối xử với ta vậy. Trước nay tỷ ấy đều lạnh như băng nhưng ta biết rõ trong lòng tỷ ấy luôn có ta.”

Ninh Ninh: “…”

Gì mà trong lòng có ngươi chứ, có lẽ Tô sư tỷ thật sự không thích ngươi đâu

“Không phải! Huynh ấy vốn không quan tâm đ ến ta, từ nhỏ đã luôn ngại ngùng rồi, thậm chí huynh ấy còn đánh mất chiếc bùa hộ mệnh Thiên Ty Tuệ mà ta đã vất vả tìm về.”

Kiều Nhan đá bay một viên đá nhỏ trên đất, giọng nói nhỏ hơn: “Không thích thì cứ không thích thôi, chờ sau này rời khỏi bí cảnh, có rất nhiều chàng trai đang đợi ta lựa chọn.”

Ninh Ninh nhớ đến lời nói của Cầm Nương, nghiêng đầu nhìn nàng ấy: “Cô định khi nào rời bí cảnh?”

“Đương nhiên là sau khi chữa khỏi cho mọi người rồi!”

Tiểu hồ ly bất giác rung rung lỗ tai, nhắc tới chủ đề này khiến ánh mắt nàng ấy sáng lên: “Ta nhớ rất lâu trước đây ta đã hẹn xong hết với cha mẹ rồi. Ta muốn cùng họ ra ngoài ngắm nhìn sông núi. Đúng rồi, có phải có thứ gọi là pháo hoa không? Ta vẫn luôn muốn được nhìn tận mắt.”

Hạ Tri Châu tiến sát bên người Ninh Ninh lặng lẽ nói: “Sao càng nghe càng giống death flag thế? Tiểu hồ ly không…”

Hắn ta nói được một nửa mới nhớ rằng cha nàng ấy đã qua đời từ rất lâu rồi.

Hạ Tri Châu không nói nữa, Hứa Duệ cách đó không xa bỗng nhiên nghiêm mặt lại, trầm giọng hô: “Từ từ! Mọi người xem đi, đó là gì?”

Ninh Ninh nhìn về phía đó, trông thấy một cô gái mặc váy trắng ngã trên đất.

Kiều Nhan phản ứng rất nhanh: “Là một cô nương, ta đi xem sao!”

Nói xong nàng ấy xông lên trước không hề đề phòng, quả thực tính tình ngây thơ đơn thuần. Cô gái ngất xỉu mặc đồng phục của Lưu Minh Sơn, khi thấy người đến gần thì yếu ớt mở hai mắt ra.

Đương nhiên Kiều Nhan sẽ không phát hiện ra là sau khi trông thấy nhóm Ninh Ninh phía sau nàng ấy thì người con gái trông có vẻ ốm yếu này hơi mím môi mỏng, hiện lên tia cười lạnh trong mắt.

Nàng ta là Liễu Huỳnh, đệ tử Nghê Quang Đảo vẫn luôn phụ trách giám sát Huyền Hư Kiếm Phái.

Từ khi biết được ngọc bội trên tay Hỏa Hoàng có thể mở được hang động bí mật để lấy cung Chước Nhật thì Nghê Quang Đảo đã quyết định cướp nó đi.

Thực lực kiếm tu không thể khinh thường, chưa kể đám người Huyền Hư Kiếm Phái đều đạt Kim Đan kỳ đại thành, cứng đối cứng chỉ đem đến tổn thất cho hai phía. So với đánh nhau, nàng ta càng thích dùng trí tuệ chiến thắng hơn, gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau.

Tây Sơn không giống rừng cây trước đó, có nhiều cây cối che đậy. Nếu vẫn lén lút đi sau họ, rất có thể sẽ bị phát hiện ra, tới lúc đó hết đường chối cãi, chỉ có rơi vào kết cục bị bao vây đánh bại. Chẳng bằng nhập bọn ngay từ ban đầu, sau đó đánh cho bọn họ trở tay không kịp.

Theo Liễu Huỳnh biết, tuy rằng đám người Huyền Hư Kiếm Phái không đáng tin cậy, nhưng cũng may tính cách miễn cưỡng xem như tốt bụng, từ trước đến nay tuân theo nguyên tắc người không phạm ta, ta không phạm người, sẽ không ra tay với bông hoa trắng nhỏ yếu ớt.

Hôm nay là lúc báo thù cho thời điểm bị ngươi trêu chọc ở bí cảnh Tiểu Trọng Sơn!

“Cô nương, cô làm sao vậy?”

Kiều Nhan là người đầu tiên tới gần nàng ta, bị sắc mặt tái nhợt của cô gái trước mắt dọa sợ. Đối phương cố gắng mở miệng, hơi thở mong manh phun ra một chữ: “Nước…”

“Ta, ta, ta! Ta có mang nước theo!”

Hứa Duệ cũng không đề phòng quá nhiều, lấy túi nước ra khỏi túi trữ vật. Dù sao gã ta cũng là kẻ ăn xài phung phí, không biết cách chăm sóc người là thế nào, do dự một lát, gã ta tự biết mình biết ta mà đưa túi nước cho Kiều Nhan.

Tiểu hồ ly nóng lòng muốn cứu người nên không nghĩ nhiều mà mở thẳng túi nước ra, đổ chất lỏng vào trong miệng cô gái.

Dường như nàng ta vô cùng khát nước, vốn đang tê liệt ngã dưới đất như cá chết, nhưng khi miệng vừa chạm vào nước một cái thì đôi mắt nàng ta trừng lớn như hồi quang phản chiếu.

Sau đó nàng ta phun sạch đống nước ra, sắc mặt vặn vẹo hét lên: “Nóng quá!”

Trong túi này đều là nước nóng đun sôi đó, đột nhiên đổ thứ này vào miệng nàng ta, đây có phải cứu người đâu, rõ ràng là mưu sát.

Hứa Duệ trông thấy cảnh này thì trong lòng run lên, vội vàng nói: “Thật ư? Để ta xem!”

Liễu Huỳnh vô cùng bất bình tiến lại gần gã ta, đang định mở miệng mắng cho đối phương tung trời lên. Ai ngờ chưa chuẩn bị sắc mặt xong thì Hứa Duệ đã cướp…

Túi nước trong tay Kiều Nhan.

Sau đó nàng ta nghe thấy giọng nói tên kiếm tu kia tràn đầy cảm xúc vui mừng, không hề liếc mắt nhìn nàng ta lấy một cái: “Tác dụng giữ ấm của túi nước này tốt ghê! Ta rót đầy nước khi rời khỏi quán trọ, lâu như vậy rồi mà vẫn nóng! Đợi khi trở về ta nhất định sẽ mua một cái cho sư tỷ, nhất định tỷ ấy cũng rất thích!”

Liễu Huỳnh: “…”

Có phải thằng này bị bệnh về não không?

Về sau, Liễu Huỳnh nhớ lại cảnh này thì cảm thấy như đã qua mấy đời.

Nàng ta đúng là khờ khạo.

Nàng ta quá trẻ để biết vận mệnh đang âm thầm đánh dấu tất thảy quà tặng. Khi nàng ta nghe thấy những lời này của Hứa Duệ thì phải biết rằng cái giá sau đó không phải thứ nàng ta trả nổi.

Nếu khi đó nàng ta bỏ chạy thì tốt biết mấy.

Nhóm người này, cái đám kiếm tu này, đều bất bình thường hết.

“Cô nương này chính là đạo hữu của Lưu Minh Sơn?”

Lại thêm một người trẻ tuổi nữa bước đến, gương mặt phong lưu, đẹp như ngọc, đúng là Hạ Tri Châu tiếng tăm lừng lẫy của Huyền Hư Kiếm Phái: “Không biết vì sao cô nương lại té xỉu ở đây?”

“Ta tên Liễu Huỳnh, là một nhạc tu ở Lưu Minh Sơn.”

Liễu Huỳnh ho nhẹ một tiếng, buồn bã nói: “Trên đường đi, ta bị Nghê Quang Đảo đánh lén, không những trường cầm bị hủy mà linh lực cũng bị thương nặng… Trong lúc hấp tấp chạy trốn tới đây, rồi không hiểu sao ngất đi. Ta không biết khi nào bọn họ sẽ đuổi tới, mong các vị giúp đỡ!”

Nàng ta dứt lời thì ra vẻ buồn bã ngước mắt, nhanh chóng liếc nhìn Bùi Tịch và Ninh Ninh cách đó không xa.

Trong yến hội hôm đó nàng ta đã nói chuyện với Dung Từ, khi nhắc tới Ninh Ninh đã từng bị Bùi Tịch lườm một cái. Liễu Huỳnh không ngốc, cố ý làm một bộ mặt giả đáng thương, để cho bất kể thế nào cũng không nhận ra.

Từ trước tới nay Hạ Tri Châu là người tốt bụng, trông thấy nàng ta thở không xong, lúc nào cũng có dấu hiệu tiếp tục hôn mê thì nghiêm mặt nói: “Đám mị tu kia thật quá đáng! Liễu cô nương, trong bí cảnh này vô cùng nguy hiểm, nếu cô đã bị thương, không bằng…”

Liễu Huỳnh đã giúp hắn ta nghĩ xong những câu phía sau rồi.

“Không bằng đi cùng chúng ta, để ta bảo vệ cho cô nhé!”

Nàng bày ra vẻ mặt ngượng ngùng quen thuộc, từ từ cúi đầu nháy mắt, thế rồi nghe hắn ta nói một câu đầy chính trực: “Không bằng cô đưa luôn lệnh bài trên người cô cho ta đi, rồi ra ngoài trị thương nhé!”

Nói xong hắn ta còn vỗ ngực đường hoàng: “Dù sao cô bị thương nặng rồi, ở lại đây cũng chẳng làm được gì hết. Vì an toàn của cô, ta nguyện hy sinh danh dự mình, đảm nhận vai phản diện không làm mà hưởng. Cô không cần cảm ơn ta!”

Cái gì gọi là sét đánh giữa trời quang, cái gì gọi là ngũ lôi oanh đỉnh.

Liễu Huỳnh sửng sốt, các Trưởng lão xem kịch bên ngoài Huyền Kính đều cười lớn.

Tên này hoàn toàn không chơi theo kịch bản, hơn nữa độ dày da mặt vượt ngoài tưởng tượng của người bình thường. Ngay cả mị tu giỏi quyến rũ nhất nhìn thấy Hạ Tri Châu cũng muốn tránh xa ba thước.

Liễu Huỳnh thoáng cái không nói nên lời, không biết phải phản bác thế nào. Bỗng nhiên lại nghe thấy một giọng nữ trong trẻo: “Hạ sư huynh, sao huynh có thể đối xử với cô nương người ta như thế? Một mình nàng ấy ra ngoài cũng không dễ dàng, chi bằng để nàng ấy đi cùng chúng ta.”

Là Ninh Ninh.

Liễu Huỳnh âm thầm cắn răng, trận chiến vô cùng thảm thiết với Hạo Nhiên Môn trước đó đều do con nhóc này gây ra.

Nhưng đánh nhau đơn độc chắc chắn nàng ta không trụ được, nên lúc này chỉ có thể âm thầm giấu mình, giả vờ cảm động nức nở một tiếng: “Đa tạ cô nương giúp đỡ!”

Ninh Ninh nói rất nhiều, vô cùng nhiệt tình giới thiệu hết tên họ của những người ở đây, còn rất thân thiết bảo: “Cơ thể Liễu cô nương yếu ớt, không bằng ở lại đây nghỉ ngơi một lúc, để Hạ sư huynh và Hứa Duệ chăm sóc. Ta, Bùi Tịch và Kiều cô nương đi trước dò đường, thế nào?”

Liễu Huỳnh cũng là người thông minh, thấy Ninh Ninh dễ dàng đồng ý giữ mình lại, phản ứng đầu tiên là con nhóc này lại giở trò rồi.

Nhưng giờ nàng ta đã thay đổi thân phận và gương mặt, nhất định không dễ dàng bị nhìn thấu được, rất nhanh suy nghĩ này đã bị nàng ta đẩy lùi vào trong đầu.

Nàng ta vốn nghĩ Ninh Ninh là người mưu mô nhất, nhưng bây giờ lại được đón tiếp nhanh như vậy nên nén cười lên tiếng: “Được.”

Thời gian thi đấu không còn nhiều, ba người dứt lời tiếp tục quay người lên núi, để lại Hạ Tri Châu, Hứa Duệ và Liễu Huỳnh ba mặt nhìn nhau.

Nghê Quang Đảo tu luyện bằng sắc đẹp, bất kể nam nữ đều là chuyên gia về mặt quyến rũ.

Hai người trong này cũng từng tham gia âm mưu ở Tiểu Trọng Sơn. Liễu Huỳnh vốn ghi hận chuyện này, giờ cuối cùng cũng có cơ hội ở riêng với nhau, nàng ta không kìm được cười nhẹ dưới đáy lòng.

Hôm nay không quyến rũ được hai kiếm tu này, nàng ta nhất định sẽ xuất gia làm ni cô.

“Trời ơi!”

Liễu Huỳnh làm động tác như muốn đứng dậy, nhưng thoáng cái vừa đứng lên đã trẹo chân, lập tức gục ngã vào lòng ngực Hạ Tri Châu bên cạnh.

Nàng ta không quên vai diễn bây giờ của mình là một bông hoa trắng yếu ớt, vậy là giãy giụa, nức nở: “Xin, xin lỗi! Ta không ngờ sẽ như vậy.”

Hạ Tri Châu bị đòn tấn công bất ngờ này dọa cho giật mình, suýt thì hét ầm lên ném nàng ta ra ngoài. Tới khi nhìn rõ khuôn mặt của đối phương rồi, hắn ta mới nhẹ nhàng thở ra: “Không sao, không sao. Sức khỏe Liễu cô nương không tốt, vẫn nên ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.”

Liễu Huỳnh giống như một cây liễu yếu ớt, nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu, khóe miệng lại cong lên một nụ cười.

Tuy tên này biểu hiện như chính nhân quân tử nhưng lại cố tình chà xát quần áo của nàng ta, rõ ràng trong lòng đã có âm mưu.

Đang suy nghĩ, nàng ta bỗng nhiên nghe thấy giọng Hạ Tri Châu: “Quần áo của Liễu cô nương làm từ chất liệu gì thế? Lúc sờ lên ta luôn cảm thấy quen thuộc.”

Đúng là lý do ngu xuẩn.

Liễu Huỳnh nghe xong cười nhẹ một tiếng, tuy rằng biết những lời này của hắn ta chỉ dùng để làm cớ giả vờ, nhưng trên hàng mày nàng ta vẫn không giấu được cảm giác đắc ý.

Chiếc váy này được dệt bằng sợi tơ bí mật của Thiên Nhất Phường, được trang trí bằng gấm Lưu Vân, đáng giá cả ngàn lượng vàng, dù có bán Hạ Tri Châu đi cũng không bằng số lẻ của nó.

Nàng ta ngồi dưới đất khẽ cắn khóe môi, dịu giọng đáp: “Hạ ca ca trông thấy loại vải này ở đâu rồi?”

“Chính là nó! Ừm…” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Hạ Tri Châu suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng lấy lại được chút ký ức, hắn ta vô cùng kích động kêu to: “Giống hệt như túi đựng thức ăn cho heo của bà nội ta! Nó cũng trơn lạnh như băng thế này!”

Hắn ta hơi cảm khái, nắm chặt tay nói: “Nhiều năm rồi ta không gặp bà nội. Sau này nhìn thấy Liễu cô nương, ta sẽ không kìm được mà nhớ tới bà.”

Được, được lắm.

Nhờ có hắn ta, Liễu Huỳnh sẽ không bao giờ mặc bộ quần áo này nữa, thậm chí là quần áo làm từ chất liệu này.

Tuy rằng nàng ta chịu đả kích từ lời nói của Hạ Tri Châu, nhưng vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc càng nản chí lại càng dũng cảm, chiêu này không được thì dùng chiêu khác mạnh hơn.

Một trận gió nóng thổi qua, giữa sườn núi như cái lồng hấp, gương mặt người nào cũng đỏ ửng lên mất tự nhiên.

Thiếu nữ váy trắng với ngoại hình thanh nhã tựa vào thân cây, khuôn mặt trắng nõn nhuốm một lớp hồng nhạt. Lông mày hơi cau lại, đôi mắt hoa đào như trời sao chuyển động, mái tóc đen xõa tung, tăng thêm chút quyến rũ như có như không.

Theo tiếng hô hấp nhẹ nhàng, nàng ta từ từ đổ người về phía thân cây. Quần áo lụa trắng thoáng cái nhoáng lên, trượt xuống dưới đôi vai trắng nõn của nàng ta.

Hai người bên cạnh nhìn thấy cảnh này, đồng thời lộ ra sắc mặt kinh ngạc.

“Làm sao vậy?”

Liễu Huỳnh nhẹ nhàng cười, âm cuối hơi nâng cao, giống như một móc câu khiến người ta không thể cưỡng lại: “Hai vị đang nhìn gì thế?”

“Quá thần kỳ!”

Hạ Tri Châu tự xưng là chuyên gia trả lời câu hỏi, lập tức cao giọng nghiêm mặt nói: “Chỉ cần chuyển động nhẹ nhàng là có thể khiến quần áo trượt xuống, chẳng lẽ Liễu cô nương chính là ‘vai lớn trơn trượt’ trong truyền thuyết sao!”

Nụ cười của Liễu Huỳnh đông cứng bên miệng.

Mi có bệnh à!!! Con mẹ vai lớn trơn trượt!!! Cái này gọi là da trắng nõn nà!!!

EQ của Hứa Duệ cao hơn Hạ Tri Châu một ít, vô cùng khinh thường liếc mắt nhìn kẻ ngốc này: “Sao không thông minh lên hả? Chẳng lẽ huynh không biết khen người ta?”

Cuối cùng cũng nói một câu tiếng người.

Liễu Huỳnh nghe vậy mím môi cười, lửa giận trong lòng dịu đi một chút, đôi mắt quyến rũ hơi sáng lên, lại nghe gã ta tiếp tục nói: “Đôi vai của Liễu cô nương đẹp đẽ phi phàm, người thường không thể sánh bằng, ta cũng vô cùng yêu thích nó.”

Thế này mới là ăn nói chứ.

Nàng ta nghe xong cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn, thầm nghĩ vẫn là Vạn Kiếm Tông đáng tin cậy.

Ai biết Hứa Duệ mỉm cười ngắm nhìn một lúc, thế mà ngẩng đầu cười khờ khạo với nàng ta: “Chất da này, độ cong này, rất thích hợp để giác hơi!”

Liễu Huỳnh: “…?”

“Liễu cô nương, sư tỷ của ta luyện kiếm vất vả, nghe nói giác hơi có thể giúp tỷ ấy lưu thông máu huyết ứ đọng, kích hoạt kinh mạch. Ta cực khổ học tập phương pháp này nhiều ngày, nhưng vẫn không tìm thấy công cụ hình người thích hợp… À không, phải là người tốt bụng giúp đỡ ta luyện tập.”

Nói xong gã ta nảy ra hứng thú, hai mắt tỏa ánh sáng: “Liễu cô nương đại từ đại bi tâm địa bồ tát, nếu cô nguyện lòng giúp đỡ, Hứa mỗ vô cùng cảm kích!”

Liễu Huỳnh mệt mỏi.

Nàng ta mệt mỏi quá đi mất.

Vô số người từng khen ngợi bờ vai nàng ta xinh đẹp, thích hợp để kề môi lên hôn, chạm tay vào sờ, chứ chưa ai bảo với nàng ta rằng, vai cô đẹp quá, tới giác hơi đi.

Hơn nữa rõ ràng mi vừa thốt ra câu “Công cụ hình người”, đúng không thằng chó kia.

Nàng ta không còn ý định dụ dỗ hai người này nữa. Lần đầu tiên nàng ta nghi ngờ về năng lực nghiệp vụ của bản thân. Sau khi nàng ta bối rối ngơ ngác một lúc lâu, cuối cùng vén cổ áo lên trên với vẻ mặt ủ rũ.

Nhưng đúng vào lúc này, cứ ngỡ như tối tăm không đường thì bừng lên tia hy vọng.

Hạ Tri Châu vốn đang ngây người ra không hề hứng thú lại hô to lên: “Từ từ!”

Tên ngu ngốc này lại làm sao nữa!

Đáy mắt Liễu Huỳnh chứa đầy lửa giận, tức tối ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn ta.

Ai ngờ Hạ Tri Châu bỗng như ngộ ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nửa đầu vai để lộ của nàng ta, trong mắt hiện lên vẻ si mê lưu luyến.

Hừ, quả nhiên là đàn ông.

Khi nàng ta xốc quần áo lên, ngoài mặt thì tỏ ra thanh cao, trên thực tế đã nhộn nhạo khắp cõi lòng, không kiềm chế được khao khát trong lòng.

Liễu Huỳnh biết rõ tâm tư của họ như lòng bàn tay, khóe miệng khẽ nhếch lên, động tác trong tay không hề dừng lại, cố tình kéo chặt quần áo hơn một chút, ngây thơ hỏi hắn ta: “Hạ ca ca, làm sao thế?”

Hạ Tri Châu say mê ngắm nhìn, lẩm bẩm thì thầm: “Ta đã từng nghe người khác nhắc tới, nói rằng cảnh tượng này đẹp không sao tả xiết… Hôm nay vừa thấy, quả nhiên đúng là như vậy. Liễu cô nương, có thể phiền cô kéo quần áo xuống sâu thêm một chút không?”

Nhất định tên này là một lão dâm tặc.

Liễu Huỳnh giả vờ e lệ kéo cổ áo, lại nghe thấy Hạ Tri Châu kêu lên kinh ngạc, không che giấu được sự kích động trong giọng nói của mình: “Hứa Duệ! Ngươi mau xem, đó là tĩnh điện khi cơ thể người cọ xát với sợi hóa học, nó mới đẹp làm sao!”

Liễu Huỳnh: “…?”

Chưa có ngày nào mà trong đầu Liễu Huỳnh lại tràn đầy dấu hỏi chấm giống như hôm nay.

Tuy rằng nàng ta không hiểu cái gì gọi là “tĩnh điện”, nhưng cũng biết khi mặc quần áo và cởi quần áo, ma sát quần áo sẽ sinh ra dòng điện, lại kết hợp với mạch não của Hạ Tri Châu, gần như nàng ta có thể hiểu được nghĩa trong lời nói của hắn ta.

Nàng ta muốn giết người.

Hạ Tri Châu vui mừng tột độ, nóng lòng nói: “Liễu cô nương, có thể kéo lên một chút không! Đúng rồi, như vậy! Kéo xuống! Kéo lên! Đừng dừng lại!”

Tri Châu nói, phải có ánh sáng.

Vậy nên gương mặt Liễu Huỳnh lạnh tanh, sống không còn gì luyến tiếc, liên tục kéo áo lên rồi lại kéo áo xuống.

Một khắc kia, nàng ta là điện, nàng ta là ánh sáng, nàng ta là thần thoại duy nhất. Đầu ngón tay thấp thoáng điện quang nhảy múa, trở thành tín ngưỡng bất diệt của Hạ Tri Châu.

Hạ Tri Châu nhìn tới mức khua tay múa chân, đến Hứa Duệ cũng kinh ngạc không kép: “Đích xác như thế! Đẹp không sao tả xiết! Rốt cuộc đây là hiện tượng gì đây?”

Nếu nhắc tới cái này hắn ta sẽ không thấy mệt nhọc. Hạ Tri Châu vừa nhìn Liễu Huỳnh biểu diễn, vừa bắt đầu giải thích thế nào là điện tử, điện tích và điện lưu.

Logic chặt chẽ, cách kể chuyện khoa học, có thể nói là bài học đầu tiên trong thế giới tu tiên, mang đến ánh sáng khoa học chói lòa cho Liễu Huỳnh và Hứa Duệ.

Mới là lạ.

Liễu Huỳnh mặt xám như tro tàn lắng nghe, khuôn miệng anh đào khiến vô số người đàn ông phát điên hé mở, trên mặt nở nụ cười, thầm nói trong lòng: “Đám nhãi ranh chết tiệt, đậu má cả nhà nó chứ.”

Hứa Duệ tinh mắt, gãi đầu hỏi nàng ta: “Liễu cô nương, cô đang nói gì thế?”

“Ta biết, ta biết! Liễu cô nương đang nói đến, giá trị vật lý, chấn động linh hồn.”

Hạ Tri Châu cười ngây thơ nói: “Nhìn vẻ mặt sốc tới không nói thành lời của nàng ấy đi. Liễu cô nương, nếu cô cảm thấy hứng thú với chủ đề này, ta có thể phổ cập thêm khoa học cho cô! Khoa học rất thú vị, tin tưởng ta!”

Liễu Huỳnh: Cút mịa ngươi đi!!!

Nàng ta sai rồi, hoàn toàn sai từ lúc bắt đầu.

Nàng ta có thể quyến rũ đàn ông, cũng có thể làm phụ nữ mê mẩn, nhưng hai người này không phải đàn ông cũng chẳng phải phụ nữ.

Đám kiếm tu bọn họ thuộc về một giống loài riêng biệt, loài ngu ngốc.

Không ai hấp dẫn được kẻ ngốc cả, giống như tinh tinh thì không bao giờ yêu được con người.

Ninh Ninh và Bùi Tịch thăm dò con đường phía trước xong xuôi thì trở về. So với hai sinh vật hình người khác đang chăm chú ngắm nhìn điện quang kế bên nàng ta thì Bùi Tịch mặc đồ đen, dáng người cao gầy quả thực thoát tục trong lành, hệt như tiên nhân hạ phàm.

Tính cách và thực lực của Bùi Tịch đều là loại hình mà nàng ta thích, chưa kể còn có ngoại hình đẹp đẽ, rất khó để người ta không bị cám dỗ.

Liễu Huỳnh quyết định, không thèm phản ứng với hai tên ngốc kia nữa.

Bùi Tịch là con mồi mới của nàng ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.