Sau Khi Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Trở Thành Người Trong Lòng

Chương 58: Chương 58


TruyenChu.IO - Đọc truyện nhanh không QC


Tây Sơn, động Hoả Hoàng.

Liễu Huỳnh nắm chặt miếng ngọc bội màu xanh nhạt trong tay, vừa vui vừa tức, toàn thân run rẩy.

Dù chỉ đi theo Huyền Hư Kiếm Phái một đoạn đường ngắn nhưng khoảng thời gian này đã trở thành nỗi ám ảnh không thể xoá nhoà trong cuộc đời nàng ta. Từ hôm nay trở đi, nàng ta tình nguyện xuất gia làm ni cô, chứ sẽ không bất phân tốt xấu mà thông đồng với kiếm tu nữa.

Đợi sau khi Hoả Hoàng bị Ninh Ninh dẫn cuồng phong đến nướng chín, cả đoàn người liền tiến vào sơn động. Nhờ có thân pháp nhanh nhất mà chỉ nhoáng cái nàng ta đã đoạt được khối ngọc bội nằm ở một góc hẻo lánh trong động.

Từ sau lúc đó, các Trưởng lão bên ngoài Huyền Kính nhìn thấy một màn lộ diện thân phận xúc động lòng người này thì đều vui mừng.

"Nghê, Nghê Quang Đảo?"

Hạ Tri Châu kinh ngạc lui lại một bước, đôi mắt trừng to, tràn đầy nghi ngờ: "Cô không phải nhạc tu của Lưu Minh Sơn sao?"

"Đương nhiên là để lừa bọn ngớ ngẩn các ngươi rồi!"

Nhìn thấy dáng vẻ nghẹn họng trân trối của đám kiếm tu, Liễu Huỳnh rất có khoái ý vì báo được đại thù, nàng ta kéo xuống gương mặt đen đúa, lộ ra một dung mạo tuyệt mỹ mị hoặc: "Sao hả, các ngươi có thể khi dễ người khác, lại không cho Nghê Quang Đảo bọn ta bày mưu tính kế à?"

Nàng ta càng nói càng đắc ý, ngọc bội trong tay lạnh như băng tuyết khiến Liễu Huỳnh vô thức siết chặt.

Chỉ cần có nó, thánh vật truyền thừa nghìn năm của Hồ tộc sẽ rơi vào trong tay Nghê Quang Đảo.

Bọn họ không giống Huyền Hư Kiếm Phái, thích xen vào chuyện bao đồng, xuất phát điểm của mọi hành vi đều vì muốn thắng thí luyện và cướp đoạt bảo vật, một khi Cung Chước Nhật vào tay, hai mục tiêu này dĩ nhiên sẽ trở nên dễ dàng.

"Liễu tỷ tỷ, tỷ muốn làm gì vậy?"

Kiều Nhân sốt ruột đến mức sắc mặt tái nhợt, run rẩy mở miệng: "Nếu không có ngọc bội, chúng ta sẽ không lấy được Cung Chước Nhật, đợi đến ngày Ma tộc phá được kết giới, Hồ tộc sẽ xong đời!"

Liễu Huỳnh nhíu mày, bình thản đáp lại: "Chuyện của Ma tộc, bọn ta sẽ tự cân nhắc giải quyết."

Nghê Quang Đảo không ngốc, đương nhiên biết rõ diệt trừ Ma tộc là một đại công. Thay vì chừa vinh hạnh đặc biệt này cho Huyền Hư Kiếm Phái, chẳng bằng đoạt Cung Chước Nhật thay đám kiếm tu kia trở thành anh hùng đồ diệt Ma tộc.

Nàng ta vừa dứt lời, liền nhận ra có một luồng kiếm phong lạnh thấu xương đánh tới bên cạnh. Hoá ra là Ninh Ninh cầm Kiếm Tinh Ngân, phi tốc tấn công về phía này.

Nàng là người có thân pháp tốt nhất trong số các đệ tử trẻ tuổi ở Huyền Hư Kiếm Phái, bây giờ thế nhanh như chớp, dù là Liễu Huỳnh nhất thời cũng không kịp phản ứng, lập tức bị vỏ kiếm đánh tới tấp vào cánh tay, khiến nàng ta không kìm được đau đớn mà đánh rơi ngọc bội.

—— Chết tiệt, sao nàng còn sức vậy?

Nhìn thấy ngọc bội rơi xuống, bị Ninh Ninh bắt lấy, Liễu Huỳnh thầm nhíu mày, trong lòng rất khó chịu.

Theo nàng ta biết, vừa rồi trong trận chiến kia, Ninh Ninh và Bùi Tịch là hai người xuất lực nhiều nhất, tiêu hao một lượng linh lực vì Hoả Hoàng, lúc này lẽ ra không còn mấy khí lực, rốt cuộc lại ——

Không đúng.

Sắc mặt Liễu Huỳnh trầm xuống.

Tuy thân pháp Ninh Ninh mau lẹ, tấn công xuất kỳ bất ý*, song cơ thể hình như đang run lẩy bẩy, chắc hẳn mọi động tác vừa rồi đều là gắng gượng.

*Xuất kỳ bất ý: hành động tuỳ tiện, không thể đoán trước, không tuân theo nguyên tắc nào.

Thiếu nữ mặc váy trắng tuyệt sắc hơi cong khoé môi, thôi động linh khí đè nén trong thân thể đã lâu, dùng một tư thế quỷ mị nhanh chóng áp sát nàng.

Linh áp như núi, kiếm quang như nước.

Hai bên giằng co, song khí lực Ninh Ninh lại yếu hơn, bị Liễu Huỳnh đánh một chưởng vào ngực, ngọc bội lại theo đó rơi xuống, lần nữa bị mị tu của Nghê Quang Đảo bắt lấy.

Cách đó không xa, những người khác nháo nhác muốn xông lên hỗ trợ, Liễu Huỳnh thầm thấy phiền toái, dáng điệu uyển chuyển liền loé lên, thân hình như sương mù dần dần mờ đi, nhẹ nhàng nhoáng một cái, mượn đà chạy vội ra ngoài động.

Một chiêu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ sau lưng này, nàng ta đã âm thầm chờ mong từ lâu.

Ninh Ninh, Bùi Tịch và Hứa Duệ không còn được một nửa linh lực, Hạ Tri Châu và Kiều Nhan lại không có sức uy hiếp quá lớn. Nàng ta vốn có thân pháp tuyệt đỉnh, lại từ đầu tới cuối chưa hề ra tay, linh lực đang ở trạng thái sung mãn, nhất định sẽ không bị đuổi kịp.

Từng luồng gió gào thét lướt qua tai, âm thanh truy đuổi phía sau dần dần biến mất, đến khi chỉ còn nghe mỗi tiếng gió thổi xào xạc, khoé miệng của Liễu Huỳnh cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười không hề che giấu.

—— Không uổng công nàng ta nằm gai nếm mật, chịu đựng nhục nhã, miếng ngọc bội này và Cung Chước Nhật, đều sẽ thành vật trong túi của Nghê Quang Đảo!

Huyền Hư Kiếm Phái bị đoạt ngọc bội, nhất định sẽ nhanh chóng đến cửa ngầm ở bên thác nước. Nàng ta không thể chậm trễ, nhất định phải tới đó trước bọn chúng, dẫn đầu đồng môn đoạt lấy Chước Nhật Cung ——

Nếu không may chạm mặt, ắt sẽ xuất hiện một trận ác chiến cứng đối cứng.

Luận thân pháp, bọn họ đều là người xuất sắc trong môn phái; luận thực chiến, đám kiếm tu Huyền Hư Kiếm Phái toàn bọn điên khùng ai cũng muốn tránh.

Nơi Nghê Quang Đảo đóng quân cách Tây Sơn không xa, cộng với Kiều Nhan và Dung Từ, tổng cộng có bảy mị tu.

Nàng ta không dám trì hoãn khắc nào, chờ nắm được tình hình đại khái thì nhanh chóng dẫn đầu mọi người đi tới bên thác nước. Đúng như lời của Kiều Nhan, xuyên qua thác nước trắng xoá kia, thật sự có một cửa ngầm làm bằng đá tảng lẳng lặng tựa vào vách núi đá.

"Đại thù được báo rồi!"

Trong số đó có một thiếu nữ hưng phấn đến mức đỏ bừng mặt: "Đợi chúng ta lấy được Cung Chước Nhật, lập tức sẽ xử lý bọn người Huyền Hư Phái! Bị chính vũ khí mà mình trăm đắng ngàn cay đẩy ra khỏi cục diện, cứ nghĩ tới biểu cảm của bọn chúng ta lại thấy buồn cười."

Dung Từ từng bị Ninh Ninh khi dễ lại hơi nhíu mày: "Quá trình chúng ta đoạt được ngọc bội có vẻ quá dễ dàng, với tác phong của đám người Huyền Hư Kiếm Phái kia, e là có bẫy."

"Dễ dàng?"

Liễu Huỳnh chỉ vào mái tóc bị uốn thành mì tôm, hừ lạnh: "Ta bị giày vò ra nông nổi này, sau này còn mặt mũi gặp người ta sao? Đợi đến khi lấy được Chước Nhật Cung, ta nhất định đích thân báo thù bọn họ, giải mối hận này!"

Nàng ta vừa dứt lời thì lấy ra ngọc bội, cẩn thận từng li từng tí đặt vào lỗ hổng ở trên cửa đá, không lớn không nhỏ, vừa khít.

Liễu Huỳnh hít sâu một hơi, khoé miệng không kìm được nụ cười, ánh mắt chăm chú nhìn cửa ngầm, muốn chính mắt thấy nó mở ra.

Nhưng mà trôi qua một hồi, cửa đá lại không có bất kỳ phản ứng nào.

Đợi thêm lát nữa, vẫn không có gì xảy ra.

Rốt cuộc cũng có người không chờ được, chần chừ hỏi nhỏ: "Liễu sư tỷ... Chuyện, chuyện gì vậy?"

Sao nàng ta biết!

Liễu Huỳnh bị Huyền Hư Kiếm Phái hố một vố, tức đến mức thở dốc, nhìn thấy cửa đá không hề động đậy giống như đã chết, trong lòng càng khó chịu hơn, lập tức lấy ngọc bội ra khỏi lỗ trống, đổi hướng rồi ấn vào.

Cả thế giới đều như không còn sự sống.

Nỗi buồn là cách một lớp cửa đá dày, nàng ở đầu này, Cung Chước Nhật ở đầu kia.

—— Tại sao không có chút phản ứng nào?!

Trong đầu Liễu Huỳnh rỗng tuế, ong ong cả lên, nàng ta run rẩy gỡ ngọc bội xuống, vô thức nhớ tới tình cảnh tranh đoạt cùng Ninh Ninh trong sơn động.

Phải rồi.

Ninh Ninh từng đoạt lấy ngọc bội, sau đó lại bị nàng ta đoạt lại. Liễu Huỳnh chỉ nghĩ đối phương không có khí lực, nhưng nếu toàn bộ đều là nàng cố ý, trước tiên sẽ giấu ngọc bội thật trên người, rồi cố ý đưa lại đồ giả...

Bị lừa rồi!

"Ta bị lừa."

Liễu Huỳnh nghiến răng siết chặt tay, hận không thể bẻ miếng ngọc này thành trăm mảnh: "Lúc bọn ta đánh nhau, bọn chúng đã thay mận đổi đào, đây là đồ giả."

"Nhưng ta đã cẩn thận kiểm tra, ngọc bội này không có huyễn thuật."

Có lẽ lần trước đã tạo ra bóng ma tâm lý cho Dung Từ, lông mày gã luôn nhíu lại: "Trong một thời gian ngắn mà bọn chúng thật sự có thể tìm một miếng ngọc bội vừa khớp với cửa đá luôn sao?"

Liễu Huỳnh cũng nghĩ đủ trăm đường nhưng chẳng có đáp án.

Tuy trong số bọn họ có người sống ở khu vực của Hồ tộc, ắt biết rõ hình dáng ngọc bội là thật hay giả, nhưng từ lúc nàng ta bại lộ thân phận rồi đánh nhau tranh đoạt, rốt cuộc làm sao Ninh Ninh có thể tìm được vật thay thế nhanh như vậy?

Không lẽ ——

"Không lẽ." Vẻ mặt Dung Từ ngưng trọng, cũng nghĩ tới một khả năng giống nàng ta. "Bọn họ đã sớm phát hiện thân phận của muội, cũng đoán ra muội sẽ tới đoạt ngọc bội, vì vậy ngay từ đầu đã chuẩn bị sẵn đồ giả rồi?"

Liễu Huỳnh không cam lòng, cắn chặt môi dưới.

Đây là lời giải thích duy nhất có thể lý giải mọi thứ ở hiện tại, Hơn nữa, từ sau khi gặp nàng ta, Ninh Ninh hoàn toàn chủ động đề xuất đi trước dò đường, rời khỏi phạm vi tầm mắt của nàng ta.

Trong túi trữ vật của đệ tử có đủ thứ thượng vàng hạ cám, nói cách khác, Ninh Ninh có thể dễ dàng mang theo ngọc bội, nếu nàng đã sớm biết hết mọi chuyện, có thể thừa dịp lơ là mà tráo đổi...

Lồ ng ngực Liễu Huỳnh khó chịu, cổ họng phát tanh.

Chẳng trách Ninh Ninh phải dẫn theo con hồ ly kia, chỉ có Linh Hồ mới biết hình dạng và kích thước thật sự của ngọc bội!

"Đừng nóng vội!"

Dung Từ lý trí hơn nàng ta nhiều, đến giờ vẫn tỉnh táo phân tích: "Chúng ta vẫn còn cơ hội. Đám người Huyền Hư Kiếm Phái đều hao tổn linh lực, huống hồ trong bí cảnh không thể ngự kiếm phi hành, cho dù có gấp gáp đến đây thì tốc độ cũng không nhanh được. Tuy rằng tranh chấp chính diện với bọn chúng có phần nguy hiểm... Nhưng chúng ta có thể lập một kế mới, đổi lại ngọc bội thật."

*

Bên trong rừng rậm, gió thổi cỏ lay.

Thiếu niên tuấn tú mặc trường sam màu lam nhạt lẳng lặng náu mình sau bóng cây, hàng mi dài đen nhánh như lông quạ khẽ khàng rũ xuống, tỏa ra khí u ám.

Gã dường như hòa cùng với cỏ cây bên người làm một thể, khó có thể phát giác chút khí tức nào. Trên đường mòn trong rừng cách đó không xa, có một nhóm thiếu niên đeo bội kiếm bên hông đang đi tới.

"Liễu cô nương thật sự đoạt được ngọc bội là chạy ngay." Hạ Tri Châu ngậm một cọng rơm, học theo động tác của các đại hiệp võ lâm trong phim truyền hình: "Đáng tiếc chỉ là đồ giả. Mọi người nói xem, liệu Nghê Quang Đảo có tức điên lên, trực tiếp tới tìm chúng ta chiến một trận không?

"Không đâu."

Hứa Duệ gật gù đắc ý: "Tu vi chúng ta đều không thấp, kiếm tu lại giỏi chiến đấu nhất, bọn chúng sẽ không tự chuốc khổ vào thân."

Dừng lại một chút, gã ta nói tiếp: "Lần này nhờ có Ninh Ninh, chỉ chốc lát đã khám phá ra thân phận thật sự của Liễu cô nương. Phải phối hợp diễn kịch với nàng ta đúng là cũng không dễ.”

Dung Từ nuốt uất ức vào lòng.

"Ngọc bội thật giờ ở trong tay chúng ta rồi, mọi người không cần lo lắng, không cần vội vàng đi tới thác nước. Khi nãy chiến đấu một trận với Hoả Hoàng mệt mỏi quá, chúng ta nghỉ một lát đã."

Ninh Ninh vươn vai một cái, cười nhẹ nhìn về phía Kiều Nhan: "Nhớ cất kỹ ngọc bội đấy."

Tiểu hồ ly không biết vì sao lại rất lo lắng, lúc nào cũng cau mày, nghe thấy nàng nói thì gật mạnh một cái, giọng nói cũng có phần cứng đờ: "Ừm!"

Thế là đoàn người đi được nửa đường thì dừng lại nghỉ ngơi, Hứa Duệ và Hạ Tri Châu tiếp tục thảo luận chủ đề dòng điện. Bùi Tịch trầm giọng gọi Ninh Ninh tới, đưa cho nàng một viên đan dược chữa thương.

Chỉ có Kiều Nhan không quá thân thiết với bọn họ nên ngồi một góc, ngắm nghía ngọc bội trong lòng bàn tay.

Đây là thời cơ tốt để gã ra tay.

Dung Từ khẽ động ngón tay, dẫn dắt linh lực, từ trong bãi cỏ trống rỗng xuất hiện một con thỏ trắng, nhảy lên nhảy xuống trước mặt Kiều Nhan.

Thiếu nữ Hồ tộc hơi sững sờ.

Cô bé dù sao vẫn còn nhỏ, thấy con thỏ thì rất yêu thích, cầm theo ngọc bội tiến lên đuổi theo.

Dung Từ kiên nhẫn chờ trong bóng tối, đợi thời cơ chín muồi, để con thỏ vừa bị cô bé ôm vào lòng thì đột ngột đạp thẳng cẳng ——

Vừa hay đạp trúng ngọc bội trong tay.

Ngọc bội không lớn, màu xanh nhạt tương đồng với màu xanh cây cối cho nên khi vừa nhẹ nhàng rơi xuống thì đã nhanh chóng không thấy đâu.

"Ơ...!"

Kiều Nhan không ngờ sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy, vội vàng thả thỏ trắng trong tay ra, ngồi xổm tìm kiếm kỹ càng trong bụi cỏ. Cô bé vừa cúi xuống thì phát hiện miếng ngọc xanh nằm ngay dưới mình.

Dung Từ nhếch môi, trong mắt không kìm được ý cười.

Ngọc bội bị con thỏ đạp một cái, hiển nhiên không thể vừa vặn xuất hiện ngay dưới chân cô bé, thứ Kiều Nhan nhìn thấy chính là miếng ngọc bội giả đã bị Liễu Huỳnh cướp đi.

Lúc ấy gã thấy Kiều Nhan ngồi một mình ở một góc, trong lòng đã nhanh chóng nghĩ ra kế sách.

Trước hết giấu kỹ ngọc bội giả ở chỗ này, lợi dụng con thỏ dẫn dụ cô bé tiến vào rừng, đợi khi tới vị trí của ngọc bội giả thì để con thỏ dừng lại, cho cô bé ôm vào, rồi đạp mạnh một cái.

Kiều Nhan là một tiểu cô nương không rành thế sự, nào có biết âm mưu dương mưu gì, chỉ nghĩ mình gặp may, vui vui vẻ vẻ nhặt ngọc bội lên, tập hợp cùng người khác ở ngoài rừng.

Một màn thay xà đổi cột không có kẽ hở, ngọc bội quanh đi quẩn lại, rốt cuộc vẫn về tay Nghê Quang Đảo.

Bọn người Ninh Ninh nghỉ ngơi một lát rồi nhanh chóng gấp rút tiếp tục lên đường. Đợi bọn họ dần đi xa, thiếu niên nấp kín trong bóng tối rốt cuộc mới bước ra, lặng lẽ cúi người.

Đầu ngón tay gã chạm đến bạch ngọc trơn bóng trong lớp cỏ xanh mượt, là một miếng ngọc bội hình chữ nhật ở sâu trong bụi cỏ.

Trận so tài này, bọn họ thắng.

Dung Từ nhanh chóng quay về. Huyền Hư Kiếm Phái cách thác nước một đoạn đường nữa, tuy nửa đường xảy ra chút trắc trở, nhưng chỉ cần nhanh chóng mở cửa ngầm, Nghê Quang Đảo vẫn có thể đoạt lấy Chước Nhật Cung.

Liễu Huỳnh bị chơi đùa nên cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, hoàn toàn không còn hào hứng, không muốn nhìn thấy đồ vật đã hại mình thê thảm, thế là nói lời từ biệt trước, mệt mỏi trở về nơi đóng quân nghỉ ngơi.

Các đệ tử Nghê Quang Đảo còn lại đều rất kích động, thúc giục gã mở cửa ngầm ra.

Khối ngọc bội này rất khác thứ đồ giả kia, Dung Từ thấy nó chắc tay hơn nhiều, màu sắc của ngọc xanh biếc giống như một dòng sông thuần khiết, lặng lẽ không nổi một gợn sóng.

Gã miễn cưỡng cười một cái, khẽ nhắc nhở người xung quanh: "Đợi khi chúng ta lấy được Cung Chước Nhật thì mai phục ở đây. Thần khí Thượng Cổ có uy lực lớn, cho dù là kiếm tu Nguyên Anh kỳ cũng khó lòng ngăn cản, để ta xem thử bọn họ ứng phó thế nào."

Giọng nói của thiếu niên trong vắt êm ái, không hiểu sao lại mang theo mấy phần hàn ý lạnh lẽo thấu xương, hoà với tiếng thác nước lạnh lẽo ầm ầm va đập với núi đá, càng bừng bừng sát ý.

Hơi nước văng tứ tung khiến gã hơi nheo mắt lại, Dung Từ vuốt nhẹ ngọc bội, đặt nó lên trên lỗ trống của cửa ngầm.

Ngọc bội lọt thỏm vào.

Phía sau là thác nước chảy ầm ầm, cửa ngầm trước mặt vẫn lù lù bất động, không chút động tĩnh.

Thời gian cứ thế trôi qua, lông mày Dung Từ dần dần nhíu lại, ngày càng gã càng mất kiên nhẫn.

Không thể nào.

Tại sao... Mãi không có động tĩnh?

"Chà, đây không phải là các vị đến từ Nghê Quang Đảo sao?"

Giữa lúc sáu người Nghê Quang Đảo hoàn toàn trầm mặc, bỗng có một giọng nữ tử hoạt bát nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau.

Giọng nói kia mang theo tiếng cười chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, cùng với tiếng thác nước truyền vào tai, giống như từng nhát đao sắc bén, đâm xuyên qua đầu Dung Từ khiến gã đau nhói.

Gã giống như hiểu ra gì đó, lại giống như chẳng hiểu gì.

Gã rời khỏi thác nước, vừa bước ra ngoài, quay đầu lại, quả nhiên là bọn người Ninh Ninh đang đắc ý cười: "Sao hả, chờ cửa mở à?"

Thần sắc đấy, giọng nói đấy, thật sự là dối trá đến quá đáng, dối trá đến nơi đến chốn.

Dung Từ nhếch môi, không có ý định nói nhảm với nàng: "Miếng ngọc bội này cũng là giả sao?"

"Sao lại là 'cũng'?"

Ninh Ninh đứng bên cạnh Bùi Tịch, gương mặt tươi tắn của nàng đối lập với vị đầu gỗ bên cạnh lại càng thêm phần xán lạn: "Ta chỉ chuẩn bị một miếng ngọc bội giả thôi."

Nàng thừa nhận cũng thật nhanh, hoàn toàn không có chút cảm giác áy náy, trôi chảy giống như đang bàn xem hôm nay ăn gì.

Dung Từ đột nhiên đau đầu, đại khái hiểu được cảm xúc của Liễu Huỳnh và mấy người này, cố lắm mới nhịn xuống lửa giận, gượng gạo cười hỏi: "Một miếng?"

Rõ ràng là hai miếng ngọc bội này đều không mở được cửa.

Vân vân.

Một cái thật một cái giả, nếu như đều không thể mở cánh cửa đằng sau thác nước ra, vậy ——

Không. Phải. Chứ.

"Thật ngoài dự đoán nhỉ."

Hạ Tri Châu thấy sắc mặt gã trắng hơn, chỉ về phía thác nước sau lưng Dung Từ: "Thật ra ngọc bội mà ban đầu Liễu cô nương cầm tới là thật, có vấn đề là cánh cửa này —— Ngay từ đầu, nó đã là đồ giả rồi."

*

Chuyện này nói ra rất dài dòng.

Ban đầu, lần đầu tiên gặp Liễu Huỳnh ở Tây Sơn, Ninh Ninh đã dùng truyền âm mở một group chat nhỏ, nàng không hề dông dài, đi thẳng vào vấn đề: "Cô nương này có vấn đề."

Ký ức của Hạ Tri Châu về nàng ở Tiểu Trọng Sơn vẫn còn mới mẻ, luôn xem Ninh Ninh là thần tượng thông minh tuyệt đỉnh, nghe vậy lập tức hưởng ứng: "Sao vậy?"

"Nàng ta nói mình bị Nghê Quang Đảo truy sát, một đường trốn tới đây, nhưng trên Tây Sơn không có một ngọn cỏ, hoàn toàn không phải nơi để ẩn náu."

Ninh Ninh nói: "Nếu thật sự muốn chạy trốn giữ mạng, nếu thấy cảnh tượng rơi đầu thì sẽ đi ngay, tìm một nơi cỏ cây tươi tốt trốn cho kỹ. Nhưng nàng ta cả đường chỉ đi đầu, còn chạy tới giữa sườn núi —— Chẳng lẽ nàng ta và Nghê Quang Đảo đều là kẻ vừa ngu vừa mù, một bên chạy loạn, một bên khác ở một nơi trống trải thế này mà cũng không nhìn thấy con mồi sao?"

Nàng nói xong thì dừng một chút, đôi mắt trong trẻo lại cẩn thận xem xét một vòng vị cô nương này: "Huống chi nàng ta thân là nhạc tu, vật quan trọng nhất là đàn còn bị hư hao, nhưng trên người không có vết thương nghiêm trọng chí mạng, chỉ có y phục rách đôi chỗ. . . Không khỏi bất hợp lý."

Lời nàng nói cũng có phần hợp lý, Hứa Duệ suy nghĩ, thành thật hỏi: "Hiện giờ nàng ta xuất hiện ở Tây Sơn, tận lực tiếp cận chúng ta, không lẽ là đang ngấp nghé Cung Chước Nhật?"

"Có thể là người của Nghê Quang Đảo."

Người trả lời câu hỏi không phải Ninh Ninh, mà là Bùi Tịch xưa nay vốn trầm mặc ít nói.

Lúc truyền âm hắn vẫn mặt lạnh, thấy Ninh Ninh nhìn về phía mình thì hơi cụp mắt: "Nàng ta ở Tây Sơn chờ chúng ta đến, chứng tỏ đã biết rõ kế hoạch và hành tung của chúng ta như lòng bàn tay —— Nói cách khác, nàng ta đã giám thị và nghe lén."

"Trong tất cả môn phái, chỉ có thân pháp Nghê Quang Đảo mạnh nhất, am hiểu ẩn nấp hành tung nhất, có thể giám thị mà không bị phát hiện, khả năng cao chỉ có bọn họ."

Hứa Duệ đã hiểu ra, thuận thế nói tiếp: "Hơn nữa bọn họ ôm hận trong lòng với Ninh Ninh, lần luyện tập này nhất định sẽ mượn cớ trả thù!"

"Có phải là người của Nghê Quang Đảo hay không, chúng ta thử một cái là biết."

Ninh Ninh cong môi, trong giọng nói có thêm mấy phần châm chọc: "Vậy lát nữa ta cùng Bùi Tịch sẽ đi trước, nếu nàng ta tận lực tiếp cận hai người, vậy tám chín phần mười —— Hai người cũng đừng có yếu đuối, bị người ta câu mất hồn đấy."

Hạ Tri Châu mở to hai mắt nhìn nàng, nghĩa chính nói: "Ta là hạng người như vậy sao! Yên tâm, nếu như đây thật sự là mị tu của Nghê Quang Đảo, hôm nay ta sẽ cho nàng ta học tập một chút, cái gì gọi là hào quang đoàn kết của chủ nghĩa xã hội."

Kết quả căn bản không cần hai người bọn họ tận lực thăm dò, Liễu cô nương quá xem trọng chức nghiệp, chẳng được bao lâu liền trực tiếp phô diễn, nào là nũng nịu nào là lộ bả vai, bị Hạ Tri Châu mạnh mẽ phổ cập khoa học điện tích chính phụ một lúc lâu.

"Xác nhận, chính là Nghê Quang Đảo."

Đợi Ninh Ninh trở về, Liễu Huỳnh chưa từ bỏ ý định quấn lên Bùi Tịch, Hứa Duệ rất thành thật truyền âm cho nàng: "Nếu không thì chúng ta trực tiếp cướp đi lệnh bài trên người nàng ta? Nghê Quang Đảo trước giờ đều cường thế, trên người Liễu cô nương ắt cũng có mấy khối."

Ninh Ninh lại lắc đầu.

Nàng bất chợt nháy mắt, mỉm cười: "Mấy khối thì sao đủ? Người trẻ tuổi phải có ước mơ, muốn làm thì phải làm một vố lớn."

"Lớn?"

Hạ Tri Châu còn đang đắm chìm trong vật lý học, nghe vậy thì bị hấp dẫn toàn bộ lực chú ý: "Ý muội là, những người khác của Nghê Quang Đảo?"

Ninh Ninh nhẹ nhàng "Ừ". Ánh mắt nàng dừng lại ở bóng lưng sóng đôi nhau của Bùi Tịch và Liễu Huỳnh ở phía trước, có lẽ là hắn nhìn thấu chiến thuật của vị trước mặt nên lùi lại, nàng không khỏi bật cười khúc khích.

"Hành tung của Nghê Quang Đảo quỷ quyệt khó đoán, tuy rằng am hiểu hành động tập thể, nhưng rất khó tìm được chỗ bọn họ ẩn thân."

Nàng nói: "Muốn để bọn họ xuất hiện cùng lúc, trừ phi là phát sinh chuyện gì đó hết sức hệ trọng, ví dụ như ——"

Hứa Duệ bừng tỉnh đại ngộ: "Ví dụ như sau khi bọn họ tìm được ngọc bội, chắc chắn sẽ cùng nhau đi lấy Cung Chước Nhật!"

"Phải. Sở dĩ Liễu Huỳnh đơn độc hành động là bởi vì cần một người làm nội ứng. Cung Chước Nhật chính là thánh vật của Linh Hồ, liên quan trọng đại, vì phòng ngừa bị người bên ngoài nhúng tay cướp đi, bọn họ nhất định sẽ cùng nhau tiến đến tranh đoạt —— Đến lúc đó, chúng ta có thể một mẻ hốt gọn Nghê Quang Đảo."

Ninh Ninh cười tít mắt, dường như cảm thấy hào hứng, âm cuối giống một cái đuôi mèo nhẹ nhàng giương lên: "Vì vậy chúng ta nhất định phải để Liễu Huỳnh lấy được ngọc bội."

"Nhưng nếu nàng ta thật sự lấy được, người Nghê Quang Đảo am hiểu thân pháp nhất, nhất định sẽ đuổi tới đích trước chúng ta, đoạt lấy Chước Nhật Cung."

Hạ Tri Châu sờ cằm phân tích: "Nếu như dùng huyễn thuật làm một cái giả, Liễu Huỳnh lấy được ngọc bội nhất định sẽ kiểm tra kỹ càng, có thể dễ dàng phát hiện ngay thứ đó không phải hàng thật."

Liễu Huỳnh đang đi trước mặt bọn họ hoàn toàn không hay biết bất cứ chuyện gì, vẫn đang cố gắng trò chuyện với Bùi Tịch, rõ ràng là tận lực bỡn cợt, so với mấy vị ở đằng sau, lại có vẻ đặc biệt ngây thơ không chút giả vờ.

Ninh Ninh không đổi sắc mặt, đá bay một cục đá nho nhỏ ở ven đường: "Cho nên, chúng ta không thể đặt trọng tâm vào ngọc bội."

Hạ Tri Châu và Hứa Duệ đều sững sốt, nghe nàng ôn tồn dịu dàng ngoan ngoãn nói tiếp: "Mọi người quên rồi sao? Trừ ngọc bội bên ngoài, muốn lấy được Cung Chước Nhật, còn có một chỗ vật khác cũng rất quan trọng —— Cửa ngầm."

Chìa khoá dĩ nhiên không thể thiếu, nhưng nếu ổ khoá vốn đã sai, vậy cũng sẽ không thể mở ra được.

"Bây giờ tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý vào ngọc bội, chúng ta hiển nhiên có thể sử dụng phương pháp trái ngược, động tay động chân một chút ở cửa ngầm. Ai lại bận tâm kiểm tra, liệu cái cửa ngầm đó có phải là huyễn thuật hay không?"

Ninh Ninh không nhanh không chậm giải thích: "Việc này phải nhờ Kiều Nhan cô nương phối hợp diễn một vở kịch với chúng ta. Ta đã ước định cùng muội ấy, đợi lát nữa ta sẽ cố tình hỏi nơi cất giấu Cung Chước Nhật, Kiều cô nương sẽ trả lời một địa điểm sai —— Cũng chính là sau thác nước."

Hạ Tri Châu không rõ: "Nhưng địa phương giả đó cũng đâu có cửa ngầm, lỡ bọn họ thấy không ổn, sớm rút lui thì làm sao bây giờ?"

"Nếu như không có, tạo cho có là được."

Ninh Ninh rất kiên nhẫn giải thích, nhẹ nhàng nháy mắt mấy cái với gã ta: "Tuy rằng thân pháp của chúng ta không bằng Nghê Quang Đảo, không thể bố trí huyễn cảnh kịp trước khi bọn họ tới, nhưng xung quanh thác nước kia, không phải cũng có những người khác sao?"

"Ý cô là ——" Hứa Duệ vỗ trán một cái. "Hồ tộc!"

Hồ tộc am hiểu sử dụng huyễn thuật nhất, mà trùng hợp là ngoại trừ Kiều Nhan, trong tộc còn thừa lại một hài tử khác vẫn có thể tự do hành động.

Lúc nàng và Kiều Nhan "dò đường lên núi", đã lợi dụng dùng phù truyền tin để truyền tin tức, nhờ cậu thiết hạ huyễn thuật ở sau thác nước từ trước, tạo ra hình dáng của một cửa ngầm.

Nghê Quang Đảo nghìn tính vạn tính, cũng sẽ không tính tới, chìa khoá là thật, cửa lại là giả.

Hơn nữa Ninh Ninh và Liễu Huỳnh từng xảy ra triền đấu xung quanh ngọc bội, thuận lý thành chương sẽ cho rằng, ngọc bội đã bị thay thế vào thời điểm đó.

"Chuyện thú vị hơn còn ở phía sau đấy."

Không biết Ninh Ninh nghĩ đến chuyện gì, nụ cười trên môi càng sâu hơn: "Mọi người suy nghĩ thử xem, một khi phát hiện ngọc bội là giả, mà trong tay chúng ta còn có một cái khác, Nghê Quang Đảo sẽ không dám tranh chấp chính diện với chúng ta, vậy với tính tình của bọn họ, bọn họ sẽ làm gì?"

"Bọn họ sẽ..."

Hạ Tri Châu nói được một nửa, tức khắc hiểu ra, cũng phụt cười thành tiếng: "Sẽ tự cho là thần không biết quỷ không hay, tráo đổi lại hai miếng ngọc bội."

Tuyệt, quá tuyệt!

Nghê Quang Đảo sao có thể ngờ được, ngọc bội trong tay của mình là hàng thật giá thật, bỏ bao công sức bày ra một màn như thế nhưng thật ra là tự tay lần nữa trả về tay Ninh Ninh, lấy giỏ trúc mà múc nước, đều là công dã tràng.

"Khoan khoan khoan khoan! Ta còn chưa hiểu một chỗ."

Hứa Duệ là một cậu bé hiếu kỳ, đầu nhỏ hiện lên đầy dấu chấm hỏi: "Chúng ta không có vật liệu chế tạo ngọc bội giả, chỉ có thể lợi dụng huyễn thuật để tạo ra thôi. Nếu bọn họ có lòng phòng bị, không yên tâm mà kiểm tra thêm lần nữa, phát hiện cái kia là giả thì sao?"

"Tỉ lệ rất thấp."

Ninh Ninh ngược lại rất thờ ơ, nhìn thấy Bùi Tịch ở phía trước đã sớm mất kiên nhẫn đến rút kiếm, vội vàng nói thật nhanh: "Đầu tiên, sau khi tráo đổi lần hai, thời gian cấp bách, bọn họ nếu muốn đuổi tới thác nước lấy Chước Nhật Cung trước chúng ta, hiển nhiên sẽ không mảy may lười biếng hay dừng lại khắc nào; tiếp theo —— "

Nàng thoáng khựng lại, ngước mắt nhìn thoáng qua Hứa Duệ: "Tiếp theo cũng có một phần đánh cược. Dựa theo thói quen tư duy của một người, đối với một sự việc sau khi thất bại lại thành công thì càng hi vọng, càng quý trọng. Bọn họ cho rằng trước đó mình bị lừa, sẽ không ngờ thật ra lại là kế trong kế, chắc chắn lần này bọn họ sẽ nắm chắc cơ hội, nhận định đó chính là ngọc bội thật."

Hạ Tri Châu chỉ muốn vỗ tay, quả nhiên người trong nghề, âm thầm thấy may mắn khi Ninh Ninh tiểu sư muội là người môn phái nhà mình.

Nếu nàng ở phe đối lập, bọn họ có thể sẽ giống Nghê Quang Đảo, bị đùa bỡn trong lòng bàn tay mà không hề hay biết, quả thật sống không bằng chết.

"Có điều chuyện đó cũng không quan trọng."

Ninh Ninh vẫn mang dáng vẻ ngây thơ hoà nhã, tà váy dài hơi xòe ra, giống như một biển hoa trải dài trên đất: "Bất luận thế nào, đến khi đó, ngọc bội thật đều trong tay chúng ta."

"Đã như vậy…" Hứa Duệ gãi đầu. "Vì sao còn phải nhọc lòng làm một miếng ngọc bội giả cho bọn họ nữa?"

Lúc gã ta hỏi những lời này, Ninh Ninh đã tiến lên mấy bước, ý đồ ngăn cản Bùi Tịch rút kiếm.

Nàng nghe vậy thì hơi nghiêng đầu, đuôi mắt nhẹ nhàng xếch lên: "Đương nhiên là có lễ vật rồi, chúng ta sẽ đưa tới đó cùng với ngọc bội cho bọn họ luôn."

*

Phía trước thác nước, tình thế vô cùng nảy lửa.

Dung Từ đứng trong đầm nước lạnh buốt thấu xương, chỉ cảm thấy dòng nước từ mắt cá chân dần dần đi lên, xuyên thẳng vào vô vàn kinh mạch, khiến toàn bộ thân thể gã đều lạnh lẽo.

"Vậy là…" Gã gần như rít lên từng chữ một, giọng điệu âm hiểm. "Lúc ngươi và Liễu Huỳnh tranh đoạt ngọc bội, ngươi đã cố ý cướp lại, rồi lại cố ý thua muội ấy?"

Ninh Ninh nhẹ nhàng gật đầu: "Vậy sẽ thành một sự ám chỉ tâm lý, mục đích là để nàng ấy khi không mở được cửa ngầm sẽ lập tức nghĩ đến, lúc đó ta đã tráo đổi ngọc bội thành đồ giả, từ đó dẫn dụ các ngươi lại đến đổi ngọc bội lần nữa —— Trong túi trữ vật của ta không phải lúc nào cũng có một khối ngọc đá, có thể tạo ra hàng giả rất thật như vậy được."

"Còn có lúc ta dùng con thỏ dẫn dụ Hồ tộc kia." Gã tức đến nghiến răng. "Là các ngươi cố ý diễn kịch, cố ý buông lỏng cảnh giác?"

Mặt mũi Ninh Ninh tràn đầy lẽ thẳng khí hùng: "Nếu không như thế thì sao ngươi sẽ chủ động đưa ngọc bội về tay bọn ta?"

Khó trách ngay lúc đó thần sắc Kiều Nhan không bình thường, bởi vì cô bé không giống một đám ảnh đế ảnh hậu xung quanh, trong lòng biết rõ là đang diễn trò gạt người, cho nên vô thức cảm thấy lo lắng.

Câu nói này mang lực sát thương mười phần, Dung Từ chỉ muốn thổ huyết.

Gã tuyệt đối không ngờ, từ thời điểm Liễu Huỳnh và bọn họ bắt đầu gặp nhau, hết thảy đều là một âm mưu.

Hành vi trái với lẽ thường của Hạ Tri Châu và Hứa Duệ, cái gì gọi là "đi trước dò đường", vị trí cửa ngầm trong miệng hồ ly.

Thậm chí lúc Ninh Ninh và Liễu Huỳnh tranh đoạt ngọc bội lúc, động tác đánh rơi rồi đoạt lấy lại vô ý bị đoạt đi, toàn bộ đều nằm trong kế hoạch.

"Ta cũng muốn nói lời tạ lỗi với Liễu cô nương, là ta dặn dò Hạ Tri Châu và Hứa Duệ có thể hơi trêu cợt nàng ta một chút."

Ninh Ninh không thấy Liễu Huỳnh, vẻ mặt lộ ra chút thất vọng: "Chỉ khi làm nàng ta tâm phiền ý loạn, mới có thể đạt được hiệu quả đảo loạn lý trí, không suy nghĩ thêm mà rơi vào bẫy, khiến kế hoạch càng dễ thực hiện."

"Ta cũng muốn nói một tiếng thật xin lỗi với nàng ta."

Hạ Tri Châu có chút xấu hổ, gượng gạo nhếch miệng: "Chuyện ở tảng đá kia, là ta thật sự nóng nảy, muốn giúp nàng ta cầm máu... Ai da thật khó giải thích mà, lúc ấy bị Hỏa Hoàng làm cho giật mình nên có chút luống cuống, ta không muốn thương tổn đến nàng ta."

Dung Từ lạnh lùng nhếch môi.

Không, kỳ thật còn có một lời giải thích mà tất cả mọi người hiểu rõ trong lòng.

Chính là đầu óc của ngươi cũng có chút vấn đề?

"Cho nên?"

Gã tức đến xây xẩm mặt mày, vốn cho rằng có thể dạy Huyền Hư Kiếm Phái cách làm người, không ngờ tài nghệ không bằng người, trái lại bị người đè xuống chà xát trên đất, mặt mũi bầm dập: "Ngươi nhọc nhằn khổ sở thiết hạ cục diện này, chỉ để cho bọn ta thấy một cái cửa giả, một cái chìa khóa giả thôi à?"

Không gian nháy mắt trở nên yên tĩnh.

Ninh Ninh cau mày nhìn gã, muốn nói lại thôi.

"Bây giờ ngọc bội đặt trên cửa đá kia là giả, sớm đã bị làm huyễn thuật, điểm này hẳn ngươi phải biết chứ?"

Nàng giương mắt nhìn lên thác nước bay tung tóe sóng bạc, qua một hồi lâu mới mở miệng lên tiếng trả lời, giọng nàng rất ôn nhu: "Chẳng lẽ ngươi không muốn biết, dưới huyễn thuật, rốt cuộc là thứ gì sao?"

Nàng dừng lại, suy nghĩ cẩn thận rồi chớp mắt: "Hay nói cách khác... Chẳng lẽ ngươi không tò mò, bí cảnh lớn như vậy, vì sao ta hết lần này tới lần khác lại chọn thác nước này làm cửa ngầm à?"

Vì sao chọn chỗ này? Làm sao gã biết!

Dung Từ đã gần như ở ranh giới chuẩn bị sụp đổ, bị phẫn nộ và khuất nhục không ngừng chà xát, không hề nghĩ nhiều mà lập tức quay người, đi vào bên trong dòng nước mãnh liệt của thác nước.

Bên trong sóng nước không ngừng đập vào mi mắt, rốt cuộc hắn đã thấy rõ hình dạng thật sự của "ngọc bội".

Là một khối đá, bên trên có dán hai tấm phù ngay ngắn.

Một tấm dùng để nghe lén là phù truyền tin, một tấm là lôi phù dùng để dẫn sấm sét.

—— Sở dĩ Ninh Ninh thiết lập cửa ngầm ở đây, chính là chỉ có bên dưới thác nước, mới là nơi duy nhất bên trong bí cảnh có thể tiến vào thuỷ vực.

Mà tạp chất trong nước tạp chất có tính dẫn điện rất cao.

Đến thời khắc này, gã rốt cuộc cũng hiểu rõ toàn bộ cục diện của Ninh Ninh.

Đầu tiên là dùng Cung Chước Nhật dẫn xà xuất động, dẫn tất cả bọn người Nghê Quang Đảo đến trước thác nước; lại dùng ngọc thật ngọc giả kéo dài thời gian, để đám người Huyền Hư Phái có thể kịp thời chạy đến chỗ bọn họ.

Trọng yếu nhất chính là, cùng lúc đó, còn hướng dẫn Dung Từ tự mình chắp tay dâng lên ngọc bội, tự dán lôi phù lên phía sau thác nước.

Kết quả thành gã tự đào hố chôn mình.

"Tuy rằng các ngươi có nói muốn đặt mai phục nhưng chắc vẫn chưa kịp, đúng không?"

Hạ Tri Châu mặt dày mày dạn chặc lưỡi thở dài: "Cho nên bọn ta liền tiên hạ thủ vi cường, cảm tạ các ông chủ đã tặng lệnh bài."

"Các ngươi hèn hạ vô sỉ!"

Một tên đệ tử Nghê Quang Đảo tức đến thở gấp, tủi nhục đến mức hai hốc mắt đỏ bừng: "Sao có thể đùa bỡn người ta đến mức này, sao có thể!"

"Đúng!"

Một tên khác nghẹn ngào phụ họa gã ta: "Người tu đạo sao có thể sử dụng quỷ kế âm độc thế này! Có bản lĩnh thì đánh trực diện —— "

Vị này nói được một nửa, nhớ ra là bản lĩnh của mình khi đánh trực diện thì không cứng bằng người ta, thế là nhanh chóng đổi lí do thoái thác: "Có bản lĩnh thì dẫn sấm sét đến đánh chúng ta đi! Các Trưởng lão đều thấy hết âm mưu quỷ kế của các ngươi rồi! Đồ tiểu nhân vô sỉ!"

... Rõ ràng là bọn họ tâm cơ ngoan độc trước mà.

Tự nhiên lại muốn bị sét đánh, Ninh Ninh chưa từng nghe qua yêu cầu kỳ quái nào giống vậy, trong nhất thời tâm trạng có chút phức tạp.

Thử xem có chết không, bọn họ đã nói vậy.

Nếu như Liễu Huỳnh ở đây, chứng kiến cảnh tượng tiếp theo, nhất định sẽ nhớ tới những lời Hạ Tri Châu từng nói với nàng ta về dòng điện và ion.

Các hạt tích điện chuyển động rất nhanh trong nước, theo một luồng sấm sét lóe lên, toàn bộ đầm nước đều được bao phủ một lớp kim quang mờ mờ, bọt nước bắn tung toé, sóng ngầm loé sáng.

Khoa học, chính là vẻ đẹp này đây.

Ninh Ninh vẫn còn tình người, cố ý điều chỉnh uy lực của lôi phù rất nhỏ, sẽ không khiến bọn họ trọng thương hay mất mạng, cùng lắm chỉ khiến hôn mê một thời gian mà thôi.

Trong kế hoạch mà Dung Từ đã sắp xếp, gã sẽ khí định thần nhàn, bình tĩnh cầm thần Cung Chước Nhật, chậm rãi đi đến trước mặt Ninh Ninh đã thảm bại, cúi người cười nói cho nàng: "Nếu ngươi cầu ta, hôm nay ta có thể tha cho ngươi một mạng."

Nhưng mà hiện thực lại là, gã cùng mấy tên đệ tử Nghê Quang Đảo khác bị điện giật đến mặt mũi nghiêng lệch, thần sắc dữ tợn giống như đeo một cái mặt nạ thống khổ, một bên tứ chi xoã ra, một bên từng từ thoát ra từ nơi yết hầu run rẩy đến tận linh hồn, giống như một điệu múa tế thần vặn vẹo ở trong tế điện:

"Các ngươi —— Á á á chờ á á á —— Chờ á á á á á á —— Đó á á á!"

Gã không muốn đấu với Ninh Ninh nữa.

Nha đầu này ra bài muôn hình vạn trạng không theo lẽ thường, Dung Từ mãi mãi cũng không đoán ra.

Ví dụ như lấy gió khắc lửa, lấy nước dẫn sấm.

—— Người bình thường nào có chơi như vậy! Ngũ hành tương sinh tương khắc của ngươi chẳng hợp thói thường!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.