Trong Huyền Kính đặt trên gác cao của phủ Thành chủ đang trình chiếu trực tiếp một màn thảm án.
Trong gương là sáu vị đệ tử Nghê Quang Đảo đang dầm mình trong đầm nước, tiến hành rung động với một tần suất khó mà tưởng tượng, tựa như đang múa một điệu disco trong nước hoặc là zombie xổng chuồng.
Thần sắc của Trưởng lão Huyền Hư Kiếm Phái và Khúc Phi Khanh bên ngoài gương hoàn toàn khác nhau, mọi người giao lưu bằng mắt, đều thấy im lặng là vàng.
"Không phải chứ! Quay quanh ngọc bội hơn nửa ngày, rốt cuộc cửa mới là giả sao?"
Đánh vỡ sự tĩnh mịch là tiếng than thở của một vị Trưởng lão Nghê Quang Đảo ở trong góc khuất: "Thế này thì ai mà đoán được!"
Tiếp theo là một người khác trầm ngâm: "Chuyện khác thường tất có yêu dị, ngọc bội vào tay quá dễ dàng, đáng lý Dung Từ phải thận trọng hơn."
Hình ảnh trong Huyền Kính của Nghê Quang Đảo tự động chuyển sang đám người Dung Từ.
Các vị trưởng lão chìm sâu trong đấy, cho dù các tiểu đệ tử không thể nghe thấy, bọn họ vẫn ồn ào bày mưu tính kế trên đường đi, thể hiện cảm xúc chân thực của bản thân.
Kể từ khi thấy bọn Ninh Ninh, các Trưởng lão xem náo nhiệt càng không chê chuyện lớn, hào hứng dạt dào líu ríu ồn ào lật trời, nào là bán mình hạ độc áp đặt đạo đức, ngay cả mấy lý do thoái thác như "để Dung Từ làm tiểu lão công cho Ninh Ninh" cũng xuất hiện.
Bất quá ầm ĩ thì ầm ĩ, trong mắt của tuyệt đại đa số người, hành động của Dung Từ đều thuận lý thành chương, thần quỷ không hay, ắt hẳn không xảy ra bất trắc, Cung Chước Nhật hiển nhiên rơi vào trong tay Nghê Quang Đảo.
Kết quả lại vô cùng suy sụp phát hiện bọn họ thế mà cũng trật lất giống như Dung Từ, bị ngọc thật ngọc giả vờn qua vờn lại, nhân sinh đúng là đâu đâu cũng có kinh hỉ.
"Đám đệ tử này thuận buồm xuôi gió đã quen, trước giờ làm việc đều tự đại, lỗ mãng, thi thoảng nếm chút đau khổ cũng tốt."
Khúc Phi Khanh im lặng nửa ngày rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, mặt mày trông cũng không mấy đau lòng nhức óc, chỉ cong môi cười nhạt: "Thằng nhóc Dung Từ không biết còn ôm tâm tư với Ninh Ninh không nữa."
Nói đúng ra là "có dám hay không".
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại." Lâm Thiển chống tay phải lên cầm, ngón tay trái nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn. "Chuyện của Hồ tộc và Ma tộc bây giờ tính sao? Bí cảnh đã được phong ấn từ trước đến giờ, không ngờ lại để lại dư nghiệt của ma vật, làm hại một phương —— "
"Bây giờ chúng ta không vào được, chỉ có thể xem biểu hiện của chư vị tiểu đệ tử mà thôi."
Thiên Tiện Tử như suy nghĩ gì đó, hơi nheo mắt lại, không biết ông ấy nghĩ đến chuyện gì, lông mày cứ cau lại: "Có điều, ta luôn cảm thấy bên trong bí cảnh có gì đó kỳ lạ... Nhưng cụ thể là chỗ nào thì lại không nói được."
Kỷ Vân Khai rung đùi, liều mạng nuốt một miếng bánh lớn vào trong miệng, suýt nữa bị nghẹn chết, một đời kiếm tiên chết vì bánh đậu xanh: "Bây giờ chúng ta nắm giữ quá ít tình báo, không bằng tiếp tục quan sát."
Nói xong, ông ấy mím môi cố nặn ra nụ cười, song đáng tiếc không còn cảm giác thế ngoại cao nhân mây trôi nước chảy như xưa nữa, mà giống một thằng ngốc đang trộm đồ ăn vặt của địa chủ: "Tiếp theo bọn nhỏ sẽ làm thế nào, ta cũng rất mong chờ."
*
Bên trong bí cảnh thí luyện, thác nước cuồn cuộn phát ra tiếng rít chói tai, cuốn lên tầng tầng lớp lớp bọt nước như tuyết.
Bây giờ điện quang đã qua, toàn bộ đám người Nghê Quang Đảo mất hồn mất trí, không còn ý thức, tê liệt ngã xuống nước, bị bọn Ninh Ninh khiêng ra khỏi đầm nước.
Bởi vì quy định trước đó là không thể cất lệnh bài trong túi trữ vật, mà giấu trong nơi đóng quân không có người trông coi thì không an toàn, sau một phen nghĩ sâu tính kỹ, hầu hết tuyển thủ đều mang theo toàn bộ lệnh bài bên người, để có quyền kiểm soát tuyệt đối.
Cũng chính vì vậy, sau khi mọi người tìm kiếm một lát, đã thu hoạch được hơn hai mươi cái lệnh bài dễ như trở bàn tay.
“Không hổ là Nghê Quang Đảo, hời to rồi!”
Hạ Tri Châu ôm khư khư mấy cái lệnh bài sau khi được chia đều, vui tươi hớn hở suốt đường đi: “Thế này không phải chính là mở cửa đưa gió ấm sao? Bọn họ lại tự đưa tới luôn, thật là tốt mà.”
Bọn họ lấy lại ngọc bội, tiện thể giải quyết phiền phức lớn là Nghê Quang Đảo. Bây giờ, Kiều Nhan đang dẫn đầu đi tới cửa ngầm thật sự.
Ninh Ninh ngoan ngoãn đi theo tiểu hồ ly, đến lúc tới gần đích đến, không khỏi cảm thán trong lòng.
—— Tội nghiệp Nghê Quang Đảo, tới phút cuối cũng không biết vị trí Hồ tộc cất giữ Cung Chước Nhật không phải đâu xa, mà là sau cửa ngầm của mật thất nằm dưới từ đường tổ tiên.
“Đây… Ta mở cửa.”
Kiều Nhan vô cùng lo lắng, bờ môi run rẩy, hai lỗ tai xù lông trên đầu cũng nhẹ nhàng lay động, cô bé hít sâu một hơi, muốn để bản thân mình bớt hoảng hốt.
Ninh Ninh nhìn cô bé lấy ra ngọc bội, từng li từng tí đặt vào hốc cửa đá.
Cửa ngầm phía sau thác nước kia được thi triển huyễn thuật thật sự rất giống, bất kể là hoa văn cổ đậm chất tang thương trên vách đá, hay là cả cánh cửa có khí thế mang tới cảm giác bức bách mười phần, thật sự giống hệt đồ thật.
Người thi triển huyễn thuật là một tiểu tử Hồ tộc còn nhỏ tuổi, vậy mà có trình độ cao như vậy, thật không biết là thiên phú chủng tộc, hay là sinh ra có được thiên tư dị bẩm.
Từ đường xập xệ nhiều năm, mật thất nằm dưới lòng đất lờ mờ ánh sáng, bốn phía đen kịt, giơ tay ra không thấy nổi năm ngón tay, tuy Ninh Ninh đã thắp lửa lên, nhưng vẫn toát ra bầu không khí tĩnh mịch lạnh lẽo.
Ngọn lửa đỏ hồng len vào màn đêm tối tăm, dưới bóng lửa nhảy nhót, cửa đá vang lên một tiếng động nhỏ.
Lập tức giống như được chỉ lệnh, toàn bộ mặt đất nặng nề nâng lên.
Tro bụi bay ra, bóng đêm phía sau cửa ngầm lại dữ dội ùa tới trước mặt nàng, khiến Ninh Ninh có chút ngột ngạt không thể lý giải được.
Trước mặt là không khí tĩnh lặng nhiều năm, gần như mục nát, nàng vô thức ngừng thở, đưa ngọn nến về phía trước.
Mật thất sau cửa đá cũng không lớn, bốn phía hoàn toàn trống trơn, chỉ có một bệ đá vuông vức đứng sừng sững ở cuối đường.
Ánh nến từ từ xua tan bóng tối, cuối cùng đi đến bệ đá, chiếu rọi cảnh tượng trên đài.
Mọi người đều sững sờ.
—— Trên bệ đá không có gì cả.
Bên trong mật thất rỗng tuếch, Cung Chước Nhật mà Kiều Nhan nói vốn được cất ở đây lại không thấy tung tích, chỉ có bóng tối yên ắng tĩnh lặng.
Phản ứng đầu tiên của Ninh Ninh là mình bị lừa, vội vàng quay đầu nhìn về phía Kiều Nhan.
Nhưng không ngờ, vẻ kinh ngạc trên gương mặt của thiếu nữ Hồ tộc cũng không ít hơn bọn họ, đôi mắt cô bé trợn tròn khó tin, cánh môi trắng bệch như tờ giấy, không ngừng run rẩy.
“Sao lại…”
Kiều Ninh chẳng màng gì khác, đầu óc choáng váng, lập tức xông thẳng vào trong mật thất, bốn phía tối tăm, không hề có bất kỳ dấu vết gì của Cung Chước Nhật: “Cung tên đó rõ ràng phải ở đây, sao lại…”
Giọng điệu của cô bé không giống giả vờ, thậm chí còn có vài phần nghẹn ngào, Ninh Ninh tiến lên một bước, giọng nói của nàng cất lên trong mật thất, vọng lại mấy phần: “Có phải bị ai đó lấy đi rồi không?”
"Không có khả năng!"
Kiều Nhan quay đầu lại, hai mắt đẫm lệ, giọng nói cũng run rẩy như sợi tơ trong gió: “Lúc phụ thân ta lấy cung đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta tận mắt nhìn thấy ngọc bội bị Hoả Hoàng cướp đi…”
Cô bé nói tới đây thì rốt cuộc không thể nói tiếp nữa, chỉ có thể cắn chặt môi dưới, quay lưng lại, không để bản thân mình khóc thành tiếng.
Gia viên bị huỷ, thân nhân có thể gặp nguy bất cứ lúc nào, Kiều Nhan ký thác toàn bộ hy vọng lên Cung Chước Nhật, bây giờ trơ mắt nhìn hết thảy chờ mong lại vỡ vụn, khó tránh khỏi sẽ không có cách nào tiếp nhận.
Nếu Cung Chước Nhật vào tay Hồ tộc, ắt sẽ không lén lút giấu làm của riêng, mà sẽ dùng nó đối phó ma vật.
Nếu như đã bị ma vật lấy đi từ trước, vậy thì bọn chúng cũng không cần ở lại trong bí cảnh một thời gian dài như vậy, cuối cùng còn bị vây trong trận pháp Thuỷ Kính, khó mà đào thoát.
“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra thế này?”
Hạ Tri Châu nói thầm vào tai nàng, cố gắng nhỏ giọng hết mức có thể: “Không có cây cung kia, giải quyết Ma tộc như thế nào?”
Sự tình phát triển ngoài dự đoán, Ninh Ninh cũng không biết phải trả lời thế nào.
Niềm vui vì vất vả thắng được Nghê Quang Đảo, bởi vì biến cố này mà trôi sạch sẽ không còn chút gì. Mọi người ở đây ngoại trừ Ninh Ninh, đều là bọn trai thẳng ăn nói vụng về, không biết an ủi, huống chi lúc này cũng không tìm được bất cứ từ ngữ nào có thể dỗ dành Kiều Nhan, trong nhất thời, không ai mở miệng nói chuyện.
Trong mật thất vốn âm trầm tĩnh mịch, giờ phút này lại bị bao trùm một tầng nghi ngờ không thể giải thích được, càng thêm vẻ quỷ quyệt khó lường.
Từ khi bọn họ gặp được Kiều Nhan đến khi lấy được ngọc bội, ai nấy đều tin theo lời của tiểu hồ ly, cho dù cô bé không có ý lừa gạt ——
Nhưng nếu chính Kiều Nhan cũng mơ mơ màng màng thì sao?
Sau khi im lặng một hồi lâu, cuối cùng lại là Kiều Nhan tự mở lời, tuy trong giọng nói vẫn mang theo chút nghẹn ngào, nhưng ngữ điệu cũng đã khôi phục lại nhiều: “... Chúng ta đi thôi.”
Hứa Duệ chần chừ giây lát: “Vậy Cung Chước Nhật ——”
“Không có ở đây, có ở lại mật thất này cũng vô dụng.”
Cô bé vẫn đang quay lưng lại, vội vàng đưa tay gạt nước mắt ở khóe mắt, chợt quay người về phía Hứa Duệ, bốn mắt nhìn nhau: “Đã phiền các vị giúp ta tìm được ngọc bội. Chuyện liên quan đến Ma tộc, ta sẽ nghĩ cách khác.”
Cô bé nghiến răng, nói tiếp: “Ta biết các vị còn nhiệm vụ trên người, sau này không dám quấy rầy các vị —— Nếu có cần chỗ nghỉ ngơi, thôn Hồ tộc luôn luôn chào đón.”
Ninh Ninh không đành lòng thấy tiểu cô nương như vậy, nghe thế thì nhẹ nhàng trả lời: “Cô đừng nói vậy. Bây giờ có vô số chỗ đáng ngờ, Ma tộc lại có thể hành động bất cứ lúc nào, bọn ta cũng đã lấy được không ít lệnh bài rồi, đương nhiên sẽ dốc sức tương trợ.”
“Phải đó phải đó! Còn không biết là ai lấy Cung Chước Nhật đi, ta nhất định phải bắt tên khốn đó tới!”
Hạ Tri Châu gật đầu phụ hoạ: “Có điều tin tức chúng ta có được hiện tại ít quá, cô nương có thể nói thêm vài chuyện liên quan đến trận pháp Thuỷ Kính và Cung Chước Nhật không?”
Kiều Nhan không ngờ bọn họ bằng lòng tiếp tục hỗ trợ, há hốc mồm đứng đơ tại chỗ.
Qua một hồi lâu, có vẻ đã quyết định xong, cô bé mới gật đầu: “Việc này nói ra thì dài dòng lắm, mẫu thân biết rõ hơn ta… Nếu như chư vị không ngại phiền, vậy hãy theo ta về thôn, nói chi tiết hơn.”
*
Đoàn người vui mừng hớn hở xuống mặt thất, lúc đi lên thì nặng nề tâm sự.
Ninh Ninh có chút mơ hồ, nghĩ sao cũng không thông, nàng dùng truyền âm lặng lẽ gọi Bùi Tịch: “Đệ thấy sao?”
“Muội ấy không giống đang lừa gạt chúng ta.”
Cho dù là truyền âm, giọng nói của hắn cũng vô cùng lạnh nhạt, không hề có mảy may tâm tình gì: “Cửa ngầm cũng không có dấu vết đánh nhau hay tổn hại, nếu quả thật trước đó có người đi vào lấy Cung Chước Nhật, ắt đã dùng ngọc bội tiến vào mật thất.”
“Hơn nữa qua nhiều năm như vậy, ngọc bội vẫn luôn ở trong hang ổ của Hoả Hoàng.”
Ninh Ninh càng nghĩ càng lấy làm lạ: “Cung Chước Nhật nếu bị lấy đi từ nhiều năm trước… Dù sao cũng là thánh vật uy lực phi phàm, mặc kệ là chính đạo hay tà đạo, sao chưa bao giờ có tin tức gì?”
Bùi Tịch lắc đầu.
Với tính cách của hắn, nói tới đây có lẽ đã dừng rồi, không ngờ hắn lại mấp máy môi, một lát sau lại thấp giọng nói tiếp: “Ta sẽ điều tra, sư tỷ đừng lo lắng.”
Giống như là đang trấn an nàng.
Bọn họ theo đường cũ trở về, rời khỏi từ đường tổ tông mục nát, lại về tới thôn Hồ tộc giống như một toà thành chết.
Thôn xóm cách thác nước không xa, nghe Kiều Nhan nói, cô bé muốn ở gần nguồn nước, mới cố ý xây nhà cách thác nước không xa, để giúp tộc bào không tiện đi lại có thể đỡ nặng nhọc hơn.
Ninh Ninh nghe vậy, vừa bội phục vừa thổn thức, đang lúc đi qua con đường dài tỏa sương khói, bỗng nghe thấy tiếng đánh nhau vang lên từ xa.
Người tham gia thí luyện không ít, ở trong bí cảnh cũng không có nhiều thôn xóm, hiển nhiên sẽ hấp dẫn sự chú ý. Nàng và Bùi Tịch liếc nhìn nhau, tiến về phía tiếng động.
Kết quả nhìn thấy phía xa có hai cái đầu tròn vo bóng lưỡng.
“Đây không phải là Minh Không tiểu sư phó sao!”
Hứa Duệ từng gặp mặt Minh Không một lần, thấy thế thì toét miệng cười một cái, lúc ánh mắt nhìn sang vị bên cạnh thì lại có chút khó hiểu: “Lạ thật, đó là ai vậy?”
Gã ta không để ý rằng, Hạ Tri Châu đứng kế bên mình đã đen mặt, thần sắc âm độc như mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết, miễn cưỡng rít ra hai chữ khỏi cổ họng: “Minh Tịnh.”
Đúng, hắn ta đã từng thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, kết quả bị Minh Tịnh chơi xỏ một vố đau. Đến khi hoà thượng kia thì lén lút chuồn mất, Hạ Tri Châu thì từ bị đánh ba phần lại thêm bảy phần, rốt cuộc mười phần đều bị đánh.
Thảm, rất thảm.
Minh Không và Minh Thịnh đều là đệ tử Phạn Âm Tự, xem ra quan hệ cũng không tệ ——
Biểu hiện cụ thể là Minh Tịnh đang lấy dùi đánh chuông, Minh Không cùng với cái đầu sáng trưng như bóng đèn, ung dung thảnh thơi ngồi một bên, dùng giọng phát thanh dạt dào tình cảm đọc: “Sư huynh, gió thổi nước chảy, hoa rơi chẳng còn. Nghe quân một khúc, chỉ cảm thấy sinh mệnh một lần nữa có ý nghĩa, hết thảy đều là vĩnh hằng.”
Minh Tịnh đánh chuông rộn ràng không khác gì mở màn đêm tiệc liên hoan ngày Tết, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng kịch liệt, cuối cùng thậm chí còn chơi cả một hồi trống, thùng thùng bang bang, Ninh Ninh nghe mà đau tay.
Hạ Tri Châu mếu máo bịt tai lại, không muốn tiến thêm về trước một bước: “Cái quỷ gì thế, bài ca chết chóc à?”
Bọn họ nghe từ xa đã khó chịu, còn một nam một nữ giằng co trước mặt hai người này lại càng sống không bằng chết.
Hai vị kia hẳn là đệ tử Ngự Thú Tông, mặc môn phục màu xanh nhạt, bên cạnh có bảy, tám cái xác linh thú thể trạng tráng kiện, có vẻ đều bị ô nhiễm tinh thần bởi tiếng chuông tử thần kia, hai chân co giật ngắc ngứ.
“Ở đâu ra thứ nhạc tu như thế này, hèn hạ!” Nhìn thấy Minh Tịnh dùng dùi đánh chuông đập về phía mình, nữ tử tức đến toàn thân run rẩy.
Thanh niên bên cạnh nàng ta thì cũng hốt hoảng không kém, vội vàng hô bừa một tiếng: “Sư muội, vẫn còn chưa muộn, xem ra chỉ có thể mời hai vị kia đến thôi!”
Nữ tử biến sắc: “Hai vị kia? Nhưng bọn họ là bảo vật trấn môn cuối cùng của chúng ta ——”
Nàng ta ngừng giây lát, cuối cùng nghiến răng nói: “Được!”
Vừa dứt lời, chẳng những là đám người Ninh Ninh, các Trưởng lão bên ngoài Huyền Kính cũng nháo nhác tò mò.
“Bảo vật trấn môn?”
Kỷ Vân Khai mở to hai mắt giống như hai trái nho nhìn về phía Lâm Thiển, giọng điệu mang theo sự dịu dàng rất tự nhiên, giống một hài tử đang nũng nịu: “Đó là gì vậy?”
Lâm Thiển nhếch môi: “Cứ chờ xem, đừng vội.”
Dùi đánh chuông được Minh Tịnh dốc hết uy thế, hừng hực lao ra, thế như chẻ tre, xé tan bầu không khí tĩnh lặng như nước của thôn làng, lao thẳng về phía hai Ngự Thú Sư.
Nữ tử kia toàn thân run rẩy, cúi đầu xuống, trong túi trữ vật lóe lên kim quang ——
Trong thoáng chốc trời đất biến sắc, dù Minh Tịnh đang đằng đằng sát khí cũng choáng váng, trên khuôn mặt hiện lên thần sắc kinh hãi cực độ!
"Không, không thể nào!"
Hứa Duệ mở to hai mắt, giọng nói gần như đứt quãng: “Sao lại là bọn chúng được!”
Chỉ thấy ánh sáng dần tan đi, trong tay nữ tu thình lình xuất hiện ——
Một con mèo và một con thỏ.
Mà là loại cực kỳ bình thường, không có chút linh lực nào.
Ninh Ninh: …?
Con mèo rất nhỏ, con thỏ trắng động lòng người, cả hai cuộn mình trong lòng bàn tay của nữ tu, toàn thân trên dưới không có một chút sát khí.
Mà nữ tử kia nhẹ nhàng lên tiếng, mang theo ý tứ đập nồi dìm thuyền: “Bắt đầu đi!”
Hai con vật nhận được lệnh, lỗ tai nhẹ nhàng giật một cái.
Con thỏ mở to đôi mắt đỏ rực, đôi tai dài lúc lắc tới lui, giơ móng vuốt lên, dường như đang rất hài lòng, xoa nắn gương mặt tròn vo của mình.
Con mèo dựng đứng đuôi lên, đôi mắt như thuỷ tinh ngậm trong nước, phản chiếu thuỷ quang sáng ngời, cuối cùng khéo léo lăn một vòng, trong cổ họng kêu lên một tiếng nhẹ nhàng mềm mại như sáp: “Meo ~”
Hứa Duệ kinh ngạc.
Ngươi có bị bệnh không! Đây là bảo vật trấn môn của Ngự Thú Tông các ngươi à! Ai sẽ vì một con thỏ, một con mèo mà dừng tấn công chứ! Ngay cả đồ đần cũng sẽ không trúng chiêu với loại thủ đoạn mất não này!
Hắn cược một viên linh thạch, tiếp theo nữ nhân kia sẽ lập tức bị dùi đánh chuông đánh trúng đầu, giúp nàng ta chữa chứng liệt một bên não.
Không ngờ, Minh Tịnh lại lộ ra ánh mắt run rẩy, cực kỳ kinh hãi thét lên: “A, đáng ghét!”
—— Không! Thể! Nào!
Tăng nhân giữa không trung đột nhiên cứng đờ, nhưng mà linh khí dâng trào xung quanh đã không thể rút về được, Minh Tịnh cuối cùng nhìn thoáng qua đôi mắt to tròn ngấn nước của mèo và thỏ, khoé miệng bật ra một tiếng cười khẽ.
Sau đó đột nhiên thu lại dùi đánh chuông, linh lực vang dội, dùi đánh chuông như sấm, mọi đòn tấn công trong giây lát phản phệ lại ——
Thật sự biểu diễn một màn tự ta giết ta, bị dùi đánh chuông nện một phát, bay xa ba trượng!
Hứa Duệ câm nín, Ninh Ninh kinh ngạc, ánh mắt đen láy của Bùi Tịch không mấy sáng lên, hắn vẫn ôm kiếm nhíu mày.
Minh Tịnh bị chính dùi đánh chuông của mình nện bay thật xa, cái đầu trọc lóc vạch ra một đường cong hoàn mỹ ở giữa không trung, cuối cùng ưu sầu rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu.
—— Kết quả tên này còn bệnh nặng hơn a a a!!!
Tròng mắt của Hứa Duệ muốn lọt ra ngoài, tâm trạng của Ninh Ninh cũng rất phức tạp.
Hai vị này thật sự là một người dám nghĩ một người dám làm, nếu sinh vào thế kỷ hai mươi mốt, nhất định một ngày nào đó sẽ gặp lại ở bệnh viện tâm thần hoặc bệnh viện khoa não, hát vang “bốn bể có tri kỷ, chân trời như láng giềng”.
“Sư huynh!”
Minh Không thấy thế hoảng hốt, vội vàng chạy đến trước mặt sư huynh nhà mình, quả đầu trọc lóc như trứng mặn dường như vô cùng bi thương: “Huynh gõ chuông bang bang đã là sai rồi, nhưng sao lại vội vàng lá rụng về cội, có cái chết nào rực rỡ êm đềm như thế đâu.”
—— Tên đầu trọc này đang nói gì vậy?
“Người xuất gia mang lòng từ bi, ta vốn muốn giết, nhưng bọn chúng lại quá đáng yêu.”
Minh Tịnh không còn chút sức lực nào, gượng cười một cái, hơi thở mong manh: “Kỳ thật cùng nhau đi qua, mỗi một mùa đều không trọn vẹn, mỗi chuyện xưa đều có buồn đau. Ta chán ghét tranh đoạt chém giết, chỉ nguyện trông coi một cây hoa lê như tuyết, giữ gìn một hồ sen xanh, từ từ nhìn hết vạn vật trong lúc lơ đãng già đi.”
—— Rồi tên đầu trọc này thì nói cái gì nữa???
Vẻ mặt của đệ tử Ngự Thú Tông ở bên cạnh giống như ăn phải ruồi.
Bọn họ bên này đánh đến khí thế ngất trời, thỏa thê nhiệt huyết theo kịch bản tiên hiệp, còn hai tên hòa thượng Phạn Âm Tự này thì lại tận tâm tận lực diễn một màn đau khổ thế sự, thật là buồn nôn, chết tiệt, rất buồn nôn.
“Hoà thượng Phạn Âm Tự đều như vậy à?”
Ninh Ninh cau mày: “Đều như vậy, thế mà còn muốn giả làm văn nghệ sĩ nữa?”
Dùi đánh chuông va chạm với linh lực, không giống tăng nhân Phạn Âm Tự có công pháp hộ thể, lập tức tan nát thành bột mịn.
Minh Không và Minh Tịnh miễn cưỡng biểu diễn một màn người tóc đen tiễn người đầu bạc rất thê lương, nữ tử kia thu hồi con thỏ và con mèo, trong mắt xẹt qua sự lạnh lùng: “Bây giờ ngươi không có vũ khí, sư đệ duy nhất chỉ biết phòng ngự hộ thuẫn, hai vị đã định là trốn không thoát, vẫn nên ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi!”
“Ai nói ta không có vũ khí?”
Minh Tịnh lau vết máu ở khoé miệng, nhẹ nhàng hắng giọng một cái:
“Chỉ cần trong lòng có võ, vạn vật đều có thể là võ?”
Ninh Ninh hơi chần chừ: “Hẳn là hắn ta còn có một cái dùi đánh chuông khác?”
“Không đúng.”
Bùi Tịch nhỏ giọng đáp: “Dùi đánh chuông của hắn ta sử dụng vật liệu không tầm thường, chắc hẳn rất khó chế tạo… Tăng nhân kia muốn dùng một thứ khác làm vũ khí.”
Thứ khác?
Nhưng linh lực của Minh Tịnh dồi dào, đồ vật phàm tục đừng nói là làm dùi đánh chuông, chỉ cần bị tác động bởi một chút linh khí, đều sẽ lập tức vỡ vụn.
Nếu muốn tìm một thứ gì đó kiên cố không xô lệch, không bị hư hại khi va chạm ——
Đồng tử của Ninh Ninh đột nhiên co rút lại.
Không, không thể nào.
Minh Tịnh mỉm cười, gắng gượng đứng dậy khỏi mặt đất, nhưng lời nói trong miệng lại khiến người khác cảm thấy ớn lạnh toàn thân: “Minh Không, chuẩn bị xong chưa?”
Minh Không chắp tay trước ngực, toàn thân toát ra kim quang lấp lánh, giống như vỏ trứng vừa được vớt ra khỏi nước muối: “Sư huynh, tới đi.”
“Chờ đã.”
Thanh niên Ngự Thú Tông kinh hãi kêu lên: “Các ngươi tuyệt đối đừng nghĩ không thông!”
Hai tên hòa thượng đồng thời lộ ra nụ cười sâu không lường được.
“Phật nói, có ba ngày ta có thể làm dùi đánh chuông cho sư huynh.”
Minh Không chắp tay trước ngực, hai mắt cụp xuống, quả thật rất có phong thái lòng dạ từ bi, dịu dàng hoà thuận.
Mà giọng nói và thân thể của cậu ta lơ lửng giữa không trung, từng câu từng lời với giọng điệu phát thanh viên đầy tình chân ý thiết: “Hôm qua, hôm nay, ngày mai.”
Trong màn đêm dần dần sập tối, một vị tăng nhân thân hình cao lớn giơ lên một thân thể thẳng tắp khác, như đang vung một cây gậy lớn.
Trên mặt Minh Không vẫn là nụ cười, cái đầu bóng lưỡng bị vung mạnh theo đường cong một trăm tám mươi độ, đập ầm ầm vào đỉnh chuông.
Phật quang nổi lên bốn phía, vù vù mãnh liệt.
Hứa Duệ đã đánh mất toàn bộ khả năng ngôn ngữ, đệ tử Ngự Thú Tông ở một bên nhìn thấy tác dụng của cậu ta, gào to đến khàn giọng những từ đã thật sự khắc sâu vào trong đáy lòng bọn họ: “Các ngươi có bị bệnh không!!!”
"Khá lắm."
Ngay cả Hạ Tri Châu cũng trợn mắt há mồm, tâm phục khẩu phục: “Giác ngộ bậc này, top 10 nhân vật cảm động nhất Trung Quốc năm nay mà không có hai người họ, ta tuyệt đối không xem.”