CHƯƠNG 37: NỖI ĐAU LY BIỆT
“Ách…”. Bạch Sơ Ảnh kì quái nhìn Giang Ngọc Nhan, khẽ vuốt bụng dưới hơi nhô ra, nói một cách đương nhiên. “Ảnh là của Thương”
Thương muốn cái gì Bạch Sơ Ảnh cũng sẽ cho. Hắn là của Thương, đứa trẻ cũng vậy, không có gì phải nghi ngờ.
Đôi môi xinh đẹp của Giang Ngọc Nhan run run, vô cùng mê người, đáng tiếc lúc này không có ai tán thưởng. Hắn dùng một tay che trán, ngửa mặt lên trời thở dài. Được rồi, ngày mai hắn sẽ hi sinh một chút, chuẩn bị đầy đủ để giáo dục Bạch Sơ Ảnh. Cha của đứa bé là ai đến lúc đó sẽ biết.
“Được rồi, việc này cứ để đó, chờ ngày mai rồi quyết định có nói với Cổ Thiên Thương hay không”
Bộ dạng Cổ Thiên Thương dường như cái gì cũng không biết, nếu không có đáp án chính xác và căn cứ xác thực mà nói với hắn Bạch Sơ Ảnh mang thai, không biết con người cao ngạo băng lãnh kia sẽ có phản ứng gì. Chắc chắn Giang Ngọc Nhan sẽ không thoát được, nếu Cổ Thiên Thương dưới cơn nóng giận mà lấy mạng mình thì lỗ to. Lúc trước vốn muốn gạt Cổ Thiên Thương để Bạch Sơ Ảnh dẫn mình đi gặp người cha lợi hại của hắn, ai ngờ kế hoạch đổ sông đổ biển, việc này không còn giấu được nữa, đành phải nghĩ cách nói rõ, tránh cho mình bị liên lụy.
Bạch Sơ Ảnh không hiểu vì sao tới ngày mai thì sẽ có thể nói chuyện đứa nhỏ với Thương, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Giang Ngọc Nhan đứng dậy, vỗ vỗ vai hắn. “Nghỉ ngơi cho tốt, chờ chút nữa Cổ Thiên Thương sẽ trở lại. Ta đi trước”
“Ừ”. Bạch Sơ Ảnh gật đầu, nhìn hắn ra ngoài, đi tới bên giường nằm xuống mà đợi Thương về.
…
“Thiên Thương?”. Triệu Cảnh Trần vừa định tìm Cổ Thiên Thương nói chuyện, ai ngờ mới đi tới nửa đường đã thấy hắn sắc mặt tái xanh, hàn khí băng lãnh xông tới, Triệu Cảnh Trần vội vã gọi hắn lại.
Cổ Thiên Thương dừng bước, mặt đầy hàn khí, không khí xung quanh trong nháy mắt ngưng kết, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm người đối diện, thanh âm cứng ngắc. “Hoàng tử, chuyện gì?”
Triệu Cảnh Trần nuốt một ngụm nước bọt, ho nhẹ một tiếng. Dù hắn là hoàng tử, thân phận cao hơn Cổ Thiên Thương một chút, nhưng mà… Triệu Cảnh Trần liếc nhìn vẻ mặt của Cổ Thiên Thương, xác định hắn sẽ không xuống tay với hoàng tử rồi mới thận trọng nói. “Ừm, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi”
Cổ Thiên Thương vẫn lạnh lùng nhìn Triệu Cảnh Trần. Hắn tìm mình nhất định là vì chuyện của Võ Tu Bách, nhưng chuyện đó cũng sắp xong rồi, chẳng lẽ còn có chuyển biến xấu?
Triệu Cảnh Trần đối diện ánh mắt của Cổ Thiên Thương. “Sự việc sắp xong, ngày mai bổn cung sẽ hồi cung. Bổn cung muốn mang Sơ Ảnh tiến cung vài ngày, để hắn vào cung chơi một chút. Ngươi yên tâm, có bổn cung ở đó, hắn nhất định không sao”. Triệu Cảnh Trần biết cam đoan của mình ở trước mặt Cổ Thiên Thương là vô ích, hắn nhất định sẽ không đáp ứng. Nếu miễn cưỡng đáp ứng cũng phải có Cổ Thiên Thương bên người mới có thể để Bạch Sơ Ảnh tiến cung.
“Được”
Cổ Thiên Thương không chút do dự đáp lời. Triệu Cảnh Trần hơi há miệng, dáng vẻ bị sét đánh đến phát ngốc. Hắn, hắn nói gì? Hắn đã đáp ứng? Đây là thật hay giả? Không phải mình nghe lầm đấy chứ?
Chờ Triệu Cảnh Trần lấy lại tinh thần thì đã không thấy bóng dáng Cổ Thiên Thương. Hắn nghi ngờ nhìn quanh một chút, ngọn đèn vàng vọt tỏa ra ánh sáng mềm mại khiến Triệu Cảnh Trần chớp chớp đôi mắt phượng. Lẽ nào vừa rồi đều là ảo giác?
…
Chờ thật lâu Thương cũng không về, Bạch Sơ Ảnh mơ màng ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, Thương cũng không ngủ bên cạnh, chắc là có việc ra ngoài sớm. Thế nhưng đệm chăn bên cạnh rất lạnh, dường như không có ai nằm qua. Bạch Sơ Ảnh nhíu mày, đứng dậy thay đồ rửa mặt, vừa định đến phòng ăn thì Cổ Thiên Thương đã cầm một khay đựng cháo và thức ăn sáng tới.
“Thương”. Bạch Sơ Ảnh cảm thấy có chút kì quái, hôm nay Thương dường như rất khác xưa, nhưng không biết khác chỗ nào.
“Ừ”. Cổ Thiên Thương nhẹ giọng đáp lời, đặt khay lên bàn, lấy cháo và thức ăn đặt lên bàn. “Tới ăn sáng đi”
“A”. Bạch Sơ Ảnh ngoan ngoãn ngồi xuống, nghi hoặc nhìn Cổ Thiên Thương một cái, tiếp nhận cái chén hắn đưa tới, cầm muỗng bắt đầu ăn. “Thương không ăn ư?”
Bạch Sơ Ảnh bị ánh mắt khác biệt của Cổ Thiên Thương nhìn chằm chằm, trong lòng rất nghi hoặc, càng thêm khó hiểu về chuyện tối qua Thương bỏ mình mà đi. Bạch Sơ Ảnh lại đoán Thương có lẽ không còn thích mình như trước nữa.
“Ta ăn rồi, ngươi ăn đi”. Cổ Thiên Thương đối diện ánh mắt trong vắt mang theo chút nghi hoặc và đau lòng của Bạch Sơ Ảnh, trong lòng run lên, ánh mắt lóe lóe, hơi cúi đầu không nhìn thẳng hắn.
“A”
Bạch Sơ Ảnh thản nhiên đáp lời, vô vị nhai thức ăn trong miệng. Hắn đột nhiên buồn nôn, nhưng vẫn cố gắng đè nén cảm giác khó chịu đó. Trong phòng yên lặng, ai cũng không nói gì thêm, chỉ có tiếng vang thanh thúy khi muỗng chạm vào bát.
“No rồi?”
“Ừ”
Bạch Sơ Ảnh buông xuống cái muỗng, nâng chén trà lên súc miệng, hơi ngẩng đầu, giống như trước giờ chờ Thương lau miệng cho mình.
Cổ Thiên Thương vẫn dịu dàng như vậy, động tác thành thạo nhẹ nhàng, dường như làm việc này cho người trước mặt là bản năng bẩm sinh của hắn, không phải vì mình là Bảo chủ Cổ gia bảo cao ngạo mà cảm thấy hạ thấp thân phận, tổn hại uy nghiêm. Chỉ có người trước mặt mới có thể khiến hắn hạ mình đối đãi, nhưng…
Ánh mắt Cổ Thiên Thương tối sầm, thu lại khăn lụa nguyệt sắc, kín đáo nhìn Bạch Sơ Ảnh một lúc, thanh âm bình thản không chút nhiệt độ. “Ảnh, hôm nay ngươi tiến cung với hoàng tử đi”. Không phải giọng điệu hỏi ý mà là không cho từ chối.
Bạch Sơ Ảnh ngẩng mạnh đầu, trong mắt xuất hiện khiếp sợ và đau thương chưa từng có. “Tại sao? Ta muốn ở bên Thương”
Cổ Thiên Thương yên lặng một lúc, giọng vẫn không chút nhiệt độ. “Nhưng ta không muốn ở bên ngươi”. Cổ Thiên Thương vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt cũng là một mảnh băng lãnh.
“Ngươi không cần Ảnh nữa ư?”. Thanh âm trong veo như suối hơi run rẩy, khiến người ta nghe xong không nhịn được muốn tiến lên an ủi.
Móng tay Cổ Thiên Thương một lần nữa đâm vào vết thương tối qua, nặng nề gật đầu.
Sắc mặt Bạch SÆ¡ Ảnh tái nhợt, môi run run nhìn Cá» Thiên Thương. Ngưá»i trưá»c mắt khiến hắn cảm thấy tháºt xa lạ. Äây không phải là Thương mà hắn biết, không phải Thương cá»§a hắn, Thương sẽ không bao giá» không cần hắn. Lá»ng ngá»±c Bạch SÆ¡ Ảnh khó chá»u, Äau Äau, Äây là cảm giác hắn chưa từng trải qua, khiến hắn nghẹt thá».
Nhìn ngưá»i kia sắc mặt tái nhợt, Äau Äá»n che ngá»±c, Cá» Thiên Thương suýt nữa không nhá»n ÄÆ°á»£c mà tiến lên ôm hắn và o lòng, an á»§i má»t phen. Nhưng không thá», hắn dám gạt mình, như hiá»n tại Äã là nhượng bá» lá»n nhất cá»§a mình. Nếu Äá»i thà nh ngưá»i khác, Cá» Thiên Thương Äã sá»m ngÅ© mã phanh thấy, xé xác bÄm vằm thà nh ngà n mảnh.
Không khà dưá»ng như ngưng trá», trầm trầm áp bức khiến ngưá»i ta hÃt thá» không thông.
âSÆ¡ Ảnhâ. Bên ngoà i truyá»n tá»i tiếng gõ cá»a, là Triá»u Cảnh Trần.
âVÃ o Äiâ
Chất giá»ng lạnh lùng cá»§a Cá» Thiên Thương xuyên qua cá»a truyá»n ra ngoà i, khiến ngưá»i ta không nhá»n ÄÆ°á»£c rùng mình. Bạch SÆ¡ Ảnh ngây ngẩn không há» nhúc nhÃch, Äôi mắt cÅ©ng không ngưá»c lên má»t chút.
Triá»u Cảnh Trần lá» ra biá»u cảm lo lắng, không biết giữa hai con ngưá»i suá»t ngà y dÃnh lấy nhau, ân ân ái ái Äã xảy ra chuyá»n gì, khà áp thấp khiến ngưá»i khác nghẹt thá». Hắn do dá»± má»t há»i má»i Äẩy cá»a và o.
Äôi mắt xinh Äẹp cá»§a Giang Ngá»c Nhan lóe lóe, dưá»ng như Äoán ÄÆ°á»£c Äã xảy ra chuyá»n gì. Nhất Äá»nh những lá»i tá»i qua Äã bá» Cá» Thiên Thương nghe thấy, hÆ¡n nữa chá» nghe Äến Äoạn Bạch SÆ¡ Ảnh có con, phÃa sau không nghe ÄÆ°á»£c. Giang Ngá»c Nhan cau mà y và o theo.
âSÆ¡ Ảnh, ngươi sao váºy? Sao sắc mặt khó coi Äến thếâ. Triá»u Cảnh Trần nhìn con ngưá»i luôn lẳng lặng, không mà ng danh lợi lá» ra biá»u cảm Äau thương, trong lòng siết chặt lo lắng. Hắn Äã sá»m xem Bạch SÆ¡ Ảnh là Äá» Äá».
Bạch SÆ¡ Ảnh ngẩng Äầu nhìn Triá»u Cảnh Trần, hÃt sâu má»t hÆ¡i, sắc mặt tá»t hÆ¡n má»t chút, giá»ng Äiá»u cÅ©ng bình tÄ©nh lại. âTa không saoâ
âKhông sao là tá»t rá»iâ. Triá»u Cảnh Trần vẫn mang vẻ mặt lo lắng. âHôm nay ta Äá»nh và o cung, ngươi có muá»n theo ta không? Ta Äã nói vá»i ngươi vá» phụ hoà ng cá»§a ta, ngươi còn nhá» không? Ta dẫn ngươi Äi gặp hắn má»t chútâ
Bạch SÆ¡ Ảnh cÅ©ng không trả lá»i ngay mà nhìn vá» phÃa Cá» Thiên Thương vẫn im lặng Äá»i diá»n. Thấy Cá» Thiên Thương thần sắc bÄng lãnh, không há» có ý Äá»nh giữ mình lại, hÆ¡n nữa còn hÆ¡i né tránh ánh mắt mình, Bạch SÆ¡ Ảnh má»i cháºm rãi dá»i mắt, chân mà y rÅ© xuá»ng, giá»ng dá»ng dưng. âTa Äi vá»i ngươiâ
Giang Ngá»c Nhan á» bên cạnh quan sát, im lặng không lên tiếng. Thấy biá»u cảm cá»§a Bạch SÆ¡ Ảnh, hắn quả tháºt Äau lòng, muá»n nói ra nhưng không biết giải thÃch thế nà o. Cuá»i cùng ý nghÄ© chuyá»n Äá»ng, hắn dứt khoát không nói gì. Äây không phải lá»i cá»§a hắn, hắn cÅ©ng muá»n và o cung, Äâu có mấy ai trong thiên hạ ÄÆ°á»£c tùy tiá»n tiến cung. Äây là má»t cÆ¡ há»i tá»t, hắn muá»n và o cung chÆ¡i má»t phen, hÆ¡n nữa, hắn xấu xa muá»n xem biá»u cảm há»i háºn cá»§a Cá» Thiên Thương sau khi biết ÄÆ°á»£c chân tưá»ng. Äó sẽ là kì quan trÄm nÄm hiếm thấy, phải biết rằng Äá»i vá»i Giang Ngá»c Nhan, Äây là chuyá»n còn hiếm hÆ¡n cả tiến cung nữa.
âNgươi theo hắn Äiâ. Cá» Thiên Thương nhìn vá» phÃa dung nhan tuyá»t thế Äang lá» ra nụ cưá»i quái dá» cá»§a Giang Ngá»c Nhan, lạnh lùng ném ra má»t câu.
âÄÆ°Æ¡ng nhiênâ. Giang Ngá»c Nhan liếc Cá» Thiên Thương má»t cái, hÆ¡i nhưá»n mà y, vá» như không thấy ánh mắt lạnh bÄng cá»§a hắn.
Cá» Thiên Thương quay Äầu nhìn Triá»u Cảnh Trần. âÄi nhanh Äi, Äừng Äá» nương cá»§a ta biếtâ
âỪâ. Triá»u Cảnh Trần nhìn Bạch SÆ¡ Ảnh, rá»i lại nhìn Cá» Thiên Thương, dưá»i ánh mắt có thá» Äông lạnh vạn váºt cá»§a Cá» Thiên Thương mà kéo tay Bạch SÆ¡ Ảnh, nhẹ giá»ng nói. âSÆ¡ Ảnh, chúng ta Äi thôiâ
Bạch SÆ¡ Ảnh nhìn Triá»u Cảnh Trần má»t cái, theo lôi kéo cá»§a hắn mà Äứng dáºy, Äi tá»i bên tưá»ng gỡ kiếm xuá»ng nắm trong tay. Hắn quay Äầu nhìn ngưá»i tá»i lúc nà y vẫn không thèm nhìn mình kia, xoay ngưá»i ra ngoà i.
Triá»u Cảnh Trần và Giang Ngá»c Nhan vá»i Äi theo.
Máu tÃch tụ trong cÆ¡ thá» cháºm rãi âbaâ má»t tiếng theo bà n tay tuôn xuá»ng Äất, ánh mắt như hà n bÄng cá»§a Cá» Thiên Thương nhìn chằm chằm và o cá»a, má»t lúc lâu không rá»i.