Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
TruyenChu.IO - Đọc truyện nhanh không QC
Äây là lần Äầu tiên Äoà n Kỳ Thiên kinh ngạc, và cÅ©ng là lần Äầu tiên bá» Äá»i phương là m cho á khẩu nói không lên lá»i, váºy mà lão chá» có thá» cá» gắng dìm sá»± bá»±c bá»i trong lòng xuá»ng, Äúng là là m ngưá»i ta khó chá»u tá»i cá»±c Äiá»m.
âSư phụ Äừng giáºn, tÃnh LÄng Tiêu thế Äó, ngà i Äừng ÄỠý tá»i hắn.â Du Tiá»u Mặc vá»i và ng xuá»ng nưá»c, chá» sợ lão Äầu trút hết cÆ¡n giáºn lên ngưá»i hắn, như thế thì xui xẻo lắm.
Äoà n Kỳ Thiên không thèm ná» nang gì, lão lấy ra má»t thứ, giáºn dữ ném cho hắn, rá»i lại còn phẫn ná» nói má»t câu: âCầm lấy!â
Du Tiá»u Mặc cuá»i quÃt Äỡ món Äá» kia, hắn phát hiá»n lão Äầu ném cho mình má»t chiếc ngá»c giản, hÆ¡n nữa ngá»c giản nà y không há» giá»ng vá»i cái mà hắn Äã mua á» Tiên CÆ¡ Lầu, Äá» rá»±c má»t mà u, vô thức há»i: âSư phụ, Äây là cái gì?â
âNgươi không có mắt à ?â Äoà n Kỳ Thiên háºm há»±c.
Khóe mắt Du Tiá»u Mặc giáºt giáºt, hắn biết mà , lão Äầu bá» LÄng Tiêu chá»c giáºn thì ngưá»i xui xẻo nhất vẫn là hắn, ÄÆ°Æ¡ng nhiên hắn biết Äây là ngá»c giản chứ, cái hắn há»i là thứ Äá» bên trong kìa.
âKhông phải là vi sư ÄÆ°a cho ngươi.â Ngoà i dá»± kiến, Äoà n Kỳ Thiên phá»§ nháºn.
âKhông phải sư phụ cho con hả? Váºy là ai?â Du Tiá»u Mặc kinh ngạc há»i.
âLà quyết Äá»nh sau khi vi sư thương lượng vá»i Hắc Thiên.â
Äoà n Kỳ Thiên kinh ngạc, âVáºy thì vì sao?â
Äoà n Kỳ Thiên giải thÃch: âChÃnh là vì nam nhân cá»§a ngươi Äã nói, há»c viá»n Äạo Tâm có ÄÆ°á»£c nguyên tá» chi tâm là nhá» các ngươi, không thá» phá»§ nháºn ÄÆ°á»£c Äiá»u nà y, cho nên vì Äáp tạ các ngươi, và còn Äá»n bù tá»n thất ba phần linh tinh bá» mất kia nữa, Hắc Thiên Äã thương lượng vá»i ta, quyết Äá»nh ÄÆ°a ngá»c giản nà y cho các ngươi.â
Nhá» sá»± nhắc nhá» cá»§a lão Äầu, Du Tiá»u Mặc má»i nhá» ra.
Cuá»i cùng vẫn chưa lấy lại ÄÆ°á»£c ba phần linh tinh, tuy rằng má»t trong hai kẻ kia Äã bá» Äại trưá»ng lão Äánh bại, nhưng linh tinh không có trên ngưá»i gã, mà là trên ngưá»i gã trung niên tên Mục Thân kia.
Mấy ngà y nay hắn luôn lo lắng cho LÄng Tiêu, nên quên béng chuyá»n nà y.
âBên trong ngá»c giản nà y là thứ gì?â Du Tiá»u Mặc nhìn ngá»c giản trong tay, có thá» trá» thà nh món Äá» mà lão Äầu và Äại trưá»ng lão quyết Äá»nh lấy ra Äá» Äá»n bù tá»n thất, chắc chắn sẽ không phải Äá» bình thưá»ng.
Äoà n Kỳ Thiên nói: âNgá»c giản nà y không phải là ngá»c giản thông thưá»ng, nói nghiêm chá»nh thì, nó là má»t loại ngá»c giản bá» cấm chế, rất hiếm thấy, bình thưá»ng nếu ai Äó quyết Äá»nh Äặt cấm chế lên ngá»c giản, thì thứ bên trong Äá»u cá»±c kỳ quý giá, ta và Hắc Thiên Äã từng thá», nhưng vá»i thá»±c lá»±c cá»§a chúng ta không thá» phá ÄÆ°á»£c cấm chế Äặt trên ngá»c giản, cho nên có thá» khẳng Äá»nh, ngưá»i Äặt cấm chế nà y, tuyá»t Äá»i là má»t Äan sư cấp mưá»i má»t hoặc mưá»i hai.â
Du Tiá»u Mặc hÃt má»t hÆ¡i.
Món Äá» cá»§a cưá»ng giả Thần cảnh hoặc Thánh cảnh, hẳn là có thá» so sánh vá»i nguyên tá» chi tâm luôn ấy.
Nhưng mà â¦
âSư phụ, theo ý cá»§a ngà i, cả ngà i và Äại trưá»ng lão Äá»u không biết bên trong là thứ gì, chá» biết là má»t thứ rất quý giá?â
Trên mặt Äoà n Kỳ Thiên hiá»n lên má»t chút ngại ngùng, nhưng lão vẫn ưỡn ngá»±c, hùng há»n xác nháºn: âÄúng thế!â
Khóe miá»ng Du Tiá»u Mặc giáºt giáºt, váºy mà ngà i cÅ©ng nói ÄÆ°á»£c.
Nếu như là cấm chế mà cưá»ng giả Thánh cảnh Äặt, váºy thì tá»i LÄng Tiêu cÅ©ng không phá ÄÆ°á»£c, chẳng phải ngá»c giản trên tay hắn sẽ biến thà nh má»t núi và ng chá» ÄÆ°á»£c nhìn chứ không ÄÆ°á»£c dùng hả?
âÄúng rá»i, sư phụ, vì sao sư phụ lại kết luáºn là Äan sư?â Du Tiá»u Mặc tò mò há»i, hắn vừa nghÄ© tá»i vấn Äá» nà y.
âBá»i vì vi sư và Hắc thiên tìm thấy ngá»c giản nà y á» má»t Äá»ng phá»§ cá» tá»n tại Ãt nhất là mưá»i vạn nÄm trá» nên, Äá» váºt trong Äá»ng phá»§ kia toà n là linh Äan và linh thảo, còn có má»t và i bản công pháp và kỹ pháp liên quan Äến linh há»n, rất rõ rà ng, chá»§ nhân cá»§a Äá»ng phá»§ phải là má»t Äan sư.â Äoà n Kỳ Thiên nói.
âHóa ra là thế.â
âNháºn Äi.â LÄng Tiêu im lặng không nói gì nãy giá» bá»ng nhiên ném qua má»t câu.
Du Tiá»u Mặc nháºn chiếc ngá»c giản không há» do dá»±, lá»i LÄng Tiêu nói không bao giá» sai mà .
Äoà n Kỳ Thiên lại khó chá»u, tiá»u Äá» Äá» mà lão phải vất vả lắm má»i thu ÄÆ°á»£c lại Äi nghe lá»i ngưá»i khác rÄm rắp, lão có cảm giác Äá» Äá» cá»§a mình bá» ngưá»i ta cưá»p mất.
âSư phụ, sư phụ là m sao thế?â Du Tiá»u Mặc vừa ngẩng Äầu Äã thấy lão Äầu mang cái vẻ mặt âTa không vui chút nà o, ngươi nhanh tá»i dá» dà nh ta Äiâ Äá» nhìn hắn, hết há»n à nha, lão Äầu lại lên cÆ¡n gì Äó, nhưng mà hắn không dám há»i ra miá»ng.
âNgươi Äi ra ngoà i cho ta.â Nói xong cÅ©ng chẳng thèm quan tâm hắn có Äá»ng ý hai không, quay ngưá»i Äi ra khá»i phòng trưá»c.
âEm Äi ra ngoà i má»t chút, Äợi lát nữa sẽ trá» lại liá»n.â Du Tiá»u Mặc nói vá»i LÄng Tiêu sau Äó Äuá»i theo, lão Äầu Äang Äứng bên ngoà i chá» hắn, vừa nhìn thấy hắn ló Äầu ra Äã mắng má»t câu âCháºm rá» rá»â.
Du Tiá»u Mặc tá»± Äá»ng gạt bá» mấy câu như thế nà y, âSư phụ, ngà i gá»i con ra có chuyá»n gì thế?â
Äoà n Kỳ Thiên hÆ¡i do dá»±, âQuyá»n công pháp song tu vi sư ÄÆ°a cho ngươi lần trưá»c Äấy, có phải ngươi Äã tu luyá»n vá»i hắn hay không?â
Du Tiá»u Mặc Äá» mặt, âDạâ¦â
Äoà n Kỳ Thiên lại há»i: âThế ngươi á» trên hay hắn á» trên?â
Du Tiá»u Mặc không nói ná»i thà nh lá»i.
Mà cÅ©ng không cần hắn phải trả lá»i, Äoà n Kỳ Thiên Äã Äoán ra Äáp án ngay, sắc mặt lại khó coi hÆ¡n, âÄúng là vô dụng, ÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng nam tá» hán, ngươi không thá» leo lên trên ÄÆ°á»£c sao?â
Sư phụ, ngà i cho rằng Äá» nhi không muá»n sao, chá» là Äá» khó cá»§a kỹ thuáºt nà y quá cao, mà giá trá» vÅ© lá»±c cá»§a Äá» nhi lại quá thấp.
Du Tiá»u Mặc âm thầm ai oán, hắn nhá» lại cÆ¡ há»i mà LÄng Tiêu Äã cho hắn lần trưá»c, kết quả là hắn còn chẳng có dÅ©ng khà Äá» phản công luôn, cuá»i cùng chân còn má»m nhÅ©n, nhưng mà có Äánh chết hắn cÅ©ng không ká» cho lão Äầu nghe Äâu.
Thấy hắn không nói lá»i nà o, Äoà n Kỳ Thiên cảm thấy chá» tiếc rèn sắt không thà nh thép, lấy má»t cái bình nhá» ra, háºm há»±c nói: âCầm lấy.â
Du Tiá»u Mặc ÄÆ°a tay ra nháºn, âÄây là cái gì?â
Äoà n Kỳ Thiên hừ má»t cái, âÄây là má»t loại linh Äan tên là Cá» Tâm Äan mà vi sư nghiên cứu ÄÆ°á»£c, ngươi chá» cần cho hắn Än viên linh Äan nà y, vi sư cam Äoan tâm nguyá»n ngươi có thá» thà nh công, cÆ¡ há»i chá» có má»t lần, tá»± ngươi nắm chắc, vi sư Äi Äây.â
Nói xong lão Äi tháºt.
Du Tiá»u Mặc nhìn Cá» Tâm Äan trên tay mà sững sá» mãi, thá»±c ra hắn chẳng có tâm nguyá»n gì, hÆ¡n nữa, nếu tháºt sá»± cho LÄng Tiêu Än cái thứ nà y ấy, hắn có cảm giác ngưá»i xui xẻo cuá»i cùng vẫn là hắn thôi, tá»t nhất là Äừng có thá».
Du Tiá»u Mặc trá»nh trá»ng thu Cá» Tâm Äan lại, hắn quyết Äá»nh phải giấu kỹ viên linh Äan nà y Äi, tuyá»t Äá»i không thá» Äá» LÄng Tiêu phát hiá»n.
âEm còn Äứng Äó là m gì?â Tiếng LÄng Tiêu bá»ng vang lên bên tai.
Du Tiá»u Mặc sợ tá»i mức la lên, quay Äầu lại Äã thấy LÄng Tiêu Äang Äứng sau lưng hắn, không biết Äã Äứng Äó ÄÆ°á»£c bao lâu rá»i, âAnh anh anh⦠Sao anh lại ra Äây là m gì?â
LÄng Tiêu nheo mắt, âSao, ta không thá» ra à ?â
Du Tiá»u Mặc gượng cưá»i, âÄÆ°Æ¡ng nhiên là không phải.â
LÄng Tiêu hừ má»t tiếng, quay ngưá»i trá» vá» phòng.
Du Tiá»u Mặc vá»i và ng Äi theo.
Äúng lúc nà o, LÄng Tiêu Äá»t nhiên xoay ngưá»i, ánh mắt mang theo ý cưá»i như có như không nhìn hắn, chế nhạo: âÄúng rá»i, lúc nà o muá»n dùng viên Cá» Tâm Äan kia, nhá» rõ nói cho ta biết má»t tiếng, ta rất chá» mong.â
Du Tiá»u Mặc: ââ¦â
Quả nhiên Äã bá» nghe hết.
Hai ngưá»i Äi và o trong phòng, LÄng Tiêu xòe tay vá» phÃa hắn, âÄem ngá»c giản kia ra cho ta xem má»t chút.â
Du Tiá»u Mặc ÄÆ°a ngá»c giản cho y không há» chần chừ, hắn cÅ©ng muá»n biết liá»u LÄng Tiêu có thá» phá bá» cấm chế kia không, nếu như có thá», váºy thì sẽ biết ÄÆ°á»£c món Äá» bên trong là gì rá»i.
LÄng Tiêu dùng ngón cái và ngón trá» ma sát ngá»c giản và i cái, trong ánh mắt chá» mong cá»§a Du Tiá»u Mặc, y nói: âSư phụ em nói không sai, bên trên ngá»c giản nà y có mấy loại cấm chế rất mạnh.â
âMấy loại?â Du Tiá»u Mặc la lên, hắn còn tưá»ng chá» có má»t chứ.
âÄúng, là mấy loại cấm chế, bản thân những cấm chế nà y không mạnh lắm, nhưng nếu chá»ng lên nhau, sẽ biến thà nh má»t loại cấm chế rất mạnh, kiá»u cấm chế thế nà y rất khó giải, bá»i vì chá» cần phạm sai lầm trong khâu nà o Äó, ngá»c giản nà y sẽ láºp tức hóa thà nh bụi, Äoán sÆ¡ sÆ¡ thì, chá»§ nhân cá»§a ngá»c giản nà y có thá» là má»t Äan sư cấp mưá»i hai.â LÄng Tiêu nói.
âNghiêm khắc quá váºy, nếu không giải ÄÆ°á»£c thì phải là m sao Äây?â Mong muá»n tìm kho báu cá»§a Du Tiá»u Mặc lại bá» Äả kÃch.
âCái nà y thì chưa chắc.â LÄng Tiêu cưá»i nói.
Du Tiá»u Mặc thấy cái vẻ mặt Äã tÃnh trưá»c cá»§a y, ánh mắt sáng lên, âChẳng lẽ anh có cách rá»i hả?â
LÄng Tiêu nói, âNếu trưá»c ngà y hôm nay, có lẽ ta Äã không có cách nà o, nhưng giá» khác rá»i, chá» tá»i khi ta chuyá»n hóa tu vi cá»§a kẻ kia thà nh công, ta sẽ có cách.â
Du Tiá»u Mặc Äã hiá»u, xem ra vẫn liên quan tá»i tu vi, âVáºy phải Äợi bao lâu?â
LÄng Tiêu ưá»c chừng, âBa tháng.â
âLâu thế!â Du Tiá»u Mặc cảm thán, thá»±c ra trưá»c Äây hắn còn tưá»ng rằng LÄng Tiêu Äã xong hẳn rá»i cÆ¡, Äá»t nhiên nhá» tá»i còn có viá»c nà y, âThế rá»t cục thì cái Huyết Tế Hiến Tế kia là gì?â
âLà má»t loại bà pháp cá»§a Kỳ Lân tá»c, yên tâm Äi, nếu không sá» dụng ÄÆ°á»£c, ta sẽ không dùng, sá» dÄ© cần tá»i ba tháng là vì tu vi cá»§a ba kẻ kia rất cao, tu vi cà ng cao thì cà ng khó hấp thu, nếu muá»n chuyá»n hóa hoà n toà n thì khá phiá»n toái, Äiá»u nà y rất bình thưá»ng.â LÄng Tiêu biết hắn Äang lo lắng, liá»n an á»§i.
Du Tiá»u Mặc phải xác Äá»nh y không lừa gạt nữa rá»i má»i chá»u tin.
Sau hôm ấy, bá»n há» bắt Äầu chuẩn bá» cho chuyến Äi tá»i vá» diá»n cao cấp, má»t vá» diá»n tương ÄÆ°Æ¡ng vá»i má»t không gian khác, cho nên có rất nhiá»u viá»c cần phải chuẩn bá», và dụ như hà nh lang không gian.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để lùi/sang chương.