T THÆ¯Æ NG ÄAU Äá»N
Du Tiá»u Mặc và LÄng Tiêu tá»i Trung Thiên chưa ÄÆ°á»£c và i ngà y, cho nên không biết giữa hai ngưá»i nà y có ân oán tình thù gì, chá» là tia lá»a tóe lên tháºt dữ dá»i, ngay cả ngưá»i ngoà i như hắn cÅ©ng cảm nháºn ÄÆ°á»£c bầu không khà ngá»t ngạt nà y.
âNgươi nà y có vẻ lợi hại lắm, há»i há»p ghê!â
âÄúng rá»i Äó!â Du Tiá»u Mặc theo bản nÄng Äáp lại âm thanh bá»ng vang lên bên tai hắn, vừa nghiêng Äầu Äã thấy thanh niên kiá»m tra thứ hai Äang Äứng cạnh mình, thấy hắn nhìn sang, thanh niên kia ná» má»t nụ cưá»i tươi rói.
âChà o ngươi chà o ngươi, ta là Nhan Huy.â
ââ¦â Não Du Tiá»u Mặc không ká»p hoạt Äá»ng.
Nhan Huy thấy hắn không có phản ứng, ngượng ngùng vò Äầu cưá»i nói: âTa tá»i từ Äông Châu, cỠý Äến Trung Thiên Äá» tham gia kỳ thi cá»§a Tiêu Dao Viá»n Äó, ngươi thì sao?â
Äừng bảo là , ngưá»i nà y cho rằng mình Äã tìm ÄÆ°á»£c âÄá»ng minhâ bá»i vì hắn cÅ©ng Äi má»t mình nhé.
Du Tiá»u Mặc cảm giác nhìn Äoán chúng chân tưá»ng rá»i, chá» là thấy ngưá»i ná» nhiá»t tình như váºy, im lặng thì cÅ©ng kì: âTa là Du Tiá»u Hắc, tá»i từ Nam Lục.â
âNam Lục?â Nhan Huy sững sá», chợt kinh há» nói: âNgươi há» Du? Chẳng lẽ là ngưá»i cá»§a gia tá»c XÃch Huyết, ta nghe nói mấy ngưá»i Äó cÅ©ng mang há» Du.â
Du Tiá»u Mặc láºp tức phá»§ nháºn, âKhông phải, ta không liên quan gì tá»i gia tá»c XÃch Huyết.â Tuy có quan há» huyết thá»ng, nhưng hắn Äang chá» Äá» cứu Phong Trì Vân, còn sau khi tìm ÄÆ°á»£c ngưá»i cha trên danh nghÄ©a kia, chắc Äã chẳng có quan há» gì nữa rá»i.
Nhan Huy tiếc nuá»i âÃâ má»t tiếng.
Du Tiá»u Mặc vá»i há»i: âXem kiá»m tra Äi, Äã bắt Äầu rá»i.â
Sá»± chú ý cá»§a Nhan Huy liá»n bá» rá»i Äi.
Dáng ngưá»i Cá»u Dạ rất cao, vá» trà sợi mà u xuất hiá»n Äúng ngay phÃa trên tầm mắt y, chá» cần ÄÆ°a mắt lên là có thá» nhìn ÄÆ°á»£c, sợi mà u cá»§a Cá»u Dạ cÅ©ng giá»ng như Kiá»u Vô Tinh, từ há»ng nhạt nhảy thẳng qua mà u xanh lục, kéo dà i tá»i vá» trà Kiá»u Vô Tinh dừng lại, nó vẫn thong thả bay lên.
Ba phút sau, sợi mà u Äá»t phá khoảng thứ tư, bắt Äầu chuyá»n Äến mà u lam nhạt, mãi tá»i khi chạy hết má»t phần tư má»i chá»u dừng lại.
Thất thải ngÅ© phẩm, cÅ©ng ÄÆ°á»£c coi là thượng phẩm rá»i.
Tuy trưá»c mắt má»i chá» cao hÆ¡n má»t phẩm, cÅ©ng cách thất phẩm tá»i hai phẩm, nhưng chá» còn là vấn Äá» thá»i gian mà thôi.
Cá»u Dạ nhìn chằm chằm và o sợi mà u nhÃu mà y, thấy sợi mà u tháºt sá»± dừng lại má»i buông tay, tuy bây giá» y Äứng Äầu, nhưng y không há» hà i lòng vá»i thà nh tÃch nà y.
âChúc mừng Cá»u Dạ huynh!â Kiá»u Vô Tinh Äi tá»i trưá»c mặt y, chắp tay chúc mừng, má lúm Äá»ng tiá»n tháºt sâu, hắn Äang nói chúc mừng rất tháºt tâm⦠Phải không?
âÄa tạ!â Cá»u Dạ quay lại nhìn Kiá»u Vô Tinh má»t cái, lạnh lùng nói cám Æ¡n, sau Äó liá»n Äi ra.
Thiếu nữ lè lưỡi vá»i bóng lưng cá»§a Cá»u Dạ, âÄúng là tên Äáng ghét, Vô Tinh ca chúc mừng ngươi mà còn là m bá», ngÅ© phẩm thì có gì hÆ¡n ngưá»i, hừ!â
Kiá»u Vô Tinh khiá»m trách: âThiên Tâm, không ÄÆ°á»£c vô lá»
như váºy.â
âÄÆ°á»£c rá»i ÄÆ°á»£c rá»i!â Thiếu nữ tinh nghá»ch ná» nụ cưá»i.
Nét vui vẻ trà n Äầy trên khuôn mặt Thanh trưá»ng lão, âÄúng váºy, thất thải ngÅ© phẩm là phẩm cấp cao nhất trong ngà n nÄm qua, ngươi nên tiếp tục cá» gắng, tranh thá»§ Äá»t phá khá»i ngÅ© phẩm.â
Cá»u Dạ cưá»i nhạt, chắp tay nói: âXin nháºn cát ngôn cá»§a Thanh trưá»ng lão.â
Thanh trưá»ng lão vuá»t ria gáºt Äầu, ánh mắt rá»i khá»i Cá»u Dạ, rÆ¡i và o ngưá»i cuá»i cùng, chÃnh là Du Tiá»u Mặc Äó mà , âNgươi là ngưá»i cuá»i cùng rá»i, Äến Äây Äi.â
Thanh trưá»ng lão vừa lên tiếng, bá»n ngưá»i kia Äã quay lại nhìn Du Tiá»u Mặc.
Thiếu niên phá ká»· lục cá»§a bia Äá nà y, tháºm chà còn bá» xa Cá»u Dạ, Äến cùng thì cấp báºc cá»§a hắn cao thế nà o, có thá» cao hÆ¡n Cá»u Dạ không?
âChắc chắn hắn không thá» cao hÆ¡n Cá»u Dạ.â An Kiá»u cắn rÄng nói. Hắn nói như váºy không phải là không có cÄn có cứ, cấp báºc linh há»n Äâu có tÄng dá»
như cấp báºc cá»§a Äan sư, muá»n tÄng má»t báºc cÅ©ng khó như lên trá»i ấy chứ.
âNhìn thì biết.â Trương Lan VÅ© nói.
Du Tiá»u Mặc hứng chá»u ánh mắt cá»§a má»i ngưá»i bưá»c tá»i trưá»c Äá khảo nghiá»m, hắn biết mà , lúc nà o ngưá»i cuá»i cùng cÅ©ng phải chá»u áp lá»±c lá»n nhất, Äặc biá»t là trưá»c hắn còn có má»t Cá»u Dạ má»i kiá»m tra ra ngÅ© phẩm, Äúng là áp lá»±c như núi.
Du Tiá»u Mặc vươn tay lên sá» Äá khảo nghiá»m, phẩm cấp cà ng cao cà ng tá»t, hắn nghÄ© chắc mình cÅ©ng không tá» lắm Äâu, từ Äại lục Long Tưá»ng tá»i Äại lục Thông Thiên, con ÄÆ°á»ng cá»§a hắn luôn thuáºm buá»m xuôi gió.
Mục tiêu ban Äầu cá»§a hắn là kiếm tiá»n nuôi thân, sau nà y kiếm tiá»n dá»
quá, hắn liá»n thay Äá»i mục tiêu, nghÄ© tiến ÄÆ°á»£c bưá»c nà o hay bưá»c ấy, cuá»i cùng là vì LÄng Tiêu, hắn má»i muá»n trá» nên cà ng mạnh hÆ¡n nữa, leo lên tháºt cao.
Du Tiá»u Mặc biết Äiá»u mình có thá» là m chÃnh là luyá»n Äan, luyá»n ra linh Äan cao cấp hÆ¡n, linh Äan có thá» trợ giúp LÄng Tiêu, cho nên nếu cấp báºc cá»§a hắn quá thấp, hắn rất lo lắng mình sẽ trá» thà nh vô dụng, vừa nghÄ© tá»i Äó, trong lòng hắn liá»n há»i há»p bất an.
âLà m sao thế?â Thanh trưá»ng lão thấy hắn lá» má» không cá» Äá»ng, liá»n há»i.
âTháºt xin lá»i!â Du Tiá»u Mặc không dám lá» má» nữa, láºp tức Äặt tay lên, sau khi ÄÆ°a sức mạnh linh há»n và o, hắn liá»n ngẩng Äầu, nhìn chằm chằm và o ô vuông sẽ xuất hiá»n sợi mà u.
Chiá»u cao Äúng là vết thương Äau Äá»n, không giá»ng ngưá»i khác, không cần ngẩng Äầu lên Äã nhìn thấy, Du Tiá»u Mặc chua chát mà nghÄ©.
Sợi mà u bắt Äầu dà i ra, khi nó Äá»i từ mà u và ng qua mà u xanh lục và bắt Äầu chạy tiếp, ánh mắt Uyá»n Nhã lóe lên má»t cái, quả nhiên cấp báºc cá»§a hắn cao hÆ¡n nà ng.
Biá»u lá» trên mặt má»i ngưá»i dần dần chuyá»n thà nh kinh ngạc, tá»c Äá» kéo dà i cá»§a sợi mà u không há» có dấu hiá»u cháºm lại, mấy giây sau Äã vui sưá»ng Äi qua ô vuông mà u xanh lục.
Du Tiá»u Mặc nuá»t nưá»c miếng, con mắt nhìn chằm chặp và o sợi mà u rá»±c rỡ kia, cho dù không phải lục phẩm hay thất phẩm, thì ngÅ© phẩm cÅ©ng ÄÆ°á»£c, cùng lắm thì sau nà y cháºm rãi tu luyá»n, nhưng tuyá»t Äá»i Äừng là tứ phẩm Äó, bằng không thì rất mất thá»i gian.
Trong tiếng cầu nguyá»n cá»§a hắn, sợi mà u vẫn hoan há»i bò qua ô xuông mà u lam, chá» Äầy hy vá»ng cá»§a Du Tiá»u Mặc, dá»
dà ng Äá»t phá cấp báºc cá»§a Cá»u Dạ, nhưng nó vẫn còn chạy tiếp!
Tất cả má»i ngưá»i nÃn thá», qua hết ô mà u xanh lam, kế tiếp chÃnh là mà u tÃm.
Du Tiá»u Mặc cảm thấy giây phút nà y dà i dằng dặc, mắt hắn má» to tá»i ná»i muá»n rá»t ra rá»i, cá» cÅ©ng má»i muá»n chết, cuá»i cùng không nhá»n ÄÆ°á»£c Äà nh chá»p mắt má»t cái, nưá»c mắt chảy ra, Du Tiá»u Mặc sợ bá» ngưá»i khác nhìn thấy, vá»i và ng dùng tay lau lau, lại ngẩng Äầu lên, á», ngừng rá»i hả?
Du Tiá»u Mặc thất vá»ng liếm môi má»t cái, âChá» có lục phẩm à , sao không phải là thất phẩm váºy nè?â
Trong phòng hoà n toà n yên tĩnh.
Rá»t cuá»c thì Du Tiá»u Mặc cÅ©ng phát hiá»n ra sá»± khác thưá»ng cá»§a má»i ngưá»i, phát hiá»n ai ai cÅ©ng nhìn hắn, cảm giác, há»i há»p dá»
sợ, lắp bắp nói: âCác ngươi nhìn ta là m gì thế?â
Kiá»u Vô Tinh dá» khóc dá» cưá»i nói: âDu huynh Äá», lục phẩm Äã cao lắm rá»i.â
Nghe váºy, Du Tiá»u Mặc lúng túng sá» mÅ©i má»t cái, nhưng mục tiêu cuá»i cùng cá»§a hắn là thất phẩm kìa!
âChá» là , Äiá»u ta muá»n nói không phải câu nà y.â Kiá»u Vô Tinh thấy hắn vẫn không há» cảm giác ÄÆ°á»£c, rá»t cục không nén ná»i tiêng thá» dà i.
Du Tiá»u Mặc không hiá»u gì hết.
Kiá»u Vô Tinh vô lá»±c nói: âVẫn chưa kiá»m tra xong, sao ngươi lại bá» tay ra?â
Khi chú ý cá»§a Kiá»u Vô Tinh táºp trung trên sợ mà u, nói tháºt, lúc chứng kiến sợi mà u chuẩn bá» biến thà nh mà u tÃm, suýt nữa thì trái tim hắn Äã ngừng lại rá»i, Äang lúc hắn nghÄ© cục hạn cá»§a sợi mà u sẽ là Äâu, tiến Äá» cá»§a sợi mà u bá»ng ngừng lại không há» có Äiá»m báo trưá»c.
Thá»±c ra trong giây lát ấy Kiá»u Vô Tinh Äã thá» phà o má»t tiếng, bá»i vì nếu tháºt sá»± tiến và o thất phẩm trong truyá»n thuyết, hắn không thá» tưá»ng tượng ná»i nữa. Váºy mà lại phát hiá»n, Du Tiá»u Mặc Äã bá» tay ra khá»i Äá khảo nghiá»m, chá» vì lau nưá»c mắt, chẳng lẽ không thá» sá» dụng cái tay nhà n rá»i kia sao?
Du Tiá»u Mặc thấy Kiá»u Vô Tinh nhìn chằm chằm và o tay phải cá»§a mình, láºp tức giấu phắt sau lưng như bá» Äiá»t giáºt, hắn thuáºn tay phải mà , lúng túng nói: âNgại quá, ta không cỠý.â
Vừa dứt lá»i, tấm rèm Äá» sau lưng má»i ngưá»i lại bá» xá»c lên, má»t nam tá» khoảng ba mươi mấy tuá»i Äi tá»i, phát hiá»n không khà trong phòng có vẻ cÄng thẳng quá, hắn không biết phải là m sao, Äừng bảo là Äi nhầm chá» nha.
Thanh trưá»ng lão là ngưá»i Äầu tiên phát hiá»n ra sá»± có mặt cá»§a hắn, trầm giá»ng nói: âÄến Äây, Äúng lúc tá»i lượt ngươi.â
Thá»±c ra Du Tiá»u Mặc muá»n há»i liá»u có thá» kiá»m tra lại lần nữa không, nhưng Thanh trưá»ng lão Äã nói như váºy, hắn Äà nh phải thôi, ai oán lui sang má»t bên.
Sau khi nam tá» kiá»m tra xong, cấp báºc cá»§a hắn thấp nhất, bá»i vì chá» có nhất phẩm, nhưng Äiá»u nà y vẫn là m cho hắn kÃch Äá»ng tá»i mức suýt rÆ¡i lá», Äại khái là chưa bao giá» ngá» tá»i mình lại có ÄÆ°á»£c linh há»n thất thải trong truyá»n thuyết.
Sau Äó, Thanh trưá»ng lão nói cho há» biết thá»i gian kiá»m tra cá»a thứ ba, rá»i má»i Äá» há» rá»i Äi.
Kiá»u Vô Tinh má»i Du Tiá»u Mặc Äi cùng, âDu huynh Äá», quả nhiên nhìn ngưá»i không thá» xem bá» ngoà i mà , hôm nay tại hạ cÅ©ng ÄÆ°á»£c má» mang kiến thức rá»i.â
Du Tiá»u Mặc gượng cưá»i.
Kiá»u Vô Tinh lại nói: âSau khi và o ÄÆ°á»£c Tiêu Dao Viá»n rá»i, ngươi còn có tÃnh toán gì không? Ta nghe Vô Song nói, ngươi muá»n và o Tiêu Dao Viá»n là vì há»c táºp Ngá»± Thú Pháp.â
Äám ngưá»i Uyá»n Nhã láºp tức vá»nh tai lắng nghe.
Du Tiá»u Mặc gãi gãi Äầu, âÄúng là thế.â
Má lúm trên mặt Kiá»u Vô Tinh sâu hÆ¡n má»t chút, âNgá»± Thú Pháp và Ngá»± Thú Äạo có cách là m khác nhau nhưng kết quả lại giá»ng nhau Äến kì diá»u, có hứng thú há»c Ngá»± Thú Äạo hay không?â
âKhông phải ai cÅ©ng có thá» há»c Ngá»± Thú Äạo, nếu như sá» trưá»ng là luyá»n Äan, tá»t nhất Äừng phân tâm Äi há»c mấy thứ vá» vẩn, nếu không rất có thá» là m ảnh hưá»ng tá»i trình Äá».â Tiếng Cá»u Dạ bá»ng vang lên.
Kiá»u Vô Tinh nhưá»m mà y, âSao Ngá»± Thú Äạo lại là thứ vá» vẩn?â
Cá»u Dạ lãnh khá»c nhếch môi.
Du Tiá»u Mặc nhìn nhìn hai ngưá»i, luôn cảm giác trong không khà có tia lá»a, cÄng thẳng quá chừng, hắn tranh thá»§ ném ra má»t câu, âXin lá»i nha, bạn ta còn Äang Äợi bên ngoà i, ta Äi trưá»c má»t bưá»c.â Rá»i chạy biến.