49, Tịch Chiếu
Dạ Lan San ôm Thần Tử Việt trở lại tiểu viện, đặt hắn ở trên giường ôn nhu hôn lên trán một cái, nhẹ giọng nói:“Ta bảo bọn họ chuẩn bị nước tắm, ngươi nghỉ ngơi trước đi, chờ ta từ chỗ Gia Cát về giúp ngươi tắm rửa được không?”
Thần Tử Việt ngoan ngoãn gật gật đầu, nhắm mắt lại ngủ.
Dạ Lan San đi theo Đoạn Tinh đến khách phòng, vừa vào cửa liền nhìn thấy Lãnh Tịch Chiếu đang nắm tay áo Gia Cát nhảy tới nhảy lui, cười toe tóet.
“Ngươi làm gì!“Đoạn Tinh tức giận, đi lên kéo Gia Cát ra phía sau mình.
Lãnh Tịch Chiếu lại một lần nữa bị ghét bỏ thành công, kinh ngạc khụt khịt:“Tiên sinh nói có thể cứu Hạo Dương, ta nhất thời cao hứng……”
“Ngươi cao hứng cái gì!” Gia Cát trừng hắn:“Người hành nghề y, không được xúc động mạnh, ngay cả điểm ấy cũng không biết?”
“Ta sai rồi……” Lãnh Tịch Chiếu muốn khóc.
“Được rồi được rồi.” Dạ Lan San nhìn không được, đi lên nói giúp:“Hai ngươi sao lại hùa nhau khi dễ người. Lâm tướng quân rốt cuộc thế nào ?”
Gia Cát nháy mắt mấy cái, quay đầu nhìn Đoạn Tinh:“Có thể cứu, tàn độc mà thôi, có thể bức ra.”
“Có thể cứu thì cứu, ngươi nhìn ta làm gì? Muốn ta cứu hắn?” Đoạn Tinh bị nhìn không hiểu ra sao.
Gia Cát mím môi lắc đầu, đề bút viết một phương thuốc cho hạ nhân đi sắc dược, còn mình cầm châm chuẩn bị.
“Có cần ta giúp ngươi truyền chút nội lực hay không?” Đoạn Tinh trong lòng chột dạ, đi lên cọ cọ Gia Cát.
Gia Cát lắc đầu:“Không cần, lần này không cần nội lực, ngươi cùng Bảo chủ ra ngoài trước đi, đừng cho người ngoài vào, hai canh giờ là tốt rồi.”
“Vậy là được rồi.” Đoạn Tinh nhẹ nhàng thở ra, cùng Dạ Lan San đi ra ngoài.
“Tiên sinh, bộ châm này thật mảnh nha.” Lãnh Tịch Chiếu một bên hỗ trợ nâng Lâm Hạo Dương dậy một bên mở miệng:“Lúc trước chưa từng thấy qua.”
“Ân.” Gia Cát gật gật đầu:“Xích Kiều Châm, đây là cha ta truyền cho ta, chưa bao giờ dùng qua.”
“Cái gì?” Lãnh Tịch Chiếu há to miệng:“…… Ta chỉ xem qua từ dã sử, không nghĩ tới nó có thật? Ta còn nhớ rõ trong sách có ghi, Xích Kiều Châm chỉ có thể dùng cùng Xích Kiều Hoa mới có công hiệu…… Chẳng lẻ tiên sinh có Xích Kiều Hoa?”
Gia Cát cười cười, không nói gì, cầm châm bắt đầu cẩn thận tìm huyệt vị trên người Lâm Hạo Dương.
Lãnh Tịch Chiếu thấy thế thức thời ngậm miệng lại, thấy cánh tay Gia Cát trắng nõn thon dài, móng tay sạch sẽ, người lại nhàn nhạn mùi dược, linh hoạt dị thường, đi châm độ mạnh yếu khống chế vừa đủ, một đường nước chảy mây trôi không có chút lệch lạc nào, nhìn như đơn giản, nhưng cùng học y Lãnh Tịch Chiếu lại biết, có thể luyện thành công phu này, không luyện tập qua mấy ngàn mấy vạn lần tuyệt đối không được như thế, thiên hạ đệ nhất thần y quả nhiên danh bất hư truyền.
Hai canh giờ rất nhanh đã trôi qua, Gia Cát thở ra, lau mồ hôi trên trán rồi xem mạch đập Lâm Hạo Dương, khẽ gật đầu.
“Không sao rồi?” Lãnh Tịch Chiếu trong lòng vui vẻ.
“Còn có bước cuối cùng.” Gia Cát lắc đầu cười khổ.
Ngoài cửa, Đoạn Tinh dựa vào cửa chờ vô cùng lo lắng, hạ nhân dè dặt bưng một chén canh lại:“Phó Bảo chủ, canh người phân phó đã làm xong.”
Đoạn Tinh nhận lấy, nghĩ thầm không phải nói hai canh giờ sao? Sao còn chưa ra? Giữa trưa ăn không bao nhiêu, không chừng đói bụng lắm. Đang nghĩ tới, thì thấy cửa được mở ra “Chi nha” một tiếng, mắt Lãnh Tịch Chiếu sưng tấy:“Đoạn phó bảo chủ……”
“Làm sao vậy?” Đoạn Tinh chấn động vội vọt vào, chén canh trong tay “Xoảng” một tiếng rơi trên mặt đất dập nát —– Gia Cát nhắm hai mắt tựa vào đầu giường, sắc mặt khó coi dọa người, tay áo bên phải được xắn lên cao, trên cổ tay quấn đầy băng trắng, vẫn còn đang rỉ máu.
“Chuyện gì xảy ra?” Đoạn Tinh đi lên ôm y vào trong lòng, quay đầu nổi giận đùng đùng nhìn Lãnh Tịch Chiếu.
“Tiên sinh nói lúc còn nhỏ đã ăn Xích Kiều Hoa, máu trở thành thành phần Xích Kiều Hoa, Hạo Dương chỉ có uống máu y, mới có thể cứu về……” Lãnh Tịch Chiếu cúi đầu không dám nhìn Đoạn Tinh.
“Ngươi……!!” Đoạn Tinh vừa vội vừa giận, trong lòng một cỗ tà hỏa lung tung đấu đá lại không có nơi phát tiết:“Y chảy bao nhiêu máu?!”
“Ba…… Ba ly……” Lãnh Tịch Chiếu run run chỉ vào cái ly bên giường.
Đoạn Tinh vừa nhìn thấy thiếu nữa tức chết —- Cái đó mà gọi là ly rượu, rõ ràng là một cái chén nhỏ, trong chén còn có vết máu nhợt nhạt, đỏ đến chói mắt. Nghĩ tới nó là từ trong thân thể Gia Cát chảy ra, Đoạn Tinh nhất thời cảm thấy đau lòng đến chết, mắt không tự chủ được đỏ bừng, ôm người trong lòng không biết nên làm cái gì mới phải.
“Tiên sinh nói y không sao, ngươi không cần lo lắng, chỉ cần nghỉ ngơi một đêm sẽ tỉnh, ta…… Ta ngày mai sẽ đổi dược cho tiên sinh……” Lãnh Tịch Chiếu chưa bao giờ thấy Đoạn Tinh như vậy, nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán.
Đoạn Tinh bình phục cảm xúc một chút, lắc đầu nhẹ nhàng ôm y trở về phòng, không dám nhìn miệng vết thương trên tay phải y, ngồi ở bên giường nâng tay chậm rãi truyền nội lực cho y, cảm thấy thân hình y không còn lạnh phát run nữa trong lòng mới thoáng dễ chịu, nhẹ cầm tay y thấp giọng nói:“Ngủ đi, ta cùng ngươi.”
Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Hạo Dương mơ mơ màng màng mở mắt, Lãnh Tịch Chiếu vẫn trông chừng ở bên cạnh hắn vô cùng vui mừng, vội vàng hỏi:“Ngươi cảm giác thế nào?”
Lâm Hạo Dương quay đầu nhìn bốn phía, giọng khàn khàn mở miệng:“Đây là đâu?”
“Vân Sát Bảo.” Lãnh Tịch Chiếu rót nước cho hắn:“Ngươi hôn mê ta trị không được, liền đem ngươi đưa đến đây, là Gia Cát tiên sinh chữa cho ngươi.”
Lâm Hạo Dương rũ mắt xuống, không nói thêm gì nữa.
“Cái kia……” Lãnh Tịch Chiếu nhìn sắc mặt của hắn thật cẩn thận mở lời:“Hoàng Thượng y vốn muốn đến, nhưng ta bảo y trở về …… Y nói chờ y xử lý xong chuyện trong triều sẽ đón ngươi về.”
“……”
“Hạo Dương.” Thấy Lâm Hạo Dương vẫn không nói gì, Lãnh Tịch Chiếu ngồi ở bên giường nhẹ nhàng thở dài:“Ta biết ngươi giận, nhưng nhiều năm như vậy, tâm ý của y ngươi cũng biết, y thương ngươi, nhưng lại không biết nên dùng phương pháp gì, lần này là sợ mất ngươi, mới có thể……”
“Ta biết.” Lâm Hạo Dương khàn giọng nói :“Ta khi nào thì khỏi?”
“Hai tháng đi.” Lãnh Tịch Chiếu thay hắn đắp chăn:“Ngươi an tâm ở Vân Sát Bảo dưỡng hai tháng, đến lúc đó Hoàng Thượng hẳn là xử lý xong việc đến đón ngươi hồi cung.”
Lâm Hạo Dương nhắm mắt lại, cảm thấy đau đầu chết đi được.
Bạn đang
Lãnh Tá»ch Chiếu thá» dà i, tay nhẹ nhà ng xoa huyá»t thái dương cho hắn:âKhoan ngá»§, ngá»i dáºy Än má»t chút gì Äi. Dù trong lòng ngươi nghÄ© như thế nà o, dưỡng tá»t thân thá» rá»i nói sau.â
âCảm Æ¡n ngươi.â Lâm Hạo Dương tái nhợt cưá»i cưá»i.
Lãnh Tá»ch Chiếu cÅ©ng cưá»i cưá»i, dìu hắn ngá»i dáºy dá»±a và o cái Äá»m sau lưng, bưng chén cháo nấu vá»i dược hạ nhân vừa Äem Äến Äút cho hắn:âKhách khà là m gì, lúc nhá» ta á» trong Hoà ng cung lạc ÄÆ°á»ng, bá» Tam hoà ng tá» khi dá»
, mùa Äông lá»n còn Äem ta Äến há» nưá»c, là ngươi cùng Hoà ng Thượng cứu ta, từ Äó trá» Äi, ta liá»n xem hai ngưá»i là huynh Äá» .â
Lâm Hạo Dương khiêu mi ââ Trưá»c Äây mình Äi theo Hoa Thiên Lang Äến Ngá»± hoa viên xem tuyết, chợt nghe phÃa trưá»c có má»t nhóm ngưá»i cưá»i vang, Äến gần thì thấy Tam hoà ng tá» Hoa Thiên Diá»u dẫn theo má»t Äôi tiá»u thái giám Äang ném Äá và o há» nưá»c, má»t tiá»u nam hà i Äứng á» trong nưá»c tá»i thắt lưng, cháºt váºt không chá»u ná»i oa oa khóc loạn.
âCứu ngươi là y, không phải ta.â Nhá» tá»i tình cảnh lúc Äó, Lâm Hạo Dương không kìm lòng ÄÆ°á»£c cong khóe môi, lúc ấy Hoa Thiên Lang còn nhá», trên Äầu còn Äá»i mÅ© vải bông tiá»u há», lại chá» dá»±a và o ánh mắt sắc bén mà là m cho Tam hoà ng tá» cao lá»n tá»± Äá»ng nhảy xuá»ng nưá»c, Äem Lãnh Tá»ch Chiếu bế ra, ba tuá»i khán lão, Äại khái gá»i là khà chất Äế vương, là có từ nhá» Äi.
âY từ nhá» Äã thương ngươi, luôn vì ngươi mà khi dá»
ta!â Lãnh Tá»ch Chiếu cÄm giáºn ném cái muá»ng và o trong chén:âTrưá»c Äây ngươi chá» nhìn ngá»c bá»i cá»§a ta nhiá»u má»t chút mà y Äã muá»n Äoạt lấy cho ngươi, sợ ta lấy lại còn á» bên trên khắc tên cá»§a ngươi. Ngươi bá» Thái Phó phạt chép sách Äá»u bắt ta giúp ngươi viết. Lén chuá»n Äi chÆ¡i cÅ©ng mua Äá» cho ngươi rá»i bắt ta ôm. Ngươi Än cÆ¡m chưa no ta sẽ không ÄÆ°á»£c dừng ÄÅ©a, còn luôn ném và o chén ta những món ngươi không thÃch Änâ¦â¦â Lãnh Tá»ch Chiếu cà ng nói cà ng giáºn:âNgươi không những không giúp, còn cùng y khi dá»
ta!â
Lâm Hạo Dương bá» bá» dáng cá»§a hắn chá»c cưá»i:âNgươi sao lại giáºn dai như váºy, ta vá» sau không phải lại mua ngá»c bá»i cho ngươi sao, chép sách ta cÅ©ng tá»± mình chép, Äi ra ngoà i chÆ¡i mua Äá» ta Äá»u cho ngươi má»t ná»a, Än cÆ¡m y gắp cho ta ta không muá»n Än lại không dám nói, má»i lần lén gắp ra còn bá» phát hiá»nâ¦â¦â
âNói thì nói, ngươi không phát hiá»n những món ngươi lá»±a ra không Än, lần sau y tuyá»t Äá»i không gắp lại cho ngươi sao?â Lãnh Tá»ch Chiếu Äút hắn Än xong má»t ngụm chúc cuá»i cùng, chân thà nh nói:âNgươi không chá»u Äem tâm sá»± nói cho y biết, y Äà nh phải tá»± Äoán, ngươi không thÃch Än cái gì y có thá» phát hiá»n có thá» sá»a, nhưng còn chuyá»n khác? Ngươi nếu vẫn không chá»u nói, y dù cá» gắng Äến Äâu cÅ©ng không thá» Äoán ÄÆ°á»£c.â
Lâm Hạo Dương nghe váºy có chút kinh ngạc nhìn Lãnh Tá»ch Chiếu.
Lãnh Tá»ch Chiếu giúp hắn lau miá»ng:âTa biết, ngươi không chá»u nói cho y biết á»§y khuất cá»§a ngươi là vì ngươi cảm thấy y là thiên tá», y phải sá»ng vì khắp thiên hạ mà không phải vì má»t mình ngươi, ngươi chá» là muá»n giúp y Äánh giữ giang sÆ¡n, không muá»n trá» thà nh gánh nặng cá»§a y. Nhưng ngươi có nghÄ© tá»i hay không, y kỳ tháºt cÅ©ng là ngưá»i, báºn rá»n cả ngà y trá» vá», ngưá»i y muá»n gặp nhất là Lâm Hạo Dương ngươi, mà không phải Chiến thần Thiên Lang Quá»c.â
Lâm Hạo Dương cúi Äầu, ánh mắt có chút má» má»t.
âNgươi vì y chá»u á»§y khuất không chá»u nói, sợ y lo lắng cho ngươi, tháºt ra thì y cÅ©ng bá» tâm tư bất Äá»nh cá»§a ngươi là m cho lòng nóng như lá»a Äá»t, lại không dám há»i ngươi, sợ ngươi lại giáºn. Cứ dấu diếm tá»i dấu diếm Äi, Äá»u vì muá»n tá»t Äá»i phương, kết quả là , dù cho cảm tình có tá»t Äến mấy thì cÅ©ng sẽ rạn nứt.â Lãnh Tá»ch Chiếu cưá»i cưá»i, ÄÆ°a cho hắn má»t cái ngá»c bá»i:âÄây là ngá»c bá»i nÄm Äó Hoà ng Thượng cưá»p từ trên ngưá»i ta ÄÆ°a cho ngươi, ngươi lúc ấy là m mất không tìm, y nhặt ÄÆ°á»£c Äeo suá»t hai mươi nÄm. Các ngươi Äá»u là ngá»c tá», yêu Äến má»t má»i như váºy.â
âNgươiâ¦â¦ Ta không biết ngươi lại nói nhiá»u như váºy.â Lâm Hạo Dương bá» hắn nói Äến trong lòng khó chá»u, lại có chút kinh ngạc ââ Từ nhá» Äến lá»n chá» cảm thấy hắn là má»t má»t sách, ngây ngá»c, bá» ngưá»i ta khi dá»
cÅ©ng không hé rÄng.
âNgoà i cuá»c tá»nh táo trong cuá»c u mê.â Lãnh Tá»ch Chiếu nhưá»ng mà y:âNhiá»u nÄm như váºy, ta nhìn còn thấy má»t, cứ tưá»ng các ngươi má»t ngà y nà o Äó sẽ hiá»u ÄÆ°á»£c, lại không ngá» cuá»i cùng thà nh như vầy. Y quả tháºt là m sai, nhưng nếu không có lý do, y tuyá»t Äá»i sẽ không là m váºy vá»i ngươi.â
Lâm Hạo Dương im lặng, Äúng là lúc trưá»c mình gạt y muá»n cứu Gia Luáºt Thanh.
âY nói vá»i ta hết rá»i.â Lãnh Tá»ch Chiếu Äứng dáºy rót nưá»c cháºm rãi uá»ng:âTa cÅ©ng Äem chuyá»n Gia Luáºt Thanh Äã cứu ngươi nói cho y biết, y Äã Äáp ứng tha tá»i chết cho phụ tá» Gia Luáºt Thanh, sá»a thà nh lưu Äà y. Mưu nghá»ch là Äại tá»i, Äây Äã là Hoà ng ân.â
âGia Luáºt Thanh không chết?â Lâm Hạo Dương kinh ngạc nâng mắt:âNhưng y không phải nóiâ¦â¦â
âLúc tức giáºn nói ngươi cÅ©ng tin?â Lãnh Tá»ch Chiếu lưá»m hắn má»t cái, Äỡ hắn nằm lại:âNgá»§ Äi, nếu ngươi cháºm chạp không khá»e, lúc Hoà ng Thượng Äến sẽ phế ta luôn. Ngà y Äó ngươi hôn mê, y thiếu chút nữa bá» ngươi dá»a bất tá»nh, luôn ghé và o bên tai ngươi nói xin lá»i, ta nghe Äến muá»n hôn mê.â
Lâm Hạo Dương có chút ngá»c lÄng , xoay ngưá»i ôm chÄn không nói thêm gì nữa.
Lãnh Tá»ch Chiếu nhìn bóng lưng cá»§a hắn bÄ©u môi, lắc Äầu Äi Äến phòng Gia Cát ââ Giao hữu vô ý, gặp ÄÆ°á»£c hai ngá»c tá».
Lúc Äá»i dược, Äoạn Tình nhìn thấy vết thương dữ tợn trên cá» tay mảnh khảnh cá»§a Gia Cát mà bừng bừng lá»a giáºn, nắm cỠáo Lãnh Tá»ch Chiếu ém giá»ng há»i:âNgưá»i cắt ?!!!!â
âKhông phải ta!â Lãnh Tá»ch Chiếu bá» dá»a Äến chân nhÅ©n ra:âTiênâ¦â¦ Tiên sinh tá»± cắtâ¦â¦â
âVáºy sao ngươi không ngÄn ?!!!!â Äoạn Tinh tiếp tục rá»ng hắn.
âTa cảnâ¦â¦ Tiênâ¦â¦ Tiên sinh không cho ta cảnâ¦â¦â Lãnh Tá»ch Chiếu mặt ÄÆ°a Äám nói nÄng lá»n xá»n.
Äoạn Tinh bá»±c dá»c, xách Lãnh Tá»ch Chiếu ném ra khá»i phòng rá»i xoay ngưá»i trá» vá» tiếp tục bá»i Gia Cát.
Lãnh Tá»ch Chiếu từ trên mặt Äất bò dáºy sá» sá» mông, á»§y á»§y khuất khuất trá» vá» phòng ngây ngưá»i má»t tráºn, cảm thấy buá»n bá»±c Äến hoảng, suy nghÄ© má»t chút hôm nay hẳn là không còn chuyá»n gì nữa, không bằng xuá»ng núi Äi dạo má»t vòng?
Lãnh Tá»ch Chiếu từ trưá»c Äến giá» vá»n vô âu vô lo, cho dù tức tá»i bá»±c dá»c cÅ©ng không lâu, vừa nghÄ© tá»i có thá» xuá»ng núi giải sầu, khóe miá»ng láºp tức cong lên, Äá»i y phục lắc lư chạy xuá»ng núi.
. : .