Lối mòn ấy uốn khúc quanh co, băng qua giả sơn trong Ngự Uyển, cảnh sắc yên tĩnh.
Nhan Tịch Lam vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ với Tố Ngọc, chủ tớ cười nói rôm rả, bước lên từng bậc đá, không ngờ lại bất ngờ gặp Bạch phu nhân và Bạch Ức Tiêu từ phía đối diện, đúng ngay khúc quanh hẹp, không còn chỗ tránh.
Bạch Ức Tiêu thấy Nhan Tịch Lam, sắc mặt liền tối sầm lại.
Bạch phu nhân thấy vậy, vội nắm lấy tay nàng ta, ra hiệu đừng kích động.
Nhan Tịch Lam khẽ cười hai tiếng, rồi ung dung bước lên hai bậc, đứng đối mặt với Bạch Ức Tiêu.
Bạch Ức Tiêu theo bản năng che bụng, định lùi lại, nhưng bị Bạch phu nhân kéo giữ lại.
“Tiêu nhi cẩn thận, giờ con đang nặng bụng, phải cẩn thận dưới chân.”
Nhan Tịch Lam ghé sát lại, mắt nhìn từ đầu đến chân Bạch Ức Tiêu.
Tuy nàng ta đã cố tô điểm kỹ lưỡng, nhưng vẫn không giấu nổi vẻ tiều tụy nơi đáy mắt.
Dáng vẻ cố gắng gượng gạo ấy, lọt vào mắt Nhan Tịch Lam, thật khiến người ta khoan khoái.
“Thục phi tỷ tỷ, lối nhỏ này chật hẹp, vẫn là để tỷ đi trước. Muội nhường đường.”
Nàng vừa nói vừa nhoẻn miệng cười, nghiêng người nhường lối.
Bạch Ức Tiêu thoáng do dự, nhưng cuối cùng vẫn ngẩng đầu bước đi.
Nhan Tịch Lam đứng nguyên không nhúc nhích, chỉ mỉm cười nhìn hai mẹ con họ rảo bước rời đi.
Lúc lướt qua Bạch phu nhân, nàng lặng lẽ nhét một mảnh giấy vào tay áo bà ta.
Bạch phu nhân hơi khựng lại, không dừng chân, chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y áo, rồi nhanh chóng đuổi theo Bạch Ức Tiêu.
Tối hôm ấy, quả nhiên Bạch phu nhân cắn câu, vào giờ Tý, lặng lẽ một mình đến điện Hợp Hoan.
Nhan Tịch Lam đã chờ rất lâu, sắc mặt đầy mỏi mệt, không buồn ngồi dậy, chỉ nghiêng mình tựa vào giường, lười biếng ngáp dài.
Ngược lại, Bạch phu nhân vừa vào cửa đã quỳ sụp xuống đất, vừa bò tới trước giường vừa khóc nức nở:
“Thần phi nương nương! Thần phi nương nương!
Trong giấy người viết rằng có thể cứu được Khang nhi một mạng, chuyện này… chuyện này có thật không?
Thiếp thân cầu xin người! Cầu xin người cứu lấy Khang nhi của thiếp!
Thiếp thân đã ngoài năm mươi, chỉ có một đứa con trai này thôi mà!”
Nhan Tịch Lam chậm rãi mở đôi mắt nặng trĩu, nhìn người phụ nữ đầy nước mắt nước mũi kia, đáy mắt lạnh như sương.
Nàng không ngờ, vị phu nhân nhà tướng quân ngày nào còn cao ngạo, kiêu căng, hôm nay lại có dáng vẻ thấp hèn, nhếch nhác đến thế.
Bạch Lĩnh Vũ ham mê nữ sắc, trong phủ thê thiếp vô số, sinh được bảy trai chín gái.
Chính thất Bạch phu nhân sinh ba đứa con là trưởng tử Bạch Thiếu Khang, trưởng nữ Bạch Ức Tiêu và thứ nữ Bạch Ức Vân, sau đó hơn mười năm không còn sinh nở.
Bà ta tâm cơ hẹp hòi, coi ba đứa con ruột như bảo bối, còn với lũ con riêng thì hà khắc cực đoan. Lại thêm ghen tuông với tình nhân khắp phủ, khiến bọn hầu thiếp sống chẳng bằng chết.
Nhan Tịch Lam còn nhớ, năm đó Bạch Thiếu An từng cười khổ kể với nàng, con nhà khác đọc sách là để lập thân, báo quốc, còn hắn cắm đầu học chỉ mong thi đỗ vào cung, làm thị vệ thân cận, để trốn khỏi đòn roi của Bạch phu nhân.
Lúc ấy nàng giận run người, suýt nữa chạy đến đại tướng quân phủ thay hắn xả giận. Nhưng Bạch Thiếu An chỉ dịu dàng ôm nàng vào lòng, nói chỉ cần nàng có lòng là đủ rồi. Còn về Bạch phu nhân, hắn tin ông trời có mắt, rồi sẽ báo ứng.
Bạch Thiếu An không chờ được ngày ấy, nhưng Nhan Tịch Lam thì có thể ép trời cao đòi một lời công đạo.
Chỉ không biết, nếu hắn thấy cảnh Bạch phu nhân lạy lục nhục nhã thế này, liệu có thấy lòng được an ủi?
Tiếng khóc của Bạch phu nhân kéo Nhan Tịch Lam ra khỏi dòng hồi tưởng.
Nàng nhìn xuống người đàn bà kia, cuối cùng cũng lên tiếng:
“Bạch thị, mảnh giấy bản cung đưa ngươi, đâu rồi?”
Bạch phu nhân sững lại, vội vàng lấy từ tay áo ra, vẻ mặt thành khẩn:
“Nương nương! Thiếp thân luôn giữ kỹ trong người, chưa từng để ai khác nhìn thấy!”
Tô Ngọc bước tới, nhận lấy mảnh giấy, dâng lên cho Nhan Tịch Lam.
Nàng xem qua một lượt, mới lạnh nhạt ném trả xuống đất, giọng lạnh như băng:
“Coi như ngươi còn biết điều.
Bản cung lệnh cho ngươi, giờ hãy ăn mảnh giấy này đi, ngay trước mặt ta, miễn cho người khác có cớ sinh nghi.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Bạch phu nhân đã tái xanh, nhưng không hề chần chừ, lập tức nhào đến mảnh giấy, nhặt lên mà nuốt vào bụng.
Dáng vẻ ấy — chẳng khác gì một con ch.ó đói nhào vào miếng mồi cuối cùng.