Mặt Tạ Quân tái mét, ánh mắt dại đi như người sắp c.h.ế.t đuối, tuyệt vọng tìm chút cứu rỗi.
Nhưng rồi, ánh nhìn ấy vẫn rơi trở lại đĩa bánh Thái sư trên tay Tố Ngọc.
“Là… là bánh Thái sư... Nhưng... nhưng Xung nhi chỉ ăn vài miếng thôi...
Vài miếng bánh thì có gì nghiêm trọng chứ?
Là do nó bị thương hàn, bệnh tình tái phát, mới không qua khỏi…”
“Phải, chỉ là vài miếng bánh thôi.
Nhưng Xung nhi mắc thương hàn, bệnh thế nguy hiểm vô cùng, chỉ vài miếng bánh cũng đủ lấy mạng một đứa trẻ!
Năm xưa, ngự y đã nói rõ điều đó.
Đến hôm nay, ngươi vẫn không chịu nhận sao?”
Vừa nói, Nhan Tịch Lam vừa giật lấy đĩa sứ trong tay Tố Ngọc, ném thẳng vào mặt Tạ Quân.
“Ngươi nghĩ, sau khi Xung nhi mất, vì sao tỷ tỷ không chịu gặp ngươi nữa, cũng chẳng tiếp nhận sủng ái của ngươi nữa?
Là vì nàng hận! Hận đến mức không muốn sinh thêm con cho ngươi!
Còn ngươi thì sao? Vẫn hèn hạ, vẫn tự lừa người dối mình , không chịu thừa nhận chính ngươi là kẻ g.i.ế.c Xung nhi!
Ngươi ép tỷ tỷ phải nhận ân sủng, cưỡng ép nàng!
Ngươi có biết, nàng mang thai Chi Ninh là trong tình cảnh tuyệt vọng thế nào không?!
Nàng hận ngươi đến tận xương tủy, vậy mà cả đời lại bị giam cầm nơi cung cấm, cuối cùng đau đớn sinh bệnh mà qua đời!”
“Không phải! Không phải như vậy!
Xung nhi chỉ ăn có một miếng! Một miếng bánh thôi mà!
Nhan Tịch Lam ! Ngươi nói bậy!
Sơ Tịch không hận trẫm! Nàng không hận đâu!
Trẫm phải trị tội ngươi! Người đâu! Người đâu!”
Tạ Quân quay mặt về phía cửa, yếu ớt gào lên mấy tiếng, nhưng hơi thở đã không còn đủ lực, gọi chưa được hai tiếng, đã ho sặc sụa không dứt.
Nhan Tịch Lam nhìn hắn, cười nhạt, thật lâu không nói.
Hắn cứ ho, cứ gọi, chẳng ai đáp lời.
Không biết đã giãy giụa bao lâu, môi hắn khô nứt, cổ họng khàn đặc, ánh lửa trong mắt cũng dần lụi tàn, chỉ còn sót lại nỗi hối hận và tuyệt vọng.
Ánh nhìn ấy chẳng khác nào lúc Bạch Ức Tiêu lìa đời.
Tạ Quân nằm bất động, chỉ còn lại cặp mắt vô thần nhìn chằm chằm vào Nhan Tịch Lam.
Nàng nhìn lại hắn, khẽ nhếch môi nở một nụ cười chua xót.
“Tạ Quân, ngươi chưa từng thực sự yêu tỷ tỷ ta, cũng chưa từng thật lòng với ta.
Ngươi mê đắm dung nhan của tỷ, quý trọng tài hoa của tỷ, lưu luyến sự dịu dàng của tỷ.
Nhưng ngươi lại căm ghét sự cứng cỏi, sự kiêu ngạo không chịu uốn mình trong xương cốt tỷ tỷ ta.
Ngươi làm tổn thương nàng hết lần này đến lần khác, chẳng phải vì muốn bóp c.h.ế.t phần kiêu ngạo ấy trong nàng sao?
Trong mắt ngươi, nàng không được phép đau buồn, không được phép nổi giận, nàng chỉ được mỉm cười, dịu dàng lấy lòng ngươi.
Nếu nàng không làm thế, ngươi liền ép buộc nàng, bắt nàng phải gánh chịu dục vọng ích kỷ của ngươi!”
Nói xong, Nhan Tịch Lam đón lấy chiếc gối mềm từ tay Tố Ngọc, ôm vào lòng như ôm một vật linh thiêng.
“Khi tỷ tỷ sinh Xung nhi, một lòng chỉ nghĩ đến con, ngươi liền thấy nàng lạnh nhạt, bèn giận dỗi rước Thục phi vào cung, ngay cả Thiếu An ca ca cũng không ngăn được.
Vì thế mà tỷ tỷ khóc đến hỏng mắt khi đang ở cữ.
Sau khi Xung nhi bị ngươi hại chết, tỷ tỷ đau lòng tột cùng, ngươi lại trách nàng lạnh nhạt, cưỡng ép nàng.
Ngay cả việc nàng muốn giữ ta lại trong cung, cũng phải bụng mang dạ chửa đi van xin ngươi, cam chịu bao ánh mắt khinh thường và lạnh lẽo.
Tạ Quân, ngươi chưa từng bận tâm tỷ tỷ có hạnh phúc hay không, ngươi chỉ muốn chiếm hữu nàng.
Dù có làm tổn thương nàng, ngươi cũng không mảy may hối hận!”
Tạ Quân lặng lẽ nghe hết lời nàng nói, đôi mắt vô thần cuối cùng cũng rơi lệ.
Nhưng Nhan Tịch Lam lại chỉ thấy ghê tởm, đó không phải lệ của hối lỗi, mà là nước mắt của sợ hãi, của không cam lòng.
“Trẫm... trẫm thật lòng yêu Sơ Tịch.
Có lẽ trẫm... trẫm đã làm sai nhiều chuyện, nhưng trẫm... trẫm vẫn thật lòng với nàng...”
Tạ Quân dùng chút sức lực cuối cùng để cố gắng biện bạch.
Nhan Tịch Lam khẽ cúi người, nhẹ nhàng phủ chiếc gối mềm lên mặt hắn.
“Bệ hạ, xin đừng tự lừa mình nữa.
Nếu ngài thực sự yêu tỷ tỷ, thì sau khi nàng chết, làm sao người lại có thể cùng thần thiếp ân ái triền miên, mặn nồng đến vậy?
Ngài chẳng qua chỉ tham lam dung nhan ấy, nên mới dễ dàng chấp nhận thần thiếp mà thôi.”
Dứt lời, nàng bất ngờ siết chặt tay, dồn hết sức đè chặt chiếc gối lên mặt hắn.
Tạ Quân đã chẳng còn sức, nhưng vẫn cố vùng vẫy.
Tố Ngọc thấy vậy, lập tức bước tới, giúp nàng giữ c.h.ặ.t t.a.y chân hắn.
“Bệ hạ, bao năm qua, ngài ôm thần thiếp vào giấc ngủ, sáng tối bên nhau, trên gương mặt lúc nào cũng là nụ cười hài lòng, chẳng chút đau khổ.
Nhưng người có biết, từ sau khi tỷ tỷ qua đời, mỗi lần thần thiếp nhìn vào gương... là một lần đau đến rách tim gan!
Là sống không bằng chết!
Bao nhiêu năm trôi qua rồi... vậy mà nỗi đau đó vẫn không thể phai nhạt…”
Tạ Quân khẽ chấn động khi nghe đến đây, rồi bỗng chốc buông xuôi, thôi giãy giụa.
Một khắc ấy, hắn nhớ lại những ngày sau khi Nhan Sơ Tịch qua đời.
Khi ấy, hắn cũng từng không dám nhìn thẳng vào mặt Nhan Tịch Lam, nhưng hắn đã quên mất, nỗi đau ấy, là từ khi nào bắt đầu nhạt dần...
Thì ra, người con gái duy nhất thật lòng đối đãi với hắn trên cõi đời này, lại chính là người bị hắn tự tay g.i.ế.c chết.
Giây phút cuối cùng của Tạ Quân, chỉ còn lại nỗi hối hận không kịp quay đầu.
Dưới chiếc gối mềm, đã không còn động tĩnh.
Nhưng Nhan Tịch Lam vẫn không dám buông tay.
Sau cùng, vẫn là Tố Ngọc phải gắng sức kéo nàng dậy, đưa nàng rời khỏi bên giường.
Chân Nhan Tịch Lam khụy xuống, cả người như bị rút cạn khí lực, ngã ngồi xuống mép giường thêu.
Bên tai, vang lên giọng nói của Tố Ngọc.
“Nương nương, bên ngoài... tuyết rơi rồi.”