Vận Khí Cẩm Lý, Mệnh Diệt Vương Triều

Chương 4: Chương 4


TruyenChu.IO - Đọc truyện nhanh không QC


“Không ngờ Khương tiểu thư oán ta cướp mất vị trí thái tử phi của nàng, muốn hủy đi cây đào mẫu thân để lại cho ta…”

Mọi người nghe vậy chỉ trích ta.

“Khương Hòa, ngươi làm vậy là không đúng rồi, đó là di vật của mẫu thân người ta.”

“Ta thấy nàng ta chính là căm hận thái tử cưới Diệp tiểu thư, muốn phá hoại hôn sự này, trước đó còn giả vờ không quan tâm.”

“Còn không phải sao, nàng ta tâm cơ lừa gạt hoàng thượng chẳng phải là để gả cho thái tử sao?”

Tần Diên Chi sa sầm mặt, quay đầu ra lệnh.

“Người đâu, bắt Khương Hòa lại cho ta, Khương Hòa bất kính với thái tử phi, kéo xuống đánh năm mươi trượng!”

Ngay sau đó, sáu thị vệ đeo đao tiến lên vây chặt lấy ta.

“Nếu không sợ bị sét đánh chết như bốn tỳ nữ kia, thì cứ việc động thủ.”

Lời vừa dứt, sáu vị thị vệ sững sờ tại chỗ, nhìn nhau chần chừ không dám động thủ.

Tần Diên Chi khẽ cười một tiếng.

“Vừa rồi chỉ là trùng hợp, gọi ngươi một tiếng thần nữ, ngươi thật sự tưởng mình có thần lực sao?”

“Ngươi xem bộ dạng y phục không chỉnh tề của ngươi bây giờ kìa, ngay cả kỹ nữ thanh lâu còn trông đoan trang hơn ngươi!”

Ta cố nén cơn giận, đối diện với ánh mắt chế giễu của hắn.

“Tần Diên Chi, ngươi bản thân còn khó giữ nổi, còn có tâm trạng đấu võ mồm với ta?”

Ta khuyên bọn họ, là không muốn làm hại người vô tội.

Nhưng luôn có kẻ không biết quý mạng sống.

Thiếu tướng quân Lý Minh Lễ vẫn luôn đi theo bên cạnh Tần Diên Chi trực tiếp xông lên.

Một bạt tai tát vào mặt ta, giữ chặt vai ta, ép ta quỳ xuống trước mặt Tần Diên Chi.

“Khương Hòa, chút mánh khóe này của ngươi dọa được ai? Lý Mỗ ta trên chiến trường giết địch vô số, lẽ nào lại thật sự bị một tiểu nương tử như ngươi nguyền rủa chết sao?”

Lời vừa dứt, đám đông cười rộ lên.

Ta ngước mắt nhìn ấn đường của hắn đang dần chuyển sang màu đen, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Kẻ tranh nhau đi tìm cái chết, ta cũng không cản nổi.

Giữa tiếng cười nhạo của đám đông.

Cột cờ trên tường thành đột nhiên gãy ngang, cắm thẳng vào đầu Lý Minh Lễ, máu tươi bắn tung tóe.

Ngay sau đó, mặt trời trên không trung hoàn toàn bị mặt trăng che khuất.

Cửa lớn hoàng cung mở ra, Lý công công bên cạnh hoàng thượng hoảng hốt chạy tới.

“Hoàng thượng, hoàng thượng ngài ấy…”

4

“Hoàng thượng ngài ấy đột nhiên ngất đi, hôn mê bất tỉnh, thần nữ đâu rồi?”

Ta nhân lúc đám đông chưa kịp phản ứng, gạt xác Lý Minh Lễ ra, đứng dậy đón lấy.

“Lý công công, mau đưa ta đi gặp hoàng thượng.”

Lý công công nhìn lớp áo lót trên người ta, vội vàng cởi áo choàng trên người đưa cho ta.

“Thần nữ, hôm nay đại hôn sao người lại ăn mặc mỏng manh như vậy, hoàng thượng không phải đã cho người mang hỉ phục đến rồi sao?”

Ta nhận lấy, bất lực lắc đầu.

“Chuyện này nói ra dài dòng, đi gặp hoàng thượng trước đã.”

Chưa kịp cất bước, Tần Diên Chi đột nhiên giơ tay chặn ta lại.

“Khương Hòa, ngươi lại không biết y thuật, phụ hoàng ngất đi thì mời thái y đến xem là được rồi.”

“Lẽ nào ngươi muốn đến trước mặt phụ hoàng mách lẻo, để ngài ấy chống lưng cho ngươi?”

“Ta nói cho ngươi biết, hôm nay không ai có thể ngăn cản ta cưới Thanh Nhan, cho dù là phụ hoàng cũng không được!”

Ta khẽ thở dài.

“Tần Diên Chi, ngươi vừa tận mắt thấy Lý tướng quân xảy ra chuyện, lẽ nào bây giờ vẫn không tin ta sao?”

Lời vừa dứt, tất cả mọi người có mặt đều tái mét mặt mày.

“Khương Hòa này quả thực tà môn, trước là bốn tỳ nữ kia, bây giờ lại là Lý tướng quân, liên tiếp có người chết, không thể nào đều là trùng hợp được.”

“Nhưng vừa rồi chúng ta giúp thái tử bắt nạt Khương Hòa, chúng ta sẽ không phải chết theo chứ?”

“Nếu nàng ta thật sự là thần nữ, vậy nàng ta nói thái tử bảy ngày sau sẽ chết, vậy không phải là lừa người rồi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.