Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 498: Chương 498


TruyenChu.IO - Đọc truyện nhanh không QC


Ban đầu, mọi người vẫn thảo luận ôn hòa:

“Vậy thì chắc chắn phải đào hố, bỏ giống, rồi bón phân thôi! Cây trồng để ăn đều trồng thế cả mà!”

“Đất phải cày bừa cho tơi xốp!”

“Thứ này nghe nói để trong đất dễ bị thối, bị bệnh, thử bọc vôi bột xem sao!”

“Ta thấy thứ này có mầm, nên đặt đầu có mầm hướng lên trên, không thì sẽ bị úng hỏng mất.”

Rất nhanh, nói qua nói lại, đã cãi nhau ỏm tỏi!

“Theo ta thấy, nên bón đất phân gà!”

“Bón đất phân gà cái gì! Phân gà dễ sinh sâu bọ cỏ dại các người không biết sao? Đến lúc đó nó cắn thứ này lỗ chỗ hang hốc, còn trồng thế nào được nữa! Phải bón phân ngựa!”

“Phân ngựa dễ dụ dế trũi!”

Bên khác——

“Nên trộn tro bếp!”

“Nên trộn vôi bột!”

“Lão nói không thông với ngươi, không trồng chung với ngươi nữa! Lão tự trồng!”

“Lão cũng thế!”

Còn có——

“Mầm hướng lên? Mầm hướng xuống mới đúng, cái mầm này nhìn giống rễ của thổ đậu, rễ sao lại đặt ngược lên được! Phải ra rễ trước rồi mới nảy mầm!”

“Gì hả! Lão trồng ruộng cả đời, chưa từng nghe nói có chuyện ra rễ trước nảy mầm sau, phải nảy mầm trước ra rễ sau mới đúng! Không nảy mầm trước, mầm sao mà mọc đều được!”

“Ngươi có biết trồng ruộng không đấy!”

“Ngươi mới không biết trồng ruộng! Trồng thổ đậu theo cách của ngươi, thổ đậu chắc chắn c.h.ế.t hết!!!”

……

Tất cả đều là những nông dân có kinh nghiệm trồng trọt, lại thêm là những tay trồng trọt giỏi từ các nơi, ai cũng có sự cố chấp của riêng mình, nói thế nào cũng không ai chịu ai.

Đến cuối cùng, lão Hoàng Đế vung tay một cái, cho mỗi người lĩnh một mẫu đất về trồng thổ đậu, ai trồng ra được năng suất trên mỗi mẫu nhiều nhất, sẽ được thưởng một căn nhà ở kinh sư. Muốn ở hay bán, tùy ý.

Một ngày tốt lành

Có thể thấy rõ bằng mắt thường, những người nông dân này nhìn chằm chằm vào đám thổ đậu thuộc về mình, giống như những chiếc xe được nhấn mạnh chân ga, tăng tốc đến mức tối đa.

Biết trồng ruộng, thật sự có thể làm rạng danh tổ tông!

*

“He he he he, ngươi nói xem con trai ta đặt đại danh là Diệu Tổ thế nào!”

Liên Hạng ôm đứa con trai đầu lòng mới tròn một tuổi của mình, bật ra tiếng cười của một ông bố ngốc nghếch.

Hứa Yên Miểu suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: “Vậy sau này đặt tự là Quang Tông¹¹?”

Liên Hạng vui vẻ: “Không tệ nha, đến cả tự của con trai ta mà ngươi cũng nghĩ xong rồi.”

Hắn đưa đứa trẻ một tuổi về phía Hứa Yên Miểu: “Nào! Có muốn bế nó không.”

Hứa Yên Miểu mím chặt môi, cẩn thận từng li từng tí bế đứa trẻ, dưới sự hướng dẫn của Liên Hạng về động tác, hắn cảm thấy mình đến thở mạnh cũng không dám.

[Nhỏ quá!]

[Mềm quá!]

[Cứu mạng aaaaaa! Cảm giác rất dễ làm nó bị thương!]

Liên Hạng suýt nữa thì bật cười thành tiếng, vội vàng chuyển sự chú ý: “Cũng không cần cẩn thận thế đâu, ta nói cho ngươi biết, thằng nhóc này cứng cáp lắm, ban đêm đạp giường đạp vào cả tấm gỗ cứng đầu giường mà cũng không khóc, chỉ ‘oa’ một tiếng, rồi hừ hừ hai câu. Cũng không cần v.ú nuôi dỗ.”

Hứa Yên Miểu: “Cho dù ngươi nói vậy, ta cũng không dám mạnh tay!”

Liên Hạng lại bế con trai mình về, Hứa lang quân mới ngừng tiếng gào khóc thảm thiết trong lòng.

Sau đó, tiếng lòng vừa mới yên tĩnh lại bị một câu nói của Liên Hạng kích động: “Hứa lang, Diệu Tổ là ta nói đùa thôi——ngươi đến đặt cho nó một cái đại danh, thế nào?”

Hứa Yên Miểu như bị sét đánh ngang tai: “Ngươi nói gì? Ta? Ta đặt tên cho đứa con đầu lòng của ngươi?!”

Liên Hạng ngượng ngùng nói: “Ta cảm thấy Hứa lang ngươi có phúc khí, muốn để đứa trẻ này của ta dính một chút, nhưng nếu ngươi không muốn…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.