Đồng Tâm Đại Nho liếc nhìn đám người này một cái: "Đúng là kỳ lạ, sau khi Khổng Khâu qua đời, để lại là chó mất chủ, chó ghẻ lở, sao bây giờ sủa loạn lên, lại là một đám giòi trắng?"
【Xuất hiện rồi! Cái miệng độc địa của Đồng Tâm Đại Nho! Dù sao đây chính là người dám mắng Nho sinh là lũ chó hùa chỉ biết phụ họa theo Khổng Tử — ồ, bản thân ông ấy cũng là Nho sinh, cho nên lúc độc ác lên, ông ấy cũng mắng chính mình trước đây là một con chó. Mắng Khổng Tử làm người màu mè giả tạo, mắng người nói "Trời không sinh Trọng Ni, vạn cổ như đêm dài", nói "Sao nào, trước khi Khổng Tử ra đời, tất cả mọi người đều phải đốt nến đi đường chắc" - cái miệng độc địa bậc nhất thiên hạ!】
【Đám người này trước mặt Đồng đại nho lúc nghiêm túc lên, không đủ để đấu một hiệp.】
【Chậc chậc, đám người cổ hủ này sắp tức c.h.ế.t rồi nhỉ?】
Quyền Ứng Chương liếc mắt qua bên đó.
Đúng là vậy thật, ngươi xem bọn họ còn cười nổi nữa không?
*
Cười thì không cười nổi, nhưng lấy lại bình tĩnh rồi thì vẫn chửi bới được.
"Cho dù tên yêu nho nhà ngươi có khéo mồm khéo miệng thế nào, cũng không tránh được chuyện ngươi tắm truồng cùng nữ đệ tử!"
Hôm nay bọn họ nhất định phải bôi nhọ thanh danh của vị đại nho này, đổ cái chậu nước bẩn này lên đầu đối phương.
Đồng Tâm Đại Nho lạnh lùng nhìn đám người này, giọng điệu mỉa mai, đánh thẳng vào chỗ đau: "Hành vi xấu xa của các ngươi đã rõ như ban ngày, muốn hãm ta vào chỗ bất nghĩa, chỉ càng cho thấy sự ti tiện vô sỉ của các ngươi mà thôi. Các ngươi dùng lời lẽ ác độc bôi nhọ người khác, đã là đối tượng bị mọi người phỉ nhổ. Danh dự của các ngươi đã thành phân thổ, người đời đều thấy các ngươi là một lũ phe đảng xấu xa. Các ngươi định hủy hoại sự trong sạch của đệ tử ta, nhưng chỉ càng khiến bản thân thân bại danh liệt. Sự ngu xuẩn của các ngươi, không bằng heo chó."
Hứa Yên Miểu vỗ tay bốp bốp trong lòng, tiếc là Đồng Tâm Đại Nho không có quan chức, không cảm nhận được luồng sùng bái này.
Mà lời lẽ cay độc của Đồng Tâm Đại Nho càng chọc giận đám mũ cao đai rộng kia hơn.
Bọn họ tức giận đùng đùng: "Đồng Tâm, ngươi và đám nữ đệ tử kia hành vi không đứng đắn, đã là chuyện ai cũng biết, thế mà còn ở đây mạnh miệng lý sự, muốn che đậy sự thật."
Lão cổ hủ cầm đầu lại nhìn sang đám nữ đệ tử kia, đắc ý nói: "Ta khuyên các ngươi mau chóng về nhà thì hơn. Nếu không sau này khó mà lấy chồng, như nhà ta gia phong trong sạch thế này, thê thiếp mà không chuyên sâu nữ học, tính tình không trinh thục, tuyệt đối không cho phép vào cửa nhà ta..."
Hứa Yên Miểu: 【Wuhu! Màn kinh điển! Chuẩn bị! Ba, hai, một!】
Quyền Ứng Chương, Tương Dương Công Chúa và những người có quan chức bên phái cổ văn đều vô cùng tò mò.
Màn kinh điển, rốt cuộc là gì?
Sau đó, liền nghe thấy hai giọng nữ trong trẻo vang lên nối tiếp nhau, dường như đã lấy hết can đảm: "Chúng tôi rất thích văn chương của Đồng đại nho, cũng muốn làm học trò của Đồng đại nho!"
Mọi người đồng loạt quay đầu lại.
Những người khác còn đang hoang mang không biết hai cô gái này là ai, thì lão cổ hủ cầm đầu phe mũ cao đai rộng kia, một hơi thở không thông, suýt nữa thì đi đời tại chỗ: "Các ngươi... các ngươi..." Sắc mặt âm u như đáy nồi đen, một lúc lâu sau mới phun ra một câu đầy giận dữ: "Các ngươi lên cơn điên gì thế!"
【Các ngươi là thiếp của ta mà! Sao lại có thể bênh vực người đàn ông khác! Có phải đã sớm hồng hạnh xuất tường rồi không! Sớm đã cắm sừng ta rồi! Sớm đã thông đồng qua lại với lão già Đồng Tâm không c.h.ế.t này rồi!】
Hứa Yên Miểu trong lòng tuôn một tràng châm chọc mỉa mai lão cổ hủ kia.
Bên phía Quyền Ứng Chương, mấy người không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Một ngày tốt lành
May thay, vì phản ứng mất bình tĩnh của lão cổ hủ, nên ngay cả bản thân lão cũng nghĩ rằng bọn họ đang cười nhạo lão.