Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 605: Chương 605


TruyenChu.IO - Đọc truyện nhanh không QC


Ông ta vừa rồi thật sự quên mất chuyện này.

[Còn có chuyện này nữa?!] Hứa Yên Miểu lập tức tỉnh táo hẳn: [Để ta lật xem. Có thật này! Lão Hoàng Đế lần này đúng là hiếm khi hào phóng thật.]

Lão Hoàng Đế ở xa trong tẩm cung của mình: "?"

Sao đột nhiên lại khen ta?

Nhưng vẫn lập tức nói theo: "Thế nào gọi là hiếm khi hào phóng? Trẫm trước nay luôn rất hào phóng!"

[Cứ cảm thấy không đúng lắm.]

[Để ta lật xem...]

[Ha ha ha ha ha ha ha! Hóa ra là thế này!]

Thái tử và văn võ bá quan cũng lập tức tỉnh táo.

Hóa ra là thế nào?!

Dưa thật sắp tới rồi sao!

[Lúc đó Ký Tuế muốn xóa bỏ chế độ nô lệ, trước tiên phải làm cho người ta coi nô lệ là người. Ở mấy triều đại trước, người tự ý đánh c.h.ế.t gia nô không phạm pháp, chỉ cần lao dịch một năm là coi như xong hình phạt. Mà nếu gia nô đó có tội, ví dụ như trộm đồ của chủ nhà, chủ nhà không báo quan mà lén lút đánh chết, chỉ cần bị đánh một trăm trượng là có thể chuộc tội. Hơn nữa quan phủ thường sẽ đánh nhẹ tay —— nếu nhét tiền thì đến đánh cũng không cần bị đánh!]

[Vừa hay, vụ án hoàn hảo này xuất hiện trước mắt Ký Tuế —— chủ nhà kiện gia nô, chứ không tự mình dùng tư hình.]

[Bèn khuyên Lão Hoàng Đế xử lý gia nô như bá tánh bình thường, bá tánh bình thường làm mất lợn của người khác, chỉ cần bồi thường tổn thất là được.]

[Gia nô không có tiền, Ký Tuế bèn tự mình móc túi chín trăm tám mươi đồng, Lão Hoàng Đế thấy vậy, sợ mình không góp chút nào sẽ bị nói là keo kiệt, cũng tự mình bỏ ra hai mươi đồng tiền đồng, đối ngoại thì nói nghìn tiền đều là Hoàng đế ban cho.]

[Ha ha ha ha ha ha ha ——]

[Tuyệt!]

[Đúng là tuyệt thật!]

Lão Hoàng Đế: "..."

Ngươi nói sớm là chuyện này đi, nói sớm thì Trẫm đã ngậm miệng rồi.

Hơn nữa! Các ngươi rốt cuộc đang làm gì thế? Sao lại lôi Trẫm vào nữa rồi?! Ngay cả chút chuyện cũ rích từ đời nào cũng lôi ra nói! Không thấy quá đáng lắm sao!

Thái tử và văn võ bá quan không thấy vậy.

Bọn họ hóng chuyện rất vui vẻ.

Đồng thời bày tỏ: Quả nhiên vẫn là dưa do Tiểu Bạch Trạch mang ra mới thơm ngọt! Cái loại tự tìm đến cửa đều là dưa thối!

Đều là dưa thối!!!

Nói chính là ngươi đấy, Diệu Tổ nào đó!

Thái tử rất không vui nói: "Bổn cung còn tưởng ngươi có chứng cứ gì. Ngươi hoàn toàn dựa vào suy đoán mà nói Tạ Huyện Hầu bao che kẻ bán hàng giả?"

Còn về chuyện của phụ hoàng hắn vừa rồi... khụ, không cách nào phản bác, bỏ qua bỏ qua!

Mắt Gia Bảo đảo một vòng, khoe khoang sự khôn vặt của cậu ta: "Bẩm Điện hạ, không phải suy đoán, lúc đó lời nói của vị Huyện thừa kia trong ngoài đều ám chỉ ý này, thử hỏi, nếu Tạ Huyện Hầu không làm chuyện này, Huyện thừa sao lại sợ hãi như vậy?"

Tổng kết: Cậu ta vô tội, cậu ta chỉ là một thường dân, bị Huyện thừa lừa gạt cũng rất bình thường.

Hứa Yên Miểu liền cảm thấy rất kỳ lạ: [Sao cậu ta phải diễn trò này chứ, kẻ bán hàng giả là chính cậu ta, cậu ta không sợ bị phát hiện à?]

[Ồ!]

[Tìm thấy rồi. Hóa ra sau khi phụ thân cậu ta mất, cậu ta ăn chơi trác táng, gia sản tiêu sạch. Mẹ cậu ta tìm được việc làm liền dẫn theo chín người tỷ tỷ của cậu ta bỏ đi. Cậu ta hận mẹ mình không mang theo cậu ta, nên nhất định phải phá cho cửa hàng nơi mẹ cậu ta làm việc phải đóng cửa.]

[Đúng là loại xấu xa bẩm sinh.]

[Hô!!!]

[Bảo sao không sợ! Cậu ta l.à.m t.ì.n.h nhân của một vị đại quan, cậu ta nghĩ đại quan đó sẽ bảo vệ cậu ta!]

[Khoan đã? Vậy còn thúc thúc tình nhân của cậu ta thì sao?]

Một ngày tốt lành

[Đệch!]

[Cùng làm luôn rồi?!]

Thái tử: Hả???

Văn võ bá quan: Đồng tử chấn động.

Cái, cái quả dưa này có phải ngọt quá rồi không?!

Quả nhiên, đồ tốt đều ở phía sau!

Nhanh nhanh nhanh! Tiếp tục, tiếp tục đi!

Là đại quan nào! Nhanh! Mau nói ra! Là ai mà chơi kích thích thế, cố ý đúng không! Chắc chắn là biết chú cháu bọn họ có gian tình, nên mới thu cả đôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.