*
Hứa Yên Miểu vui vẻ mong chờ món ăn hôm nay,
[Đồ ăn của tiệc xem mắt chắc sẽ không tệ chứ nhỉ? Thịt nạc vai heo chắc chắn có, phần này nạc mỡ xen kẽ, ăn vào thơm ngon đặc biệt!]
[Cua trước lúc sương giá là béo nhất, cua của phủ Thừa tướng chắc là đủ ăn chứ nhỉ!]
[Chết tiệt, tại sao thực đơn tiệc xem mắt của phủ Tiền Thừa tướng lại không tính là chuyện ngồi lê đôi mách chứ! Muốn biết lát nữa sẽ có món gì cũng không được!]
[Trời cao phù hộ, tín đồ Hứa Yên Miểu muốn ăn đông cá! Tốt nhất là cá diếc! Đừng lấy cá chép, cá chép rất khó làm cho ngon!]
Các đồng liêu: “…”
Ngươi còn gọi cả món ăn nữa à?!
Đậu Tiền Thừa Tướng lặng lẽ dặn người, đi thêm món đông cá diếc vào.
Một lát sau, đồ ăn được bưng lên, Hứa Yên Miểu ăn rất thỏa mãn, các quan viên ăn một cách lơ đãng.
Khó khăn lắm mới thấy Hứa Yên Miểu đặt đũa xuống.
Các quan viên lập tức lấy lại tinh thần, chuyên chú chờ Hứa Yên Miểu tiếp tục tiết lộ.
Hứa Lang không phụ lòng mong đợi, tiếng lòng vang lên —
[Tốt quá rồi! Ta vốn còn lo lắng tiệc xem mắt hôm nay của Đậu Công có xảy ra chuyện gì không, lật xem hệ thống hóng chuyện một lượt, không tìm thấy bất kỳ chuyện gì, bất kể là hiện tại hay tương lai đều không có!]
[Hiện thực quả nhiên không giống như trong truyện, có chuyện gì mà hãm hại rơi xuống nước, bắt gian tại trận! Đậu Công là người tốt, bữa tiệc hôm nay nhất định sẽ hoàn thành mỹ mãn!]
“???”
Truyện?!
Cả đám đại quan toàn trường ngơ ngác.
Hóa ra ngươi vừa rồi nói nhiều như vậy, là đang nghĩ đến truyện à? Chứ không phải hôm nay thật sự sẽ xuất hiện lưu manh, chuyện rơi xuống nước, chuyện khăn tay tùy thân?!
Vậy những việc chúng ta vừa làm chẳng phải là vô ích sao?!
Chúng ta vừa rồi lo lắng vô ích sao?!
Một ngày tốt lành
Có người nghĩ xa hơn một chút —
Vậy không phải ta cho con trai ta uống ba đậu là vô ích rồi sao?
Hứa Yên Miểu đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén: [Có sát khí!]
— Tin hóng chuyện hệ thống vừa hiện ra: Ngày mười tháng mười một năm Thiên Thống thứ ba mươi lăm, tại tiệc xem mắt Đậu Thanh tổ chức cho đại tôn nữ, đột ngột xuất hiện sát khí.
Các đồng liêu không nhìn thấy bảng điều khiển hệ thống, chỉ có thể thấy phản ứng của Hứa Yên Miểu. Kinh ngạc vô cùng: Tiểu Bạch Trạch lại nhạy cảm đến thế sao! Ngay cả sát khí của chúng ta đối với Thái Bộc Tự Khanh cũng có thể cảm nhận được!
— Đúng vậy, chuyện này bọn họ không trách tiểu Bạch Trạch, nhưng, Thái Bộc Tự Khanh thì nhất định phải trách, nếu không phải ông ta dẫn người đến bữa tiệc, bọn họ cũng sẽ không đến mức thấy gió tưởng giặc!
Thái Bộc Tự Khanh: “…”
Cảm nhận được ánh mắt u ám của đám đồng liêu, ông ta lau một vệt mồ hôi lạnh.
‘Không sao, không sao… Đây là thử thách cần thiết trên con đường thăng tiến!’
Thái Bộc Tự Khanh tự an ủi mình: ‘Chuyện nhỏ thôi! Chịu được!’
[Ể?] Hứa Yên Miểu rõ ràng lại lật xem được thứ khác, vẻ mặt lập tức kinh ngạc: [Cái này cũng quá không nể mặt Đậu Công rồi! Trước khi đi đều dặn dò con cháu nhà mình, bảo bọn họ tỏ ra kém cỏi một chút, vụng về một chút gì đó… Tất cả mọi người đều nói như vậy sao?!]
[Đều cảm thấy chỉ có người nhà mình làm như vậy không sao, đều không nghĩ tới người khác cũng không định kết thân với Đậu Công.]
[Làm gì vậy, Đậu đại nương tử là cô nương ưu tú như vậy, sao lại ghét bỏ thế… Ồ ồ, xin lỗi, trách lầm các vị rồi, các vị đối với Đậu đại nương tử lại hết lời khen ngợi.]
[Nguyên nhân là, cảm thấy cái màn Hồng Môn Yến mà Đậu Thừa tướng bày ra trước khi về hưu quá nguy hiểm, tuy rằng rất kính phục Đậu Thừa tướng, nhưng tạm thời không muốn kết thông gia với lão?]
Sát khí đầy phòng cứng lại một thoáng, sau đó, càng trở nên thực chất hơn.
— Các quan viên: Nếu không phải lão già nhà ngươi dẫn Hứa Yên Miểu tới đây, chuyện này có bị lộ ra không!!!