Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 685: Chương 685


TruyenChu.IO - Đọc truyện nhanh không QC


Hoa Hạ thời kỳ này, về quốc lực tuyệt đối là có một không hai trên đời.

Nó có thể thua xa sự phồn vinh thời đỉnh cao của một số triều đại trước đây, nhưng cùng thời kỳ thì quả thực không ai địch nổi.

Mà Nho gia, Âm Dương gia, Tung Hoành gia vân vân, đổ xô ra hải ngoại gây sóng gió đồng thời, cũng khiến hải ngoại vô cùng ngưỡng mộ văn hóa Hoa Hạ.

Hóa ra Hoa Hạ có văn hóa mạnh mẽ như vậy, có nhiều đại triết gia như vậy.

— Trong mắt họ, những người sáng lập của Chư Tử Bách Gia đều tương tự như triết gia. Hơn nữa, còn là những triết gia có thể định đoạt sự sống c.h.ế.t của một nước.

Nhất thời, học tập văn hóa Hoa Hạ trở thành trào lưu mới của các nước lớn nhỏ ở hải ngoại. Nước nhỏ là ngưỡng mộ kẻ mạnh, nước lớn là tò mò, chữ viết Hoa Hạ, ngôn ngữ Hoa Hạ trở thành biểu tượng của hoàng gia và quý tộc. Mà đối với một số quốc gia đã tôn người của Bách gia Hoa Hạ đến làm thượng khách, hoàng gia thậm chí chủ động xin Đại Hạ ban họ, tiến cống xưng thần với họ.

Còn có không ít người bản địa vượt vạn dặm đến Trung thổ, hy vọng có thể lấy được hộ tịch của Đại Hạ, định cư ở Đại Hạ.

Bạch Trạch đứng ở hạ nguồn dòng sông thời gian, dẫm lên vai người khổng lồ, một lời nói toạc thiên cơ: [Lực hướng tâm văn hóa.]

Những người thông minh đỉnh cao trong triều đình này nhanh chóng phân tích từ ngữ này, hiểu được ý nghĩa — sức mạnh văn hóa hướng về trung tâm.

Hoa Hạ của bọn họ, chính là trung tâm.

Văn võ bá quan tức thì khóe miệng nhếch lên, đi đứng đầy khí thế, ngay cả sức lực làm việc cũng tăng thêm mấy phần.

Trước đó Hứa Yên Miểu nói thiên văn học của Hoa Hạ lạc hậu so với nước ngoài, bọn họ còn đang nén một hơi giận đấy.

Bây giờ ai lạc hậu hơn ai? Ai sùng bái ai? Xem đi! Xem cho kỹ vào!

Một ngày tốt lành

“Khụ khụ, Hứa Yên Miểu.” Lễ Bộ Thượng Thư làm bộ làm tịch đặt công văn trong tay xuống trước mặt Hứa Yên Miểu: “Ngươi xem những ngoại di muốn di cư đến Đại Hạ chúng ta này, số lượng quá nhiều rồi, cũng không biết sắp xếp như vậy có khả thi không.”

[À? Ta? Ngài hỏi một người của Lại Bộ như ta xem quy định sắp xếp di dân nước ngoài có hợp lý không?]

Hứa Yên Miểu giữ nụ cười lễ phép: “Vâng ạ.”

Sau đó thuận tiện lật xem hệ thống, xem có thể tìm ra nguyên nhân không.

[Ể? Không chỉ hỏi ta, mấy bộ khác cũng hỏi rồi — Ồ~ vậy thì ta hiểu rồi, là để khoe khoang công trạng này à!]

Lễ Bộ Thượng Thư tự nhiên chỉnh lại cổ áo, cũng mỉm cười.

Đương nhiên không phải, đưa đi khắp nơi chỉ là để việc đưa cho ngươi không tỏ ra quá đột ngột thôi.

Thuận tiện thúc giục: “Hứa Lang ngươi mau xem—”

Văn hóa Đại Hạ ta với văn hóa nước ngoài bên nào ưu việt hơn?

Hứa Yên Miểu nghiêm túc đọc xong, rất kinh ngạc: “Đãi ngộ tốt như vậy sao?”

Lễ Bộ Thượng Thư: “Dù sao cũng là lứa người đầu tiên, cũng phải cho chút ưu đãi, như vậy mới có thể có nhiều nhân khẩu di cư đến hơn… Đi! Ta dẫn ngươi đi xem!”

Sau đó, Hứa Yên Miểu liền bị kéo đến thành ngoại quốc của Đại Hạ — trong Phiên phường.

Bên trong có rất nhiều người nước ngoài với màu da, màu tóc, màu mắt khác nhau, hoặc là ôm lụa là từ ngoài phường trở về, hoặc là đứng bên đường dùng tiếng quan thoại Đại Hạ vụng về nói chuyện với người khác, nói rằng sân viện mình ở phía sau có mấy phần đất, đến lúc đó hai phần làm ruộng dưa, một phần làm vườn rau.

Vô cùng náo nhiệt.

“Những ngoại bang này đều có hộ tịch.” Lễ Bộ Thượng Thư khẽ nói: “Muốn trở thành người Đại Hạ, mua nhà định cư chia đất ở Đại Hạ, thì bắt buộc phải có hộ tịch.”

— Có hộ tịch là có thể thu thuế trưng phát phu phen rồi.

Đúng, bất kể ngươi là người chủng tộc nào, màu tóc màu mắt gì, ngôn ngữ gì, đến Đại Hạ là phải nộp thuế đi phu phen.

“Nếu biết trồng trọt, thì phân phối ruộng đất để họ làm nông. Nhưng chỉ phân phối cho người ở thôn quê, trong thành người đông đất ít, không phân phối.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.